Thần Hoàng

Chương 1322: Vân giới đạo môn? (1)

Khai Hoang

23/10/2014

Chứ chưa nghĩ tới chuyện bản thân mình một ngày nào đó cũng có thể bị một kẻ ngoại tộc nào đó khống chế hồn niệm.

Trong lòng hắn lúc này là sự sợ hãi cực đại.

Đây là huyết mạch của Cửu Vĩ Huyền Hồ sao? Hậu duệ đich mạch của nó thực sự có thể mạnh mẽ đến thế sao?

Mà còn có tấm Huyễn Tâm kính kia nữa, chẳng khác nào khiến cho toàn bộ thần thông pháp lực của bộ tộc họ bị khắc chế và phá giải!

Có tấm kính đó trên đời thực sự là bi ai lớn lao nhất trong cuộc đời của tộc chúng!

Chỉ là Tiên cảnh thế mà đã có lực lượng áp chế năm vị Vô Tướng Thần Ma, như vậy thì nếu hắn mà là Thần Cảnh, Thánh Cảnh thì chỉ sợ là đám Vương Tộc kia cũng sẽ bị áp chế.

Thân hình hắn lúc này hạ xuống, nguyên bản trận hình của ba người đang chặt chẽ cuối cùng cũng đã xuất hiện kẽ hở rồi.

Kiếm ảnh đỏ như máu kia cũng biến đổi, mạnh mẽ tiến đến, từ bên ngoài đâm vào chia rẽ ba người.

Ngay khi kiếm quang chém tới, nhận ảnh bay qua, trong mắt Lữ Trí chỉ còn lại hình ảnh hai đồng bạn bị kiếm quang trùng kích, thân thể dần dần bị chém làm mấy mảnh.

Sạch sẽ lưu loát, mà cũng sắc bén đến cực điểm nữa.

Chờ tới khi lấy lại được tinh thần thì chỉ thấy kiếm quang huyết hồng che khắp bầu trời kia mà thôi, vừa rồi mới tan đi lại lần nữa tụ lại.

Còn thanh Vô Danh kiếm kia lại một lần nữa được Tông Thủ phóng tới tên Vô Tướng Thần Ma gọi là Lữ Trí này.

Lãnh ý trong mắt càng tăng thêm mấy phần.

- Ta hỏi lại lần nữa, các người bày bố sát trận ở đây chỉ là vì Huyễn Tâm Kính với huyết mạch Huyền Hồ của Cô? Hay là còn âm mưu với người phương nào? Cửu Đô tiền đình, Cửu Tuyệt tiên đình hay là Huyền Linh tu hội có tham gia hay không? Nếu thành thực khai ra thì ta sẽ cho ngươi chết thống khoái.

Ngữ khi nhàn nhạt kia tựa như có một thứ ma lực khiến người ta không thể chống cự.

Lúc này Lữ Trí tựa như rơi vào bên trong băng quật vậy.

Dưới sự tập trung của kiếm ý, hắn chỉ cảm thấy bản thân mà có chút ý niệm trong đầu cũng khó khăn.

Toàn bộ ý niệm cầu sinh đều biến mất, chỉ còn lại là tuyệt vọng mà thôi.

Chẳng qua khi con người sinh ra tuyệt vọng, sự sợ hãi, thì ngược lại đã biến đi không ít.

Hắn biết nếu nói ra Cửu Tuyệt tiên đình hay là Cửu Đô tiên đình tham gia, thì hẳn là sẽ có hậu quả gì xảy ra rồi.

Đám ngoại tộc sống chết thì cũng không quan hệ với hắn.

Chẳng qua thì hắn hôm nay cũng phải chết, cho nên không cần phải để ý tới Tông Thủ.

Kẻ địch của kẻ địch hẳn là bạn, mà mấy thế lực này với Tông Thủ hẳn là không thể hợp tác được. Ngày sau ắt là tử địch, cũng sẽ là minh hữu với Ảnh ma bộ tộc trong việc tru sát Tông Thủ sau này,

Nếu như kẻ này hôm nay cứ ép hỏi như thế, hẳn là có mưu đồ gì đố.



Mà hắn thì có ra sao cũng không thể để cho Tông Thủ làm được chuyện đó.

Về phân thống khoái mà chết thì Lữ Trí cũng không cảm nhận gì vì có thể tới được cảnh giới ngày hôm nay thì còn sợ loại dằn vặt đó hay sao?

Cho nên suy nghĩ một hồi, Lữ Trí liền lắc đầu.

- Ngươi cứ si tâm vọng tưởng đi! Việc hôm nay là Ảnh ma bộ tộc chúng ta...

Vừa nói tới đây thì hắn bỗng ngừng lại...

Vì Lữ Trí thấy được huyết văn trong mắt Tông Thủ lóe lên, nhãn thần hắn mờ mịt, tâm thần hoảng hốt, lại mơ màng nói:

- Là do ảnh ma tộc chúng ta cùng với Cửu Đô tiên đình, Thiên phương tu hội nhờ vả, còn có Huyền Linh tu hội, Cực Tuyệt tiên đình tán thành, nhất định sẽ tham gia cùng. Còn có Vân Giới đạo...

Lời đó vừa nói chưa hết thì một đạo hắc quang từ phía xa đánh thẳng tới.

Vô thanh vô tức, thẳng đến cự ly chỉ còn nửa độn tốc thì Tông Thủ mới kinh hãi phát giác.

Vô ý thức động tâm niệm, Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận đã chuẩn bị từ lâu liền bị dẫn phát ra.

Hơn trăm ngàn đạo kiếm khí sắc bén, liên tục chém tới hắc quang.

Trong khoảng khắc đó hắc quang liền nát bét.

Lập tức một đoàn hắc vụ nổ tung trên hư không, sau đó dần lan tới mọi nơi/

Mà tên Lữ Trí kia cũng bị làm cho kinh động, cuối cùng tỉnh lại, trong mắt hắn lại một lần nữa có tiêu cự, lộ vẻ kinh ngạc.

- Ngươi vừa rồi làm gì ta? Ta đã nói chuyện gì?

Tông Thủ không đề tâm tới hắn mà nhìn cho kỹ hắc vụ kia.

Là độc? Thật không phải là chuyện đùa nha.

Quả quyết thu lại đám kiếm quang, một số đã thu luôn Thần Ma nguyên đan của Lữ Trí tới, sau đó lại bay lùi lại.

Hắc vụ kia cũng dần lan tới, mà Thần cảnh tiên thể của Lữ Trí dưới khói độc này cũng bị ăn mòn đi, trở thành một phận của hắc vụ đó.

Trong lòng Tông Thủ âm thầm ngẫm nghĩ, tuy rằng Lữ Trí đã chết, khí tức đã diệt, nhưng còn thân thể Thần Cảnh bất hoại nữa.

Cũng không thể cứ đơn giản như thế mà bị hủ thực mất.

Hắc vụ kịch độc đó hẳn phải là...

Nếu như dùng trong chiến trường thì hậu quả thực không lường.



Cũng may chất độc lan đi chậm, chỉ cần tu vi mạnh mẽ một chút là có thể chạy trốn rồi.

Có lẽ có Thần Canh thiện về Trường Phong Pháp thần có thể xua tan được hăc vụ này.

Chẳng qua sự lưu ý của hắn vẫn còn đặt ở trên hắc quang kia hơn.

Ý niệm lại thêm lần nữa như sóng tràn quét tới. Huyết ý trong mắt càng thêm đậm, quan sát tỉ mỉ từng nơi trên thế giới này.

Sau một lát, Tông Thủ nhíu mày, thu hồi thần niệm.

Hắn cảm ứng được nơi thế giới kia hẳn là có dị thường xảy ra, vi không còn một ai ở đó.

Mà chỗ sông giáp ranh thì cũng không tìm được chỗ nào nghi ngờ.

Tâm niệm liên hệ với Ngao Khôn đang ở đó không xa, nhưng hai vị Thánh cảnh cũng không có thu hoạch gì.

Trong lòng hắn ngạc nhiên, vì biết kẻ xuất thủ kia hẳn là có thể giấu được thần thông huyết đồng của hắn, hoặc là có một kiện bảo nào đó có thể khiến cho bản thân hắn ẩn nấp được.

Ở dưới Huyết đồng và Huyễn Tâm kính của hắn chiếu rọi mọi nơi mà vẫn có thể bình yên chạy thoát.

Cho dù là loại nào thì cũng là kẻ có lai lịch bối cảnh, cực kỳ bất phàm.

Mà còn bốn từ cuối cùng mà Lữ Trí sẽ nói kia...

Là một Vân Giới đạo....

Nói gì đây? Vân Giới đạo môn? Hay là Đạo Linh Khung Cảnh?

Trận chiến hôm nay đám Ảnh ma này có thể phục sát hắn phải chăng là do Vân Giới đạo môn có tham dự vào hay sao?

Nhớ tới ước định với Dương Sơ, hai mươi năm Tông thủ hắn không thể quay về Vân Giới/

Mà đạo môn cũng thừa nhận, hai mươi năm này sẽ không chủ động làm địch với Đại Kiền của Tông Thủ.

Vậy chuyện ngày hôm nay, là ý gì?

Đạo Linh Khung Cảnh kia phải chăng lo lắng mười phần, hay là Vân Giới lúc này có biến cố gì xảy ra?

Ước định trước đây lại không để ý là sao/

Mặc dù trong lòng có trăm mối tâm tư, nhưng ánh mắt Tông Thủ cũng dần trở nên sắc bén.

Nếu như thực sự là người của Đạo môn vậy thì lần này thực đáng tiếc vì không bắt được nhược điểm nào.

Nếu không mọi chuyện ở đây một khi kết thúc, hắn sẽ lo lắng mà quay về Vân Giới.

Chẳng qua nếu kẻ này trăm phương ngàn kế mưu tính hắn vậy thì ngày sau hẳn là sẽ có lần thứ hai nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook