Chương 719: Vô cùng độc ác. (1)
Khai Hoang
29/07/2014
Lời ấy vừa ra, chung quanh lại yên tĩnh. Tầm mắt mọi người, đều lạnh lùng nhìn tới hắn.
Không riêng gì Sư tộc nhị lão, dù là những cận vệ kia cũng trợn mắt nhìn.
Sư La Thiên ‘ Xùy~~ ’ cười, trong lời nói tràn ngập ý trào phúng:
- Tuyết Sư nhất tộc ta được quân thượng rủ xuống thương, còn không dễ dàng có được ngày hôm nay. Ý ngươi là muốn khiến chúng ta lại rơi vào bóng tối vĩnh viễn sao?
Sư Định Nguyên hơi kinh hãi, lúc này mới phát giác người chung quanh không có tâm tư giống hắn.
Dù là phụ thân Sư Pháp Thiên của hắn cũng yên lặng.
- Dưới Vân Hải tuy lớn! Nhưng nếu vị quân thượng kia nhất định muốn tru sát chúng ta, thì sao có thể chạy thoát? Càn Thiên Sơn, tuy cũng có không ít thế lực có thể cùng Càn Thiên Sơn chống lại. Thí dụ như Trung ương hoàng triều, thực lực còn gấp 10 lần Càn Thiên! Nhưng là những người này, há sẽ vì một Tuyết sư tộc nho nhỏ mà đắc tội vị quân thượng kia? Ngươi nói như vậy, thật đúng là buồn cười! Cũng may còn có Nhược Lan ở đây, rất được quân thượng yêu sủng, cho nên
Tiếng nói đến tận đây, Sư La Thiên bỗng nhiên từ bên hông một gã cận vệ Sư tộc rút đao ra, mạnh mẽ vung đến.
Sư Định Nguyên vô ý thức liền muốn phản kháng, cũng trong một sát na cái kia, mấy người bên cạnh đều hữu ý vô ý kình lực bừng bừng phấn chấn, cùng một chỗ lăng áp tới, khiến cho hắn khí tức ngưng tụ.
Ánh đao lóe lên, đầu Sư Định Nguyên lập tức bay lên.
Thanh âm của Sư La Thiên cũng đang tiếp tục, mang theo ý lạnh lùng vô cùng.
- Cho nên, muốn mượn đầu ngươi dùng một lát! Để xua tan cơn giận của quân thượng!
Sư Pháp Thiên ở bên, mặt như sương lạnh. Chưa từng nhúng tay ngăn cản, cũng chưa từng đi tương trợ.
Mắt thấy Sư La Thiên cùng mấy vị đại tướng bên cạnh hắn hợp lực chém đầu ái tử của mình, hắn chỉ cảm thấy trong nội tâm đìu hiu, một mảnh lạnh như băng.
Cũng biết rõ, nếu muốn hướng vị quân thượng kia giao phó, chỉ một cái đầu của Sư Định Nguyên, sợ là xa xa chưa đủ!
Mà giờ này khắc này, cho dù hắn muốn liều mạng đánh cược một lần, toàn tộc cao thấp, chịu đi theo Sư Pháp Thiên hắn, cũng không đủ số lượng năm ngón tay!
Nhưng̉ lần này, tại sao lại bại? Lăng Vân Tông ra tay, không phải là Thái Sơn áp đỉnh sao? Vì sao lại vậy?
Ngay khi Sư Pháp Thiên kinh ngạc ngẩn người, tin tức Đại Thủy Hà Càn Thiên đại thắng, Thượng Tiêu Huyền Linh Tông bị diệt cũng nhanh chóng truyền bá khắp Vân Giới thì Tông Thủ lại tựa như tượng, đứng ở trên đỉnh Thượng Tiêu Sơn.
Vẫn duy trì lấy bộ dáng như khi chém giết Thần Tiêu, không hề nhúc nhích, đại kích chỉ về trước, lộ ra khí phách nghiêm nghị.
Nhưng nếu con mắt kia không loạn chuyển thì tư thế này chính là hoàn mỹ.
Đáng tiếc cũng không phải Tông Thủ không muốn động, mà là lúc này không thể động. Tinh nguyên hấp thu từ Thần Tiêu thật sự quá mức tinh thuần, tinh khiết đến khiến cho Tông Thủ căn bản không cách nào bỏ qua.
Tự nhiên, bổn mạng tinh huyết chi nguyên của Thần Tiêu, thậm chí cả nội đan ẩn trong đó cũng là vật hắn ngấp nghe, là đồ vật đủ khiến bất luận tu sĩ nào cũng đều phải chảy nước miếng.
Khẽ hấp một cái liền một phát không thể vãn hồi. Nguyên khí như sông lớn dậy sóng từ trên mũi kiếm vỡ bờ mà vào.
Khiến cho kinh mạch toàn thân hắn đều không ngừng vặn vẹo, bành trướng đến cực hạn.
Nhưng chỉ dung nạp được không đến một phần mười, cả người lúc này tựa như một khí cầu đã đến cực hạn, sớm muộn gì cũng bị nứt vỡ.
Vì vậy Tinh Nguyên còn lại đã bị Tông Thủ dứt khoát đạo nhập vào trong linh lạc của Huyết Vân Kỵ Trận.
Vốn là thay hơn bốn ngàn người chữa trị thương thế, nhưng vẫn chỉ tiêu hao 1-2% .
Tông Thủ bất đắc dĩ, dứt khoát thay mọi người tẩy tinh phạt tủy, tôi kinh đoán cốt.
Một phen làm, trọn vẹn đã qua nửa khắc đồng hồ, Tinh Nguyên lúc này mới tiêu hao bảy thành, bất quá tới lúc này, ngay cả Tông Nguyên và Doãn Dương mặt mày cũng đỏ bừng, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tông Thủ. Ngay cả hai vị thất giai như bọn hắn cũng thật sự chống không nổi nữa.
Tông Thủ không cách nào quay đầu lại, lại có thể cảm giác được những ánh mắt u oán ở đằng sau. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể buông tha cho những Huyết Vân Kỵ này.
Chỉ là lấy Chân nguyên của Thần Cảnh, vẫn còn hai thành, cứ buông tha như vậy thì thật là đáng tiếc.
Đang nghĩ như vậy thì bọn người Lôi Động Thiên Khí, còn có Triệu Yên Nhiên đã lục tục đi đến trên núi.
Người kia thấy thế, không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đang bày trò sao? Còn muốn đùa bỡn chơi tới khi nào nữa?
Tông Thủ có chút xấu hổ, vào lúc này lại chỉ cảm thấy trên cánh tay trái, lập tức truyền đến một cổ ý niệm.
Lập tức hơi vui mừng, đây là tiểu kim đã thức tỉnh từ ngủ say.
Không chút do dự, liền rót toàn bộ hai thành Thần Cảnh Tinh Nguyên còn lại vào thể nội Tiểu Kim.
Tiểu gia hỏa này, lúc này lại tựa như hố sâu không đáy, đang điên cuồng thôn hấp lấy Thần Tiêu Tinh Nguyên. Cuối cùng về sau, giống như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, chưa ăn no vậy, không ngừng oán trách hắn.
Tông Thủ cũng cảm thấy toàn thân buông lỏng, họa kích thu hồi, kiếm gãy cũng vào vỏ. Về phần nội đan của Thần Tiêu, hắn tự nhiên rất vui lòng nhận lấy, hóa thành một điểm huyết thanh màu vàng, chìm vào trong khí hải.
Bất quá lúc này, cũng không có tâm tư quan tâm, sau khi khôi phục chuyện đầu tiên tự nhiên là hơi phẩy tay áo một cái, thả Hiên Viên Y Nhân ở trong linh giới hoàn ra.
Y Nhân vốn trừng mắt nhìn, hoàn toàn mê mang. Thấy lại phía chân trời, cố thể áp như muốn khiến vùng trời nứt vỡ kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Thần Tiêu chân nhân kia rút lui rồi sao?
Mọi người lại yên tĩnh một hồi, vẫn là Thiên Khí mở miệng nói:
- Mới rồi có người có đại pháp ra tay, che đậy Thiên Cơ. Bất quá Thần Tiêu chân nhân, cũng thân vẫn!
Hiên Viên Y Nhân, lập tức khẽ giật mình:
- Làm sao lại như vậy? Đây chính là Thần Cảnh, rốt cuộc là đã chết trong tay ai--
Theo nàng nghĩ thì Tông Thủ nhiều nhất chỉ có thể trục xuất Thần Tiêu ra khỏi giới này đã không tệ rồi. Đây cũng là Tông Thủ lần này làm việc quá tuyệt, khiến cho người này, toàn bộ không để ý với quy củ Vân Giới.
Mà mấy người còn lại thì đều dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn thiếu niên huyết giáp trước mắt.
- Còn có thể là ai?
Tông Thủ nhíu mày lại, có chút dương dương đắc ý:
- Ở đây ngoài cô ra, ai có thể chém giết được Thần Tiêu này? Hắn đây là tự mình tìm chết!
Lời ấy rơi xuống, người chung quanh đều lộ vẻ hoài nghi. Triệu Yên Nhiên vốn đang suy nghĩ, Thần Tiêu chân nhân này sẽ không phải là thực bị Tông Thủ chém rụng chứ. Lúc này cũng âm thầm tự giễu, mình thật là điên rồi mới có thể nghĩ như vậy!
Tông Thủ này quả thật không có da mặt, rõ ràng dám nói khoát như vậy.
Mấy người còn lại cũng đều lắc đầu. Hiên Viên Thông nghĩ đến cái chết của Thần Tiêu tự nhiên là có đại năng khác ra tay, lại không ngại nói khoác như thế. Dù sao lại không mấy tiền vốn, có thể uy hiếp Chư Thành, về phần những Đại tông phái khác, đoán chừng cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Không riêng gì Sư tộc nhị lão, dù là những cận vệ kia cũng trợn mắt nhìn.
Sư La Thiên ‘ Xùy~~ ’ cười, trong lời nói tràn ngập ý trào phúng:
- Tuyết Sư nhất tộc ta được quân thượng rủ xuống thương, còn không dễ dàng có được ngày hôm nay. Ý ngươi là muốn khiến chúng ta lại rơi vào bóng tối vĩnh viễn sao?
Sư Định Nguyên hơi kinh hãi, lúc này mới phát giác người chung quanh không có tâm tư giống hắn.
Dù là phụ thân Sư Pháp Thiên của hắn cũng yên lặng.
- Dưới Vân Hải tuy lớn! Nhưng nếu vị quân thượng kia nhất định muốn tru sát chúng ta, thì sao có thể chạy thoát? Càn Thiên Sơn, tuy cũng có không ít thế lực có thể cùng Càn Thiên Sơn chống lại. Thí dụ như Trung ương hoàng triều, thực lực còn gấp 10 lần Càn Thiên! Nhưng là những người này, há sẽ vì một Tuyết sư tộc nho nhỏ mà đắc tội vị quân thượng kia? Ngươi nói như vậy, thật đúng là buồn cười! Cũng may còn có Nhược Lan ở đây, rất được quân thượng yêu sủng, cho nên
Tiếng nói đến tận đây, Sư La Thiên bỗng nhiên từ bên hông một gã cận vệ Sư tộc rút đao ra, mạnh mẽ vung đến.
Sư Định Nguyên vô ý thức liền muốn phản kháng, cũng trong một sát na cái kia, mấy người bên cạnh đều hữu ý vô ý kình lực bừng bừng phấn chấn, cùng một chỗ lăng áp tới, khiến cho hắn khí tức ngưng tụ.
Ánh đao lóe lên, đầu Sư Định Nguyên lập tức bay lên.
Thanh âm của Sư La Thiên cũng đang tiếp tục, mang theo ý lạnh lùng vô cùng.
- Cho nên, muốn mượn đầu ngươi dùng một lát! Để xua tan cơn giận của quân thượng!
Sư Pháp Thiên ở bên, mặt như sương lạnh. Chưa từng nhúng tay ngăn cản, cũng chưa từng đi tương trợ.
Mắt thấy Sư La Thiên cùng mấy vị đại tướng bên cạnh hắn hợp lực chém đầu ái tử của mình, hắn chỉ cảm thấy trong nội tâm đìu hiu, một mảnh lạnh như băng.
Cũng biết rõ, nếu muốn hướng vị quân thượng kia giao phó, chỉ một cái đầu của Sư Định Nguyên, sợ là xa xa chưa đủ!
Mà giờ này khắc này, cho dù hắn muốn liều mạng đánh cược một lần, toàn tộc cao thấp, chịu đi theo Sư Pháp Thiên hắn, cũng không đủ số lượng năm ngón tay!
Nhưng̉ lần này, tại sao lại bại? Lăng Vân Tông ra tay, không phải là Thái Sơn áp đỉnh sao? Vì sao lại vậy?
Ngay khi Sư Pháp Thiên kinh ngạc ngẩn người, tin tức Đại Thủy Hà Càn Thiên đại thắng, Thượng Tiêu Huyền Linh Tông bị diệt cũng nhanh chóng truyền bá khắp Vân Giới thì Tông Thủ lại tựa như tượng, đứng ở trên đỉnh Thượng Tiêu Sơn.
Vẫn duy trì lấy bộ dáng như khi chém giết Thần Tiêu, không hề nhúc nhích, đại kích chỉ về trước, lộ ra khí phách nghiêm nghị.
Nhưng nếu con mắt kia không loạn chuyển thì tư thế này chính là hoàn mỹ.
Đáng tiếc cũng không phải Tông Thủ không muốn động, mà là lúc này không thể động. Tinh nguyên hấp thu từ Thần Tiêu thật sự quá mức tinh thuần, tinh khiết đến khiến cho Tông Thủ căn bản không cách nào bỏ qua.
Tự nhiên, bổn mạng tinh huyết chi nguyên của Thần Tiêu, thậm chí cả nội đan ẩn trong đó cũng là vật hắn ngấp nghe, là đồ vật đủ khiến bất luận tu sĩ nào cũng đều phải chảy nước miếng.
Khẽ hấp một cái liền một phát không thể vãn hồi. Nguyên khí như sông lớn dậy sóng từ trên mũi kiếm vỡ bờ mà vào.
Khiến cho kinh mạch toàn thân hắn đều không ngừng vặn vẹo, bành trướng đến cực hạn.
Nhưng chỉ dung nạp được không đến một phần mười, cả người lúc này tựa như một khí cầu đã đến cực hạn, sớm muộn gì cũng bị nứt vỡ.
Vì vậy Tinh Nguyên còn lại đã bị Tông Thủ dứt khoát đạo nhập vào trong linh lạc của Huyết Vân Kỵ Trận.
Vốn là thay hơn bốn ngàn người chữa trị thương thế, nhưng vẫn chỉ tiêu hao 1-2% .
Tông Thủ bất đắc dĩ, dứt khoát thay mọi người tẩy tinh phạt tủy, tôi kinh đoán cốt.
Một phen làm, trọn vẹn đã qua nửa khắc đồng hồ, Tinh Nguyên lúc này mới tiêu hao bảy thành, bất quá tới lúc này, ngay cả Tông Nguyên và Doãn Dương mặt mày cũng đỏ bừng, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tông Thủ. Ngay cả hai vị thất giai như bọn hắn cũng thật sự chống không nổi nữa.
Tông Thủ không cách nào quay đầu lại, lại có thể cảm giác được những ánh mắt u oán ở đằng sau. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể buông tha cho những Huyết Vân Kỵ này.
Chỉ là lấy Chân nguyên của Thần Cảnh, vẫn còn hai thành, cứ buông tha như vậy thì thật là đáng tiếc.
Đang nghĩ như vậy thì bọn người Lôi Động Thiên Khí, còn có Triệu Yên Nhiên đã lục tục đi đến trên núi.
Người kia thấy thế, không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đang bày trò sao? Còn muốn đùa bỡn chơi tới khi nào nữa?
Tông Thủ có chút xấu hổ, vào lúc này lại chỉ cảm thấy trên cánh tay trái, lập tức truyền đến một cổ ý niệm.
Lập tức hơi vui mừng, đây là tiểu kim đã thức tỉnh từ ngủ say.
Không chút do dự, liền rót toàn bộ hai thành Thần Cảnh Tinh Nguyên còn lại vào thể nội Tiểu Kim.
Tiểu gia hỏa này, lúc này lại tựa như hố sâu không đáy, đang điên cuồng thôn hấp lấy Thần Tiêu Tinh Nguyên. Cuối cùng về sau, giống như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, chưa ăn no vậy, không ngừng oán trách hắn.
Tông Thủ cũng cảm thấy toàn thân buông lỏng, họa kích thu hồi, kiếm gãy cũng vào vỏ. Về phần nội đan của Thần Tiêu, hắn tự nhiên rất vui lòng nhận lấy, hóa thành một điểm huyết thanh màu vàng, chìm vào trong khí hải.
Bất quá lúc này, cũng không có tâm tư quan tâm, sau khi khôi phục chuyện đầu tiên tự nhiên là hơi phẩy tay áo một cái, thả Hiên Viên Y Nhân ở trong linh giới hoàn ra.
Y Nhân vốn trừng mắt nhìn, hoàn toàn mê mang. Thấy lại phía chân trời, cố thể áp như muốn khiến vùng trời nứt vỡ kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Thần Tiêu chân nhân kia rút lui rồi sao?
Mọi người lại yên tĩnh một hồi, vẫn là Thiên Khí mở miệng nói:
- Mới rồi có người có đại pháp ra tay, che đậy Thiên Cơ. Bất quá Thần Tiêu chân nhân, cũng thân vẫn!
Hiên Viên Y Nhân, lập tức khẽ giật mình:
- Làm sao lại như vậy? Đây chính là Thần Cảnh, rốt cuộc là đã chết trong tay ai--
Theo nàng nghĩ thì Tông Thủ nhiều nhất chỉ có thể trục xuất Thần Tiêu ra khỏi giới này đã không tệ rồi. Đây cũng là Tông Thủ lần này làm việc quá tuyệt, khiến cho người này, toàn bộ không để ý với quy củ Vân Giới.
Mà mấy người còn lại thì đều dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn thiếu niên huyết giáp trước mắt.
- Còn có thể là ai?
Tông Thủ nhíu mày lại, có chút dương dương đắc ý:
- Ở đây ngoài cô ra, ai có thể chém giết được Thần Tiêu này? Hắn đây là tự mình tìm chết!
Lời ấy rơi xuống, người chung quanh đều lộ vẻ hoài nghi. Triệu Yên Nhiên vốn đang suy nghĩ, Thần Tiêu chân nhân này sẽ không phải là thực bị Tông Thủ chém rụng chứ. Lúc này cũng âm thầm tự giễu, mình thật là điên rồi mới có thể nghĩ như vậy!
Tông Thủ này quả thật không có da mặt, rõ ràng dám nói khoát như vậy.
Mấy người còn lại cũng đều lắc đầu. Hiên Viên Thông nghĩ đến cái chết của Thần Tiêu tự nhiên là có đại năng khác ra tay, lại không ngại nói khoác như thế. Dù sao lại không mấy tiền vốn, có thể uy hiếp Chư Thành, về phần những Đại tông phái khác, đoán chừng cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.