Chương 7: Vô tình gặp được Binh Trai
Khai Hoang
17/02/2014
Bất quá khách quan mà nói thì Linh Năng mạt từ thời cuối cùng của Hoang Cổ, sau thời đại của Thần Hoàng. Tông Thủ càng muốn lựa chọn thế kỷ Thần Hoàng huyết tinh vô cùng này, tuy là nguy hiểm nhưng ít nhất có thể tiếp tục khát vọng nghiên cứu biết đến hết thảy tìm tòi nghiên cứu võ học đỉnh phong.
Huống chi kiếp trước hắn còn có vô số tiếc nuối cần ở thời đại Linh Năng bạo tăng này chấm dứt.
- Ồ? Bảo Binh trai, Cổ Linh Tập này cũng có chi nhánh của Bảo Binh.
Sơ Tuyết bỗng dưng lên tiếng cắt đứt suy ngẫm của Tông Thủ, theo ánh mắt của nàng nhìn lai, Tông Thủ chỉ thấy một cửa hàng binh khí không lớn không nhỏ cực kỳ sạch sẽ xuất hiện trước mắt.
- Bảo Binh Trai?
Tông Thủ nhớ đại thương gia kinh doanh chủ yếu là binh khí này ở hậu thế khá nổi danh, nó cơ hồ lũng đoạn gần hai giao dịch vũ khí thậm chí mở rộng đến thế giới khác, thậm chí trong thế giới tiên cảnh cũng chen chân vào.
Nổi tiếng bởi giá cao, tất cả võ giả đẳng cấp cao tìm kiếm vũ khí thì đều lựa chọn Bảo Binh Trai đầu tiên.
Giờ phút này trong lòng hắn có một cỗ ham muốn, mình cũng nên đi tìm một thanh binh khí để phòng thân, lập tức Tông Thủ không do dự tiến vào trong.
Chưởng quầy nơi này khoảng ba mươi tuổi, giống như chưởng quầy quản sự ở các nơi Bảo Binh Trai trong ấn tượng của Tông Thủ, vẻ tươi cười đầy mặt, hình tượng ôn lương khiêm cung, trầm ổn thuần hậu, lại có một chút giảo hoạt của người làm ăn. Chưởng quầy mới nhìn đã biết hai người ăn mặc bất phàm không phải người phú quý bình thường nên tự mình tiến lên nghênh đón.
Tông Thủ không để ý chút nào, hắn đánh giá lướt qua mọi nơi, binh khí ở nơi này không có chỗ nào mà không phải là thiên chuy bách luyện ra tinh phẩm, phẩm chất tương đối cao, võ giả bình thường khó có thể hỏi giá.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn về một phía hẻo lánh đặt các loại binh khí, đi qua đi lại một vòng thì âm thầm lắc đầu, binh khí ở thời đại này quả nhiên chưa nhiều lắm.
Tuy nhiên không thất vọng lắm, hắn quay sang chủ quầy hỏi:
- Nơi này có đặt làm binh khí không?
Chưởng quầy trung niên kia nghe vậy thì cười cười đáp:
- Chỉ cần không yêu cầu binh khí quá cao, vô luận loại binh khí nào, chỉ cần là chi nhánh của Bảo Binh Trai ta thì đều có thể đặt hàng. Công tử có bản vẽ binh khí không? Hoặc miêu tả một phen cũng được...
Tông Thủ cũng không đáp lời, trực tiếp đi đến bên cạnh quầy hàng lấy ra hai tờ giấy vàng bắt đầu vẽ.
Một lát sau, một cây phi đao, một cây trường châm đã xuất hiện trên giấy, hình dạng của nó rất bình thường, không có cái gì đặc dị. Chỉ là những đường con rõ nét tạo ra một nét mỹ quan.
Sơ Tuyết bên cạnh một mực hiếu kỳ nhìn qua nhưng không thấy gì đặc biệt, cuối cùng mới hỏi:
- Thiếu chủ vẽ rất đẹp, Lâm Hải thư viện cũng có dạy vẽ sao?
Tông Thủ nghe vậy cười cười, ném bút lông sói trong tay ra, thần sắc trở nên bình thản:
- Đao dài hai thốn mỏng như cánh ve, dùng thép tinh luyện chế thành, cho thêm ba gram huyết đồng. Loại đao này, ta muốn ba trăm cái. Phi đao cũng dùng tài liệu vậy nhưng phân thành: hai tấc, một tấc ba phân, một tấc, nửa tấc. Mỗi loại một trăm cái. Chế tạo những thứ này cần bao nhiêu lâu?
Trên trán của chưởng quỹ nhíu lại, sau khi trầm ngâm nửa ngày, mới cười đắng chát nói:
- Công tử vẽ những vật này tuy nhỏ lại cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là những đường vân này, hẳn là phù binh đúng không? Chi nhánh của chúng ta mặc dù có thể đánh tạo nhưng nhân thủ quá ít, muốn chế tạo hoàn thành thì cần phải mười ngày.
- Thợ rèn bình thường đương nhiên là không thể, bất quá theo ta được biết, từng chi nhánh Bảo Binh Trai các ngươi đều có Linh Đoán Sư? Những vật này ta muốn tới tay trong nửa canh giờ.
Chưởng quỹ kia lập tức kinh ngạc nhìn Tông Thủ, tiếp theo hơi gật nhẹ đầu nói:
-Đúng là có, Linh Đoán Sư ở chi nhánh của ta có ba vị. Bất quá mời Linh Đoán Sư luyện chế những binh khí này, giá cả rất xa xỉ. Ba trăm phi đao, bốn trăm thép tinh nhẩm tính cả tài liệu nhân công cần bảy ngàn lượng bạc.
Tông Thủ thản nhiên mỉm cười một cái, quay đầu nhìn về phía Sơ Tuyết. Trên người hắn dù sao cũng không có đồng nào, chỉ có thể xin giúp đỡ từ thị nữ.
Chính mình ngồi trên vân xa dùng mười sáu con giác mã kéo, suy ra chút bạc này có thể lấy ra được.
Sơ Tuyết cũng không còn làm hắn thất vọng, tiện tay lấy ra một túi tơ. Bên trong hơn ba trăm viên tinh thạch lắc lư phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang dễ nghe. Sau đó chỉ lấy đưa ra hai khỏa tinh thạch màu đỏ rực đặt ở trên quầy.
Cảnh này khiến cho ánh mắt chưởng quỹ kia lập tức phát sáng:
- Hỏa Hổ Thú Tinh Tam giai có giá mười vạn bạc ròng, công tử chờ một chút. Ba trăm phù đao, Bốn trăm phù châm, chỉ cần nửa chén trà nhỏ sẽ mang tới.
Sau khi nói xong hắn liền quay người rời đi, Tông Thủ kinh ngạc một hồi, tinh thạch như vậy chính hắn cũng có một chút, đều là thú tinh nhị tam giai giấu ở trong túi tùy thân.
Bất quá một viên tam giai Hỏa Hổ Thú Tinh tương đương với mười vạn bạc ròng, nói đùa gì vậy?
Sau một lát Tông Thủ có chút hiểu được, hiện nay Linh Năng mỏng manh, tinh như vậy rất ít, có thể gọi là quý hiếm, so với cái giá đời sau đương nhiên là cao hơn.
Gia thế của chính mình đoán chừng chẳng những cực quý mà vũ lực cũng không tầm thường.
Phi đao đã mang tới, hắn còn thiếu một thanh kiếm, tinh cương kiếm của hắn mặc dù cũng sắc bén nhưng còn kém một chút.
Bất quá kiếm này không cần đi đặt hàng, Binh Trai có mấy thanh phù kiếm bày ở mặt tiền, hơn nữa còn là loại luyện chế tinh xảo.
Đứng ở đó trước quầy binh khí, Tông Thủ chần chờ hồi lâu, mới đưa tay lấy Tùng Văn Phong Kiếm sáng loáng.
Trong số những phù kiếm ở đây thì nó không xuất chúng. Bất quá có tác dụng tăng tốc, càng có thể phòng thân, nặng nhẹ phù hợp, không cần tiêu hao hắn quá nhiều thể năng rất hợp ý hắn.
Tiện tay lại múa qua múa lại, miễn cưỡng xem như thuận tay.
Tố Sơ Tuyết ở bên cạnh nhíu lông mày lá liễu do dự nói:
- Thiếu chủ, những phù kiếm này không có chân khí niệm linh, rất khó vận dụng, không bằng dùng binh khí bình thường.
Tông Thủ cũng không đáp lời, chỉ yên lặng đem khí lưu bên trong khí hải vào thân kiếm Tùng Văn Phong Kiếm. Khó khăn lắm mới chuẩn bị kích phát thì Tố Sơ Tuyết bỗng dưng quay người, thân hình hơi hạ thấp xuống, mắt hiện sát cơ cảnh giác nhìn về phía nơi cửa.
Bên tai Tông Thủ cùng lúc truyền tới tiếng cười to:
- Quả nhiên là nhân sinh hà xứ bất tương phùng, đến Cổ Linh Tập xa xôi như thế cũng gặp được đường đệ. Không phải đệ học niệm thuật linh pháp tại Lâm Hải thư viện sao? Như thế nào lại đến nơi đây?
Cửa điếm xuất hiện một thiếu niên đang cười nhẹ bước vào, hắn cũng là một tuấn mỹ tuyệt luân, ngôn từ phong độ đều làm cho người ta như tắm gió xuân.
Huống chi kiếp trước hắn còn có vô số tiếc nuối cần ở thời đại Linh Năng bạo tăng này chấm dứt.
- Ồ? Bảo Binh trai, Cổ Linh Tập này cũng có chi nhánh của Bảo Binh.
Sơ Tuyết bỗng dưng lên tiếng cắt đứt suy ngẫm của Tông Thủ, theo ánh mắt của nàng nhìn lai, Tông Thủ chỉ thấy một cửa hàng binh khí không lớn không nhỏ cực kỳ sạch sẽ xuất hiện trước mắt.
- Bảo Binh Trai?
Tông Thủ nhớ đại thương gia kinh doanh chủ yếu là binh khí này ở hậu thế khá nổi danh, nó cơ hồ lũng đoạn gần hai giao dịch vũ khí thậm chí mở rộng đến thế giới khác, thậm chí trong thế giới tiên cảnh cũng chen chân vào.
Nổi tiếng bởi giá cao, tất cả võ giả đẳng cấp cao tìm kiếm vũ khí thì đều lựa chọn Bảo Binh Trai đầu tiên.
Giờ phút này trong lòng hắn có một cỗ ham muốn, mình cũng nên đi tìm một thanh binh khí để phòng thân, lập tức Tông Thủ không do dự tiến vào trong.
Chưởng quầy nơi này khoảng ba mươi tuổi, giống như chưởng quầy quản sự ở các nơi Bảo Binh Trai trong ấn tượng của Tông Thủ, vẻ tươi cười đầy mặt, hình tượng ôn lương khiêm cung, trầm ổn thuần hậu, lại có một chút giảo hoạt của người làm ăn. Chưởng quầy mới nhìn đã biết hai người ăn mặc bất phàm không phải người phú quý bình thường nên tự mình tiến lên nghênh đón.
Tông Thủ không để ý chút nào, hắn đánh giá lướt qua mọi nơi, binh khí ở nơi này không có chỗ nào mà không phải là thiên chuy bách luyện ra tinh phẩm, phẩm chất tương đối cao, võ giả bình thường khó có thể hỏi giá.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn về một phía hẻo lánh đặt các loại binh khí, đi qua đi lại một vòng thì âm thầm lắc đầu, binh khí ở thời đại này quả nhiên chưa nhiều lắm.
Tuy nhiên không thất vọng lắm, hắn quay sang chủ quầy hỏi:
- Nơi này có đặt làm binh khí không?
Chưởng quầy trung niên kia nghe vậy thì cười cười đáp:
- Chỉ cần không yêu cầu binh khí quá cao, vô luận loại binh khí nào, chỉ cần là chi nhánh của Bảo Binh Trai ta thì đều có thể đặt hàng. Công tử có bản vẽ binh khí không? Hoặc miêu tả một phen cũng được...
Tông Thủ cũng không đáp lời, trực tiếp đi đến bên cạnh quầy hàng lấy ra hai tờ giấy vàng bắt đầu vẽ.
Một lát sau, một cây phi đao, một cây trường châm đã xuất hiện trên giấy, hình dạng của nó rất bình thường, không có cái gì đặc dị. Chỉ là những đường con rõ nét tạo ra một nét mỹ quan.
Sơ Tuyết bên cạnh một mực hiếu kỳ nhìn qua nhưng không thấy gì đặc biệt, cuối cùng mới hỏi:
- Thiếu chủ vẽ rất đẹp, Lâm Hải thư viện cũng có dạy vẽ sao?
Tông Thủ nghe vậy cười cười, ném bút lông sói trong tay ra, thần sắc trở nên bình thản:
- Đao dài hai thốn mỏng như cánh ve, dùng thép tinh luyện chế thành, cho thêm ba gram huyết đồng. Loại đao này, ta muốn ba trăm cái. Phi đao cũng dùng tài liệu vậy nhưng phân thành: hai tấc, một tấc ba phân, một tấc, nửa tấc. Mỗi loại một trăm cái. Chế tạo những thứ này cần bao nhiêu lâu?
Trên trán của chưởng quỹ nhíu lại, sau khi trầm ngâm nửa ngày, mới cười đắng chát nói:
- Công tử vẽ những vật này tuy nhỏ lại cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là những đường vân này, hẳn là phù binh đúng không? Chi nhánh của chúng ta mặc dù có thể đánh tạo nhưng nhân thủ quá ít, muốn chế tạo hoàn thành thì cần phải mười ngày.
- Thợ rèn bình thường đương nhiên là không thể, bất quá theo ta được biết, từng chi nhánh Bảo Binh Trai các ngươi đều có Linh Đoán Sư? Những vật này ta muốn tới tay trong nửa canh giờ.
Chưởng quỹ kia lập tức kinh ngạc nhìn Tông Thủ, tiếp theo hơi gật nhẹ đầu nói:
-Đúng là có, Linh Đoán Sư ở chi nhánh của ta có ba vị. Bất quá mời Linh Đoán Sư luyện chế những binh khí này, giá cả rất xa xỉ. Ba trăm phi đao, bốn trăm thép tinh nhẩm tính cả tài liệu nhân công cần bảy ngàn lượng bạc.
Tông Thủ thản nhiên mỉm cười một cái, quay đầu nhìn về phía Sơ Tuyết. Trên người hắn dù sao cũng không có đồng nào, chỉ có thể xin giúp đỡ từ thị nữ.
Chính mình ngồi trên vân xa dùng mười sáu con giác mã kéo, suy ra chút bạc này có thể lấy ra được.
Sơ Tuyết cũng không còn làm hắn thất vọng, tiện tay lấy ra một túi tơ. Bên trong hơn ba trăm viên tinh thạch lắc lư phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang dễ nghe. Sau đó chỉ lấy đưa ra hai khỏa tinh thạch màu đỏ rực đặt ở trên quầy.
Cảnh này khiến cho ánh mắt chưởng quỹ kia lập tức phát sáng:
- Hỏa Hổ Thú Tinh Tam giai có giá mười vạn bạc ròng, công tử chờ một chút. Ba trăm phù đao, Bốn trăm phù châm, chỉ cần nửa chén trà nhỏ sẽ mang tới.
Sau khi nói xong hắn liền quay người rời đi, Tông Thủ kinh ngạc một hồi, tinh thạch như vậy chính hắn cũng có một chút, đều là thú tinh nhị tam giai giấu ở trong túi tùy thân.
Bất quá một viên tam giai Hỏa Hổ Thú Tinh tương đương với mười vạn bạc ròng, nói đùa gì vậy?
Sau một lát Tông Thủ có chút hiểu được, hiện nay Linh Năng mỏng manh, tinh như vậy rất ít, có thể gọi là quý hiếm, so với cái giá đời sau đương nhiên là cao hơn.
Gia thế của chính mình đoán chừng chẳng những cực quý mà vũ lực cũng không tầm thường.
Phi đao đã mang tới, hắn còn thiếu một thanh kiếm, tinh cương kiếm của hắn mặc dù cũng sắc bén nhưng còn kém một chút.
Bất quá kiếm này không cần đi đặt hàng, Binh Trai có mấy thanh phù kiếm bày ở mặt tiền, hơn nữa còn là loại luyện chế tinh xảo.
Đứng ở đó trước quầy binh khí, Tông Thủ chần chờ hồi lâu, mới đưa tay lấy Tùng Văn Phong Kiếm sáng loáng.
Trong số những phù kiếm ở đây thì nó không xuất chúng. Bất quá có tác dụng tăng tốc, càng có thể phòng thân, nặng nhẹ phù hợp, không cần tiêu hao hắn quá nhiều thể năng rất hợp ý hắn.
Tiện tay lại múa qua múa lại, miễn cưỡng xem như thuận tay.
Tố Sơ Tuyết ở bên cạnh nhíu lông mày lá liễu do dự nói:
- Thiếu chủ, những phù kiếm này không có chân khí niệm linh, rất khó vận dụng, không bằng dùng binh khí bình thường.
Tông Thủ cũng không đáp lời, chỉ yên lặng đem khí lưu bên trong khí hải vào thân kiếm Tùng Văn Phong Kiếm. Khó khăn lắm mới chuẩn bị kích phát thì Tố Sơ Tuyết bỗng dưng quay người, thân hình hơi hạ thấp xuống, mắt hiện sát cơ cảnh giác nhìn về phía nơi cửa.
Bên tai Tông Thủ cùng lúc truyền tới tiếng cười to:
- Quả nhiên là nhân sinh hà xứ bất tương phùng, đến Cổ Linh Tập xa xôi như thế cũng gặp được đường đệ. Không phải đệ học niệm thuật linh pháp tại Lâm Hải thư viện sao? Như thế nào lại đến nơi đây?
Cửa điếm xuất hiện một thiếu niên đang cười nhẹ bước vào, hắn cũng là một tuấn mỹ tuyệt luân, ngôn từ phong độ đều làm cho người ta như tắm gió xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.