Chương 1114: Vũ Không Long điện
Khai Hoang
23/09/2014
Bị Tông Thủ biến ảo bàn tay to giữa không trung bắt lấy liền giống
như tiểu nhi trong tay người lớn, yếu ớt vô cùng, cũng vô lực chống cự.
- Ân? Nguyên lai kiếm đạo của Thiếu chủ đã đến kiếm ý hồn! Chẳng trách vừa rồi không sợ Túc Nhường áp bách. Cho dù người này ra tay, có lẽ Thiếu chủ cũng có thể an nhiên lui vào Thuấn Không Long điện! Vừa rồi lão bộc ta có chút nhiều chuyện -.
Phương Tuyệt thấy thế nhất thời cười to một trận, mừng rỡ thoải mái không nói nên lời.
- Lão chủ nhân nếu xuất quan biết được Thiếu chủ như vậy, cũng không biết kinh hỉ đến bực nào? Còn về đệ tam Long điện vẫn là thôi đi. Phần Không Lục Gia ta mấy vạn năm, trước khi Vân Giới mở ra cũng đã hùng bá mấy trăm thế giới. Trong tộc tích tụ trân quý chị sợ trên cả tứ đại Long cung. Đồ vật trong Thuấn Không Long điện này, mặc dù không tính là rách nát cũng chẳng có vật gì quý hiếm. Nếu Thiếu chủ vừa mắt cái nào cứ việc cầm đi. Có lẽ Thuấn Không Long tộc cũng không có gan cò kè mặc cả với Lục gia ta.
Nghe được bốn chữ kiếm ý hồn này mọi người ở đây đều nhìn Tông Thủ giống như gặp quỷ vậy.
Võ đạo tu hành đến hồn ý trình độ đã là bước đầu có tư cách nhòm ngó ngôi báu thần!
Hơn nữa mọi người phía sau Phương Tuyệt, phần lớn đều là kiến thức bất phàm, lúc nghe Phương Tuyệt nói vậy mới thấy ảo diệu bên trong kiếm ý của Tông Thủ.
Đều chú mục nhìn lại,ánh mắt hoảng sợ không thể tin lại hàm chứa vài phần vui mừng khôn xiết.
Phương Tuyệt tiếp theo vừa cười nói:
Nếu Thiếu chủ muốn ép hỏi người này rốt cuộc là vì vật gì mà đến, Phương Tuyệt thật ra cũng phần nào hiểu được. Truyền thuyết trong Thuân Không Long Tộc vạn năm về trước, từng mô phỏng theo Trụ Cực Mệnh Thế Thư,tụ tập Vân Giới nhiều loại linh bảo đúc thành một gian Trụ Quang điện để cho tộc nhân đệ tử trong cung tu hành thế nhưng vạn năm trước đột nhiên gặp phải biến cố, Thánh Địa bổn tộc bị người mạnh mẽ đánh vỡ, Thuấn Không Long Tộc rơi vào đường cùng đành trong lúc vội vã đem đệ nhất Long điện này tống xuất ngoại vực, tránh đi tai họa, bảo tồn nguyên khí. Bất quá số ít người tham dự trong đó, đều liên tục chết đi. Kể từ đó, truyền thừa Long điện này hoàn toàn thất truyền, cả Trụ Quang điện cả kia cũng không thấy bóng dáng -.
Tông Thủ kinh ngạc sau đó hừ lạnh một tiếng. Vừa rồi, hắn vận kiếm kỳ thật đã cố ý che dấu.
Lấy hồn cảnh kiếm ý làm gốc lộ hóa bên ngoài cũng chỉ là phách cảnh đỉnh phong.
Không ngờ như vậy vẫn bị Phương Tuyệt nhìn ra.
Bất quá, người này nói đến Trụ Quang điện, thật có chuyện như vậy? Phỏng chế Trụ Cực Mệnh Thế Thư, không biết có công hiệu gì?
Biết được nguyên nhân rồi, có bắt Chu Tà Hồng Cơ cũng là vô dụng.
Tông Thủ khẽ vẫy vẫy tay, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về Phi Sương Phi Hàn.
Ý hỏi là Chu Tà Hồng Cơ đã trong tay,các nàng có muốn tự tay xử trí hay không?
Đã thấy tỷ muội hai người, đều nhất tề lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn chút hốt hoảng. Tựa hồ còn chưa từ trong biến cố thân phận của hắn chuyển thành Lục gia Thiếu chủ lấy lại tinh thần.
Tông Thủ cũng không hỏi nữa, tùy tay một kiếm đem đầu Chu Tà Hồng Cơ cắt rơi.
Giống như bực này nhân vật, Tuyệt Long tiên vực nhất điện chi chủ đối với hắn mà nói đơn giàn như tàn sát chó gà mà thôi.
Cho đến khi Bích Hỏa Huyền Quy đến trước mặt Long điện, Phi Sương Phi Hàn mới thoáng thanh tỉnh vài phần, lập tức phi thân lên bắt đầu động thủ giải phong môn cấm, cắt lấy uyển mạch mình, lấy long huyết bài trừ cấm chế.
Cũng đúng lúc này Lê Phượng Phi bỗng nhiên cười khổ, hướng Tông Thủ thi lễ.
- Xin điện hạ hãy cứu ta một mạng.
Tông Thủ ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Lê Phượng Phi tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Hai người còn lại, lúc đầu còn không hiểu ý,nhưng tức thì biến sắc, cũng nhất tề thi lễ theo.
Tông Thủ vốn là khó hiểu, hắn cũng không có nghĩ lấy tính mạng hai người này. Không phải hắn, vậy thì...
Quay đầu lại nhìn Phương Tuyệt, chỉ thấy Thương Viêm điện chủ cười nhẹ:
- Nơi đây, phàm là người nhìn thấy Thiếu chủ vừa xuất thủ, Phương Tuyệt sẽ không lưu tính mạng lại!
Chỉ thấy Thương Viêm điện chủ nhẹ giọng cười:
- Ở nơi này, phàm là người đã gặp qua thiếu chủ đều không ai toàn mạng!
Giọng nói tuy là bình thản, nhưng ý tứ cứng rắn như chém đinh chặt sắt, khiến cho sắc mặt của cả trăm người đứng đây đều trở nên xám ngoét.
- Nghĩ đến thiếu chủ cũng không hề muốn bị mấy người Lục gia kia coi là đối tượng tranh đoạt, thậm chí còn liên lụy đến cả người thân, bằng hữu trong Đại Kiền Quốc. Chỉ nhìn qua cũng đủ thấy nội tình bên trong. Trong Lục gia không ai là không biết, những người có đủ tư cách ngồi vào cái ghế chủ nhân Lục gia, đều coi thiếu chủ như kẻ thù số một. Thiếu chủ đã không muốn kế thừa Lục gia, như vậy chỉ cần có thể đạt được mục đích, tốt nhất là trong lúc này giết người diệt khẩu. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Tông Thủ biến sắc, sinh tử của những người này, hắn căn bản không thèm để ý.
Cho dù Phương Tuyệt không đến, hắn cũng nhất định phải gạt bỏ đi hết, không được để trong lòng.
Chính đến lúc này, hắn mới ý thức được tình cảnh của mình nguy hiểm đến đâu.
Trong đầu bỗng xẹt qua một ý nghĩ. Rốt cuộc là kẻ nào đã đưa tên hắn vào trong gia phả của Lục gia.
Tuyệt đối không phải là nhàn rỗi kiếm chyện không đâu, trừ phi chính là do Phương Tuyệt gây ra.
Lục Viêm Thánh Điện là do người ngoại tộc Lục gia nắm giữ, cũng là thế lực chủ yếu của lục gia, cường giả cai quản vô số. Nghe nói mỗi một tòa điện đều có ba đến năm vị Thánh Cảnh tọa trấn.
Nhưng lẽ nào chủ nhân của các điện đều có sức ảnh hưởng như nhau? Thao túng được cả người được chọn kế thừa Lục gia, và cả danh sách con cháu có cùng huyết thống.
Có một cảm giác mơ hồ là ẩn giấu trong đó nhất định có một âm mưu rất lớn.
Những kẻ này vốn đã đáng chết, lại còn dám uy hiếp người thân và bằng hữu của hắn ở Đại Kiền thì lại càng không thể tha được.
Nhưng ba người Lê Phượng Phi, hắn lại từng chính miệng hứa sẽ giữ cho y một tính mạng.
Đang nhíu chặt lông mày suy tính kế sách, lại nghe thấy Lê Phượng Phi bỗng nhiên mở miệng nói:
- Không biết quân thượng trong nước, phải chăng còn thiếu một người giúp sức? Phượng Phi bất tài, xin nguyện lập huyết thề, từ nay về sau nguyện góp hết sức mình, củng cố địa vị cho quân thượng!
Hai người bên cạnh, nhãn thần cũng hơi sáng lên, nói thêm vào:
- Chúng ta cũng nguyện ý như vậy, nguyện vì quân thượng gánh vác trách nhiệm. Nếu có ý làm phản, tuyệt đối không thể thoát khỏi Thần Cảnh chi kiếp!
Những lời này nói ra khiến lãnh ý trong lòng đối phương như sóng triều thoái lui, không dồn ép bọn họ nữa. Sát khí trùng trùng ẩn trong ánh mắt nghiêm nghị kia cũng từ từ tản đi.
Đầu óc cũng thả lỏng hơn nhiều, vị Thương Viêm điện chủ này, cuối cùng cũng chịu buông tha cho bọn họ.
Phương Tuyệt không thèm bận tâm đến ba người Lê Phượng Phi nữa, vươn tay ra không trung chộp lấy thủ cấp của Võ Thiên Thần, tháo xuống rồi tiện tay ném sang một bên.
- Một tên thổ dân cũng dám nói xằng là Vũ Thần, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng!
- Ân? Nguyên lai kiếm đạo của Thiếu chủ đã đến kiếm ý hồn! Chẳng trách vừa rồi không sợ Túc Nhường áp bách. Cho dù người này ra tay, có lẽ Thiếu chủ cũng có thể an nhiên lui vào Thuấn Không Long điện! Vừa rồi lão bộc ta có chút nhiều chuyện -.
Phương Tuyệt thấy thế nhất thời cười to một trận, mừng rỡ thoải mái không nói nên lời.
- Lão chủ nhân nếu xuất quan biết được Thiếu chủ như vậy, cũng không biết kinh hỉ đến bực nào? Còn về đệ tam Long điện vẫn là thôi đi. Phần Không Lục Gia ta mấy vạn năm, trước khi Vân Giới mở ra cũng đã hùng bá mấy trăm thế giới. Trong tộc tích tụ trân quý chị sợ trên cả tứ đại Long cung. Đồ vật trong Thuấn Không Long điện này, mặc dù không tính là rách nát cũng chẳng có vật gì quý hiếm. Nếu Thiếu chủ vừa mắt cái nào cứ việc cầm đi. Có lẽ Thuấn Không Long tộc cũng không có gan cò kè mặc cả với Lục gia ta.
Nghe được bốn chữ kiếm ý hồn này mọi người ở đây đều nhìn Tông Thủ giống như gặp quỷ vậy.
Võ đạo tu hành đến hồn ý trình độ đã là bước đầu có tư cách nhòm ngó ngôi báu thần!
Hơn nữa mọi người phía sau Phương Tuyệt, phần lớn đều là kiến thức bất phàm, lúc nghe Phương Tuyệt nói vậy mới thấy ảo diệu bên trong kiếm ý của Tông Thủ.
Đều chú mục nhìn lại,ánh mắt hoảng sợ không thể tin lại hàm chứa vài phần vui mừng khôn xiết.
Phương Tuyệt tiếp theo vừa cười nói:
Nếu Thiếu chủ muốn ép hỏi người này rốt cuộc là vì vật gì mà đến, Phương Tuyệt thật ra cũng phần nào hiểu được. Truyền thuyết trong Thuân Không Long Tộc vạn năm về trước, từng mô phỏng theo Trụ Cực Mệnh Thế Thư,tụ tập Vân Giới nhiều loại linh bảo đúc thành một gian Trụ Quang điện để cho tộc nhân đệ tử trong cung tu hành thế nhưng vạn năm trước đột nhiên gặp phải biến cố, Thánh Địa bổn tộc bị người mạnh mẽ đánh vỡ, Thuấn Không Long Tộc rơi vào đường cùng đành trong lúc vội vã đem đệ nhất Long điện này tống xuất ngoại vực, tránh đi tai họa, bảo tồn nguyên khí. Bất quá số ít người tham dự trong đó, đều liên tục chết đi. Kể từ đó, truyền thừa Long điện này hoàn toàn thất truyền, cả Trụ Quang điện cả kia cũng không thấy bóng dáng -.
Tông Thủ kinh ngạc sau đó hừ lạnh một tiếng. Vừa rồi, hắn vận kiếm kỳ thật đã cố ý che dấu.
Lấy hồn cảnh kiếm ý làm gốc lộ hóa bên ngoài cũng chỉ là phách cảnh đỉnh phong.
Không ngờ như vậy vẫn bị Phương Tuyệt nhìn ra.
Bất quá, người này nói đến Trụ Quang điện, thật có chuyện như vậy? Phỏng chế Trụ Cực Mệnh Thế Thư, không biết có công hiệu gì?
Biết được nguyên nhân rồi, có bắt Chu Tà Hồng Cơ cũng là vô dụng.
Tông Thủ khẽ vẫy vẫy tay, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về Phi Sương Phi Hàn.
Ý hỏi là Chu Tà Hồng Cơ đã trong tay,các nàng có muốn tự tay xử trí hay không?
Đã thấy tỷ muội hai người, đều nhất tề lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn chút hốt hoảng. Tựa hồ còn chưa từ trong biến cố thân phận của hắn chuyển thành Lục gia Thiếu chủ lấy lại tinh thần.
Tông Thủ cũng không hỏi nữa, tùy tay một kiếm đem đầu Chu Tà Hồng Cơ cắt rơi.
Giống như bực này nhân vật, Tuyệt Long tiên vực nhất điện chi chủ đối với hắn mà nói đơn giàn như tàn sát chó gà mà thôi.
Cho đến khi Bích Hỏa Huyền Quy đến trước mặt Long điện, Phi Sương Phi Hàn mới thoáng thanh tỉnh vài phần, lập tức phi thân lên bắt đầu động thủ giải phong môn cấm, cắt lấy uyển mạch mình, lấy long huyết bài trừ cấm chế.
Cũng đúng lúc này Lê Phượng Phi bỗng nhiên cười khổ, hướng Tông Thủ thi lễ.
- Xin điện hạ hãy cứu ta một mạng.
Tông Thủ ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Lê Phượng Phi tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Hai người còn lại, lúc đầu còn không hiểu ý,nhưng tức thì biến sắc, cũng nhất tề thi lễ theo.
Tông Thủ vốn là khó hiểu, hắn cũng không có nghĩ lấy tính mạng hai người này. Không phải hắn, vậy thì...
Quay đầu lại nhìn Phương Tuyệt, chỉ thấy Thương Viêm điện chủ cười nhẹ:
- Nơi đây, phàm là người nhìn thấy Thiếu chủ vừa xuất thủ, Phương Tuyệt sẽ không lưu tính mạng lại!
Chỉ thấy Thương Viêm điện chủ nhẹ giọng cười:
- Ở nơi này, phàm là người đã gặp qua thiếu chủ đều không ai toàn mạng!
Giọng nói tuy là bình thản, nhưng ý tứ cứng rắn như chém đinh chặt sắt, khiến cho sắc mặt của cả trăm người đứng đây đều trở nên xám ngoét.
- Nghĩ đến thiếu chủ cũng không hề muốn bị mấy người Lục gia kia coi là đối tượng tranh đoạt, thậm chí còn liên lụy đến cả người thân, bằng hữu trong Đại Kiền Quốc. Chỉ nhìn qua cũng đủ thấy nội tình bên trong. Trong Lục gia không ai là không biết, những người có đủ tư cách ngồi vào cái ghế chủ nhân Lục gia, đều coi thiếu chủ như kẻ thù số một. Thiếu chủ đã không muốn kế thừa Lục gia, như vậy chỉ cần có thể đạt được mục đích, tốt nhất là trong lúc này giết người diệt khẩu. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Tông Thủ biến sắc, sinh tử của những người này, hắn căn bản không thèm để ý.
Cho dù Phương Tuyệt không đến, hắn cũng nhất định phải gạt bỏ đi hết, không được để trong lòng.
Chính đến lúc này, hắn mới ý thức được tình cảnh của mình nguy hiểm đến đâu.
Trong đầu bỗng xẹt qua một ý nghĩ. Rốt cuộc là kẻ nào đã đưa tên hắn vào trong gia phả của Lục gia.
Tuyệt đối không phải là nhàn rỗi kiếm chyện không đâu, trừ phi chính là do Phương Tuyệt gây ra.
Lục Viêm Thánh Điện là do người ngoại tộc Lục gia nắm giữ, cũng là thế lực chủ yếu của lục gia, cường giả cai quản vô số. Nghe nói mỗi một tòa điện đều có ba đến năm vị Thánh Cảnh tọa trấn.
Nhưng lẽ nào chủ nhân của các điện đều có sức ảnh hưởng như nhau? Thao túng được cả người được chọn kế thừa Lục gia, và cả danh sách con cháu có cùng huyết thống.
Có một cảm giác mơ hồ là ẩn giấu trong đó nhất định có một âm mưu rất lớn.
Những kẻ này vốn đã đáng chết, lại còn dám uy hiếp người thân và bằng hữu của hắn ở Đại Kiền thì lại càng không thể tha được.
Nhưng ba người Lê Phượng Phi, hắn lại từng chính miệng hứa sẽ giữ cho y một tính mạng.
Đang nhíu chặt lông mày suy tính kế sách, lại nghe thấy Lê Phượng Phi bỗng nhiên mở miệng nói:
- Không biết quân thượng trong nước, phải chăng còn thiếu một người giúp sức? Phượng Phi bất tài, xin nguyện lập huyết thề, từ nay về sau nguyện góp hết sức mình, củng cố địa vị cho quân thượng!
Hai người bên cạnh, nhãn thần cũng hơi sáng lên, nói thêm vào:
- Chúng ta cũng nguyện ý như vậy, nguyện vì quân thượng gánh vác trách nhiệm. Nếu có ý làm phản, tuyệt đối không thể thoát khỏi Thần Cảnh chi kiếp!
Những lời này nói ra khiến lãnh ý trong lòng đối phương như sóng triều thoái lui, không dồn ép bọn họ nữa. Sát khí trùng trùng ẩn trong ánh mắt nghiêm nghị kia cũng từ từ tản đi.
Đầu óc cũng thả lỏng hơn nhiều, vị Thương Viêm điện chủ này, cuối cùng cũng chịu buông tha cho bọn họ.
Phương Tuyệt không thèm bận tâm đến ba người Lê Phượng Phi nữa, vươn tay ra không trung chộp lấy thủ cấp của Võ Thiên Thần, tháo xuống rồi tiện tay ném sang một bên.
- Một tên thổ dân cũng dám nói xằng là Vũ Thần, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.