Chương 72: Xảo ngộ cố nhân
Khai Hoang
05/03/2014
Khuôn mặt xinh đẹp của Sơ Tuyết không khỏi càng khổ sáp:
- Thiếu chủ, chúng ta thật sự phải vào Huyết Cốc này sao? Ta nghe nói ở đây tinh thú chí ít cũng là nhị giai. So với Hắc Nê Chiểu Trạch Chiểu Lang, còn khó ứng phó hơn. Nghe nói võ sư đạt tới cảnh giới Tiên Thiên căn bản là vào không được, dưới Tiên Thiên đi vào cũng ít có người có thể đi ra...
Tông Thủ lại không thèm để ý chút nào, thẳng thắn lấy ra một lọ dược trấp bôi loạn ở trên người, cười nói:
- Nào có khoa trương như vậy? Tuyết Nhi, ngươi đã biết đây là Huyết Cốc. Như vậy lại cũng biết nó từ đâu mà có?
Trong lòng Sơ Tuyết không giải thích được, lại vẫn nén nhịn tính tình nói:
- Biết một ít, truyền thuyết là Hoang Cổ thời đại, có một vị dị tộc Ma thần, bị chém giết ở đây. Dựa theo ý niệm vạn năm không tiêu tan, vì vậy chỉ cần là sinh linh, tới gần nơi hắn ngã xuống, đều sẽ dần dần mất đi lý trí, tính tình cuồng bạo! Có người nói vô luận là người hay thú, đều không ngoại lệ. Cho nên mới được xưng là Huyết Cốc. Còn nghe nói không hề thiếu tinh thú có thể ở chỗ này tấn chức giai vị, vì vậy trong Tô Điện sơn mạch này cứ qua vài năm, đều sẽ phát sinh một lần thú triều, đuổi tới nơi này. Khi đó cũng thường thường là thời gian nguy hiểm nhất trong Huyết Cốc này.
- Nàng biết cũng khá nhiều, bất quá tinh thú ở đây sở dĩ bị như vậy, cũng là do nguyên nhân khác. Cùng với ý niệm của Ma thần kia có thể không có quan hệ gì!
Tông Thủ khẽ cười một tiếng, sau đó lại lấy ra một dược bình, ném cho Sơ Tuyết vẫn còn trong ngạc nhiên:
- Đem cái này xoa lên, chí ít ở trước mặt ngũ giai tinh thú có thể bảo chứng vô sự. Đừng xem chỉ một chút như vậy, nhưng là giá trị không ít tiền đấy....
Sơ Tuyết trong lòng không tin, những dược trấp này, nàng đã tận mắt thấy Tông Thủ dùng không đến ba mươi lược bạc dược thảo, phối trí mà thành tương trấp, nào có thể giá trị bao nhiêu tiền chứ?
Về phần dược hiệu theo như lời Tông Thủ là càng không tin. Bất quá ngẫm lại thiếu chủ nhà mình, thần kỳ vô cùng, thế nên cũng tin tưởng mà xoa ở trên người, theo Tông Thủ cùng nhau bước vào Huyết Cốc.
Nói đến kỳ quái, dược trấp này mùi vị cũng không đặc lắm, chỉ lộ ra một luồng hương nhẹ coi như dễ ngửi.
Bên trong Huyết Cốc những mãnh thú hoành hành kia, đối với hai người đi vào, lại đều phảng phất như là không nhìn thấy gì, không con nào để ý tới. Mặc dù là thỉnh thoảng tới gần, sau khi ngửi thấy được mùi vị trên người họ, cũng sẽ khó chịu không gì sánh được vội vàng hướng phía xa tránh né ra.
Hai bóng người nho nhỏ, mau lẹ ở trong cốc nguyên này di chuyển. Ngoại trừ những đàn thú hơi lớn một chút, cần phải tránh né ra. Dọc theo đường đi, hầu như là thông hành không trở ngại.
- Dược dịch này thật sự hữu dụng!
Sơ Tuyết mở to hai mắt, có chút không thể tưởng tượng nhìn những tinh thú tranh nhau tránh né kia.
Chúng đều có thần tình sợ hãi, phảng phất như hai người bọn họ mới chân chính giống như hung thú khiến người ta sợ hãi vậy.
Càng khiến người kinh dị là Tông Thủ, đối với nơi này tỏ ra vô cùng quen thuộc. Trên một đường đi tới, là xe nhẹ quen đường, hầu như không hề đình trệ.
Cốc nguyên này trống trải, chỉ cần nhận chuẩn phương hướng, trực tiếp hướng phía trước mà đi là được. Nhưng mà Tông Thủ đối với đặc tính và tính tình của các chủng loại muông thú ở nơi đây, lại rõ ràng không phải thường nhân có thể sánh bằng.
Sơ Tuyết trong lòng nghi hoặc, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi:
- Thiếu chủ! Huyết Cốc này, người trước đây có phải là đã tới rồi không?
Tông Thủ lại không đáp lời, chỉ thần bí khó lường cười cười. Trong Thần Hoàng du hý, một trong những khu trung cấp tân thủ nổi danh nhất, hắn tự nhiên đã tới. Hơn nữa cùng với mãnh thú ở đây, chiến đấu hăng hái qua vô số lần. Cũng là ở chỗ này, mở ra con đường võ đạo của hắn.
Bất quá dược dịch này, cũng không phải là là đến từ trò chơi, mà là phát minh trong hiện thực.
Hàng năm đều có một vài tay thợ săn hoặc giả người yêu thích nghiên cứu tinh thú, sẽ bôi lên người một chút dược vật này, sau đó tiến nhập Huyết Cốc.
Mà kiếp trước Tông Thủ đảm nhiệm Đồ Thư Quán kia, cũng vừa mới nắm giữ loại phối phương dược vật này.
Bên trong Huyết Cốc này, cố nhiên là còn sót lại hồn ý của Thượng Cổ dị tộc cái thế cường giả không tiêu tan, khiến cường giả cấp Tiên Thiên, thường thường đều chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài Huyết Cốc. Nhưng mà những tinh thú này sản sinh biến hóa như vậy, trở nên thị huyết cuồng bạo, lại cùng với nó không hề có quan hệ mà là một kiện sự vật khác ảnh hưởng. Phàm là tinh thú bị nhiễm qua, đối với mùi vị của loại dược dịch trên người hắn đều mẫn cảm chán ghét tới cực kỳ.
Thấy Tông Thủ không hề để ý tới, Sơ Tuyết không khỏi tức giận mở miệng lên, rầu rĩ đi theo ở phía sau. Bất quá nhãn thần lại càng đề phòng, rất sợ có tinh thú nào đó, đột nhiên làm khó dễ, đánh thương Tông Thủ.
Dược dịch kia tuy tốt, bất quá phát huy cũng là cực nhanh. Cứ qua hai canh giờ, sẽ phải một lần nữa chà xát khắp toàn thân.
Tông Thủ ngược lại không cảm thấy cái gì, chỉ là mở rộng tầm mắt, thi thoảng quay đầu ngó nghiêng một chút, nhưng Sơ Tuyết mỗi lần nhìn thì khuôn mặt xinh đẹp lại hưng phấn đến đỏ bừng lên.
Huyết Cốc khoảng chừng rộng chỉ có hơn hai mươi dặm, lại hướng đi hẹp dài. Hai người dùng thời gian nửa ngày, đi khoảng chừng trăm dặm, mắt thấy tiền phương có thân ảnh tam giai tinh thú yêu thú thường lui tới. Thân ảnh Tông Thủ cũng bỗng dưng dừng lại.
Càng là tinh thú cao giai, lại càng có nhiều linh trí hơn. Mặc dù chịu đựng khí tức của nó lây nhiễm, cũng có thể miễn cưỡng bảo trì bản thân. Tất nhiên dược trấp trên hai người hắn tác dụng đã càng nhỏ.
Tự nhiên những tam giai tinh thú này, còn xa chưa đạt được trình độ này. Chân chính khiến hắn lo lắng, là những tinh thú đã đạt tới ngũ giai, có thể so sánh với Nhân Tộc Tiên Thiên cường giả kia.
Sơ Tuyết cũng biết nơi này hung hiểm, ngón tay tại chỗ mi tâm điểm một cái, sau đó mắt bạo thần mang.
- Hộ giá!
Từng luồng khói nhẹ, lập tức ngưng tụ ở trước thân hai người. Thân thể dài chừng mười thước, từng đợt âm hàn chi khí tán dật khắp nơi. Nanh vuốt cứng rắn, sắc bén, trong mắt hổ hung quang lóe ra.
Chính là đầu Hàn Minh Hổ lần trước đoạt được kia, ngay trước khi ra khỏi thành một ngày, do Tông Thủ trợ giúp thu phục. Tuy chỉ là tam giai hồn thú, bất quá bởi trước kia là ngũ giai yêu thú nên dư uy vẫn còn. Khiến cho tinh thú phụ cận càng lộ vẻ kiêng kỵ.
Không biết là người cùng hổ loại có quan hệ huyết mạch hay không, một người một thú trong lúc đó dường như là có loại liên hệ không hiểu nào đó. Không chỉ Sơ Tuyết một thân khí tức có điều tăng trưởng, uy thế của Hàn Minh Hổ cũng tăng một mạch tới tứ giai.
- Hàn Minh Hổ và Sơ Tuyết này huyết mạch quả nhiên là hợp nhau. Kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Đáng tiếc Tuyết Nhi thực lực còn quá thấp, nếu hồn lực có thể đi vào cảnh giới Xuất Khiếu, lại lợi dụng thủ đoạn đặc thù đủ để đem Hàn Minh Hổ này cường hóa tới tứ giai...
Chỉ nhìn một cái, Tông Thủ liền thu hồi ánh mắt. Bắt đầu cẩn thận lựa chọn lộ tuyến, tiếp tục hướng phía sâu trong bước đi.
Chủ yếu là phân rõ mùi vị, quan sát những thú loại kia phân bố ra sao. Phàm là địa phương cao giai yêu thú phân bố, xung quanh tinh thú đều sẽ xa xa tránh ra, cực kỳ trống trải, cực dễ dàng nhận ra.
Điều này cũng là kinh nghiệm hắn tại tiền thế học được.
Nhưng mà đi không đến vài dặm, chợt nghe thấy phía trước có tiếng người. Tông Thủ nhìn lại phía xa, chỉ thấy tiền phương, không ngờ đang có một đám nhân ảnh, cùng với những tinh thú kia chiến đấu ác liệt.
Chỉ có bảy tám người mà thôi, lại đều có thực lực bất phàm.
Trong đó có hai người đang sử dụng phù lục, cuối cùng rõ ràng là Linh Sư - Dưỡng Linh Cảnh . Tuy đối mặt với bốn mươi con Nha Lang Thú đã ngoài nhị giai, lại vẫn có thể ung dung ứng phó.
Tông Thủ nhíu nhíu mày, trong lòng thầm cảm thấy kỳ dị. Huyết Cốc tuy là hung hiểm, nhưng không phải là chân chính không dấu chân người. Bên trong có mấy tinh thú và dược thảo, đều là duy chỉ nơi này mới có. Bất quá lại có không ít người đều chọn thời tiết này tiến nhập nơi đây.
Âm thầm lắc đầu, Tông Thủ cũng lười để ý tới. Thôi động Phong Hành Linh Cốt trên người, chuẩn bị từ bên cạnh tránh đường ra.
Bất quá liền tại lúc hai người từ bên cạnh đi qua. Bên kia lại truyền đến một tiếng hô hoán:
- Bên kia có phải là Tông Thủ sư đệ?
Thanh âm ở dưới tiếng thú rống và kích đấu quấy rầy, khẽ đến không thể nghe thấy. Thế nhưng âm sắc này, thân thể Tông Thủ cũng cực kỳ quen thuộc, cũng cực kỳ mẫn cảm. Thân hình không tự chủ được lập tức dừng lại.
Kinh ngạc quay đầu sang nhìn qua đó, đang trông lại phía xa. Dáng tươi cười xinh đẹp, thần tình kinh hỉ đang hướng phía bên này vẫy vẫy tay.
Tông Thủ nhướng mày, sau đó trong óc đã hiện lên toàn bộ ký ức thuộc về nữ nhân này.
Sau một khắc đã càng cảm thấy đau đầu không ngớt. Nhớ lại nữ tử này tên gọi Củng Hân Nhiên. Là một vị sư tỷ của hắn ở trong Lâm Hải Thư Viện, bản thân không có chỗ nào đặc biệt. Không chỉ thân thế bình thường, tướng mạo cũng chỉ là bình thường thôi. Bất quá đối với Tông Thủ đã tiêu tán kia mà nói, lại là khắc cốt minh tâm.
Là một nữ tử duy nhất trong một năm đầu tiên ở Lâm Hải đối với hắn thủy chung như một, chiếu cố có thừa. Thậm chí có thể nói là một trong cột trụ tinh thần của Tông Thủ tại Lâm Hải Thư Viện kia.
Cũng chính là bởi vì nữ tử này, vì hoàn thành học nghiệp mà tạm thời rời khỏi thư viện. Mới khiến Cương Mông bị thất tình đả kích Tông Thủ triệt để tuyệt vọng, vừa tròn hơn hai năm chán chường.
Nói đến gia hỏa đã biến mất kia, cũng thật sự là hoa tâm. Tại Lâm Hải Thư Viện bất quá một năm ngắn ngủi, đã liên tục thích hơn hai nữ hài.
Cố tình không để ý tới, vẫn như cũ từ bên cạnh rời khỏi. Dưới chân lại phảng phất như là đang mọc rễ, đã không thể rời khỏi nửa bước.
Giữa lúc Tông Thủ một trận khúc mắc, phía trước đám Võ Sư kia đã đem những nha lang kia giết chóc hơn phân nửa. Mà Củng Hân Nhiên thì nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, lấy phù pháp khống chế một trận gió nhẹ, chạy như bay qua đây.
Xác nhận là Tông Thủ, sau đó thần tình không khỏi càng kinh hỉ:
- Thật sự là ngươi? Sư đệ làm sao lại đến Huyết Cốc này?
Chợt giống như lại nghĩ tới Tông Thủ không thể tập võ, hồn hải cũng chưa mở ra. Củng Hân Nhiên lại quan sát trên dưới Tông Thủ một cái, lông mày lập tức nhíu chặt lại. Thẳng đến trông thấy Sơ Tuyết ở một bên, cùng với đầu tứ giai hồn thú Hàn Minh Hổ kia tiếp cận, thần tình mới hơi buông lỏng. Lại vẫn như cũ nhíu mày nói:
- Huyết Cốc này hung hiểm cỡ nào? Ngươi thân là Càn Thiên Sơn thế tử, thân phận tôn quý. Hà tất mạo hiểm đến nơi đây?
Tông Thủ là âm thầm cười khổ, cũng không biết mấy ngày này rốt cuộc là thế nào. Ngày hôm qua mới gặp được vị hôn thê của mình. Hôm nay đã lại xảo ngộ đối tượng thầm mến, đã từng ngưỡng mộ trong lòng trước đây của mình.
Hắn lúc tiền thế đều đã gặp qua vô số mỹ sắc. Nhưng Củng Hân Nhiên này dung mạo rõ ràng chỉ có thể xem như thanh tú mà thôi, lại khiến cho trong lòng hắn, từng đợt rung động không ngớt. Tiếng nói khô khan, hầu như nói không nên lời.
Trong não bỗng nhiên nhớ tới nữ tử này, thời gian tại Lâm Hải Thư Viện ôn nhu thân thiết. Bỗng nhiên lại vì mới vừa rồi trong lời nói của Củng Hân Nhiên thân thiết, kích động không ngớt, nhất thời là tâm loạn như ma.
- Nguyên lai sư tỷ cũng ở chỗ này!
Từ từ nhắm hai mắt thầm hít một hơi, Tông Thủ nỗ lực bình phục khí huyết cuồn cuộn. Khi lại mở mắt ra, tâm tình đã khôi phục lại, nét mặt đồng dạng tràn đầy vẻ vui mừng:
- Sư đệ chỉ là nghe nói nơi này có một loại Mạch Linh Thảo, đối với song mạch chi thân có ta có chút ích lợi. Do đó tới tìm kiếm xem sao. Nhưng là sư tỷ vì sao lại đến Huyết Cốc? Mặc dù muốn lịch lãm, cũng có rất nhiều nơi để tới, hà tất phải đến loại hung địa này?
Trong lòng cũng xác thực là kinh ngạc, ở trong trí nhớ của Tông Thủ, đệ tử Lâm Hải Thư Viện vào lúc đạt tới Dưỡng Linh Cảnh, đều cần xuất ngoại hành tẩu, tìm đến các nơi linh mạch hội tụ. Thẳng cho đến khi đạt tới Xuất Khiếu Cảnh, mới có thể trở lại thư viện.
Mà lúc này Củng Hân Nhiên rõ ràng còn không có hoàn thành tu luyện tới cảnh giới này.
Nói đến vị sư tỷ ngưỡng mộ trong lòng này của hắn, cũng xác thật hơi có chút thiên tư. Mười chín tuổi đã tiến vào Dưỡng Linh Chi Cảnh. Thành tựu bực này, rất nhiều Linh Sư đều chỉ có thể cực kỳ hâm mộ. Ở trong Lâm Hải Thư Viện đã được những sư trưởng thư viện kia cực kỳ coi trọng.
- Ngươi cũng biết đây là hung địa!
Củng Hân Nhiên trong mũi hừ một tiếng, lại mang chút vẻ khổ sáp lắc đầu:
- Ta đâu có đi lịch lãm rèn luyện? Ngươi cho là sư tỷ với ngươi giống nhau? Ta có cuồng vọng thế nào, cũng sẽ không đơn giản đến nơi đây mạo hiểm, lại càng sẽ không chọn nơi này để săn sóc ân cần Hồn Linh, thối đoán tâm cảnh. Tại Đông Lâm Vân Giới này tùy tiện đi một chút chẳng phải càng tốt hơn? Nhớ kỹ trước đây sư tỷ cùng ngươi đã nói không? Trước đây Củng gia chúng ta cũng có một vị Viết Du Cảnh Linh Sư. Ba ngàn năm trước, đã từng xưng hùng Đông Lâm Vân Giới, nhưng cuối cùng lại không biết vì sao, ngã xuống ở trong Huyết Cốc này, Củng gia chúng ta lúc này mới suy bại. Lần này ta đến Huyết Cốc, chính là vì tìm kiếm di vật của tổ tiên ta. Đợi được qua mấy ngày nữa thành tựu Xuất Khiếu Cảnh, khi đó đã không tiến vào được nữa...
Tông Thủ vội vàng ở trong những trí nhớ phủ đầy bụi kia, khắp nơi lật xem, quả nhiên tìm được một bộ phận kỳ ức tương quan.
Thầm nghĩ trách không được nữ hài này, sẽ khiến Tông Thủ kia yêu thích như vậy. Trong lời nói không chút tâm cơ, đối với người cũng cực kỳ thẳng thắn thành khẩn. Giống như đi tìm di vật của Thiên Vị cường giả là loại đại sự quan trọng thế này, cư nhiên đối với hắn cũng không lừa giấu chút nào. Đối với Tông Thủ thân thiết, cũng là thành tâm thành ý.
- Thiếu chủ, chúng ta thật sự phải vào Huyết Cốc này sao? Ta nghe nói ở đây tinh thú chí ít cũng là nhị giai. So với Hắc Nê Chiểu Trạch Chiểu Lang, còn khó ứng phó hơn. Nghe nói võ sư đạt tới cảnh giới Tiên Thiên căn bản là vào không được, dưới Tiên Thiên đi vào cũng ít có người có thể đi ra...
Tông Thủ lại không thèm để ý chút nào, thẳng thắn lấy ra một lọ dược trấp bôi loạn ở trên người, cười nói:
- Nào có khoa trương như vậy? Tuyết Nhi, ngươi đã biết đây là Huyết Cốc. Như vậy lại cũng biết nó từ đâu mà có?
Trong lòng Sơ Tuyết không giải thích được, lại vẫn nén nhịn tính tình nói:
- Biết một ít, truyền thuyết là Hoang Cổ thời đại, có một vị dị tộc Ma thần, bị chém giết ở đây. Dựa theo ý niệm vạn năm không tiêu tan, vì vậy chỉ cần là sinh linh, tới gần nơi hắn ngã xuống, đều sẽ dần dần mất đi lý trí, tính tình cuồng bạo! Có người nói vô luận là người hay thú, đều không ngoại lệ. Cho nên mới được xưng là Huyết Cốc. Còn nghe nói không hề thiếu tinh thú có thể ở chỗ này tấn chức giai vị, vì vậy trong Tô Điện sơn mạch này cứ qua vài năm, đều sẽ phát sinh một lần thú triều, đuổi tới nơi này. Khi đó cũng thường thường là thời gian nguy hiểm nhất trong Huyết Cốc này.
- Nàng biết cũng khá nhiều, bất quá tinh thú ở đây sở dĩ bị như vậy, cũng là do nguyên nhân khác. Cùng với ý niệm của Ma thần kia có thể không có quan hệ gì!
Tông Thủ khẽ cười một tiếng, sau đó lại lấy ra một dược bình, ném cho Sơ Tuyết vẫn còn trong ngạc nhiên:
- Đem cái này xoa lên, chí ít ở trước mặt ngũ giai tinh thú có thể bảo chứng vô sự. Đừng xem chỉ một chút như vậy, nhưng là giá trị không ít tiền đấy....
Sơ Tuyết trong lòng không tin, những dược trấp này, nàng đã tận mắt thấy Tông Thủ dùng không đến ba mươi lược bạc dược thảo, phối trí mà thành tương trấp, nào có thể giá trị bao nhiêu tiền chứ?
Về phần dược hiệu theo như lời Tông Thủ là càng không tin. Bất quá ngẫm lại thiếu chủ nhà mình, thần kỳ vô cùng, thế nên cũng tin tưởng mà xoa ở trên người, theo Tông Thủ cùng nhau bước vào Huyết Cốc.
Nói đến kỳ quái, dược trấp này mùi vị cũng không đặc lắm, chỉ lộ ra một luồng hương nhẹ coi như dễ ngửi.
Bên trong Huyết Cốc những mãnh thú hoành hành kia, đối với hai người đi vào, lại đều phảng phất như là không nhìn thấy gì, không con nào để ý tới. Mặc dù là thỉnh thoảng tới gần, sau khi ngửi thấy được mùi vị trên người họ, cũng sẽ khó chịu không gì sánh được vội vàng hướng phía xa tránh né ra.
Hai bóng người nho nhỏ, mau lẹ ở trong cốc nguyên này di chuyển. Ngoại trừ những đàn thú hơi lớn một chút, cần phải tránh né ra. Dọc theo đường đi, hầu như là thông hành không trở ngại.
- Dược dịch này thật sự hữu dụng!
Sơ Tuyết mở to hai mắt, có chút không thể tưởng tượng nhìn những tinh thú tranh nhau tránh né kia.
Chúng đều có thần tình sợ hãi, phảng phất như hai người bọn họ mới chân chính giống như hung thú khiến người ta sợ hãi vậy.
Càng khiến người kinh dị là Tông Thủ, đối với nơi này tỏ ra vô cùng quen thuộc. Trên một đường đi tới, là xe nhẹ quen đường, hầu như không hề đình trệ.
Cốc nguyên này trống trải, chỉ cần nhận chuẩn phương hướng, trực tiếp hướng phía trước mà đi là được. Nhưng mà Tông Thủ đối với đặc tính và tính tình của các chủng loại muông thú ở nơi đây, lại rõ ràng không phải thường nhân có thể sánh bằng.
Sơ Tuyết trong lòng nghi hoặc, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi:
- Thiếu chủ! Huyết Cốc này, người trước đây có phải là đã tới rồi không?
Tông Thủ lại không đáp lời, chỉ thần bí khó lường cười cười. Trong Thần Hoàng du hý, một trong những khu trung cấp tân thủ nổi danh nhất, hắn tự nhiên đã tới. Hơn nữa cùng với mãnh thú ở đây, chiến đấu hăng hái qua vô số lần. Cũng là ở chỗ này, mở ra con đường võ đạo của hắn.
Bất quá dược dịch này, cũng không phải là là đến từ trò chơi, mà là phát minh trong hiện thực.
Hàng năm đều có một vài tay thợ săn hoặc giả người yêu thích nghiên cứu tinh thú, sẽ bôi lên người một chút dược vật này, sau đó tiến nhập Huyết Cốc.
Mà kiếp trước Tông Thủ đảm nhiệm Đồ Thư Quán kia, cũng vừa mới nắm giữ loại phối phương dược vật này.
Bên trong Huyết Cốc này, cố nhiên là còn sót lại hồn ý của Thượng Cổ dị tộc cái thế cường giả không tiêu tan, khiến cường giả cấp Tiên Thiên, thường thường đều chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài Huyết Cốc. Nhưng mà những tinh thú này sản sinh biến hóa như vậy, trở nên thị huyết cuồng bạo, lại cùng với nó không hề có quan hệ mà là một kiện sự vật khác ảnh hưởng. Phàm là tinh thú bị nhiễm qua, đối với mùi vị của loại dược dịch trên người hắn đều mẫn cảm chán ghét tới cực kỳ.
Thấy Tông Thủ không hề để ý tới, Sơ Tuyết không khỏi tức giận mở miệng lên, rầu rĩ đi theo ở phía sau. Bất quá nhãn thần lại càng đề phòng, rất sợ có tinh thú nào đó, đột nhiên làm khó dễ, đánh thương Tông Thủ.
Dược dịch kia tuy tốt, bất quá phát huy cũng là cực nhanh. Cứ qua hai canh giờ, sẽ phải một lần nữa chà xát khắp toàn thân.
Tông Thủ ngược lại không cảm thấy cái gì, chỉ là mở rộng tầm mắt, thi thoảng quay đầu ngó nghiêng một chút, nhưng Sơ Tuyết mỗi lần nhìn thì khuôn mặt xinh đẹp lại hưng phấn đến đỏ bừng lên.
Huyết Cốc khoảng chừng rộng chỉ có hơn hai mươi dặm, lại hướng đi hẹp dài. Hai người dùng thời gian nửa ngày, đi khoảng chừng trăm dặm, mắt thấy tiền phương có thân ảnh tam giai tinh thú yêu thú thường lui tới. Thân ảnh Tông Thủ cũng bỗng dưng dừng lại.
Càng là tinh thú cao giai, lại càng có nhiều linh trí hơn. Mặc dù chịu đựng khí tức của nó lây nhiễm, cũng có thể miễn cưỡng bảo trì bản thân. Tất nhiên dược trấp trên hai người hắn tác dụng đã càng nhỏ.
Tự nhiên những tam giai tinh thú này, còn xa chưa đạt được trình độ này. Chân chính khiến hắn lo lắng, là những tinh thú đã đạt tới ngũ giai, có thể so sánh với Nhân Tộc Tiên Thiên cường giả kia.
Sơ Tuyết cũng biết nơi này hung hiểm, ngón tay tại chỗ mi tâm điểm một cái, sau đó mắt bạo thần mang.
- Hộ giá!
Từng luồng khói nhẹ, lập tức ngưng tụ ở trước thân hai người. Thân thể dài chừng mười thước, từng đợt âm hàn chi khí tán dật khắp nơi. Nanh vuốt cứng rắn, sắc bén, trong mắt hổ hung quang lóe ra.
Chính là đầu Hàn Minh Hổ lần trước đoạt được kia, ngay trước khi ra khỏi thành một ngày, do Tông Thủ trợ giúp thu phục. Tuy chỉ là tam giai hồn thú, bất quá bởi trước kia là ngũ giai yêu thú nên dư uy vẫn còn. Khiến cho tinh thú phụ cận càng lộ vẻ kiêng kỵ.
Không biết là người cùng hổ loại có quan hệ huyết mạch hay không, một người một thú trong lúc đó dường như là có loại liên hệ không hiểu nào đó. Không chỉ Sơ Tuyết một thân khí tức có điều tăng trưởng, uy thế của Hàn Minh Hổ cũng tăng một mạch tới tứ giai.
- Hàn Minh Hổ và Sơ Tuyết này huyết mạch quả nhiên là hợp nhau. Kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Đáng tiếc Tuyết Nhi thực lực còn quá thấp, nếu hồn lực có thể đi vào cảnh giới Xuất Khiếu, lại lợi dụng thủ đoạn đặc thù đủ để đem Hàn Minh Hổ này cường hóa tới tứ giai...
Chỉ nhìn một cái, Tông Thủ liền thu hồi ánh mắt. Bắt đầu cẩn thận lựa chọn lộ tuyến, tiếp tục hướng phía sâu trong bước đi.
Chủ yếu là phân rõ mùi vị, quan sát những thú loại kia phân bố ra sao. Phàm là địa phương cao giai yêu thú phân bố, xung quanh tinh thú đều sẽ xa xa tránh ra, cực kỳ trống trải, cực dễ dàng nhận ra.
Điều này cũng là kinh nghiệm hắn tại tiền thế học được.
Nhưng mà đi không đến vài dặm, chợt nghe thấy phía trước có tiếng người. Tông Thủ nhìn lại phía xa, chỉ thấy tiền phương, không ngờ đang có một đám nhân ảnh, cùng với những tinh thú kia chiến đấu ác liệt.
Chỉ có bảy tám người mà thôi, lại đều có thực lực bất phàm.
Trong đó có hai người đang sử dụng phù lục, cuối cùng rõ ràng là Linh Sư - Dưỡng Linh Cảnh . Tuy đối mặt với bốn mươi con Nha Lang Thú đã ngoài nhị giai, lại vẫn có thể ung dung ứng phó.
Tông Thủ nhíu nhíu mày, trong lòng thầm cảm thấy kỳ dị. Huyết Cốc tuy là hung hiểm, nhưng không phải là chân chính không dấu chân người. Bên trong có mấy tinh thú và dược thảo, đều là duy chỉ nơi này mới có. Bất quá lại có không ít người đều chọn thời tiết này tiến nhập nơi đây.
Âm thầm lắc đầu, Tông Thủ cũng lười để ý tới. Thôi động Phong Hành Linh Cốt trên người, chuẩn bị từ bên cạnh tránh đường ra.
Bất quá liền tại lúc hai người từ bên cạnh đi qua. Bên kia lại truyền đến một tiếng hô hoán:
- Bên kia có phải là Tông Thủ sư đệ?
Thanh âm ở dưới tiếng thú rống và kích đấu quấy rầy, khẽ đến không thể nghe thấy. Thế nhưng âm sắc này, thân thể Tông Thủ cũng cực kỳ quen thuộc, cũng cực kỳ mẫn cảm. Thân hình không tự chủ được lập tức dừng lại.
Kinh ngạc quay đầu sang nhìn qua đó, đang trông lại phía xa. Dáng tươi cười xinh đẹp, thần tình kinh hỉ đang hướng phía bên này vẫy vẫy tay.
Tông Thủ nhướng mày, sau đó trong óc đã hiện lên toàn bộ ký ức thuộc về nữ nhân này.
Sau một khắc đã càng cảm thấy đau đầu không ngớt. Nhớ lại nữ tử này tên gọi Củng Hân Nhiên. Là một vị sư tỷ của hắn ở trong Lâm Hải Thư Viện, bản thân không có chỗ nào đặc biệt. Không chỉ thân thế bình thường, tướng mạo cũng chỉ là bình thường thôi. Bất quá đối với Tông Thủ đã tiêu tán kia mà nói, lại là khắc cốt minh tâm.
Là một nữ tử duy nhất trong một năm đầu tiên ở Lâm Hải đối với hắn thủy chung như một, chiếu cố có thừa. Thậm chí có thể nói là một trong cột trụ tinh thần của Tông Thủ tại Lâm Hải Thư Viện kia.
Cũng chính là bởi vì nữ tử này, vì hoàn thành học nghiệp mà tạm thời rời khỏi thư viện. Mới khiến Cương Mông bị thất tình đả kích Tông Thủ triệt để tuyệt vọng, vừa tròn hơn hai năm chán chường.
Nói đến gia hỏa đã biến mất kia, cũng thật sự là hoa tâm. Tại Lâm Hải Thư Viện bất quá một năm ngắn ngủi, đã liên tục thích hơn hai nữ hài.
Cố tình không để ý tới, vẫn như cũ từ bên cạnh rời khỏi. Dưới chân lại phảng phất như là đang mọc rễ, đã không thể rời khỏi nửa bước.
Giữa lúc Tông Thủ một trận khúc mắc, phía trước đám Võ Sư kia đã đem những nha lang kia giết chóc hơn phân nửa. Mà Củng Hân Nhiên thì nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, lấy phù pháp khống chế một trận gió nhẹ, chạy như bay qua đây.
Xác nhận là Tông Thủ, sau đó thần tình không khỏi càng kinh hỉ:
- Thật sự là ngươi? Sư đệ làm sao lại đến Huyết Cốc này?
Chợt giống như lại nghĩ tới Tông Thủ không thể tập võ, hồn hải cũng chưa mở ra. Củng Hân Nhiên lại quan sát trên dưới Tông Thủ một cái, lông mày lập tức nhíu chặt lại. Thẳng đến trông thấy Sơ Tuyết ở một bên, cùng với đầu tứ giai hồn thú Hàn Minh Hổ kia tiếp cận, thần tình mới hơi buông lỏng. Lại vẫn như cũ nhíu mày nói:
- Huyết Cốc này hung hiểm cỡ nào? Ngươi thân là Càn Thiên Sơn thế tử, thân phận tôn quý. Hà tất mạo hiểm đến nơi đây?
Tông Thủ là âm thầm cười khổ, cũng không biết mấy ngày này rốt cuộc là thế nào. Ngày hôm qua mới gặp được vị hôn thê của mình. Hôm nay đã lại xảo ngộ đối tượng thầm mến, đã từng ngưỡng mộ trong lòng trước đây của mình.
Hắn lúc tiền thế đều đã gặp qua vô số mỹ sắc. Nhưng Củng Hân Nhiên này dung mạo rõ ràng chỉ có thể xem như thanh tú mà thôi, lại khiến cho trong lòng hắn, từng đợt rung động không ngớt. Tiếng nói khô khan, hầu như nói không nên lời.
Trong não bỗng nhiên nhớ tới nữ tử này, thời gian tại Lâm Hải Thư Viện ôn nhu thân thiết. Bỗng nhiên lại vì mới vừa rồi trong lời nói của Củng Hân Nhiên thân thiết, kích động không ngớt, nhất thời là tâm loạn như ma.
- Nguyên lai sư tỷ cũng ở chỗ này!
Từ từ nhắm hai mắt thầm hít một hơi, Tông Thủ nỗ lực bình phục khí huyết cuồn cuộn. Khi lại mở mắt ra, tâm tình đã khôi phục lại, nét mặt đồng dạng tràn đầy vẻ vui mừng:
- Sư đệ chỉ là nghe nói nơi này có một loại Mạch Linh Thảo, đối với song mạch chi thân có ta có chút ích lợi. Do đó tới tìm kiếm xem sao. Nhưng là sư tỷ vì sao lại đến Huyết Cốc? Mặc dù muốn lịch lãm, cũng có rất nhiều nơi để tới, hà tất phải đến loại hung địa này?
Trong lòng cũng xác thực là kinh ngạc, ở trong trí nhớ của Tông Thủ, đệ tử Lâm Hải Thư Viện vào lúc đạt tới Dưỡng Linh Cảnh, đều cần xuất ngoại hành tẩu, tìm đến các nơi linh mạch hội tụ. Thẳng cho đến khi đạt tới Xuất Khiếu Cảnh, mới có thể trở lại thư viện.
Mà lúc này Củng Hân Nhiên rõ ràng còn không có hoàn thành tu luyện tới cảnh giới này.
Nói đến vị sư tỷ ngưỡng mộ trong lòng này của hắn, cũng xác thật hơi có chút thiên tư. Mười chín tuổi đã tiến vào Dưỡng Linh Chi Cảnh. Thành tựu bực này, rất nhiều Linh Sư đều chỉ có thể cực kỳ hâm mộ. Ở trong Lâm Hải Thư Viện đã được những sư trưởng thư viện kia cực kỳ coi trọng.
- Ngươi cũng biết đây là hung địa!
Củng Hân Nhiên trong mũi hừ một tiếng, lại mang chút vẻ khổ sáp lắc đầu:
- Ta đâu có đi lịch lãm rèn luyện? Ngươi cho là sư tỷ với ngươi giống nhau? Ta có cuồng vọng thế nào, cũng sẽ không đơn giản đến nơi đây mạo hiểm, lại càng sẽ không chọn nơi này để săn sóc ân cần Hồn Linh, thối đoán tâm cảnh. Tại Đông Lâm Vân Giới này tùy tiện đi một chút chẳng phải càng tốt hơn? Nhớ kỹ trước đây sư tỷ cùng ngươi đã nói không? Trước đây Củng gia chúng ta cũng có một vị Viết Du Cảnh Linh Sư. Ba ngàn năm trước, đã từng xưng hùng Đông Lâm Vân Giới, nhưng cuối cùng lại không biết vì sao, ngã xuống ở trong Huyết Cốc này, Củng gia chúng ta lúc này mới suy bại. Lần này ta đến Huyết Cốc, chính là vì tìm kiếm di vật của tổ tiên ta. Đợi được qua mấy ngày nữa thành tựu Xuất Khiếu Cảnh, khi đó đã không tiến vào được nữa...
Tông Thủ vội vàng ở trong những trí nhớ phủ đầy bụi kia, khắp nơi lật xem, quả nhiên tìm được một bộ phận kỳ ức tương quan.
Thầm nghĩ trách không được nữ hài này, sẽ khiến Tông Thủ kia yêu thích như vậy. Trong lời nói không chút tâm cơ, đối với người cũng cực kỳ thẳng thắn thành khẩn. Giống như đi tìm di vật của Thiên Vị cường giả là loại đại sự quan trọng thế này, cư nhiên đối với hắn cũng không lừa giấu chút nào. Đối với Tông Thủ thân thiết, cũng là thành tâm thành ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.