Thần Hoàng

Chương 108: Xu thế võ đạo

Khai Hoang

27/03/2014

- Nguyên lai là Doãn thúc!

Tông Thủ khẽ thở phào nhẹ nhõm, tay áo mở ra, khiến mấy tấm linh phù bay ra, lập tức hóa thành một đoàn diễm quang, phất phới mọi nơi.

Chỉ qua một lát liền đốt sạch lá khô trên mặt đất, còn có một bộ phận, đánh vào trên cây tùng kia, cũng là ngọn lửa nhảy lên, hừng hực thiêu đốt.

Cử động lần này ngược lại cũng không phải vì che lấp, mà là vì khu trừ tử khí do ý niệm võ đạo của hắn đưa tới.

Nếu không dùng chí dương chi hỏa thiêu diệt, trong vòng ba ngày, phạm vi trăm trượng nơi này, tất cả cỏ cây sinh vật, đều phải chết hết.

Bộ Minh Hà Cáo Tử Kiếm này lúc ở kiếp trước đã từng chiến tích hiển hách, khiến cho đệ tử Vân Giới chư tông gặp phải tránh lui.

Về sau bởi vì tự biết giết chóc quá mức, sau khi xuất kiếm, hữu tử vô sinh, bị chính hắn triệt để phong ấn quên đi, chọn một con đường kiếm đạo dung hợp trăm gia, càng gian nan hơn.

Mới vừa rồi bất tri bất giác lại dùng ra.

Kiếm thuật như vậy mượn nhờ tử khí trong thiên địa, hóa thành Minh Hà Hoàng Tuyền chi kiếm. Thu hoạch tính mệnh sinh cơ, cơ hồ khó giải, giống như tử thần, đã tiếp cận với tà đạo.

Nếu là có khả năng, Tông Thủ tình nguyện không đến lúc dùng bộ kiếm quyết này, cũng không muốn bị người khác biết được.

Cũng may mắn vừa rồi người đứng ngoài quan sát là Doãn Dương. Hắn ngược lại không sợ bị người học được, mà là kiếm thuật này, mặc dù chỉ là đứng ngoài quan sát, cũng có nguy hiểm lớn lao. Chỉ có Doãn Dương, ở trong cấm chế khổ luyện vài thập niên như một ngày, tâm chí kiên cường, mới có thể không bị kiếm ý của hắn thay đổi.

Xử lý lá cây khô, Doãn Dương cũng cuối cùng đã tỉnh hồn lại, lại hai mắt yên lặng nhìn Tông Thủ.

- Dùng niệm sử kiếm, thế tử thật là đã tới Xuất Khiếu chi cảnh? Kiếm khí thấu ra ngoài, cơ hồ có thể so với Tiên Thiên. Còn có kiếm thuật này, hôm nay ta cuối cùng cũng biết được, lúc trước Triệu Yên Nhiên kia vì sao lại hỏi thế tử có kiếm ý không. Quả nhiên là Kiếm đạo thông linh.

- Doãn thúc! Ta hiện giờ Thân Luân chỉ khai thông thất mạch, còn xa xa không đến cấp độ kiếm ý, vẫn chỉ là kiếm vận mà thôi, nhiều nhất chỉ mạnh hơn thường nhất một chút.

Thấy Doãn Dương thần sắc không thay đổi, Tông Thủ lập tức bất đắc dĩ cười cười, chẳng muốn lại giải thích nữa

- Ngược lại Xuất Khiếu chi cảnh, ta thật sự xác minh rồi! Chẳng lẽ Sơ Tuyết mấy hôm nay vẫn không nói cho ngươi sao?

- Nói ngược lại đã từng nói qua, còn từng nói đến thế tử, đã từng lấy thần hồn chém giết một gã Tiên Thiên. Chỉ là Doãn Dương một mực không thể tin được.

Doãn Dương nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên thần sắc không hiểu:

- Mặc dù hôm nay nhìn thấy cũng vẫn cho rằng mình đang nằm mơ. Bộ kiếm thuật này của thế tử thật sự là mới nghe lần đầu, thấy cũng chưa hề thấy. Mới rồi Doãn Dương thậm chí có một loại cảm giác mình sắp vô lực chết đi. Vì vậy biết được, nếu thân ở trong kiếm chi phong, nhất định là hữu tử vô sinh! Đáng tiếc, nếu là quân thượng vẫn còn, nhất định sẽ rất cao hứng!

Thấy thần sắc Doãn Dương thương cảm, Tông Thủ nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Nghĩ lại nếuà phụ thân hắn vẫn còn, đến cùng có thể xem hắn là yêu nghiệt chiếm cứ thân thể nhi tử mà tiêu diệt hay không cũng chưa biết được. Có thể cao hứng hay không còn khó nói.

Ánh mắt lướt quanh, tiếp theo liền trông thấy ở bốn phía, trừ hắn lá khô và cây tùng hắn dùng phù pháp thiêu hủy ra, cũng có không ít vệt lửa. Trong nội tâm không khỏi khẽ nhúc nhích:

- Doãn thúc đây là đang tìm hiểu đao thế?

Doãn Dương nghe vậy, cuối cùng không khỏi lại đắm chìm trong nhớ lại, lông mày giương lên nói:

- Đúng vậy!



Bỗng dưng rút đao, hư không chém ra, trong 30 trượng, ngay lập tức thế lửa bức người, vỡ bờ ra.

Tông Thủ cũng cảm thấy bên cạnh bỗng nhiên nóng bức, lại không phản ứng chút nào, nhìn đao ảnh mà Doãn Dương chém ra.

- Xâm lược như lửa, chắc chắn hàm súc thú vị mười phần.

- Thân thể ta có hỏa tính, tu tập chính là một môn Thượng Cổ bí truyền Phần Thiên Tuyệt Diễm đao. Vì vậy ý niệm võ đạo của ta cũng như lửa bốc cao! Trải qua ba tháng, lại được thế tử dạy Đại Nhật Minh Liệt quyền, chỉ giáo võ đạo áo nghĩa, mấy hôm trước trước đã đến đao vận cực hạn, bất quá.

Nói đến chỗ này, Doãn Dương lại vung lên đao. Hỏa diễm kia lần nữa cuốn ra ngoài, bất quá lần này diễm lực ngược lại có chỗ hạ thấp, đao ảnh sáng như tuyết kia cũng không còn ý khiếp người như trước nữa.

Doãn Dương cười khổ một tiếng:

- Ta chuẩn bị không ngừng cố gắng, lại tìm hiểu xu thế Đao Quyết lại chậm chạp không cách nào lĩnh hội, không có đầu mối. Năm đó sư tôn nói ta thiên phú kinh người, ngày sau tất cả nhân tài đao đạo. Quân thượng cũng nói Doãn Dương ngày sau nhất định có thể vào Thiên Vị chi cảnh. Nhưng hôm nay xem ra, Doãn Dương ta cũng chỉ là một kẻ dong nhân chi tư mà thôi.

Tông Thủ nghe được hít một hơi khí lạnh, Doãn Dương tiến vào Võ sư bát mạch mới bao lâu? Giai đoạn này, kỳ thật chỉ mới vừa hiểu cánh cửa ý niệm võ đạo ý mà thôi.

Trách không được trước kia trong trà lâu hắn nói chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa liền có thể không phải sợ Nhậm Thiên Sầu, đích thật là có lực lượng đó.

Cũng khó trách Tông Vị Nhiên, không giao con mình cho nhưng cao thủ Tiên Thiên, hoặc là các thân tín khác, ngược lại phó thác cho Doãn Dương. Không chỉ vì người này là Linh Tộc chi thân, mà càng vì thiên phú võ đạo không ai sánh kịp nữa.

Ở Đan Linh Sơn ngây ngốc năm sáu năm, Doãn Dương một khi có thể bằng lực lượng của chính mình đột phá cấm chế bản thân, tất nhiên có thể nhất phi trùng thiên!

Khi đó, mặc dù hắn vẫn tập võ chưa thành, chỉ bằng vào sức một mình Doãn Dương cũng đủ để tự bảo vệ rồi.

Lúc trước đã biết tiến cảnh của Doãn Dương nhất định cực nhanh, thậm chí khả năng còn có khả năng vượt qua cả mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Ánh mắt quái dị nhìn Doãn Dương từ trên xuống, Tông Thủ trầm ngâm một lát, sau đó liền cầm Lôi Nha Kiếm chém ra bên cạnh.

- Nhân đạo vân thế vô thường, kỳ thật thế lửa cũng có chút ít phảng phất, có thể tụ có thể tán. Tán liền phấp phới ngàn dặm, tụ liền có thể luyện kim thiết! Doãn thúc kỳ thật đã có lĩnh hội, ta không nói lại nữa. Chỉ chỉ điểm thúc một ít chỗ chưa đủ. Còn có, xu thế võ đạo mặc dù đã ở trong phạm trù ý niệm võ đạo, nhưng lại có chút bất đồng với vận, ý, phách, hồn, thần.

Kiếm ảnh kia vòng một cái, lửa khói bốn phía lập tức cuốn tới, tụ trên mũi kiếm Tông Thủ.

Rồi sau đó lửa như nhảy lên, bỗng nhiên đã vượt qua không gian hơn mười trượng, đến ngay trước mắt Doãn Dương.

Lúc Doãn Dương giật mình thì mũi Lôi Nha Kiếm chỉ cách mi tâm có một xích (0, 33m)

Nơi mũi kiếm càng lóng lánh lấy bạch quang, vô cùng nóng cháy.

Mà càng khiến lòng người kinh hãi là Tông Thủ lúc này, tựa hồ cả người, đều đã dung nhập vào trong lửa.

Mang theo hỏa diễm ngập trời vòng quanh lan tràn mà đến, muốn triệt để thiêu đốt hắn.

Trong nội tâm cũng đột nhiên dâng lên một cổ hiểu ra, đây là hỏa chi kiếm thế. Tông Thủ đúng là dùng cấp độ kiếm vận đạt đến hiệu quả của ‘ thế ’.

- Doãn thúc hiểu chưa? Ngươi chỉ là dùng đao ngự hỏa mà thôi, còn không cách nào mượn hỏa thế. Kỳ thật thiên hạ vạn vật, đều có thể nhập thế. Từng cọng cây ngọn cỏ, thời tiết biến ảo, thậm chí thân phận bản thân đều có thể bày ra trong thế. Người luyện đến tuyệt đỉnh, thậm chí có thể chống lại cao thủ Võ Đạo Thông Thần!

Doãn Dương vốn đang cẩn thận ngẫm nghĩ, chẳng qua khi nghe được câu cuối cùng lại rõ ràng có chút không tin.



Võ Đạo Thông Thần, đó đều là cường giả trên Tiên Võ, đâu phải là ‘ thế ’ có khả năng chống lại?

Tông Thủ cười cười, cũng không hề giải thích.

Giờ phút này cũng không thể nói, khi hắn ở đời sau đã từng nghe nói qua, một vị Hoàng giả nắm giữ ba mươi sáu Tiểu Thiên Thế Giới, dùng hàng tỉ sinh linh, ngàn vạn binh mã bổn quốc nhập thế, một kiếm chém chết một vị Linh Vũ Tôn đã đến Tiên Vũ môn hạm!

Vân Giới khi đó đã giao thông với chư giới, vì vậy có thể biết được bí văn của giới khác, không hề bế tắc như lúc này.

Doãn Dương vẫn nhắm mắt trầm tư, cũng không biết đã qua đã lâu, mới thở dài:

- Đa tạ thế tử chỉ điểm, Doãn Dương mặc dù còn không cách nào lĩnh ngộ, nhưng đã biết đường ở đâu, trực tiếp đi qua là được.

Tông Thủ có chút gật đầu, hắn cũng không trông cậy vào một kiếm của mình, có thể làm cho Doãn Dương lập tức lĩnh ngộ. Cuối cùng cần lắng đọng tìm hiểu, mới có thể chính thức biến thành thứ của mình được.

Bất quá hôm nay đã giúp hắn, vậy thì tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Doãn Dương đã hoàn toàn lĩnh hội đao vận, đối với thế cũng có chút ít lý giải. Nếu lại có thể xem kiếm ý, nhất định có thể càng tiến một bước.

Lôi Nha Kiếm trong tay ánh lửa lại biến, từ màu trắng nhạt trước kia chuyển thành màu trắng rừng rực. Phảng phất ngay cả thân kiếm, cũng bắt đầu bốc cháy lên vậy.

Doãn Dương thần sắc biến đổi, vội hết sức chăm chú, chú mục nhìn qua. Lại đúng vào lúc này, bên tai bỗng dưng truyền đến tiếng kêu của Sơ Tuyết

- Thiếu chủ Doãn thúc, phía trước có người đến! Hình như là phủ thành chủ.

Tông Thủ có chút kinh ngạc, nhìn sang. Chỉ thấy Sơ Tuyết đang vội vàng chạy tới, bất quá trên người đều là lông vũ chim tước, ngay cả tóc trên mặt, cũng dính mấy cây.

Nhịn không được cười khúc khích, nói đến bộ dạng này của Sơ Tuyết cũng là vì hắn.

Cái gọi là bắt chim tước, chính là mỗi ngay bắt đến bảy mươi hai loại chim chóc, xác định trong vòng hai mươi trượng không thể để cho bất luận con nào chạy đi. Dùng tốc độ của Sơ Tuyết, nhìn như đơn giản, kỳ thật lại phức tạp khó khăn cực điểm. Hơn nữa mỗi ngày đều gia tăng bốn con, chính là phương pháp vô thượng để rèn luyện trực giác chiến đấu. Những loại chim này cũng đều có thần thông linh pháp hỗ trợ chạy trốn, càng có thể trợ Sơ Tuyết nắm giữ thủ đoạn đối phó linh pháp.

Doãn Dương lại hận không được giết người, vừa có chút lĩnh ngộ, đã bị đánh đứt, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn đi qua, Sơ Tuyết cũng dừng lại tiếng động, vô ý thức cảm giác được tình hình có chút không ổn, chỉ cảm thấy ánh mắt Doãn Dương bỗng vô cùng hung ác, Tông Thủ cũng như cười mà không phải cười, không có hảo ý.

- Lại muốn lười biếng rồi sao? Mặc dù người phủ thành chủ tới, bảo hạ nhân đến thông báo là được. Ngươi ba ba chạy tới làm gì? Những chim tước kia, hiện giờ đều đã bay mất rồi sao?

Vân Thánh Thành an bài cho bọn hắn căn nhà này diện tích không nhỏ. Cũng có bốn năm người hầu, bất quá bình thường đều đứng ở tiền viện, cũng không hiện ra, tựa hồ cũng không có liên quan gì đến bọn hắn.

Thấy Sơ Tuyết ngay cả mặt cũng không đỏ hồng lên, chẳng qua ngượng ngùng nhìn trái phải, ngẩng đầu nhìn lên trời, dùng móng tay thổi mạnh da mặt. Tông Thủ lập tức mỉm cười, đi về phía trước.

Người đến là một vị Tiên Thiên Võ sư, tuổi gần 60, thân hình cường tráng. Cũng không vào phòng khách, chỉ chờ nơi cửa. Đợi đến khi Tông Thủ đến, liền cung kính thi lễ một cái, bảo tùy tùng bên cạnh bưng lên mấy cái mâm gỗ.

- Nghe nói thế tử, ở phố vũ khí của Vân Thánh Thành ta đặt vài thứ. Bản thân ta phụng mệnh thành chủ đưa đến cho thế tử.

Tông Thủ ánh mắt quét mâm gỗ kia, đúng là một ít ngoại cốt linh kiện hắn đặt hàng, còn có suốt 50 thanh vân văn phù đao do linh đoán sư tỉ mỉ chế tạo.

Hai mắt không khỏi có chút nheo lại, mà sau một khắc, chợt nghe người này ngữ khí bình thản nói:

- Chúng ta tự chủ trương, kính xin thế tử chớ trách. Ngoài ra thành chủ ta còn muốn nói với thế tử, Vân Thánh Thành ta phong cảnh xuất sắc, xưa nay bình thản vô sự, chính là nơi tuyệt hảo để du ngoạn ngắm cảnh, nếu thế tử ưa thích, không ngại ở nhiều thêm vài ngày!

Sau khi nói xong, liền lại khẽ khom người, mang theo mấy người sau lưng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook