Chương 706: Xúc động đạp người. (2)
Khai Hoang
28/07/2014
Người nói chuyện, đúng là Ngao Khôn. Chắp tay bước ra từ trong hư không, mặt hàm dị sắc:
- Nhớ rõ lúc trước, người này ở trước mặt ta, vẫn chỉ là một kẻ tiểu bối. Trong cùng thế hệ, cũng không tính quá xuất sắc. Lại không nghĩ vạn năm sau sẽ có thành tựu như thế. Chỉ nghe qua sự tích người này thôi cũng cảm thấy bội phục --
Long Ảnh đối với hắn, lại không có sắc mặt quá tốt:
- Ngươi tới quá muộn!
- Không thể không muộn!
Ngao Khôn cười khẽ, vẫy tay chính là mười hai khối linh quang ngọc giản, xuất hiện ở trước người.
- Ta phải đuổi theo vật ấy! Thả Thần Tiêu một con ngựa, để Nguyễn Tĩnh giết Hàm Nguyệt, ta cũng cần phải cầm chỗ tốt. Hôm nay cuối cùng cũng đã có vật hộ thân rồi --
Long Ảnh lão nhân, sắc mặt càng thêm khó coi. Ngao Khôn phảng phất không thấy, tiếp tục nói:
- Dù sao cũng không đnáh được. Cái mạng vài chục năm của ngươi, chẳng lẽ thật sự muốn hao hết ở đây sao?
Long Ảnh bỗng dưng giận tím mặt, không muốn cùng lão hữu tranh cãi, định rời đi.
Ngao Khôn lúc này lại cười mở miệng:
- Đúng rồi! Đã quên một chuyện. Đệ tử kia của ngươi bảo ta truyền lời cho người, hắn nói là gần đây đối với chuyện Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm chính thức hợp nhất hơi có chút lĩnh ngộ. Muốn ngươi đợi sau trận chiến này gặp mặt hắn, có thể sẽ khiến cho lão sư ngươi có chỗ lĩnh ngộ --
Long Ảnh nghe thế bật cười:
- Khẩu khí thật lớn, thân thể của ta là Thánh Cảnh, chuyện vạn năm đến nay cũng không hiểu được, hắn có thể giải quyết? Nói khoác không biết ngượng, cũng theo đuổi thật xa!
Lại nghĩ tới Ngao Khôn nói, Tông Thủ gần đây ngưng tụ pháp tướng nguyên thần, thần sắc thoáng nghiêm nghị:
- Vô tận chi ám và vô lượng chi quang kia, rất là không tệ. Cũng không biết tên này, từ chỗ nào có được. Ngày sau phải nghĩ biện pháp khiến nó càng thêm hoàn thiện. Bất quá nếu là vì pháp tướng mà có chỗ lĩnh ngộ với Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm thì quả thật cũng không có ích lắm1
Ngao Khôn ‘ ah ’ một tiếng, yêu thích không buông tay, vuốt vuốt ngọc giản trong tay mình, ngôn ngữ không đếm xỉa tới:
- Tông Thủ là nói như thế, quả như sư huynh sở liệu. Bất quá còn nói một câu. Hắn gần đây, từng có may mắn được xem qua Thái Sơ chi hạch --
- Thái Sơ?
Long Ảnh khẽ giật mình, sau nửa ngày mới kịp phản ứng:
- Hắn xem qua Thái Sơ? Vậy hắn sao còn chưa có chết?
Chợt lại cảm thấy những lời này, ý tứ có chút không đúng. Vội vàng ho nhẹ một tiếng:
- Như ta cũng không thể nào còn sống trong Thái Sơ chi sinh, hắn sao có thể làm được? Mặc dù trông thấy, dùng cảnh giới của hắn hiện giờ cũng không thể nào nhớ kỹ! Càng đừng nói gì đến lĩnh ngộ!
Trong lời nói, tràn đầy ý nghi hoặc. Long Ảnh chợt lại nghĩ tới, hắn thấy thọ nguyên Tông Thủ tựa hồ từng tổn hao nhiều, hôm nay đã còn chưa đầy trăm năm.
Nguyên lai tưởng rằng tiểu tử kia dùng bí pháp gì đó, dùng thọ nguyên làm đại giá, cấp tốc tăng thực lực lên.
Mình thấy căn cơ hắn vẫn vững chắc, nhiều nhất chỉ cần mấy năm liền có thể nhập cửu giai đỉnh phong.
Thậm chí Thiên Chướng cũng chưa chắc có thể thành trở ngại của hắn, lúc này mới nhịn xuống, không có đi răn dạy.
Hôm nay nghe Ngao Khôn nói, tựa hồ tình hình thực sự cũng không như hawnsn ghĩ.
Thiêu đốt tuổi thọđể tăng lên trí tuệ. Hắn đã biết trên đời có người am hiểu phương pháp này.
Lại thoáng bài trừ, Long Ảnh cũng nghĩ đến một khả năng. Rồi sau đó kinh hô một tiếng không dám tin.
- Thái Sơ chi hạch! Đúng rồi, nếu là vật ấy, dùng cảnh giới của hắn, cũng có thể xemđược. Chỉ là Ngao Khôn, ngươi không phải đang nói giỡn với ta chứ? Hắn đã tìm được Quan Giới Nghi? Thần bảo đã sớm thất lạc của Mặc gia sao?
- Ngươi thấy Ngao Khôn ta lúc nào biết nói giỡn chưa?
Ngao Khôn cuối cùng thu hồi mười hai miếng ngọc giản kia lại như bảo bối, rồi sau đó trên mặt, tràn đầy vẻ trêu tức:
- Nói như vậy, Long Ảnh ngươi không có ý định đi rồi.
Long Ảnh nghiến răng:
- Ngươi sao không nói sớm?
- Ta quên!
Ngao Khôn cười cười:
- Đúng rồi, Tông Thủ còn nói. Hắn cái khác không có nhớ, cũng không có lĩnh ngộ tượng dạng, bất quá lại nhớ kỹ một đoạn ban đầu --
Hắn vừa nói, một bên nhìn xem Long Ảnh. Trong mắt mang theo vẻ vui mừng. Nhìn ra dáng vẻ già nua của lão hữu này đã biến mất hơn phân nửa, ý chí chiến đấu sục sôi, lại cuối cùng nhiều thêm vài phần phấn chấn và hi vọng.
- Nhớ kỹ là được rồi! Muốn tìm hiểu, đợi Tiên cảnh rồi nói sau!
Long Ảnh hừ lạnh nói xong, lại liếc xéo Ngao Khôn. Chẳng biết tại sao! Hắn hiện nay, bỗng nhiên có xúc động muốn đạp chết tên này!
Khi sắc trời dần mờ, trên chiến trường vẫn là tiếng trống ầm vang, sát khí trùng thiên. Hơn ngàn vạn quân nhân mặc thiết giáp đang phân thành hai phe trong bình nguyên dựa vào sông lớn, dọc theo một đầu tuyến dốc sức chém giết, vô số thi hài trải khắp mọi nơi.
Trong đó một phương đúng là Càn Thiên Sơn Thành. Số lượng chỉ có 180 vạn, phân thành hơn trăm phương trận xếp đặt.
Dùng hơn hai trăm Vân Hạm trong sông lớn làm cánh, như một đầu đê đập, ngăn cản thế công ở đối diện.
Binh lực khách quan ít hơn Thiên Thành Minh nhiều, nhân số chỉ ước chừng một phần tư, nhưng rõ ràng càng thêm tinh nhuệ, thiết giáp mặc trên người cùng với binh khí trong tay đều lóng lánh lấy một chút linh quang. Đều có đẳng cấp linh khí, phần lớn thời gian, mặc dù bị binh khí chém vào trên người, cũng không bị thương gì nhiều.
Vì vậy binh lực tuy ít, nhưng khí thế càng tăng lên. Trong toàn bộ trận tuyến rrộng chừng 67 dặm, phần lớn các nơi đều trái lại, áp bách lấy ngàn vạn đại quân của Thiên Thành Minh, chỉnh tề mà hữu hiệu, không ngừng thu gặt lấy tánh mạng.
Bất quá mỗi khi xuất kích đánh tan phía đối diện thì đều sẽ lập tức lui về phía sau, cũng không truy kích.
Mà Thiên Thành Minh cũng như thế, lần lượt tan tác, trước chi đại quân như cối xay thịt kia ngã xuống thành từng mảnh.
Hùng Ngọc lúc này lại xanh mặt, ngồi ngay ngắn ở trong một doanh trướng sau chiến trận.
Dù chưa tự thân tới chiến trận, nhưng Linh Sư bên cnahj lại có thể dùng vân quang ảo giác chi pháp chiếu mọi tình hình chiến sự ở mọi nơi rõ ràng cho hắn thấy.
Mà ở hai bên cạnh nàng, không phải Chư Thành Chi Chủ đi theo mà đến thì cũng là đại tướng có danh vọng.
Giờ phút này nhưng lại tiếng nghị luận nhao nhao, khiến trong doanh trướng ầm ĩ âm thanh một mảnh.
- Từ khi khai chiến đến nay, hôm nay đã ngày thứ bảy! Bảy ngày thời gian, chúng ta tử thương gần trăm vạn. Nhưng không được tiến thêm! Hôm nay qua đi, chỉ sợ đợi đến lúc 1100 vạn người tất cả đều chết hết, cũng không cách nào đột phá nơi này được --
- Trận chiến này quân ta rơi vào tình cảnh quẫn bách đều là do hạm sư mất kỳ! Hạm đội dựa vào trong sông kia, Càn Thiên Sơn ít nhất có thể tiết kiệm ba thành binh lực. Ta nghe nói từ một tháng trước đã tập kết xuất phát ở lý đông thành, vì sao tới giờ còn không đến? Chẳng lẽ đều là phế vật sao?
- Thực sự trách không được bọn hắn, Càn Thiên Sơn Thành tự sau khi diệt hạm đội Đào Vân Thành thì hạm sư đã cường thịnh. Hai năm qua, càng tạo 30 chiếc thất nha đại hạm, ngũ nha hạm còn lại cũng có gần trăm chiếc. Lại ở nơi xuất khẩu đại thủy hà này xây nên bốn tòa thành lũy, mỗi cái đến có hơn 50 Nguyên Diệt thần nỏ. Trong thời gian ngắn, chỉ sợ khó có thể thủ thắng!
- Nhớ rõ lúc trước, người này ở trước mặt ta, vẫn chỉ là một kẻ tiểu bối. Trong cùng thế hệ, cũng không tính quá xuất sắc. Lại không nghĩ vạn năm sau sẽ có thành tựu như thế. Chỉ nghe qua sự tích người này thôi cũng cảm thấy bội phục --
Long Ảnh đối với hắn, lại không có sắc mặt quá tốt:
- Ngươi tới quá muộn!
- Không thể không muộn!
Ngao Khôn cười khẽ, vẫy tay chính là mười hai khối linh quang ngọc giản, xuất hiện ở trước người.
- Ta phải đuổi theo vật ấy! Thả Thần Tiêu một con ngựa, để Nguyễn Tĩnh giết Hàm Nguyệt, ta cũng cần phải cầm chỗ tốt. Hôm nay cuối cùng cũng đã có vật hộ thân rồi --
Long Ảnh lão nhân, sắc mặt càng thêm khó coi. Ngao Khôn phảng phất không thấy, tiếp tục nói:
- Dù sao cũng không đnáh được. Cái mạng vài chục năm của ngươi, chẳng lẽ thật sự muốn hao hết ở đây sao?
Long Ảnh bỗng dưng giận tím mặt, không muốn cùng lão hữu tranh cãi, định rời đi.
Ngao Khôn lúc này lại cười mở miệng:
- Đúng rồi! Đã quên một chuyện. Đệ tử kia của ngươi bảo ta truyền lời cho người, hắn nói là gần đây đối với chuyện Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm chính thức hợp nhất hơi có chút lĩnh ngộ. Muốn ngươi đợi sau trận chiến này gặp mặt hắn, có thể sẽ khiến cho lão sư ngươi có chỗ lĩnh ngộ --
Long Ảnh nghe thế bật cười:
- Khẩu khí thật lớn, thân thể của ta là Thánh Cảnh, chuyện vạn năm đến nay cũng không hiểu được, hắn có thể giải quyết? Nói khoác không biết ngượng, cũng theo đuổi thật xa!
Lại nghĩ tới Ngao Khôn nói, Tông Thủ gần đây ngưng tụ pháp tướng nguyên thần, thần sắc thoáng nghiêm nghị:
- Vô tận chi ám và vô lượng chi quang kia, rất là không tệ. Cũng không biết tên này, từ chỗ nào có được. Ngày sau phải nghĩ biện pháp khiến nó càng thêm hoàn thiện. Bất quá nếu là vì pháp tướng mà có chỗ lĩnh ngộ với Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm thì quả thật cũng không có ích lắm1
Ngao Khôn ‘ ah ’ một tiếng, yêu thích không buông tay, vuốt vuốt ngọc giản trong tay mình, ngôn ngữ không đếm xỉa tới:
- Tông Thủ là nói như thế, quả như sư huynh sở liệu. Bất quá còn nói một câu. Hắn gần đây, từng có may mắn được xem qua Thái Sơ chi hạch --
- Thái Sơ?
Long Ảnh khẽ giật mình, sau nửa ngày mới kịp phản ứng:
- Hắn xem qua Thái Sơ? Vậy hắn sao còn chưa có chết?
Chợt lại cảm thấy những lời này, ý tứ có chút không đúng. Vội vàng ho nhẹ một tiếng:
- Như ta cũng không thể nào còn sống trong Thái Sơ chi sinh, hắn sao có thể làm được? Mặc dù trông thấy, dùng cảnh giới của hắn hiện giờ cũng không thể nào nhớ kỹ! Càng đừng nói gì đến lĩnh ngộ!
Trong lời nói, tràn đầy ý nghi hoặc. Long Ảnh chợt lại nghĩ tới, hắn thấy thọ nguyên Tông Thủ tựa hồ từng tổn hao nhiều, hôm nay đã còn chưa đầy trăm năm.
Nguyên lai tưởng rằng tiểu tử kia dùng bí pháp gì đó, dùng thọ nguyên làm đại giá, cấp tốc tăng thực lực lên.
Mình thấy căn cơ hắn vẫn vững chắc, nhiều nhất chỉ cần mấy năm liền có thể nhập cửu giai đỉnh phong.
Thậm chí Thiên Chướng cũng chưa chắc có thể thành trở ngại của hắn, lúc này mới nhịn xuống, không có đi răn dạy.
Hôm nay nghe Ngao Khôn nói, tựa hồ tình hình thực sự cũng không như hawnsn ghĩ.
Thiêu đốt tuổi thọđể tăng lên trí tuệ. Hắn đã biết trên đời có người am hiểu phương pháp này.
Lại thoáng bài trừ, Long Ảnh cũng nghĩ đến một khả năng. Rồi sau đó kinh hô một tiếng không dám tin.
- Thái Sơ chi hạch! Đúng rồi, nếu là vật ấy, dùng cảnh giới của hắn, cũng có thể xemđược. Chỉ là Ngao Khôn, ngươi không phải đang nói giỡn với ta chứ? Hắn đã tìm được Quan Giới Nghi? Thần bảo đã sớm thất lạc của Mặc gia sao?
- Ngươi thấy Ngao Khôn ta lúc nào biết nói giỡn chưa?
Ngao Khôn cuối cùng thu hồi mười hai miếng ngọc giản kia lại như bảo bối, rồi sau đó trên mặt, tràn đầy vẻ trêu tức:
- Nói như vậy, Long Ảnh ngươi không có ý định đi rồi.
Long Ảnh nghiến răng:
- Ngươi sao không nói sớm?
- Ta quên!
Ngao Khôn cười cười:
- Đúng rồi, Tông Thủ còn nói. Hắn cái khác không có nhớ, cũng không có lĩnh ngộ tượng dạng, bất quá lại nhớ kỹ một đoạn ban đầu --
Hắn vừa nói, một bên nhìn xem Long Ảnh. Trong mắt mang theo vẻ vui mừng. Nhìn ra dáng vẻ già nua của lão hữu này đã biến mất hơn phân nửa, ý chí chiến đấu sục sôi, lại cuối cùng nhiều thêm vài phần phấn chấn và hi vọng.
- Nhớ kỹ là được rồi! Muốn tìm hiểu, đợi Tiên cảnh rồi nói sau!
Long Ảnh hừ lạnh nói xong, lại liếc xéo Ngao Khôn. Chẳng biết tại sao! Hắn hiện nay, bỗng nhiên có xúc động muốn đạp chết tên này!
Khi sắc trời dần mờ, trên chiến trường vẫn là tiếng trống ầm vang, sát khí trùng thiên. Hơn ngàn vạn quân nhân mặc thiết giáp đang phân thành hai phe trong bình nguyên dựa vào sông lớn, dọc theo một đầu tuyến dốc sức chém giết, vô số thi hài trải khắp mọi nơi.
Trong đó một phương đúng là Càn Thiên Sơn Thành. Số lượng chỉ có 180 vạn, phân thành hơn trăm phương trận xếp đặt.
Dùng hơn hai trăm Vân Hạm trong sông lớn làm cánh, như một đầu đê đập, ngăn cản thế công ở đối diện.
Binh lực khách quan ít hơn Thiên Thành Minh nhiều, nhân số chỉ ước chừng một phần tư, nhưng rõ ràng càng thêm tinh nhuệ, thiết giáp mặc trên người cùng với binh khí trong tay đều lóng lánh lấy một chút linh quang. Đều có đẳng cấp linh khí, phần lớn thời gian, mặc dù bị binh khí chém vào trên người, cũng không bị thương gì nhiều.
Vì vậy binh lực tuy ít, nhưng khí thế càng tăng lên. Trong toàn bộ trận tuyến rrộng chừng 67 dặm, phần lớn các nơi đều trái lại, áp bách lấy ngàn vạn đại quân của Thiên Thành Minh, chỉnh tề mà hữu hiệu, không ngừng thu gặt lấy tánh mạng.
Bất quá mỗi khi xuất kích đánh tan phía đối diện thì đều sẽ lập tức lui về phía sau, cũng không truy kích.
Mà Thiên Thành Minh cũng như thế, lần lượt tan tác, trước chi đại quân như cối xay thịt kia ngã xuống thành từng mảnh.
Hùng Ngọc lúc này lại xanh mặt, ngồi ngay ngắn ở trong một doanh trướng sau chiến trận.
Dù chưa tự thân tới chiến trận, nhưng Linh Sư bên cnahj lại có thể dùng vân quang ảo giác chi pháp chiếu mọi tình hình chiến sự ở mọi nơi rõ ràng cho hắn thấy.
Mà ở hai bên cạnh nàng, không phải Chư Thành Chi Chủ đi theo mà đến thì cũng là đại tướng có danh vọng.
Giờ phút này nhưng lại tiếng nghị luận nhao nhao, khiến trong doanh trướng ầm ĩ âm thanh một mảnh.
- Từ khi khai chiến đến nay, hôm nay đã ngày thứ bảy! Bảy ngày thời gian, chúng ta tử thương gần trăm vạn. Nhưng không được tiến thêm! Hôm nay qua đi, chỉ sợ đợi đến lúc 1100 vạn người tất cả đều chết hết, cũng không cách nào đột phá nơi này được --
- Trận chiến này quân ta rơi vào tình cảnh quẫn bách đều là do hạm sư mất kỳ! Hạm đội dựa vào trong sông kia, Càn Thiên Sơn ít nhất có thể tiết kiệm ba thành binh lực. Ta nghe nói từ một tháng trước đã tập kết xuất phát ở lý đông thành, vì sao tới giờ còn không đến? Chẳng lẽ đều là phế vật sao?
- Thực sự trách không được bọn hắn, Càn Thiên Sơn Thành tự sau khi diệt hạm đội Đào Vân Thành thì hạm sư đã cường thịnh. Hai năm qua, càng tạo 30 chiếc thất nha đại hạm, ngũ nha hạm còn lại cũng có gần trăm chiếc. Lại ở nơi xuất khẩu đại thủy hà này xây nên bốn tòa thành lũy, mỗi cái đến có hơn 50 Nguyên Diệt thần nỏ. Trong thời gian ngắn, chỉ sợ khó có thể thủ thắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.