Chương 6: CHƯƠNG 6
Nhật Tâm
18/07/2016
Vào phòng Nhật Tâm cũng nhanh chóng phủ chăn thay đồ ngủ. So với cơ thể của nàng tấm chăn quả thật rất lớn. Nhìn một khối động đậy dưới lớp chăn
Dương An có chút thất vọng. Đợi đến khi Nhật Tâm thay xong quần áo chui
khỏi chăn hắn mới bắt đầu thay quần áo với cái mặt ỉu xìu. Nhật Tâm thì
không thèm để ý tới. Đã có một ngày dài mệt mỏi rã rời. Ngủ sớm là tốt
nhất.
Nàng vỗ vỗ cái gối toan nằm xuống với ra một câu “Dương An ngủ…” chưa kịp nói chữ ngon đã phát hiện ai kia đang đứng sát mép giường, đôi má ửng hồng, ngượng ngùng nhìn nàng như muốn nói gì đó.
- Huynh có chuyện gì muốn nói à?--- Nhật Tâm kinh ngạc hỏi, khi thấy bộ dạng đó của hắn. Còn hắn thì hít thở mấy lần rồi thốt ra một câu khiến Nhật Tâm tròn mắt
-
- Ta ngủ chung giường với muội được ko?--- cuối cùng lời cũng thốt ra khỏi miệng, hắn căng thẳng không dám thở mạnh mà chờ câu trả lời của Nhật Tâm.
-
- Có chuyện gì sao? Giường huynh có vấn đề gì à?--- Nhật Tâm vẫn chưa hiểu lắm nên cất tiếng hỏi.
-
- Không. Chỉ là ta đã hứa với bà nội sẽ chăm sóc muội, lạ chỗ ta sợ muội ngủ ko ngon giấc nên…--Hắn ấp úng.
-
- Huynh cần lo, ta có tiểu bảo bối này sẽ ngủ rất ngon, e người ngủ ko ngon là huynh đó ---Nhật tậm vừa nói vừa cười vỗ vỗ chiếc gối măng mang theo.
-
- Ta… lạ chỗ ngủ ko được… ta… ngủ với muội được ko?--- Hắn ấp úng kèo nài mặt lại càng đỏ hơn.
-
- Thôi lên đi, giường này dù sao cũng rất lớn. Nhìn huynh sợ đến như vậy rồi. Huynh như vậy ko ngờ cũng sợ ma sao. Có muội ở đây, muội bào vệ huynh.--- Nhật tâm lại cho rằng Dương An sợ ma vì tối nay bàn bên cạnh bàn về việc ngôi trường này có ma rất khí thế, bọn Nhật Tâm chính là hiếu kì nên cũng hóng nghe ko ít.
-
Nhưng lầm rồi cô nương ơi. Dương An hắn 3 tuổi đã theo cha lăn lộn giang hồ ngủ bờ ngủ bụi, cha hắn bị trúng độc nặng qua đời khiến hắn bán thân năm 7 tuổi, hỏi một đứa trẻ trải qua quá trình như vậy có dễ dàng “sợ ma” không? E rằng trong cái độ tuổi này hiếm ai gan lỳ như hắn.
Nhưng thực tế kiếp trước khi ở Địa cầu nàng cũng sống đủ lâu để ko còn được gọi là teen. Cho nên đối với người trước mặt thì nhìn ra một đứa trẻ đang nhõng nhẽo ko hề đoán được hắn chính là có âm mưu.
Nằm kế bên Nhật Tâm đang say ngủ, tim hắn đập liên hồi, mùi hương ngọc lan tỏa ra từ trên tóc cứ quấn quít trong không khí níu giữ lấy tâm trí hắn, hắn thi thoảng vẫn ngửi thấy mùi này thoáng qua khi đứng gần nàng, nhưng ở khoảng cách gần như vậy mùi hương càng rõ rệt. Hắn hít từng hơi một thật sau tham lam níu lấy mùi hương quen thuộc đưa sâu vào lòng ngực.
Hắn mở đôi mắt to trong bóng tối nhìn về gương mặt bầu bĩnh, vô tư đang say ngủ kể bên. Cứ muốn nhìn mãi. Hắn hôm nay chính thức là nam sủng của Nhật Tâm nàng, đã thành phu thê thực sự. Nàng đã là của hắn, và hắn là của nàng (Cậu hai đào đâu ra cái suy nghĩ này vậy. Quả thật ko thể coi thường trẻ con).
Sáng hôm sau Nhật Tâm khi thức giấc thấy mình đã nằm gọn trong lồng ngực của Dương An. Tay hắn đã vòng qua eo ôm chặt lấy nàng. Đầu hắn ở trên đầu nàng, như muốn bọc nàng lại. Lúc này Nhật Tâm mới ý thức được, nàng là muốn bảo vệ đứa trẻ này, nhưng thật ra hắn cao to hơn nàng rất nhiều.
Nghĩ lại Nhật Tâm thầm cay cú. Từ 3 tuổi đến nay ăn sơn hào hải vị không ít, nhưng sao nàng vẫn giống y hệt ở địa cầu, chiều cao khiêm tốn nhỏ con như thế.
Sự cụa quậy của Nhật Tâm cũng khiến Dương An thức giấc. Hắn hôm nay đặc biệt phấn chấn, không biết làm sao lại ôm ghì nàng thêm một cái rồi mới buông ra.
Như nhớ được điều gì. Nhật Tâm vội đẩy hắn ra rồi hối hả hét lớn. “Chết rồi, hôm nay là điểm danh bắt đầu học môn đầu tiên”. Thế là cả 2 vội vã thay quần áo.
Nhật Tâm vẫn kín đáo trùm chăn thay y phục ko hề biết ai kia cũng vừa thay y phục vừa nhìn về khối động đậy được trùm kín mỉm cười với suy nghĩ “nàng là của ta rồi”. (Ặc ặc con nít quỷ)
Vội vội vàng vàng nàng xông luôn ra cửa va phải một một tiểu tử, nhìn hắn nhỏ nhắn có vẻ hiền lành rụt rè. Người va vào là nàng mà hắn lại liên tục cúi đầu xin lỗi. Khiến nàng vừa thương vừa tội.
- Không phải lỗi của ngươi là do ta không nhìn được. Ta xin lỗi.--- Nhật Tâm thành khẩn nhận lỗi.
-
- Không phải lỗi cùa huynh là do ta không kịp tránh huynh. Ta xin lỗi--- Hắn lại tiếp tục thành khẩn.
-
- Đừng gọi ta là huynh ta sẽ tổn thọ đấy. Ta chỉ mới có 6 tuổi thôi. Huynh bao nhiêu tuổi--- Nhật Tâm hỏi đối phương.
-
- Đệ nhỏ vậy sao? Ta 7 tuổi cứ nghĩ là nhỏ nhất ở đây rồi? Đệ còn đau không? --- Hắn nhìn quanh Nhật Tâm một lần kiểm tra xem có thương thế gì ko?
-
- Ta ko đau. Là ta va vào huynh. Vậy đi, lát nữa học xong sẽ mời huynh kẹo đường. Chết rồi! ko nhanh sẽ ko kịp học. --- Nhật Tâm vừa nói dứt lời không suy nghĩ nắm tay tên nhóc mới gặp kéo chạy đi 1 mạch.
-
Bọn họ nói chuyện lâu, Dương An chưa thấy Nhật Tâm quay trở lại nên quay lại tìm, thấy nàng chính là đang nắm tay một nam nhân khác chạy tới. Cảnh này khiến hắn vô cùng không vừa mắt. Đang có khí nóng dồn lên thái dương thì một bàn tay bé nhỏ đã nắm tay hắn. “Chạy, còn ngây ra?”
Nhật Tâm nàng chính là luôn tập chạy “thập lục kế tẩu vi thượng sách” (36 kế chạy trốn là kế hay) nên rèn luyện kĩ. Dương An là người học võ chạy theo nàng tuy có chút chuếnh choáng nhưng căn bản là theo kịp, nhưng cậu bé 7 tuổi kia thì ko thể theo kịp. Nên chỉ được một đoạn ngắn đã vấp té.
Chạy quá nhanh nên vết té trầy cả đầu gối tóe máu. Nhật Tâm thấy vậy vội dừng lại.
-Hai người đi trước đừng lo cho ta, xin lỗi đệ. Ta làm đệ bị chậm lại. ---Hắn lại xin lỗi.
-Huynh đừng có lúc nào cũng ôm hết lỗi về mình như vậy. Ta nghe rất mệt, huynh cất lời đó cho dành cho người khác đi--- Nhật Tâm lúc này rất cáu, cáu vì sắp trễ, cáu vì tiểu tử ngốc này.
-Ngươi đi trước đi, ta cõng hắn- Dương An lên tiếng.
-Chúng ta sẽ kịp—Nhật Tâm xoay qua quả quyết.
-Ngươi không được tiết lộ chuyện này với ai, bằng ko ta giết ngươi--- Nhật Tâm mắt hình viên đạn nhìn cậu bé nhỏ nhắn, ánh mắt quá sắc khiến hắn run lên.
-Ngươi định… vì hắn… như vậy nguy hiểm—Dương An tính ngăn cản nhưng chưa kịp nói dứt câu. Nhật Tâm đã truyền linh lực vào tay, nhanh chóng chữa lành vết thương trên đầu gối cho cậu ta.
Trong lúc cậu chàng còn đang kinh ngạc đến vô cùng thì nàng đã cất lời. “Đi nhanh vào muộn sẽ bị đuổi học đó”.
Bọn họ phải gấp gáp như vậy chẳng qua là vì bữa nay là ngày nhập môn đầu tiên, vốn muốn kiểm tra tính kỷ luật cũng như tố chất của những học viên. Nếu đến muộn sẽ bị đuổi về.
Tác giả ta sẽ giới thiệu sơ về trương này. Đây là ngôi trường cực khó. Đầu tiên cha mẹ của học viên sẽ tốn một khoản tiền rất lớn để con cái được ghi danh vào trường. Vào ngày học đầu tiên. Bọn họ sẽ phải đến đúng giờ để làm một bài kiểm sơ cấp. Nhưng học viên nào vượt qua được bài kiểm mới được vào học chính thức.
Mỗi năm có 4 bài thi lớn, liên tục rớt 2 bài thi sẽ bị loại khỏi trường. Trường ko chỉ dạy văn còn dạy cầm kì thi họa và cả võ công. Tiếc rằng ko có dạy múa. Một năm học sinh được về nhà 1 lần, 1 lần 3 tháng.
Học sinh ưu tú nhất trường sẽ được những phần thưởng đặc biệt do đích thân hoàng đế trao tặng, trực tiếp làm trạng nguyên ko cần thi khoa bảng. Phong ngay làm quan tam phẩm.
Thời gian đào tạo 9 năm chia làm 3 cấp, mỗi cấp 3 năm. Mỗi chuyển cấp sẽ có một bài thử thách chia theo nhóm thực hiện.
Nàng vỗ vỗ cái gối toan nằm xuống với ra một câu “Dương An ngủ…” chưa kịp nói chữ ngon đã phát hiện ai kia đang đứng sát mép giường, đôi má ửng hồng, ngượng ngùng nhìn nàng như muốn nói gì đó.
- Huynh có chuyện gì muốn nói à?--- Nhật Tâm kinh ngạc hỏi, khi thấy bộ dạng đó của hắn. Còn hắn thì hít thở mấy lần rồi thốt ra một câu khiến Nhật Tâm tròn mắt
-
- Ta ngủ chung giường với muội được ko?--- cuối cùng lời cũng thốt ra khỏi miệng, hắn căng thẳng không dám thở mạnh mà chờ câu trả lời của Nhật Tâm.
-
- Có chuyện gì sao? Giường huynh có vấn đề gì à?--- Nhật Tâm vẫn chưa hiểu lắm nên cất tiếng hỏi.
-
- Không. Chỉ là ta đã hứa với bà nội sẽ chăm sóc muội, lạ chỗ ta sợ muội ngủ ko ngon giấc nên…--Hắn ấp úng.
-
- Huynh cần lo, ta có tiểu bảo bối này sẽ ngủ rất ngon, e người ngủ ko ngon là huynh đó ---Nhật tậm vừa nói vừa cười vỗ vỗ chiếc gối măng mang theo.
-
- Ta… lạ chỗ ngủ ko được… ta… ngủ với muội được ko?--- Hắn ấp úng kèo nài mặt lại càng đỏ hơn.
-
- Thôi lên đi, giường này dù sao cũng rất lớn. Nhìn huynh sợ đến như vậy rồi. Huynh như vậy ko ngờ cũng sợ ma sao. Có muội ở đây, muội bào vệ huynh.--- Nhật tâm lại cho rằng Dương An sợ ma vì tối nay bàn bên cạnh bàn về việc ngôi trường này có ma rất khí thế, bọn Nhật Tâm chính là hiếu kì nên cũng hóng nghe ko ít.
-
Nhưng lầm rồi cô nương ơi. Dương An hắn 3 tuổi đã theo cha lăn lộn giang hồ ngủ bờ ngủ bụi, cha hắn bị trúng độc nặng qua đời khiến hắn bán thân năm 7 tuổi, hỏi một đứa trẻ trải qua quá trình như vậy có dễ dàng “sợ ma” không? E rằng trong cái độ tuổi này hiếm ai gan lỳ như hắn.
Nhưng thực tế kiếp trước khi ở Địa cầu nàng cũng sống đủ lâu để ko còn được gọi là teen. Cho nên đối với người trước mặt thì nhìn ra một đứa trẻ đang nhõng nhẽo ko hề đoán được hắn chính là có âm mưu.
Nằm kế bên Nhật Tâm đang say ngủ, tim hắn đập liên hồi, mùi hương ngọc lan tỏa ra từ trên tóc cứ quấn quít trong không khí níu giữ lấy tâm trí hắn, hắn thi thoảng vẫn ngửi thấy mùi này thoáng qua khi đứng gần nàng, nhưng ở khoảng cách gần như vậy mùi hương càng rõ rệt. Hắn hít từng hơi một thật sau tham lam níu lấy mùi hương quen thuộc đưa sâu vào lòng ngực.
Hắn mở đôi mắt to trong bóng tối nhìn về gương mặt bầu bĩnh, vô tư đang say ngủ kể bên. Cứ muốn nhìn mãi. Hắn hôm nay chính thức là nam sủng của Nhật Tâm nàng, đã thành phu thê thực sự. Nàng đã là của hắn, và hắn là của nàng (Cậu hai đào đâu ra cái suy nghĩ này vậy. Quả thật ko thể coi thường trẻ con).
Sáng hôm sau Nhật Tâm khi thức giấc thấy mình đã nằm gọn trong lồng ngực của Dương An. Tay hắn đã vòng qua eo ôm chặt lấy nàng. Đầu hắn ở trên đầu nàng, như muốn bọc nàng lại. Lúc này Nhật Tâm mới ý thức được, nàng là muốn bảo vệ đứa trẻ này, nhưng thật ra hắn cao to hơn nàng rất nhiều.
Nghĩ lại Nhật Tâm thầm cay cú. Từ 3 tuổi đến nay ăn sơn hào hải vị không ít, nhưng sao nàng vẫn giống y hệt ở địa cầu, chiều cao khiêm tốn nhỏ con như thế.
Sự cụa quậy của Nhật Tâm cũng khiến Dương An thức giấc. Hắn hôm nay đặc biệt phấn chấn, không biết làm sao lại ôm ghì nàng thêm một cái rồi mới buông ra.
Như nhớ được điều gì. Nhật Tâm vội đẩy hắn ra rồi hối hả hét lớn. “Chết rồi, hôm nay là điểm danh bắt đầu học môn đầu tiên”. Thế là cả 2 vội vã thay quần áo.
Nhật Tâm vẫn kín đáo trùm chăn thay y phục ko hề biết ai kia cũng vừa thay y phục vừa nhìn về khối động đậy được trùm kín mỉm cười với suy nghĩ “nàng là của ta rồi”. (Ặc ặc con nít quỷ)
Vội vội vàng vàng nàng xông luôn ra cửa va phải một một tiểu tử, nhìn hắn nhỏ nhắn có vẻ hiền lành rụt rè. Người va vào là nàng mà hắn lại liên tục cúi đầu xin lỗi. Khiến nàng vừa thương vừa tội.
- Không phải lỗi của ngươi là do ta không nhìn được. Ta xin lỗi.--- Nhật Tâm thành khẩn nhận lỗi.
-
- Không phải lỗi cùa huynh là do ta không kịp tránh huynh. Ta xin lỗi--- Hắn lại tiếp tục thành khẩn.
-
- Đừng gọi ta là huynh ta sẽ tổn thọ đấy. Ta chỉ mới có 6 tuổi thôi. Huynh bao nhiêu tuổi--- Nhật Tâm hỏi đối phương.
-
- Đệ nhỏ vậy sao? Ta 7 tuổi cứ nghĩ là nhỏ nhất ở đây rồi? Đệ còn đau không? --- Hắn nhìn quanh Nhật Tâm một lần kiểm tra xem có thương thế gì ko?
-
- Ta ko đau. Là ta va vào huynh. Vậy đi, lát nữa học xong sẽ mời huynh kẹo đường. Chết rồi! ko nhanh sẽ ko kịp học. --- Nhật Tâm vừa nói dứt lời không suy nghĩ nắm tay tên nhóc mới gặp kéo chạy đi 1 mạch.
-
Bọn họ nói chuyện lâu, Dương An chưa thấy Nhật Tâm quay trở lại nên quay lại tìm, thấy nàng chính là đang nắm tay một nam nhân khác chạy tới. Cảnh này khiến hắn vô cùng không vừa mắt. Đang có khí nóng dồn lên thái dương thì một bàn tay bé nhỏ đã nắm tay hắn. “Chạy, còn ngây ra?”
Nhật Tâm nàng chính là luôn tập chạy “thập lục kế tẩu vi thượng sách” (36 kế chạy trốn là kế hay) nên rèn luyện kĩ. Dương An là người học võ chạy theo nàng tuy có chút chuếnh choáng nhưng căn bản là theo kịp, nhưng cậu bé 7 tuổi kia thì ko thể theo kịp. Nên chỉ được một đoạn ngắn đã vấp té.
Chạy quá nhanh nên vết té trầy cả đầu gối tóe máu. Nhật Tâm thấy vậy vội dừng lại.
-Hai người đi trước đừng lo cho ta, xin lỗi đệ. Ta làm đệ bị chậm lại. ---Hắn lại xin lỗi.
-Huynh đừng có lúc nào cũng ôm hết lỗi về mình như vậy. Ta nghe rất mệt, huynh cất lời đó cho dành cho người khác đi--- Nhật Tâm lúc này rất cáu, cáu vì sắp trễ, cáu vì tiểu tử ngốc này.
-Ngươi đi trước đi, ta cõng hắn- Dương An lên tiếng.
-Chúng ta sẽ kịp—Nhật Tâm xoay qua quả quyết.
-Ngươi không được tiết lộ chuyện này với ai, bằng ko ta giết ngươi--- Nhật Tâm mắt hình viên đạn nhìn cậu bé nhỏ nhắn, ánh mắt quá sắc khiến hắn run lên.
-Ngươi định… vì hắn… như vậy nguy hiểm—Dương An tính ngăn cản nhưng chưa kịp nói dứt câu. Nhật Tâm đã truyền linh lực vào tay, nhanh chóng chữa lành vết thương trên đầu gối cho cậu ta.
Trong lúc cậu chàng còn đang kinh ngạc đến vô cùng thì nàng đã cất lời. “Đi nhanh vào muộn sẽ bị đuổi học đó”.
Bọn họ phải gấp gáp như vậy chẳng qua là vì bữa nay là ngày nhập môn đầu tiên, vốn muốn kiểm tra tính kỷ luật cũng như tố chất của những học viên. Nếu đến muộn sẽ bị đuổi về.
Tác giả ta sẽ giới thiệu sơ về trương này. Đây là ngôi trường cực khó. Đầu tiên cha mẹ của học viên sẽ tốn một khoản tiền rất lớn để con cái được ghi danh vào trường. Vào ngày học đầu tiên. Bọn họ sẽ phải đến đúng giờ để làm một bài kiểm sơ cấp. Nhưng học viên nào vượt qua được bài kiểm mới được vào học chính thức.
Mỗi năm có 4 bài thi lớn, liên tục rớt 2 bài thi sẽ bị loại khỏi trường. Trường ko chỉ dạy văn còn dạy cầm kì thi họa và cả võ công. Tiếc rằng ko có dạy múa. Một năm học sinh được về nhà 1 lần, 1 lần 3 tháng.
Học sinh ưu tú nhất trường sẽ được những phần thưởng đặc biệt do đích thân hoàng đế trao tặng, trực tiếp làm trạng nguyên ko cần thi khoa bảng. Phong ngay làm quan tam phẩm.
Thời gian đào tạo 9 năm chia làm 3 cấp, mỗi cấp 3 năm. Mỗi chuyển cấp sẽ có một bài thử thách chia theo nhóm thực hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.