Chương 50
SUNQINGtheWriter
21/12/2020
✻ Chương 50 ✻
Vệt rượu màu đỏ sẫm thấm ướt tấm thảm ở trên mặt đất. Mùi hương nồng đậm của cồn lẫn với huyết dần hòa vào không khí.
Vưu Chiếu Hy bị hành động giận dữ của Vưu Thần làm cho ngây người. Dưới chân là những mảnh vỡ của thủy tinh, nhỏ nhặt nhưng lại bén nhọn, đủ sức ghim sâu vào da thịt của cậu.
Vưu Thần vẫn đứng quay lưng lại về phía cậu, hai bàn tay vì kìm chế mà nổi lên một trận gân xanh. Đôi mắt màu hổ phách như hòa thành ngọn lửa giận dữ, thiêu nóng đi màn đêm ở ngoài kia.
Bờ môi hé mở một khoảng vừa đủ, âm tiết ở trong cổ họng lãnh khốc bật ra, một từ duy nhất, "Cút."
Vưu Chiếu Hy ngước đôi mắt ngập trong sự mất mát nhìn bóng lưng lạnh lùng xa cách của người kia, nhìn một lúc thật lâu mới có thể hạ quyết tâm mà quay đầu, đi về phía cửa phòng.
Trước khi quay đi, cậu còn bật cười một tiếng, nghe qua vừa đau xót vừa có chút lạnh nhạt cùng cứng đầu.
Từng bước chân của cậu nặng nề giống như đeo lên một tảng đá.
Đến tận bây giờ, Vưu Chiếu Hy cũng không nghĩ mình đang làm sai việc gì. So với việc giết người ở nhà kho ngày hôm ấy, thì việc làm ngày hôm nay của cậu đúng đắn hơn rất nhiều.
Vưu Chiếu Hy bản thân đương nhiên hiểu rõ tính tình của Vưu Thần có bao nhiêu phần kiêu ngạo bên trong. Mỗi khi nhắc đến Vưu gia, người ta sẽ nhắc đến y thay vì là Vưu Quán Thanh. Chỉ cần một điểm đó cũng đủ cảm nhận được uy quyền của y ở trong ngôi nhà này lẫn bên ngoài xã hội là như thế nào rồi.
Vì đã quen ở trên một vị trí thật cao, không ai có thể chạm tay đến làm vấy bẩn chiếc áo dạ tối màu của mình, cho nên Vưu Thần càng cố chấp với những suy nghĩ cùng hành động của mình.
Nhưng Vưu Chiếu Hy cũng có những suy nghĩ và lí lẽ của riêng mình.
Việc Vưu Thần đem lòng yêu thương cậu như một người tình, cậu không phản đối, cũng chưa hẳn đã chấp nhận. Trong lòng tâm tình còn ngổn ngang nhiều thứ, cậu vẫn cần thời gian để suy nghĩ lại.
Nhưng việc Vưu Thần đem Từ Lương – người bạn mà cậu đã từng dám liều mình giết hại con người chỉ để cứu ba của người đó thoát khỏi tay bọn họ về Vưu gia chỉ để thỏa mãn sự ghen tức độc đoán của y, Vưu Chiếu Hy căn bản không thể chấp nhận được.
Vưu Chiếu Hy tôn trọng mối quan hệ của y, hà cớ gì y lại ném đi sự tôn trọng đáng lý nên dành cho cậu?
Sự tôn trọng tối thiểu nhất, y cũng không màng đến thì việc cậu cho y một cái bạt tai để thức tỉnh thì liệu có quá đáng lắm không?
Đặt tay lên vặn cửa, Vưu Chiếu Hy trong lòng vẫn mất mát và đau lòng, nhưng những lời cậu muốn nói người kia căn bản là không muốn nghe, cho nên chỉ có thể tự mình nghe thấy, tự mình xóa bỏ.
Xoay vặn một vòng, cửa nhẹ nhàng mở ra.
Trước mặt là Từ Lương vẫn còn lo lắng cho cậu.
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn Từ Lương, cố gắng dằn xuống tâm trạng chua xót của bản thân, nói một câu trấn tĩnh, "Đã xong rồi."
Đã xong rồi, ba từ này bật ra thật đúng tâm trạng của cả hai. Đúng hơn có lẽ là mối quan hệ của cả hai.
Mối quan hệ này, xem như đã xong rồi.
Cửa khép lại một tiếng, tách biệt hai không gian bên trong và bên ngoài.
Màn đêm lần nữa bao trùm lên thư phòng, Vưu Thần đến giờ vẫn không hề thay đổi tư thế của mình. Ánh mắt căm phẫn nhìn ra ngoài màn đêm, khóe môi cố chấp không hề rướn lên một chút, lãnh khốc mà đau lòng.
Từ Lương bước lại gần Vưu Chiếu Hy, gương mặt thêm phần nhợt nhạt, giọng nói thều thào run sợ, "Tiểu Hy, thật sự xin lỗi cậu."
Vưu Chiếu Hy nghe vậy lập tức cười một tiếng. Âm thanh chua xót đáng thương vang vọng khắp hành lang, nhanh chóng bị sự tịch mịch nhấn chìm.
"Cậu có lỗi gì chứ?"
Từ Lương đôi tay mướt cả mồ hôi, nắm lấy bàn tay run rẩy của Vưu Chiếu Hy, "Cậu đang rất đau lòng. Đều là vì tớ."
Nghe một câu này, Vưu Chiếu Hy cứ nghĩ bản thân đã không thể dằn lòng được mà bật khóc.
Quả thật một câu nói "Từ Lương hiểu em hơn anh" không hề sai. Ít nhất là ngay lúc này, cậu vô cùng đau lòng, nhưng thật sự không phải là vì Từ Lương.
Mà là một người nào đó nhẫn tâm không màng đến cảm xúc lẫn suy nghĩ của cậu.
Từ Lương nhìn thấy hốc mắt của Vưu Chiếu Hy đỏ lên, cả người cuống quýt, vừa xót xa vừa hối hận, chân muốn bước lên ôm lấy cậu, "Đừng khóc. Tớ sẽ vào xin lỗi người đó. Tớ sẽ chịu hết những hình phạt của người đó. Cậu đừng khóc, đừng đau lòng như vậy..."
Vưu Chiếu Hy nhắm nhẹ hai mắt, không cẩn thận để cho một giọt nước trượt ra bên khóe, nóng rát.
"Được rồi, tớ không khóc." Vưu Chiếu Hy ngăn lại sự cuống quýt của Từ Lương, "Cậu thật sự muốn chết đấy hả? Vào đấy, cậu chỉ có thể chết thôi."
Ngay lúc này, Từ Thiếu Hàn ở đằng xa sửng sốt chạy lại, nhìn thấy Từ Lương con trai mình mặt mũi trắng bệch, tay chân lại run rẩy khiếp sợ, ông nhíu chặt mày.
"Có chuyện gì sao?"
Vưu Chiếu Hy nghe thấy giọng nói lo lắng của Từ Thiếu Hàn, bất giác nhẹ lòng, đẩy Từ Lương qua phía ông ấy, "Chú Từ, Tiểu Lương hơi mệt trong người---"
Lời còn chưa dứt, Từ Thiếu Hàn đã nhanh chóng kéo Từ Lương về bên cạnh mình, còn lạnh nhạt nhìn Vưu Chiếu Hy như thể biết rõ lý do vì sao như vậy.
"Lại là do cậu đúng không?" Từ Thiếu Hàn lạnh nhạt nói, "Tôi thật sự hy vọng Tiểu Lương ở đây sẽ không phải bị người ta đòi giết chỉ vì một đứa nhóc là cậu."
Nói xong, Từ Thiếu Hàn nắm tay kéo Từ Lương đi về hướng ngược lại.
Từ Lương mơ hồ quay đầu, vội vàng nói "Tiểu Hy, cậu không được khóc nữa đấy! Tớ sẽ không sao!"
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn theo bóng dáng vội vã biến mất của hai cha con họ Từ, lúc này mới thật sự bị đả kích đến gục ngã.
Cậu lặng người nhìn theo hai người họ, bên tai lại truyền đến lời nói lạnh nhạt của Từ Thiếu Hàn, phút chốc bật cười chua xót.
Từ Thiếu Hàn nói không sai, chuyện này chính là vì cậu mà xảy ra. Người bạn duy nhất của cậu cũng bị liên lụy chỉ vì một sự quan tâm quá mức.
Đứng lặng một lúc thật lâu, Vưu Chiếu Hy rốt cuộc cũng có thể nhấc chân trở về phòng của mình.
Mở cửa ra liền phát hiện Tiểu Uyển lại trốn được ra bên ngoài, nhưng lần này rất ngoan ngoãn không chạy ra khỏi phòng mà chỉ lăn lộn trên giường của cậu.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Uyển bỗng chốc đứng thẳng dậy, hai bàn tay ép sát vào nhau, đôi mắt to tròn cố nhìn thật rõ chủ nhân đang đi đến bên bàn học.
Vưu Chiếu Hy im lặng không nói gì, không đùa giỡn với Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển ở phía sau lặng lẽ nghiêng đầu quan sát chủ nhân.
Không lâu sau đó liền nghe bên tai có thanh âm khe khẽ nức nở, nghe qua thật sự có điểm đau lòng.
Tiểu Uyển từ trên giường phóng xuống, chạy đến bàn học, dùng tốc độ nhanh nhẹn mà trèo lên mặt bàn. Nó nhào đến trước mặt Vưu Chiếu Hy, không ngờ rằng liền nhìn thấy từng giọt nước trong suốt rơi xuống, ướt cả một tờ giấy.
Vưu Chiếu Hy cật lực tránh đi cái nhìn chăm chú của Tiểu Uyển, giọng mũi cất lên, nghẹn ngào đáng thương, "Nhìn cái gì mà nhìn..."
Tiểu Uyển đương nhiên không thể trả lời, chỉ có thể nép sát cơ thể mềm mại của mình vào cánh tay của người kia, cố gắng dỗ dành chủ nhân.
Vưu Chiếu Hy vẫn chưa thể dằn xuống cảm xúc dâng lên trong lòng, đôi mắt lúc này tựa như một chiếc hồ nhỏ chứa đầy nước trong vắt.
Trong gian phòng tối đen như mực, Vưu Chiếu Hy gục mặt xuống bàn, đôi vai run lên theo từng tiếng nấc nghẹn. Tiểu Uyển vẫn kiên trì ở bên cạnh, nép mình vào chủ nhân.
...
Trước cửa phòng ngủ của Từ Thiếu Hàn vang lên một tiếng gõ đầy lãnh đạm.
Từ Lương sau khi trở về phòng liền nằm xuống, ngủ đến mê man. Nhiệt độ của cơ thể cứ như vậy mà tăng lên, rất nhanh đã chạm đến con số ba mươi chín độ.
Từ Thiếu Hàn nghe tiếng gõ cửa lập tức buông chiếc khăn mặt xuống, bước ra ngoài đó.
Cánh cửa dần hé mở, để lộ một khuôn mặt đầy ám khí nhìn chăm chú vào Từ Thiếu Hàn.
"Cậu Vưu..." Từ Thiếu Hàn giật mình nhìn y, dường như đã hiểu được sự việc liền muốn đóng cửa lại, "Có gì sáng mai chúng ta sẽ nói. Hiện tại đã..."
"Nó đâu?" Vưu Thần hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Từ Thiếu Hàn, trực tiếp hỏi đến Từ Lương.
"Thằng bé không có lỗi gì cả." Từ Thiếu Hàn lúc này bỗng nhiên mạnh miệng hơn, "Vưu Thần, tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn."
Vưu Thần dời tầm mắt nhìn đến Từ Thiếu Hàn đang nghiêm túc, thấp giọng cười một tiếng, "Ông nghĩ tôi sẽ làm gì nó?"
"Cậu sẽ không thể làm gì." Từ Thiếu Hàn nhíu chặt mày, "Đó là con trai của tôi. Nó ở đây là vì phải theo tôi. Chuyện giữa cậu cùng Hy thiếu gia thật sự chẳng liên quan gì đến con của tôi cả."
Vưu Thần lãnh đạm nhìn ông, nhàn nhạt đáp lại, "Vậy sao?"
Từ Thiếu Hàn căng thẳng giữ chặt tay nắm cửa, lòng kiên định không để Vưu Thần có cơ hội đặt chân vào phòng của mình.
Từ Lương ở trên giường vì tinh thần hoảng loạn mà phát sốt, ý thức mơ mơ hồ hồ không rõ ràng. Nghe thấy nhiều âm thanh ở ngoài cửa, cậu muốn mở mắt nhìn qua một chút nhưng cũng không thể.
Trong tâm còn tự trấn an, Tiểu Hy sẽ không bị gì.
"Vưu Thần, tôi chỉ có mỗi Từ Lương là người thân của mình. Tôi van cậu, hãy tha cho thằng bé. Nó vô tội, cậu không thể hiểu được điều đó hay sao? Nó cùng Hy thiếu gia chỉ đơn thuần là bạn bè, cậu vì sao cứ cố chấp như vậy?"
Vưu Thần vẫn trầm mặc không nói gì, cho đến khi bên trong khẽ phát ra giọng nói yếu ớt của Từ Lương, y mới nhíu mày đáp lại, "Nhưng nó cản đường tôi. Ông nói phải làm sao đây?"
"Tôi không cần biết." Từ Thiếu Hàn thoáng giận, "Tôi sẽ không để một ai động đến thằng bé. Nó đã khổ sở đủ lắm rồi. Van cậu, hãy để cho chúng tôi có một cuộc sống yên bình hơn. Nếu như không thể, tôi e tôi không thể nán lại đây thêm một phút nào nữa."
Lần này Từ Thiếu Hàn nắm được thóp của Vưu Thần, khiến cho y không hài lòng trừng mắt cảnh cáo ông.
"Ông đừng giở trò uy hiếp tôi." Vưu Thần đột nhiên nhướn người về phía trước, vừa vặn khống chế được cổ của Từ Thiếu Hàn, hơi lạnh phả đến da thịt, "Muốn như vậy thì, ông cùng con trai mình ráng sống cho tốt vào."
Dứt lời, Vưu Thần buông tay, hất nhẹ vạt áo choàng màu đen của mình, quay người rời khỏi đó.
Từ Thiếu Hàn đóng chặt cửa lại, còn khóa trái để chắc chắn không ai có thể tùy tiện xâm nhập vào đây.
Đi đến bên Từ Lương, ông chua xót vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cậu qua một bên, cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa đốt ở vầng trán kia, lòng quặn lên một trận.
Tiểu Lương, chúng ta dọn đến đây liệu có phải là một việc sai lầm hay không?
Vệt rượu màu đỏ sẫm thấm ướt tấm thảm ở trên mặt đất. Mùi hương nồng đậm của cồn lẫn với huyết dần hòa vào không khí.
Vưu Chiếu Hy bị hành động giận dữ của Vưu Thần làm cho ngây người. Dưới chân là những mảnh vỡ của thủy tinh, nhỏ nhặt nhưng lại bén nhọn, đủ sức ghim sâu vào da thịt của cậu.
Vưu Thần vẫn đứng quay lưng lại về phía cậu, hai bàn tay vì kìm chế mà nổi lên một trận gân xanh. Đôi mắt màu hổ phách như hòa thành ngọn lửa giận dữ, thiêu nóng đi màn đêm ở ngoài kia.
Bờ môi hé mở một khoảng vừa đủ, âm tiết ở trong cổ họng lãnh khốc bật ra, một từ duy nhất, "Cút."
Vưu Chiếu Hy ngước đôi mắt ngập trong sự mất mát nhìn bóng lưng lạnh lùng xa cách của người kia, nhìn một lúc thật lâu mới có thể hạ quyết tâm mà quay đầu, đi về phía cửa phòng.
Trước khi quay đi, cậu còn bật cười một tiếng, nghe qua vừa đau xót vừa có chút lạnh nhạt cùng cứng đầu.
Từng bước chân của cậu nặng nề giống như đeo lên một tảng đá.
Đến tận bây giờ, Vưu Chiếu Hy cũng không nghĩ mình đang làm sai việc gì. So với việc giết người ở nhà kho ngày hôm ấy, thì việc làm ngày hôm nay của cậu đúng đắn hơn rất nhiều.
Vưu Chiếu Hy bản thân đương nhiên hiểu rõ tính tình của Vưu Thần có bao nhiêu phần kiêu ngạo bên trong. Mỗi khi nhắc đến Vưu gia, người ta sẽ nhắc đến y thay vì là Vưu Quán Thanh. Chỉ cần một điểm đó cũng đủ cảm nhận được uy quyền của y ở trong ngôi nhà này lẫn bên ngoài xã hội là như thế nào rồi.
Vì đã quen ở trên một vị trí thật cao, không ai có thể chạm tay đến làm vấy bẩn chiếc áo dạ tối màu của mình, cho nên Vưu Thần càng cố chấp với những suy nghĩ cùng hành động của mình.
Nhưng Vưu Chiếu Hy cũng có những suy nghĩ và lí lẽ của riêng mình.
Việc Vưu Thần đem lòng yêu thương cậu như một người tình, cậu không phản đối, cũng chưa hẳn đã chấp nhận. Trong lòng tâm tình còn ngổn ngang nhiều thứ, cậu vẫn cần thời gian để suy nghĩ lại.
Nhưng việc Vưu Thần đem Từ Lương – người bạn mà cậu đã từng dám liều mình giết hại con người chỉ để cứu ba của người đó thoát khỏi tay bọn họ về Vưu gia chỉ để thỏa mãn sự ghen tức độc đoán của y, Vưu Chiếu Hy căn bản không thể chấp nhận được.
Vưu Chiếu Hy tôn trọng mối quan hệ của y, hà cớ gì y lại ném đi sự tôn trọng đáng lý nên dành cho cậu?
Sự tôn trọng tối thiểu nhất, y cũng không màng đến thì việc cậu cho y một cái bạt tai để thức tỉnh thì liệu có quá đáng lắm không?
Đặt tay lên vặn cửa, Vưu Chiếu Hy trong lòng vẫn mất mát và đau lòng, nhưng những lời cậu muốn nói người kia căn bản là không muốn nghe, cho nên chỉ có thể tự mình nghe thấy, tự mình xóa bỏ.
Xoay vặn một vòng, cửa nhẹ nhàng mở ra.
Trước mặt là Từ Lương vẫn còn lo lắng cho cậu.
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn Từ Lương, cố gắng dằn xuống tâm trạng chua xót của bản thân, nói một câu trấn tĩnh, "Đã xong rồi."
Đã xong rồi, ba từ này bật ra thật đúng tâm trạng của cả hai. Đúng hơn có lẽ là mối quan hệ của cả hai.
Mối quan hệ này, xem như đã xong rồi.
Cửa khép lại một tiếng, tách biệt hai không gian bên trong và bên ngoài.
Màn đêm lần nữa bao trùm lên thư phòng, Vưu Thần đến giờ vẫn không hề thay đổi tư thế của mình. Ánh mắt căm phẫn nhìn ra ngoài màn đêm, khóe môi cố chấp không hề rướn lên một chút, lãnh khốc mà đau lòng.
Từ Lương bước lại gần Vưu Chiếu Hy, gương mặt thêm phần nhợt nhạt, giọng nói thều thào run sợ, "Tiểu Hy, thật sự xin lỗi cậu."
Vưu Chiếu Hy nghe vậy lập tức cười một tiếng. Âm thanh chua xót đáng thương vang vọng khắp hành lang, nhanh chóng bị sự tịch mịch nhấn chìm.
"Cậu có lỗi gì chứ?"
Từ Lương đôi tay mướt cả mồ hôi, nắm lấy bàn tay run rẩy của Vưu Chiếu Hy, "Cậu đang rất đau lòng. Đều là vì tớ."
Nghe một câu này, Vưu Chiếu Hy cứ nghĩ bản thân đã không thể dằn lòng được mà bật khóc.
Quả thật một câu nói "Từ Lương hiểu em hơn anh" không hề sai. Ít nhất là ngay lúc này, cậu vô cùng đau lòng, nhưng thật sự không phải là vì Từ Lương.
Mà là một người nào đó nhẫn tâm không màng đến cảm xúc lẫn suy nghĩ của cậu.
Từ Lương nhìn thấy hốc mắt của Vưu Chiếu Hy đỏ lên, cả người cuống quýt, vừa xót xa vừa hối hận, chân muốn bước lên ôm lấy cậu, "Đừng khóc. Tớ sẽ vào xin lỗi người đó. Tớ sẽ chịu hết những hình phạt của người đó. Cậu đừng khóc, đừng đau lòng như vậy..."
Vưu Chiếu Hy nhắm nhẹ hai mắt, không cẩn thận để cho một giọt nước trượt ra bên khóe, nóng rát.
"Được rồi, tớ không khóc." Vưu Chiếu Hy ngăn lại sự cuống quýt của Từ Lương, "Cậu thật sự muốn chết đấy hả? Vào đấy, cậu chỉ có thể chết thôi."
Ngay lúc này, Từ Thiếu Hàn ở đằng xa sửng sốt chạy lại, nhìn thấy Từ Lương con trai mình mặt mũi trắng bệch, tay chân lại run rẩy khiếp sợ, ông nhíu chặt mày.
"Có chuyện gì sao?"
Vưu Chiếu Hy nghe thấy giọng nói lo lắng của Từ Thiếu Hàn, bất giác nhẹ lòng, đẩy Từ Lương qua phía ông ấy, "Chú Từ, Tiểu Lương hơi mệt trong người---"
Lời còn chưa dứt, Từ Thiếu Hàn đã nhanh chóng kéo Từ Lương về bên cạnh mình, còn lạnh nhạt nhìn Vưu Chiếu Hy như thể biết rõ lý do vì sao như vậy.
"Lại là do cậu đúng không?" Từ Thiếu Hàn lạnh nhạt nói, "Tôi thật sự hy vọng Tiểu Lương ở đây sẽ không phải bị người ta đòi giết chỉ vì một đứa nhóc là cậu."
Nói xong, Từ Thiếu Hàn nắm tay kéo Từ Lương đi về hướng ngược lại.
Từ Lương mơ hồ quay đầu, vội vàng nói "Tiểu Hy, cậu không được khóc nữa đấy! Tớ sẽ không sao!"
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn theo bóng dáng vội vã biến mất của hai cha con họ Từ, lúc này mới thật sự bị đả kích đến gục ngã.
Cậu lặng người nhìn theo hai người họ, bên tai lại truyền đến lời nói lạnh nhạt của Từ Thiếu Hàn, phút chốc bật cười chua xót.
Từ Thiếu Hàn nói không sai, chuyện này chính là vì cậu mà xảy ra. Người bạn duy nhất của cậu cũng bị liên lụy chỉ vì một sự quan tâm quá mức.
Đứng lặng một lúc thật lâu, Vưu Chiếu Hy rốt cuộc cũng có thể nhấc chân trở về phòng của mình.
Mở cửa ra liền phát hiện Tiểu Uyển lại trốn được ra bên ngoài, nhưng lần này rất ngoan ngoãn không chạy ra khỏi phòng mà chỉ lăn lộn trên giường của cậu.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Uyển bỗng chốc đứng thẳng dậy, hai bàn tay ép sát vào nhau, đôi mắt to tròn cố nhìn thật rõ chủ nhân đang đi đến bên bàn học.
Vưu Chiếu Hy im lặng không nói gì, không đùa giỡn với Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển ở phía sau lặng lẽ nghiêng đầu quan sát chủ nhân.
Không lâu sau đó liền nghe bên tai có thanh âm khe khẽ nức nở, nghe qua thật sự có điểm đau lòng.
Tiểu Uyển từ trên giường phóng xuống, chạy đến bàn học, dùng tốc độ nhanh nhẹn mà trèo lên mặt bàn. Nó nhào đến trước mặt Vưu Chiếu Hy, không ngờ rằng liền nhìn thấy từng giọt nước trong suốt rơi xuống, ướt cả một tờ giấy.
Vưu Chiếu Hy cật lực tránh đi cái nhìn chăm chú của Tiểu Uyển, giọng mũi cất lên, nghẹn ngào đáng thương, "Nhìn cái gì mà nhìn..."
Tiểu Uyển đương nhiên không thể trả lời, chỉ có thể nép sát cơ thể mềm mại của mình vào cánh tay của người kia, cố gắng dỗ dành chủ nhân.
Vưu Chiếu Hy vẫn chưa thể dằn xuống cảm xúc dâng lên trong lòng, đôi mắt lúc này tựa như một chiếc hồ nhỏ chứa đầy nước trong vắt.
Trong gian phòng tối đen như mực, Vưu Chiếu Hy gục mặt xuống bàn, đôi vai run lên theo từng tiếng nấc nghẹn. Tiểu Uyển vẫn kiên trì ở bên cạnh, nép mình vào chủ nhân.
...
Trước cửa phòng ngủ của Từ Thiếu Hàn vang lên một tiếng gõ đầy lãnh đạm.
Từ Lương sau khi trở về phòng liền nằm xuống, ngủ đến mê man. Nhiệt độ của cơ thể cứ như vậy mà tăng lên, rất nhanh đã chạm đến con số ba mươi chín độ.
Từ Thiếu Hàn nghe tiếng gõ cửa lập tức buông chiếc khăn mặt xuống, bước ra ngoài đó.
Cánh cửa dần hé mở, để lộ một khuôn mặt đầy ám khí nhìn chăm chú vào Từ Thiếu Hàn.
"Cậu Vưu..." Từ Thiếu Hàn giật mình nhìn y, dường như đã hiểu được sự việc liền muốn đóng cửa lại, "Có gì sáng mai chúng ta sẽ nói. Hiện tại đã..."
"Nó đâu?" Vưu Thần hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Từ Thiếu Hàn, trực tiếp hỏi đến Từ Lương.
"Thằng bé không có lỗi gì cả." Từ Thiếu Hàn lúc này bỗng nhiên mạnh miệng hơn, "Vưu Thần, tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn."
Vưu Thần dời tầm mắt nhìn đến Từ Thiếu Hàn đang nghiêm túc, thấp giọng cười một tiếng, "Ông nghĩ tôi sẽ làm gì nó?"
"Cậu sẽ không thể làm gì." Từ Thiếu Hàn nhíu chặt mày, "Đó là con trai của tôi. Nó ở đây là vì phải theo tôi. Chuyện giữa cậu cùng Hy thiếu gia thật sự chẳng liên quan gì đến con của tôi cả."
Vưu Thần lãnh đạm nhìn ông, nhàn nhạt đáp lại, "Vậy sao?"
Từ Thiếu Hàn căng thẳng giữ chặt tay nắm cửa, lòng kiên định không để Vưu Thần có cơ hội đặt chân vào phòng của mình.
Từ Lương ở trên giường vì tinh thần hoảng loạn mà phát sốt, ý thức mơ mơ hồ hồ không rõ ràng. Nghe thấy nhiều âm thanh ở ngoài cửa, cậu muốn mở mắt nhìn qua một chút nhưng cũng không thể.
Trong tâm còn tự trấn an, Tiểu Hy sẽ không bị gì.
"Vưu Thần, tôi chỉ có mỗi Từ Lương là người thân của mình. Tôi van cậu, hãy tha cho thằng bé. Nó vô tội, cậu không thể hiểu được điều đó hay sao? Nó cùng Hy thiếu gia chỉ đơn thuần là bạn bè, cậu vì sao cứ cố chấp như vậy?"
Vưu Thần vẫn trầm mặc không nói gì, cho đến khi bên trong khẽ phát ra giọng nói yếu ớt của Từ Lương, y mới nhíu mày đáp lại, "Nhưng nó cản đường tôi. Ông nói phải làm sao đây?"
"Tôi không cần biết." Từ Thiếu Hàn thoáng giận, "Tôi sẽ không để một ai động đến thằng bé. Nó đã khổ sở đủ lắm rồi. Van cậu, hãy để cho chúng tôi có một cuộc sống yên bình hơn. Nếu như không thể, tôi e tôi không thể nán lại đây thêm một phút nào nữa."
Lần này Từ Thiếu Hàn nắm được thóp của Vưu Thần, khiến cho y không hài lòng trừng mắt cảnh cáo ông.
"Ông đừng giở trò uy hiếp tôi." Vưu Thần đột nhiên nhướn người về phía trước, vừa vặn khống chế được cổ của Từ Thiếu Hàn, hơi lạnh phả đến da thịt, "Muốn như vậy thì, ông cùng con trai mình ráng sống cho tốt vào."
Dứt lời, Vưu Thần buông tay, hất nhẹ vạt áo choàng màu đen của mình, quay người rời khỏi đó.
Từ Thiếu Hàn đóng chặt cửa lại, còn khóa trái để chắc chắn không ai có thể tùy tiện xâm nhập vào đây.
Đi đến bên Từ Lương, ông chua xót vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cậu qua một bên, cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa đốt ở vầng trán kia, lòng quặn lên một trận.
Tiểu Lương, chúng ta dọn đến đây liệu có phải là một việc sai lầm hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.