Chương 68
SUNQINGtheWriter
21/12/2020
✻ Chương 68 ✻
Ly rượu trong tay Younes thoáng chấn động sau câu nói cảnh cáo của Vưu Thần.
Chân mày của gã nhíu chặt lại, sau một hồi im lặng, gã dường như bị Vưu Thần chọc cho tức giận mà ngửa cổ dứt khoát uống cạn ly rượu đến giọt cuối cùng.
Từ khi người của Younes tìm hiểu kỹ càng không sót một chút gì về Vưu Chiếu Hy thì gã cũng bắt đầu để tâm đến cậu thiếu niên này nhiều hơn. Thậm chí giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu tại trước thang máy, tâm trí gã đã bị tác động ít nhiều rồi. Sau khi tìm hiểu thì sự phấn khích của Younes càng lúc càng tăng cao, vì gã thích những thứ phải chinh phục.
Càng bị chinh phục, càng đặc biệt hấp dẫn khó quên.
Thế nhưng thái độ của Vưu Thần trong buổi tối hôm nay lại khiến cho Younes cảm giác thật khó chịu. Giống như món ngon đã ở ngay trước mặt gã nhưng lại bị một kẻ khác kiểm soát quá chặt, đến cả một ngón tay cũng không cách nào chạm đến được.
Vưu Thần liếc mắt nhìn hành động ngớ ngẩn ấy không khỏi cười mỉa một cái. Y cũng hơi nhướn người đón lấy một ly rượu mới vừa được rót đầy bởi một cô nàng phục vụ xinh đẹp nóng bỏng. Miệng ly vừa mới chạm đến môi, Vưu Thần liền nghe thấy một giọng nói khác truyền đến, nghe qua vừa có điểm hiếu kỳ vừa có điểm lo lắng.
"Hai người vừa bàn chuyện gì mà căng thẳng quá vậy?"
Vưu Chiếu Hy ngồi ở bên cạnh đương nhiên không bỏ qua cảnh tượng đấu khẩu của Vưu Thần cùng Younes. Đáng tiếc là cậu không hiểu hai người nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cả hai thì không phát hiện ra một điểm gì tốt đẹp. Cho nên trong lòng mới càng nổi lên một trận tò mò.
Vưu Thần sau khi nghe hỏi vẫn nhàn nhã uống vào một ngụm, đầu lưỡi ẩn dưới ánh sáng mờ nhạt của gian phòng liếm qua viền môi, lau sạch những vết rượu còn vương lại bên khóe.
"Em thật sự muốn biết sao?" Vưu Thần vẫn giữ ly rượu trong tay mình, nghiêng mặt nhìn Vưu Chiếu Hy.
Vưu Chiếu Hy không nghĩ ngợi lập tức gật đầu một cách dứt khoát.
Nhìn sự hiếu kỳ khắc trên gương mặt của cậu, y chỉ nhàn nhạt mỉm cười, tùy hứng đưa miệng ly rượu đặt dưới cằm cậu đẩy lên một chút, tạo cơ hội cho ánh sáng sượt qua khuôn mặt xinh đẹp ở đối diện y.
"Gã ta bảo với tôi, muốn trao đổi điều kiện ký hợp đồng."
Vưu Chiếu Hy ánh mắt nghi hoặc quan sát biểu tình của người kia, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu với chiếc ly ở bên dưới cằm của mình.
"Hắn muốn trao đổi cái gì? Không phải bên chúng ta cũng chia cho hắn lợi nhuận rồi sao?"
Vưu Thần nghe đến đây nhếch mép cười khẩy một cái, thu ly rượu trở về, đưa cho cô gái phục vu ở phía bên kia. Sau đó y hơi nhướn người về phía của Vưu Chiếu Hy, khẽ thì thầm một câu:
"Lòng tham là không đáy, em lẽ nào chưa nghe qua? Điều kiện của ông ta, kì thật rất khó thực hiện."
Vưu Chiếu Hy im lặng suy nghĩ gì đó một chút mới tiếp tục lên tiếng, "Rất khó sao? Chắc hẳn không phải là muốn chia đôi lợi nhuận rồi đi? Nếu khó thực hiện..."
Dường như Vưu Thần không để ý đến việc người kia vẫn còn suy nghĩ về điều kiện của Younes và mình, cứ như vậy vươn tay đón lấy ly rượu lại được rót đầy, trực tiếp nói ra:
"Gã ta muốn vui vẻ cùng em một đêm."
Dòng suy nghĩ của Vưu Chiếu Hy nhất thời bị gián đoạn. Cậu nhíu mày ngẩng đầu nhìn y, không hề phát hiện được nửa điểm tức giận của y mà ngược lại chỉ là một nụ cười đầy châm biếm.
Vưu Chiếu Hy lúc ấy có chút mơ hồ, trong lòng thoáng nghĩ, vì sao anh ấy lại không tức giận với điều kiện đó? Vẻ mặt bình tĩnh lại châm biếm như vậy có ý nghĩa gì?
Phát hiện thiếu niên bên cạnh đột nhiên chìm trong im lặng, Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn qua một cái, sau đó y hơi cúi thấp đầu, dùng giọng nói trầm thấp sắc bén của mình truyền đến tai của Vưu Chiếu Hy, mặc kệ cho những âm thanh hoan hỉ ở trong phòng vẫn lấn át không ít.
"Em nói xem, tôi có nên đồng ý không?"
Một câu như thế lặng lẽ truyền thẳng vào màng nhĩ của Vưu Chiếu Hy, tựa hồ đi một đường rất nhanh và trực tiếp đến trái tim của cậu. Câu nói thoáng chốc trở thành một con sóng khổng lồ quấn chặt lấy trái tim cậu, khiến nó đau thắt một cái.
Ẩn trong màn đêm xa hoa của căn phòng, đôi bàn tay của Vưu Chiếu Hy vô thức mà nắm chặt lại. Trong đầu vẫn còn bận suy nghĩ về một thứ gì đó, nhưng cậu lại không cách nào xác định được nó. Chân mày thoáng nhíu lại, tuy khó chịu nhưng vẫn không đánh mất vẻ đẹp tao nhã của cậu.
"Anh nói gì?" Thật lâu sau, cậu mới lên tiếng đáp lại.
Vưu Thần liếc mắt một cái cũng đủ nhìn ra được tâm tình hiện tại của người kia. Nụ cười châm biếm bên khóe môi vốn đã biến mất từ rất lâu. Tuy trong lòng không đành lòng nói ra những lời như thế kia, nhưng y vẫn quyết định nói hết tất cả, không kể đến những suy nghĩ vốn không hề có.
Đảo nhẹ chất lỏng đặc sệt sóng sánh trong ly rượu, Vưu Thần nhàn nhạt hít vào một ngụm khí lạnh, câu chữ mạnh mẽ thoát ra:
"Tôi có nên đồng ý hay không?"
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn y, để lộ một đôi mắt đầy khí khái nhưng cũng ủy khuất không kém. Một màng hơi nước mỏng manh bủa vây khắp viền mắt, nhưng tuyệt nhiên không vì một chút chuyện này mà rơi xuống thành những giọt yếu đuối.
Khóe môi miễn cưỡng nhếch lên, Vưu Chiếu Hy cười lạnh một tiếng, "Thế này đi, anh dám đồng ý, em dám làm. Dù gì dự án này cũng rất quan trọng đối với Vưu gia. Em bước ra làm một vật hy sinh cho mọi người, chí ít sẽ gạt được một chút bài xích trong lòng của ba, mà công việc của anh cũng đặc biệt thuận lợi."
Dừng lại, Vưu Chiếu Hy đảo nhẹ mắt nhìn về phía của Younes, đôi mắt xinh đẹp ánh lên giữa màn đêm, để lại không biết bao nhiêu là cảm xúc cho người nhìn thấy nó.
"Một công lại đôi việc thế này, anh hẳn là phải nhanh chóng gật đầu đồng ý mới phải."
Ly rượu trong tay Vưu Thần có chút dao động ngay khi chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng của Vưu Chiếu Hy. Khóe môi y khẽ giật, nhưng cũng rất nhanh liền bình tĩnh lãnh đạm trở lại.
Tuy nhiên, trong lòng Vưu Thần sớm cuộn trào một cơn sóng khác, âm ĩ mà lại thống khổ nặng nề.
Vốn dĩ ban đầu Vưu Thần tuôn ra những lời như vậy cốt chỉ muốn khiến cho người kia nổi giận mà rời khỏi nơi này một chút. Như vậy y mới có thể thoải mái làm một số chuyện quan trọng khác với Younes. Ngặt nỗi, y quên mất Vưu Chiếu Hy kia bản tính rắn rỏi đầy cố chấp, bị chính người cậu yêu thương giao cho một người khác để thuận lợi cho việc làm ăn tất nhiên sẽ phải tức giận. Nhưng cách tức giận của Vưu Chiếu Hy chính là cùng kéo y đau khổ giống cậu.
Lần này Vưu Chiếu Hy nói đến đâu lập tức khiến tim của y nhói theo đến đấy.
Vưu Thần đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, cầm lấy một điếu thuốc khác châm lên, hít sâu vào một hơi. Mùi thuốc nồng đậm truyền thẳng đến bên trong cơ thể, lan tỏa thấm vào từng tế bào một, chẳng bao lâu liền chạm đến đại não đang căng thẳng tột độ.
Thấy Vưu Thần im lặng, Vưu Chiếu Hy càng thống giận hơn. Cậu nhìn chăm chăm vào một nữ vũ công ở trước mặt đang uốn lượn như một con rắn trên chiếc cột thủy tinh, không hiểu vì sao lại nở một nụ cười thật châm biếm khinh miệt.
Một hồi lâu, Vưu Chiếu Hy bất ngờ đứng dậy, không quay mặt nhìn bất kì ai ở trong phòng liền đi thẳng đến bên cánh cửa.
Vưu Thần vì một động tác dứt khoát của cậu mà nhíu chặt mày, toan lên tiếng gọi lại thì chỉ còn nhìn thấy cánh cửa kia vừa đóng lại một tiếng chói tai.
Điếu thuốc trên môi bị vứt xuống đất, Vưu Thần tùy tiện dùng mũi giày đạp lên nó để tắt lửa. Sau đó nhanh chóng rút một chiếc điện thoại ra, gọi đến một số.
Đầu dây bên kia trong tích tắc đã trả lời, "Julian vừa xuống dưới sảnh."
Một câu thế này liền khiến người ở bên kia giật thót mình, đôi mắt dáo dác nhìn vào đám đông những vị khách bên dưới sảnh đang hồ loạn cùng âm nhạc.
"Vâng, tôi sẽ tìm cậu ấy, thưa ngài." Percy cúp máy, lập tức đưa mắt tìm trong đám đông bóng dáng của Vưu Chiếu Hy.
Vưu Thần vừa buông điện thoại xuống liền nghe thấy giọng nói châm biếm cười cợt của Younes bên cạnh.
"Cậu chọc giận bảo bối trong lòng tôi rồi sao? Như vậy, tôi có nên thay cậu dỗ dành cậu ấy không nhỉ?"
Vưu Thần tầm mắt đăm chiêu nhìn xuống mặt đất, nơi điếu thuốc vừa bị y đạp đến không còn ra hình dạng ban đầu. Ngón tay gõ thành nhịp trên mặt ghế đệm, Vưu Thần không vội vàng đáp trả lại Younes, nhàn nhạt đón lấy ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống cạn. Từng dòng rượu men theo miệng ly trôi xuống cổ họng, nơi yết hậu đang mạnh mẽ chuyển động.
Younes một bên nói xong cũng im lặng quan sát biểu tình của Vưu Thần. Không lâu sau, gã nghe thấy giọng nói sắc bén lãnh đạm của người kia vang lên, tựa hồ như vọng lên từ dưới sâu lòng đất.
"Trước khi cho phép ông làm việc đó thì tôi nghĩ rằng..."
Vưu Thần nghiêng một nửa khuôn mặt với từng đường nét rắn rỏi sắc xảo của mình nhìn Younes, nửa cười nửa không, thả nốt vế sau của câu nói:
"...hiện tại, tôi cần phải dạy dỗ ông một chút, Youn à."
...
Vưu Chiếu Hy mang theo một khuôn mặt hậm hực không hơn không kém đi nhanh xuống dưới sảnh.
Trên hành lang, không rõ có bao nhiêu người tất thảy đều đưa mắt dõi theo một thiếu niên xinh đẹp đang cất bước vội vã đi đến phía cầu thang. Trong mắt của họ, cơ thể cùng khuôn mặt của cậu đều khiến cho họ phải lưu luyến nhìn ngắm không rời. Đặc biệt dưới một màu sắc xa hoa hoan hỉ đồi trụy của Icebar này, một người như Vưu Chiếu Hy lại càng dễ trở thành một món hàng vui thích của bọn họ.
Vưu Chiếu Hy hòa mình vào đám đông của dưới sảnh, khi âm nhạc đinh tai nhức óc cứ liên tục đập vào màng nhĩ, cậu vô tình va phải một thanh niên có mái tóc dài buộc thấp sau cổ.
Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua một chút, Vưu Chiếu Hy tùy tiện phun ra hai tiếng "xin lỗi" rồi đi tiếp. Ngặt nỗi, thanh niên tóc dài kia lại không muốn để cậu đi nhanh như vậy. Hắn uống vào hơn cả chục ly rượu rồi, cho nên trong người hiện tại lâng lâng như trên chín tầng mây, ý thức tạm thời mơ hồ không còn rõ ràng nữa.
Bắt lấy cánh tay của Vưu Chiếu Hy, người thanh niên mở miệng kêu, vô tình làm cho hơi rượu nồng nặc xộc đến mũi của cậu.
"Này, đi đâu mà vội như vậy chứ? Ở lại chơi với nhau một chút đi."
Vưu Chiếu Hy không nể tình hất mạnh cánh tay của tên kia ra khỏi người mình, quay nửa người lại lườm lạnh một cái, "Cút."
Người thanh niên vì sắc mặt cùng giọng điệu lạnh lùng cứng cỏi của Vưu Chiếu Hy mà nhất thời tỉnh rượu. Hắn nhíu mày quan sát kỹ càng khuôn mặt của cậu, đặc biệt là đôi mắt màu xanh biếc động lòng người kia, không hiểu vì sao lại trở nên phấn khích như vậy.
Bàn tay to lớn cố chấp chạm thẳng lên mặt của Vưu Chiếu Hy, cố ý dùng sức áp cậu lại gần bên mình.
Vưu Chiếu Hy bị động thái của hắn ta làm cho giật mình, một bàn tay đã nhanh chóng theo bản năng mà giương móng vuốt sắc nhọn. Tuy nhiên, cậu vẫn cố giữ cho mình một cái đầu lạnh, không muốn nhất thời nóng nảy mà làm ra bao nhiêu chuyện tồi tệ.
"Khoan đã, người đẹp, chúng ta thật sự nên vui vẻ với nhau một chút đấy." Người thanh niên kia vừa nói vừa cười, chiếc mũi phập phồng như hít lấy một mùi hương quen thuộc.
"Mùi hương của cậu, thật tuyệt, thật sự rất tuyệt. Đây rõ ràng là mùi hương của---"
"Cậu Julian!" Từ đằng xa, giọng của Percy vọng đến, vừa lớn vừa rõ ràng.
Người thanh niên vì giọng nói của anh mà lời lẽ cũng ngưng đọng lại.
Vưu Chiếu Hy lợi dụng khoảnh khắc hắn mất tập trung liền phản công. Bàn tay có sẵn móng vuốt vươn dài ra giữ chặt lấy cổ của người thanh niên.
Chỉ có hai người lại khiến cho đám đông phải dừng cuộc chơi, quay đầu hiếu kỳ quan sát.
Người thanh niên cảm nhận được móng vuốt đang sắp đâm vào da thịt của mình, đôi mắt trừng lớn như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài.
"Ngươi...ngươi ngươi làm gì?"
Ánh mắt của Vưu Chiếu Hy lúc này trở nên bất cần hơn bao giờ hết. Cậu không quan tâm đang có biết bao nhiêu người quan sát mình, ngay cả Percy ở sau lưng cũng liên tục kêu cậu dừng tay lại.
Nhưng mà sao phải dừng? Vui đùa một chút, còn không phải là ý tứ của hắn sao?
Vưu Chiếu Hy nhếch khóe môi mỉm cười, móng vuốt nửa cố tình nửa lại hờ hững không trực tiếp đâm mạnh vào. Điều này càng làm cho tên kia hoảng loạn mơ hồ.
"Không phải anh muốn vui vẻ một chút à? Nào, chúng ta cùng vui vẻ."
Người thanh niên trong nguy hiểm trước mắt vùng vẫy gào lên, "Buông tao ra, mẹ kiếp...Buông tao! Mày định giết người trong này sao?"
Percy ở sau lưng căng thẳng nói, "Cậu Julian, chúng ta đang ở trong bar. Ở đây còn có con người..."
Vưu Chiếu Hy quắc mắt lên cười một tiếng, "À, tôi quên mất."
Bàn tay nhanh chóng buông lõng nhưng cũng không quên dùng lực đẩy mạnh tên kia ngã ra mặt đất. Thu lại móng vuốt ở đầu ngón tay, Vưu Chiếu Hy ngồi khụy gối, chứng kiến vẻ mặt sợ hãi của đối phương, nụ cười càng trở nên nguy hiểm hơn một chút.
"Lần sau nếu gặp lại nhau, chắc chắn chúng ta sẽ cùng "vui vẻ"."
Dừng lại một chút, cậu chạm một tay lên gò má lạnh như băng của người thanh niên, thấp giọng nhắn nhủ:
"Nhưng mà nên nhớ một điều quan trọng. Kẻ càng xinh đẹp càng phải đề phòng. Tạm biệt."
Dứt lời, cậu lập tức đứng dậy, bỏ hết tất cả những ánh mắt kinh ngạc cùng hoang mang ở phía sau, nhanh chóng rời khỏi Icebar.
Percy đứng nhìn người thanh niên kia một lúc, khóe môi cong nhẹ cười tao nhã, "May cho ngươi đấy."
Sau đó anh cũng xoay gót, mau chóng đuổi theo Vưu Chiếu Hy.
Thành phố xa hoa rực rỡ dưới những ánh đèn quện vào nhau.
Vưu Chiếu Hy ra đến cổng liền biết điều dừng chân lại, chờ đợi Percy đuổi theo mình.
Percy thở một hơi nặng nề, "Cậu Julian, sao cậu lại---"
"Mau đưa tôi về khách sạn."
Percy mặt hơi đơ ra một chút, "Bây giờ sao?"
Vưu Chiếu Hy nhíu mày, quay nửa mặt lại cười cười tức giận, "Anh bị điếc sao?"
Percy nuốt nước bọt, "Vậy còn ngài Louis?"
"Anh ấy không có chân sao?" Vưu Chiếu Hy buồn cười, "Anh quản nhiều làm gì."
Percy lần này ngậm chặt miệng, hoàn toàn thuận theo ý của người kia.
Trên đường trở về khách sạn cùng nhau, Percy nhắn một tin đến cho Vưu Thần để y cảm thấy an tâm về thiếu niên khó chiều kia.
...
Trước đó khoảng mười phút, trong phòng VIP của đại diện của hai tập đoàn Yevert cùng Vamlice.
Sau khi nói xong câu nói kia, Vưu Thần cũng chỉ thoáng nở một nụ cười vừa giả tạo vừa nguy hiểm, chân mày hơi rướn lên mà nói:
"Mau nói người của ông rời khỏi đây trong ba giây."
Younes đến lúc này liền cảm thấy bầu không khí không còn thích hợp để vui vẻ nữa. Ông ta nhíu mày, cả người toan đứng dậy lập tức bắt gặp ánh mắt sát khí của Vưu Thần, mọi động thái phút chốc không còn.
Vưu Thần vẫn cao cao tại thượng ngồi im một chỗ, bàn tay kẹp một điếu thuốc còn đỏ lửa. Ngày hôm nay y đã hút quá số lượng bình thường rồi, nhưng trong lúc căng thẳng khó chịu, y buộc phải hút mọt điếu để thư giãn hơn.
Younes ở bên cạnh cố gắng giữ lấy một chút sĩ diện, quay mặt ra lệnh cho bọn người kia, "Tất cả trở về đi."
Mọi người còn đang vui vẻ liền nghe một câu như vậy, ai cũng nhìn nhau đầy khó hiểu.
Một kẻ trong đám người đó định lên tiếng hỏi lập tức bị Younes quát, "Cả lũ bị điếc à? Tao bảo mau quay về."
Vưu Thần ngồi ôm hai tay trước ngực, một chân vắt tréo qua, nhàn hạ thả một làn khói trắng xám.
"Còn một giây." Vưu Thần âm trầm cười một tiếng, tùy tiện gảy điếu thuốc vào gạt tàn.
Younes hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt dõi theo đoàn người đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi trong phòng không còn quá hai người, Vưu Thần mới chậm rãi nhướn người về phía trước, di điếu thuốc đã cháy được một nửa vào gạt tàn thủy tinh. Từng hạt tro màu xám đục tựa hồ cuộn theo chút gió mơn man hòa vào không khí.
Vưu Thần tùy ý rót đầy một ly rượu mới, nâng lên uống một lần cạn đến đáy mới dứt khoát đứng dậy.
Bóng lưng cao lớn thoáng chốc trở nên xa cách và đầy dã tâm khiến cho Younes ở bên kia tạo ra tư thế đề phòng.
"Cậu muốn gì đây, Louis?" Younes nhịn không được hỏi một câu, ánh mắt vẫn tập trung vào từng cử chỉ của Vưu Thần.
Vưu Thần bất ngờ ngước mặt lên nhìn trực diện vào đôi mắt hoang mang của Younes. Chiếc ly trong tay y ngay sau đó cũng bị một lực ném mạnh xuống sàn nhà. Từng mảnh thủy tinh vỡ tung tóe, phản chiếu lại một ít ánh sáng đủ màu trong gian phòng rộng lớn.
Younes bị hành động kia làm cho đứng hình, miệng mồm lắp bắp, "Làm... làm sao vậy? Cậu rốt cuộc muốn...muốn gì?"
Vưu Thần cười đến giả tạo, sau đó bất ngờ di chuyển bằng tốc độ thật của loài ma cà rồng, chẳng mấy chốc đã khống chế được Younes trong lòng bàn tay. Y áp gã dán chặt vào tấm kính thủy tinh ở phía sau, bàn tay vì gồng lên mà nổi cả gân xanh.
"Vậy ông nói lại xem, khi nãy ông muốn trao đổi với tôi cái gì?"
Younes mặt mũi tái mét.
Tuy rằng ông ta cũng là một ma cà rồng, nhưng lại không phải là loài thuần chủng như Vưu Thần. Vì ông có tài sản, có sức mạnh và lời nói có sức ảnh hưởng cho nên mới được tôn lên một người trấn giữ ở Thụy Điển.
Vì thế, so sánh sức mạnh giữa cả hai thì ông ta nắm chắc phần thua về mình mất rồi.
Huống gì ngay lúc này, Vưu Thần đang cực kỳ phẫn nộ, sức mạnh trong người lại được tăng thêm vài bậc nữa. Chỉ cần một cái búng tay của y cũng đủ khiến cái mạng của gã bay sạch trong tích tắc.
Younes cổ họng đau đớn, "Nếu như không được, thì...thì chúng ta thương lượng lại."
Vưu Thần cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu hổ phách trong màn đêm rực sáng như một ngọn lửa, "Ông nghĩ chuyện này là trò đùa sao? Nói sai liền bôi xóa rồi nói lại? Cuộc sống không có việc thử hay sửa chữa sai lầm đâu. Đã sai, chắc chắn lãnh phạt."
Khi lời vừa dứt, Vưu Thần cũng không chần chừ thêm liền nâng Younes lên khỏi mặt đất một khoảng, sau đó dứt khoát ném mạnh gã xuống dưới sàn nhà.
Sự va chạm mạnh mẽ suýt nữa khiến cho từng chiếc xương trong người Younes gãy ra thành nhiều phần.
Ôm lấy ngực quặn đau, Younes cắn chặt môi, "Ngươi..."
Vưu Thần khụy gối ở bên cơ thể đã bị thương quá nửa của Younes, bàn tay mang theo một nguồn lực bí ẩn của Huyết tộc, áp thẳng lên tim của gã. Nguồn lực này giống như một luồng điện, trực tiếp khiến cho cơ thể của gã co giật.
"Đừng nghĩ phía bên tôi chủ động mở lời hợp tác với bên ông, thì ông muốn cái gì cũng được. Tôi đã nói, đó là người của tôi, thì ông phải biết điều tránh xa không nên để tâm đến. Cớ gì đầu óc lại mụ mị đến mức này, hm?"
Younes cứng cả họng, không thể thốt ra một lời nào nữa.
Vưu Thần vì thế lại càng cảm thấy buồn cười lẫn tức giận. Một kẻ như gã lại có suy nghĩ dơ bẩn muốn có Vưu Chiếu Hy dù chỉ là một đêm sao?
Khốn khiếp!
Vưu Thần giữ lấy một cánh tay của Younes, trong khi ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì đã nghe thấy một âm thanh rắc rắc lạnh cả người.
Cánh tay dưới sự tàn nhẫn của Vưu Thần bị bẻ quặp lại đến gãy.
Younes đau đớn quằn quại trên sàn nhà, muốn gào lên lại bị Vưu Thần kìm chặt chiếc cằm, lời lẽ phút chốc trở thành những tiếng ồ ồ không hiểu được.
"Lần này là cảnh cáo, nhưng ông phải hiểu đây cũng là lần cuối ông được tha mạng."
Vưu Thần hất mạnh cằm của Younes ra khỏi tay mình, đứng thẳng người, vạt áo choàng phủ dài xuống.
Từ trên nhìn xuống dưới, Younes vẫn quằn quại trong cơn đau đớn của bản thân.
"Chỉ cần tôi nhìn ra suy nghĩ của ông vẫn còn một chút gì đó đối với em ấy, cái mạng này sẽ khó mà giữ đấy. Còn một điều nữa, tập đoàn của ông đến cùng cũng chỉ là một hạt cát dưới chân của tôi mà thôi."
Ly rượu trong tay Younes thoáng chấn động sau câu nói cảnh cáo của Vưu Thần.
Chân mày của gã nhíu chặt lại, sau một hồi im lặng, gã dường như bị Vưu Thần chọc cho tức giận mà ngửa cổ dứt khoát uống cạn ly rượu đến giọt cuối cùng.
Từ khi người của Younes tìm hiểu kỹ càng không sót một chút gì về Vưu Chiếu Hy thì gã cũng bắt đầu để tâm đến cậu thiếu niên này nhiều hơn. Thậm chí giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu tại trước thang máy, tâm trí gã đã bị tác động ít nhiều rồi. Sau khi tìm hiểu thì sự phấn khích của Younes càng lúc càng tăng cao, vì gã thích những thứ phải chinh phục.
Càng bị chinh phục, càng đặc biệt hấp dẫn khó quên.
Thế nhưng thái độ của Vưu Thần trong buổi tối hôm nay lại khiến cho Younes cảm giác thật khó chịu. Giống như món ngon đã ở ngay trước mặt gã nhưng lại bị một kẻ khác kiểm soát quá chặt, đến cả một ngón tay cũng không cách nào chạm đến được.
Vưu Thần liếc mắt nhìn hành động ngớ ngẩn ấy không khỏi cười mỉa một cái. Y cũng hơi nhướn người đón lấy một ly rượu mới vừa được rót đầy bởi một cô nàng phục vụ xinh đẹp nóng bỏng. Miệng ly vừa mới chạm đến môi, Vưu Thần liền nghe thấy một giọng nói khác truyền đến, nghe qua vừa có điểm hiếu kỳ vừa có điểm lo lắng.
"Hai người vừa bàn chuyện gì mà căng thẳng quá vậy?"
Vưu Chiếu Hy ngồi ở bên cạnh đương nhiên không bỏ qua cảnh tượng đấu khẩu của Vưu Thần cùng Younes. Đáng tiếc là cậu không hiểu hai người nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cả hai thì không phát hiện ra một điểm gì tốt đẹp. Cho nên trong lòng mới càng nổi lên một trận tò mò.
Vưu Thần sau khi nghe hỏi vẫn nhàn nhã uống vào một ngụm, đầu lưỡi ẩn dưới ánh sáng mờ nhạt của gian phòng liếm qua viền môi, lau sạch những vết rượu còn vương lại bên khóe.
"Em thật sự muốn biết sao?" Vưu Thần vẫn giữ ly rượu trong tay mình, nghiêng mặt nhìn Vưu Chiếu Hy.
Vưu Chiếu Hy không nghĩ ngợi lập tức gật đầu một cách dứt khoát.
Nhìn sự hiếu kỳ khắc trên gương mặt của cậu, y chỉ nhàn nhạt mỉm cười, tùy hứng đưa miệng ly rượu đặt dưới cằm cậu đẩy lên một chút, tạo cơ hội cho ánh sáng sượt qua khuôn mặt xinh đẹp ở đối diện y.
"Gã ta bảo với tôi, muốn trao đổi điều kiện ký hợp đồng."
Vưu Chiếu Hy ánh mắt nghi hoặc quan sát biểu tình của người kia, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu với chiếc ly ở bên dưới cằm của mình.
"Hắn muốn trao đổi cái gì? Không phải bên chúng ta cũng chia cho hắn lợi nhuận rồi sao?"
Vưu Thần nghe đến đây nhếch mép cười khẩy một cái, thu ly rượu trở về, đưa cho cô gái phục vu ở phía bên kia. Sau đó y hơi nhướn người về phía của Vưu Chiếu Hy, khẽ thì thầm một câu:
"Lòng tham là không đáy, em lẽ nào chưa nghe qua? Điều kiện của ông ta, kì thật rất khó thực hiện."
Vưu Chiếu Hy im lặng suy nghĩ gì đó một chút mới tiếp tục lên tiếng, "Rất khó sao? Chắc hẳn không phải là muốn chia đôi lợi nhuận rồi đi? Nếu khó thực hiện..."
Dường như Vưu Thần không để ý đến việc người kia vẫn còn suy nghĩ về điều kiện của Younes và mình, cứ như vậy vươn tay đón lấy ly rượu lại được rót đầy, trực tiếp nói ra:
"Gã ta muốn vui vẻ cùng em một đêm."
Dòng suy nghĩ của Vưu Chiếu Hy nhất thời bị gián đoạn. Cậu nhíu mày ngẩng đầu nhìn y, không hề phát hiện được nửa điểm tức giận của y mà ngược lại chỉ là một nụ cười đầy châm biếm.
Vưu Chiếu Hy lúc ấy có chút mơ hồ, trong lòng thoáng nghĩ, vì sao anh ấy lại không tức giận với điều kiện đó? Vẻ mặt bình tĩnh lại châm biếm như vậy có ý nghĩa gì?
Phát hiện thiếu niên bên cạnh đột nhiên chìm trong im lặng, Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn qua một cái, sau đó y hơi cúi thấp đầu, dùng giọng nói trầm thấp sắc bén của mình truyền đến tai của Vưu Chiếu Hy, mặc kệ cho những âm thanh hoan hỉ ở trong phòng vẫn lấn át không ít.
"Em nói xem, tôi có nên đồng ý không?"
Một câu như thế lặng lẽ truyền thẳng vào màng nhĩ của Vưu Chiếu Hy, tựa hồ đi một đường rất nhanh và trực tiếp đến trái tim của cậu. Câu nói thoáng chốc trở thành một con sóng khổng lồ quấn chặt lấy trái tim cậu, khiến nó đau thắt một cái.
Ẩn trong màn đêm xa hoa của căn phòng, đôi bàn tay của Vưu Chiếu Hy vô thức mà nắm chặt lại. Trong đầu vẫn còn bận suy nghĩ về một thứ gì đó, nhưng cậu lại không cách nào xác định được nó. Chân mày thoáng nhíu lại, tuy khó chịu nhưng vẫn không đánh mất vẻ đẹp tao nhã của cậu.
"Anh nói gì?" Thật lâu sau, cậu mới lên tiếng đáp lại.
Vưu Thần liếc mắt một cái cũng đủ nhìn ra được tâm tình hiện tại của người kia. Nụ cười châm biếm bên khóe môi vốn đã biến mất từ rất lâu. Tuy trong lòng không đành lòng nói ra những lời như thế kia, nhưng y vẫn quyết định nói hết tất cả, không kể đến những suy nghĩ vốn không hề có.
Đảo nhẹ chất lỏng đặc sệt sóng sánh trong ly rượu, Vưu Thần nhàn nhạt hít vào một ngụm khí lạnh, câu chữ mạnh mẽ thoát ra:
"Tôi có nên đồng ý hay không?"
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn y, để lộ một đôi mắt đầy khí khái nhưng cũng ủy khuất không kém. Một màng hơi nước mỏng manh bủa vây khắp viền mắt, nhưng tuyệt nhiên không vì một chút chuyện này mà rơi xuống thành những giọt yếu đuối.
Khóe môi miễn cưỡng nhếch lên, Vưu Chiếu Hy cười lạnh một tiếng, "Thế này đi, anh dám đồng ý, em dám làm. Dù gì dự án này cũng rất quan trọng đối với Vưu gia. Em bước ra làm một vật hy sinh cho mọi người, chí ít sẽ gạt được một chút bài xích trong lòng của ba, mà công việc của anh cũng đặc biệt thuận lợi."
Dừng lại, Vưu Chiếu Hy đảo nhẹ mắt nhìn về phía của Younes, đôi mắt xinh đẹp ánh lên giữa màn đêm, để lại không biết bao nhiêu là cảm xúc cho người nhìn thấy nó.
"Một công lại đôi việc thế này, anh hẳn là phải nhanh chóng gật đầu đồng ý mới phải."
Ly rượu trong tay Vưu Thần có chút dao động ngay khi chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng của Vưu Chiếu Hy. Khóe môi y khẽ giật, nhưng cũng rất nhanh liền bình tĩnh lãnh đạm trở lại.
Tuy nhiên, trong lòng Vưu Thần sớm cuộn trào một cơn sóng khác, âm ĩ mà lại thống khổ nặng nề.
Vốn dĩ ban đầu Vưu Thần tuôn ra những lời như vậy cốt chỉ muốn khiến cho người kia nổi giận mà rời khỏi nơi này một chút. Như vậy y mới có thể thoải mái làm một số chuyện quan trọng khác với Younes. Ngặt nỗi, y quên mất Vưu Chiếu Hy kia bản tính rắn rỏi đầy cố chấp, bị chính người cậu yêu thương giao cho một người khác để thuận lợi cho việc làm ăn tất nhiên sẽ phải tức giận. Nhưng cách tức giận của Vưu Chiếu Hy chính là cùng kéo y đau khổ giống cậu.
Lần này Vưu Chiếu Hy nói đến đâu lập tức khiến tim của y nhói theo đến đấy.
Vưu Thần đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, cầm lấy một điếu thuốc khác châm lên, hít sâu vào một hơi. Mùi thuốc nồng đậm truyền thẳng đến bên trong cơ thể, lan tỏa thấm vào từng tế bào một, chẳng bao lâu liền chạm đến đại não đang căng thẳng tột độ.
Thấy Vưu Thần im lặng, Vưu Chiếu Hy càng thống giận hơn. Cậu nhìn chăm chăm vào một nữ vũ công ở trước mặt đang uốn lượn như một con rắn trên chiếc cột thủy tinh, không hiểu vì sao lại nở một nụ cười thật châm biếm khinh miệt.
Một hồi lâu, Vưu Chiếu Hy bất ngờ đứng dậy, không quay mặt nhìn bất kì ai ở trong phòng liền đi thẳng đến bên cánh cửa.
Vưu Thần vì một động tác dứt khoát của cậu mà nhíu chặt mày, toan lên tiếng gọi lại thì chỉ còn nhìn thấy cánh cửa kia vừa đóng lại một tiếng chói tai.
Điếu thuốc trên môi bị vứt xuống đất, Vưu Thần tùy tiện dùng mũi giày đạp lên nó để tắt lửa. Sau đó nhanh chóng rút một chiếc điện thoại ra, gọi đến một số.
Đầu dây bên kia trong tích tắc đã trả lời, "Julian vừa xuống dưới sảnh."
Một câu thế này liền khiến người ở bên kia giật thót mình, đôi mắt dáo dác nhìn vào đám đông những vị khách bên dưới sảnh đang hồ loạn cùng âm nhạc.
"Vâng, tôi sẽ tìm cậu ấy, thưa ngài." Percy cúp máy, lập tức đưa mắt tìm trong đám đông bóng dáng của Vưu Chiếu Hy.
Vưu Thần vừa buông điện thoại xuống liền nghe thấy giọng nói châm biếm cười cợt của Younes bên cạnh.
"Cậu chọc giận bảo bối trong lòng tôi rồi sao? Như vậy, tôi có nên thay cậu dỗ dành cậu ấy không nhỉ?"
Vưu Thần tầm mắt đăm chiêu nhìn xuống mặt đất, nơi điếu thuốc vừa bị y đạp đến không còn ra hình dạng ban đầu. Ngón tay gõ thành nhịp trên mặt ghế đệm, Vưu Thần không vội vàng đáp trả lại Younes, nhàn nhạt đón lấy ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống cạn. Từng dòng rượu men theo miệng ly trôi xuống cổ họng, nơi yết hậu đang mạnh mẽ chuyển động.
Younes một bên nói xong cũng im lặng quan sát biểu tình của Vưu Thần. Không lâu sau, gã nghe thấy giọng nói sắc bén lãnh đạm của người kia vang lên, tựa hồ như vọng lên từ dưới sâu lòng đất.
"Trước khi cho phép ông làm việc đó thì tôi nghĩ rằng..."
Vưu Thần nghiêng một nửa khuôn mặt với từng đường nét rắn rỏi sắc xảo của mình nhìn Younes, nửa cười nửa không, thả nốt vế sau của câu nói:
"...hiện tại, tôi cần phải dạy dỗ ông một chút, Youn à."
...
Vưu Chiếu Hy mang theo một khuôn mặt hậm hực không hơn không kém đi nhanh xuống dưới sảnh.
Trên hành lang, không rõ có bao nhiêu người tất thảy đều đưa mắt dõi theo một thiếu niên xinh đẹp đang cất bước vội vã đi đến phía cầu thang. Trong mắt của họ, cơ thể cùng khuôn mặt của cậu đều khiến cho họ phải lưu luyến nhìn ngắm không rời. Đặc biệt dưới một màu sắc xa hoa hoan hỉ đồi trụy của Icebar này, một người như Vưu Chiếu Hy lại càng dễ trở thành một món hàng vui thích của bọn họ.
Vưu Chiếu Hy hòa mình vào đám đông của dưới sảnh, khi âm nhạc đinh tai nhức óc cứ liên tục đập vào màng nhĩ, cậu vô tình va phải một thanh niên có mái tóc dài buộc thấp sau cổ.
Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua một chút, Vưu Chiếu Hy tùy tiện phun ra hai tiếng "xin lỗi" rồi đi tiếp. Ngặt nỗi, thanh niên tóc dài kia lại không muốn để cậu đi nhanh như vậy. Hắn uống vào hơn cả chục ly rượu rồi, cho nên trong người hiện tại lâng lâng như trên chín tầng mây, ý thức tạm thời mơ hồ không còn rõ ràng nữa.
Bắt lấy cánh tay của Vưu Chiếu Hy, người thanh niên mở miệng kêu, vô tình làm cho hơi rượu nồng nặc xộc đến mũi của cậu.
"Này, đi đâu mà vội như vậy chứ? Ở lại chơi với nhau một chút đi."
Vưu Chiếu Hy không nể tình hất mạnh cánh tay của tên kia ra khỏi người mình, quay nửa người lại lườm lạnh một cái, "Cút."
Người thanh niên vì sắc mặt cùng giọng điệu lạnh lùng cứng cỏi của Vưu Chiếu Hy mà nhất thời tỉnh rượu. Hắn nhíu mày quan sát kỹ càng khuôn mặt của cậu, đặc biệt là đôi mắt màu xanh biếc động lòng người kia, không hiểu vì sao lại trở nên phấn khích như vậy.
Bàn tay to lớn cố chấp chạm thẳng lên mặt của Vưu Chiếu Hy, cố ý dùng sức áp cậu lại gần bên mình.
Vưu Chiếu Hy bị động thái của hắn ta làm cho giật mình, một bàn tay đã nhanh chóng theo bản năng mà giương móng vuốt sắc nhọn. Tuy nhiên, cậu vẫn cố giữ cho mình một cái đầu lạnh, không muốn nhất thời nóng nảy mà làm ra bao nhiêu chuyện tồi tệ.
"Khoan đã, người đẹp, chúng ta thật sự nên vui vẻ với nhau một chút đấy." Người thanh niên kia vừa nói vừa cười, chiếc mũi phập phồng như hít lấy một mùi hương quen thuộc.
"Mùi hương của cậu, thật tuyệt, thật sự rất tuyệt. Đây rõ ràng là mùi hương của---"
"Cậu Julian!" Từ đằng xa, giọng của Percy vọng đến, vừa lớn vừa rõ ràng.
Người thanh niên vì giọng nói của anh mà lời lẽ cũng ngưng đọng lại.
Vưu Chiếu Hy lợi dụng khoảnh khắc hắn mất tập trung liền phản công. Bàn tay có sẵn móng vuốt vươn dài ra giữ chặt lấy cổ của người thanh niên.
Chỉ có hai người lại khiến cho đám đông phải dừng cuộc chơi, quay đầu hiếu kỳ quan sát.
Người thanh niên cảm nhận được móng vuốt đang sắp đâm vào da thịt của mình, đôi mắt trừng lớn như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài.
"Ngươi...ngươi ngươi làm gì?"
Ánh mắt của Vưu Chiếu Hy lúc này trở nên bất cần hơn bao giờ hết. Cậu không quan tâm đang có biết bao nhiêu người quan sát mình, ngay cả Percy ở sau lưng cũng liên tục kêu cậu dừng tay lại.
Nhưng mà sao phải dừng? Vui đùa một chút, còn không phải là ý tứ của hắn sao?
Vưu Chiếu Hy nhếch khóe môi mỉm cười, móng vuốt nửa cố tình nửa lại hờ hững không trực tiếp đâm mạnh vào. Điều này càng làm cho tên kia hoảng loạn mơ hồ.
"Không phải anh muốn vui vẻ một chút à? Nào, chúng ta cùng vui vẻ."
Người thanh niên trong nguy hiểm trước mắt vùng vẫy gào lên, "Buông tao ra, mẹ kiếp...Buông tao! Mày định giết người trong này sao?"
Percy ở sau lưng căng thẳng nói, "Cậu Julian, chúng ta đang ở trong bar. Ở đây còn có con người..."
Vưu Chiếu Hy quắc mắt lên cười một tiếng, "À, tôi quên mất."
Bàn tay nhanh chóng buông lõng nhưng cũng không quên dùng lực đẩy mạnh tên kia ngã ra mặt đất. Thu lại móng vuốt ở đầu ngón tay, Vưu Chiếu Hy ngồi khụy gối, chứng kiến vẻ mặt sợ hãi của đối phương, nụ cười càng trở nên nguy hiểm hơn một chút.
"Lần sau nếu gặp lại nhau, chắc chắn chúng ta sẽ cùng "vui vẻ"."
Dừng lại một chút, cậu chạm một tay lên gò má lạnh như băng của người thanh niên, thấp giọng nhắn nhủ:
"Nhưng mà nên nhớ một điều quan trọng. Kẻ càng xinh đẹp càng phải đề phòng. Tạm biệt."
Dứt lời, cậu lập tức đứng dậy, bỏ hết tất cả những ánh mắt kinh ngạc cùng hoang mang ở phía sau, nhanh chóng rời khỏi Icebar.
Percy đứng nhìn người thanh niên kia một lúc, khóe môi cong nhẹ cười tao nhã, "May cho ngươi đấy."
Sau đó anh cũng xoay gót, mau chóng đuổi theo Vưu Chiếu Hy.
Thành phố xa hoa rực rỡ dưới những ánh đèn quện vào nhau.
Vưu Chiếu Hy ra đến cổng liền biết điều dừng chân lại, chờ đợi Percy đuổi theo mình.
Percy thở một hơi nặng nề, "Cậu Julian, sao cậu lại---"
"Mau đưa tôi về khách sạn."
Percy mặt hơi đơ ra một chút, "Bây giờ sao?"
Vưu Chiếu Hy nhíu mày, quay nửa mặt lại cười cười tức giận, "Anh bị điếc sao?"
Percy nuốt nước bọt, "Vậy còn ngài Louis?"
"Anh ấy không có chân sao?" Vưu Chiếu Hy buồn cười, "Anh quản nhiều làm gì."
Percy lần này ngậm chặt miệng, hoàn toàn thuận theo ý của người kia.
Trên đường trở về khách sạn cùng nhau, Percy nhắn một tin đến cho Vưu Thần để y cảm thấy an tâm về thiếu niên khó chiều kia.
...
Trước đó khoảng mười phút, trong phòng VIP của đại diện của hai tập đoàn Yevert cùng Vamlice.
Sau khi nói xong câu nói kia, Vưu Thần cũng chỉ thoáng nở một nụ cười vừa giả tạo vừa nguy hiểm, chân mày hơi rướn lên mà nói:
"Mau nói người của ông rời khỏi đây trong ba giây."
Younes đến lúc này liền cảm thấy bầu không khí không còn thích hợp để vui vẻ nữa. Ông ta nhíu mày, cả người toan đứng dậy lập tức bắt gặp ánh mắt sát khí của Vưu Thần, mọi động thái phút chốc không còn.
Vưu Thần vẫn cao cao tại thượng ngồi im một chỗ, bàn tay kẹp một điếu thuốc còn đỏ lửa. Ngày hôm nay y đã hút quá số lượng bình thường rồi, nhưng trong lúc căng thẳng khó chịu, y buộc phải hút mọt điếu để thư giãn hơn.
Younes ở bên cạnh cố gắng giữ lấy một chút sĩ diện, quay mặt ra lệnh cho bọn người kia, "Tất cả trở về đi."
Mọi người còn đang vui vẻ liền nghe một câu như vậy, ai cũng nhìn nhau đầy khó hiểu.
Một kẻ trong đám người đó định lên tiếng hỏi lập tức bị Younes quát, "Cả lũ bị điếc à? Tao bảo mau quay về."
Vưu Thần ngồi ôm hai tay trước ngực, một chân vắt tréo qua, nhàn hạ thả một làn khói trắng xám.
"Còn một giây." Vưu Thần âm trầm cười một tiếng, tùy tiện gảy điếu thuốc vào gạt tàn.
Younes hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt dõi theo đoàn người đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi trong phòng không còn quá hai người, Vưu Thần mới chậm rãi nhướn người về phía trước, di điếu thuốc đã cháy được một nửa vào gạt tàn thủy tinh. Từng hạt tro màu xám đục tựa hồ cuộn theo chút gió mơn man hòa vào không khí.
Vưu Thần tùy ý rót đầy một ly rượu mới, nâng lên uống một lần cạn đến đáy mới dứt khoát đứng dậy.
Bóng lưng cao lớn thoáng chốc trở nên xa cách và đầy dã tâm khiến cho Younes ở bên kia tạo ra tư thế đề phòng.
"Cậu muốn gì đây, Louis?" Younes nhịn không được hỏi một câu, ánh mắt vẫn tập trung vào từng cử chỉ của Vưu Thần.
Vưu Thần bất ngờ ngước mặt lên nhìn trực diện vào đôi mắt hoang mang của Younes. Chiếc ly trong tay y ngay sau đó cũng bị một lực ném mạnh xuống sàn nhà. Từng mảnh thủy tinh vỡ tung tóe, phản chiếu lại một ít ánh sáng đủ màu trong gian phòng rộng lớn.
Younes bị hành động kia làm cho đứng hình, miệng mồm lắp bắp, "Làm... làm sao vậy? Cậu rốt cuộc muốn...muốn gì?"
Vưu Thần cười đến giả tạo, sau đó bất ngờ di chuyển bằng tốc độ thật của loài ma cà rồng, chẳng mấy chốc đã khống chế được Younes trong lòng bàn tay. Y áp gã dán chặt vào tấm kính thủy tinh ở phía sau, bàn tay vì gồng lên mà nổi cả gân xanh.
"Vậy ông nói lại xem, khi nãy ông muốn trao đổi với tôi cái gì?"
Younes mặt mũi tái mét.
Tuy rằng ông ta cũng là một ma cà rồng, nhưng lại không phải là loài thuần chủng như Vưu Thần. Vì ông có tài sản, có sức mạnh và lời nói có sức ảnh hưởng cho nên mới được tôn lên một người trấn giữ ở Thụy Điển.
Vì thế, so sánh sức mạnh giữa cả hai thì ông ta nắm chắc phần thua về mình mất rồi.
Huống gì ngay lúc này, Vưu Thần đang cực kỳ phẫn nộ, sức mạnh trong người lại được tăng thêm vài bậc nữa. Chỉ cần một cái búng tay của y cũng đủ khiến cái mạng của gã bay sạch trong tích tắc.
Younes cổ họng đau đớn, "Nếu như không được, thì...thì chúng ta thương lượng lại."
Vưu Thần cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu hổ phách trong màn đêm rực sáng như một ngọn lửa, "Ông nghĩ chuyện này là trò đùa sao? Nói sai liền bôi xóa rồi nói lại? Cuộc sống không có việc thử hay sửa chữa sai lầm đâu. Đã sai, chắc chắn lãnh phạt."
Khi lời vừa dứt, Vưu Thần cũng không chần chừ thêm liền nâng Younes lên khỏi mặt đất một khoảng, sau đó dứt khoát ném mạnh gã xuống dưới sàn nhà.
Sự va chạm mạnh mẽ suýt nữa khiến cho từng chiếc xương trong người Younes gãy ra thành nhiều phần.
Ôm lấy ngực quặn đau, Younes cắn chặt môi, "Ngươi..."
Vưu Thần khụy gối ở bên cơ thể đã bị thương quá nửa của Younes, bàn tay mang theo một nguồn lực bí ẩn của Huyết tộc, áp thẳng lên tim của gã. Nguồn lực này giống như một luồng điện, trực tiếp khiến cho cơ thể của gã co giật.
"Đừng nghĩ phía bên tôi chủ động mở lời hợp tác với bên ông, thì ông muốn cái gì cũng được. Tôi đã nói, đó là người của tôi, thì ông phải biết điều tránh xa không nên để tâm đến. Cớ gì đầu óc lại mụ mị đến mức này, hm?"
Younes cứng cả họng, không thể thốt ra một lời nào nữa.
Vưu Thần vì thế lại càng cảm thấy buồn cười lẫn tức giận. Một kẻ như gã lại có suy nghĩ dơ bẩn muốn có Vưu Chiếu Hy dù chỉ là một đêm sao?
Khốn khiếp!
Vưu Thần giữ lấy một cánh tay của Younes, trong khi ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì đã nghe thấy một âm thanh rắc rắc lạnh cả người.
Cánh tay dưới sự tàn nhẫn của Vưu Thần bị bẻ quặp lại đến gãy.
Younes đau đớn quằn quại trên sàn nhà, muốn gào lên lại bị Vưu Thần kìm chặt chiếc cằm, lời lẽ phút chốc trở thành những tiếng ồ ồ không hiểu được.
"Lần này là cảnh cáo, nhưng ông phải hiểu đây cũng là lần cuối ông được tha mạng."
Vưu Thần hất mạnh cằm của Younes ra khỏi tay mình, đứng thẳng người, vạt áo choàng phủ dài xuống.
Từ trên nhìn xuống dưới, Younes vẫn quằn quại trong cơn đau đớn của bản thân.
"Chỉ cần tôi nhìn ra suy nghĩ của ông vẫn còn một chút gì đó đối với em ấy, cái mạng này sẽ khó mà giữ đấy. Còn một điều nữa, tập đoàn của ông đến cùng cũng chỉ là một hạt cát dưới chân của tôi mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.