Chương 281: Bới móc. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
30/08/2014
- Ha ha, Hoàng sư huynh quả nhiên thông minh, tiểu đệ là muốn...
Lao Phạm Nhân cười một tiếng, sau đó nói nhỏ vào lỗ tai Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong nghe xong lộ ra sắc mặt làm khó.
- Hoàng sư huynh ngươi chỉ trở về chậm một chút là được, ta rất nhanh có thể giải quyết!
Lao Phạm Nhân khẩn cầu.
Lao Phạm Nhân cầu Hoàng Dật Phong, tự nhiên sớm có chuẩn bị, trong tay xuất một khối hạ phẩm huyền tinh nhét vào trong tay Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong nhìn qua huyền tinh trong tay, nhẹ nhàng suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy Lao sư đệ nhanh xử lý một chút, bằng không các trưởng lão ta cũng không có quả ngon mà ăn đâu.
- Hoàng sư huynh yên tâm, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi đâu!
Lao Phạm Nhân nói một tiếng, sau đó đi về phía đám người.
Lăng Tiếu lười nhác nhìn qua đại điện trùng điệp ở xung quanh, nội tâm kinh ngạc không thôi.
- Cũng không biết lúc nào mình mới có lãnh địa như vậy, lại mang theo mấy cô nương tới đây sống khoái hoạt, thật là sảng khoái nha!
Lăng Tiếu đang có dâm ý trong lòng.
Tiếng bước chân xao động làm hắn chú ý.
Khi Lăng Tiếu thấy rõ người tới, trong lòng kêu khổ.
- Hỏng bét!
Thân phận đệ tử Tử Thiên Tông chia làm ba cấp, thân phận thấp nhất, nhân số nhiều nhất là đệ tử ngoại môn. Tử Thiên Tông mỗi ba năm sẽ tuyển nhận đệ tử trong các thành trì trong phạm vi quản hạt của mình, nhiều năm chiêu mộ tới nay đã có hơn năm ngàn đệ tử ngoại môn, những đệ tử ngoại môn này do chấp sự thống nhất quản lý, an bài nhiệm vụ.
Tiếp theo địa vị tương đối cao chính là đệ tử nội môn, có thể trở thành đệ tử nội môn bản thân chính là kẻ có thiên phú cao nhất trong đám đệ tử ngoại môn. Bọn họ nương theo thiên phú ưu tú, thiên phú chiến đấu, luyện đan, luyện dược để trở thành đệ tử nội môn, chủ yếu là các trưởng lão hoặc phong chủ lựa chọn, trở thành đệ tử của hắn, đây cũng là đệ tử nội môn, thân phận này chẳng khác gì có vượt long môn, địa vị cao hơn đệ tử ngoại môn không biết bao nhiêu lần. Ở trong tông môn có chừng ba trăm năm mươi đệ tử nội môn.
Mặt khác, trong tông có đệ tử cao cấp nhất, cũng thần bí nhất chính là đệ tử chân truyền. Mỗi một đệ tử chân truyền đều là trụ cột tương lai của Tử Thiên Tôn, bọn họ đại biểu cho chiến lực cao cấp nhất thời đại của tông phái, có thể trở thành đệ tử chân truyền, ở trong tông có địa vị và tài nguyên hưởng vô cùng, đãi ngộ gần với trưởng lão.
Mà Hoàng Dật Phong mang mọi người đi tới đây chính là đệ tử nội môn của Xích Viêm Phong, Huyền Sĩ cao giai đỉnh phong, chỉ cần hấp thu linh lực thay thế huyền lực thì hắn chính là cao thủ Linh Sư giai.
Mà hắn đạt thành hiệp nghị với Lao Phạm Nhân, tên này chính là đệ tử nội môn của Mộc Kỳ Phong, cũng là Huyền Sĩ cao giai, thực lực chênh lệch một bậc với Hoàng Dật Phong, xếp hạng trong đệ tử nội môn trong phạm vi hai mươi người.
Kỳ thật có thể trở thành đệ tử nội môn trừ luyện khí hoặc luyện sư các chức nghiệp ra, bất luận đệ tử nào tu vị thấp nhất cũng là Huyền Sĩ cao giai, đây chỉ là một nhân tố mà thôi, mặt khác thuộc tính tương đối cao cũng có thể trở thành đệ tử nội môn, có thể thấy muốn trở thành đệ tử nội môn không dễ dàng gì.
...
Lăng Tiếu nhìn thấy người trẻ tuổi này đi tới biết là tới tìm việc.
Hoa Hiểu Quế cũng nhìn thấy người tới, lúc này nhìn qua Lăng Tiếu.
- Lão đại, làm sao bây giờ?
- Hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi không được tham dự vào.
Thần sắc Lăng Tiếu âm trầm nói ra.
- Lão đại, ngươi xem ta là người nào?
Hoa Hiểu Quế tức giận trả lời. Hắn cảm thấy Lăng Tiếu nói lời này là xem thường hắn.
- Ngươi gào quỷ gì, việc này ta có thể tự mình giải quyết, bằng thực lực của ngươi xen vào chính là tìm chết, yên tâm đi, lão đại biết rõ tâm ý của ngươi, chúng ta là hảo huynh đệ.
Lăng Tiếu vỗ vỗ vai Hoa Hiểu Quế nói ra.
Hoa Hiểu Quế nghe ý chân thành trong giọng nói của Lăng Tiếu thì gật gật đầu, lặng yên rời đi, tránh qua chỗ khác.
- Lao Phạm Thanh đi ra cho ta!
Lao Phạm Nhân cùng tên mặt rỗ đi thẳng tới đám người, trên mặt rỗ nhìn qua Lăng Tiếu hét lên.
Lăng Tiếu hai tay khoanh trước ngực, cũng không đi để ý tới hắn, dù sao hắn không phải là Lao Phạm Thanh.
- Vị sư huynh này... Ngươi... Ngươi tìm ta?
Lao Phạm Thanh từ trong góc đi ra hỏi tên mặt rỗ.
- Cút sang một bên cho ta, ta tìm là Lao Phạm Thanh, đừng tự làm mất mặt!
Tên mặt rỗ trách móc.
- Ta chính là Lao gia Lao Phạm Thanh nha!
Lao Phạm Thanh vẻ mặt đau khổ. Hắn thực không biết mình đắc tội ai, mới tiến vào tông đã bị mắng, trong nội tâm khó chịu. Nếu ở phạm vi thế lực của hắn, chắc chắn tên này sẽ đẹp mặt.
- Đường đệ?
Lao Phạm Nhân ở sau lưng tên mặt rỗ đưa ánh mắt nhìn qua Lao Phạm Thanh.
Lao Phạm Thanh nhìn qua người này thì ân cần, lúc này vui vẻ kêu lên:
- Đường ca!
Đúng vậy, Lao Phạm Nhân và Lao Phạm Thanh là huynh đệ đồng tông, đều là dòng chính Lao gia, tuy ba năm không gặp, nhưng mà hai bên vẫn nhận ra nhau.
Nghe xưng hô như thế, Lăng Tiếu đã biết rõ đùa giỡn không được rồi.
Tên mặt rỗ mặt xanh lại, tại sao mắng đệ đệ của lão đại chứ, đây là tìm chết mà.
- Ngươi đi ra cho ta!
Tên mặt rỗ nhìn qua Lăng Tiếu hét lên.
- Ơ, vị sư huynh này chúng ta lại gặp nhau rồi, lổ mũi của ngươi không còn đau chứ?
Lăng Tiếu ở trong đám người cười đùa.
- Lão đại, chính tên này tự xưng là Lao Phạm Thanh, đánh chúng ta, còn cứu tên Hổ què.
Tên mặt rỗ đi lên một bước, nhìn Lao Phạm Nhân nói ra.
- Đường ca, hắn giả mạo ta, tại thành Tử Thiên còn ô nhục qua Lao gia chúng ta!
Lao Phạm Thanh ở bên cạnh nhìn qua Lao Phạm Nhân nói ra.
Lao Phạm Nhân tiến lên đánh giá Lăng Tiếu, trên mặt cười lạnh.
- Chỉ là một tên Huyền Sĩ trung giai lại dám hung hăng càn quấy như thế, không biết tới từ thành nào? Rõ ràng dám đối đầu với Lao gia chúng ta.
- Tại hạ tới từ thành Vẫn Thạch, ta là một người bình thường, không chấp nhặt với ‘ phạm nhân ’ như ngươi.
Lăng Tiếu nghiền ngẫm nói.
Lăng Tiếu biết rõ việc này tuyệt đối sẽ không thiện, đã như vầy triệt để đắc tội cũng chẳng là gì, hắn không tin chỉ bằng mặt hàng này có thể đuổi hắn ra khỏi tông môn.
- Thật can đảm!
Sắc mặt Lao Phạm Nhân tái nhợt quát.
Hắn thật sự không nghĩ tới một tên tới đây tranh cử đệ tử ngoại môn lại càn rỡ như vậy, trước mặt mọi người nhục mạ hắn, cho dù là trong đệ tử nội môn cũng không phải ai cũng có đảm lượng này.
- Như thế nào, chẳng lẽ muốn quan báo tư thù? Đá ta ra khỏi danh ngạch?
Lăng Tiếu không sợ đáp lại.
- Hừ, ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi?
Lao Phạm Nhân hừ lạnh nói, nói tiếp:
- Hiện tại ta dùng thân phận đệ tử nội môn lệnh cho ngươi quỳ xuống dập đầu năm mươi cái, lại gọi ta là gia gia một trăm lần, như vậy ta bỏ qua cho ngươi, bằng không thì...
Lao Phạm Nhân cười một tiếng, sau đó nói nhỏ vào lỗ tai Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong nghe xong lộ ra sắc mặt làm khó.
- Hoàng sư huynh ngươi chỉ trở về chậm một chút là được, ta rất nhanh có thể giải quyết!
Lao Phạm Nhân khẩn cầu.
Lao Phạm Nhân cầu Hoàng Dật Phong, tự nhiên sớm có chuẩn bị, trong tay xuất một khối hạ phẩm huyền tinh nhét vào trong tay Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong nhìn qua huyền tinh trong tay, nhẹ nhàng suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy Lao sư đệ nhanh xử lý một chút, bằng không các trưởng lão ta cũng không có quả ngon mà ăn đâu.
- Hoàng sư huynh yên tâm, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi đâu!
Lao Phạm Nhân nói một tiếng, sau đó đi về phía đám người.
Lăng Tiếu lười nhác nhìn qua đại điện trùng điệp ở xung quanh, nội tâm kinh ngạc không thôi.
- Cũng không biết lúc nào mình mới có lãnh địa như vậy, lại mang theo mấy cô nương tới đây sống khoái hoạt, thật là sảng khoái nha!
Lăng Tiếu đang có dâm ý trong lòng.
Tiếng bước chân xao động làm hắn chú ý.
Khi Lăng Tiếu thấy rõ người tới, trong lòng kêu khổ.
- Hỏng bét!
Thân phận đệ tử Tử Thiên Tông chia làm ba cấp, thân phận thấp nhất, nhân số nhiều nhất là đệ tử ngoại môn. Tử Thiên Tông mỗi ba năm sẽ tuyển nhận đệ tử trong các thành trì trong phạm vi quản hạt của mình, nhiều năm chiêu mộ tới nay đã có hơn năm ngàn đệ tử ngoại môn, những đệ tử ngoại môn này do chấp sự thống nhất quản lý, an bài nhiệm vụ.
Tiếp theo địa vị tương đối cao chính là đệ tử nội môn, có thể trở thành đệ tử nội môn bản thân chính là kẻ có thiên phú cao nhất trong đám đệ tử ngoại môn. Bọn họ nương theo thiên phú ưu tú, thiên phú chiến đấu, luyện đan, luyện dược để trở thành đệ tử nội môn, chủ yếu là các trưởng lão hoặc phong chủ lựa chọn, trở thành đệ tử của hắn, đây cũng là đệ tử nội môn, thân phận này chẳng khác gì có vượt long môn, địa vị cao hơn đệ tử ngoại môn không biết bao nhiêu lần. Ở trong tông môn có chừng ba trăm năm mươi đệ tử nội môn.
Mặt khác, trong tông có đệ tử cao cấp nhất, cũng thần bí nhất chính là đệ tử chân truyền. Mỗi một đệ tử chân truyền đều là trụ cột tương lai của Tử Thiên Tôn, bọn họ đại biểu cho chiến lực cao cấp nhất thời đại của tông phái, có thể trở thành đệ tử chân truyền, ở trong tông có địa vị và tài nguyên hưởng vô cùng, đãi ngộ gần với trưởng lão.
Mà Hoàng Dật Phong mang mọi người đi tới đây chính là đệ tử nội môn của Xích Viêm Phong, Huyền Sĩ cao giai đỉnh phong, chỉ cần hấp thu linh lực thay thế huyền lực thì hắn chính là cao thủ Linh Sư giai.
Mà hắn đạt thành hiệp nghị với Lao Phạm Nhân, tên này chính là đệ tử nội môn của Mộc Kỳ Phong, cũng là Huyền Sĩ cao giai, thực lực chênh lệch một bậc với Hoàng Dật Phong, xếp hạng trong đệ tử nội môn trong phạm vi hai mươi người.
Kỳ thật có thể trở thành đệ tử nội môn trừ luyện khí hoặc luyện sư các chức nghiệp ra, bất luận đệ tử nào tu vị thấp nhất cũng là Huyền Sĩ cao giai, đây chỉ là một nhân tố mà thôi, mặt khác thuộc tính tương đối cao cũng có thể trở thành đệ tử nội môn, có thể thấy muốn trở thành đệ tử nội môn không dễ dàng gì.
...
Lăng Tiếu nhìn thấy người trẻ tuổi này đi tới biết là tới tìm việc.
Hoa Hiểu Quế cũng nhìn thấy người tới, lúc này nhìn qua Lăng Tiếu.
- Lão đại, làm sao bây giờ?
- Hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi không được tham dự vào.
Thần sắc Lăng Tiếu âm trầm nói ra.
- Lão đại, ngươi xem ta là người nào?
Hoa Hiểu Quế tức giận trả lời. Hắn cảm thấy Lăng Tiếu nói lời này là xem thường hắn.
- Ngươi gào quỷ gì, việc này ta có thể tự mình giải quyết, bằng thực lực của ngươi xen vào chính là tìm chết, yên tâm đi, lão đại biết rõ tâm ý của ngươi, chúng ta là hảo huynh đệ.
Lăng Tiếu vỗ vỗ vai Hoa Hiểu Quế nói ra.
Hoa Hiểu Quế nghe ý chân thành trong giọng nói của Lăng Tiếu thì gật gật đầu, lặng yên rời đi, tránh qua chỗ khác.
- Lao Phạm Thanh đi ra cho ta!
Lao Phạm Nhân cùng tên mặt rỗ đi thẳng tới đám người, trên mặt rỗ nhìn qua Lăng Tiếu hét lên.
Lăng Tiếu hai tay khoanh trước ngực, cũng không đi để ý tới hắn, dù sao hắn không phải là Lao Phạm Thanh.
- Vị sư huynh này... Ngươi... Ngươi tìm ta?
Lao Phạm Thanh từ trong góc đi ra hỏi tên mặt rỗ.
- Cút sang một bên cho ta, ta tìm là Lao Phạm Thanh, đừng tự làm mất mặt!
Tên mặt rỗ trách móc.
- Ta chính là Lao gia Lao Phạm Thanh nha!
Lao Phạm Thanh vẻ mặt đau khổ. Hắn thực không biết mình đắc tội ai, mới tiến vào tông đã bị mắng, trong nội tâm khó chịu. Nếu ở phạm vi thế lực của hắn, chắc chắn tên này sẽ đẹp mặt.
- Đường đệ?
Lao Phạm Nhân ở sau lưng tên mặt rỗ đưa ánh mắt nhìn qua Lao Phạm Thanh.
Lao Phạm Thanh nhìn qua người này thì ân cần, lúc này vui vẻ kêu lên:
- Đường ca!
Đúng vậy, Lao Phạm Nhân và Lao Phạm Thanh là huynh đệ đồng tông, đều là dòng chính Lao gia, tuy ba năm không gặp, nhưng mà hai bên vẫn nhận ra nhau.
Nghe xưng hô như thế, Lăng Tiếu đã biết rõ đùa giỡn không được rồi.
Tên mặt rỗ mặt xanh lại, tại sao mắng đệ đệ của lão đại chứ, đây là tìm chết mà.
- Ngươi đi ra cho ta!
Tên mặt rỗ nhìn qua Lăng Tiếu hét lên.
- Ơ, vị sư huynh này chúng ta lại gặp nhau rồi, lổ mũi của ngươi không còn đau chứ?
Lăng Tiếu ở trong đám người cười đùa.
- Lão đại, chính tên này tự xưng là Lao Phạm Thanh, đánh chúng ta, còn cứu tên Hổ què.
Tên mặt rỗ đi lên một bước, nhìn Lao Phạm Nhân nói ra.
- Đường ca, hắn giả mạo ta, tại thành Tử Thiên còn ô nhục qua Lao gia chúng ta!
Lao Phạm Thanh ở bên cạnh nhìn qua Lao Phạm Nhân nói ra.
Lao Phạm Nhân tiến lên đánh giá Lăng Tiếu, trên mặt cười lạnh.
- Chỉ là một tên Huyền Sĩ trung giai lại dám hung hăng càn quấy như thế, không biết tới từ thành nào? Rõ ràng dám đối đầu với Lao gia chúng ta.
- Tại hạ tới từ thành Vẫn Thạch, ta là một người bình thường, không chấp nhặt với ‘ phạm nhân ’ như ngươi.
Lăng Tiếu nghiền ngẫm nói.
Lăng Tiếu biết rõ việc này tuyệt đối sẽ không thiện, đã như vầy triệt để đắc tội cũng chẳng là gì, hắn không tin chỉ bằng mặt hàng này có thể đuổi hắn ra khỏi tông môn.
- Thật can đảm!
Sắc mặt Lao Phạm Nhân tái nhợt quát.
Hắn thật sự không nghĩ tới một tên tới đây tranh cử đệ tử ngoại môn lại càn rỡ như vậy, trước mặt mọi người nhục mạ hắn, cho dù là trong đệ tử nội môn cũng không phải ai cũng có đảm lượng này.
- Như thế nào, chẳng lẽ muốn quan báo tư thù? Đá ta ra khỏi danh ngạch?
Lăng Tiếu không sợ đáp lại.
- Hừ, ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi?
Lao Phạm Nhân hừ lạnh nói, nói tiếp:
- Hiện tại ta dùng thân phận đệ tử nội môn lệnh cho ngươi quỳ xuống dập đầu năm mươi cái, lại gọi ta là gia gia một trăm lần, như vậy ta bỏ qua cho ngươi, bằng không thì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.