Chương 1470: Càn khôn dưới lòng đất.
Ngã Bản Thuần Khiết
20/11/2014
Minh Phong mỗ mỗ bị thi ma đánh xuyên thân thể, cũng may có Sinh Mệnh Tuyền Dịch mà Lăng Tiếu đưa cho, nếu không đã bị vẫn lạc.
Mọi người tụ tập quanh Lăng Tiếu chờ an bài kế tiếp.
Lăng Tiếu ngoại thương không nặng, nhưng nội thương không nhẹ, cần chút thời gian để khôi phục.
Khi hắn đã khôi phục lại bảy tám phần, vươn người đứng thẳng dậy.
Hắn đang cân nhắc có nên tìm một viên long châu nuốt vào hay không, trực tiếp hóa thân thành long dù sao vẫn tốt hơn bán long nhân rất nhiều.
Sở dĩ hắn cự tuyệt lão Long Vương là vì không muốn trở thành chân long nhất tộc, cũng không muốn bị vĩnh viễn giam tại Long Cung.
Nhưng hiện tại hắn suy nghĩ lại, hóa thân thành long vẫn tốt hơn bộ dạng yêu quái kia nhiều, dù sao trở thành chân long hắn vẫn có thể hóa hình người, khi tới thời gian nguy hiểm chỉ cần hiện lại long thân là được.
- Bỏ đi, sau này hãy tính, dù sao mình cũng không muốn bị lão long kia khống chế tự do.
Lăng Tiếu lắc đầu nhủ thầm.
Lăng Tiếu đi tới cái hố mà thi ma từ dưới đất bay ra.
Từng luồng thi khí nồng nặc lan tràn, vô số âm phong gào thét, như oan hồn kêu khóc, làm người ta rét lạnh.
Tiên Thiên Âm Phong Châu trong thức hải của hắn nhảy lên dữ dội, có một cỗ dục vọng cắn nuốt cường đại nổi lên.
- Không biết có đồ vật gì có thể giúp thi ma vĩnh tồn nơi này, hấp thu thi khí nhất định là đại tà vật!
Lăng Tiếu thoáng cau mày lẩm bẩm.
Hắn thoáng do dự, vẫn thả người nhảy xuống hố lớn.
Thi khí lượn lờ dày đặc, có thể so sánh với tử khí, khí tức làm sinh cơ hoãn chậm, thiên tôn nhảy vào chỉ sợ còn một con đường chết.
Tiên Thiên Âm Phong Châu hấp thu cực kỳ thống khoái.
Lăng Tiếu đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm chỗ bí mật của nơi này.
Vừa rồi thi ma động thổ bay ra, làm nơi này rơi xuống không ít đất đá, Lăng Tiếu dựa vào cảm ứng đem đất đá cùng thi thể thối rữa quét sạch.
Bỗng nhiên một cửa động xuất hiện trước mắt Lăng Tiếu.
Xác thực mà nói đó là lỗ hổng của một động phủ, nơi hắn đứng là nơi chôn thây của thi ma, động phủ kia chỉ nằm bên cạnh.
- Đây là địa phương gì mà lại kiến tạo trong này?
Lăng Tiếu hỏi tông chủ Thi Nhân tông.
Tông chủ Thi Nhân tông có thực lực huyền đế trung giai, tên Táng Tinh, một cái tên phi thường điềm xấu.
Táng Tinh đáp:
- Đây là cấm địa của bổn môn, chỉ biết có thi ma đại nhân ở nơi này, mặt khác thì ta không biết.
- Việc lạ, lại ngay cả một tông chủ cũng không biết, để ta nhìn xem bên trong có cái gì.
Lăng Tiếu khó hiểu nói một câu, sau đó đi nhanh vào động phủ.
Nơi này nồng nặc thi khí, từng luồng âm sát khí cũng tràn ra.
- Âm khí nặng nề!
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày nói.
Quanh thân hắn hiện lên hào quang hộ thể, đem hết thảy động phủ chiếu sáng.
Hắn phát hiện nơi này là lăng mộ, một quan tài hoàng kim đặt giữa trung ương.
Quan tài chạm trổ long phượng, do vàng ròng tạo thành, có vẻ vô cùng tôn quý.
Bên cạnh quan tài có hai thi thân bất hủ đang đứng.
Chứng kiến hai cỗ thi thân kia, Lăng Tiếu giật bắn mình, nhìn bề ngoài cũng giống như thi ma, trong tay cầm thánh khí trường mâu, như đang thủ hộ hoàng kim quan kia.
Ngay lúc Lăng Tiếu định lui ra ngoài, chợt phát hiện hai cỗ thi thể không chút động tĩnh, liền ngừng chân lại.
Lăng Tiếu hỏi thăm Táng Tinh trong tông môn họ luyện chế bao nhiêu thi ma, Táng Tinh nói chỉ có một khối, là chuyện vạn năm trước, phải tiêu hao thật nhiều nhân lực vật lực mới luyện thành.
Xác định hai cỗ thi thể không bị luyện thành thi ma, Lăng Tiếu thoáng yên tâm, bằng không hai cỗ thi ma đồng thời công kích cho dù hắn có mấy mạng cũng không đủ bị giết.
- Chẳng lẽ cỗ thi ma kia là bị đào ra từ nơi này?
Lăng Tiếu nghi hoặc tiến lên xem xét.
Càng đến gần hoàng kim quan, Tiên Thiên Âm Phong Châu càng nhảy lên kịch liệt.
Nhưng ngay lúc Lăng Tiếu đến gần hoàng kim quan chừng một thước, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số thi khí màu xanh đen, thi khí biến hóa thành mãnh thú hướng Lăng Tiếu rít gào bổ nhào đến.
Tốc độ cùng khí thế không thua gì một kích của bán thánh giai.
Lăng Tiếu không kịp phản ứng, bị cỗ thi khí cường đại đánh bay thật xa, thân thể bị khảm vào trong đất đá, bị thương không nhẹ, hơn nữa còn bị thi khí đáng sợ ăn mòn.
Phốc!
Thương thế của hắn còn chưa kịp hồi phục lại bị trúng đòn nghiêm trọng, hộc máu tại chỗ.
Thật nhiều thi khí cắn nuốt sinh cơ của hắn, may mắn có Tiên Thiên Âm Phong Châu hấp thu, bằng không hắn đã vẫn lạc tại chỗ.
Lăng Tiếu bất đắc dĩ phải nuốt vào đan dược chữa thương.
Lúc này hắn cẩn thận quan sát, phát hiện bên dưới hoàng kim quan điêu khắc trận văn thật phức tạp, một kích vừa rồi bị đánh trúng là vì hắn va chạm đến trận văn kia.
- Không ngờ là trận pháp bát giai, khó trách lão tổ Thi Nhân tông không cho phép hậu nhân đi vào nơi này, nếu có thần côn tại đây thì tốt rồi, nhất định có thể phá trận, như vậy phải làm sao bây giờ?
Lăng Tiếu lộ vẻ mặt buồn rầu.
Mặc dù là như thế nhưng hắn vẫn chưa rời đi, bắt đầu quan sát bốn phía, ở trên một mặt vách tường liền có phát hiện.
Nguyên lai nơi này là lăng mộ của chư hầu vương tộc một phương, là hậu vương “Khương” tộc, trong thời đại rung chuyển ở mười vạn năm trước thời thượng cổ, bọn họ vẫn mong muốn gầy dựng lại thế lực khôi phục vương triều.
Đáng tiếc đó là niên đại hắc ám giết chóc, mặc dù có câu loạn thế xuất anh hùng, nhưng cũng là nơi chôn vùi anh hùng.
Khương gia hoàng tộc cuối cùng bị thất bại, hoàng kim quan là vương giả Khương gia, mà nơi này chính là nơi chôn cất hắn.
Nơi này được hậu nhân của Khương gia bày ra trận pháp, tụ tập cực âm khí, hộ thi thể không bị người quấy nhiễu.
Về phần tại sao nơi này hình thành nhiều thi khí như vậy, đây nhất định là do tiền bối Thi Nhân tông phát hiện nơi đây, lúc luyện chế thi ma lại tiếp tục bày ra trận pháp tụ tập đến, thi khí thuộc âm khí, vì vậy khiến động phủ nơi này bị dị biến.
- Nguyên lai là hậu nhân Khương vương!
Lăng Tiếu lẩm bẩm.
Lăng Tiếu từng đạt được truyền thừa trí nhớ của Chiến vương gia trong Chiến Loạn Uyên, đối với những việc xảy ra thời thượng cổ hiểu biết rất nhiều, mà lúc ấy Khương vương chính là một vương giả chư hầu phụ thuộc Kim tộc hoàng triều thời đó.
Năm đó chư hoàng tộc thừa dịp hỗn loạn diệt sát Kim tộc hoàng triều, Khương vương nhất mạch lại trung thành với Kim tộc, không nhân cơ hội làm phản, thật sự là khó được.
Ở trong trí nhớ, Khương vương nhất mạch tu luyện Bất Diệt Kim Thân Công, là một loại thần công luyện thể phòng ngự cường đại, chỉ đứng sau Cổ Hoàng thần công, tu luyện đại thành thì thân thể có thể bất hủ, so sánh được với thánh khí.
Mặc dù quyển công pháp này không thể so sánh với Cổ Hoàng thần công, nhưng không đến nỗi đòi hỏi có huyết mạch hoàng tộc mới có thể tu luyện, bất kỳ võ giả kim hệ nào cũng có thể tu luyện đến.
Lăng Tiếu có Cổ Hoàng thần công đương nhiên không cần Bất Diệt Kim Thân Công, nhưng nếu đạt được quyển công pháp cao giai như thế hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn không luyện cũng có thể cho người khác luyện, tỷ như Thải Hà Nguyệt, Diệp Vân Phong.
Mọi người tụ tập quanh Lăng Tiếu chờ an bài kế tiếp.
Lăng Tiếu ngoại thương không nặng, nhưng nội thương không nhẹ, cần chút thời gian để khôi phục.
Khi hắn đã khôi phục lại bảy tám phần, vươn người đứng thẳng dậy.
Hắn đang cân nhắc có nên tìm một viên long châu nuốt vào hay không, trực tiếp hóa thân thành long dù sao vẫn tốt hơn bán long nhân rất nhiều.
Sở dĩ hắn cự tuyệt lão Long Vương là vì không muốn trở thành chân long nhất tộc, cũng không muốn bị vĩnh viễn giam tại Long Cung.
Nhưng hiện tại hắn suy nghĩ lại, hóa thân thành long vẫn tốt hơn bộ dạng yêu quái kia nhiều, dù sao trở thành chân long hắn vẫn có thể hóa hình người, khi tới thời gian nguy hiểm chỉ cần hiện lại long thân là được.
- Bỏ đi, sau này hãy tính, dù sao mình cũng không muốn bị lão long kia khống chế tự do.
Lăng Tiếu lắc đầu nhủ thầm.
Lăng Tiếu đi tới cái hố mà thi ma từ dưới đất bay ra.
Từng luồng thi khí nồng nặc lan tràn, vô số âm phong gào thét, như oan hồn kêu khóc, làm người ta rét lạnh.
Tiên Thiên Âm Phong Châu trong thức hải của hắn nhảy lên dữ dội, có một cỗ dục vọng cắn nuốt cường đại nổi lên.
- Không biết có đồ vật gì có thể giúp thi ma vĩnh tồn nơi này, hấp thu thi khí nhất định là đại tà vật!
Lăng Tiếu thoáng cau mày lẩm bẩm.
Hắn thoáng do dự, vẫn thả người nhảy xuống hố lớn.
Thi khí lượn lờ dày đặc, có thể so sánh với tử khí, khí tức làm sinh cơ hoãn chậm, thiên tôn nhảy vào chỉ sợ còn một con đường chết.
Tiên Thiên Âm Phong Châu hấp thu cực kỳ thống khoái.
Lăng Tiếu đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm chỗ bí mật của nơi này.
Vừa rồi thi ma động thổ bay ra, làm nơi này rơi xuống không ít đất đá, Lăng Tiếu dựa vào cảm ứng đem đất đá cùng thi thể thối rữa quét sạch.
Bỗng nhiên một cửa động xuất hiện trước mắt Lăng Tiếu.
Xác thực mà nói đó là lỗ hổng của một động phủ, nơi hắn đứng là nơi chôn thây của thi ma, động phủ kia chỉ nằm bên cạnh.
- Đây là địa phương gì mà lại kiến tạo trong này?
Lăng Tiếu hỏi tông chủ Thi Nhân tông.
Tông chủ Thi Nhân tông có thực lực huyền đế trung giai, tên Táng Tinh, một cái tên phi thường điềm xấu.
Táng Tinh đáp:
- Đây là cấm địa của bổn môn, chỉ biết có thi ma đại nhân ở nơi này, mặt khác thì ta không biết.
- Việc lạ, lại ngay cả một tông chủ cũng không biết, để ta nhìn xem bên trong có cái gì.
Lăng Tiếu khó hiểu nói một câu, sau đó đi nhanh vào động phủ.
Nơi này nồng nặc thi khí, từng luồng âm sát khí cũng tràn ra.
- Âm khí nặng nề!
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày nói.
Quanh thân hắn hiện lên hào quang hộ thể, đem hết thảy động phủ chiếu sáng.
Hắn phát hiện nơi này là lăng mộ, một quan tài hoàng kim đặt giữa trung ương.
Quan tài chạm trổ long phượng, do vàng ròng tạo thành, có vẻ vô cùng tôn quý.
Bên cạnh quan tài có hai thi thân bất hủ đang đứng.
Chứng kiến hai cỗ thi thân kia, Lăng Tiếu giật bắn mình, nhìn bề ngoài cũng giống như thi ma, trong tay cầm thánh khí trường mâu, như đang thủ hộ hoàng kim quan kia.
Ngay lúc Lăng Tiếu định lui ra ngoài, chợt phát hiện hai cỗ thi thể không chút động tĩnh, liền ngừng chân lại.
Lăng Tiếu hỏi thăm Táng Tinh trong tông môn họ luyện chế bao nhiêu thi ma, Táng Tinh nói chỉ có một khối, là chuyện vạn năm trước, phải tiêu hao thật nhiều nhân lực vật lực mới luyện thành.
Xác định hai cỗ thi thể không bị luyện thành thi ma, Lăng Tiếu thoáng yên tâm, bằng không hai cỗ thi ma đồng thời công kích cho dù hắn có mấy mạng cũng không đủ bị giết.
- Chẳng lẽ cỗ thi ma kia là bị đào ra từ nơi này?
Lăng Tiếu nghi hoặc tiến lên xem xét.
Càng đến gần hoàng kim quan, Tiên Thiên Âm Phong Châu càng nhảy lên kịch liệt.
Nhưng ngay lúc Lăng Tiếu đến gần hoàng kim quan chừng một thước, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số thi khí màu xanh đen, thi khí biến hóa thành mãnh thú hướng Lăng Tiếu rít gào bổ nhào đến.
Tốc độ cùng khí thế không thua gì một kích của bán thánh giai.
Lăng Tiếu không kịp phản ứng, bị cỗ thi khí cường đại đánh bay thật xa, thân thể bị khảm vào trong đất đá, bị thương không nhẹ, hơn nữa còn bị thi khí đáng sợ ăn mòn.
Phốc!
Thương thế của hắn còn chưa kịp hồi phục lại bị trúng đòn nghiêm trọng, hộc máu tại chỗ.
Thật nhiều thi khí cắn nuốt sinh cơ của hắn, may mắn có Tiên Thiên Âm Phong Châu hấp thu, bằng không hắn đã vẫn lạc tại chỗ.
Lăng Tiếu bất đắc dĩ phải nuốt vào đan dược chữa thương.
Lúc này hắn cẩn thận quan sát, phát hiện bên dưới hoàng kim quan điêu khắc trận văn thật phức tạp, một kích vừa rồi bị đánh trúng là vì hắn va chạm đến trận văn kia.
- Không ngờ là trận pháp bát giai, khó trách lão tổ Thi Nhân tông không cho phép hậu nhân đi vào nơi này, nếu có thần côn tại đây thì tốt rồi, nhất định có thể phá trận, như vậy phải làm sao bây giờ?
Lăng Tiếu lộ vẻ mặt buồn rầu.
Mặc dù là như thế nhưng hắn vẫn chưa rời đi, bắt đầu quan sát bốn phía, ở trên một mặt vách tường liền có phát hiện.
Nguyên lai nơi này là lăng mộ của chư hầu vương tộc một phương, là hậu vương “Khương” tộc, trong thời đại rung chuyển ở mười vạn năm trước thời thượng cổ, bọn họ vẫn mong muốn gầy dựng lại thế lực khôi phục vương triều.
Đáng tiếc đó là niên đại hắc ám giết chóc, mặc dù có câu loạn thế xuất anh hùng, nhưng cũng là nơi chôn vùi anh hùng.
Khương gia hoàng tộc cuối cùng bị thất bại, hoàng kim quan là vương giả Khương gia, mà nơi này chính là nơi chôn cất hắn.
Nơi này được hậu nhân của Khương gia bày ra trận pháp, tụ tập cực âm khí, hộ thi thể không bị người quấy nhiễu.
Về phần tại sao nơi này hình thành nhiều thi khí như vậy, đây nhất định là do tiền bối Thi Nhân tông phát hiện nơi đây, lúc luyện chế thi ma lại tiếp tục bày ra trận pháp tụ tập đến, thi khí thuộc âm khí, vì vậy khiến động phủ nơi này bị dị biến.
- Nguyên lai là hậu nhân Khương vương!
Lăng Tiếu lẩm bẩm.
Lăng Tiếu từng đạt được truyền thừa trí nhớ của Chiến vương gia trong Chiến Loạn Uyên, đối với những việc xảy ra thời thượng cổ hiểu biết rất nhiều, mà lúc ấy Khương vương chính là một vương giả chư hầu phụ thuộc Kim tộc hoàng triều thời đó.
Năm đó chư hoàng tộc thừa dịp hỗn loạn diệt sát Kim tộc hoàng triều, Khương vương nhất mạch lại trung thành với Kim tộc, không nhân cơ hội làm phản, thật sự là khó được.
Ở trong trí nhớ, Khương vương nhất mạch tu luyện Bất Diệt Kim Thân Công, là một loại thần công luyện thể phòng ngự cường đại, chỉ đứng sau Cổ Hoàng thần công, tu luyện đại thành thì thân thể có thể bất hủ, so sánh được với thánh khí.
Mặc dù quyển công pháp này không thể so sánh với Cổ Hoàng thần công, nhưng không đến nỗi đòi hỏi có huyết mạch hoàng tộc mới có thể tu luyện, bất kỳ võ giả kim hệ nào cũng có thể tu luyện đến.
Lăng Tiếu có Cổ Hoàng thần công đương nhiên không cần Bất Diệt Kim Thân Công, nhưng nếu đạt được quyển công pháp cao giai như thế hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn không luyện cũng có thể cho người khác luyện, tỷ như Thải Hà Nguyệt, Diệp Vân Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.