Chương 2694: Cứu người và bị "Cưỡng bức". (2)2
Ngã Bản Thuần Khiết
27/11/2014
- Đáng chết, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhanh báo cho thủy lão đi.
Những Thần Vương bảo vệ cho đám thiếu niên đột phá la hoảng lên, sau đó chạy đi báo tin.
Ở trong động phủ, Lăng Tiếu kiệt lực ngăn cản một kích của Lôi Tiếu Cương xong, cũng không có quên trở lại chém vào thiên lôi liệm trên đỉnh đầu Sư Thương Dương.
Ánh sáng chói mắt bắn ra, toàn bộ xích khóa người Sư Thương Dương đã bị chém đứt.
- Đáng chết, rốt cuộc là ai cút ra đây cho ta!
Lôi Tiếu Cương giận dữ, song chưởng hóa thành lôi đao đánh thẳng vào vị trí của U Ảnh thần kiếm và Sư Thương Dương.
Hắn chỉ thấy một thanh kiếm đang múa mà thôi, nhưng không thấy người nào, nhưng mà hắn biết có người tàng hình, làm cho hắn không phát hiện được.
Lăng Tiếu giúp Sư Thương Dương chém thiên lôi liệm, sau lưng không có đường, muốn quay người lại thì lôi đao đã tới.
Lăng Tiếu dứt khoát cắn môi toàn lực ngăn cản trước mặt Sư Thương Dương, hơn nữa quát:
- Đại điện chủ, trong không gian giới có thần khôi phục và thần khí.
Hắn vừa nói xong thì lôi đao đã bao phủ tới.
Ở một phương xa, chân thân của Lăng Tiếu đang nhịn giày vò.
Hắn đang nghĩ kiếm cớ chuồn đi, không hề lừa gạt tình cảm của Lôi Nhã, miễn cho ngày sau nàng không cách nào thoát ra được, mà trong lòng của hắn cảm thấy xấu hổ, đối phó cô gái mà còn phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Nhưng mà đêm nay thiên lôi giáng lâm, thần hồn của hắn bị đau đớn, thân thể của hắn cũng cảm thấy đau đớn, hắn thống khổ phát ra tiếng rên nhỏ.
Ai biết lúc đó làm cho Lôi Nhã hiểu lầm.
Nàng cho rằng Lăng Tiếu đang thống khổ, là hắn cảm thấy khó chịu về chuyện của nàng.
Cho nên Lôi Nhã liều lĩnh ôm Lăng Tiếu, hôn Lăng Tiếu, nói rất nhiều lời chân tình, hơn nữa càng muốn chết là nàng có ý định hiến thân cho Lăng Tiếu!
- Phong Tiêu ngươi đừng như vậy, ta biết rõ ngươi rất yêu thích ta, ta hiện tại cũng yêu mến ngươi, chúng ta không cầu vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhưng cầu có thể có ký ức tốt đẹp nhớ lại, ta... Đêm nay chúng ta động phòng đi, về sau ta chỉ là nữ nhân của ngươi, ngươi có thời gian thì tới thăm ta là được, ta cả đời này sẽ không gả cho người khác!
Lôi Nhã vừa nói vừa đánh tan y phục trên người của mình, ngọc thể hoàn mỹ hiện ra trước mặt của hắn.
Ngọc thể này có tỉ lệ hoàn kim, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, cấu thành đường cong ưu nhã, da thịt trơn bóng mê người, dưới ánh trăng đẹp không sao tả xiết.
Lăng Tiếu nhìn mà cả kinh!
Hắn đã lâu không thấy qua thân thể nữ nhân, nhìn thấy ngọc thể uyển chuyển này, máu trong cơ thể sôi trào lên, hắn xúc động bản năng nguyên thủy nhất.
Nhưng mà thần hồn của hắn bị thiên lôi tập kích, làm cho chân thân của hắn đau đớn, làm cho hắn khôi phục thần trí, hắn đẩy Lôi Nhã ra, nói:
- Không, Tiểu Nhã ngươi không thể như vậy, bằng không ngươi sẽ hối hận cả đời.
- Không, ta sẽ không hối hận, ta cả đời này sẽ làm nữ nhân của ngươi!
Lôi Nhã cũng chấp nhất, nàng mới vào bể tình, nhưng mà bởi vì tộc quy nên không cách nào ở với nhau, loại đau đớn này khiến nàng khó chịu, mà tính cách của nàng lại phản nghịch, hôm nay nhìn thấy Lăng Tiếu thống khổ, cuối cùng không nhịn được nên xúc động bạo phát ra.
Lăng Tiếu nói
- Ngươi phải biết rõ, nếu tộc nhân của ngươi biết rõ chuyện này, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt tốt, không thể vì người mới quen như ta mà bị hủy cả đời.
Lăng Tiếu nói ra lời này có ý định khuyên giải bên trong, nhưng mà Lôi Nhã lại cho rằng Lăng Tiếu quan tâm nên khuyên giải nàng, khiến cho nàng càng cảm động.
Lôi Nhã càng thêm cảm động nói:
- Ta biết rõ ngươi tốt với ta, nhưng mà ngươi thực cam lòng vĩnh viễn ở cùng ta hay sao?
- Ta...
Lăng Tiếu đang định nói chuyện, mà lúc này thần hồn phân thân bị trọng kích, khiến cho hắn che ngực kêu thảm một tiếng.
Lôi Nhã cho rằng Lăng Tiếu đau lòng khó chịu, nàng liều lĩnh nhào qua Lăng Tiếu, sau đó xé rách quần áo của Lăng Tiếu.
- Ngươi đừng như vậy, đêm nay ta sẽ làm nữ nhân của ngươi, hy vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ta, yêu ta!
Lôi Nhã bộ dáng bất cứ giá nào, nàng nói một tiếng sau đó ôm lấy Lăng Tiếu, nhìn thân thể cường tráng của hắn.
Lôi Nhã đỏ mặt lên, thân thể không tự chủ run lên nhiều.
Nàng lần đầu tiên thân cận với nam nhân như vậy, muốn không khẩn trương thẹn thùng đó là giả.
Lăng Tiếu hiện tại chú ý thần hồn của mình, hắn muốn cự tuyệt Lôi Nhã hiến thân, nhưng mà động tác của nàng nhanh hơn, nàng cầm chặt "Kim Long Thương " của Lăng Tiếu, tay ngọc run rẩy đặt nó vào khe suối khuê mật của nàng.
Đột nhiên thân thể Lăng Tiếu rung động, thần hồn bị trùng kích, hắn không chịu nổi Lôi Nhã loay hoay như vậy, hạ thân suýt nữa bắn ra.
Thời điểm Lôi Nhã ngồi xuống, vị trí ướt át và hẹp bao phủ hắn, làm cho hắn rú lên, hắn triệt để mất đi lý trí, hắn ngồi dậy ôm lấy Lôi Nhã, lúc này hắn nhịp mạnh.
Ah! Ah!
Lôi Nhã kêu lên đau đớn, còn có tiếng kêu đau đớn của Lăng Tiếu do thần hồn bị trùng kích.
Giữa sườn núi của Thiên Lôi Sơn, Lôi Tiếu Cương thi triển toàn lực chém giết Lăng Tiếu cùng Sư Thương Dương, Lăng Tiếu vì cứu Sư Thương Dương nên bị trúng công kích đáng sợ.
Nếu không phải thân thể của hắn chắc chắn, trúng nhiều công kích của Lôi Tiếu Cương thì hắn đã chết rồi.
Hai Lăng Tiếu, hai chiến trường, hai tràng cảnh không giống.
Một Lăng Tiếu đang bị lôi điện tập kích, một đang bị mỹ nhân tàn phá, cái trước là thống khổ chân chính, thứ hai chính là hưởng thụ, hoàn toàn là cảm giác khác nhau.
Thần hồn của Lăng Tiếu cường hãn tới cực điểm, nhưng mà vẫn là thần hồn, cho dù ngưng tụ huyết nhục vẫn trời sinh sợ lôi điện.
Hắn liên tục bị Lôi Tiếu Cương dùng lôi điện chi lực oanh tập, khiến cho mất đi cảm giác.
Khá tốt Cổ Hoàng Thần Công phòng ngự đầy đủ cường đại, cho dù trúng lôi đao cũng chỉ nhả ra vài búng máu.
- Lăng Tiếu ngươi chịu đựng chút, chúng ta cùng đi!
Sư Thương Dương được Lăng Tiếu bảo hộ,, không có đã bị bao nhiêu công kích, nhân cơ hội thở dốc này hắn ăn đan dược và thần thảo, dùng tốc độ nhanh nhất luyện hóa đi, khí tức của hắn không ngừng trướng lên, hắn ép thiên lôi liệm ra khỏi người.
Hắn quát một tiếng, một hỏa lực khủng bố đánh bay đám người Lôi Tiếu Cương.
Sư Thương Dương kéo Lăng Tiếu nhanh chóng bay ra ngoài.
Nhưng mà Sư Thương Dương vừa mới khôi phục chút thực lực, hắn làm sao thoát được Lôi Tiếu Cương truy kích.
Trong tay Lôi Tiếu Cương đã cầm một đôi lôi đao, thân thể như lôi thần hàng thế, khí tức khủng bố của hắn bao phủ Sư Thương Dương cùng Lăng Tiếu.
- Sư dược thần, chúng ta lưu ngươi hơn trăm năm, hôm nay cũng cũng có thể lưu ngươi lại, không nên ngoan cố chống lại, bằng không ta sẽ chém ngươi!
Lôi Tiếu Cương khí thế to lớn, từng đạo thiên lôi chấn động, lực lượng bàng bạc phong tỏa Sư Thương Dương.
- Hừ, người Lôi tộc là đồ đồ vô sỉ, lúc trước tuy giúp Sư Thương Dương ta một tay, nhưng mà ta đã thay các ngươi luyện chế một trăm viên Chí Tôn Thần Đan, rõ ràng lòng tham không đáy muốn lưu ta ở lại đây mãi mãi, còn muốn nuốt dược minh công hội của ta, hôm nay lão phu cho dù chết cũng không bị Lôi tộc các ngươi quản chế!
Những Thần Vương bảo vệ cho đám thiếu niên đột phá la hoảng lên, sau đó chạy đi báo tin.
Ở trong động phủ, Lăng Tiếu kiệt lực ngăn cản một kích của Lôi Tiếu Cương xong, cũng không có quên trở lại chém vào thiên lôi liệm trên đỉnh đầu Sư Thương Dương.
Ánh sáng chói mắt bắn ra, toàn bộ xích khóa người Sư Thương Dương đã bị chém đứt.
- Đáng chết, rốt cuộc là ai cút ra đây cho ta!
Lôi Tiếu Cương giận dữ, song chưởng hóa thành lôi đao đánh thẳng vào vị trí của U Ảnh thần kiếm và Sư Thương Dương.
Hắn chỉ thấy một thanh kiếm đang múa mà thôi, nhưng không thấy người nào, nhưng mà hắn biết có người tàng hình, làm cho hắn không phát hiện được.
Lăng Tiếu giúp Sư Thương Dương chém thiên lôi liệm, sau lưng không có đường, muốn quay người lại thì lôi đao đã tới.
Lăng Tiếu dứt khoát cắn môi toàn lực ngăn cản trước mặt Sư Thương Dương, hơn nữa quát:
- Đại điện chủ, trong không gian giới có thần khôi phục và thần khí.
Hắn vừa nói xong thì lôi đao đã bao phủ tới.
Ở một phương xa, chân thân của Lăng Tiếu đang nhịn giày vò.
Hắn đang nghĩ kiếm cớ chuồn đi, không hề lừa gạt tình cảm của Lôi Nhã, miễn cho ngày sau nàng không cách nào thoát ra được, mà trong lòng của hắn cảm thấy xấu hổ, đối phó cô gái mà còn phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Nhưng mà đêm nay thiên lôi giáng lâm, thần hồn của hắn bị đau đớn, thân thể của hắn cũng cảm thấy đau đớn, hắn thống khổ phát ra tiếng rên nhỏ.
Ai biết lúc đó làm cho Lôi Nhã hiểu lầm.
Nàng cho rằng Lăng Tiếu đang thống khổ, là hắn cảm thấy khó chịu về chuyện của nàng.
Cho nên Lôi Nhã liều lĩnh ôm Lăng Tiếu, hôn Lăng Tiếu, nói rất nhiều lời chân tình, hơn nữa càng muốn chết là nàng có ý định hiến thân cho Lăng Tiếu!
- Phong Tiêu ngươi đừng như vậy, ta biết rõ ngươi rất yêu thích ta, ta hiện tại cũng yêu mến ngươi, chúng ta không cầu vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhưng cầu có thể có ký ức tốt đẹp nhớ lại, ta... Đêm nay chúng ta động phòng đi, về sau ta chỉ là nữ nhân của ngươi, ngươi có thời gian thì tới thăm ta là được, ta cả đời này sẽ không gả cho người khác!
Lôi Nhã vừa nói vừa đánh tan y phục trên người của mình, ngọc thể hoàn mỹ hiện ra trước mặt của hắn.
Ngọc thể này có tỉ lệ hoàn kim, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, cấu thành đường cong ưu nhã, da thịt trơn bóng mê người, dưới ánh trăng đẹp không sao tả xiết.
Lăng Tiếu nhìn mà cả kinh!
Hắn đã lâu không thấy qua thân thể nữ nhân, nhìn thấy ngọc thể uyển chuyển này, máu trong cơ thể sôi trào lên, hắn xúc động bản năng nguyên thủy nhất.
Nhưng mà thần hồn của hắn bị thiên lôi tập kích, làm cho chân thân của hắn đau đớn, làm cho hắn khôi phục thần trí, hắn đẩy Lôi Nhã ra, nói:
- Không, Tiểu Nhã ngươi không thể như vậy, bằng không ngươi sẽ hối hận cả đời.
- Không, ta sẽ không hối hận, ta cả đời này sẽ làm nữ nhân của ngươi!
Lôi Nhã cũng chấp nhất, nàng mới vào bể tình, nhưng mà bởi vì tộc quy nên không cách nào ở với nhau, loại đau đớn này khiến nàng khó chịu, mà tính cách của nàng lại phản nghịch, hôm nay nhìn thấy Lăng Tiếu thống khổ, cuối cùng không nhịn được nên xúc động bạo phát ra.
Lăng Tiếu nói
- Ngươi phải biết rõ, nếu tộc nhân của ngươi biết rõ chuyện này, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt tốt, không thể vì người mới quen như ta mà bị hủy cả đời.
Lăng Tiếu nói ra lời này có ý định khuyên giải bên trong, nhưng mà Lôi Nhã lại cho rằng Lăng Tiếu quan tâm nên khuyên giải nàng, khiến cho nàng càng cảm động.
Lôi Nhã càng thêm cảm động nói:
- Ta biết rõ ngươi tốt với ta, nhưng mà ngươi thực cam lòng vĩnh viễn ở cùng ta hay sao?
- Ta...
Lăng Tiếu đang định nói chuyện, mà lúc này thần hồn phân thân bị trọng kích, khiến cho hắn che ngực kêu thảm một tiếng.
Lôi Nhã cho rằng Lăng Tiếu đau lòng khó chịu, nàng liều lĩnh nhào qua Lăng Tiếu, sau đó xé rách quần áo của Lăng Tiếu.
- Ngươi đừng như vậy, đêm nay ta sẽ làm nữ nhân của ngươi, hy vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ta, yêu ta!
Lôi Nhã bộ dáng bất cứ giá nào, nàng nói một tiếng sau đó ôm lấy Lăng Tiếu, nhìn thân thể cường tráng của hắn.
Lôi Nhã đỏ mặt lên, thân thể không tự chủ run lên nhiều.
Nàng lần đầu tiên thân cận với nam nhân như vậy, muốn không khẩn trương thẹn thùng đó là giả.
Lăng Tiếu hiện tại chú ý thần hồn của mình, hắn muốn cự tuyệt Lôi Nhã hiến thân, nhưng mà động tác của nàng nhanh hơn, nàng cầm chặt "Kim Long Thương " của Lăng Tiếu, tay ngọc run rẩy đặt nó vào khe suối khuê mật của nàng.
Đột nhiên thân thể Lăng Tiếu rung động, thần hồn bị trùng kích, hắn không chịu nổi Lôi Nhã loay hoay như vậy, hạ thân suýt nữa bắn ra.
Thời điểm Lôi Nhã ngồi xuống, vị trí ướt át và hẹp bao phủ hắn, làm cho hắn rú lên, hắn triệt để mất đi lý trí, hắn ngồi dậy ôm lấy Lôi Nhã, lúc này hắn nhịp mạnh.
Ah! Ah!
Lôi Nhã kêu lên đau đớn, còn có tiếng kêu đau đớn của Lăng Tiếu do thần hồn bị trùng kích.
Giữa sườn núi của Thiên Lôi Sơn, Lôi Tiếu Cương thi triển toàn lực chém giết Lăng Tiếu cùng Sư Thương Dương, Lăng Tiếu vì cứu Sư Thương Dương nên bị trúng công kích đáng sợ.
Nếu không phải thân thể của hắn chắc chắn, trúng nhiều công kích của Lôi Tiếu Cương thì hắn đã chết rồi.
Hai Lăng Tiếu, hai chiến trường, hai tràng cảnh không giống.
Một Lăng Tiếu đang bị lôi điện tập kích, một đang bị mỹ nhân tàn phá, cái trước là thống khổ chân chính, thứ hai chính là hưởng thụ, hoàn toàn là cảm giác khác nhau.
Thần hồn của Lăng Tiếu cường hãn tới cực điểm, nhưng mà vẫn là thần hồn, cho dù ngưng tụ huyết nhục vẫn trời sinh sợ lôi điện.
Hắn liên tục bị Lôi Tiếu Cương dùng lôi điện chi lực oanh tập, khiến cho mất đi cảm giác.
Khá tốt Cổ Hoàng Thần Công phòng ngự đầy đủ cường đại, cho dù trúng lôi đao cũng chỉ nhả ra vài búng máu.
- Lăng Tiếu ngươi chịu đựng chút, chúng ta cùng đi!
Sư Thương Dương được Lăng Tiếu bảo hộ,, không có đã bị bao nhiêu công kích, nhân cơ hội thở dốc này hắn ăn đan dược và thần thảo, dùng tốc độ nhanh nhất luyện hóa đi, khí tức của hắn không ngừng trướng lên, hắn ép thiên lôi liệm ra khỏi người.
Hắn quát một tiếng, một hỏa lực khủng bố đánh bay đám người Lôi Tiếu Cương.
Sư Thương Dương kéo Lăng Tiếu nhanh chóng bay ra ngoài.
Nhưng mà Sư Thương Dương vừa mới khôi phục chút thực lực, hắn làm sao thoát được Lôi Tiếu Cương truy kích.
Trong tay Lôi Tiếu Cương đã cầm một đôi lôi đao, thân thể như lôi thần hàng thế, khí tức khủng bố của hắn bao phủ Sư Thương Dương cùng Lăng Tiếu.
- Sư dược thần, chúng ta lưu ngươi hơn trăm năm, hôm nay cũng cũng có thể lưu ngươi lại, không nên ngoan cố chống lại, bằng không ta sẽ chém ngươi!
Lôi Tiếu Cương khí thế to lớn, từng đạo thiên lôi chấn động, lực lượng bàng bạc phong tỏa Sư Thương Dương.
- Hừ, người Lôi tộc là đồ đồ vô sỉ, lúc trước tuy giúp Sư Thương Dương ta một tay, nhưng mà ta đã thay các ngươi luyện chế một trăm viên Chí Tôn Thần Đan, rõ ràng lòng tham không đáy muốn lưu ta ở lại đây mãi mãi, còn muốn nuốt dược minh công hội của ta, hôm nay lão phu cho dù chết cũng không bị Lôi tộc các ngươi quản chế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.