Chương 1085: Đế cấp quỳ 2
Ngã Bản Thuần Khiết
10/11/2014
Trong lòng của hắn đang suy nghĩ thế lực bát phẩm mạnh nhất chẳng phải chỉ là Thiên Tôn sao? Không ngờ không cho kỳ tài như vậy gia nhập Linh Vũ các, không tốt có thể bị diệt môn đấy.
Lăng Tiếu lại nói:
- Lăng Tiếu tuy là đệ tử Tử Thiên Tông, nhưng mà sau khi tới trung vực được một sư tôn khác thu làm đồ đệ, sư tôn của ta là Phong Lưu Tà Đế, không biết đại nhân có nghe qua chưa, lão gia hỏa kia ở trước mặt ta nói hắn rất nổi danh, uy phong che trời, không người có thể địch, cho dù là quý các hắn... Hắn cũng không để vào mắt! Lăng Tiếu biết rõ quý các chính là thiên hạ đệ nhất các, cho nên Lăng Tiếu chỉ cho rằng lão gia hỏa kia nói khoác mà thôi, kính xin đại nhân đừng trách!
- Ngươi... Ngươi nói sư phó của ngươi là Phong Lưu Tà Đế? Không... Là Tà Đế đại nhân?
Thần sắc lão giả Đế cấp kinh hãi hỏi thăm.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Đúng vậy, lão gia hỏa kia còn tự xưng hắn năm đó đoạt được đệ nhất hoàng vị, cũng bức ta đi tới đây tham gia, ta không đi không được, thật không có ý nghĩa.
Lão giả Đế cấp xanh mặt, trong nội tâm nói thầm:
- Đệ nhất hoàng tọa danh tiếng rất cao, là vinh quang một đời, nhưng không phải ai cũng có thực lực như vậy, tiểu gia hỏa tốt rồi, còn nói không có ý nghĩa, hẳn thật sự là đệ tử của đại nhân sao?
- Vậy ngươi làm sao chứng minh Tà Đế đại nhân la sư tôn của ngươi? Việc này cũng không thể nói giỡn, nếu bổn đế biết rõ ngươi đang gạt ta, không chỉ tước đoạt vị trí đệ nhất hoàng tọa của ngươi, cũng sẽ tra tấn ngươi trăm năm!
Lão giả Đế cấp lúc này nghiêm túc nói ra, khí thế như có như không áp tới.
Khí thế cường đại áp tới Lăng Tiếu, cũng muốn thử dò xét xem tâm thần của Lăng Tiếu có vững chắc hay không, một khi để hắn phát giác Lăng Tiếu xuất hiện vẻ bối rối, hắn có thể khẳng định Lăng Tiếu sợ hãi.
Lăng Tiếu bỏ qua khí thế của lão giả Đế cấp, bật cười lớn nói:
- Hắn tự xưng là Phong Lưu Tà Đế, nhưng mà ta thấy chỉ là lão đầu du côn mà thôi, thật sự không nhìn ra hắn có bổn sự gì phong lưu a, nhưng mà... Hắn từng nói qua hắn sở tu là Độc Tôn Tà Vương Thần Công do hắn nghĩ ra, là thần công độc nhất vô nhị của trung vực, không ai có được, đại nhân có từng nghe qua?
- Độc Tôn Tà Vương Thần Công? Ngươi... Ngươi vận kình cho ta xem một chút!
Lão giả Đế cấp không chờ được nói ra.
Lăng Tiếu không biết vì sao lão giả Đế cấp này khẩn trương như vậy, nói thầm trong lòng:
- Chẳng lẽ danh tiếng của sư phó thật sự có thể uy hiếp Linh Vũ các hay sao?
Lăng Tiếu vận chuyển Độc Tôn Quy Nguyên Khí, một đạo thần quang năm màu quấn quanh người Lăng Tiếu, năm con rồng nhỏ dài hẹp bao phủ lấy người của hắn.
Lão giả Đế cấp chấn động.
- Năm... Năm thuộc tính cùng tu, kim, hỏa, mộc, băng... Còn có phong, năm thuộc tính dung hợp cùng một chỗ, đây đúng là Độc Tôn Tà Vương Thần Công Hộ Minh Kính, long khí cũng là hoàng khí, trời có mắt rồi... Rốt cục để lão phu gặp được đệ tử của ân công.
Lão giả Đế cấp càng kích động, đôi mắt của lão hoa lên, sau đó hắn làm ra động tác khiến người ta chấn động, hắn lại quỳ hành lễ với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu dọa sợ kêu to một tiếng, nhanh chóng nhảy qua một bên.
- Đại nhân... Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?
Lăng Tiếu khẩn trương hỏi thăm.
Hắn thật sự không nghĩ tới lão giả Đế cấp làm như vậy, sư phó của hắn mặc dù thành danh vạn năm, thế nhưng mà biến mất mấy ngàn năm, không có lý do gì có thể khiến lão giả Đế cấp quỳ như vậy.
Tất cả Địa Hoàng và cường giả bán đế thấy lão giả Đế cấp quỳ trước mặt người khác thì kêu to.
Trong đó có mấy bán đế hoảng sợ nói:
- Đạo huynh ngươi... Đây là cớ gì ?
- Đúng vậy, đại nhân tổn thọ Lăng Tiếu sao?
Lăng Tiếu sắp khóc rồi.
Hắn đâu nghĩ lão giả Đế cấp quỳ là quỳ, không có chút dấu hiệu nào, lão giả này là trưởng lão Linh Vũ Các, hắn quỳ xuống thì toàn bộ người ở đây kinh hoàng.
Mà cường giả Đế cấp không quan tâm ánh mắt của người khác, cao giọng nói:
- Tà Đế đại nhân đã từng có ân cứu mạng với Đạo Ân ta, càng có nghĩa với ta, Đạo Ân mấy ngàn năm qua chưa từng quên ân tình của đại nhân, nếu không có Tà Đế đại nhân, chỉ sợ ta sớm chết oan chết uổng, Lăng Tiếu ngươi là truyền nhân của đại nhân, xin nhận một lạy của ta.
Người chung quanh kinh ngạc nhìn qua Lăng Tiếu.
Một cường giả bán đế nói:
- Đạo huynh... Cái này... Lăng Tiếu này là truyền nhân của Phong Lưu Tà Đế đại nhân?
Đạo Ân gật đầu nói:
- Tà Đế đại nhân dùng Độc Tôn Tà Vương Thần Công là thần công tự nghĩ ra, ta tuyệt đối không có nhìn lầm, bằng không làm gì có công pháp nào chuyển đổi năm loại thuộc tính cân bằng được chứ?
- Thì ra là thế, không ngờ Lăng tiểu hữu chính là truyền nhân của Tà Đế đại nhân, quả nhiên là thất kính!
Tên bán đế cung kính hỏi thăm Lăng Tiếu, hắn đã cải biến từ “Tiểu tử” thành "Lăng tiểu hữu", có thể thấy thân phận của Lăng Tiếu đã nặng hơn.
Tà Đế đã thành danh gần vạn năm, đã là nhân vật trong truyền thuyết, người ở đây dù là ai cũng không có thân phận bằng hắn.
Lăng Tiếu hoàn lễ khiêm tốn ứng một câu, nhìn qua Đạo Ân nói:
- Vị đại nhân này, ngươi cũng đứng lên đi, ngươi không nên hành đại lễ với tiểu bối như ta, tuy nói sư phó có ân với ngươi, nhưng mà chuyện này không liên quan tới ta, ngươi chỉ cần đối đãi ta bình thường là được rồi, sư phó lão nhân cũng không muốn ta mượn tên tuổi của hắn sinh sự a.
Hắn nói thì khiêm tốn, nhưng mà trên mặt mang theo nét đắc ý, dường như chỉ thiếu một câu "Tà Đế chính là sư tôn của ta, đừng tưởng rằng bản thiếu gia không có hậu trường".
Đạo Ân đứng lên nói ra:
- Không biết Lăng thiếu biết đại nhân ở đâu không? Đạo Ân năm đó mặc dù chỉ có duyên gặp mặt đại nhân một lần, nhưng mấy ngàn năm qua chưa bao giờ quên ân nghĩa của đại nhân, Đạo Ân muốn đích thân báo đáp tình nghĩa của đại nhân.
Lăng Tiếu đáp:
- Cho dù ta cho ngươi biết sư tôn ở đâu, ngươi cũng không thể tìm hắn được.
Hắn nói thầm trong lòng:
- Nếu như ngươi thật muốn báo ân, cầm chút linh thảo cao cấp hoặc là thượng phẩm huyền tinh gì đó cho ta là được rồi, cần gì phải gặp sư phó của ta?
Đạo Ân có chút khó hiểu nói:
- Lăng thiếu nói thế là sao? Hẳn là... Hẳn là đại nhân hắn đã... Đi!
- Phi phi... Ngươi muốn trù sư phó ta chết ah!
Lăng Tiếu phi vài tiếng.
- Không phải đại nhân đi sao? Tuy thực lực Đạo Ân hơi thấp, nhưng cũng đã tới Huyền Đế trung giai, tại trung vực Đạo Ân không thể đi chẳng có bao nhiêu nơi cả.
Đạo Ân nói.
- Dùng thực lực của ngươi thì trung vực không có bao nhiêu nơi làm khó ngươi, thế nhưng mà bên ngoài trung vực thì sao?
Lăng Tiếu nói một câu.
- Bên ngoài trung vực... Chẳng lẽ là...
Con mắt Đạo Ân lão sáng ngời, lúc này hiểu ý của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lại nói:
- Lăng Tiếu tuy là đệ tử Tử Thiên Tông, nhưng mà sau khi tới trung vực được một sư tôn khác thu làm đồ đệ, sư tôn của ta là Phong Lưu Tà Đế, không biết đại nhân có nghe qua chưa, lão gia hỏa kia ở trước mặt ta nói hắn rất nổi danh, uy phong che trời, không người có thể địch, cho dù là quý các hắn... Hắn cũng không để vào mắt! Lăng Tiếu biết rõ quý các chính là thiên hạ đệ nhất các, cho nên Lăng Tiếu chỉ cho rằng lão gia hỏa kia nói khoác mà thôi, kính xin đại nhân đừng trách!
- Ngươi... Ngươi nói sư phó của ngươi là Phong Lưu Tà Đế? Không... Là Tà Đế đại nhân?
Thần sắc lão giả Đế cấp kinh hãi hỏi thăm.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Đúng vậy, lão gia hỏa kia còn tự xưng hắn năm đó đoạt được đệ nhất hoàng vị, cũng bức ta đi tới đây tham gia, ta không đi không được, thật không có ý nghĩa.
Lão giả Đế cấp xanh mặt, trong nội tâm nói thầm:
- Đệ nhất hoàng tọa danh tiếng rất cao, là vinh quang một đời, nhưng không phải ai cũng có thực lực như vậy, tiểu gia hỏa tốt rồi, còn nói không có ý nghĩa, hẳn thật sự là đệ tử của đại nhân sao?
- Vậy ngươi làm sao chứng minh Tà Đế đại nhân la sư tôn của ngươi? Việc này cũng không thể nói giỡn, nếu bổn đế biết rõ ngươi đang gạt ta, không chỉ tước đoạt vị trí đệ nhất hoàng tọa của ngươi, cũng sẽ tra tấn ngươi trăm năm!
Lão giả Đế cấp lúc này nghiêm túc nói ra, khí thế như có như không áp tới.
Khí thế cường đại áp tới Lăng Tiếu, cũng muốn thử dò xét xem tâm thần của Lăng Tiếu có vững chắc hay không, một khi để hắn phát giác Lăng Tiếu xuất hiện vẻ bối rối, hắn có thể khẳng định Lăng Tiếu sợ hãi.
Lăng Tiếu bỏ qua khí thế của lão giả Đế cấp, bật cười lớn nói:
- Hắn tự xưng là Phong Lưu Tà Đế, nhưng mà ta thấy chỉ là lão đầu du côn mà thôi, thật sự không nhìn ra hắn có bổn sự gì phong lưu a, nhưng mà... Hắn từng nói qua hắn sở tu là Độc Tôn Tà Vương Thần Công do hắn nghĩ ra, là thần công độc nhất vô nhị của trung vực, không ai có được, đại nhân có từng nghe qua?
- Độc Tôn Tà Vương Thần Công? Ngươi... Ngươi vận kình cho ta xem một chút!
Lão giả Đế cấp không chờ được nói ra.
Lăng Tiếu không biết vì sao lão giả Đế cấp này khẩn trương như vậy, nói thầm trong lòng:
- Chẳng lẽ danh tiếng của sư phó thật sự có thể uy hiếp Linh Vũ các hay sao?
Lăng Tiếu vận chuyển Độc Tôn Quy Nguyên Khí, một đạo thần quang năm màu quấn quanh người Lăng Tiếu, năm con rồng nhỏ dài hẹp bao phủ lấy người của hắn.
Lão giả Đế cấp chấn động.
- Năm... Năm thuộc tính cùng tu, kim, hỏa, mộc, băng... Còn có phong, năm thuộc tính dung hợp cùng một chỗ, đây đúng là Độc Tôn Tà Vương Thần Công Hộ Minh Kính, long khí cũng là hoàng khí, trời có mắt rồi... Rốt cục để lão phu gặp được đệ tử của ân công.
Lão giả Đế cấp càng kích động, đôi mắt của lão hoa lên, sau đó hắn làm ra động tác khiến người ta chấn động, hắn lại quỳ hành lễ với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu dọa sợ kêu to một tiếng, nhanh chóng nhảy qua một bên.
- Đại nhân... Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?
Lăng Tiếu khẩn trương hỏi thăm.
Hắn thật sự không nghĩ tới lão giả Đế cấp làm như vậy, sư phó của hắn mặc dù thành danh vạn năm, thế nhưng mà biến mất mấy ngàn năm, không có lý do gì có thể khiến lão giả Đế cấp quỳ như vậy.
Tất cả Địa Hoàng và cường giả bán đế thấy lão giả Đế cấp quỳ trước mặt người khác thì kêu to.
Trong đó có mấy bán đế hoảng sợ nói:
- Đạo huynh ngươi... Đây là cớ gì ?
- Đúng vậy, đại nhân tổn thọ Lăng Tiếu sao?
Lăng Tiếu sắp khóc rồi.
Hắn đâu nghĩ lão giả Đế cấp quỳ là quỳ, không có chút dấu hiệu nào, lão giả này là trưởng lão Linh Vũ Các, hắn quỳ xuống thì toàn bộ người ở đây kinh hoàng.
Mà cường giả Đế cấp không quan tâm ánh mắt của người khác, cao giọng nói:
- Tà Đế đại nhân đã từng có ân cứu mạng với Đạo Ân ta, càng có nghĩa với ta, Đạo Ân mấy ngàn năm qua chưa từng quên ân tình của đại nhân, nếu không có Tà Đế đại nhân, chỉ sợ ta sớm chết oan chết uổng, Lăng Tiếu ngươi là truyền nhân của đại nhân, xin nhận một lạy của ta.
Người chung quanh kinh ngạc nhìn qua Lăng Tiếu.
Một cường giả bán đế nói:
- Đạo huynh... Cái này... Lăng Tiếu này là truyền nhân của Phong Lưu Tà Đế đại nhân?
Đạo Ân gật đầu nói:
- Tà Đế đại nhân dùng Độc Tôn Tà Vương Thần Công là thần công tự nghĩ ra, ta tuyệt đối không có nhìn lầm, bằng không làm gì có công pháp nào chuyển đổi năm loại thuộc tính cân bằng được chứ?
- Thì ra là thế, không ngờ Lăng tiểu hữu chính là truyền nhân của Tà Đế đại nhân, quả nhiên là thất kính!
Tên bán đế cung kính hỏi thăm Lăng Tiếu, hắn đã cải biến từ “Tiểu tử” thành "Lăng tiểu hữu", có thể thấy thân phận của Lăng Tiếu đã nặng hơn.
Tà Đế đã thành danh gần vạn năm, đã là nhân vật trong truyền thuyết, người ở đây dù là ai cũng không có thân phận bằng hắn.
Lăng Tiếu hoàn lễ khiêm tốn ứng một câu, nhìn qua Đạo Ân nói:
- Vị đại nhân này, ngươi cũng đứng lên đi, ngươi không nên hành đại lễ với tiểu bối như ta, tuy nói sư phó có ân với ngươi, nhưng mà chuyện này không liên quan tới ta, ngươi chỉ cần đối đãi ta bình thường là được rồi, sư phó lão nhân cũng không muốn ta mượn tên tuổi của hắn sinh sự a.
Hắn nói thì khiêm tốn, nhưng mà trên mặt mang theo nét đắc ý, dường như chỉ thiếu một câu "Tà Đế chính là sư tôn của ta, đừng tưởng rằng bản thiếu gia không có hậu trường".
Đạo Ân đứng lên nói ra:
- Không biết Lăng thiếu biết đại nhân ở đâu không? Đạo Ân năm đó mặc dù chỉ có duyên gặp mặt đại nhân một lần, nhưng mấy ngàn năm qua chưa bao giờ quên ân nghĩa của đại nhân, Đạo Ân muốn đích thân báo đáp tình nghĩa của đại nhân.
Lăng Tiếu đáp:
- Cho dù ta cho ngươi biết sư tôn ở đâu, ngươi cũng không thể tìm hắn được.
Hắn nói thầm trong lòng:
- Nếu như ngươi thật muốn báo ân, cầm chút linh thảo cao cấp hoặc là thượng phẩm huyền tinh gì đó cho ta là được rồi, cần gì phải gặp sư phó của ta?
Đạo Ân có chút khó hiểu nói:
- Lăng thiếu nói thế là sao? Hẳn là... Hẳn là đại nhân hắn đã... Đi!
- Phi phi... Ngươi muốn trù sư phó ta chết ah!
Lăng Tiếu phi vài tiếng.
- Không phải đại nhân đi sao? Tuy thực lực Đạo Ân hơi thấp, nhưng cũng đã tới Huyền Đế trung giai, tại trung vực Đạo Ân không thể đi chẳng có bao nhiêu nơi cả.
Đạo Ân nói.
- Dùng thực lực của ngươi thì trung vực không có bao nhiêu nơi làm khó ngươi, thế nhưng mà bên ngoài trung vực thì sao?
Lăng Tiếu nói một câu.
- Bên ngoài trung vực... Chẳng lẽ là...
Con mắt Đạo Ân lão sáng ngời, lúc này hiểu ý của Lăng Tiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.