Chương 1901: Đến cửa đòi Kim Long thương. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
24/11/2014
Nhìn Lăng Tiếu sắp đi xa, Lăng Phi cắn chặt răng đuổi theo nói:
- Lão đệ, lão ca đi với ngươi, cho dù từ bỏ mặt mũi này cũng phải thay ngươi đòi công đạo!
Lăng Phi uất ức nhiều năm, đã không còn muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
Lần này hắn phải làm chỗ dựa cho Lăng Tiếu, bằng không chỉ sợ Lăng Tiếu sẽ thiệt thòi.
- Vậy mới là ngũ ca của ta, huynh đệ chúng ta đồng lòng, có thể vượt qua hết thảy, cho dù là thủy lão gì đó đi ra, cũng đem đản đản của hắn đá phát nổ!
Lăng Tiếu nháy mắt cao hứng lên, ôm bả vai Lăng Phi nói.
Lăng Phi nghe xong tâm tình phấn chấn.
- Được rồi, huynh đệ chúng ta đồng lòng vượt qua hết thảy, chẳng lẽ ta còn sợ hắn chơi ra hoa dạng gì hay sao!
Lăng Phi hào khí đáp.
Vì thế hai người liền chạy tới địa bàn của Phương Bất Nhị.
Địa vị của Phương Bất Nhị trong tông môn không thấp, cũng có một ngọn núi riêng tư như Lăng Phi.
Lăng Tiếu cùng Lăng Phi đi tới lập tức bị người ngăn cản lại.
- Nguyên lai là Lăng Phi thống lĩnh, không biết tới đây có chuyện gì?
Những người kia hiển nhiên nhận thức Lăng Phi, một người tiến lên hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ nhạo báng.
- Mau gọi Phương Bất Nhị ra đây, hôm nay có chuyện muốn hắn trả lời rõ ràng một chút!
Lăng Phi không khách khí quát.
- Việc này…thống lĩnh nhà ta đang bế quan không có phương tiện gặp khách!
Người nọ thoáng chần chờ đáp.
- Vậy sao? Vậy ta trực tiếp đi tìm hắn là được!
Lăng Phi lên tiếng, muốn cùng Lăng Tiếu trực tiếp đi vào địa bàn Phương Bất Nhị.
- Lăng Phi thống lĩnh, ngươi mạo muội xông vào như vậy không tốt đi, trưởng lão nhà ta đã phân phó ngoại trừ chuyện đại sự trong tông môn không muốn ai đi quấy rầy hắn!
Người nọ lại tiến lên ngăn cản.
Lăng Phi hét lớn một tiếng:
- Cút ngay cho ta!
Tiếp theo khí thế của hắn phóng ra ngoài, trực tiếp chấn lui người kia.
Mấy người kia lập tức vây quanh Lăng Phi cùng Lăng Tiếu.
Lăng Phi liếc mắt nhìn mấy người kia quát:
- Hay là các ngươi thật không đem bổn thống lĩnh để trong mắt hay sao!
Những người kia không nói lời nào, nhưng không nhường đường, hiển nhiên thật sự không đem Lăng Phi để vào trong mắt.
Ngay lúc Lăng Phi định ra tay bức lui mấy người kia, một tiếng cười sang sảng từ trong lầu các truyền ra:
- Ta còn tưởng rằng là ai to gan như vậy dám xông vào địa bàn của ta đâu, nguyên lai là Lăng Phi ngươi ah, thật sự là kỳ quái, ngươi còn mặt mũi tới gặp ta đâu, chẳng lẽ đã quên lời đánh cuộc rồi sao?
Chỉ thấy vài thân ảnh từ trong lầu các lướt đi ra, một người cầu đầu khí thế đáng sợ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng phong mang của hắn.
Bề ngoài của hắn như trung niên, mặt vuông, ánh mắt sát khí, trên người mặc kim bào, hình dáng mạnh khỏe, khí thế cực kỳ bá đạo.
Hắn chính là nhị thống lĩnh Giao Long chiến đội Phương Bất Nhị, cảnh giới thần vương đỉnh.
- Hừ, mấy năm nay ta khiêu chiến ngươi cũng không dám ứng chiến, co đầu rút cổ nhiều năm chỉ biết lấy chuyện đánh cuộc ra nói, hôm nay ta tới tìm ngươi không phải vì việc này, mà là thay lão đệ của ta đến đòi công đạo!
Thần sắc Lăng Phi có chút khó xem đáp.
- Ha ha, ta không tiếp thu ngươi khiêu chiến là vì ngươi là bại tướng dưới tay ta, ngươi đã mất đi tư cách này!
Phương Bất Nhị lộ vẻ khinh thường cười điên cuồng.
- Được, coi như ta mất đi tư cách, nhưng vẫn tốt hơn một ít kẻ không biết xấu hổ rất nhiều, lại đi cưỡng đoạt binh khí của lão đệ ta, việc này ngươi nhất định phải có câu trả lời cho lão đệ ta, bằng không đừng trách ta bội ước cũng phải cùng ngươi đánh một trận!
Lăng Phi quát to.
- Binh khí lão đệ ngươi? Ngươi là nói thanh Kim Long thương này sao?
Phương Bất Nhị cũng không phủ nhận, trong tay hiện ra thanh thần thương, chính là Kim Long thương không nghi ngờ.
Kim Long thương được đúc lại càng thêm bất phàm, nhìn qua thật sống động, vô cùng tôn quý đại khí.
Nhưng nó bị nắm trong tay Phương Bất Nhị, không hề có chút lực lượng dao động, thoạt nhìn chẳng khác gì binh khí bình thường.
- Kim Long thương trở lại cho ta!
Lăng Tiếu liếc mắt liền nhận ra Kim Long thương, quát một tiếng, một cỗ ý niệm vô hình truyền tới.
Ông ông!
Kim Long thương nháy mắt bắn ra kim mang hoa mỹ, thân thương không ngừng rung động, một hư ảnh tuyệt thế chân long ngưng kết hình thành muốn hướng Lăng Tiếu bay vọt đến.
Nhưng hư ảnh chân long lại bị một bàn tay gắt gao nắm chặt không thể giãy thoát.
- Quả nhiên là linh khí bức người, ta thích!
Phương Bất Nhị nhìn Kim Long thương tản ra kim mang lẩm bẩm.
- Ngươi thích thì thế nào, đây là binh khí của ta, chẳng lẽ ngươi muốn mạnh mẽ chiếm dụng sao?
Lăng Tiếu nhìn Phương Bất Nhị quát.
- Lớn mật, ngươi là người phương nào, lại dám nói như vậy với sư tôn ta!
Một gã thanh niên đứng bên người Phương Bất Nhị nhìn Lăng Tiếu quát.
- Hừ, sư tôn của ngươi chẳng qua là một tiểu nhân cướp đoạt đồ vật của đồng môn mà thôi, ta vì cái gì không dám nói với hắn? Ngay cả người như thế cũng xứng làm tông môn trưởng lão, thật sự là buồn cười!
Lăng Tiếu nhìn người kia hừ lạnh nói.
Thần sắc Phương Bất Nhị nháy mắt có chút khó xem, vài tên thanh niên bên cạnh hắn đều lộ vẻ căm giận, tựa hồ muốn xông tới đại chiến mấy trăm hiệp với Lăng Tiếu mới cam tâm.
- Mẹ nó, miệng phóng sạch sẽ một chút đi, có tin hiện tại ta cho ngươi biết tay hay không!
- Phải rồi, là thứ đồ chơi gì vậy, cũng dám bất kính đối với sư tôn ta, cho dù môn chủ ở trong này cũng không dám nói chuyện như vậy với sư tôn ta.
- Chỉ mới vào thần vương cảnh đã cảm thấy mắt cao hơn trán hay sao, thật sự không biết tự lượng sức mình!
- Hay để ta đem tiểu tử kia bắt lại giao cho sư tôn xử lý tốt lắm!
Một đám đệ tử của Phương Bất Nhị đều giận dữ mắng nhiếc Lăng Tiếu.
- Tiểu tử miệng mồm bén nhọn!
Phương Bất Nhị u lãnh nói, nhìn ra được hắn đã tức giận.
- Phương Bất Nhị, trả lại thần khí cho lão đệ của ta, bằng không cho dù bội ước ta cũng phải cùng ngươi một trận chiến, tin tưởng đi ra trước mặt các trưởng lão cũng không ai trách được ta!
Lăng Phi nhìn chằm chằm Phương Bất Nhị nói.
Trong lòng hắn thật chờ mong Phương Bất Nhị có thể tiếp tục làm như vậy, vậy cho hắn lấy cớ trả lại lần sỉ nhục ngày trước.
Thần sắc Phương Bất Nhị biến ảo một chút cười to nói:
- Ha ha, nguyên lai ngươi đánh chủ ý này, nhưng ta đã xem trọng Kim Long thương, cho dù môn chủ đến đây ta cũng sẽ nói với hắn, tin tưởng hắn sẽ để tên tiểu tử bên cạnh ngươi tặng cho ta, nhưng vì không muốn người ta nói ta lấy lão lấn ấu, chỉ cần tiểu tử đó đánh bại đồ đệ của ta, ta sẽ trả lại cho hắn thế nào?
- Thật sự là chuyện cười, nếu ta đoạt nữ nhân của ngươi sau đó ngươi đi đánh với người của ta một trận, rồi ta mới trả lại cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Lăng Tiếu châm biếm nói.
Hiện tại hắn thật căm tức, không nghĩ tới đối phương đoạt thần khí của hắn còn dám mạnh miệng như vậy.
Đã thấy nhiều kẻ vô sỉ, vẫn lần đầu tiên thấy kẻ vô sỉ như vậy, nghĩ mình thực lực mạnh thì giỏi lắm sao!
- Lão đệ, lão ca đi với ngươi, cho dù từ bỏ mặt mũi này cũng phải thay ngươi đòi công đạo!
Lăng Phi uất ức nhiều năm, đã không còn muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
Lần này hắn phải làm chỗ dựa cho Lăng Tiếu, bằng không chỉ sợ Lăng Tiếu sẽ thiệt thòi.
- Vậy mới là ngũ ca của ta, huynh đệ chúng ta đồng lòng, có thể vượt qua hết thảy, cho dù là thủy lão gì đó đi ra, cũng đem đản đản của hắn đá phát nổ!
Lăng Tiếu nháy mắt cao hứng lên, ôm bả vai Lăng Phi nói.
Lăng Phi nghe xong tâm tình phấn chấn.
- Được rồi, huynh đệ chúng ta đồng lòng vượt qua hết thảy, chẳng lẽ ta còn sợ hắn chơi ra hoa dạng gì hay sao!
Lăng Phi hào khí đáp.
Vì thế hai người liền chạy tới địa bàn của Phương Bất Nhị.
Địa vị của Phương Bất Nhị trong tông môn không thấp, cũng có một ngọn núi riêng tư như Lăng Phi.
Lăng Tiếu cùng Lăng Phi đi tới lập tức bị người ngăn cản lại.
- Nguyên lai là Lăng Phi thống lĩnh, không biết tới đây có chuyện gì?
Những người kia hiển nhiên nhận thức Lăng Phi, một người tiến lên hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ nhạo báng.
- Mau gọi Phương Bất Nhị ra đây, hôm nay có chuyện muốn hắn trả lời rõ ràng một chút!
Lăng Phi không khách khí quát.
- Việc này…thống lĩnh nhà ta đang bế quan không có phương tiện gặp khách!
Người nọ thoáng chần chờ đáp.
- Vậy sao? Vậy ta trực tiếp đi tìm hắn là được!
Lăng Phi lên tiếng, muốn cùng Lăng Tiếu trực tiếp đi vào địa bàn Phương Bất Nhị.
- Lăng Phi thống lĩnh, ngươi mạo muội xông vào như vậy không tốt đi, trưởng lão nhà ta đã phân phó ngoại trừ chuyện đại sự trong tông môn không muốn ai đi quấy rầy hắn!
Người nọ lại tiến lên ngăn cản.
Lăng Phi hét lớn một tiếng:
- Cút ngay cho ta!
Tiếp theo khí thế của hắn phóng ra ngoài, trực tiếp chấn lui người kia.
Mấy người kia lập tức vây quanh Lăng Phi cùng Lăng Tiếu.
Lăng Phi liếc mắt nhìn mấy người kia quát:
- Hay là các ngươi thật không đem bổn thống lĩnh để trong mắt hay sao!
Những người kia không nói lời nào, nhưng không nhường đường, hiển nhiên thật sự không đem Lăng Phi để vào trong mắt.
Ngay lúc Lăng Phi định ra tay bức lui mấy người kia, một tiếng cười sang sảng từ trong lầu các truyền ra:
- Ta còn tưởng rằng là ai to gan như vậy dám xông vào địa bàn của ta đâu, nguyên lai là Lăng Phi ngươi ah, thật sự là kỳ quái, ngươi còn mặt mũi tới gặp ta đâu, chẳng lẽ đã quên lời đánh cuộc rồi sao?
Chỉ thấy vài thân ảnh từ trong lầu các lướt đi ra, một người cầu đầu khí thế đáng sợ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng phong mang của hắn.
Bề ngoài của hắn như trung niên, mặt vuông, ánh mắt sát khí, trên người mặc kim bào, hình dáng mạnh khỏe, khí thế cực kỳ bá đạo.
Hắn chính là nhị thống lĩnh Giao Long chiến đội Phương Bất Nhị, cảnh giới thần vương đỉnh.
- Hừ, mấy năm nay ta khiêu chiến ngươi cũng không dám ứng chiến, co đầu rút cổ nhiều năm chỉ biết lấy chuyện đánh cuộc ra nói, hôm nay ta tới tìm ngươi không phải vì việc này, mà là thay lão đệ của ta đến đòi công đạo!
Thần sắc Lăng Phi có chút khó xem đáp.
- Ha ha, ta không tiếp thu ngươi khiêu chiến là vì ngươi là bại tướng dưới tay ta, ngươi đã mất đi tư cách này!
Phương Bất Nhị lộ vẻ khinh thường cười điên cuồng.
- Được, coi như ta mất đi tư cách, nhưng vẫn tốt hơn một ít kẻ không biết xấu hổ rất nhiều, lại đi cưỡng đoạt binh khí của lão đệ ta, việc này ngươi nhất định phải có câu trả lời cho lão đệ ta, bằng không đừng trách ta bội ước cũng phải cùng ngươi đánh một trận!
Lăng Phi quát to.
- Binh khí lão đệ ngươi? Ngươi là nói thanh Kim Long thương này sao?
Phương Bất Nhị cũng không phủ nhận, trong tay hiện ra thanh thần thương, chính là Kim Long thương không nghi ngờ.
Kim Long thương được đúc lại càng thêm bất phàm, nhìn qua thật sống động, vô cùng tôn quý đại khí.
Nhưng nó bị nắm trong tay Phương Bất Nhị, không hề có chút lực lượng dao động, thoạt nhìn chẳng khác gì binh khí bình thường.
- Kim Long thương trở lại cho ta!
Lăng Tiếu liếc mắt liền nhận ra Kim Long thương, quát một tiếng, một cỗ ý niệm vô hình truyền tới.
Ông ông!
Kim Long thương nháy mắt bắn ra kim mang hoa mỹ, thân thương không ngừng rung động, một hư ảnh tuyệt thế chân long ngưng kết hình thành muốn hướng Lăng Tiếu bay vọt đến.
Nhưng hư ảnh chân long lại bị một bàn tay gắt gao nắm chặt không thể giãy thoát.
- Quả nhiên là linh khí bức người, ta thích!
Phương Bất Nhị nhìn Kim Long thương tản ra kim mang lẩm bẩm.
- Ngươi thích thì thế nào, đây là binh khí của ta, chẳng lẽ ngươi muốn mạnh mẽ chiếm dụng sao?
Lăng Tiếu nhìn Phương Bất Nhị quát.
- Lớn mật, ngươi là người phương nào, lại dám nói như vậy với sư tôn ta!
Một gã thanh niên đứng bên người Phương Bất Nhị nhìn Lăng Tiếu quát.
- Hừ, sư tôn của ngươi chẳng qua là một tiểu nhân cướp đoạt đồ vật của đồng môn mà thôi, ta vì cái gì không dám nói với hắn? Ngay cả người như thế cũng xứng làm tông môn trưởng lão, thật sự là buồn cười!
Lăng Tiếu nhìn người kia hừ lạnh nói.
Thần sắc Phương Bất Nhị nháy mắt có chút khó xem, vài tên thanh niên bên cạnh hắn đều lộ vẻ căm giận, tựa hồ muốn xông tới đại chiến mấy trăm hiệp với Lăng Tiếu mới cam tâm.
- Mẹ nó, miệng phóng sạch sẽ một chút đi, có tin hiện tại ta cho ngươi biết tay hay không!
- Phải rồi, là thứ đồ chơi gì vậy, cũng dám bất kính đối với sư tôn ta, cho dù môn chủ ở trong này cũng không dám nói chuyện như vậy với sư tôn ta.
- Chỉ mới vào thần vương cảnh đã cảm thấy mắt cao hơn trán hay sao, thật sự không biết tự lượng sức mình!
- Hay để ta đem tiểu tử kia bắt lại giao cho sư tôn xử lý tốt lắm!
Một đám đệ tử của Phương Bất Nhị đều giận dữ mắng nhiếc Lăng Tiếu.
- Tiểu tử miệng mồm bén nhọn!
Phương Bất Nhị u lãnh nói, nhìn ra được hắn đã tức giận.
- Phương Bất Nhị, trả lại thần khí cho lão đệ của ta, bằng không cho dù bội ước ta cũng phải cùng ngươi một trận chiến, tin tưởng đi ra trước mặt các trưởng lão cũng không ai trách được ta!
Lăng Phi nhìn chằm chằm Phương Bất Nhị nói.
Trong lòng hắn thật chờ mong Phương Bất Nhị có thể tiếp tục làm như vậy, vậy cho hắn lấy cớ trả lại lần sỉ nhục ngày trước.
Thần sắc Phương Bất Nhị biến ảo một chút cười to nói:
- Ha ha, nguyên lai ngươi đánh chủ ý này, nhưng ta đã xem trọng Kim Long thương, cho dù môn chủ đến đây ta cũng sẽ nói với hắn, tin tưởng hắn sẽ để tên tiểu tử bên cạnh ngươi tặng cho ta, nhưng vì không muốn người ta nói ta lấy lão lấn ấu, chỉ cần tiểu tử đó đánh bại đồ đệ của ta, ta sẽ trả lại cho hắn thế nào?
- Thật sự là chuyện cười, nếu ta đoạt nữ nhân của ngươi sau đó ngươi đi đánh với người của ta một trận, rồi ta mới trả lại cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Lăng Tiếu châm biếm nói.
Hiện tại hắn thật căm tức, không nghĩ tới đối phương đoạt thần khí của hắn còn dám mạnh miệng như vậy.
Đã thấy nhiều kẻ vô sỉ, vẫn lần đầu tiên thấy kẻ vô sỉ như vậy, nghĩ mình thực lực mạnh thì giỏi lắm sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.