Chương 1850: Đều là họ "Lăng". (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
24/11/2014
Người này là sư huynh của Văn Thái Nhạc, thủ tịch đệ tử của Hạ Công, tên là Hạ Giang, là đệ tử mồ côi mà Hạ Công nhặt được, ban thưởng họ Hạ,
xem như là nghĩa tử của Hạ Công, có thực lực đê giai Thần Vương.
Mà nam tử xuất hiện lúc sau lớn lên cũng không anh tuấn, nhưng vẻ mặt tùy tiện, là cái loại người chỉ nhìn qua thôi đã thấy phi thường đường hoàng, bộ dáng lôi thôi lếch thếch tăng thêm cho hắn vài phần bá đạo, một thân cơ bắp tràn ngập tính bạo tạc, phảng phất tràn ngập lực lượng vô hạn.
Tên của hắn cũng khá giống vẻ bề ngoài, Lăng Bá!
Một yêu nghiệt trong Thiên Long Môn, đồng thời cũng là tồn tại cường đại nhất trong Kim tộc đời này, thực lực trung giai Thần Vương!
Hạ Giang biết rõ sự lợi hại của Lăng Bá, hắn không nghĩ tới hắn rõ ràng vì Lăng Tiếu mà xuất đầu, trong lòng của hắn thầm mắng:
- Tên này không phải ra ngoài lịch lãm rèn luyện sao? Khi nào chạy về rồi?
Hắn tuy đánh không lại Lăng Bá, nhưng cũng không sợ Lăng Bá, lúc này hòa nói:
- Lăng Bá đừng quá mức, chẳng lẽ ngươi không thấy tiểu tử này dọa sư đệ ta thành ra như vậy sao?
- Ha ha... Chết cười ta rồi, ngươi thật sự là một tên não tàn!
Lăng Bá ôm bụng cười phá lên.
Lăng Tiếu cũng cười phá lên, người xung quanh cũng đều đang cười trộm lấy.
Người này thật không biết xấu hổ, sư đệ khiêu chiến người ta trước, giờ thua rõ ràng còn nói ra lời này, quả thật xứng với hai chữ "Não tàn" .
Hạ Giang thần sắc lúc xanh lúc đỏ, hắn cũng ý thức được lời của mình không ổn, nhưng đã nói ra sao có thể thu hồi lại nữa.
- Đồng môn luận bàn chú ý vừa điểm liền ngừng, không thể hạ sát thủ, nhưng vừa rồi tiểu tử này rõ ràng đã động sát khí, hôm nay nếu không cho hắn chút giáo huận, chỉ sợ hắn về sau sẽ không để những sư huynh như ta vào mắt, Lăng Bá ngươi tránh ra, hắn mặc dù họ Lăng, nhưng cũng không quan hệ gì đến ngươi mà!
Hạ Giang nhíu mày nói.
Hạ Giang không dám ra tay trước mặt Lăng Bá, không nói đến hắn không có cơ hội, hơn nữa chọc Lăng Bá, hắn chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt gì, tên này vốn nổi danh bá đạo, bỏ qua bất luận quy tắt gì.
- Họ Lăng đều là một nhà, ai dám khi dễ hắn chính là khi dễ ta, các ngươi ngay cả thua cũng thua không nổi, mặt mũi Thiên Long Môn đều bị các ngươi làm mất hết rồi, chẳng lẽ ta phải tới tìm Hạ Công trưởng lão hỏi một chút xem hắn dạy bảo đệ tử thế nào sao, hơn nữa dường như trận này là do các ngươi đưa ra mà!
Lăng Bá quát lớn với Hạ Công.
- Nói nhiều như vậy với hắn làm gì, muốn chiến liền chiến, Lăng Tiếu ta cũng không sợ tên Thần Vương như hắn!
Lăng Tiếu ở một bên lộ ra thần sắc không sợ trời không sợ đất nói.
Hắn dựa vào lực lượng thần hồn cảm ứng được Hạ Giang này mới chỉ vào cảnh giới Thần Vương không bao lâu, bằng vào thần hồn đê giai Thần Vương đỉnh phong của hắn nếu đánh một trận chắc chắn sẽ thắng nhiều thua ít.
Lăng Bá không nghĩ tới Lăng Tiếu lại hào khí như thế, lúc này nhìn hắn với thần sắc tương đối hân thương, giơ ngón tay cái lên nói:
- Quả nhiên đều là một nhà họ Lăng, hay lắm!
Hạ Giang xanh mặt nói:
- Có đảm lượng, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết kết cục khi sỉ nhục sư đệ ta nhất định phải trả một giá lớn thảm trọng.
Hạ Giang lại một lần nữa chuẩn bị xuất thủ, nhưng hắn lại bị ngăn cản.
Tài phán trưởng lão trầm giọng nói:
- Hạ Giang chẳng lẽ ngươi muốn công nhiên khiêu khích quy củ trong môn sao!
Vị tài phán trưởng lão kia cũng là một gã đê giai Thần Vương, mặc dù không có địa vị gì, nhưng nhưng cũng biết có chút quy củ không thể phá, cho nên mới lên tiếng ngăn lại.
Hạ Giang lộ ra vài phần bi phẫn nói:
- Tiểu tử giỏi thì đánh với ta một trận.
Hắn rõ ràng dùng thực lực Thần Vương khiêu chiến Lăng Tiếu, tên này thật sự còn vô sỉ hơn Văn Thái Nhạc nhiều lắm.
- Người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ, muốn chiến liền chiến!
Lăng Tiếu nghiêm nghị đáp.
- Hảo hảo, ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì mới thật sự là Thần, loại tiểu nhân vật như ngươi ở trước mặt ta không chịu nổi một kích!
Hạ Giang nảy sinh ác độc nói.
Lăng Tiếu đã sớm đề phòng, lực lượng không ngừng khởi động, lực lượng giữa thần hồn và đan điền chuyển đổi dung hợp càng nhanh hơn không ít, khí tức của hắn xuất hiện tình huống bất ổn .
- Nguy rồi, chẳng lẽ lúc này lại đột phá?
Lăng Tiếu ở trong lòng lo lắng thầm hô nói.
Hạ Giang thật sự chuẩn bị xuất kích rồi, nhưng hắn lần nữa phiền muộn.
Bởi vì hắn lại bị người ngăn trở.
Một thanh âm phiêu miểu truyền tới:
- Hạ Giang còn không mang sư đệ ngươi về, còn ngại mất mặt không đủ sao?
Nếu như là người khác nói thì Hạ Giang có thể không để ý, nhưng thanh âm này lại là của sư phó hắn, hắn có thể công nhiên vi phạm sao?
Hắn chỉ có thể dừng thân hình lại, phi thường không cam lòng trừng mắt nói với Lăng Tiếu:
- Hy vọng ngươi có thể sống lâu một chút, để ta có cơ hội dẫm nát ngươi dưới chân!
- Ha ha, cái này ngươi có thể yên tâm, bản thiếu gia trẻ tuổi lắm, loại lão gia hỏa như ngươi chỉ sợ còn chết nhanh hơn cả ta đấy!
Lăng Tiếu trả lời lại một cách mỉa mai.
Hạ Giang hừ lạnh một tiếng, không hề tranh cãi với Lăng Tiếu nữa, mang theo Văn Thái Nhạc đã đánh mất ý chí chiến đấu rời khỏi luận võ tràng.
Lúc này tam nữ mới nhảy lên, đến bên người Lăng Tiếu xem hắn có bị thương không.
Lăng Tiếu tự nhiên không có chuyện gì rồi, hắn nhìn về phía Lăng Bá ở bên nói:
- Tên Lăng Bá cũng không hợp với ngươi lắm, nếu là ta, sớm đã đánh cho tên kia thành đầu heo rồi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!
Lăng Bá sững sờ, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng đánh giá hắn như vậy.
Hắn không dám phản bác, ngược lại lộ ra nụ cười ngây ngô nói:
- Thúc công giáo huấn đúng lắm, về sau nếu lại có người tìm thúc công phiền toái, ta lập tức đánh hắn thành đầu heo rồi tính sau.
Lăng Bá lớn tuổi hơn Lăng Tiếu nhiều, thực lực cũng mạnh hơn Lăng Tiếu rất nhiều, nhưng ở trong tộc bàn về bối phận, hắn chênh lệch Lăng Tiếu vài bối phận nên tiếng thúc công này vẫn phải ngoan ngoãn gọi!
- Tốt rồi, đừng ở chỗ này xưng hô như thế, sợ người khác không biết quan hệ của chúng ta sao? Ta phải đi về bế quan, một trận chiến này dường như có chút thu hoạch!
Lăng Tiếu nói.
Ngay sau đó, hắn mang theo tam nữ vội vàng quay về chỗ ở của mình.
Lăng Bá cảm ứng được khí tức Lăng Tiếu bất ổn, trên mặt lộ vài phần vui mừng nói:
- Tiểu thúc công này thoạt nhìn rất không tồi, hẳn về sau trong môn sẽ không quá tịch mịch rồi.
...
Hạ Giang đã mang theo Văn Thái Nhạc về tới hắn chỗ ở của Hạ Công.
- Sư... Sư phó!
Văn Thái Nhạc vẻ mặt chán chường nhìn sư phó của hắn.
Hắn biết rõ dùng cách làm người của sư phó, trận chiến này thua mất mặt như vậy, kết quả của hắn có thể nghĩ.
Hạ Công nhíu mày, trên mặt dày chớp động vẻ tức giận, hắn hé môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra, sau đó khoát tay áo ý bảo người mang hắn đi.
- Sư phó, cầu ngươi một lần nữa cho ta cơ hội, ta... Không muốn rời khỏi tông môn ah!
Văn Thái Nhạc lên tiếng cầu khẩn nói.
Mà nam tử xuất hiện lúc sau lớn lên cũng không anh tuấn, nhưng vẻ mặt tùy tiện, là cái loại người chỉ nhìn qua thôi đã thấy phi thường đường hoàng, bộ dáng lôi thôi lếch thếch tăng thêm cho hắn vài phần bá đạo, một thân cơ bắp tràn ngập tính bạo tạc, phảng phất tràn ngập lực lượng vô hạn.
Tên của hắn cũng khá giống vẻ bề ngoài, Lăng Bá!
Một yêu nghiệt trong Thiên Long Môn, đồng thời cũng là tồn tại cường đại nhất trong Kim tộc đời này, thực lực trung giai Thần Vương!
Hạ Giang biết rõ sự lợi hại của Lăng Bá, hắn không nghĩ tới hắn rõ ràng vì Lăng Tiếu mà xuất đầu, trong lòng của hắn thầm mắng:
- Tên này không phải ra ngoài lịch lãm rèn luyện sao? Khi nào chạy về rồi?
Hắn tuy đánh không lại Lăng Bá, nhưng cũng không sợ Lăng Bá, lúc này hòa nói:
- Lăng Bá đừng quá mức, chẳng lẽ ngươi không thấy tiểu tử này dọa sư đệ ta thành ra như vậy sao?
- Ha ha... Chết cười ta rồi, ngươi thật sự là một tên não tàn!
Lăng Bá ôm bụng cười phá lên.
Lăng Tiếu cũng cười phá lên, người xung quanh cũng đều đang cười trộm lấy.
Người này thật không biết xấu hổ, sư đệ khiêu chiến người ta trước, giờ thua rõ ràng còn nói ra lời này, quả thật xứng với hai chữ "Não tàn" .
Hạ Giang thần sắc lúc xanh lúc đỏ, hắn cũng ý thức được lời của mình không ổn, nhưng đã nói ra sao có thể thu hồi lại nữa.
- Đồng môn luận bàn chú ý vừa điểm liền ngừng, không thể hạ sát thủ, nhưng vừa rồi tiểu tử này rõ ràng đã động sát khí, hôm nay nếu không cho hắn chút giáo huận, chỉ sợ hắn về sau sẽ không để những sư huynh như ta vào mắt, Lăng Bá ngươi tránh ra, hắn mặc dù họ Lăng, nhưng cũng không quan hệ gì đến ngươi mà!
Hạ Giang nhíu mày nói.
Hạ Giang không dám ra tay trước mặt Lăng Bá, không nói đến hắn không có cơ hội, hơn nữa chọc Lăng Bá, hắn chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt gì, tên này vốn nổi danh bá đạo, bỏ qua bất luận quy tắt gì.
- Họ Lăng đều là một nhà, ai dám khi dễ hắn chính là khi dễ ta, các ngươi ngay cả thua cũng thua không nổi, mặt mũi Thiên Long Môn đều bị các ngươi làm mất hết rồi, chẳng lẽ ta phải tới tìm Hạ Công trưởng lão hỏi một chút xem hắn dạy bảo đệ tử thế nào sao, hơn nữa dường như trận này là do các ngươi đưa ra mà!
Lăng Bá quát lớn với Hạ Công.
- Nói nhiều như vậy với hắn làm gì, muốn chiến liền chiến, Lăng Tiếu ta cũng không sợ tên Thần Vương như hắn!
Lăng Tiếu ở một bên lộ ra thần sắc không sợ trời không sợ đất nói.
Hắn dựa vào lực lượng thần hồn cảm ứng được Hạ Giang này mới chỉ vào cảnh giới Thần Vương không bao lâu, bằng vào thần hồn đê giai Thần Vương đỉnh phong của hắn nếu đánh một trận chắc chắn sẽ thắng nhiều thua ít.
Lăng Bá không nghĩ tới Lăng Tiếu lại hào khí như thế, lúc này nhìn hắn với thần sắc tương đối hân thương, giơ ngón tay cái lên nói:
- Quả nhiên đều là một nhà họ Lăng, hay lắm!
Hạ Giang xanh mặt nói:
- Có đảm lượng, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết kết cục khi sỉ nhục sư đệ ta nhất định phải trả một giá lớn thảm trọng.
Hạ Giang lại một lần nữa chuẩn bị xuất thủ, nhưng hắn lại bị ngăn cản.
Tài phán trưởng lão trầm giọng nói:
- Hạ Giang chẳng lẽ ngươi muốn công nhiên khiêu khích quy củ trong môn sao!
Vị tài phán trưởng lão kia cũng là một gã đê giai Thần Vương, mặc dù không có địa vị gì, nhưng nhưng cũng biết có chút quy củ không thể phá, cho nên mới lên tiếng ngăn lại.
Hạ Giang lộ ra vài phần bi phẫn nói:
- Tiểu tử giỏi thì đánh với ta một trận.
Hắn rõ ràng dùng thực lực Thần Vương khiêu chiến Lăng Tiếu, tên này thật sự còn vô sỉ hơn Văn Thái Nhạc nhiều lắm.
- Người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ, muốn chiến liền chiến!
Lăng Tiếu nghiêm nghị đáp.
- Hảo hảo, ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì mới thật sự là Thần, loại tiểu nhân vật như ngươi ở trước mặt ta không chịu nổi một kích!
Hạ Giang nảy sinh ác độc nói.
Lăng Tiếu đã sớm đề phòng, lực lượng không ngừng khởi động, lực lượng giữa thần hồn và đan điền chuyển đổi dung hợp càng nhanh hơn không ít, khí tức của hắn xuất hiện tình huống bất ổn .
- Nguy rồi, chẳng lẽ lúc này lại đột phá?
Lăng Tiếu ở trong lòng lo lắng thầm hô nói.
Hạ Giang thật sự chuẩn bị xuất kích rồi, nhưng hắn lần nữa phiền muộn.
Bởi vì hắn lại bị người ngăn trở.
Một thanh âm phiêu miểu truyền tới:
- Hạ Giang còn không mang sư đệ ngươi về, còn ngại mất mặt không đủ sao?
Nếu như là người khác nói thì Hạ Giang có thể không để ý, nhưng thanh âm này lại là của sư phó hắn, hắn có thể công nhiên vi phạm sao?
Hắn chỉ có thể dừng thân hình lại, phi thường không cam lòng trừng mắt nói với Lăng Tiếu:
- Hy vọng ngươi có thể sống lâu một chút, để ta có cơ hội dẫm nát ngươi dưới chân!
- Ha ha, cái này ngươi có thể yên tâm, bản thiếu gia trẻ tuổi lắm, loại lão gia hỏa như ngươi chỉ sợ còn chết nhanh hơn cả ta đấy!
Lăng Tiếu trả lời lại một cách mỉa mai.
Hạ Giang hừ lạnh một tiếng, không hề tranh cãi với Lăng Tiếu nữa, mang theo Văn Thái Nhạc đã đánh mất ý chí chiến đấu rời khỏi luận võ tràng.
Lúc này tam nữ mới nhảy lên, đến bên người Lăng Tiếu xem hắn có bị thương không.
Lăng Tiếu tự nhiên không có chuyện gì rồi, hắn nhìn về phía Lăng Bá ở bên nói:
- Tên Lăng Bá cũng không hợp với ngươi lắm, nếu là ta, sớm đã đánh cho tên kia thành đầu heo rồi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!
Lăng Bá sững sờ, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng đánh giá hắn như vậy.
Hắn không dám phản bác, ngược lại lộ ra nụ cười ngây ngô nói:
- Thúc công giáo huấn đúng lắm, về sau nếu lại có người tìm thúc công phiền toái, ta lập tức đánh hắn thành đầu heo rồi tính sau.
Lăng Bá lớn tuổi hơn Lăng Tiếu nhiều, thực lực cũng mạnh hơn Lăng Tiếu rất nhiều, nhưng ở trong tộc bàn về bối phận, hắn chênh lệch Lăng Tiếu vài bối phận nên tiếng thúc công này vẫn phải ngoan ngoãn gọi!
- Tốt rồi, đừng ở chỗ này xưng hô như thế, sợ người khác không biết quan hệ của chúng ta sao? Ta phải đi về bế quan, một trận chiến này dường như có chút thu hoạch!
Lăng Tiếu nói.
Ngay sau đó, hắn mang theo tam nữ vội vàng quay về chỗ ở của mình.
Lăng Bá cảm ứng được khí tức Lăng Tiếu bất ổn, trên mặt lộ vài phần vui mừng nói:
- Tiểu thúc công này thoạt nhìn rất không tồi, hẳn về sau trong môn sẽ không quá tịch mịch rồi.
...
Hạ Giang đã mang theo Văn Thái Nhạc về tới hắn chỗ ở của Hạ Công.
- Sư... Sư phó!
Văn Thái Nhạc vẻ mặt chán chường nhìn sư phó của hắn.
Hắn biết rõ dùng cách làm người của sư phó, trận chiến này thua mất mặt như vậy, kết quả của hắn có thể nghĩ.
Hạ Công nhíu mày, trên mặt dày chớp động vẻ tức giận, hắn hé môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra, sau đó khoát tay áo ý bảo người mang hắn đi.
- Sư phó, cầu ngươi một lần nữa cho ta cơ hội, ta... Không muốn rời khỏi tông môn ah!
Văn Thái Nhạc lên tiếng cầu khẩn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.