Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1710: Đợi ngày sau ta lại chiến với ngươi một trận! (1)

Ngã Bản Thuần Khiết

24/11/2014

Lăng Tiếu không thể làm gì khác hơn là ở trong ánh mắt u oán của Trương Liên Hoa nhanh chóng trốn khỏi căn phòng.

Hắn sợ mình lại chậm hơn nửa nhịp thì sẽ không nỡ đi, muốn đem nữ nhân này hung hăng đè ở chỗ kín một phen.

Đến trong đại điện của Trương gia, vẻn vẹn có mấy người đang ở trong điện, một người trong đó là gia chủ Trương Trấn Hoa cùng với hai vị lão Thánh Hoàng, còn lại ba tên khách nhân thì có hai người Lăng Tiếu đều nhận ra, một người là thành chủ Phạm Quan Trường, một người thì là Phong Hậu Lâm, một người trung niên khác thì Lăng Tiếu lại không nhận ra.

- Ra mắt gia chủ, ra mắt thành chủ đại nhân!

Lăng Tiếu khẽ khom người nói.

Hắn chưa từng đối với hai người quỳ xuống hành lễ, hắn chỉ là tạm thời đành phải ở dưới người khác, tự nhiên sẽ không đem mình trở thành giống như nô tài mà biểu hiện trung thành.

Ở tương lai không lâu sau hắn sẽ rời khỏi chỗ này.

- Lăng Tiếu ngươi đến vừa lúc, thành chủ đại nhân tìm ngươi có đại hỉ sự a!

Trương Trấn Hoa hết sức cao hứng nói.

Dĩ vãng Trương Trấn Hoa nhìn Lăng Tiếu đều có vài phần ý khinh thường cùng khinh bỉ, hôm nay lại là không còn, hoàn toàn là đem Lăng Tiếu trở thành người nhà mình, ngữ khí hết sức quen thuộc.

Phạm Quan Trường đứng dậy khỏi ghế, chỉ lấy trung niên nam tử ngồi ở cạnh hắn nói:

- Lăng Tiếu đến đây, ta giới thiệu vị sư huynh Phùng Bình này của ta cho ngươi, phụ cận đệ nhất đại tông môn Thanh Nguyệt cung nội môn trưởng lão.

Lăng Tiếu nghe giới thiệu cũng lờ mờ biết được ý đồ của Phạm Quan Trường, lập tức tiến lên đối diện với Phùng Bình hành lễ vấn an nói:

- Ra mắt Phùng trưởng lão!

Phùng Bình cao thấp đánh giá Lăng Tiếu một cái tán thưởng nói:

- Lại còn chưa tới trăm tuổi, hơn nữa chỉ là ước chừng sáu mươi mà thôi, không biết ta đoán có đúng hay không?

Lăng Tiếu lập tức gật đầu đáp:

- Phùng địa nhân tuệ nhãn đuốc, Lăng Tiếu hiện nay năm mươi lăm tuổi!



Lăng Tiếu nhưng là biết người ở trong Thiên vực đều có một môn Quan Nhân chi thuật, có thể thấy được tu vi của đối phương, còn có thể phân biệt được tuổi tác lớn nhỏ, coi như là Tiềm Tức quyết của Lăng Tiếu cũng khó có thể trốn qua được một môn quan nhân chi thuật này.

Người ở tràng biết rõ đại khái niên kỷ của Lăng Tiếu, nhưng mà nghe Lăng Tiếu chính miệng thừa nhận vẫn là bị chấn kinh.

Bình dân bình thường ở tuổi tác này đã là bắt đầu đi vào giai đoạn già nua rồi, nhưng đối với võ giả mà nói vẫn là giai đoạn tráng niên, mà đối với một tuyệt thế cao thủ đột phá tới Thánh giả mà nói, tuyệt đối là tồn tại vô cùng trẻ tuổi, nhưng có thể xưng là thời thiếu niên.

Phùng Bình giống như là nhìn mỹ nữ xích lõa mà nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, để cho Lăng Tiếu cảm thấy cực kỳ lúng túng.

- Người này sẽ không phải là lão đồng tính đi!

Lăng Tiếu ở trong lòng thầm nghĩ.

- Tốt tốt, lại chỉ là 55 tuổi liền đạt tới thực lực như bây giờ, cũng là để cho lão phu cảm thấy sống vô dụng mấy ngàn tuổi a!

Phùng Bình liên tục tán thưởng nói.

- Phùng trưởng lão nói quá rồi!

Lăng Tiếu khiêm tốn ói.

Lúc này Trương Trấn Hoa cũng không khỏi ở một bên thầm nghĩ:

- Nguyên ai tiểu tử này trẻ tuổi như thế, sớm biết như thế ta nên tận lực lôi kéo thiên tài như vậy a, thật là hối hanaj khi không nghe lời của nữ nhi!

Trương Trấn Hoa biết chiến lực của Lăng Tiếu xuất sắc, nhưng mà vẫn chưa từng đem Lăng Tiếu quá để ở trong lòng, bởi vì trong nhà bọn họ không thiếu Thánh Hoàng trưởng lão.

Nhưng mà bây giờ nghe được niên kỷ của Lăng Tiếu cư nhiên trẻ tuổi như thế, vẫn là để cho hắn thất thố rồi.

Nếu như hắn càng trọng thị Lăng Tiếu, để Lăng Tiếu cảm ơn Trương gia bọn hắn, ngày sau Lăng Tiếu ở bên trong Thanh Nguyệt cung có thành tựu, vậy Trương gia bọn hắn không phải là cũng được lợi sao?

Nghĩ đến chỗ này, Trương Trấn Hoa lại cảm thấy hối hận vài phần, chỉ là hi vọng Lăng Tiếu đừng đối với Trương gia bọn họ có cái ác cảm gì mới tốt.

Phong Hậu Lâm ngồi ở một bên trên mặt tràn đầy đố kỵ mà nhìn Lăng Tiếu, phảng phất nhận thấy Lăng Tiếu là báo ra tuổi tác giả, làm sao có thể trẻ tuổi như vậy.



Ở bên trong cung bọn họ lấy tuổi tác thế này đạt tới Thánh Hoàng căn bản là không có, nghĩ đến tổ sư tạo ra Thanh Nguyệt cung bọn họ từng được vào hàng ngũ Thiên Thần Vương, khi ấy lão đạt tới thực lực như Lăng Tiếu bây giờ cũng đã là hơn hai trăm tuổi

Ở khi đó mà nói đã là thiên tài vô cùng giỏi rồi.

Nhưng mà so sánh với Lăng Tiếu vẫn là rất kém cỏi.

- Ngươi không cần khiêm tốn, ở trong Thiên Long địa vực lấy tuổi tác của ngươi đạt tới thực lực thế này chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay a!

Phùng Bình khen một tiếng, tiếp theo lại nói:

- Ngươinhwung nguyện ý gia nhập Thanh Nguyệt cung chúng ta, at có thể đều cử cho ngươi một gã Thần Vương làm sư phụ, lấy thiên phú của ngươi tin tưởng không tới ngàn năm hẳn có tư cách vấn đỉnh Thần Vương rồi!

Lời này vừa ra, người ở trong tràng đều là một bộ hâm mộ.

Phong Hậu Lâm thì là khó chịu ở trong lòng nói:

- Nói thì dễ nghe, trong mười vạn Thánh Hoàng có một người có thể đột phá tới Thần Vương cũng là không tệ rồi, lấy năng lực của tiện dân này Thần Vương há có vị trí của hắn sao.

Lăng Tiếu còn không biết nên ứng đáp như thế nào, Phong Hậu Lâm lại là lên tiếng nói:

- Phùng trưởng lão, ta cảm thấy không nên đem Lăng Tiếu triệu nhập vào trong cung.

Phùng Bình có chút không vui nhìn Phong Hậu Lâm nói:

- Lời này giải thích như thế nào? Chẳng lẽ là bởi vì hắn từng làm tiện dân?

Phùng Bình sớm từ sư đệ Phạm Quan Trường của hắn nghe nói chuyện Phong Hậu Lâm nhìn Lăng Tiếu không thuận mắt, cảm thấy Phong Hậu Lâm thật là khí lượng nhỏ, thật sự để cho hắn đối với Phong Hậu Lâm có ấn tượng cực kém.

Nếu không phải nhìn ở hắn là đệ tử nội môn, Phùng Bình đều đã không thèm ngó ngàng đến hắn rồi.

- Phùng trưởng lão ngươi nghe ta nói, tiện... Chiến lực của Lăng Tiếu cố nhiên không tầm thường, nhưng mà các ngươi đừng quyên hắn nhưng là đa trọng thuộc tính đồng tu, từ xưa đến nay có thể đa trọng thuộc tính đồng tu mà đạt tới Thần Vương cảnh trừ Ngũ Hành Hỗn Độn chi thân ra, tối đa cũng liền là hai loại thuộc tính, đạt tới ba loại thuộc tính đồng tu đã ít lại càng ít, trừ phi là cổ chi nhân kiệt mới có thể, còn nữa Thanh Nguyệt cung chúng ta căn bản không có huyền công tương ứng với nhiều loại thuộc tính đồng tu, làm sao để cho hắn đạt tới Thần Vương cảnh? Cho nên ta nhận thấy Lăng Tiếu dù là thiên tư xuất chúng, nhưng mà tương lai tất sẽ dừng bước ở trước Thần Vương cảnh, bởi vì muốn thành Thần trừ thiên phú của bản thân ra, còn cần cơ duyên lớn lao, thiếu một thứ cũng không được a!

Phong Hậu Lâm phân tích nói, trong mắt một điểm cũng không che giấu ý khinh thường đối với Lăng Tiếu.

Lời này của Phong Hậu Lâm vừa ra, người ở bên trong tràng thần sắc đều là phức tạp lên, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Phong Hậu Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Khống Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook