Chương 2038: Hai vị sư nương gặp chuyện không may. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
24/11/2014
Sau khi thần hồn của Lăng Tiếu khôi phục chút ít tri giác, hắn lập tức
vận khởi lên thiên liệu thương của Khống Thần quyết, khôi phục thương
thế của thần hồn.
Chỉ là một lần thụ thương này thực sự là quá nặng, đại bộ phận hồn lực cơ hồ bị nhân gia trảm diệt, nếu không phải hắn có lưu lại một điểm bảo vệ tính mạng, hắn làm sao còn mạng nữa.
Có thể khôi phục một điểm thần thức Lăng Tiếu liền cảm giác được dễ chịu hơn nhiều, hắn vốn định đem thần hồn lúc trước thu nhận vào nhất nhất luyện hóa khôi phục thần hồn của hắn, nhưng mà lại cảm giác được một chút cảm giác lạnh lẽo đánh đến để cho hắn phải lập tức từ trong ngất đi mà mê man tỉnh lại.
- Tiếu, ngươi... Ngươi đã tỉnh, ngươi... Ngươi cảm giác như thế nào rồi!
Lăng Tiếu vừa mới tỉnh, Vân Mộng Kỳ lập tức cảm giác được vội vã vui khóc mà gọi.
Lăng Tiếu mới nhìn được rõ ràng nguyên lai cảm giác lạnh lẽo kia chính là lệ thủy của Vân Mộng Kỳ nhỏ lên trên khuôn mặt của hắn.
Thuận theo tiếng kinh hô của nàng lại có mấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, chính là Ngọc Nhu Phỉ, Liệt Như Ngọc cùng với Chu Chỉ Tĩnh.
Ánh mắt của chúng nữ đều sưng đỏ, thần sắc hết sức tiều tụy, trạng thái rất là không tốt.
Nhưng mà sau khi chúng nữ thấy Lăng Tiếu tỉnh lại đều là xuất hiện nụ cười kích động, lệ thủy lại một lần nữa chảy ra.
- Phu quân ngươi... Ngươi không có chuyện gì chứ, dọa chết ta! Nếu như ta mất ngươi... Ta cũng không sống nữa!
Ngọc Nhu Phỉ ôm lấy Lăng Tiếu kích động nói.
Lăng Tiếu nhưng là vì cứu Cuồng Tăng mới tao ngộ thứ sát, đương nhiên nàng cũng không biết những người thứ sát kia đều không phải là người của Xà Nghĩa môn.
Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh dù là không nói gì, nhưng mà từ vẻ mặt của bọn họ thì Lăng Tiếu liền biết rõ, thương thế của hắn đã dẫn đến không ít người thương tâm.
Hắn miễn cưỡng cười cười nói:
- Để... Để cho các ngươi lo lắng rồi, ta... Ta không có chuyện gì, rất nhanh liền tốt rồi!
Ngừng một chút hắn lại hỏi:
- Đây là đâu? Nhạc... Nhạc phụ đại nhân không có chuyện gì chứ?
Chỗ bây giờ của hắn chính là trong một cái phòng ốc, hắn biết hẳn không phải là ở Xà lĩnh rồi.
Ngọc Nhu Phỉ nói:
- Nghĩa phụ hắn không có chuyện gì, bây giờ chúng ta đang ở Hạ Nham thành!
Lúc này Lăng Tiếu mới biết được một lần ngất đi của hắn này đã là gần một tháng rồi, còn may hắn còn một hơi, bằng không chúng nữ thật cho rằng hắn chết rồi.
Lăng Tiếu để cho chúng nữ đi ra ngoài, đem tin tức chính mình không có chuyện gì để cho những người khác biết, đồng thời hắn phải lập tức khôi thục thương thế của thần hồn rồi lại nói.
Chỉ là trong lòng hắn nghi ngờ người đánh lén hắn rốt cuộc là người nào?
Lăng Tiếu lần đầu bị trọng thương thần hồn.
Lúc này tại U Hồn Thần Đàm hắn không có dùng thần hồn công kích đám linh thú.
Mà lần này vì bảo vệ tính mạng không thể không dùng thần hồn ngăn cản một kích trí mạng.
Khi ấy hắn vì kéo dài thời gian, hắn muốn sáng tạo cơ hội cho Cuồng Tăng, bại gia tử cùng với thập tam thái tử.
Cũng vì như thế hắn mới có thể bảo vệ tính mạng của mình.
Chỉ cần giữ được mạng thì hắn sẽ khôi phục như cũ thôi.
Lăng Tiếu uống u hồn thần tuyền, những thương thế trong thần hồn đã khôi phục như cũ, sau đó hắn hấp thu luyện hóa tàn hồn.
Thương thế của thần hồn không sánh bằng thân thể, dù có Khống Thần Quyết liệu thương, u hồn thần tuyền cũng có công hiệu khôi phục, nhưng mà vết thương này đúng là quá nặng, hắn giữ lại chút thần hồn còn chưa tới Thiên Tôn giai.
Cho nên Lăng Tiếu cần phải tốn thời gian một tháng mới có thể khôi phục như cũ, hơn nữa sau khi luyện hóa những tàn hồn kia, thần hồn của hắn đạt tới cảnh giới cao hơn.
Nếu không phải lần này bị thương quá nặng, dựa vào những tàn hồn này hắn có thể đạt tới cao giai hậu kỳ, đúng là quá đáng tiếc!
Nhưng mà Lăng Tiếu đám sát thủ lần này là do người nào phái tới, không ngờ tu luyện bí thuật ổn thân, hắn không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, chuyện lần này còn khủng khiếp hơn đám người tổ chức Sát Thiên ám sát hắn gấp vạn lần.
Nếu bọn chúng dựa vào chiêu này thì Thần Vương cao giai cũng chưa chắc tiếp được.
Nghĩ tới đối phương đột nhiên xuất hiện và cho một kích trí mạng, Lăng Tiếu cảm thấy có chút bất an.
Hắn rất ghét cảm giác bị địch nhân nhìn chằm chằm vào thế này, một ngày còn chưa biết địch nhân giấu mặt này là ai thì hắn khó có thể an tâm được.
Nếu khi ấy không bị thương thần hồn, hắn sẽ hấp thu tàn hồn của tên Thần Vương này, có thế từ trong trí nhớ biết được là kẻ nào phái hắn đi, đồng thời cũng biết mình lại chọc ra chuyện phiền toái gì.
Hắn cảm thấy sau khi mình tới Thiên Vực đã rất điệu thấp rồi.
Nếu như người khác nghe được lời này của hắn, chỉ sợ sẽ tìm đậu hủ đập đầu chết cho rồi.
Liên tục nháo ra không biết bao nhiêu động tĩnh lớn, còn một mình xuất lĩnh đại quân thánh thú tiêu diệt một thế lực lớn.
Nếu việc này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động cả Thiên Vực!
Còn nữa, hắn còn hủy đi biểu tượng Thiên Thần Vương đấy.
Nếu những chuyện này xem như điệu thấp, vậy thì người khác không cần sống nổi rồi.
Đây là biểu tượng thân phận và đại biểu thực lực, đây chính là vinh quang, bất luận Thần Vương nào cũng khát vọng danh hiệu này, nhưng mà trong mắt Lăng Tiếu thì không đáng một đồng.
Lăng Tiếu xuất quan, tất cả mọi người cũng đã cao hứng trở lại.
Chúng nữ vẫn vô cùng lo lắng cho hắn.
Lăng Tiếu tìm Lăng Cương hỏi đầu tiên.
- Lăng Cương, ngươi có biết đám người Thứ Sát là thế nào hay không?
Lăng Cương bối rối một hồi, tuổi tác của hắn còn lớn hơn Lăng Tiếu gấp bao nhiêu lần, chuyện ở Thiên Vực hắn hiểu biết nhiều lắm.
Lăng Cương nói:
- Chiếu theo phương thức của Thứ Sát, vậy chính là U Ảnh ám sát đoàn rồi! Tổ chức này chỉ cần thu được thần tinh, người nào bọn chúng cũng dám giết, bọn chúng ăn tim gấu gan báo, không ngờ dám quấy rầy Tiếu thúc, sau khi quay về ta sẽ triệu tập nhân mã đi tiêu diệt bọn chúng.
Lăng Cương đầy lệ khí, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Nếu Lăng Tiếu xảy ra chuyện gì khi hắn đang bảo vệ bên cạnh, hắn trở về chắc sẽ bị trưởng lão xử phạt.
- U Ảnh ám sát đoàn?
Lăng Tiếu nhíu mày lẩm bẩm.
Bởi vì tạm thời không có chuyện gì, Lăng Tiếu liền cho mọi người quay về.
Hắn không có gấp gáp quay về Thiên Long Môn, hắn đi ra khỏi tông môn một thời gian, khó có thể đi ra một lần, hứn muốn mang theo Mộng Kỳ đi dạo Thiên Long địa vực một vòng.
Mặt khác hắn mấy năm qua chưa có đi thăm sư nương, cũng chưa gặp sư phụ!
Bên cạnh Lăng Tiếu trừ chúng nữ ra, chỉ lưu Lăng Cương, Mạc Âm Ngưu, Khang Văn, Khang Vũ, Thường Hạo Hữu, Tiên Vu Dã, Sát Thiên và Cuồng Tăng.
Đương nhiên, bại gia tử cùng thập tam thái tử nhất định là như hình bóng không rời.
Vốn Lăng Tiếu muốn mang Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh quay về Liệt Viêm thương minh đi, miễn cho Vân Mộng Kỳ không cao hứng.
Thế nhưng mà ai biết rõ trong thời gian làm quen ngắn ngủi, Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh đã quen thuộc Vân Mộng Kỳ cùng Ngọc Nhu Phỉ, hơn còn xưng hô "Tỷ muội" .
Chỉ là một lần thụ thương này thực sự là quá nặng, đại bộ phận hồn lực cơ hồ bị nhân gia trảm diệt, nếu không phải hắn có lưu lại một điểm bảo vệ tính mạng, hắn làm sao còn mạng nữa.
Có thể khôi phục một điểm thần thức Lăng Tiếu liền cảm giác được dễ chịu hơn nhiều, hắn vốn định đem thần hồn lúc trước thu nhận vào nhất nhất luyện hóa khôi phục thần hồn của hắn, nhưng mà lại cảm giác được một chút cảm giác lạnh lẽo đánh đến để cho hắn phải lập tức từ trong ngất đi mà mê man tỉnh lại.
- Tiếu, ngươi... Ngươi đã tỉnh, ngươi... Ngươi cảm giác như thế nào rồi!
Lăng Tiếu vừa mới tỉnh, Vân Mộng Kỳ lập tức cảm giác được vội vã vui khóc mà gọi.
Lăng Tiếu mới nhìn được rõ ràng nguyên lai cảm giác lạnh lẽo kia chính là lệ thủy của Vân Mộng Kỳ nhỏ lên trên khuôn mặt của hắn.
Thuận theo tiếng kinh hô của nàng lại có mấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, chính là Ngọc Nhu Phỉ, Liệt Như Ngọc cùng với Chu Chỉ Tĩnh.
Ánh mắt của chúng nữ đều sưng đỏ, thần sắc hết sức tiều tụy, trạng thái rất là không tốt.
Nhưng mà sau khi chúng nữ thấy Lăng Tiếu tỉnh lại đều là xuất hiện nụ cười kích động, lệ thủy lại một lần nữa chảy ra.
- Phu quân ngươi... Ngươi không có chuyện gì chứ, dọa chết ta! Nếu như ta mất ngươi... Ta cũng không sống nữa!
Ngọc Nhu Phỉ ôm lấy Lăng Tiếu kích động nói.
Lăng Tiếu nhưng là vì cứu Cuồng Tăng mới tao ngộ thứ sát, đương nhiên nàng cũng không biết những người thứ sát kia đều không phải là người của Xà Nghĩa môn.
Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh dù là không nói gì, nhưng mà từ vẻ mặt của bọn họ thì Lăng Tiếu liền biết rõ, thương thế của hắn đã dẫn đến không ít người thương tâm.
Hắn miễn cưỡng cười cười nói:
- Để... Để cho các ngươi lo lắng rồi, ta... Ta không có chuyện gì, rất nhanh liền tốt rồi!
Ngừng một chút hắn lại hỏi:
- Đây là đâu? Nhạc... Nhạc phụ đại nhân không có chuyện gì chứ?
Chỗ bây giờ của hắn chính là trong một cái phòng ốc, hắn biết hẳn không phải là ở Xà lĩnh rồi.
Ngọc Nhu Phỉ nói:
- Nghĩa phụ hắn không có chuyện gì, bây giờ chúng ta đang ở Hạ Nham thành!
Lúc này Lăng Tiếu mới biết được một lần ngất đi của hắn này đã là gần một tháng rồi, còn may hắn còn một hơi, bằng không chúng nữ thật cho rằng hắn chết rồi.
Lăng Tiếu để cho chúng nữ đi ra ngoài, đem tin tức chính mình không có chuyện gì để cho những người khác biết, đồng thời hắn phải lập tức khôi thục thương thế của thần hồn rồi lại nói.
Chỉ là trong lòng hắn nghi ngờ người đánh lén hắn rốt cuộc là người nào?
Lăng Tiếu lần đầu bị trọng thương thần hồn.
Lúc này tại U Hồn Thần Đàm hắn không có dùng thần hồn công kích đám linh thú.
Mà lần này vì bảo vệ tính mạng không thể không dùng thần hồn ngăn cản một kích trí mạng.
Khi ấy hắn vì kéo dài thời gian, hắn muốn sáng tạo cơ hội cho Cuồng Tăng, bại gia tử cùng với thập tam thái tử.
Cũng vì như thế hắn mới có thể bảo vệ tính mạng của mình.
Chỉ cần giữ được mạng thì hắn sẽ khôi phục như cũ thôi.
Lăng Tiếu uống u hồn thần tuyền, những thương thế trong thần hồn đã khôi phục như cũ, sau đó hắn hấp thu luyện hóa tàn hồn.
Thương thế của thần hồn không sánh bằng thân thể, dù có Khống Thần Quyết liệu thương, u hồn thần tuyền cũng có công hiệu khôi phục, nhưng mà vết thương này đúng là quá nặng, hắn giữ lại chút thần hồn còn chưa tới Thiên Tôn giai.
Cho nên Lăng Tiếu cần phải tốn thời gian một tháng mới có thể khôi phục như cũ, hơn nữa sau khi luyện hóa những tàn hồn kia, thần hồn của hắn đạt tới cảnh giới cao hơn.
Nếu không phải lần này bị thương quá nặng, dựa vào những tàn hồn này hắn có thể đạt tới cao giai hậu kỳ, đúng là quá đáng tiếc!
Nhưng mà Lăng Tiếu đám sát thủ lần này là do người nào phái tới, không ngờ tu luyện bí thuật ổn thân, hắn không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, chuyện lần này còn khủng khiếp hơn đám người tổ chức Sát Thiên ám sát hắn gấp vạn lần.
Nếu bọn chúng dựa vào chiêu này thì Thần Vương cao giai cũng chưa chắc tiếp được.
Nghĩ tới đối phương đột nhiên xuất hiện và cho một kích trí mạng, Lăng Tiếu cảm thấy có chút bất an.
Hắn rất ghét cảm giác bị địch nhân nhìn chằm chằm vào thế này, một ngày còn chưa biết địch nhân giấu mặt này là ai thì hắn khó có thể an tâm được.
Nếu khi ấy không bị thương thần hồn, hắn sẽ hấp thu tàn hồn của tên Thần Vương này, có thế từ trong trí nhớ biết được là kẻ nào phái hắn đi, đồng thời cũng biết mình lại chọc ra chuyện phiền toái gì.
Hắn cảm thấy sau khi mình tới Thiên Vực đã rất điệu thấp rồi.
Nếu như người khác nghe được lời này của hắn, chỉ sợ sẽ tìm đậu hủ đập đầu chết cho rồi.
Liên tục nháo ra không biết bao nhiêu động tĩnh lớn, còn một mình xuất lĩnh đại quân thánh thú tiêu diệt một thế lực lớn.
Nếu việc này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động cả Thiên Vực!
Còn nữa, hắn còn hủy đi biểu tượng Thiên Thần Vương đấy.
Nếu những chuyện này xem như điệu thấp, vậy thì người khác không cần sống nổi rồi.
Đây là biểu tượng thân phận và đại biểu thực lực, đây chính là vinh quang, bất luận Thần Vương nào cũng khát vọng danh hiệu này, nhưng mà trong mắt Lăng Tiếu thì không đáng một đồng.
Lăng Tiếu xuất quan, tất cả mọi người cũng đã cao hứng trở lại.
Chúng nữ vẫn vô cùng lo lắng cho hắn.
Lăng Tiếu tìm Lăng Cương hỏi đầu tiên.
- Lăng Cương, ngươi có biết đám người Thứ Sát là thế nào hay không?
Lăng Cương bối rối một hồi, tuổi tác của hắn còn lớn hơn Lăng Tiếu gấp bao nhiêu lần, chuyện ở Thiên Vực hắn hiểu biết nhiều lắm.
Lăng Cương nói:
- Chiếu theo phương thức của Thứ Sát, vậy chính là U Ảnh ám sát đoàn rồi! Tổ chức này chỉ cần thu được thần tinh, người nào bọn chúng cũng dám giết, bọn chúng ăn tim gấu gan báo, không ngờ dám quấy rầy Tiếu thúc, sau khi quay về ta sẽ triệu tập nhân mã đi tiêu diệt bọn chúng.
Lăng Cương đầy lệ khí, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Nếu Lăng Tiếu xảy ra chuyện gì khi hắn đang bảo vệ bên cạnh, hắn trở về chắc sẽ bị trưởng lão xử phạt.
- U Ảnh ám sát đoàn?
Lăng Tiếu nhíu mày lẩm bẩm.
Bởi vì tạm thời không có chuyện gì, Lăng Tiếu liền cho mọi người quay về.
Hắn không có gấp gáp quay về Thiên Long Môn, hắn đi ra khỏi tông môn một thời gian, khó có thể đi ra một lần, hứn muốn mang theo Mộng Kỳ đi dạo Thiên Long địa vực một vòng.
Mặt khác hắn mấy năm qua chưa có đi thăm sư nương, cũng chưa gặp sư phụ!
Bên cạnh Lăng Tiếu trừ chúng nữ ra, chỉ lưu Lăng Cương, Mạc Âm Ngưu, Khang Văn, Khang Vũ, Thường Hạo Hữu, Tiên Vu Dã, Sát Thiên và Cuồng Tăng.
Đương nhiên, bại gia tử cùng thập tam thái tử nhất định là như hình bóng không rời.
Vốn Lăng Tiếu muốn mang Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh quay về Liệt Viêm thương minh đi, miễn cho Vân Mộng Kỳ không cao hứng.
Thế nhưng mà ai biết rõ trong thời gian làm quen ngắn ngủi, Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh đã quen thuộc Vân Mộng Kỳ cùng Ngọc Nhu Phỉ, hơn còn xưng hô "Tỷ muội" .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.