Chương 413: Kịch chiến phủ thành chủ. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
15/09/2014
- Hắc, mặc kệ ngươi có tin đây là sự thật hay không, chờ ngươi quay lại tông môn thì ta nghĩ Phong chủ sẽ tuyên bố tin tức này!
Liễu Đông âm trầm cười cười, lại nói tiếp:
- Lăng Tiếu, bỏ tay khỏi người thê tử của ta, bằng không ngươi chết chắc!
Đột nhiên Lăng Tiếu cười rộ lên, sau đó thực buông tay khỏi Cát Bối Hân.
Thân thể mềm mại của Cát Bối Hân run lên, nàng còn cho rằng Lăng Tiếu thực thỏa hiệp, một bàn tay vòng qua eo của nàng, ôm nàng chặt hơn, khiến nàng cảm thấy ấm áp.
- Nàng sớm đã là nữ nhân của ta, các ngươi thả lão Đồ ra, bằng không thì các ngươi sẽ biết hậu quả!
Lăng Tiếu hít một hơi nói ra.
Trước đó hắn không quan tâm tới chuyện bị trục xuất sư môn, trước mắt hắn phải thay Cát Bối Hân giải quyết Liễu Đông đã, đồng thời cũng tự tay giải quyết ân oán với Liễu Đông.
- Ngươi tính là thứ gì, phụ thân mau giết hắn, vừa rồi ta bị hắn đánh thổ huyết đấy, thù này nhất định phải báo thù thai nhi tử a!
Bàng Dũng Hiện đố kị nhìn qua Lăng Tiếu.
Đây vốn là nữ nhân của hắn, bây giờ lại nằm trong ngực kẻ khác, tâm của hắn rất khó chịu.
- Im miệng, đây không phải chỗ ngươi nói chuyện.
Bàng Quân hừ lạnh với con của mình.
Bàng Dũng Hiện tự biết quá mức sốt ruột, lúc này đáp nhẹ một tiếng, sau đó lui ra phía sau.
Liễu Đông dữ tợn nhìn qua Lăng Tiếu nói:
- Phó chấp sự phiền toái ngươi giúp ta phế hắn đi.
Liễu Đông vốn nhìn Lăng Tiếu không vừa mắt, trước kia từng nhiều lần chống lại hắn, hôm nay lại ôm eo tiểu thiếp của mình, hắn có thể không giận sao?
Phó Tường Trung đứng lên, hắn là Linh Sư trung giai, cũng nhìn ra thực lực của Lăng Tiếu tương xứng với hắn, trong nội tâm thập phần nghi hoặc:
- Tiểu tử này trẻ như thế đã cường đại như vậy, làm sao có thể bị trục xuất tông môn chứ? Chẳng lẽ phạm sai lầm lớn gì?
Phó Tường Trung nghĩ thì nghĩ, nhưng mà Liễu Đông nói hắn vãn phải nghe, hắn còn cần Tam phẩm đan dược.
Thời điểm Phó Tường Trung muốn ra tay trước, Lăng Tiếu nhìn qua hắn nói:
- Liễu Đông cho các ngươi chỗ tốt gì, không ngờ dám mang tội danh đồng môn tương tàn?
- Hãy bớt sàm ngôn đi, hắn có thể cho chúng ta, ngươi không cho được!
Phó Tường Trung hừ lạnh một tiếng, tay của hắn chụp vào cổ của Lăng Tiếu cổ.
- Không nên ép ta đại khai sát giới!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói một câu, nâng tay lên chỉ qua Phó Tường Trung.
XÍU...UU!!
Một đạo hỏa linh lực lập tức từ đầu ngón tay của hắn bắn ra.
Lý gia thanh giai công pháp, Liệt Viêm Chỉ pháp!
Phó Tường Trung đâu ngờ tới Lăng Tiếu lại có thể có chiêu này, hơn nữa hai người quá gần, Lăng Tiếu bắn chỉ này ra thật nhanh, căn bản không có biện pháp né tránh.
Ah!
Phó Tường Trung kêu thảm một tiếng, hắn liên tục lui ra phía sau, nắm tay của hắn có máu tươi chảy ra ngoài.
Lúc này một chỉ của Lăng Tiếu đã xuyên qua lòng bàn tay của hắn.
- Hỏa thuộc tính!
Mấy gã chấp sự đồng thời hoảng sợ nói.
- Ta nói lại, các ngươi nên thả lão Đồ ra, bằng không ta sẽ không khách khí.
Lăng Tiếu đặt Cát Bối Hân ra phía sau nói ra.
- Hảo tiểu tử, đừng tưởng rằng chiếm chút tiện nghi là tự cao tự đại.
Phó Tường Trung nuốt một viên đan dược nói ra, hai chân đạp một cái, lập tức lao thẳng tới Lăng Tiếu.
- Liệt Viêm Cuồng Sa.
Phó Tường Trung hét lớn một tiếng, hai chân mang theo cát vàng, giống như bão cát trong sa mạc, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
- Chơi thối pháp với ta, ngươi muốn chết!
Lăng Tiếu cười lạnh, đồng thời đạp một cái, cả thân thể cũng như lò xo nhảy lên giữa không trung, hai chân như lưỡi dao sắc bén đá thẳng vào Phó Tường Trung.
Phong Thần Thối đệ tam chiêu "Bạo Vũ Cuồng Phong" !
Bang bang!
Vô số thối ảnh cùng đan vào nhau, phát ra từng tiếng trầm đục.
Màu vàng đát và hàn ý áp bách cả gian phòng này.
Phó Tường Trung thật sự không nghĩ tới thối pháp thành danh của mình lại bị người ta áp chế như thế.
Bên này bọn người Liễu Đông cũng ngưng trọng, bọn họ không nghĩ tới Lăng Tiếu có thể chỉ pháp tinh diệu, lại tinh thông thối pháp như thế.
- Bại cho ta!
Lăng Tiếu lập tức đá nhanh hơn, từng đạo băng chuy từ mũi chân bay ra.
Chiêu thức của Phó Tường Trung đã hết, Lăng Tiếu lập tức bộc phát uy lực.
Rầm rầm!
Phó Tường Trung bị một cước ẩn chứa thuộc tính băng hàn đá trúng, linh khí hộ thân của hắn bị đá nát tả tơi, thân thể rốt cục chịu không nổi, kêu thảm một tiếng, hắn như đạn pháo bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào vách gian phòng.
Lăng Tiếu vững vàng rơi xuống mặt đất, bộ dáng vô cùng lãnh khốc.
Nếu như hiện tại có càng nhiều thiếu nữ ở đây, tuyệt đối sẽ bị bộ dáng của hắn hấp dẫn.
- Để cho ta lĩnh giáo thối pháp của các hạ!
Chu Hoành Lâm không có động tĩnh lập tức ra tay.
Hắn là chấp sự nội môn của Dược Phong, đồng thời cũng là nhị phẩm luyện dược sư của Dược Phong, dùng chưởng pháp thành danh.
Hai tay của hắn có chưởng ảnh nóng rực, lập tức nện thẳng vào ngực của Lăng Tiếu.
Tốc độ chưởng ảnh nhanh chóng tuyệt luân, lại thêm đánh bất ngờ nên khó lòng phòng bị.
Bang bang!
Mà Lăng Tiếu không kịp phản ứng, bị đánh trúng mấy chưởng.
- Làm tốt lắm, giết hắn cho ta!
Liễu Đông hăng máu gà rống lớn lên.
Bàng Dũng Hiện bên cạnh cũng hét lớn lên.
- Chụp chết cái này đáng chết tạp chủng!" .
- Tiếu!
Cát Bối Hân ỏ xa xa hoảng sợ hét lên.
Lúc nàng muốn chạy tới, đột nhiên dừng lại, kinh hỉ nhìn qua phía trước.
Lăng Tiếu vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả linh khí hộ thể cũng không xuất ra, thân thể không có chút bị thương, dường như vừa rồi Chu Hoành Lâm đánh lên người chẳng làm hắn bị gì cả.
Chu Hoành Lâm kinh hãi nhìn qua Lăng Tiếu hoảng sợ nói:
- Ngươi... Ngươi làm sao có thể không bị thương!
- Chỉ bằng ngươi cũng xứng đánh ta bị thương?
Lăng Tiếu khinh thường nói một câu.
Liễu Đông kinh hoảng, vào lúc Lăng Tiếu đến Dược Phong chỉ là Huyền Sĩ cao giai mà thôi, hôm nay làm sao mạnh mẽ như thế, thực lực còn hơn cả Phó Tường Trung, Chu Hoành Lâm hai người.
- Bàng chấp sự các ngươi cùng tiến lên tiêu diệt hắn đi!
Liễu Đông quát.
- Đến đây đi, đừng lãng phí thời gian!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói một câu, thân thể của hắn biến mất như quỷ mị.
- Lão Chu coi chừng!
Bàng Quân quát to một tiếng, sau đó đánh thẳng vào Lăng Tiếu.
Chu Hoành Lâm nghe Bàng Quân nhắc nhở, lập tức sinh cảnh giác đánh ra sau mấy chưởng.
Đáng tiếc hắn công kích thất bại, đánh vào chỉ là tàn ảnh, trong đầu kinh hãi.
- Thật nhanh!
Bang bang!
Lăng Tiếu đã tới bên chỗ Chu Hoành Lâm, Bài Vân Chưởng đánh vào hông Chu Hoành Lâm.
Lúc này Bàng Quân đã giết qua.
Lăng Tiếu sớm có chuẩn bị, nghiêng người tránh đi, đồng thời trong trong tay cầm Liệt Viêm Kiếm, quay người chém giết với Bàng Quân.
Ầm ầm!
Huyền kỹ huyễn lệ không ngừng hiện ra trên không trung.
- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới Linh Sư trung giai đã có thực lực như vậy, nhưng mà đáng tiếc, ngươi nhất định phải chết!
Bàng Quân thật không nghĩ tới Lăng Tiếu có thực lực tương xứng với hắn, lúc này than nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay tăng cường linh lực, từng đạo kiếm ảnh mờ mịt đâm thẳng vào người Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không ngừng lui ra phía sau, Chu Hoành Lâm cùng Phó Tường Trung nắm lấy cơ hội tấn công từ hai bên.
Liễu Đông âm trầm cười cười, lại nói tiếp:
- Lăng Tiếu, bỏ tay khỏi người thê tử của ta, bằng không ngươi chết chắc!
Đột nhiên Lăng Tiếu cười rộ lên, sau đó thực buông tay khỏi Cát Bối Hân.
Thân thể mềm mại của Cát Bối Hân run lên, nàng còn cho rằng Lăng Tiếu thực thỏa hiệp, một bàn tay vòng qua eo của nàng, ôm nàng chặt hơn, khiến nàng cảm thấy ấm áp.
- Nàng sớm đã là nữ nhân của ta, các ngươi thả lão Đồ ra, bằng không thì các ngươi sẽ biết hậu quả!
Lăng Tiếu hít một hơi nói ra.
Trước đó hắn không quan tâm tới chuyện bị trục xuất sư môn, trước mắt hắn phải thay Cát Bối Hân giải quyết Liễu Đông đã, đồng thời cũng tự tay giải quyết ân oán với Liễu Đông.
- Ngươi tính là thứ gì, phụ thân mau giết hắn, vừa rồi ta bị hắn đánh thổ huyết đấy, thù này nhất định phải báo thù thai nhi tử a!
Bàng Dũng Hiện đố kị nhìn qua Lăng Tiếu.
Đây vốn là nữ nhân của hắn, bây giờ lại nằm trong ngực kẻ khác, tâm của hắn rất khó chịu.
- Im miệng, đây không phải chỗ ngươi nói chuyện.
Bàng Quân hừ lạnh với con của mình.
Bàng Dũng Hiện tự biết quá mức sốt ruột, lúc này đáp nhẹ một tiếng, sau đó lui ra phía sau.
Liễu Đông dữ tợn nhìn qua Lăng Tiếu nói:
- Phó chấp sự phiền toái ngươi giúp ta phế hắn đi.
Liễu Đông vốn nhìn Lăng Tiếu không vừa mắt, trước kia từng nhiều lần chống lại hắn, hôm nay lại ôm eo tiểu thiếp của mình, hắn có thể không giận sao?
Phó Tường Trung đứng lên, hắn là Linh Sư trung giai, cũng nhìn ra thực lực của Lăng Tiếu tương xứng với hắn, trong nội tâm thập phần nghi hoặc:
- Tiểu tử này trẻ như thế đã cường đại như vậy, làm sao có thể bị trục xuất tông môn chứ? Chẳng lẽ phạm sai lầm lớn gì?
Phó Tường Trung nghĩ thì nghĩ, nhưng mà Liễu Đông nói hắn vãn phải nghe, hắn còn cần Tam phẩm đan dược.
Thời điểm Phó Tường Trung muốn ra tay trước, Lăng Tiếu nhìn qua hắn nói:
- Liễu Đông cho các ngươi chỗ tốt gì, không ngờ dám mang tội danh đồng môn tương tàn?
- Hãy bớt sàm ngôn đi, hắn có thể cho chúng ta, ngươi không cho được!
Phó Tường Trung hừ lạnh một tiếng, tay của hắn chụp vào cổ của Lăng Tiếu cổ.
- Không nên ép ta đại khai sát giới!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói một câu, nâng tay lên chỉ qua Phó Tường Trung.
XÍU...UU!!
Một đạo hỏa linh lực lập tức từ đầu ngón tay của hắn bắn ra.
Lý gia thanh giai công pháp, Liệt Viêm Chỉ pháp!
Phó Tường Trung đâu ngờ tới Lăng Tiếu lại có thể có chiêu này, hơn nữa hai người quá gần, Lăng Tiếu bắn chỉ này ra thật nhanh, căn bản không có biện pháp né tránh.
Ah!
Phó Tường Trung kêu thảm một tiếng, hắn liên tục lui ra phía sau, nắm tay của hắn có máu tươi chảy ra ngoài.
Lúc này một chỉ của Lăng Tiếu đã xuyên qua lòng bàn tay của hắn.
- Hỏa thuộc tính!
Mấy gã chấp sự đồng thời hoảng sợ nói.
- Ta nói lại, các ngươi nên thả lão Đồ ra, bằng không ta sẽ không khách khí.
Lăng Tiếu đặt Cát Bối Hân ra phía sau nói ra.
- Hảo tiểu tử, đừng tưởng rằng chiếm chút tiện nghi là tự cao tự đại.
Phó Tường Trung nuốt một viên đan dược nói ra, hai chân đạp một cái, lập tức lao thẳng tới Lăng Tiếu.
- Liệt Viêm Cuồng Sa.
Phó Tường Trung hét lớn một tiếng, hai chân mang theo cát vàng, giống như bão cát trong sa mạc, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
- Chơi thối pháp với ta, ngươi muốn chết!
Lăng Tiếu cười lạnh, đồng thời đạp một cái, cả thân thể cũng như lò xo nhảy lên giữa không trung, hai chân như lưỡi dao sắc bén đá thẳng vào Phó Tường Trung.
Phong Thần Thối đệ tam chiêu "Bạo Vũ Cuồng Phong" !
Bang bang!
Vô số thối ảnh cùng đan vào nhau, phát ra từng tiếng trầm đục.
Màu vàng đát và hàn ý áp bách cả gian phòng này.
Phó Tường Trung thật sự không nghĩ tới thối pháp thành danh của mình lại bị người ta áp chế như thế.
Bên này bọn người Liễu Đông cũng ngưng trọng, bọn họ không nghĩ tới Lăng Tiếu có thể chỉ pháp tinh diệu, lại tinh thông thối pháp như thế.
- Bại cho ta!
Lăng Tiếu lập tức đá nhanh hơn, từng đạo băng chuy từ mũi chân bay ra.
Chiêu thức của Phó Tường Trung đã hết, Lăng Tiếu lập tức bộc phát uy lực.
Rầm rầm!
Phó Tường Trung bị một cước ẩn chứa thuộc tính băng hàn đá trúng, linh khí hộ thân của hắn bị đá nát tả tơi, thân thể rốt cục chịu không nổi, kêu thảm một tiếng, hắn như đạn pháo bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào vách gian phòng.
Lăng Tiếu vững vàng rơi xuống mặt đất, bộ dáng vô cùng lãnh khốc.
Nếu như hiện tại có càng nhiều thiếu nữ ở đây, tuyệt đối sẽ bị bộ dáng của hắn hấp dẫn.
- Để cho ta lĩnh giáo thối pháp của các hạ!
Chu Hoành Lâm không có động tĩnh lập tức ra tay.
Hắn là chấp sự nội môn của Dược Phong, đồng thời cũng là nhị phẩm luyện dược sư của Dược Phong, dùng chưởng pháp thành danh.
Hai tay của hắn có chưởng ảnh nóng rực, lập tức nện thẳng vào ngực của Lăng Tiếu.
Tốc độ chưởng ảnh nhanh chóng tuyệt luân, lại thêm đánh bất ngờ nên khó lòng phòng bị.
Bang bang!
Mà Lăng Tiếu không kịp phản ứng, bị đánh trúng mấy chưởng.
- Làm tốt lắm, giết hắn cho ta!
Liễu Đông hăng máu gà rống lớn lên.
Bàng Dũng Hiện bên cạnh cũng hét lớn lên.
- Chụp chết cái này đáng chết tạp chủng!" .
- Tiếu!
Cát Bối Hân ỏ xa xa hoảng sợ hét lên.
Lúc nàng muốn chạy tới, đột nhiên dừng lại, kinh hỉ nhìn qua phía trước.
Lăng Tiếu vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả linh khí hộ thể cũng không xuất ra, thân thể không có chút bị thương, dường như vừa rồi Chu Hoành Lâm đánh lên người chẳng làm hắn bị gì cả.
Chu Hoành Lâm kinh hãi nhìn qua Lăng Tiếu hoảng sợ nói:
- Ngươi... Ngươi làm sao có thể không bị thương!
- Chỉ bằng ngươi cũng xứng đánh ta bị thương?
Lăng Tiếu khinh thường nói một câu.
Liễu Đông kinh hoảng, vào lúc Lăng Tiếu đến Dược Phong chỉ là Huyền Sĩ cao giai mà thôi, hôm nay làm sao mạnh mẽ như thế, thực lực còn hơn cả Phó Tường Trung, Chu Hoành Lâm hai người.
- Bàng chấp sự các ngươi cùng tiến lên tiêu diệt hắn đi!
Liễu Đông quát.
- Đến đây đi, đừng lãng phí thời gian!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói một câu, thân thể của hắn biến mất như quỷ mị.
- Lão Chu coi chừng!
Bàng Quân quát to một tiếng, sau đó đánh thẳng vào Lăng Tiếu.
Chu Hoành Lâm nghe Bàng Quân nhắc nhở, lập tức sinh cảnh giác đánh ra sau mấy chưởng.
Đáng tiếc hắn công kích thất bại, đánh vào chỉ là tàn ảnh, trong đầu kinh hãi.
- Thật nhanh!
Bang bang!
Lăng Tiếu đã tới bên chỗ Chu Hoành Lâm, Bài Vân Chưởng đánh vào hông Chu Hoành Lâm.
Lúc này Bàng Quân đã giết qua.
Lăng Tiếu sớm có chuẩn bị, nghiêng người tránh đi, đồng thời trong trong tay cầm Liệt Viêm Kiếm, quay người chém giết với Bàng Quân.
Ầm ầm!
Huyền kỹ huyễn lệ không ngừng hiện ra trên không trung.
- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới Linh Sư trung giai đã có thực lực như vậy, nhưng mà đáng tiếc, ngươi nhất định phải chết!
Bàng Quân thật không nghĩ tới Lăng Tiếu có thực lực tương xứng với hắn, lúc này than nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay tăng cường linh lực, từng đạo kiếm ảnh mờ mịt đâm thẳng vào người Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không ngừng lui ra phía sau, Chu Hoành Lâm cùng Phó Tường Trung nắm lấy cơ hội tấn công từ hai bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.