Chương 688: Lại lấy được Thiên đỉnh. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
02/10/2014
Ban đầu hắn không muốn bị người khác khống chế, ở trong Cổ thành ngây người ba tháng sau đó mới tấn thăng thành Tứ phẩm Luyện dược sư, đem Hoạt Tạng Hoàn Phủ đan luyện chế ra, đem tạng phủ của mình cải tạo một lần, đồng thời đem tình cổ trong cơ thể mình giải quyết rồi.
Cho nên hắn hiện tại căn bản liền không có khí tức của Cổ tộc nhân, lúc này mới bị lão ẩu hiểu nhầm.
Lúc mắt thấy lão ẩu hóa thành vụ đoàn hướng đầu hắn chui vào, Lăng Tiếu trong nháy mắt đem Si mị lam hỏa diễm triệu hồi ra ngoài, đem thân thể của mình bảo hộ chặt chẽ.
Lão ẩu biết rõ sự lợi hại của thiên hỏa, lập tức dừng lại, cũng lui về sau không ít.
- Tiểu tử, cho dù có thiên hỏa che chở cho ngươi, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lão ẩu tức giận mắng một tiếng, tiếp theo đối với Kim Tàm Cổ kia hạ chỉ thị đem Lăng Tiếu giết chết.
Đúng lúc này, Lăng Tiếu lấy ra một vật bày ra cho lão ẩu nhìn, khó khăn nói:
- Tiền... Tiền bối mời xem!
Trong tay Lăng Tiếu nhiều hơn một khối bài tử, đây là một khối lệnh bài rất cổ xưa, tài liệu như ngọc mà không phải ngọc, như sắt mà không phải sát, là một loại tài liệu hiếm thấy làm thành, chính diện còn điêu khắc một con cổ trùng, ở dưới trùng tượng còn có khắc hai cái dị tộc văn tự khiến người ta khó có thể xem hiểu.
Lão ẩu trong nháy mắt thu lại thân ảnh sững sờ nhìn khối bài tử kia, sắc mặt đầu tiên là có chút mờ mịt, tựa hồ đang cố gắng nhớ lại cái gì.
Chỉ chốc lát sau, lão ẩu tựa hồ nhớ ra cái gì đó, thần sắc trở nên cung kính lên, hai tay đan chéo ôm ở trước ngực, hướng về phía tấm lẹnh bài kia lẩm bẩm nói một chút thoại ngữ mà Lăng Tiếu nghe không hiểu.
Lăng Tiếu không biết lão ẩu đang làm cái gì, hắn lại lấy ra hai khỏa đan dược nhét vào trong miệng, lần nữa hết sức khôi phục thương thế.
Liên tục bị thương, hắn đều nhanh muốn chết rồi, tốt là tính mạng của hắn đúng như lời nói của Huyền Diệu lúc trước là mệnh cách tiểu cường đánh không chết, còn có một tia khẩu khí, hắn liền tạm thời không chết được.
Bất quá hắn nhất định phải tranh thủ nhanh một chút tốt lên, bằng không thật không biết lão ẩu này còn có thể lại xuống trọng thủ hay không.
Lão ẩu đình chỉ lẩm bẩm thoại ngữ, sau đó hướng về phía Lăng Tiếu quang đi ánh mắt hoàn toàn bất đồng với vừa rồi nói:
- Lệnh bài kia là ai đưa cho ngươi?
Lăng Tiếu khó nhọc nói:
- Vâng... Là Đại tế ti gia gia cấp cho ta!
Ở trước lúc Lăng Tiếu rời đi Cổ thành, Đại tế ti từng cho hắn một cái không gian giới, bên trong trừ ra một ít linh thảo, còn có một khối ngọc đồng, khi Lăng Tiếu tìm được Thiên Cổ thần thông, nếu cần giúp đỡ liền bóp nát khối ngọc đồng này, Đại tế ti tự nhiên sẽ chạy tới, mà trừ linh thảo cùng ngọc đồng ra, còn có tấm lệnh bài này.
Lúc ấy, Đại tế ti cũng không nói tác dụng của tấm lệnh bài này, chẳng qua là nói cho hắn biết, nếu như ngày sau về đến Cổ Tế thành, chỉ cần đưa ra lệnh bài là đủ.
Lăng Tiếu cảm thấy lệnh bài kia hẳn là giấy thông hành của hắn ở Cổ Tế thành, hoặc là chứng minh thân phận của mình ở trong Cổ tộc.
Cho nên, khi hắn mới vừa rồi vô kế khả thi, mới lấy ra tấm lệnh bài kia hi vọng có thể để cho lão ẩu tin tưởng thân phận của mình, nếu như lệnh bài kia cũng vô ích, vậy hắn chỉ có một cái tử lộ rồi.
Hoàn hảo, lệnh bài kia tựa hồ nổi lên chút tác dụng, để cho lão ẩu dừng lại, nhìn tình huống của nàng hẳn là thật nhớ ra cái gì đó.
Mắt thấy thân ảnh của lão ẩu càng ngày càng mờ, nàng biết ý chí của mình đã sắp biến mất ở trong thiên địa rồi.
Nàng nhìn Lăng Tiếu ôn nhu nói:
- Hài tử, thật xin lỗi, lão thân trách nhầm ngươi, ngươi đã là phò mã của tộc ta, liền hảo hảo ghi nhớ lời của lão thân nói.
Lăng Tiếu thở phào nhẹ nhõm, lúc này hướng lão ẩu gật đầu.
Lão ẩu lộ ra một cái nụ cười hiền lành, trong tay nhẹ nhàng chiêu một cái, tiểu đỉnh kia liền bay đến trước người Lăng Tiếu, Kim Tàm Cổ kia cũng trong nháy mắt thu nhỏ lại chui vào bên trong tiểu đỉnh.
- Đây là Thiên Cổ thần đỉnh, là thánh vật của tộc ta, hôm nay ngươi nếu là phò mã của tộc ta, vậy nó liền do ngươi mang về tỏng tộc để hảo hảo bảo quản, nó có thể để cho tộc ta huy hoàng lần nữa, thần đỉnh này tuyệt đối không được mất, cho dù có chết cũng phải đem nó mang về.
Nguồn: Truyen.org
Lão ẩu hết sức trịnh trọng nói.
Lăng Tiếu theo bản năng gật đầu, trong lòng thầm hô:
- Tiểu đỉnh này thật là Thiên Cổ thần đỉnh đứng hàng thứ tám?
Thiên hạ Chín đại Thiên đỉnh, mỗi một kiện thần đỉnh đều có uy năng bất khả tư nghị, mỗi một kiện thần đỉnh đều là thần vật khó gặp. Trong thiên hạ không biết có bao nhiêu cường giả, bao nhiêu Luyện dược sư khát vọng đạt được một kiện thần đỉnh, nhưng mà thần đỉnh đều là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cũng không phải là thực lực ngươi mạnh bao nhiêu liền có thể đạt được thần đỉnh, trong chuyện này còn cần phải có cơ duyên lớn lao mới có thể nhìn thấy thần đỉnh.
Lăng Tiếu sớm ở trong gia tộc trong lúc vô tình đạt được Hắc Diệu thần đỉnh, hôm nay Thiên Cổ thần đỉnh của Cổ tộc lại bày ra ở trước mắt, tương đương với có hai đại thần đỉnh nơi tay rồi.
Đây nếu để cho người khác biết, chỉ sợ không biết tiện sát bao nhiêu siêu cấp cao thủ, cho dù là Thánh giai dại lão cũng muốn đỏ mắt.
Người khác ngay cả đạp biến thiên sơn vạn thủy, cuối cùng thần vật khó gặp, mà trong tay người trẻ tuổi này nhưng lại có hai kiện, điều này có thể để cho bọn họ không đỏ mắt cùng đố kỵ sao?
Bóng dáng của lão ẩu đã sắp biến mất, nàng tăng nhanh ngữ khí nói chuyện nói:
- Sau khi trở về nói cho Đại tế ti hiện tại, để cho hắn ngàn vạn đừng nhớ đến chuyện báo thù, thế lực đối đầu vô cùng cường đại, nếu như tộc ta không xuất hiện hậu nhân Thánh giả, tuyệt đối không thể tham dự bất kỳ phe phái đấu tranh gì, cùng người không thù, chỉ có tộc ta hương khói không đoạn, cuối cùng có một ngày sẽ có hậu nhân có Thiên Cổ thân thể xuất hiện, trọng chấn uy danh của tộc ta, báo thù rửa hận cho Cổ tộc ta!
Ở trong chốc lát này, thân thể của Lăng Tiếu đã miễn cưỡng tốt hơn một chút, hắn nghe được Thiên Cổ thân thể, lập tức vùng vẫy đứng lên nói:
- Tiền bối, Tế ti nữ hiện tại cũng chính là phu nhân của ta, nàng chính là Thiên Cổ thân thể, ngài có biết Thiên Cổ thần công ở nơi nào, nàng chừng một năm nữa liền sắp 20 tuổi rồi, đến lúc đó lại không tìm được Thiên Cổ thần công nàng sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn.
Lăng Tiếu một hơi nói xong, trong miệng càng không ngừng phun ra huyết tích.
Năng lượng của lão ẩu đã tiêu hao hết, sau khi nghe tới Lăng Tiếu nói đến Thiên Cổ thân thể, con ngươi phóng lớn mấy phần, ngón tay chỉ phương hướng tiểu đỉnh kia nói:- Thiên Cổ thần công ở... Ở...
Nàng vẫn chưa nói hết, sắc mặt lộ ra vẻ không cam lòng biến mất ở giữa thiên địa.
- Tiền bối!
Lăng Tiếu kinh hô.
Hắn biết lão ẩu kia khẳng định biết hạ lạc của Thiên Cổ thần công, chỉ là thời gian của nàng đã đến, không có biện páp nói xong liền đã biến mất rồi.
Cho nên hắn hiện tại căn bản liền không có khí tức của Cổ tộc nhân, lúc này mới bị lão ẩu hiểu nhầm.
Lúc mắt thấy lão ẩu hóa thành vụ đoàn hướng đầu hắn chui vào, Lăng Tiếu trong nháy mắt đem Si mị lam hỏa diễm triệu hồi ra ngoài, đem thân thể của mình bảo hộ chặt chẽ.
Lão ẩu biết rõ sự lợi hại của thiên hỏa, lập tức dừng lại, cũng lui về sau không ít.
- Tiểu tử, cho dù có thiên hỏa che chở cho ngươi, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lão ẩu tức giận mắng một tiếng, tiếp theo đối với Kim Tàm Cổ kia hạ chỉ thị đem Lăng Tiếu giết chết.
Đúng lúc này, Lăng Tiếu lấy ra một vật bày ra cho lão ẩu nhìn, khó khăn nói:
- Tiền... Tiền bối mời xem!
Trong tay Lăng Tiếu nhiều hơn một khối bài tử, đây là một khối lệnh bài rất cổ xưa, tài liệu như ngọc mà không phải ngọc, như sắt mà không phải sát, là một loại tài liệu hiếm thấy làm thành, chính diện còn điêu khắc một con cổ trùng, ở dưới trùng tượng còn có khắc hai cái dị tộc văn tự khiến người ta khó có thể xem hiểu.
Lão ẩu trong nháy mắt thu lại thân ảnh sững sờ nhìn khối bài tử kia, sắc mặt đầu tiên là có chút mờ mịt, tựa hồ đang cố gắng nhớ lại cái gì.
Chỉ chốc lát sau, lão ẩu tựa hồ nhớ ra cái gì đó, thần sắc trở nên cung kính lên, hai tay đan chéo ôm ở trước ngực, hướng về phía tấm lẹnh bài kia lẩm bẩm nói một chút thoại ngữ mà Lăng Tiếu nghe không hiểu.
Lăng Tiếu không biết lão ẩu đang làm cái gì, hắn lại lấy ra hai khỏa đan dược nhét vào trong miệng, lần nữa hết sức khôi phục thương thế.
Liên tục bị thương, hắn đều nhanh muốn chết rồi, tốt là tính mạng của hắn đúng như lời nói của Huyền Diệu lúc trước là mệnh cách tiểu cường đánh không chết, còn có một tia khẩu khí, hắn liền tạm thời không chết được.
Bất quá hắn nhất định phải tranh thủ nhanh một chút tốt lên, bằng không thật không biết lão ẩu này còn có thể lại xuống trọng thủ hay không.
Lão ẩu đình chỉ lẩm bẩm thoại ngữ, sau đó hướng về phía Lăng Tiếu quang đi ánh mắt hoàn toàn bất đồng với vừa rồi nói:
- Lệnh bài kia là ai đưa cho ngươi?
Lăng Tiếu khó nhọc nói:
- Vâng... Là Đại tế ti gia gia cấp cho ta!
Ở trước lúc Lăng Tiếu rời đi Cổ thành, Đại tế ti từng cho hắn một cái không gian giới, bên trong trừ ra một ít linh thảo, còn có một khối ngọc đồng, khi Lăng Tiếu tìm được Thiên Cổ thần thông, nếu cần giúp đỡ liền bóp nát khối ngọc đồng này, Đại tế ti tự nhiên sẽ chạy tới, mà trừ linh thảo cùng ngọc đồng ra, còn có tấm lệnh bài này.
Lúc ấy, Đại tế ti cũng không nói tác dụng của tấm lệnh bài này, chẳng qua là nói cho hắn biết, nếu như ngày sau về đến Cổ Tế thành, chỉ cần đưa ra lệnh bài là đủ.
Lăng Tiếu cảm thấy lệnh bài kia hẳn là giấy thông hành của hắn ở Cổ Tế thành, hoặc là chứng minh thân phận của mình ở trong Cổ tộc.
Cho nên, khi hắn mới vừa rồi vô kế khả thi, mới lấy ra tấm lệnh bài kia hi vọng có thể để cho lão ẩu tin tưởng thân phận của mình, nếu như lệnh bài kia cũng vô ích, vậy hắn chỉ có một cái tử lộ rồi.
Hoàn hảo, lệnh bài kia tựa hồ nổi lên chút tác dụng, để cho lão ẩu dừng lại, nhìn tình huống của nàng hẳn là thật nhớ ra cái gì đó.
Mắt thấy thân ảnh của lão ẩu càng ngày càng mờ, nàng biết ý chí của mình đã sắp biến mất ở trong thiên địa rồi.
Nàng nhìn Lăng Tiếu ôn nhu nói:
- Hài tử, thật xin lỗi, lão thân trách nhầm ngươi, ngươi đã là phò mã của tộc ta, liền hảo hảo ghi nhớ lời của lão thân nói.
Lăng Tiếu thở phào nhẹ nhõm, lúc này hướng lão ẩu gật đầu.
Lão ẩu lộ ra một cái nụ cười hiền lành, trong tay nhẹ nhàng chiêu một cái, tiểu đỉnh kia liền bay đến trước người Lăng Tiếu, Kim Tàm Cổ kia cũng trong nháy mắt thu nhỏ lại chui vào bên trong tiểu đỉnh.
- Đây là Thiên Cổ thần đỉnh, là thánh vật của tộc ta, hôm nay ngươi nếu là phò mã của tộc ta, vậy nó liền do ngươi mang về tỏng tộc để hảo hảo bảo quản, nó có thể để cho tộc ta huy hoàng lần nữa, thần đỉnh này tuyệt đối không được mất, cho dù có chết cũng phải đem nó mang về.
Nguồn: Truyen.org
Lão ẩu hết sức trịnh trọng nói.
Lăng Tiếu theo bản năng gật đầu, trong lòng thầm hô:
- Tiểu đỉnh này thật là Thiên Cổ thần đỉnh đứng hàng thứ tám?
Thiên hạ Chín đại Thiên đỉnh, mỗi một kiện thần đỉnh đều có uy năng bất khả tư nghị, mỗi một kiện thần đỉnh đều là thần vật khó gặp. Trong thiên hạ không biết có bao nhiêu cường giả, bao nhiêu Luyện dược sư khát vọng đạt được một kiện thần đỉnh, nhưng mà thần đỉnh đều là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cũng không phải là thực lực ngươi mạnh bao nhiêu liền có thể đạt được thần đỉnh, trong chuyện này còn cần phải có cơ duyên lớn lao mới có thể nhìn thấy thần đỉnh.
Lăng Tiếu sớm ở trong gia tộc trong lúc vô tình đạt được Hắc Diệu thần đỉnh, hôm nay Thiên Cổ thần đỉnh của Cổ tộc lại bày ra ở trước mắt, tương đương với có hai đại thần đỉnh nơi tay rồi.
Đây nếu để cho người khác biết, chỉ sợ không biết tiện sát bao nhiêu siêu cấp cao thủ, cho dù là Thánh giai dại lão cũng muốn đỏ mắt.
Người khác ngay cả đạp biến thiên sơn vạn thủy, cuối cùng thần vật khó gặp, mà trong tay người trẻ tuổi này nhưng lại có hai kiện, điều này có thể để cho bọn họ không đỏ mắt cùng đố kỵ sao?
Bóng dáng của lão ẩu đã sắp biến mất, nàng tăng nhanh ngữ khí nói chuyện nói:
- Sau khi trở về nói cho Đại tế ti hiện tại, để cho hắn ngàn vạn đừng nhớ đến chuyện báo thù, thế lực đối đầu vô cùng cường đại, nếu như tộc ta không xuất hiện hậu nhân Thánh giả, tuyệt đối không thể tham dự bất kỳ phe phái đấu tranh gì, cùng người không thù, chỉ có tộc ta hương khói không đoạn, cuối cùng có một ngày sẽ có hậu nhân có Thiên Cổ thân thể xuất hiện, trọng chấn uy danh của tộc ta, báo thù rửa hận cho Cổ tộc ta!
Ở trong chốc lát này, thân thể của Lăng Tiếu đã miễn cưỡng tốt hơn một chút, hắn nghe được Thiên Cổ thân thể, lập tức vùng vẫy đứng lên nói:
- Tiền bối, Tế ti nữ hiện tại cũng chính là phu nhân của ta, nàng chính là Thiên Cổ thân thể, ngài có biết Thiên Cổ thần công ở nơi nào, nàng chừng một năm nữa liền sắp 20 tuổi rồi, đến lúc đó lại không tìm được Thiên Cổ thần công nàng sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn.
Lăng Tiếu một hơi nói xong, trong miệng càng không ngừng phun ra huyết tích.
Năng lượng của lão ẩu đã tiêu hao hết, sau khi nghe tới Lăng Tiếu nói đến Thiên Cổ thân thể, con ngươi phóng lớn mấy phần, ngón tay chỉ phương hướng tiểu đỉnh kia nói:- Thiên Cổ thần công ở... Ở...
Nàng vẫn chưa nói hết, sắc mặt lộ ra vẻ không cam lòng biến mất ở giữa thiên địa.
- Tiền bối!
Lăng Tiếu kinh hô.
Hắn biết lão ẩu kia khẳng định biết hạ lạc của Thiên Cổ thần công, chỉ là thời gian của nàng đã đến, không có biện páp nói xong liền đã biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.