Chương 1962: Lăng Tiếu, phu quân ta! (2)
Ngã Bản Thuần Khiết
24/11/2014
Nhưng mà hắn tới trước Vân Mộng Kỳ thì trưởng lão Liên Hoa Giáo trong nháy mắt ngăn trước mặt Vân Mộng Kỳ.
Một tên Thần Vương đỉnh phong quát lên.
- Người tới là người phương nào, mau báo danh!
Lăng Tiếu thức tỉnh, trong tay xuất hiện lệnh bài, trên lệnh bài có hoa văn hoa sen, lóng lánh sáng ngời!
- Ngươi là người trong giáo ta?
Tên Thần Vương đỉnh phong lạ lùng.
Lăng Tiếu không có giải thích với nữ nhân này, thừa dịp nàng ta ngây người, hắn tăng tốc lên cực hạn, trực tiếp tránh qua nàng ngăn cản tới trước mặt Vân Mộng Kỳ.
Hắn nhìn thẳng vào nàng, bàn tay to từ từ nâng lên, hắn vuốt ve dung nhan mềm mại mê người của nàng.
- Mộng Kỳ... Ngươi đã đẹp hơn!
Lăng Tiếu thập phần động tình nói ra.
Trong mắt nàng nàng chính là tiên nữ, chính là nữ nhân đầu tiên khiến hắn động tâm, càng là nữ nhân trọng yếu nhất trong lòng.
- Rời khỏi thần nữ!
Tên Thần Vương đỉnh phong sau lưng là hộ pháp trưởng lão của Vân Mộng Kỳ, nàng kinh hô một tiếng, muốn ra tay giết Lăng Tiếu.
- Tống trưởng lão ngươi lui ra đi, hắn... Hắn là phu quân ta!
Vân Mộng Kỳ nói một câu.
Ngay sau đó nàng nhào vào ngực Lăng Tiếu và khóc rống lên.
Ô ô!
Tiếng khóc đau thương, khóc thiên hôn địa ám, khóc tới mức vạn vật cũng bi thương.
Những năm này nàng không biết mình có một nam nhân yêu thương, nàng đã quên hắn đi, quên mất ước định với hắn, quên đi lời thề của nàng...
Mặc dù đây không phải sai lầm của nàng, nhưng mà trong nội tâm của nàng áy náy và khó chịu, làm hại hắn cùng nàng tới nay mới gặp lại!
Nàng cảm thấy mình rất đáng chết, nàng tình nguyện không cần một thân tu vị này cũng hy vọng có thể ở cạnh hắn sớm chiều, sống thời gian ân ái yêu thương.
Những Thần Vương chung quanh cũng cảm thấy bi ai khổ sở.
Nhiều năm qua bọn họ chỉ lấy tu luyện mà sống, chỉ biết không ngừng cường đại bản thân, dường như đã quên đi bao nhiêu tình cảm trước kia.
Hỏa Kỳ Lân bị trấn áp, gương mặt suy sụp, nó rên rỉ nói:
- Nam sắc khinh hữu ah! Kết bạn không cẩn thận!
Mà Huyền Suất vốn đang tươi cười vui vẻ thì bây giờ đã băng lãnh lại, gương mặt đầy tà khí, lực lượng âm dương không ngừng bành trướng, dường như rất muốn chém nam nhân kia thành trăm ngàn mảnh cho thống khoái.
Bây giờ Lăng Tiếu đang cảm thấy nội tâm thoải mái, rất ấm áp, vuốt ve thê tử của mình đúng là sảng khoái.
Nàng không có biến hóa, nàng vẫn là nữ nhân của hắn, nàng không hiểu và ủy khuất mà thôi, hắn cũng không có trách nàng!
Lăng Tiếu nhẹ nhàng nâng má nàng lên, nhu hòa nói:
- Có bao nhiêu người đang nhìn, ngươi lại khóc thảm thiết như vậy, bằng không bọn họ còn tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi đấy!
Vân Mộng Kỳ chớp đôi mắt đẫm nước, nói:
- Ta chính là muốn khóc đấy, ai ra tay với ngươi thì ta mặc kệ, ngươi ba năm năm năm là gặp lại, bây giờ qua thời gian đó lâu rồi, ngươi nói ngươi có phải đang khi dễ ta hay không?
Lăng Tiếu cái oan ah!
Lúc này hắn không có cách nào nói rõ tình huống xảy r, vậy dứt khoát đừng giải thích, dùng hành động chứng tỏ mới là lựa chọn tốt nhất.
Hắn cúi đầu bá đạo hôn môi của nàng, tha hồ mút đinh hương trong miệng nàng.
Thuận theo hắn xâm lấn đôi môi, Vân Mộng Kỳ cũng quên đang ở nơi nào, nàng ôm cổ hắn và đáp lại hắn thật nồng nhiệt.
Hôn vong tình! Hôn động tình! Lại giống như hôn cả ngà năm!
Để tất cả mọi người thấy kinh ngốc, bọn hắn im lặng địa nhìn này một màn, trong nội tâm kêu rên "Này... Này cũng quá khai phóng a!" .
Huyền Suất đã nhịn không được, hắn đã dự định thần nữ là nữ nhân của hắn.
Thật sự là không nhịn được, nhẫn không thể nhẫn!
Hắn lúc thu hồi song kiếm đâm vào hai chân Hỏa Kỳ Lân, cả người như khói lửa lao thẳng tới.
Hắn lạnh lùng hôn kích tình.
- Nhanh chóng rời khỏi Mộng Nhiên!
Nam tử đang vong tình không nghe lời của hắn nói, hết thảy đang chờ tiếp theo.
- Hỗn đản, dám không quan tâm ta!
Huyền Suất vô cùng tức giận quát, đồng thời thủy hỏa song kiếm muốn oanh sát nam nhân này.
Tên trưởng lão Liên Hoa Giáo lại sớm đi lên ngăn cản.
- Huyền Suất thiếu gia, chờ chút, tin tưởng tiểu thư sẽ cho ngươi giải thích hài lòng.
Huyền Suất cầm chặt kiếm không quan tâm tới trưởng lão Liên Hoa Giáo, nhìn Lăng Tiếu quát:
- Mau thả Mộng Nhiên ra, bằng không ta không cho ngươi toàn thây.
Huyền Suất từ khi sinh ra tới bây giờ chưa từng bị ai bỏ qua.
Hắn là thiếu tông chủ của Huyền Vũ tông không sai, hắn cũng là con trai của tông chủ Huyền Vũ tông hiện tại, hơn nữa tiềm lực của hắn kinh người nên sớm làm thiếu tông chủ.
Có thể nói hắn từ khi sinh ra có đủ hào quang vây quanh.
Hắn không nhịn được người ta không quan tâm tới hắn, cũng không thể nhịn nữ nhân hắn vừa ý bị người ta xâm chiếm.
Lăng Tiếu rời khỏi Vân Mộng Kỳ nói:
- Chờ ta giải quyết ruồi nhặn xong, chúng ta mới hảo hảo nói chuyện.
Huyền Suất nghe gia hỏa này nói thì xúc động muốn thổ huyết, hắn lớn tiếng hỏi:
- Bản thiếu gia là thiếu tông chủ đệ nhất tông Thiên Huyền địa vực này, ngươi dám nói ra là ruồi nhặn, hẳn con mắt của ngươi đui rồi.
Ai biết rõ lúc này Vân Mộng Kỳ lại đẩy Lăng Tiếu ra phía sau, nhìn Huyền Suất nói:
- Huyền Suất, hắn là phu quân của ta!
Lời nói ngắn gọn nhưng ý rõ ràng.
Huyền Suất khó tiếp nhận được, hắn sớm nghe ngóng Mộng Nhiên chưa từng có tiếp xúc với bất cứ nam nhân nào cả!
- Mộng Nhiên, ngươi lừa ta, ngươi làm gì có phu quân, chớ không phải là ngươi cho rằng Huyền Suất ta dễ lừa sao?
Huyền Suất không tin.
Quản hắn tin hay không, nhưng mà nhìn thấy một màn kia, trong lòng của hắn đã tin tưởng, chỉ là không tiếp nhận sự thật mà thôi.
Hắn cảm thấy mỹ nhân tuyệt thế như vậy mới xứng đôi với Huyền Suất hắn mà thôi.
Hắn bây giờ thấy nam nhân mới xuất hiện này không kém gì hắn, khiến nội tâm của hắn cảm thấy không công bằng.
Hắn nói trong lòng:
- Gia hỏa này là ai, lại có được chân long thần thú, hẳn là... Hắn là người Thiên Long Môn?
Trong Thiên Vực này, có thể có được chân long thần thú làm tọa kỵ, nổi danh nhất là người Thiên Long Môn, bằng không hắn không nghĩ tới là ai lại có được chân long tọa kỵ.
Nhưng hắn không rõ người Thiên Long địa vực vì sao đột nhiên tới Thiên Huyền địa vực này.
- Mộng Nhiên cái tên này đã là quá khứ, ta vốn tên là Vân Mộng Kỳ, đến từ Huyền Linh đại lục, ta và hắn đã là phu thê chân thật, xin ngươi tự trọng!
Vân Mộng Kỳ lạnh lùng nói ra.
Nếu không phải xem Huyền Suất là thiếu tông chủ Huyền Vũ tông bá chủ Thiên Huyền địa vực này, nàng tuyệt đối sẽ không giải thích với hắn.
- Mộng Kỳ trước tiên nên dời cái tháp ra đi, bại gia tử sắp không chịu nổi rồi.
Lúc này Lăng Tiếu mới nhìn qua bại gia tử đang đổ máu nói ra.
Thủy Thần Tháp là Lăng Tiếu ngẫu nhiên đoạt được trong Long Đào Giang.
Khi ấy hắn tưởng rằng là thần khí đỉnh giai, không nghĩ đến nó lại là thần khí cao cấp nhất.
Vân Mộng Kỳ nhớ tới Thủy Thần Tháp đang đè Hỏa Kỳ Lân, lúc này kinh hô.
- Thật sự xin lỗi tử tử!
Tiếp theo nàng kết pháp ấn thu hồi Thủy Thần Tháp.
Hỏa Kỳ Lân thoát khốn, nó gào lên và bay lên cao.
Một tên Thần Vương đỉnh phong quát lên.
- Người tới là người phương nào, mau báo danh!
Lăng Tiếu thức tỉnh, trong tay xuất hiện lệnh bài, trên lệnh bài có hoa văn hoa sen, lóng lánh sáng ngời!
- Ngươi là người trong giáo ta?
Tên Thần Vương đỉnh phong lạ lùng.
Lăng Tiếu không có giải thích với nữ nhân này, thừa dịp nàng ta ngây người, hắn tăng tốc lên cực hạn, trực tiếp tránh qua nàng ngăn cản tới trước mặt Vân Mộng Kỳ.
Hắn nhìn thẳng vào nàng, bàn tay to từ từ nâng lên, hắn vuốt ve dung nhan mềm mại mê người của nàng.
- Mộng Kỳ... Ngươi đã đẹp hơn!
Lăng Tiếu thập phần động tình nói ra.
Trong mắt nàng nàng chính là tiên nữ, chính là nữ nhân đầu tiên khiến hắn động tâm, càng là nữ nhân trọng yếu nhất trong lòng.
- Rời khỏi thần nữ!
Tên Thần Vương đỉnh phong sau lưng là hộ pháp trưởng lão của Vân Mộng Kỳ, nàng kinh hô một tiếng, muốn ra tay giết Lăng Tiếu.
- Tống trưởng lão ngươi lui ra đi, hắn... Hắn là phu quân ta!
Vân Mộng Kỳ nói một câu.
Ngay sau đó nàng nhào vào ngực Lăng Tiếu và khóc rống lên.
Ô ô!
Tiếng khóc đau thương, khóc thiên hôn địa ám, khóc tới mức vạn vật cũng bi thương.
Những năm này nàng không biết mình có một nam nhân yêu thương, nàng đã quên hắn đi, quên mất ước định với hắn, quên đi lời thề của nàng...
Mặc dù đây không phải sai lầm của nàng, nhưng mà trong nội tâm của nàng áy náy và khó chịu, làm hại hắn cùng nàng tới nay mới gặp lại!
Nàng cảm thấy mình rất đáng chết, nàng tình nguyện không cần một thân tu vị này cũng hy vọng có thể ở cạnh hắn sớm chiều, sống thời gian ân ái yêu thương.
Những Thần Vương chung quanh cũng cảm thấy bi ai khổ sở.
Nhiều năm qua bọn họ chỉ lấy tu luyện mà sống, chỉ biết không ngừng cường đại bản thân, dường như đã quên đi bao nhiêu tình cảm trước kia.
Hỏa Kỳ Lân bị trấn áp, gương mặt suy sụp, nó rên rỉ nói:
- Nam sắc khinh hữu ah! Kết bạn không cẩn thận!
Mà Huyền Suất vốn đang tươi cười vui vẻ thì bây giờ đã băng lãnh lại, gương mặt đầy tà khí, lực lượng âm dương không ngừng bành trướng, dường như rất muốn chém nam nhân kia thành trăm ngàn mảnh cho thống khoái.
Bây giờ Lăng Tiếu đang cảm thấy nội tâm thoải mái, rất ấm áp, vuốt ve thê tử của mình đúng là sảng khoái.
Nàng không có biến hóa, nàng vẫn là nữ nhân của hắn, nàng không hiểu và ủy khuất mà thôi, hắn cũng không có trách nàng!
Lăng Tiếu nhẹ nhàng nâng má nàng lên, nhu hòa nói:
- Có bao nhiêu người đang nhìn, ngươi lại khóc thảm thiết như vậy, bằng không bọn họ còn tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi đấy!
Vân Mộng Kỳ chớp đôi mắt đẫm nước, nói:
- Ta chính là muốn khóc đấy, ai ra tay với ngươi thì ta mặc kệ, ngươi ba năm năm năm là gặp lại, bây giờ qua thời gian đó lâu rồi, ngươi nói ngươi có phải đang khi dễ ta hay không?
Lăng Tiếu cái oan ah!
Lúc này hắn không có cách nào nói rõ tình huống xảy r, vậy dứt khoát đừng giải thích, dùng hành động chứng tỏ mới là lựa chọn tốt nhất.
Hắn cúi đầu bá đạo hôn môi của nàng, tha hồ mút đinh hương trong miệng nàng.
Thuận theo hắn xâm lấn đôi môi, Vân Mộng Kỳ cũng quên đang ở nơi nào, nàng ôm cổ hắn và đáp lại hắn thật nồng nhiệt.
Hôn vong tình! Hôn động tình! Lại giống như hôn cả ngà năm!
Để tất cả mọi người thấy kinh ngốc, bọn hắn im lặng địa nhìn này một màn, trong nội tâm kêu rên "Này... Này cũng quá khai phóng a!" .
Huyền Suất đã nhịn không được, hắn đã dự định thần nữ là nữ nhân của hắn.
Thật sự là không nhịn được, nhẫn không thể nhẫn!
Hắn lúc thu hồi song kiếm đâm vào hai chân Hỏa Kỳ Lân, cả người như khói lửa lao thẳng tới.
Hắn lạnh lùng hôn kích tình.
- Nhanh chóng rời khỏi Mộng Nhiên!
Nam tử đang vong tình không nghe lời của hắn nói, hết thảy đang chờ tiếp theo.
- Hỗn đản, dám không quan tâm ta!
Huyền Suất vô cùng tức giận quát, đồng thời thủy hỏa song kiếm muốn oanh sát nam nhân này.
Tên trưởng lão Liên Hoa Giáo lại sớm đi lên ngăn cản.
- Huyền Suất thiếu gia, chờ chút, tin tưởng tiểu thư sẽ cho ngươi giải thích hài lòng.
Huyền Suất cầm chặt kiếm không quan tâm tới trưởng lão Liên Hoa Giáo, nhìn Lăng Tiếu quát:
- Mau thả Mộng Nhiên ra, bằng không ta không cho ngươi toàn thây.
Huyền Suất từ khi sinh ra tới bây giờ chưa từng bị ai bỏ qua.
Hắn là thiếu tông chủ của Huyền Vũ tông không sai, hắn cũng là con trai của tông chủ Huyền Vũ tông hiện tại, hơn nữa tiềm lực của hắn kinh người nên sớm làm thiếu tông chủ.
Có thể nói hắn từ khi sinh ra có đủ hào quang vây quanh.
Hắn không nhịn được người ta không quan tâm tới hắn, cũng không thể nhịn nữ nhân hắn vừa ý bị người ta xâm chiếm.
Lăng Tiếu rời khỏi Vân Mộng Kỳ nói:
- Chờ ta giải quyết ruồi nhặn xong, chúng ta mới hảo hảo nói chuyện.
Huyền Suất nghe gia hỏa này nói thì xúc động muốn thổ huyết, hắn lớn tiếng hỏi:
- Bản thiếu gia là thiếu tông chủ đệ nhất tông Thiên Huyền địa vực này, ngươi dám nói ra là ruồi nhặn, hẳn con mắt của ngươi đui rồi.
Ai biết rõ lúc này Vân Mộng Kỳ lại đẩy Lăng Tiếu ra phía sau, nhìn Huyền Suất nói:
- Huyền Suất, hắn là phu quân của ta!
Lời nói ngắn gọn nhưng ý rõ ràng.
Huyền Suất khó tiếp nhận được, hắn sớm nghe ngóng Mộng Nhiên chưa từng có tiếp xúc với bất cứ nam nhân nào cả!
- Mộng Nhiên, ngươi lừa ta, ngươi làm gì có phu quân, chớ không phải là ngươi cho rằng Huyền Suất ta dễ lừa sao?
Huyền Suất không tin.
Quản hắn tin hay không, nhưng mà nhìn thấy một màn kia, trong lòng của hắn đã tin tưởng, chỉ là không tiếp nhận sự thật mà thôi.
Hắn cảm thấy mỹ nhân tuyệt thế như vậy mới xứng đôi với Huyền Suất hắn mà thôi.
Hắn bây giờ thấy nam nhân mới xuất hiện này không kém gì hắn, khiến nội tâm của hắn cảm thấy không công bằng.
Hắn nói trong lòng:
- Gia hỏa này là ai, lại có được chân long thần thú, hẳn là... Hắn là người Thiên Long Môn?
Trong Thiên Vực này, có thể có được chân long thần thú làm tọa kỵ, nổi danh nhất là người Thiên Long Môn, bằng không hắn không nghĩ tới là ai lại có được chân long tọa kỵ.
Nhưng hắn không rõ người Thiên Long địa vực vì sao đột nhiên tới Thiên Huyền địa vực này.
- Mộng Nhiên cái tên này đã là quá khứ, ta vốn tên là Vân Mộng Kỳ, đến từ Huyền Linh đại lục, ta và hắn đã là phu thê chân thật, xin ngươi tự trọng!
Vân Mộng Kỳ lạnh lùng nói ra.
Nếu không phải xem Huyền Suất là thiếu tông chủ Huyền Vũ tông bá chủ Thiên Huyền địa vực này, nàng tuyệt đối sẽ không giải thích với hắn.
- Mộng Kỳ trước tiên nên dời cái tháp ra đi, bại gia tử sắp không chịu nổi rồi.
Lúc này Lăng Tiếu mới nhìn qua bại gia tử đang đổ máu nói ra.
Thủy Thần Tháp là Lăng Tiếu ngẫu nhiên đoạt được trong Long Đào Giang.
Khi ấy hắn tưởng rằng là thần khí đỉnh giai, không nghĩ đến nó lại là thần khí cao cấp nhất.
Vân Mộng Kỳ nhớ tới Thủy Thần Tháp đang đè Hỏa Kỳ Lân, lúc này kinh hô.
- Thật sự xin lỗi tử tử!
Tiếp theo nàng kết pháp ấn thu hồi Thủy Thần Tháp.
Hỏa Kỳ Lân thoát khốn, nó gào lên và bay lên cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.