Chương 1846: Lớn lên xấu cũng không phải lỗi của ngươi. (2)
Ngã Bản Thuần Khiết
24/11/2014
Theo đạo lý thì hắn dùng tuổi như vậy đạt tới cảnh giới Bán Thần Vương đã là rất giỏi rồi, là tồn tại trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Nhưng bị Lăng Tiếu ở trước mặt mọi người nói vậy, hắn thiếu chút nữa đã muốn đào một cái hố nhảy xuống cho xong.
Trong lòng những người khác cũng cảm thấy Văn Thái Nhạc tựa hồ thật sự rất vô sỉ.
Cướp nữ nhân người ta không thành, lại dùng già lấn trẻ, thật sự là khiến người cảm thấy người này tấm lòng hẹp hòi, không có chút độ lượng.
Dù sao trong Thiên Long Môn đều là sư huynh đệ ah!
Nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy đứng bên phía Văn Thái Nhạc rất xấu hổ, đại bộ phận phần mọi người đều hướng về Lăng Tiếu, cảm thấy hắn mới thật sự là người chịu ủy khuất...
- Bớt múa mép khua môi đi, ta và ngươi chỉ là luận bàn giữa sư huynh đệ, không quan tâm tuổi tác, kính xin trưởng lão bắt đầu!
Văn Thái Nhạc nắm chặt nắm đấm trừng mắt nói với Lăng Tiếu.
Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt giết Lăng Tiếu 100 lượt lại 100 lượt!
Lăng Tiếu không đợi tên trưởng lão làm trọng tại mở miệng lại nói:
- Ta biết rõ ngươi tự ti, nhưng ta sẽ không trách ngươi đâu, lớn lên xấu cũng không phải lỗi của ngươi, muốn tán tỉnh nữ nhân cũng không phải lỗi của ngươi, sai chủ yếu là do thủ pháp của ngươi dùng rất ti tiện, chẳng lẽ cảm thấy mình là đệ tử nhập thất của Hạ Công trưởng lão là có thể coi trời bằng vung sao? Chẳng lẽ cảm thấy mình là chân truyền đệ tử Thiên Long Môn liền có thể muốn làm gì thì làm, có thể nhìn thấy bất luận một nữ nhân xinh đẹp nào đều có thể chiếm làm của riêng sao? Gia hoa tự ti đáng thương như ngươi, loại người bại hoại Hạ Công trưởng lão, bại hoại danh tự Thiên Long Môn như ngươi, dù trận thi đấu này ta thua, ta cũng sẽ không để ngươi sống khá giả.
Lăng Tiếu càng nói càng oán giận, mắt cho Văn Thái Nhạc như không đáng một đồng, càng tăng chuyện này lên đến mức danh dự của Hạ Công trưởng lão cùng với vinh quang của Thiên Long Môn.
Văn Thái Nhạc bị tức đến nỗi lùi liền hai bước, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu ngôn ngữ sắc bén như thế, rõ ràng bỡn cợt hắn đến không đáng một đồng.
Trận chiến này còn chưa bắt đầu, nhân phẩm của hắn đã chú định sẽ trở thành trò cười trong Thiên Long Môn rồi, không chỉ vì hắn khiếu chiến Lăng Tiếu thực lực yếu hơn mình, càng bởi vì hắn vì đoạt nữ nhân lại không từ thủ đoạn, loại tác phong lấy thế đè người này khiến người cảm thấy rất xấu hổ.
.
Người xung quanh cũng biết tình huống đại khái, không ít người "Chính nghĩa" bắt đầu thảo phạt Văn Thái Nhạc.
- Không nghĩ tới Văn Thái Nhạc là loại người này, trước kia ta chỉ nghe nói hắn tương đối háo sắc, không nghĩ tới ngay cả nữ nhân của sư huynh đệ mình cũng muốn cướp, vậy sau này có phải là ngay cả nữ nhân bên cạnh chúng ta cũng muốn đánh chủ ý không, tên này thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
- Có lẽ là đúng như lời Lăng Tiếu, hắn rất tự ti, không có nữ nhân nào thích hắn, chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn ti tiện này đoạt nữ nhân, ta làm đồng môn sư huynh đệ với loại người này cũng cảm thấy đáng xấu hổ, mặt không ánh sáng ah!
- Cũng không phải sao? Trong môn và Hạ Công trưởng lão tốn nhiều tâm tư như vậy bồi dưỡng hắn thành tài, không nghĩ tới nhân phẩm người này lại như thế, thật sự là lãng phí rất nhiều tài nguyên, cho dù Lăng Tiếu thua, ta cũng phải khiêu chiến tên vô sỉ này, đánh bại hắn!
- Thật sự là khiến mặt mũi Hạ Công trưởng lão mất hết, ta thấy vẫn nên nhận thua cút khỏi Thiên Long Môn cho rồi.
- Đúng đúng, đầu hàng nhận thua cút ra khỏi Thiên Long Môn đi!
...
Nguyên một đám đệ tử, chấp sự đều trở nên sục sôn, bọn hắn lên án sự vô sỉ và hèn hạ của Văn Thái Nhạc.
Trong lúc nhất thời, hào khí ở hiện trường trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Văn Thái Nhạc bị tức đến hô hấp dồn dập, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Lăng Tiếu vụng trộm cười thầm "Lông còn chưa dài hết đã muốn đấu với ta, không biết tự lượng sức mình! " .
- Chư vị trước tien yên tĩnh, đợi đến sau trận luận võ này lại tính tiếp!
Một giọng nói không biết từgóc nào truyền tới, ép cho mọi người đều yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới bọn hắn chỉ đến đây để quan chiến a!
- Đã nghe chưa? Vừa rồi bọn hắn cũng bảo ngươi đầu hàng nhận thua, có lẽ ta sẽ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chẳng muốn so đo với ngươi làm gì!
Lăng Tiếu nhìn Văn Thái Nhạc cười lạnh nói.
Văn Thái Nhạc bị giận điên lên!
Hắn còn là lần đầu bị nói thành ra như thế, phảng phất như bị công kích đến thương tích đầy mình vậy.
- Ta... Ta muốn giết ngươi!
Văn Thái Nhạc giận đỏ mắt gào rú một tiếng, xông giết tới Lăng Tiếu.
Nắm đấm Văn Thái Nhạc trong nháy mắt đã đến trước mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lập tức quát hô:
- Chậm đã, chẳng lẽ ngươi muốn đánh lén sao? Trưởng lão còn chưa nói bắt đầu mà!
Lăng Tiếu lời này vừa kêu lền thì nắm đấm Văn Thái Nhạc đã sinh sinh ngừng lại, nhưng khí thế kia lại chà sát khiến hai gò má Lăng Tiếu đau nhức.
Lăng Tiếu hỏi trưởng lão kia:
- Trưởng lão, luận võ có thể bắt đầu chưa?
Trưởng lão kia lúc này mới hồi phục tinh thần lại nói:
- Có thể rồi, bắt đầu đi!
Hắn lời mới vừa dứt, Lăng Tiếu liền động.
Phanh!
Ngay từ đầu tất cả mọi người cảm thấy Văn Thái Nhạc rất vô sỉ.
Không chỉ muốn nữ nhân của đồng môn sư huynh đệ, mà còn lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu, càng vô sỉ hơn là hắn lại muốn đánh lén.
Trọng tài còn chưa hô bắt đầu mà hắn đã muốn ra tay với Lăng Tiếu.
Thế nhưng trong nháy mắt, bọn hắn mới biết được ai mới là người vô sỉ nhất.
Văn Thái Nhạc bởi vì trọng tài còn chưa hô bắt đầu nên quyền thế dừng lại không đánh đến Lăng Tiếu.
Mà Lăng Tiếu cũng hỏi trọng tài bắt đầu được hcuwa.
Lúc trọng tài vừa dứt lời, Lăng Tiếu đã lập tức ra tay.
Văn Thái Nhạc cách hắn rất gần, mà tốc độ xuất quyền của Lăng Tiếu lại rất nhanh, nhanh đến khiến Bán Thần Vương như Văn Thái Nhạc ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, sống mũi đã bị đánh một quyền.
Răng rắc!
Cho dù thân thể Văn Thái Nhạc đã rất gần thần thể, thánh khí bình thường khó làm thương tổn được, nhưng vẫn bị một quyền này của Lăng Tiếu đánh gãy sống mũi, máu mũi phun ra, đau đến khiến hắn nước mắt dàn dụa.
Trong chớp mắt này, mọi người chỉ cảm thấy thanh âm trọng tài cơ hồ cùng thời gian Lăng Tiếu ra tay không sai biệt lắm.
Bọn hắn đều cảm thấy choáng váng, quả thực là vô sỉ đến cực điểm ah!
Lăng Tiếu nếu nghe nói như thế nhất định sẽ kêu oan ah!
- Bổn cung đã nghe trọng tài bảo bắt đầu mới xuất quyền, cái này gọi là vô sỉ thì sao mới là quang minh chính đại ?
Lăng Tiếu nhất định sẽ ủy khuất mà phản bác như thế .
Văn Thái Nhạc che cái mũi, nước mắt càng không ngừng chảy ra, hắn tức giận nói:
- Ngươi... Ngươi hèn hạ vô sỉ! Rõ ràng đánh lén!
Lăng Tiếu giang tay ra nói:
- Ngươi não tàn sao? Vừa rồi trọng tài không phải đã hô bắt đầu sao? Chúng ta đi lý luận với tài phán trưởng lão, đây mà là hèn hạ vô sỉ sao?
Nhưng bị Lăng Tiếu ở trước mặt mọi người nói vậy, hắn thiếu chút nữa đã muốn đào một cái hố nhảy xuống cho xong.
Trong lòng những người khác cũng cảm thấy Văn Thái Nhạc tựa hồ thật sự rất vô sỉ.
Cướp nữ nhân người ta không thành, lại dùng già lấn trẻ, thật sự là khiến người cảm thấy người này tấm lòng hẹp hòi, không có chút độ lượng.
Dù sao trong Thiên Long Môn đều là sư huynh đệ ah!
Nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy đứng bên phía Văn Thái Nhạc rất xấu hổ, đại bộ phận phần mọi người đều hướng về Lăng Tiếu, cảm thấy hắn mới thật sự là người chịu ủy khuất...
- Bớt múa mép khua môi đi, ta và ngươi chỉ là luận bàn giữa sư huynh đệ, không quan tâm tuổi tác, kính xin trưởng lão bắt đầu!
Văn Thái Nhạc nắm chặt nắm đấm trừng mắt nói với Lăng Tiếu.
Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt giết Lăng Tiếu 100 lượt lại 100 lượt!
Lăng Tiếu không đợi tên trưởng lão làm trọng tại mở miệng lại nói:
- Ta biết rõ ngươi tự ti, nhưng ta sẽ không trách ngươi đâu, lớn lên xấu cũng không phải lỗi của ngươi, muốn tán tỉnh nữ nhân cũng không phải lỗi của ngươi, sai chủ yếu là do thủ pháp của ngươi dùng rất ti tiện, chẳng lẽ cảm thấy mình là đệ tử nhập thất của Hạ Công trưởng lão là có thể coi trời bằng vung sao? Chẳng lẽ cảm thấy mình là chân truyền đệ tử Thiên Long Môn liền có thể muốn làm gì thì làm, có thể nhìn thấy bất luận một nữ nhân xinh đẹp nào đều có thể chiếm làm của riêng sao? Gia hoa tự ti đáng thương như ngươi, loại người bại hoại Hạ Công trưởng lão, bại hoại danh tự Thiên Long Môn như ngươi, dù trận thi đấu này ta thua, ta cũng sẽ không để ngươi sống khá giả.
Lăng Tiếu càng nói càng oán giận, mắt cho Văn Thái Nhạc như không đáng một đồng, càng tăng chuyện này lên đến mức danh dự của Hạ Công trưởng lão cùng với vinh quang của Thiên Long Môn.
Văn Thái Nhạc bị tức đến nỗi lùi liền hai bước, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu ngôn ngữ sắc bén như thế, rõ ràng bỡn cợt hắn đến không đáng một đồng.
Trận chiến này còn chưa bắt đầu, nhân phẩm của hắn đã chú định sẽ trở thành trò cười trong Thiên Long Môn rồi, không chỉ vì hắn khiếu chiến Lăng Tiếu thực lực yếu hơn mình, càng bởi vì hắn vì đoạt nữ nhân lại không từ thủ đoạn, loại tác phong lấy thế đè người này khiến người cảm thấy rất xấu hổ.
.
Người xung quanh cũng biết tình huống đại khái, không ít người "Chính nghĩa" bắt đầu thảo phạt Văn Thái Nhạc.
- Không nghĩ tới Văn Thái Nhạc là loại người này, trước kia ta chỉ nghe nói hắn tương đối háo sắc, không nghĩ tới ngay cả nữ nhân của sư huynh đệ mình cũng muốn cướp, vậy sau này có phải là ngay cả nữ nhân bên cạnh chúng ta cũng muốn đánh chủ ý không, tên này thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
- Có lẽ là đúng như lời Lăng Tiếu, hắn rất tự ti, không có nữ nhân nào thích hắn, chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn ti tiện này đoạt nữ nhân, ta làm đồng môn sư huynh đệ với loại người này cũng cảm thấy đáng xấu hổ, mặt không ánh sáng ah!
- Cũng không phải sao? Trong môn và Hạ Công trưởng lão tốn nhiều tâm tư như vậy bồi dưỡng hắn thành tài, không nghĩ tới nhân phẩm người này lại như thế, thật sự là lãng phí rất nhiều tài nguyên, cho dù Lăng Tiếu thua, ta cũng phải khiêu chiến tên vô sỉ này, đánh bại hắn!
- Thật sự là khiến mặt mũi Hạ Công trưởng lão mất hết, ta thấy vẫn nên nhận thua cút khỏi Thiên Long Môn cho rồi.
- Đúng đúng, đầu hàng nhận thua cút ra khỏi Thiên Long Môn đi!
...
Nguyên một đám đệ tử, chấp sự đều trở nên sục sôn, bọn hắn lên án sự vô sỉ và hèn hạ của Văn Thái Nhạc.
Trong lúc nhất thời, hào khí ở hiện trường trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Văn Thái Nhạc bị tức đến hô hấp dồn dập, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Lăng Tiếu vụng trộm cười thầm "Lông còn chưa dài hết đã muốn đấu với ta, không biết tự lượng sức mình! " .
- Chư vị trước tien yên tĩnh, đợi đến sau trận luận võ này lại tính tiếp!
Một giọng nói không biết từgóc nào truyền tới, ép cho mọi người đều yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới bọn hắn chỉ đến đây để quan chiến a!
- Đã nghe chưa? Vừa rồi bọn hắn cũng bảo ngươi đầu hàng nhận thua, có lẽ ta sẽ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chẳng muốn so đo với ngươi làm gì!
Lăng Tiếu nhìn Văn Thái Nhạc cười lạnh nói.
Văn Thái Nhạc bị giận điên lên!
Hắn còn là lần đầu bị nói thành ra như thế, phảng phất như bị công kích đến thương tích đầy mình vậy.
- Ta... Ta muốn giết ngươi!
Văn Thái Nhạc giận đỏ mắt gào rú một tiếng, xông giết tới Lăng Tiếu.
Nắm đấm Văn Thái Nhạc trong nháy mắt đã đến trước mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lập tức quát hô:
- Chậm đã, chẳng lẽ ngươi muốn đánh lén sao? Trưởng lão còn chưa nói bắt đầu mà!
Lăng Tiếu lời này vừa kêu lền thì nắm đấm Văn Thái Nhạc đã sinh sinh ngừng lại, nhưng khí thế kia lại chà sát khiến hai gò má Lăng Tiếu đau nhức.
Lăng Tiếu hỏi trưởng lão kia:
- Trưởng lão, luận võ có thể bắt đầu chưa?
Trưởng lão kia lúc này mới hồi phục tinh thần lại nói:
- Có thể rồi, bắt đầu đi!
Hắn lời mới vừa dứt, Lăng Tiếu liền động.
Phanh!
Ngay từ đầu tất cả mọi người cảm thấy Văn Thái Nhạc rất vô sỉ.
Không chỉ muốn nữ nhân của đồng môn sư huynh đệ, mà còn lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu, càng vô sỉ hơn là hắn lại muốn đánh lén.
Trọng tài còn chưa hô bắt đầu mà hắn đã muốn ra tay với Lăng Tiếu.
Thế nhưng trong nháy mắt, bọn hắn mới biết được ai mới là người vô sỉ nhất.
Văn Thái Nhạc bởi vì trọng tài còn chưa hô bắt đầu nên quyền thế dừng lại không đánh đến Lăng Tiếu.
Mà Lăng Tiếu cũng hỏi trọng tài bắt đầu được hcuwa.
Lúc trọng tài vừa dứt lời, Lăng Tiếu đã lập tức ra tay.
Văn Thái Nhạc cách hắn rất gần, mà tốc độ xuất quyền của Lăng Tiếu lại rất nhanh, nhanh đến khiến Bán Thần Vương như Văn Thái Nhạc ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, sống mũi đã bị đánh một quyền.
Răng rắc!
Cho dù thân thể Văn Thái Nhạc đã rất gần thần thể, thánh khí bình thường khó làm thương tổn được, nhưng vẫn bị một quyền này của Lăng Tiếu đánh gãy sống mũi, máu mũi phun ra, đau đến khiến hắn nước mắt dàn dụa.
Trong chớp mắt này, mọi người chỉ cảm thấy thanh âm trọng tài cơ hồ cùng thời gian Lăng Tiếu ra tay không sai biệt lắm.
Bọn hắn đều cảm thấy choáng váng, quả thực là vô sỉ đến cực điểm ah!
Lăng Tiếu nếu nghe nói như thế nhất định sẽ kêu oan ah!
- Bổn cung đã nghe trọng tài bảo bắt đầu mới xuất quyền, cái này gọi là vô sỉ thì sao mới là quang minh chính đại ?
Lăng Tiếu nhất định sẽ ủy khuất mà phản bác như thế .
Văn Thái Nhạc che cái mũi, nước mắt càng không ngừng chảy ra, hắn tức giận nói:
- Ngươi... Ngươi hèn hạ vô sỉ! Rõ ràng đánh lén!
Lăng Tiếu giang tay ra nói:
- Ngươi não tàn sao? Vừa rồi trọng tài không phải đã hô bắt đầu sao? Chúng ta đi lý luận với tài phán trưởng lão, đây mà là hèn hạ vô sỉ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.