Chương 1381: Long Nữ hiện thân
Ngã Bản Thuần Khiết
18/11/2014
Phong Thanh Duyên thì nhân cơ hội sử dụng năng lượng xoáy đám người Tiếu Ngạo Cung ở đây mang ra khỏi chỗ này, miễn bị năng lượng lan tới.
- Các ngươi chú ý một chút, con trâu này rất lợi hại, ta đi giúp tiểu Phượng.
Phong Thanh Duyên giao Lăng Tiếu cho chúng nữ, lại vội vàng bay lên trợ giúp Bạch Phượng Loan.
Lăng Tiếu thì nhân cơ hội dùng tốc độ nhanh nhất trị thương cho mình, hắn làm cung chủ thì không có khả năng lâm trận đào thoát được.
Người của Tiếu Ngạo Cung rời xa chiến địa nhưng không có ai rời đi, vẫn quan sát tình hình chiến đấu bên này.
Cũng may bọn họ được Phong Thanh Duyên dời đi, bằng không bọn họ đã gặp nạn rồi.
- Còn may có Phong tiền bối giúp đỡ, bằng không hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi, không nghĩ đến Hắc Ma Môn còn tới đây diệt trừ Tiếu Ngạo Cung chúng ta, lại còn xuất động nhiều cao thủ tuyệt thế ra tay.
Huyền Diệu thở dài.
- Đúng vậy a, không biết Phong Nha trưởng lão như thế nào rồi?
Diệp Vân Phong ở bên cạnh phụ họa.
- Chúng ta không nên lo lắng, bây giờ nên dưỡng thương tốt đi đã, tùy thời còn làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Phượng Tiêm Vận lên tiếng nói.
Bây giờ Lăng Tiếu đang liệu thương, Phượng Tiêm Vận thân làm cung chủ phu nhân phải ổn định trận tuyến.
Tất cả mọi người ăn đan dược vào, ngồi xuống vận công chữa thương nhanh nhất.
Không bao lâu Lăng Tiếu cũng tự đứng lên.
Chúng nữ bên cạnh nhảy dựng lên.
- Phu quân, ngươi tế nào rồi?
Chúng nữ quan tâm hỏi một câu.
Lăng Tiếu nói:
- Ta khỏi rất nhiều rồi, các ngươi cứ yên tâm đi.
Thần sắc của hắn bây giờ mặc dù tái nhợt, nhưng mà có Cổ Hoàng Thần Công trợ giúp đã khôi phục sáu bảy thành thực lực, đã có lực tự bảo vệ mình.
- Không được, bọn chúng cường hãn như vậy, ngươi đi giúp có khi còn khiến Phong tiền bối phân tâm mà thôi.
Phượng Tiêm Vận lập tức ngăn cản.
Cát Bối Hân ở bên cạnh nói:
- Đúng vậy phu quân, tin tưởng nàng sẽ nhanh chóng đánh bại quái nhân ở kia.
- Thiếu gia, ngươi bây giờ là cung chủ, nhất thiết không thể tự thân mạo hiểm!
Huyền Diệu cũng khuyên bảo.
Lăng Tiếu cũng nói:
- Ta biết rõ các ngươi lo lắng cho ta, nhưng mà các ngươi yên tâm, có Long Nữ hộ thân thì ai làm gì ta được chứ?
Thuận theo Lăng Tiếu nói thì một con chân long màu lam hiện ra, nó dài trăm mét, long uy mênh mông, khí thế khổng lồ bao phủ thiên địa nơi này.
Người của Tiếu Ngạo Cung chưa từng nhìn thấy thần thú chính thức, hôm nay nhìn thấy chân long tuyệt thế xuất hiện trước mặt thì cả đám có thần sắc khó tin nổi.
- Đây là chân long... Thần thú, cung... Cung chủ có linh thú này hộ thân... Làm sao có thể?
- Thì ra cung chủ cho tới bây giờ còn không dùng tới át chủ bài, hóa ra là có chỗ dựa, cũng không đặt Cổ gia vào trong mắt.
- Chân long thần thú rất cường đại, Tiếu Ngạo Cung chúng ta tất thắng không thể nghi ngờ.
- Không tệ, cung chủ quả nhiên thế lớn như trời, Hắc Ma Môn thì như thế nào, nhất định sẽ đánh chúng thảm bại.
Người của Tiếu Ngạo Cung lúc này đã hăng máu gà lên rồi, đều hưng phấn nhìn qua Lăng Tiếu cưỡi chân long bay đi, nội tâm mừng rỡ và chờ mong.
Đi theo cung chủ cường thế như thế thì bọn họ cảm thấy tiền đồ vô lượng, hôm nay đột nhiên nhìn thấy chân long thần thú vạn năm có một thì bọn họ càng tin tưởng phải đi theo Lăng Tiếu.
Lưu Húc ở trong đám người gương mặt co rút lại, trong nội tâm không cam lòng gào lên.
- Làm sao có thế... Chân long thần thú không phải đã sớm tuyệt tích ở trung vực rồi sao? Tại sao hắn có được chân long thủ hộ chứ.
Lưu Húc bây giờ trong giai đoạn ẩn nhẫn, hắn cảm thấy phải mau chóng tăng thực lực lên, sẽ có một ngày sẽ đánh bại Lăng Tiếu.
Thế nhưng mà trải qua trận chiến ngày hôm nay, át chủ bài của Lăng Tiếu bày ra, mười tên Huyền Đế, bốn đại Thánh giả, càng có thần thú bát giai, lực lượng này khiến hắn cảm thấy khiếp sợ và không cam lòng.
Hắn muốn phản bội Lăng Tiếu, thay thế vị trí của Lăng Tiếu thì chỉ sợ không làm được trong thời gian ngắn.
Có như vậy Lưu Húc cũng trong thời gian dài ẩn nấp và tỏ ra trung thành.
Có Long Nữ trợ giúp nên Lăng Tiếu trong nháy mắt lao tới chỗ Tứ Giác Ma Ngưu cùng Bạch Phượng Loan, Phong Thanh Duyên chiến đấu, từng đạo không gian chi lực tỏa ra ngoài, phiến thiên địa này không ngừng rung động, giống như thiên địa tùy thời sẽ bị hủy diệt.
Lăng Tiếu có Long Nữ bảo hộ cho nên không có bị năng lượng không gian ảnh hưởng.
Lăng Tiếu nhìn thấy tràng diện chiến đấu ở nơi đây, thế nhưng mà dựa vào thực lực của hắn muốn tham gia vào chiến đấu của cường giả tuyệt thế là không có khả năng.
Vào lúc Lăng Tiếu lo lắng thì va chạm mạnh mẽ xuất hiện.
Bang bang!
Bỗng dưng hai đạo thân ảnh bay ra ngoài, đồng thời còn có một tiếng cười to thô lỗ vang vọng.
- Ha ha, dựa vào đám nhân loại hèn mọn các ngươi mà muốn đối phó bản vương, thật sự là không tự lượng sức mình.
Bay ra chính là Phong Thanh Duyên cùng với Bạch Phượng Loan.
Phong Thanh Duyên đầu tóc rối loạn, trên môi ngọc có máu tươi chảy ra, nàng lúc này thở hổn hển, hiển nhiên vừa rồi tiêu hao quá lớn.
Mà Bạch Phượng Loan lông vũ trắng toàn thân mất đi không ít, trên thân thể có vết máu loang lỗ, nhìn qua chiến đấu này nó ăn không ít khổ.
Tứ Giác Ma Ngưu còn không có biến về chân thân, chỉ dùng bộ dáng nhân loại dã cường thế như vậy rồi, hắn đứng ở nơi đó giống như cự nhân bằng sắt.
- Sư nương hai người không phải đối thủ của nó sao?
Lăng Tiếu lúc này cả kinh nói thầm.
Lúc Phong Thanh Duyên ra tay thì Hàn Khai đã nhắc nhở với Lăng Tiếu rồi, Phong Thanh Duyên đã là Thánh giả trung giai, mà Bạch Phượng Loan chắc hẳn cũng không dưới Phong Thanh Duyên, một người một thú liên thủ còn không đánh lại con trâu này, đủ thấy con trâu này lợi hại.
Lúc này Tứ Giác Ma Ngưu muốn tiếp tục đối phó Phong Thanh Duyên cùng Bạch Phượng Loan ra tay thì hắn nhìn thấy Lăng Tiếu bay tới.
Bỗng dưng, đôi mắt trâu mở to ra, thân thể của nó không tự chủ run lên.
- Long... Long hoàng...
Phong Thanh Duyên cùng Bạch Phượng Loan cũng phát hiện dị trạng không xa, ánh mắt nhìn qua chân long màu lam dưới chân Lăng Tiếu.
- Chân... Chân long thần thú!
Phong Thanh Duyên thất sắc kinh hô.
Bạch Phượng Loan thân thể run nhẹ, cái đầu cao ngạo cúi thấp không ít.
Lăng Tiếu hoàn toàn không để ý tới bọn họ biến sắc, cho Long Nữ đi tới bên cạnh Phong Thanh Duyên.
- Sư nương ngươi không sao chứ?
Phong Thanh Duyên đang chấn kinh, lúc này nhìn chằm chằm vào chân long, muốn xem có phải chân long thật hay giả, hay chỉ là giao long.
- Sư nương ngươi như thế nào?
Lăng Tiếu hỏi lần nữa.
Phong Thanh Duyên bình tĩnh nói:
- Ta... Ta không sao, này... Đây là linh thú hộ thân của ngươi sao?
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Ta cùng Long Nữ chỉ là bạn tốt.
Ngừng một chút lại nói:
- Sư nương, ta bảo Long Nữ giúp ngươi một tay, chém con trâu này nói sau!
- Trước đối phó hắn đi, hắn khả năng đã đạt tới bát giai trung giai đỉnh phong, ta cùng tiểu phượng không phải đối thủ của nó, có chân long đại nhân giúp là tốt rồi!
Phong Thanh Duyên kích động nói ra.
- Các ngươi chú ý một chút, con trâu này rất lợi hại, ta đi giúp tiểu Phượng.
Phong Thanh Duyên giao Lăng Tiếu cho chúng nữ, lại vội vàng bay lên trợ giúp Bạch Phượng Loan.
Lăng Tiếu thì nhân cơ hội dùng tốc độ nhanh nhất trị thương cho mình, hắn làm cung chủ thì không có khả năng lâm trận đào thoát được.
Người của Tiếu Ngạo Cung rời xa chiến địa nhưng không có ai rời đi, vẫn quan sát tình hình chiến đấu bên này.
Cũng may bọn họ được Phong Thanh Duyên dời đi, bằng không bọn họ đã gặp nạn rồi.
- Còn may có Phong tiền bối giúp đỡ, bằng không hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi, không nghĩ đến Hắc Ma Môn còn tới đây diệt trừ Tiếu Ngạo Cung chúng ta, lại còn xuất động nhiều cao thủ tuyệt thế ra tay.
Huyền Diệu thở dài.
- Đúng vậy a, không biết Phong Nha trưởng lão như thế nào rồi?
Diệp Vân Phong ở bên cạnh phụ họa.
- Chúng ta không nên lo lắng, bây giờ nên dưỡng thương tốt đi đã, tùy thời còn làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Phượng Tiêm Vận lên tiếng nói.
Bây giờ Lăng Tiếu đang liệu thương, Phượng Tiêm Vận thân làm cung chủ phu nhân phải ổn định trận tuyến.
Tất cả mọi người ăn đan dược vào, ngồi xuống vận công chữa thương nhanh nhất.
Không bao lâu Lăng Tiếu cũng tự đứng lên.
Chúng nữ bên cạnh nhảy dựng lên.
- Phu quân, ngươi tế nào rồi?
Chúng nữ quan tâm hỏi một câu.
Lăng Tiếu nói:
- Ta khỏi rất nhiều rồi, các ngươi cứ yên tâm đi.
Thần sắc của hắn bây giờ mặc dù tái nhợt, nhưng mà có Cổ Hoàng Thần Công trợ giúp đã khôi phục sáu bảy thành thực lực, đã có lực tự bảo vệ mình.
- Không được, bọn chúng cường hãn như vậy, ngươi đi giúp có khi còn khiến Phong tiền bối phân tâm mà thôi.
Phượng Tiêm Vận lập tức ngăn cản.
Cát Bối Hân ở bên cạnh nói:
- Đúng vậy phu quân, tin tưởng nàng sẽ nhanh chóng đánh bại quái nhân ở kia.
- Thiếu gia, ngươi bây giờ là cung chủ, nhất thiết không thể tự thân mạo hiểm!
Huyền Diệu cũng khuyên bảo.
Lăng Tiếu cũng nói:
- Ta biết rõ các ngươi lo lắng cho ta, nhưng mà các ngươi yên tâm, có Long Nữ hộ thân thì ai làm gì ta được chứ?
Thuận theo Lăng Tiếu nói thì một con chân long màu lam hiện ra, nó dài trăm mét, long uy mênh mông, khí thế khổng lồ bao phủ thiên địa nơi này.
Người của Tiếu Ngạo Cung chưa từng nhìn thấy thần thú chính thức, hôm nay nhìn thấy chân long tuyệt thế xuất hiện trước mặt thì cả đám có thần sắc khó tin nổi.
- Đây là chân long... Thần thú, cung... Cung chủ có linh thú này hộ thân... Làm sao có thể?
- Thì ra cung chủ cho tới bây giờ còn không dùng tới át chủ bài, hóa ra là có chỗ dựa, cũng không đặt Cổ gia vào trong mắt.
- Chân long thần thú rất cường đại, Tiếu Ngạo Cung chúng ta tất thắng không thể nghi ngờ.
- Không tệ, cung chủ quả nhiên thế lớn như trời, Hắc Ma Môn thì như thế nào, nhất định sẽ đánh chúng thảm bại.
Người của Tiếu Ngạo Cung lúc này đã hăng máu gà lên rồi, đều hưng phấn nhìn qua Lăng Tiếu cưỡi chân long bay đi, nội tâm mừng rỡ và chờ mong.
Đi theo cung chủ cường thế như thế thì bọn họ cảm thấy tiền đồ vô lượng, hôm nay đột nhiên nhìn thấy chân long thần thú vạn năm có một thì bọn họ càng tin tưởng phải đi theo Lăng Tiếu.
Lưu Húc ở trong đám người gương mặt co rút lại, trong nội tâm không cam lòng gào lên.
- Làm sao có thế... Chân long thần thú không phải đã sớm tuyệt tích ở trung vực rồi sao? Tại sao hắn có được chân long thủ hộ chứ.
Lưu Húc bây giờ trong giai đoạn ẩn nhẫn, hắn cảm thấy phải mau chóng tăng thực lực lên, sẽ có một ngày sẽ đánh bại Lăng Tiếu.
Thế nhưng mà trải qua trận chiến ngày hôm nay, át chủ bài của Lăng Tiếu bày ra, mười tên Huyền Đế, bốn đại Thánh giả, càng có thần thú bát giai, lực lượng này khiến hắn cảm thấy khiếp sợ và không cam lòng.
Hắn muốn phản bội Lăng Tiếu, thay thế vị trí của Lăng Tiếu thì chỉ sợ không làm được trong thời gian ngắn.
Có như vậy Lưu Húc cũng trong thời gian dài ẩn nấp và tỏ ra trung thành.
Có Long Nữ trợ giúp nên Lăng Tiếu trong nháy mắt lao tới chỗ Tứ Giác Ma Ngưu cùng Bạch Phượng Loan, Phong Thanh Duyên chiến đấu, từng đạo không gian chi lực tỏa ra ngoài, phiến thiên địa này không ngừng rung động, giống như thiên địa tùy thời sẽ bị hủy diệt.
Lăng Tiếu có Long Nữ bảo hộ cho nên không có bị năng lượng không gian ảnh hưởng.
Lăng Tiếu nhìn thấy tràng diện chiến đấu ở nơi đây, thế nhưng mà dựa vào thực lực của hắn muốn tham gia vào chiến đấu của cường giả tuyệt thế là không có khả năng.
Vào lúc Lăng Tiếu lo lắng thì va chạm mạnh mẽ xuất hiện.
Bang bang!
Bỗng dưng hai đạo thân ảnh bay ra ngoài, đồng thời còn có một tiếng cười to thô lỗ vang vọng.
- Ha ha, dựa vào đám nhân loại hèn mọn các ngươi mà muốn đối phó bản vương, thật sự là không tự lượng sức mình.
Bay ra chính là Phong Thanh Duyên cùng với Bạch Phượng Loan.
Phong Thanh Duyên đầu tóc rối loạn, trên môi ngọc có máu tươi chảy ra, nàng lúc này thở hổn hển, hiển nhiên vừa rồi tiêu hao quá lớn.
Mà Bạch Phượng Loan lông vũ trắng toàn thân mất đi không ít, trên thân thể có vết máu loang lỗ, nhìn qua chiến đấu này nó ăn không ít khổ.
Tứ Giác Ma Ngưu còn không có biến về chân thân, chỉ dùng bộ dáng nhân loại dã cường thế như vậy rồi, hắn đứng ở nơi đó giống như cự nhân bằng sắt.
- Sư nương hai người không phải đối thủ của nó sao?
Lăng Tiếu lúc này cả kinh nói thầm.
Lúc Phong Thanh Duyên ra tay thì Hàn Khai đã nhắc nhở với Lăng Tiếu rồi, Phong Thanh Duyên đã là Thánh giả trung giai, mà Bạch Phượng Loan chắc hẳn cũng không dưới Phong Thanh Duyên, một người một thú liên thủ còn không đánh lại con trâu này, đủ thấy con trâu này lợi hại.
Lúc này Tứ Giác Ma Ngưu muốn tiếp tục đối phó Phong Thanh Duyên cùng Bạch Phượng Loan ra tay thì hắn nhìn thấy Lăng Tiếu bay tới.
Bỗng dưng, đôi mắt trâu mở to ra, thân thể của nó không tự chủ run lên.
- Long... Long hoàng...
Phong Thanh Duyên cùng Bạch Phượng Loan cũng phát hiện dị trạng không xa, ánh mắt nhìn qua chân long màu lam dưới chân Lăng Tiếu.
- Chân... Chân long thần thú!
Phong Thanh Duyên thất sắc kinh hô.
Bạch Phượng Loan thân thể run nhẹ, cái đầu cao ngạo cúi thấp không ít.
Lăng Tiếu hoàn toàn không để ý tới bọn họ biến sắc, cho Long Nữ đi tới bên cạnh Phong Thanh Duyên.
- Sư nương ngươi không sao chứ?
Phong Thanh Duyên đang chấn kinh, lúc này nhìn chằm chằm vào chân long, muốn xem có phải chân long thật hay giả, hay chỉ là giao long.
- Sư nương ngươi như thế nào?
Lăng Tiếu hỏi lần nữa.
Phong Thanh Duyên bình tĩnh nói:
- Ta... Ta không sao, này... Đây là linh thú hộ thân của ngươi sao?
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Ta cùng Long Nữ chỉ là bạn tốt.
Ngừng một chút lại nói:
- Sư nương, ta bảo Long Nữ giúp ngươi một tay, chém con trâu này nói sau!
- Trước đối phó hắn đi, hắn khả năng đã đạt tới bát giai trung giai đỉnh phong, ta cùng tiểu phượng không phải đối thủ của nó, có chân long đại nhân giúp là tốt rồi!
Phong Thanh Duyên kích động nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.