Chương 1002: Mị lực bổn thiếu chẳng lẽ lại tăng lên sao? (2)
Ngã Bản Thuần Khiết
10/11/2014
- Ha ha, không có biện pháp, dù sao cũng phải chờ mấy hài tử này so ra kết quả mới có thể đến thôi!
Vương Trọng Thu cười đáp.
- Tốt lắm, hãy bớt nói sàm đi, để cho nhóm tiểu tử đi vào trước, vẫn còn không ít người chưa tới đâu.
Người kia đáp.
Đoàn người bay vào trong thành trì, sau đó rơi xuống một mảnh đất trống.
Vừa đưa mắt nhìn lại, phát hiện có mấy trăm địa hoàng đã sớm ngồi ở những góc bất đồng, trong ánh mắt lộ vẻ địch ý nồng đậm đối với bọn họ.
Không cần phải nói những người kia là địa hoàng ở những thành trì khác đã tới.
- Các ngươi đều ở lại đây chờ đi, sau khi mọi người đến đông đủ sẽ tuyên bố quy tắc, đến lúc đó các ngươi có thể vào Chiến Loạn Uyên, chúc các tiểu tử may mắn!
Nhiệm vụ dẫn đội của Vương Trọng Thu đã hoàn thành, nói xong một câu lập tức rời đi.
Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xong, một cỗ hương thơm thanh nhã chợt tràn đến.
Một thanh âm hàm xúc uyển chuyển nũng nịu vang lên:
- Ta có thể ngồi chung một chỗ với các ngươi không?
Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang đứng trước mặt bọn họ.
Nhìn nàng chỉ khoảng hai mươi tám tuổi, khuôn mặt kiều diễm có má lúm đồng tiền, thoạt nhìn làm người cực kỳ yêu thích, mái tóc buộc khăn lụa hồng, cắm một cây trâm trong suốt, lộ ra vài phần khí chất cao nhã.
Trong ánh mắt Lăng Tiếu hiện lên vẻ sáng ngời, nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, mà Diệp Vân Phong lộ vẻ si mê.
- Cốc tiểu thư có thể cùng ngồi chung là vinh quang của chúng tôi.
Lăng Tiếu đứng dậy thản nhiên nói.
Diệp Vân Phong cũng bật dậy:
- Đúng…đúng…Cốc tiểu thư…mời ngồi.
Vừa nói xong lại dùng linh lực quét sạch tro bụi.
Thật hiển nhiên Diệp Vân Phong không có chút kháng cự với nữ tử trước mắt này.
Nữ tử này chính là Cốc Kiều Kiều đến cùng họ trong chuyến đi lần này.
Cốc Kiều Kiều không chút do dự ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ bên cạnh:
- Các ngươi cũng ngồi đi.
Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong lại ngồi xuống.
Nhưng hai người đều giữ khoảng cách với Cốc Kiều Kiều.
Nếu đổi lại lúc bình thường, Lăng Tiếu nhất định sẽ ngồi gần Cốc Kiều Kiều, tuyệt đối không thành thật như vậy. Hiện giờ hắn làm như thế hoàn toàn chỉ muốn sáng tạo cơ hội cho Diệp Vân Phong.
Nhìn tướng mạo hay dáng người của Cốc Kiều Kiều đều không kém, nhưng nữ nhân bên cạnh Lăng Tiếu đều mỹ lệ hơn nàng, cho nên hắn cũng không lý do đem nữ nhân mà Diệp Vân Phong trúng ý thu vào hậu cung, xem như hắn dùng cơm cũng nên chừa chút canh cho huynh đệ đi!
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Vân Phong cũng ngồi xa như hắn, liền chán nản trừng mắt nhìn Diệp Vân Phong thầm mắng:
- Tiểu tử này thật sự khờ ngốc!
Cốc Kiều Kiều đưa mắt nhìn Lăng Tiếu nói:
- Lăng huynh ngồi xa như vậy làm chi, chúng ta có thể cùng xông vào top 10 xem như là duyên phận, ngươi ngồi gần chỗ của ta, tiểu nữ tử có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
Khi nàng nói chuyện lại vứt mị nhãn cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn thấy mỹ nữ ném mị nhãn, trong lòng ngứa ngáy, nhưng không muốn đả kích Diệp Vân Phong, chỉ đành làm ra bộ dạng nghiêm túc nói:
- Cốc tiểu thư có chuyện nói thẳng là được, tại hạ có thể nghe thấy.
Trong đôi mắt đẹp của Cốc Kiều Kiều thoáng kinh ngạc, lại nói:
- Một khi đã như vậy tiểu nữ tử cứ việc nói thẳng.
Nàng ngừng một chút mới nói tiếp:
- Trong Chiến Loạn Uyên vô cùng nguy hiểm, cạnh tranh lại kịch liệt, vì muốn xông vào hàng ngũ Chiến Hoàng, ta nghĩ muốn cùng Lăng huynh kết bạn mà đi, chiếu ứng lẫn nhau không biết ngươi nghĩ như thế nào?
- Ách…làm vậy không tiện lắm đi!
Lăng Tiếu thoáng do dự đáp.
Nhưng trong lòng hắn lại đắc ý hô thầm:
- Mị lực của bổn thiếu lại tăng lên sao?
Diệp Vân Phong vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lăng Tiếu, bộ dáng chỉ hận vì sao Lăng Tiếu không lập tức đáp ứng.
Cốc Kiều Kiều lại nói:
- Lăng huynh hãy khoan cự tuyệt, ngươi nghe ta nói trước, cuộc chiến ngàn danh cường giả trong Chiến Loạn Uyên không giống như cuộc khiêu chiến ở Lam Dương thành, mà lấy hình thức nhiệm vụ thực hiện, nếu chúng ta hoàn thành những nhiệm vụ này, ai hoàn thành nhiều nhất thì bài danh càng cao, cũng chính vì vậy sẽ có không ít địa hoàng liên hợp cùng một chỗ làm nhiệm vụ, không chỉ như thế có chút địa hoàng cường đại còn cướp đoạt nhiệm vụ người khác đã hoàn thành, cho nên nếu chúng ta liên hợp cùng một chỗ sẽ tăng thêm cơ hội tự bảo vệ mình, như vậy mới có khả năng tiến vào trăm cường phía trước.
Cốc Kiều Kiều có một vị đại ca là Chiến Hoàng, đối với tình huống này thật hiểu biết.
Lăng Tiếu do dự một chút nói:
- Nếu Cốc tiểu thư không ngại ở chung một chỗ với hai nam nhân nhưng chúng ta, chúng ta cùng kết bạn mà đi, nhưng chỉ mong Cốc tiểu thư đừng ngại bị chúng ta liên lụy mới tốt.
Cốc Kiều Kiều mỉm cười nói:
- Lăng huynh khiêm tốn, người nào không biết thực lực ngươi cường hãn, Kiều Kiều còn phải nhờ Lăng huynh chiếu cố đâu.
Lời này của Cốc Kiều Kiều thật trực tiếp, trong giọng nói lộ ra cảm giác lấy lòng Lăng Tiếu.
Diệp Vân Phong lộ ra vẻ buồn khổ.
Lăng Tiếu giang tay nói:
- Cốc tiểu thư cũng biết ta chỉ có thực lực địa hoàng trung giai mà thôi, thực lực huynh đệ của ta mạnh hơn nhiều, do hắn chiếu cố ngươi thật vô cùng thích hợp.
Lăng Tiếu nói lời này lại đưa mắt ra hiệu cho Diệp Vân Phong.
Diệp Vân Phong có ngu ngốc cũng hiểu Lăng Tiếu muốn giúp hắn, liền vỗ ngực nói:
- Phải đó, Cốc tiểu thư xin yên tâm, có Diệp Vân Phong này sẽ không ai dám đánh chủ ý với chúng ta.
Trong đôi mắt đẹp của Cốc Kiều Kiều hiện lên tia thất vọng khó thấy, đáp:
- Như thế nhờ Diệp huynh!
Trong lòng nàng khó chịu nhủ thầm:
- Lăng Tiếu chết tiệt, lại không nhìn tới mị lực của bổn tiểu thư, đi vào trong đừng cầu trợ ta, hừ!
- Ha ha, Cốc tiểu thư khách khí!
Diệp Vân Phong cao hứng đáp, trong lòng cảm kích Lăng Tiếu.
- Cốc tiểu thư, đi chung với chúng ta còn có mấy người càng cường hãn, vì sao tiểu thư không liên hợp với họ mà cùng hai người có thực lực kém cỏi nhất như chúng ta liên hợp?
Lăng Tiếu mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
Lăng Tiếu cũng không nghĩ mị lực mình quá cao nên mới hấp dẫn mỹ nhân đến dựa vào đâu.
Cốc Kiều Kiều khẽ cười nói:
- Ta cảm thấy được Lăng huynh là một người tốt, sẽ không khi dễ một tiểu nữ tử như ta không phải sao?
Thần sắc Lăng Tiếu tái xanh, trong lòng thầm hô:
- Thì ra bổn thiếu biến thành một người tốt ah!
Ngay khi ba người còn đang tán gẫu hứng khởi, còn chưa tiến vào Chiến Loạn Uyên thì phiền phức đã tìm tới cửa.
Trước mặt có năm người đi tới, khí thế cường đại tán phát, liếc mắt liền nhìn ra đều là thực lực hoàng cấp cao giai, bên trong còn có ba người cảnh giới hoàng cấp cao giai đỉnh.
- Kiều Kiều, không nghĩ tới ở trong này nhìn thấy muội, thật sự là quá tốt.
Một thanh niên mang theo dáng vẻ tà khí lộ dáng tươi cười nhìn Cốc Kiều Kiều hô to.
Thanh niên kia chừng ba mươi tuổi, quần áo quý giá đẹp đẽ vô cùng tôn quý, nụ cười trên mặt thoạt nhìn thân thiết nhưng làm cho người ta có cảm giác có vài phần không thật, bởi vì ánh mắt lãnh ngạo đã bán rẻ tính cách cuồng ngạo tự đại của hắn.
Vương Trọng Thu cười đáp.
- Tốt lắm, hãy bớt nói sàm đi, để cho nhóm tiểu tử đi vào trước, vẫn còn không ít người chưa tới đâu.
Người kia đáp.
Đoàn người bay vào trong thành trì, sau đó rơi xuống một mảnh đất trống.
Vừa đưa mắt nhìn lại, phát hiện có mấy trăm địa hoàng đã sớm ngồi ở những góc bất đồng, trong ánh mắt lộ vẻ địch ý nồng đậm đối với bọn họ.
Không cần phải nói những người kia là địa hoàng ở những thành trì khác đã tới.
- Các ngươi đều ở lại đây chờ đi, sau khi mọi người đến đông đủ sẽ tuyên bố quy tắc, đến lúc đó các ngươi có thể vào Chiến Loạn Uyên, chúc các tiểu tử may mắn!
Nhiệm vụ dẫn đội của Vương Trọng Thu đã hoàn thành, nói xong một câu lập tức rời đi.
Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xong, một cỗ hương thơm thanh nhã chợt tràn đến.
Một thanh âm hàm xúc uyển chuyển nũng nịu vang lên:
- Ta có thể ngồi chung một chỗ với các ngươi không?
Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang đứng trước mặt bọn họ.
Nhìn nàng chỉ khoảng hai mươi tám tuổi, khuôn mặt kiều diễm có má lúm đồng tiền, thoạt nhìn làm người cực kỳ yêu thích, mái tóc buộc khăn lụa hồng, cắm một cây trâm trong suốt, lộ ra vài phần khí chất cao nhã.
Trong ánh mắt Lăng Tiếu hiện lên vẻ sáng ngời, nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, mà Diệp Vân Phong lộ vẻ si mê.
- Cốc tiểu thư có thể cùng ngồi chung là vinh quang của chúng tôi.
Lăng Tiếu đứng dậy thản nhiên nói.
Diệp Vân Phong cũng bật dậy:
- Đúng…đúng…Cốc tiểu thư…mời ngồi.
Vừa nói xong lại dùng linh lực quét sạch tro bụi.
Thật hiển nhiên Diệp Vân Phong không có chút kháng cự với nữ tử trước mắt này.
Nữ tử này chính là Cốc Kiều Kiều đến cùng họ trong chuyến đi lần này.
Cốc Kiều Kiều không chút do dự ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ bên cạnh:
- Các ngươi cũng ngồi đi.
Lăng Tiếu cùng Diệp Vân Phong lại ngồi xuống.
Nhưng hai người đều giữ khoảng cách với Cốc Kiều Kiều.
Nếu đổi lại lúc bình thường, Lăng Tiếu nhất định sẽ ngồi gần Cốc Kiều Kiều, tuyệt đối không thành thật như vậy. Hiện giờ hắn làm như thế hoàn toàn chỉ muốn sáng tạo cơ hội cho Diệp Vân Phong.
Nhìn tướng mạo hay dáng người của Cốc Kiều Kiều đều không kém, nhưng nữ nhân bên cạnh Lăng Tiếu đều mỹ lệ hơn nàng, cho nên hắn cũng không lý do đem nữ nhân mà Diệp Vân Phong trúng ý thu vào hậu cung, xem như hắn dùng cơm cũng nên chừa chút canh cho huynh đệ đi!
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Vân Phong cũng ngồi xa như hắn, liền chán nản trừng mắt nhìn Diệp Vân Phong thầm mắng:
- Tiểu tử này thật sự khờ ngốc!
Cốc Kiều Kiều đưa mắt nhìn Lăng Tiếu nói:
- Lăng huynh ngồi xa như vậy làm chi, chúng ta có thể cùng xông vào top 10 xem như là duyên phận, ngươi ngồi gần chỗ của ta, tiểu nữ tử có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
Khi nàng nói chuyện lại vứt mị nhãn cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn thấy mỹ nữ ném mị nhãn, trong lòng ngứa ngáy, nhưng không muốn đả kích Diệp Vân Phong, chỉ đành làm ra bộ dạng nghiêm túc nói:
- Cốc tiểu thư có chuyện nói thẳng là được, tại hạ có thể nghe thấy.
Trong đôi mắt đẹp của Cốc Kiều Kiều thoáng kinh ngạc, lại nói:
- Một khi đã như vậy tiểu nữ tử cứ việc nói thẳng.
Nàng ngừng một chút mới nói tiếp:
- Trong Chiến Loạn Uyên vô cùng nguy hiểm, cạnh tranh lại kịch liệt, vì muốn xông vào hàng ngũ Chiến Hoàng, ta nghĩ muốn cùng Lăng huynh kết bạn mà đi, chiếu ứng lẫn nhau không biết ngươi nghĩ như thế nào?
- Ách…làm vậy không tiện lắm đi!
Lăng Tiếu thoáng do dự đáp.
Nhưng trong lòng hắn lại đắc ý hô thầm:
- Mị lực của bổn thiếu lại tăng lên sao?
Diệp Vân Phong vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lăng Tiếu, bộ dáng chỉ hận vì sao Lăng Tiếu không lập tức đáp ứng.
Cốc Kiều Kiều lại nói:
- Lăng huynh hãy khoan cự tuyệt, ngươi nghe ta nói trước, cuộc chiến ngàn danh cường giả trong Chiến Loạn Uyên không giống như cuộc khiêu chiến ở Lam Dương thành, mà lấy hình thức nhiệm vụ thực hiện, nếu chúng ta hoàn thành những nhiệm vụ này, ai hoàn thành nhiều nhất thì bài danh càng cao, cũng chính vì vậy sẽ có không ít địa hoàng liên hợp cùng một chỗ làm nhiệm vụ, không chỉ như thế có chút địa hoàng cường đại còn cướp đoạt nhiệm vụ người khác đã hoàn thành, cho nên nếu chúng ta liên hợp cùng một chỗ sẽ tăng thêm cơ hội tự bảo vệ mình, như vậy mới có khả năng tiến vào trăm cường phía trước.
Cốc Kiều Kiều có một vị đại ca là Chiến Hoàng, đối với tình huống này thật hiểu biết.
Lăng Tiếu do dự một chút nói:
- Nếu Cốc tiểu thư không ngại ở chung một chỗ với hai nam nhân nhưng chúng ta, chúng ta cùng kết bạn mà đi, nhưng chỉ mong Cốc tiểu thư đừng ngại bị chúng ta liên lụy mới tốt.
Cốc Kiều Kiều mỉm cười nói:
- Lăng huynh khiêm tốn, người nào không biết thực lực ngươi cường hãn, Kiều Kiều còn phải nhờ Lăng huynh chiếu cố đâu.
Lời này của Cốc Kiều Kiều thật trực tiếp, trong giọng nói lộ ra cảm giác lấy lòng Lăng Tiếu.
Diệp Vân Phong lộ ra vẻ buồn khổ.
Lăng Tiếu giang tay nói:
- Cốc tiểu thư cũng biết ta chỉ có thực lực địa hoàng trung giai mà thôi, thực lực huynh đệ của ta mạnh hơn nhiều, do hắn chiếu cố ngươi thật vô cùng thích hợp.
Lăng Tiếu nói lời này lại đưa mắt ra hiệu cho Diệp Vân Phong.
Diệp Vân Phong có ngu ngốc cũng hiểu Lăng Tiếu muốn giúp hắn, liền vỗ ngực nói:
- Phải đó, Cốc tiểu thư xin yên tâm, có Diệp Vân Phong này sẽ không ai dám đánh chủ ý với chúng ta.
Trong đôi mắt đẹp của Cốc Kiều Kiều hiện lên tia thất vọng khó thấy, đáp:
- Như thế nhờ Diệp huynh!
Trong lòng nàng khó chịu nhủ thầm:
- Lăng Tiếu chết tiệt, lại không nhìn tới mị lực của bổn tiểu thư, đi vào trong đừng cầu trợ ta, hừ!
- Ha ha, Cốc tiểu thư khách khí!
Diệp Vân Phong cao hứng đáp, trong lòng cảm kích Lăng Tiếu.
- Cốc tiểu thư, đi chung với chúng ta còn có mấy người càng cường hãn, vì sao tiểu thư không liên hợp với họ mà cùng hai người có thực lực kém cỏi nhất như chúng ta liên hợp?
Lăng Tiếu mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
Lăng Tiếu cũng không nghĩ mị lực mình quá cao nên mới hấp dẫn mỹ nhân đến dựa vào đâu.
Cốc Kiều Kiều khẽ cười nói:
- Ta cảm thấy được Lăng huynh là một người tốt, sẽ không khi dễ một tiểu nữ tử như ta không phải sao?
Thần sắc Lăng Tiếu tái xanh, trong lòng thầm hô:
- Thì ra bổn thiếu biến thành một người tốt ah!
Ngay khi ba người còn đang tán gẫu hứng khởi, còn chưa tiến vào Chiến Loạn Uyên thì phiền phức đã tìm tới cửa.
Trước mặt có năm người đi tới, khí thế cường đại tán phát, liếc mắt liền nhìn ra đều là thực lực hoàng cấp cao giai, bên trong còn có ba người cảnh giới hoàng cấp cao giai đỉnh.
- Kiều Kiều, không nghĩ tới ở trong này nhìn thấy muội, thật sự là quá tốt.
Một thanh niên mang theo dáng vẻ tà khí lộ dáng tươi cười nhìn Cốc Kiều Kiều hô to.
Thanh niên kia chừng ba mươi tuổi, quần áo quý giá đẹp đẽ vô cùng tôn quý, nụ cười trên mặt thoạt nhìn thân thiết nhưng làm cho người ta có cảm giác có vài phần không thật, bởi vì ánh mắt lãnh ngạo đã bán rẻ tính cách cuồng ngạo tự đại của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.