Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1300: Ngũ hành chi thể, Hỗn Độn thế giới! 2

Ngã Bản Thuần Khiết

17/11/2014

Lăng Tiếu sâu kín đáp ứng một tiếng, Lưu ly long lân chiến giáp bắt đầu gia thân, Kim Long Thương cũng trong nháy mắt xuất hiện ở trên tay, khí thế đáng sợ cũng bắt đầu tiêu thăng lên.

Một mảnh Hoang cổ thế giới xuất hiện ở trước mắt mọi người, một cỗ khí tức man hoang trong nhắt mắt tràn ra khắp mọi nơi.

Thế giới độc lập rộng rãi, nhất thụ nhất hoa nhất thảo lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng truyền đến từng đạo tiếng thú hống, chấn mở trong một phiên thiên địa này, khí tức mênh mông bàng bạc kia tràn đầy uy nghiêm.

- Đây... Đây lại là thế giới lực gì, làm sao giống như là một thế giới chân chính?

- Không biết, bất quá từ khí tức phát tán ra tựa hồ so với Hỗn Độn thế giới của Vũ Bất Phàm không kém bao nhiêu a!

- Chẳng lẽ đây là thế giới chi lực tạo vật, làm sao mà mới nghe thấy lần đầu cũng mới nhìn thấy lần đầu a!

- Nhìn đến thì không kém, chỉ là so với Hỗn Độn thế giới lực cường đại nhất hẳn vẫn có chút cách biệt đấy!

Rất nhiều võ giả cũng kinh ngạc về sự bất phàm thế giới lực của Lăng Tiếu, nhưng mà bọn họ vẫn là coi trọng Hỗn Độn thế giới lực của Vũ Bất Phàm hơn, bởi vì đây chính là đỉnh cấp Hoàng giới mà ở thượng cổ cũng khó thấy được a!

Uy năng mà nó triển hiện ra đã sớm trải qua lịch sử chứng kiến, không ai hoài nghi uy lực vô thượng của nó.

Vũ Bất Phàm nhìn thế giới lực của Lăng Tiếu, trong con mắt cũng là lướt qua vẻ lạ lùng.

Không cần nghĩ hắn cũng đoán được thế giới lực của Lăng Tiếu khẳng định bất phàm, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại càng để cho hắn cảm thấy ở ngoài ý liệu.

- Không nghĩ tới Lăng Tiếu có thể thôi diễn ra thế giới lực như vậy, xem ra Bất Phàm lần này sẽ không phải thất vọng mà về rồi!

Vũ Bất Phàm cười mỉm nói.

- Ha hả, ngươi ngược lại là tự tin, trò vui hiện tại mới bắt đầu, tới đi, ngươi cũng chớ để ta thất vọng mới tốt!

Lăng Tiếu cười một tiếng nói.

Đối quyết thế giới lực của hai người rốt cuộc bắt đầu ở một khắc này.



Đây cũng là tỉ thí trực tiếp phân ra thắng bại rồi.

Hai đại thanh niên cao thủ thôi diễn ra thế giới lực hướng về phía đối phương oanh tới.

Uy năng cường đại như vậy có thể so với đại phương thế giới của Đế giai, bầu trời ở trên hồ ước đều bị bao phủ rồi.

Hỗn Độn thế giới lực của Vũ Bất Phàm bắt đầu phát uy, đầu tiên làHỗn Độn thần thú mở to cái miệng lớn trực tiếp đem những cây cối hoa cỏ kia của Lăng Tiếu cắn nuốt cào, cái miệng to lớn của nó giống như không có vật gì không thể nuốt, hiển lộ ra thiên phú thần thông thôn phệ của nó!

Hỗn Độn hào xưng là thần thú ngay cả trời đều có thể thôn phệ, là một loại thần thú quỷ dị nhất thời viễn cổ, từng một lần trở thành thủ lĩnh của rất nhiều thần thú.

Chỉ là bởi vì năng lực sinh sản của nó lại là kém cỏi nhất trong rất nhiều thần thú, đây cũng mới dẫn đến vị trí của nó dần dần hạ xuống.

Nhưng mà không ai dám hoài nghi năng lực thôn phệ vô thượng của bất kỳ một con Hỗn Độn thần thú nào.

Lăng Tiếu bị uy lực của con Hỗn Độn thần thú này làm cho sợ hãi kêu to một tiếng, mới vừa tiếp xúc một cái, thế giới lực của hắn lập tức bị tiêu giảm không ít, một phần ba thế giới lực bị cắn nuốt rồi.

- Ha ha, Thế giới lực của Lăng Tiếu tựa hồ còn kém một chút a!

Vũ Bất Phàm cười sang sảng nói.

Mới bắt đầu liền lực áp Lăng Tiếu, tâm tình của hắn cũng là hết sức sảng khoái, đem buồn bực vì thất bại quyền chưởng tỉ thí mới vừa rồi thở ra một ngụm!

- Thật sao, vậy ngươi liền thử một chút một loại uy lực khác như thế nào đi!

Lăng Tiếu nói một tiếng, ý thức động một cái, trong Hoang Cổ thế giới lập tức chợt hiện lên từng tòa băng sơn khổng lồ hướng về phía Hỗn Độn thần thú kia nghiền áp mà đi.

Những băng sơn này bốn phía còn tràn đầy từng đạo băng thú sắc bén như đao.

Không biết sau khi Hỗn Độn thần thú này nuốt vào sẽ có cái hậu quả gì?

Hỗn Độn thần thú mang theo bộ pháp cồng kềnh, cái miệng khổng lồ kia chảy ra từng đạo nước bọt, trong tròng mắt thật nhỏ kia thấy lấy từng tia tinh mang, phảng phất một điểm cũn không sợ những băng sơn này áp xuống.



Sưu sưu!

Cái miệng lớn của Hỗn Độn thần thú trong nháy mắt mở rất to, hấp lực cường đại đem băng sơn nghiền áp mà đến kia hấp thu vào.

Mấy chục tòa băng sơn kia giống như là thức ăn lại một lần đều bị Hỗn Độn thần thú nuốt vào, thân thể của nó cũng trong nháy mắt bàng trước ra rất to, lộ ra vẻ sưng phồng không chịu nổi, phảng phất đều có dấu hiệu phá khai ròi.

- Ta xem ngươi ăn như thế nào mà không chết!

Lăng Tiếu thấy thế mừng rỡ, ở trong lòng thầm nghĩ nói.

Nhưng mà sau một khắc lại để cho hắn kinh ngạc ngây người.

Chỉ thấy sau khi cái bụng kia của Hỗn Độn thần thú trướng đến một trình độ nhất định, trong nháy mắt co rút về, giống như là ở trong nháy mắt liền tiêu hóa xong mấy chục tòa băng sơn kia, còn đánh ực một cái, tựa hồ giống như vừa mới ăn no.

- Đây... Đây là cái đồ chơi gì a, ăn như vậy cũng không nổ tung!

Lăng Tiếu thất thố mà kinh hô.

- Ha hả, ngươi quá khinh thường thiên phú thần thông của thần thú rồi, Hỗn Độn không có vật gì mà không thôn phệ, có thể nuốt tận thiên hạ vạn vật, Lăng huynh ngươi bại cho ta đi!

Vũ Bất Phàm hết sức tự ngạo cười nói.

Ngay lập tức, Hỗn Độn thần thú nhẹ nhàng đạp đi, cả thân thể tròn tròn hướng về một cái vị trí phía trước, miệng rộng lại một lần nữa bắt đầu cắn nuốt thế giới lực của Lăng Tiếu.

Trong nháy mắt thế giới lực của Lăng Tiếu vừa mới viên mãn trở lại lại một lần nữa bị cắn nuốt không ít, nó giống như là cái động không đáy, bất kỳ cái gì cũng đều nuốt vào.

Hiện tại Vũ Bất Phàm còn có tứ đại thần thú khác chưa động hủ, Lăng Tiếu liền bắt đầu có chút lo lắng rồi.

Võ giả quan chiến ở xa xa đều là từng người đỏ mắt lên.

Nhìn ánh mắt của bọn hắn đều là nhận thấy Vũ Bất Phàm là tất thắng không thể nghi ngờ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Khống Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook