Chương 2176: Ngươi nói thế nào chúng ta làm thế đó. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
24/11/2014
- Đây đều do lão cung chủ ban ân, lão cung chủ nhất định đã trở thành thần minh, bằng không sao có được thần thông lớn như vậy! Cảm tạ lão cung chủ!
- Đúng đúng, chuyện này đều nhờ lão cung chủ ban tặng, ta cũng đột phá nhất giai, ha ha, thật tốt quá, ta đã bị cổ bình năm mươi năm, không nghĩ tới có thể tiến thêm một bước, cảm tạ lão cung chủ!
- Lão cung chủ tạo phúc trên dưới trong cung, thật sự là phúc phận của chúng ta!
- Lão cung chủ ở trên, xin nhận một bái của chúng ta! Cảm tạ thần ân của lão cung chủ!
Trên dưới Tiếu Ngạo cung cúi đầu bái xuống, nhưng còn chưa kịp quỳ đã bị một cỗ lực lượng ngăn cản lại.
Ngay trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Lăng Tiếu đã mở miệng:
- Tất cả mọi người không cần đa lễ, bổn cung chủ rời cung nhiều năm cũng chưa cảm tạ mọi người làm ra hết thảy cống hiến, lần này bổn cung chủ chỉ cho các ngươi một lần cơ hội, có thể đột phá hay không là do bản lĩnh của các ngươi, không thể đột phá cũng không có bao nhiêu tổn thất, hết thảy phải cần nhờ tự chính các ngươi đi cố gắng.
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
- Từ khi xây dựng Tiếu Ngạo cung đến bây giờ đều nhờ có các ngươi duy trì, sau này các ngươi có thể lấy cung môn làm vẻ vang, sư huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xem thấp người của Tiếu Ngạo cung. Ai có thể tận trung phận sự, Tân cung chủ sẽ không bạc đãi các ngươi, huyền tinh, linh thảo, đan dược. Cuối cùng ta chỉ hi vọng cung môn có thể luôn phồn vinh hưng thịnh, cùng chung thái bình thịnh thế!
Lăng Tiếu nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập thần sắc lưu luyến, hắn biết có lẽ đây là lần cuối cùng nói chuyện với mọi người, ngày sau chỉ sợ sẽ không còn dịp trở về.
Lăng Tiếu phất tay cho mọi người tán đi, bản thân hắn mang theo người thân đi vào trong chủ điện.
Đây cũng đã tới thời gian ban thưởng cho thủ hạ dòng chính đã đi theo hắn thời gian thật dài.
Chỉ là trong lòng hắn còn có một ý tưởng khác, hi vọng họ không làm hắn thất vọng thì quá tốt!
Bên trong chủ điện chỉ là những người nắm quyền trong Tiếu Ngạo cung.
Lăng Tiếu ngồi trên chủ vị, Tân Lập cung kính đứng bên cạnh, cùng Phượng Lăng Thiên ngang hàng sóng vai.
Ở bên dưới là Hàn Khai, Tàn Báo, Diệp Vân Phong, Độc Ưng, Độc Hạt Tử, Lãnh Xà, Lý Cuồng Hổ, Phong Nha cùng tám chiến tướng.
Bên trong thực lực Hàn Khai là bán thánh hoàng, ngoại trừ Lăng Tiếu xem như tồn tại cao nhất trong cung. Tàn Báo tu vi thánh giả đê giai, ngoài ra có vài thánh giả khôi lỗi mạnh hơn hắn. Diệp Vân Phong thực lực huyền đế cao giai, tốc độ xem như nhanh nhất trong dòng chính, thiên phú cũng tốt nhất, thành tựu tương lai không thấp. Những người khác tu vi huyền đế trung giai, nếu không có tài nguyen cùng Huyền Đế đan thượng hạng Lăng Tiếu lưu lại trước kia cũng không thể nhanh chóng đi tới một bước này, đương nhiên thiên phú còn kém hơn Diệp Vân Phong, nhưng họ thật nỗ lực khắc khổ. Về phần Phong Nha thay đổi cho hắn một thân hình khác, trùng tu mấy chục năm đã trở lại tu vi huyền đế đê giai, không dùng đan dược thăng cấp nên khả năng khôi phục tu vi thánh giả cũng sắp tới.
Nhìn thực lực thủ hạ đã thăng cao, Lăng Tiếu cảm thấy hài lòng nhưng vẫn cảm giác mình đã bạc đãi bọn họ.
- Chư vị huynh đệ, bao nhiêu năm nay các ngươi thật khổ cực, ta mời các ngươi một chén, cảm tạ các ngươi không rời bỏ, cảm tạ hết thảy cống hiến của các ngươi!
Lăng Tiếu giơ cao chén rượu, nói một câu, cạn chén trước tiên.
- Chúng tôi không dám!
Ngoại trừ Hàn Khai, mọi người đều cầm chén rượu đứng lên đáp.
- Hôm nay gọi các ngươi cùng đến, là bởi vì mọi người là huynh đệ tốt từng cùng ta vào sinh ra tử, hiện tại ta ở Thiên Vực xem như hỗn được chút địa vị, ta nghĩ muốn hỏi mọi người có nguyện ý bỏ hết thảy nơi này đi theo ta đến Thiên Vực hay không?
Lăng Tiếu thật nghiêm túc hỏi, tiếp theo hắn lại nhắc nhở:
- Thánh giả ở trên Thiên Vực chỉ là võ giả bình thường nhất, thánh hoàng mới được xưng tụng là cường giả, mà nhân vật bá chủ một phương ít nhất là thực lực thần vương! Cho nên các ngươi đi tới đó cũng giống như phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng nơi đó có đầy đủ thánh vật thần vật tu luyện, có thể giúp các ngươi tiến giai nhanh hơn.
Cho dù trước mắt thực lực những huynh đệ này thật kém cỏi, nhưng nếu còn tiếp tục lưu lại địa vực này tuyệt đối không thể đi xa hơn.
Mà hắn có thần đỉnh trợ giúp, muốn đưa toàn bộ họ đến Thiên Vực tu luyện thật không thành vấn đề, an bài chỗ cho họ tu luyện cũng là việc nhỏ, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
Hắn nhất định cần mang toàn bộ thân nhân cùng đi, mà những huynh đệ này hắn chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của bọn họ.
Không phải bất kỳ ai cũng hướng tới đỉnh phong võ đạo, có lẽ họ chỉ muốn làm cường giả được người người kính ngưỡng đã là thỏa mãn.
Cho nên có một số việc Lăng Tiếu cảm thấy không nên cưỡng bách mọi người càng thỏa đáng.
Nhưng Lăng Tiếu đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của mình ở trong lòng mọi người, cũng đánh giá thấp niềm ao ước đến Thiên Vực của họ, huống chi nghe xong lời nhắc nhở về sau của Lăng Tiếu, trong lòng họ càng thêm nóng cháy.
Tuy họ thích cảm giác được người tôn sùng bao năm nay, nhưng càng hi vọng có thêm thực lực cường đại, có thể vĩnh sinh bất tử, có thể kiến thức càng nhiều phấn khích nhân sinh, dù cho kết quả tử vong họ cũng không cả đời tiếc nuối.
- Chúng tôi nguyện ý đi theo lão cung chủ cả đời không thay đổi!
Mọi người son sắt đáp.
Tuy Lăng Tiếu sớm biết họ sẽ lựa chọn như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy họ tỏ thái độ vẫn cảm giác thập phần vui mừng.
- Tốt, các ngươi đã có quyết tâm này ta cũng cảm thấy thật cao hứng, đều ngồi xuống uống rượu.
Lăng Tiếu cười nói, tiếp theo lại bảo:
- Tuy cao thủ trong Thiên Vực nhiều như mây, nhưng có ta ở đó các ngươi muốn cường đại cũng không phải việc gì khó, về phần tại sao muốn các ngươi cùng đến Thiên Vực, chính bởi vì Huyền Linh đại lục không còn đủ tài nguyên cho các ngươi đột phá, chỉ phải đến Thiên Vực các ngươi mới có thể tiến giai nhanh hơn, còn có được vĩnh sinh bất tử.
Mọi người nghe Lăng Tiếu nói khẳng định như vậy, thần thái trong mắt càng thêm sáng ngời.
Bọn họ vẫn luôn tin tưởng lời nói của Lăng Tiếu, bởi vì hắn sáng tạo không ít kỳ tích.
Lúc này Hàn Khai khẩn cấp nói:
- Sư đệ, ngươi xem sư huynh đây…ta đến Thiên Vực còn có thể xuất đầu không?
Từ vài chục năm trước Lăng Tiếu đến Thiên Vực, hắn đã cảm thấy đại nạn của mình sắp tới, nên không đi theo Lăng Tiếu, mà lựa chọn ở lại Trung Vực đem thuật luyện đan của mình truyền thừa xuống.
Về sau Lăng Tiếu lấy ra thánh tài luyện chế cho hắn một viên Đại Thánh đan, giúp hắn đạt tới cảnh giới bán thánh hoàng, có thể kéo dài thọ nguyên không ít.
Nhưng hắn biết cả đời này mình chỉ có thể dừng tại đây.
Hôm nay nghe Lăng Tiếu nhắc đến Thiên Vực, trong lòng lại dấy lên hi vọng, có lẽ hắn còn khả năng tiến thêm một bước.
Lăng Tiếu nhìn Hàn Khai cười nói:
- Sư huynh, chỉ cần ngươi vừa đến Thiên Vực ta cam đoan ngươi sẽ lập tức tiến giai, ngày sau muốn thành thần cũng không là vấn đề!
- Đúng đúng, chuyện này đều nhờ lão cung chủ ban tặng, ta cũng đột phá nhất giai, ha ha, thật tốt quá, ta đã bị cổ bình năm mươi năm, không nghĩ tới có thể tiến thêm một bước, cảm tạ lão cung chủ!
- Lão cung chủ tạo phúc trên dưới trong cung, thật sự là phúc phận của chúng ta!
- Lão cung chủ ở trên, xin nhận một bái của chúng ta! Cảm tạ thần ân của lão cung chủ!
Trên dưới Tiếu Ngạo cung cúi đầu bái xuống, nhưng còn chưa kịp quỳ đã bị một cỗ lực lượng ngăn cản lại.
Ngay trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Lăng Tiếu đã mở miệng:
- Tất cả mọi người không cần đa lễ, bổn cung chủ rời cung nhiều năm cũng chưa cảm tạ mọi người làm ra hết thảy cống hiến, lần này bổn cung chủ chỉ cho các ngươi một lần cơ hội, có thể đột phá hay không là do bản lĩnh của các ngươi, không thể đột phá cũng không có bao nhiêu tổn thất, hết thảy phải cần nhờ tự chính các ngươi đi cố gắng.
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
- Từ khi xây dựng Tiếu Ngạo cung đến bây giờ đều nhờ có các ngươi duy trì, sau này các ngươi có thể lấy cung môn làm vẻ vang, sư huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xem thấp người của Tiếu Ngạo cung. Ai có thể tận trung phận sự, Tân cung chủ sẽ không bạc đãi các ngươi, huyền tinh, linh thảo, đan dược. Cuối cùng ta chỉ hi vọng cung môn có thể luôn phồn vinh hưng thịnh, cùng chung thái bình thịnh thế!
Lăng Tiếu nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập thần sắc lưu luyến, hắn biết có lẽ đây là lần cuối cùng nói chuyện với mọi người, ngày sau chỉ sợ sẽ không còn dịp trở về.
Lăng Tiếu phất tay cho mọi người tán đi, bản thân hắn mang theo người thân đi vào trong chủ điện.
Đây cũng đã tới thời gian ban thưởng cho thủ hạ dòng chính đã đi theo hắn thời gian thật dài.
Chỉ là trong lòng hắn còn có một ý tưởng khác, hi vọng họ không làm hắn thất vọng thì quá tốt!
Bên trong chủ điện chỉ là những người nắm quyền trong Tiếu Ngạo cung.
Lăng Tiếu ngồi trên chủ vị, Tân Lập cung kính đứng bên cạnh, cùng Phượng Lăng Thiên ngang hàng sóng vai.
Ở bên dưới là Hàn Khai, Tàn Báo, Diệp Vân Phong, Độc Ưng, Độc Hạt Tử, Lãnh Xà, Lý Cuồng Hổ, Phong Nha cùng tám chiến tướng.
Bên trong thực lực Hàn Khai là bán thánh hoàng, ngoại trừ Lăng Tiếu xem như tồn tại cao nhất trong cung. Tàn Báo tu vi thánh giả đê giai, ngoài ra có vài thánh giả khôi lỗi mạnh hơn hắn. Diệp Vân Phong thực lực huyền đế cao giai, tốc độ xem như nhanh nhất trong dòng chính, thiên phú cũng tốt nhất, thành tựu tương lai không thấp. Những người khác tu vi huyền đế trung giai, nếu không có tài nguyen cùng Huyền Đế đan thượng hạng Lăng Tiếu lưu lại trước kia cũng không thể nhanh chóng đi tới một bước này, đương nhiên thiên phú còn kém hơn Diệp Vân Phong, nhưng họ thật nỗ lực khắc khổ. Về phần Phong Nha thay đổi cho hắn một thân hình khác, trùng tu mấy chục năm đã trở lại tu vi huyền đế đê giai, không dùng đan dược thăng cấp nên khả năng khôi phục tu vi thánh giả cũng sắp tới.
Nhìn thực lực thủ hạ đã thăng cao, Lăng Tiếu cảm thấy hài lòng nhưng vẫn cảm giác mình đã bạc đãi bọn họ.
- Chư vị huynh đệ, bao nhiêu năm nay các ngươi thật khổ cực, ta mời các ngươi một chén, cảm tạ các ngươi không rời bỏ, cảm tạ hết thảy cống hiến của các ngươi!
Lăng Tiếu giơ cao chén rượu, nói một câu, cạn chén trước tiên.
- Chúng tôi không dám!
Ngoại trừ Hàn Khai, mọi người đều cầm chén rượu đứng lên đáp.
- Hôm nay gọi các ngươi cùng đến, là bởi vì mọi người là huynh đệ tốt từng cùng ta vào sinh ra tử, hiện tại ta ở Thiên Vực xem như hỗn được chút địa vị, ta nghĩ muốn hỏi mọi người có nguyện ý bỏ hết thảy nơi này đi theo ta đến Thiên Vực hay không?
Lăng Tiếu thật nghiêm túc hỏi, tiếp theo hắn lại nhắc nhở:
- Thánh giả ở trên Thiên Vực chỉ là võ giả bình thường nhất, thánh hoàng mới được xưng tụng là cường giả, mà nhân vật bá chủ một phương ít nhất là thực lực thần vương! Cho nên các ngươi đi tới đó cũng giống như phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng nơi đó có đầy đủ thánh vật thần vật tu luyện, có thể giúp các ngươi tiến giai nhanh hơn.
Cho dù trước mắt thực lực những huynh đệ này thật kém cỏi, nhưng nếu còn tiếp tục lưu lại địa vực này tuyệt đối không thể đi xa hơn.
Mà hắn có thần đỉnh trợ giúp, muốn đưa toàn bộ họ đến Thiên Vực tu luyện thật không thành vấn đề, an bài chỗ cho họ tu luyện cũng là việc nhỏ, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
Hắn nhất định cần mang toàn bộ thân nhân cùng đi, mà những huynh đệ này hắn chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của bọn họ.
Không phải bất kỳ ai cũng hướng tới đỉnh phong võ đạo, có lẽ họ chỉ muốn làm cường giả được người người kính ngưỡng đã là thỏa mãn.
Cho nên có một số việc Lăng Tiếu cảm thấy không nên cưỡng bách mọi người càng thỏa đáng.
Nhưng Lăng Tiếu đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của mình ở trong lòng mọi người, cũng đánh giá thấp niềm ao ước đến Thiên Vực của họ, huống chi nghe xong lời nhắc nhở về sau của Lăng Tiếu, trong lòng họ càng thêm nóng cháy.
Tuy họ thích cảm giác được người tôn sùng bao năm nay, nhưng càng hi vọng có thêm thực lực cường đại, có thể vĩnh sinh bất tử, có thể kiến thức càng nhiều phấn khích nhân sinh, dù cho kết quả tử vong họ cũng không cả đời tiếc nuối.
- Chúng tôi nguyện ý đi theo lão cung chủ cả đời không thay đổi!
Mọi người son sắt đáp.
Tuy Lăng Tiếu sớm biết họ sẽ lựa chọn như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy họ tỏ thái độ vẫn cảm giác thập phần vui mừng.
- Tốt, các ngươi đã có quyết tâm này ta cũng cảm thấy thật cao hứng, đều ngồi xuống uống rượu.
Lăng Tiếu cười nói, tiếp theo lại bảo:
- Tuy cao thủ trong Thiên Vực nhiều như mây, nhưng có ta ở đó các ngươi muốn cường đại cũng không phải việc gì khó, về phần tại sao muốn các ngươi cùng đến Thiên Vực, chính bởi vì Huyền Linh đại lục không còn đủ tài nguyên cho các ngươi đột phá, chỉ phải đến Thiên Vực các ngươi mới có thể tiến giai nhanh hơn, còn có được vĩnh sinh bất tử.
Mọi người nghe Lăng Tiếu nói khẳng định như vậy, thần thái trong mắt càng thêm sáng ngời.
Bọn họ vẫn luôn tin tưởng lời nói của Lăng Tiếu, bởi vì hắn sáng tạo không ít kỳ tích.
Lúc này Hàn Khai khẩn cấp nói:
- Sư đệ, ngươi xem sư huynh đây…ta đến Thiên Vực còn có thể xuất đầu không?
Từ vài chục năm trước Lăng Tiếu đến Thiên Vực, hắn đã cảm thấy đại nạn của mình sắp tới, nên không đi theo Lăng Tiếu, mà lựa chọn ở lại Trung Vực đem thuật luyện đan của mình truyền thừa xuống.
Về sau Lăng Tiếu lấy ra thánh tài luyện chế cho hắn một viên Đại Thánh đan, giúp hắn đạt tới cảnh giới bán thánh hoàng, có thể kéo dài thọ nguyên không ít.
Nhưng hắn biết cả đời này mình chỉ có thể dừng tại đây.
Hôm nay nghe Lăng Tiếu nhắc đến Thiên Vực, trong lòng lại dấy lên hi vọng, có lẽ hắn còn khả năng tiến thêm một bước.
Lăng Tiếu nhìn Hàn Khai cười nói:
- Sư huynh, chỉ cần ngươi vừa đến Thiên Vực ta cam đoan ngươi sẽ lập tức tiến giai, ngày sau muốn thành thần cũng không là vấn đề!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.