Chương 2241: Ngươi thật tự đại! (2)
Ngã Bản Thuần Khiết
24/11/2014
- Ta. . . Ta không thèm chọn đâu, ta muốn vĩnh viễn ở lại hầu hạ ba vị sư phó!
Yên Điệp Kiều trên mặt hiện lên vài tia rặng mây đỏ đáp.
Trong đầu nàng chợt hiện lên một khuôn mặt tuấn tu, trong nội tâm rõ ràng đã lặng yên mở ra một khe hở vì người nọ rồi.
- Ha ha, như vậy rất tốt, chúng ta cũng không cần lo lắng về sau không có người nào chăm sóc lúc chúng ta chết nữa rồi!
Liên Hạo Công nhẹ vuốt râu bạc trắng cười nói.
- Nhị sư phó không được nói lời điểm xấu này!
Yên Điệp Kiều níu lấy râu Liên Hạo Công làm nũng nói.
- Ha ha, không nói, về sau sẽ không nói nữa.
Liên Hạo Công lộ ra vẻ hiền lành nói.
Trác Văn Hồng ở một bên cũng lộ ra vẻ vui mừng, đau đớn vì Miêu Thanh Dược cũng đã hòa tan.
Trong mắt bọn hắn, vị trí của Yên Điệp Kiều quả thật khó ai sánh bằng.
Cho dù bọn hắn muốn tìm nam nhân cho Yên Điệp Kiều, nhưng bọn hắn nhất định phải bảo đảm người nam nhân kia sẽ ở lại đây, cũng không thể để người nối nghiệp mà bọn hắn bồi dưỡng bị bắt đi được, vậy thì cái được không bù cái mất rồi.
. . .
Ở vạn phong sơn mạch, người mà Dược Minh Công Hội phái đi cứu viện đã tìm được Lăng Tiếu.
Thân thể Lăng Tiếu phi thường chật vật, nhưng tánh mạng không lo, cũng khiến người công hội thở dài một hơi.
Đương nhiên, tất cả cái này đều là biểu hiện giả dối của Lăng Tiếu, hắn không sai biệt lắm đã giết chết toàn bộ người Ma Hổ Tông, bằng thực lực của hắn muốn khôi phục thương thế là việc rất dễ dàng.
Nhưng vì để cho người biết rõ hắn từng bị người Ma Hổ Tôngđuổi giết qua, hắn mới giữ lại bộ dáng chật vật này, càng có thể khiến công hội tin tưởng hắn hơn.
Lăng Tiếu bị người hộ tống quay về công hội, những người khác thì tiếp tục đuổi g iết người Ma Hổ Tông.
Vừa về tới công hội, Yên Điệp Kiều rõ ràng đã tự mình đi ra nghênh đón hắn.
Cái này khiến người công hội đều nhìn ra được chút khác thường!
- Lăng Tiếu ngươi không sao chứ!
Trong mắt Yên Điệp Kiều mang theo vẻ quan tâm hỏi
Không biết vì sao, lúc nàng nghe được Lăng Tiếu bình an trở về trong lòng rõ ràng lại muốn nhìn thấy hắn, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi liền chạy ra nghênh đón hắn.
Nàng không cho rằng mình thích Lăng Tiếu, mà chỉ cảm thấy bản thân có chút hảo cảm với hắn thôi
Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ trước kia nàng có loại cảm giác này với sư huynh của mình ra, Lăng Tiếu là người thứ hai.
Ngày đó, lúc nàng nghe được sư huynh của nàng chết thì cảm thấy có chút khổ sở, nhưng nghe được Lăng Tiếu vẫn còn bị đuổi giết trong lòng lại càng thêm lo lắng, cho dù nàng không thừa nhận mình thích Lăng Tiếu, nhưng nàng lại thật sự không hi vọng Lăng Tiếu gặp phải chuyện không may.
- Kiều sư tỷ, ta là Bất Tử Thần mệnh cách, sao lại có chuyện được!
Lăng Tiếu trông thấy Yên Điệp Kiều liền nhịn không được trêu ghẹo cười nói.
Lời này nếu để cho thần côn Huyền Diệu nghe được, nhất định sẽ lập tức cải chính thay Lăng Tiếu "Là Bất Tử Tiểu Cường mệnh cách! " .
- Ha ha, ngươi thật là tự đại!
Yên Điệp Kiều tự nhiên cười nói, tiếp theo nàng còn nói:
- Không chết thì tốt rồi, bằng không cũng không biết nên nói với Thiên Long Môn thế nào nữa!
- Là thế sao? Chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào sao?
Lăng Tiếu nhìn Yên Điệp Kiều hỏi.
Yên Điệp Kiều tâm hồn thiếu nữ run lên, trên mặt bỗng nổi lên rặng mây đỏ, may mắn được màn che lại, mới không bị Lăng Tiếu trông thấy, nàng vội vàng đáp:
- Ta không thèm lo lắng cho ngươi đâu, ngươi đi đại điện một chuyến, tam sư phó ta muốn gặp ngươi.
Dứt lời, lại mau chóng rời đi như bỏ trốn vậy
Nhìn bóng hình xinh đẹp kia, Lăng Tiếu cảm thấy còn sống thật sự thật tốt, hắn muốn vĩnh viễn như vậy.
Người khiến người phải đố kị như hắn, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có thể khiến những người trêu chọc hắn nuốt hận tại chỗ, mà không phải hắn trở thành vong hồn dưới đao người khác!
Lăng Tiếu lần nữa đi tới công hội đại điện, Trác Văn Hồng ngồi ở phía trên, mà Yên Điệp Kiều lại nhu thuận đứng ở một bên, không thèm nhìn lấy Lăng Tiếu.
- Bái kiến Tam điện chủ!
Lăng Tiếu hành lễ với Trác Văn Hồng.
Trong lòng của hắn chung quy vẫn có chút tâm thần bất định, sợ mình chuyện mình trù tính bị Trác Văn Hồng biết được, vậy thì phiền toái lớn rồi!
- Miễn lễ!
Trác Văn Hồng đáp, tiếp theo hắn còn nói:
- Lăng Tiếu, chuyện Thanh Dược ủy khuất ngươi rồi!
- Ách. . . Tam điện chủ đây là?
Lăng Tiếu giả ngu nói.
Nhưng hắn không thể thừa nhận mình đã sớm biết được hành vi Miêu Thanh Dược làm với hắn. Bằng không chẳng phải là nói cho Trác Văn Hồng biết hắn đã sớm có phòng bị sao?
Trác Văn Hồng cười khổ một cái nói:
- Được rồi, việc này ngươi không biết cũng tốt.
Dừng chút hắn lại nói:
- công hội đã cùng thề bất lưỡng lập với Ma Hổ Tông, về sau chỗ này tuyệt sẽ không còn một người Ma Hổ Tông nào nữa, ngươi đại khái có thể yên tâm ở chỗ này, có cái gì cần thì ngươi có thể tìm Kiều nhi, công hội chúng ta nhất định sẽ xuất lực giúp ngươi trở thành Chí Tôn Dược Thần!
Trác Văn Hồng cũng áy náy đồ đệ của mình làm ra chuyện như vậy đối với Lăng Tiếu, hiện giờ cho Lăng Tiếu một hứa hẹn, cũng khiến trong lòng hắn dễ chịu hơn không ít a!
Lăng Tiếu đại hỉ nói:
- Đa tạ Tam điện chủ!
Đã có lời này của Trác Văn Hồng, ngày sau lúc hắn cần đến tài nguyên thì có thể lớn mật mở miệng rồi!
Tất cả lo lắng đều được giải quyết, Lăng Tiếu cũng có thể an tâm ở lại Dược Minh Công Hội rồi.
Hắn thay Dược Minh Công Hội luyện chế ra không ít thần đan, coi như là cống hiến với Dược Minh Công Hội, cũng khiến người khác biết rõ hắn quả thật là một gã Thần Dược Sư.
Đương nhiên, thần tài Lăng Tiếu cần để luyện đan đều là do công hội cung cấp cả, mà hắn mỗi lần luyện chế một lò đan dược, đan dược ngưng nhiều ra đều thuộc về hắn cả, hắn chỉ cần cống hiến ra một khỏa là đủ, mặt khác công hội còn cho hắn không ít tài nguyên coi như là tiền lương hằng tháng nữa.
Trong thời gian nàên Điệp Kiều ngược lại thỉnh thoảng lại đến gặp hắn, còn đưa ra yêu cầu muốn tỷ thí với Lăng Tiếu nữa.
Lăng Tiếu tự nhiên không cự tuyệt tuyệt, hắn cũng biết rõ luyện đan chi thuật của Yên Điệp Kiều quả thật rất bất phàm.
Quan trọng nhất là Yên Điệp Kiều ngoại trừ có được bổn nguyên hỏa diễm ra, nàng rõ ràng cũng có được Tịnh Lạc Phạm Đỉnh xếp hàng thứ ba trong cửu đại thần đỉnh.
Tịnh Lạc Phạm Đỉnh còn xếp trên cả Hắc Diệu Thần Đỉnh, công hiệu của nó tự nhiên cũng bất phàm.
Quanh thân nó hiện ra màu thuần trắng, có đường vân phong cách cổ xưa dày đặc lượn lờ, tựa hồ thỉnh thoảng hiển hiện ra cảnh tượng đặc dị, nó có ba chân, tám tai, đỉnh hình uyển chuyển trơn bóng, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo, mang đến cho người cảm giác như đây là luyện đan thần đỉnh chuyên chế tạo cho nữ nhân vậy!
Mà trên thực tế, vào thời thái cổ, chủ nhân đời thứ nhất Tịnh Lạc Phạm cũng là một nữ cường nhân nổi danh.
Lăng Tiếu tuy rằng không cách nào hiểu rõ chỗ thần bí của nó, nhưng lúc Hắc Diệu Thần Đỉnh và Tịnh Lạc Phạm Đỉnh đều xuất hiện, hai đại thần đỉnh rõ ràng tranh nhau tề minh, dị tượng hàng lâm, tựa hồ như hai đại thần đỉnh có xúc động muốn phân cao thấp vậy.
Yên Điệp Kiều trên mặt hiện lên vài tia rặng mây đỏ đáp.
Trong đầu nàng chợt hiện lên một khuôn mặt tuấn tu, trong nội tâm rõ ràng đã lặng yên mở ra một khe hở vì người nọ rồi.
- Ha ha, như vậy rất tốt, chúng ta cũng không cần lo lắng về sau không có người nào chăm sóc lúc chúng ta chết nữa rồi!
Liên Hạo Công nhẹ vuốt râu bạc trắng cười nói.
- Nhị sư phó không được nói lời điểm xấu này!
Yên Điệp Kiều níu lấy râu Liên Hạo Công làm nũng nói.
- Ha ha, không nói, về sau sẽ không nói nữa.
Liên Hạo Công lộ ra vẻ hiền lành nói.
Trác Văn Hồng ở một bên cũng lộ ra vẻ vui mừng, đau đớn vì Miêu Thanh Dược cũng đã hòa tan.
Trong mắt bọn hắn, vị trí của Yên Điệp Kiều quả thật khó ai sánh bằng.
Cho dù bọn hắn muốn tìm nam nhân cho Yên Điệp Kiều, nhưng bọn hắn nhất định phải bảo đảm người nam nhân kia sẽ ở lại đây, cũng không thể để người nối nghiệp mà bọn hắn bồi dưỡng bị bắt đi được, vậy thì cái được không bù cái mất rồi.
. . .
Ở vạn phong sơn mạch, người mà Dược Minh Công Hội phái đi cứu viện đã tìm được Lăng Tiếu.
Thân thể Lăng Tiếu phi thường chật vật, nhưng tánh mạng không lo, cũng khiến người công hội thở dài một hơi.
Đương nhiên, tất cả cái này đều là biểu hiện giả dối của Lăng Tiếu, hắn không sai biệt lắm đã giết chết toàn bộ người Ma Hổ Tông, bằng thực lực của hắn muốn khôi phục thương thế là việc rất dễ dàng.
Nhưng vì để cho người biết rõ hắn từng bị người Ma Hổ Tôngđuổi giết qua, hắn mới giữ lại bộ dáng chật vật này, càng có thể khiến công hội tin tưởng hắn hơn.
Lăng Tiếu bị người hộ tống quay về công hội, những người khác thì tiếp tục đuổi g iết người Ma Hổ Tông.
Vừa về tới công hội, Yên Điệp Kiều rõ ràng đã tự mình đi ra nghênh đón hắn.
Cái này khiến người công hội đều nhìn ra được chút khác thường!
- Lăng Tiếu ngươi không sao chứ!
Trong mắt Yên Điệp Kiều mang theo vẻ quan tâm hỏi
Không biết vì sao, lúc nàng nghe được Lăng Tiếu bình an trở về trong lòng rõ ràng lại muốn nhìn thấy hắn, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi liền chạy ra nghênh đón hắn.
Nàng không cho rằng mình thích Lăng Tiếu, mà chỉ cảm thấy bản thân có chút hảo cảm với hắn thôi
Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ trước kia nàng có loại cảm giác này với sư huynh của mình ra, Lăng Tiếu là người thứ hai.
Ngày đó, lúc nàng nghe được sư huynh của nàng chết thì cảm thấy có chút khổ sở, nhưng nghe được Lăng Tiếu vẫn còn bị đuổi giết trong lòng lại càng thêm lo lắng, cho dù nàng không thừa nhận mình thích Lăng Tiếu, nhưng nàng lại thật sự không hi vọng Lăng Tiếu gặp phải chuyện không may.
- Kiều sư tỷ, ta là Bất Tử Thần mệnh cách, sao lại có chuyện được!
Lăng Tiếu trông thấy Yên Điệp Kiều liền nhịn không được trêu ghẹo cười nói.
Lời này nếu để cho thần côn Huyền Diệu nghe được, nhất định sẽ lập tức cải chính thay Lăng Tiếu "Là Bất Tử Tiểu Cường mệnh cách! " .
- Ha ha, ngươi thật là tự đại!
Yên Điệp Kiều tự nhiên cười nói, tiếp theo nàng còn nói:
- Không chết thì tốt rồi, bằng không cũng không biết nên nói với Thiên Long Môn thế nào nữa!
- Là thế sao? Chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào sao?
Lăng Tiếu nhìn Yên Điệp Kiều hỏi.
Yên Điệp Kiều tâm hồn thiếu nữ run lên, trên mặt bỗng nổi lên rặng mây đỏ, may mắn được màn che lại, mới không bị Lăng Tiếu trông thấy, nàng vội vàng đáp:
- Ta không thèm lo lắng cho ngươi đâu, ngươi đi đại điện một chuyến, tam sư phó ta muốn gặp ngươi.
Dứt lời, lại mau chóng rời đi như bỏ trốn vậy
Nhìn bóng hình xinh đẹp kia, Lăng Tiếu cảm thấy còn sống thật sự thật tốt, hắn muốn vĩnh viễn như vậy.
Người khiến người phải đố kị như hắn, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có thể khiến những người trêu chọc hắn nuốt hận tại chỗ, mà không phải hắn trở thành vong hồn dưới đao người khác!
Lăng Tiếu lần nữa đi tới công hội đại điện, Trác Văn Hồng ngồi ở phía trên, mà Yên Điệp Kiều lại nhu thuận đứng ở một bên, không thèm nhìn lấy Lăng Tiếu.
- Bái kiến Tam điện chủ!
Lăng Tiếu hành lễ với Trác Văn Hồng.
Trong lòng của hắn chung quy vẫn có chút tâm thần bất định, sợ mình chuyện mình trù tính bị Trác Văn Hồng biết được, vậy thì phiền toái lớn rồi!
- Miễn lễ!
Trác Văn Hồng đáp, tiếp theo hắn còn nói:
- Lăng Tiếu, chuyện Thanh Dược ủy khuất ngươi rồi!
- Ách. . . Tam điện chủ đây là?
Lăng Tiếu giả ngu nói.
Nhưng hắn không thể thừa nhận mình đã sớm biết được hành vi Miêu Thanh Dược làm với hắn. Bằng không chẳng phải là nói cho Trác Văn Hồng biết hắn đã sớm có phòng bị sao?
Trác Văn Hồng cười khổ một cái nói:
- Được rồi, việc này ngươi không biết cũng tốt.
Dừng chút hắn lại nói:
- công hội đã cùng thề bất lưỡng lập với Ma Hổ Tông, về sau chỗ này tuyệt sẽ không còn một người Ma Hổ Tông nào nữa, ngươi đại khái có thể yên tâm ở chỗ này, có cái gì cần thì ngươi có thể tìm Kiều nhi, công hội chúng ta nhất định sẽ xuất lực giúp ngươi trở thành Chí Tôn Dược Thần!
Trác Văn Hồng cũng áy náy đồ đệ của mình làm ra chuyện như vậy đối với Lăng Tiếu, hiện giờ cho Lăng Tiếu một hứa hẹn, cũng khiến trong lòng hắn dễ chịu hơn không ít a!
Lăng Tiếu đại hỉ nói:
- Đa tạ Tam điện chủ!
Đã có lời này của Trác Văn Hồng, ngày sau lúc hắn cần đến tài nguyên thì có thể lớn mật mở miệng rồi!
Tất cả lo lắng đều được giải quyết, Lăng Tiếu cũng có thể an tâm ở lại Dược Minh Công Hội rồi.
Hắn thay Dược Minh Công Hội luyện chế ra không ít thần đan, coi như là cống hiến với Dược Minh Công Hội, cũng khiến người khác biết rõ hắn quả thật là một gã Thần Dược Sư.
Đương nhiên, thần tài Lăng Tiếu cần để luyện đan đều là do công hội cung cấp cả, mà hắn mỗi lần luyện chế một lò đan dược, đan dược ngưng nhiều ra đều thuộc về hắn cả, hắn chỉ cần cống hiến ra một khỏa là đủ, mặt khác công hội còn cho hắn không ít tài nguyên coi như là tiền lương hằng tháng nữa.
Trong thời gian nàên Điệp Kiều ngược lại thỉnh thoảng lại đến gặp hắn, còn đưa ra yêu cầu muốn tỷ thí với Lăng Tiếu nữa.
Lăng Tiếu tự nhiên không cự tuyệt tuyệt, hắn cũng biết rõ luyện đan chi thuật của Yên Điệp Kiều quả thật rất bất phàm.
Quan trọng nhất là Yên Điệp Kiều ngoại trừ có được bổn nguyên hỏa diễm ra, nàng rõ ràng cũng có được Tịnh Lạc Phạm Đỉnh xếp hàng thứ ba trong cửu đại thần đỉnh.
Tịnh Lạc Phạm Đỉnh còn xếp trên cả Hắc Diệu Thần Đỉnh, công hiệu của nó tự nhiên cũng bất phàm.
Quanh thân nó hiện ra màu thuần trắng, có đường vân phong cách cổ xưa dày đặc lượn lờ, tựa hồ thỉnh thoảng hiển hiện ra cảnh tượng đặc dị, nó có ba chân, tám tai, đỉnh hình uyển chuyển trơn bóng, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo, mang đến cho người cảm giác như đây là luyện đan thần đỉnh chuyên chế tạo cho nữ nhân vậy!
Mà trên thực tế, vào thời thái cổ, chủ nhân đời thứ nhất Tịnh Lạc Phạm cũng là một nữ cường nhân nổi danh.
Lăng Tiếu tuy rằng không cách nào hiểu rõ chỗ thần bí của nó, nhưng lúc Hắc Diệu Thần Đỉnh và Tịnh Lạc Phạm Đỉnh đều xuất hiện, hai đại thần đỉnh rõ ràng tranh nhau tề minh, dị tượng hàng lâm, tựa hồ như hai đại thần đỉnh có xúc động muốn phân cao thấp vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.