Chương 1097: Ngươi thấy ta có đẹp hay không 2
Ngã Bản Thuần Khiết
10/11/2014
- Người vượt qua phạm vi lửa cháy phải chết.
Bại gia tử u lãnh địa nói.
Mạnh Nam trấn định chắp tay với bại gia tử.
- Vị này huynh đệ này xưng hô thế nào? Tại hạ là đoàn trưởng Sư Nha dong binh đoàn, nữ nhân này có thù oán với chúng ta, còn mời huynh đệ không nên xen vào chuyện này.
- Hắn là nam nhân của ta, các ngươi dám đối phó ta, hắn không bỏ qua cho các ngươi.
Dao Thanh Mẫn cũng không có tới gần bại gia tử, chỉ đứng bên cạnh quát đám người Mạnh Nam.
Trong nội tâm nàng hy vọng nam nhân này đánh nhau với đám người Mạnh Nam.
Đám người Mạnh Nam biến sắc, nếu như tên trước mặt là nam nhân của Dao Thanh Mẫn thì bọn họ không qua khỏi cửa này rồi.
Mạnh Nam nhìn đám người khác, sau đó chậm rãi lui ra sau.
Đối mặt với linh thú lục giai, bọn họ không có phần thắng.
Dao Thanh Mẫn nhìn bại gia tử không muốn sinh ra xung đột, vội vàng nói:
- Các ngươi sợ, thật sự không phải nam nhân mà, lão nương xem thường các ngươi, nếu... Nếu các ngươi...
Trong lòng Mạnh Nam nghi hoặc.
- Chẳng lẽ nam tử này không phải nam nhân của cô ta, mà là bị tên này bắt cóc?
Bại gia tử nhìn qua Dao Thanh Mẫn, nói:
- Nếu dám lui ra sau một bước, ta lập tức giết ngươi, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi.
Kim Sắc Lang Vương bước lên trước một bước, mắt sói tỏa ra hung quang khát máu.
Dao Thanh Mẫn cứng đờ, trên gương mặt tươi cười tự nhiên, không biết như thế nào mới tốt.
Đột nhiên Mạnh Nam hiểu rõ nam tử trước mặt này không phải nam nhân của Dao Thanh Mẫn, hơn nữa người trẻ tuổi này cũng không phỉa rất quen Dao Thanh Mẫn.
- Cô nàng, ngươi dám lừa ta, đúng là tốt.
Mạnh Nam nhìn qua Dao Thanh Mẫn quát một tiếng, sau đó nhìn bại gia tử.
- Vị huynh đệ này, nữ nhân này không có quan hệ với ngươi, không bằng giao nàng ta cho ta nhé.
Bại gia tử không có nói chuyện, nhìn qua Dao Thanh Mẫn.
- Lão đại bảo ngươi đi qua.
- Lão đại?
Dao Thanh Mẫn lập tức cảnh giác, đồng thời lửa giận bốc lên.
- Nhìn thấy thân thể bổn cô nương, lại ô nhục sư muội của ta, cho dù ta liều mạng cũng phải giết hắn.
Đôi mắt nàng nhìn qua bờ đầm đầy sát ý, sau đó bay qua.
Lúc này một nam một nữ đi ra.
Nam nhân tuấn mỹ, nữ nhân xinh đẹp, trên mặt nữ nhân còn mang theo nét e thẹn.
Hai người giống như kim đồng ngọc nữ, cảnh vật chung quanh ảm đạm thất sắc.
- Sư muội ngươi...
Dao Thanh Mẫn nhìn qua Băng Nhược Thủy rúc trong lòng nam nhân xa lạ, đầu óc chấn động.
Nàng phát thề nàng cho tới bây giờ không nhìn thấy sư muội thẹn thùng như vậy bao giờ, cũng không thấy sư muội của nàng đi lại gần với nam nhân nào khác, nếu không phải cảm giác được khí tức của sư muội hoàn hảo, nàng còn tưởng rằng sư muội rất mạnh mẽ.
- Sư tỷ!
Băng Nhược Thủy kinh hô một tiếng, tránh ra khỏi lòng Lăng Tiếu, chạy qua phía Dao Thanh Mẫn.
- Sư muội ngươi không có sao chứ? Vừa mới ngươi... Ngươi bị hắn cường bạo?
Dao Thanh Mẫn cao thấp đánh giá Băng Nhược Thủy quan tâm hỏi một câu.
Băng Nhược Thủy nghe lời này gương mặt đỏ hồng lên, sau đó kéo Dao Thanh Mẫn.
- Sư tỷ ngươi nói loạn cái gì đó.
Nhưng mà nghĩ tới vừa làm chuyện hoang đường với Lăng Tiếu dưới đầm, tim của nàng đập nhanh hơn, trên khuôn mặt còn nóng rát nữa, vừa rồi đúng là nàng chủ động.
- Má cũng đỏ hồng, vừa rồi đúng là xảy ra chuyện tốt, sư muội ngươi quá cường hung hãn, vừa gặp đã yêu, còn...
Dao Thanh Mẫn quên đi dám người Mạnh Nam, trực tiếp trêu ghẹo Băng Nhược Thủy.- Sư tỷ nói nữa là ta không để ý tới ngươi.
Băng Nhược Thủy dậm chân ngăn Dao Thanh Mẫn nói.
Bị người ta ở trước mặt nói chuyện e thẹn này, Băng Nhược Thủy cũng không chịu nổi.
- Đội trường... Chúng ta?
Phó đội trưởng nhìn qua Mạnh Nam.
- Đi thôi, xem ra hai nữ nhân này được tên kia bảo vệ, tên trẻ tuổi này hình như là chủ của con linh thú lục giai.
Mạnh Nam thì thầm.
Tiếp theo đám người lui ra xa.
Lăng Tiếu chú ý động tĩnh đám người Mạnh Nam và hỏi Băng Nhược Thủy.
- Nhược Thủy, bọn chúng ta?
- Bọn chúng là người của Sư Nha dong binh đoàn, bọn chúng một đường truy sát chúng ta đến đây, chúng ta mau chạy đi, thực lực bọn chúng rất mạnh!
Băng Nhược Thủy lúc này kinh hô lên.
Nàng không biết thực lực của Lăng Tiếu bây giờ như thế nào, thế nhưng mà nàng không thấy Lăng Tiếu mạnh hơn đám người Sư Nha dong binh đoàn bao nhiêu.
Lăng Tiếu cười nhẹ một tiếng, sau đó vỗ người Kim Sắc Lang Vương nói:
- Tiểu kim, không cho tên nào trốn thoát.
Đám người Mạnh Nam không rời xa bao nhiêu đã hô lên.
- Chạy mau!
Kim Sắc Lang Vương gào rú một tiếng, thân thể to lớn lao qua phía đám người Mạnh Nam.
Lúc này đám người kia hoảng loạn.
Không bao lâu Kim Sắc Lang Vương quay về bên cạnh Lăng Tiếu, nó cúi người trước mặt Lăng Tiếu, dáng vẻ bảo Lăng Tiếu nó hoàn thành nhiệm vụ.
- Đi thôi, chúng ta thuận tiện tâm sự một chút.
Lăng Tiếu nhìn hai nữ nhân nói ra.
Ở phụ cận một thác nước ngân bạch như thiên mạc, một hồi khói lửa lượn lờ bay lên.
Ở bên bừ có hai nam hai nữ, một Lang một Giao Long đang tụ tập cùng một chỗ nướng thịt, trận trận mùi thịt nồng đậm tản mát ra chung quanh.
Lăng Tiếu sử dụng kiếm chủy cắt lấy hai khối thịt phân biệt đưa cho hai nữ, mà hắn sau khi cắt một khối cho mình liền nói với Bại Gia Tử:
- Mang khối thịt này ra xa chút ăn đi, lão đại tâm sự với chị dâu ngươi đã.
Bại Gia Tử không thích trao đổi với người lạ, ánh mắt hắn tỏa sáng nhìn vào khối thịt nướng kia, liên tục gật đầu, mang lấy khối thịt cực lớn kia đi vào trong rừng, mà Kim Sắc Lang Vương và Lam Sắc Giao Long lại tự động đuổi theo, tự hồ như sợ chậm một chút sẽ bị Bại Gia Tử ăn hết vậy.
- Để hắn ở đây ăn đi, có gì mà phải tránh chứ?
Băng Nhược Thủy khó hiểu nói.
Nghe Lăng Tiếu ở trước mặt người trẻ tuổi kia nói ra ba chữ "chị dâu ngươi" thì trong lòng nàng liền ngọt ngào.
Lăng Tiếu khoát tay áo nói:
- Nghĩa đệ này của ta không thích trao đổi với người lạ, hắn càng thích ở cùng linh thú hơn, cứ mặc hắn đi.
Dao Thanh Mẫn tranh thủ gật đầu nói:
- Đúng đấy, hắn chính là một gia hỏa không hiểu phong tình, ngay cả mỹ nhân đệ nhất thiên hạ như bổn cô nương rõ ràng cũng dám đánh, thật sự là phản rồi.
- Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ?
Lăng Tiếu sửng sốt một chút, nghiêm túc đánh giá Dao Thanh Mẫn.
Quả thực, Dao Thanh Mẫn có dung mạo không thua gì Băng Nhược Thủy, mà thân thể thì Lăng Tiếu cũng từng tận mắt thấy qua, quả thực cực kỳ xinh đẹp, nhất là kiện "hung khí" nặng trịch trước ngực kia, quả nhiên là hùng vĩ đến cực điểm.
.
Da thịt nàng so với Băng Nhược Thủy còn muốn trắng đẹp hơn vài phần, như tùy thời có thể chảy ra nước, không cần sờ qua cũng biết chắc là co dãn mười phần rồi, mà cặp đùi đẹp lộ ra ngoài kia của nàng quả thực là khiến bất luận một nam nhân nào cũng phải suy nghĩ.
- Nhìn cái gì vậy, thân thể của bổn cô nương cũng đã bị người nhìn rồi, ngươi phải phụ trách ta!
Dao Thanh Mẫn ưỡn ngực yêu kiều tức giận nói với Lăng Tiếu.
Chỉ là trên mặt nàng cũng không khỏi nổi lên vài tia hồng nhuận phơn phớt.
Trong nội tâm nàng không thể phủ nhận, nam nhân vừa rồi rình coi nàng tắm rửa thật sự là rất có mị lực, khó trách sư muội muốn vừa gặp đã thương.
Bại gia tử u lãnh địa nói.
Mạnh Nam trấn định chắp tay với bại gia tử.
- Vị này huynh đệ này xưng hô thế nào? Tại hạ là đoàn trưởng Sư Nha dong binh đoàn, nữ nhân này có thù oán với chúng ta, còn mời huynh đệ không nên xen vào chuyện này.
- Hắn là nam nhân của ta, các ngươi dám đối phó ta, hắn không bỏ qua cho các ngươi.
Dao Thanh Mẫn cũng không có tới gần bại gia tử, chỉ đứng bên cạnh quát đám người Mạnh Nam.
Trong nội tâm nàng hy vọng nam nhân này đánh nhau với đám người Mạnh Nam.
Đám người Mạnh Nam biến sắc, nếu như tên trước mặt là nam nhân của Dao Thanh Mẫn thì bọn họ không qua khỏi cửa này rồi.
Mạnh Nam nhìn đám người khác, sau đó chậm rãi lui ra sau.
Đối mặt với linh thú lục giai, bọn họ không có phần thắng.
Dao Thanh Mẫn nhìn bại gia tử không muốn sinh ra xung đột, vội vàng nói:
- Các ngươi sợ, thật sự không phải nam nhân mà, lão nương xem thường các ngươi, nếu... Nếu các ngươi...
Trong lòng Mạnh Nam nghi hoặc.
- Chẳng lẽ nam tử này không phải nam nhân của cô ta, mà là bị tên này bắt cóc?
Bại gia tử nhìn qua Dao Thanh Mẫn, nói:
- Nếu dám lui ra sau một bước, ta lập tức giết ngươi, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi.
Kim Sắc Lang Vương bước lên trước một bước, mắt sói tỏa ra hung quang khát máu.
Dao Thanh Mẫn cứng đờ, trên gương mặt tươi cười tự nhiên, không biết như thế nào mới tốt.
Đột nhiên Mạnh Nam hiểu rõ nam tử trước mặt này không phải nam nhân của Dao Thanh Mẫn, hơn nữa người trẻ tuổi này cũng không phỉa rất quen Dao Thanh Mẫn.
- Cô nàng, ngươi dám lừa ta, đúng là tốt.
Mạnh Nam nhìn qua Dao Thanh Mẫn quát một tiếng, sau đó nhìn bại gia tử.
- Vị huynh đệ này, nữ nhân này không có quan hệ với ngươi, không bằng giao nàng ta cho ta nhé.
Bại gia tử không có nói chuyện, nhìn qua Dao Thanh Mẫn.
- Lão đại bảo ngươi đi qua.
- Lão đại?
Dao Thanh Mẫn lập tức cảnh giác, đồng thời lửa giận bốc lên.
- Nhìn thấy thân thể bổn cô nương, lại ô nhục sư muội của ta, cho dù ta liều mạng cũng phải giết hắn.
Đôi mắt nàng nhìn qua bờ đầm đầy sát ý, sau đó bay qua.
Lúc này một nam một nữ đi ra.
Nam nhân tuấn mỹ, nữ nhân xinh đẹp, trên mặt nữ nhân còn mang theo nét e thẹn.
Hai người giống như kim đồng ngọc nữ, cảnh vật chung quanh ảm đạm thất sắc.
- Sư muội ngươi...
Dao Thanh Mẫn nhìn qua Băng Nhược Thủy rúc trong lòng nam nhân xa lạ, đầu óc chấn động.
Nàng phát thề nàng cho tới bây giờ không nhìn thấy sư muội thẹn thùng như vậy bao giờ, cũng không thấy sư muội của nàng đi lại gần với nam nhân nào khác, nếu không phải cảm giác được khí tức của sư muội hoàn hảo, nàng còn tưởng rằng sư muội rất mạnh mẽ.
- Sư tỷ!
Băng Nhược Thủy kinh hô một tiếng, tránh ra khỏi lòng Lăng Tiếu, chạy qua phía Dao Thanh Mẫn.
- Sư muội ngươi không có sao chứ? Vừa mới ngươi... Ngươi bị hắn cường bạo?
Dao Thanh Mẫn cao thấp đánh giá Băng Nhược Thủy quan tâm hỏi một câu.
Băng Nhược Thủy nghe lời này gương mặt đỏ hồng lên, sau đó kéo Dao Thanh Mẫn.
- Sư tỷ ngươi nói loạn cái gì đó.
Nhưng mà nghĩ tới vừa làm chuyện hoang đường với Lăng Tiếu dưới đầm, tim của nàng đập nhanh hơn, trên khuôn mặt còn nóng rát nữa, vừa rồi đúng là nàng chủ động.
- Má cũng đỏ hồng, vừa rồi đúng là xảy ra chuyện tốt, sư muội ngươi quá cường hung hãn, vừa gặp đã yêu, còn...
Dao Thanh Mẫn quên đi dám người Mạnh Nam, trực tiếp trêu ghẹo Băng Nhược Thủy.- Sư tỷ nói nữa là ta không để ý tới ngươi.
Băng Nhược Thủy dậm chân ngăn Dao Thanh Mẫn nói.
Bị người ta ở trước mặt nói chuyện e thẹn này, Băng Nhược Thủy cũng không chịu nổi.
- Đội trường... Chúng ta?
Phó đội trưởng nhìn qua Mạnh Nam.
- Đi thôi, xem ra hai nữ nhân này được tên kia bảo vệ, tên trẻ tuổi này hình như là chủ của con linh thú lục giai.
Mạnh Nam thì thầm.
Tiếp theo đám người lui ra xa.
Lăng Tiếu chú ý động tĩnh đám người Mạnh Nam và hỏi Băng Nhược Thủy.
- Nhược Thủy, bọn chúng ta?
- Bọn chúng là người của Sư Nha dong binh đoàn, bọn chúng một đường truy sát chúng ta đến đây, chúng ta mau chạy đi, thực lực bọn chúng rất mạnh!
Băng Nhược Thủy lúc này kinh hô lên.
Nàng không biết thực lực của Lăng Tiếu bây giờ như thế nào, thế nhưng mà nàng không thấy Lăng Tiếu mạnh hơn đám người Sư Nha dong binh đoàn bao nhiêu.
Lăng Tiếu cười nhẹ một tiếng, sau đó vỗ người Kim Sắc Lang Vương nói:
- Tiểu kim, không cho tên nào trốn thoát.
Đám người Mạnh Nam không rời xa bao nhiêu đã hô lên.
- Chạy mau!
Kim Sắc Lang Vương gào rú một tiếng, thân thể to lớn lao qua phía đám người Mạnh Nam.
Lúc này đám người kia hoảng loạn.
Không bao lâu Kim Sắc Lang Vương quay về bên cạnh Lăng Tiếu, nó cúi người trước mặt Lăng Tiếu, dáng vẻ bảo Lăng Tiếu nó hoàn thành nhiệm vụ.
- Đi thôi, chúng ta thuận tiện tâm sự một chút.
Lăng Tiếu nhìn hai nữ nhân nói ra.
Ở phụ cận một thác nước ngân bạch như thiên mạc, một hồi khói lửa lượn lờ bay lên.
Ở bên bừ có hai nam hai nữ, một Lang một Giao Long đang tụ tập cùng một chỗ nướng thịt, trận trận mùi thịt nồng đậm tản mát ra chung quanh.
Lăng Tiếu sử dụng kiếm chủy cắt lấy hai khối thịt phân biệt đưa cho hai nữ, mà hắn sau khi cắt một khối cho mình liền nói với Bại Gia Tử:
- Mang khối thịt này ra xa chút ăn đi, lão đại tâm sự với chị dâu ngươi đã.
Bại Gia Tử không thích trao đổi với người lạ, ánh mắt hắn tỏa sáng nhìn vào khối thịt nướng kia, liên tục gật đầu, mang lấy khối thịt cực lớn kia đi vào trong rừng, mà Kim Sắc Lang Vương và Lam Sắc Giao Long lại tự động đuổi theo, tự hồ như sợ chậm một chút sẽ bị Bại Gia Tử ăn hết vậy.
- Để hắn ở đây ăn đi, có gì mà phải tránh chứ?
Băng Nhược Thủy khó hiểu nói.
Nghe Lăng Tiếu ở trước mặt người trẻ tuổi kia nói ra ba chữ "chị dâu ngươi" thì trong lòng nàng liền ngọt ngào.
Lăng Tiếu khoát tay áo nói:
- Nghĩa đệ này của ta không thích trao đổi với người lạ, hắn càng thích ở cùng linh thú hơn, cứ mặc hắn đi.
Dao Thanh Mẫn tranh thủ gật đầu nói:
- Đúng đấy, hắn chính là một gia hỏa không hiểu phong tình, ngay cả mỹ nhân đệ nhất thiên hạ như bổn cô nương rõ ràng cũng dám đánh, thật sự là phản rồi.
- Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ?
Lăng Tiếu sửng sốt một chút, nghiêm túc đánh giá Dao Thanh Mẫn.
Quả thực, Dao Thanh Mẫn có dung mạo không thua gì Băng Nhược Thủy, mà thân thể thì Lăng Tiếu cũng từng tận mắt thấy qua, quả thực cực kỳ xinh đẹp, nhất là kiện "hung khí" nặng trịch trước ngực kia, quả nhiên là hùng vĩ đến cực điểm.
.
Da thịt nàng so với Băng Nhược Thủy còn muốn trắng đẹp hơn vài phần, như tùy thời có thể chảy ra nước, không cần sờ qua cũng biết chắc là co dãn mười phần rồi, mà cặp đùi đẹp lộ ra ngoài kia của nàng quả thực là khiến bất luận một nam nhân nào cũng phải suy nghĩ.
- Nhìn cái gì vậy, thân thể của bổn cô nương cũng đã bị người nhìn rồi, ngươi phải phụ trách ta!
Dao Thanh Mẫn ưỡn ngực yêu kiều tức giận nói với Lăng Tiếu.
Chỉ là trên mặt nàng cũng không khỏi nổi lên vài tia hồng nhuận phơn phớt.
Trong nội tâm nàng không thể phủ nhận, nam nhân vừa rồi rình coi nàng tắm rửa thật sự là rất có mị lực, khó trách sư muội muốn vừa gặp đã thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.