Chương 929: Phong gia tam lão
Ngã Bản Thuần Khiết
05/11/2014
Trừ phi là thần khí trong truyền thuyết!
Nhưng mà bọn họ sẽ cảm thấy trên người Lăng Tiếu có mang theo thần khí sao?
- Phong tộc trưởng, Phong phu nhân, xin đem Hân nhi gọi ra đi!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói.
- Hảo tiểu tử, đừng tưởng có trợ thủ là có thể ở Phong gia ta càn rỡ rồi, để cho ngươi biết lợi hại của bổn tộc trưởng.
Phong Hồng Vũ quát một tiếng, nhất phương tiểu thế giới trong nháy mắt nở rộ ra, cụ phong vô cùng lăng lệ hướng Lăng Tiếu cùng Tàn Báo quét tới.
Những cơn lốc này giống như là bão lớn cấp mười hai, một khi bị dính vào lập tức sẽ bị phong nhận đánh tan xương nát thịt, mà trong phong nhận còn hàm chứa từng đợt âm phong sát khí nồng đậm!
Những âm phong sát khí này mặc dù so với Tiên thiên âm phong sát khí của Lăng Tiếu kém hơn chút ít, nhưng mà cũng không thể xem thường.
Nhìn dáng dấp của Phong Hồng Vũ là tính toán đem Lăng Tiếu giết ở bên trong thánh điện rồi.
- Cụ phong thế giới, đáng tiếc lực lượng vẫn là yếu một chút!
Tàn Báo tiến lên trước một bước chắn ở trước người Lăng Tiếu, hai tay vung ra, hai cái hắc sắc đại thủ chưởng trực tiếp đem tiểu phương thế giới cụ phong cấp mười hai kia xé nát.
Phong Hồng Vũ bị lực lượng cắn trả, cả người bị rơi xuống ghế, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
- Đế... Đế giai cao thủ!
Phong Hồng Vũ, Vân Thi cùng Phong Nhã Hinh đều kinh hô lên.
Bọn họ làm sao nghĩ đến Lăng Tiếu triệu hoán đi ra lại là siêu cấp cao thủ Huyền Đế giai.
Cũng là ở trong một khắc Phong Hồng Vũ bị chấn thương, vài cỗ khí thế cường hãn trong nháy mắt phủ xuống ở bên trong thánh điện.
- Người nào dám xông vào thánh điện của Phong gia ta, quả thực là muốn chết!
Một đạo thanh âm rống giận quanh quẩn không ngừng ở trong thánh điện.
Ba người này Lăng Tiếu rõ ràng đều đã gặp, chính là ba đại cường giả Đế giai ở vùng sơn lĩnh bên ngoài Phong Đô gặp qua.
Nghĩ đến bọn họ chính là lão yêu vật cấp bậc lão tổ tông của Phong gia.
Ba người bọn họ đều là huynh đệ ruột thịt, ở trong Trung vực có danh tiếng hiển hách, người của thế hệ trước đều tôn xưng bọn họ là Phong gia tam lão.
Lão đại chính là người mặc áo đen, tên là Phong Đại, người mặc áo lam chính là Phong Nhị, người mặc áo xanh chính là Phong Tam, trong ba người thì thực lực của Phong Đại mạnh nhất, là trung cấp Huyền Đế, mà hai đệ đệ của lão lại là đê cấp Huyền Đế.
Ba người bọn ho cũng đã sống năm ngàn năm tuổi rồi.
- Lại là tiểu tử ngươi!
Phong Tam nhìn một cái liền nhận ra Lăng Tiếu quát to.
Lăng Tiếu gặp phải chất vấn của Đế giai, cả lớp da đều bị chấn đến lay động lên.
Hoàn hảo Tàn Báo kịp thời che chở ở trước người hắn, đem thanh âm của Phong Tam ngăn cách.
- Ngươi tiểu tử này lại lừa gạt ba huynh đệ chúng ta, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a, hóa ra ngày đó đột phá Đế giai chính là vị ở trước mắt đi.
Phong Nhị cười lạnh nói.
- Không quản các ngươi có nguyên nhân gì, dám ở thánh điện của Phong gia sinh sự, vậy vĩnh viễn lưu lại đi.
Phong Đại híp mắt nói.
Đối mặt với ba đại Đế giai, Tàn Báo cũng lộ ra vẻ hữu tâm vô lực rồi.
Hôm nay hắn đã đạt được khẩu quyết Ma Đao bát thức mà Lăng Tiếu truyền thụ cho, nhưng mà mấy thức phía sau còn chưa có hoàn toàn học xong, lấy huyết ngục thế giới của hắn nhiều nhất có thể chống đỡ được Phong Nhị cùng Phong Tam, mà Phong Đại lại cao hơn hắn một cấp, hắn vô luận như thế nào cũng không ngăn được.
Phải biết rằng sau khi đạt tới Thiên Tôn giai, chênh lệch giữa mỗi một cấp đều là rất lớn.
Lăng Tiếu nhìn Phong gia ở chung quanh, biết hôm nay ở Phong gia sợ rằng khó có thể dễ dàng thoát thân rồi, nhưng mà hắn vì Cát Bối Hân, cho dù chết trận ở Phong gia lại có làm sao.
- Ba vị lão tổ tông, ta xem vẫn là tha cho bọn hắn một mạng đi!
Lúc này Phong Nhã Hinh từ một bên đứng dậy hành lễ nói.
Phong gia tam lão cũng là nghi ngờ nhìn Phong Nhã Hinh.
Phong Nhã Hinh nói:
- Hắn là khách nhân mà cô cô điểm danh muốn mới tới.
Trên khuôn mặt của Phong gia tam lão lướt qua vẻ kinh ngạc, sau đó đem ánh mắt rơi vào trên người Phong Hồng Vũ.
Phong Tam hỏi:
- Hồng Vũ, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Phong Hồng Vũ không bị bao nhiêu thương tổn, thần sắc có chút tái nhợt nói:
- Hắn thật sự là khách nhân do cô cô mời tới, chỉ là chúng ta không thể đồng ý, không nghĩ tới tính tình của tiểu tử này bướng bỉnh muốn chết, thậm chí ngay cả lời nói của Phong gia chúng ta cũng không chịu phục tùng, cứ muốn gặp Tiểu Hân.
- Tiểu Hân? Chính là nữ oa mà Phong Tường tiểu tử kia mang về, bị cô cô thu làm truyền nhân y bát?
Phong Nhị hỏi.
- Đúng vậy, chính là nàng!
Phong Hồng Vũ gật đầu đáp.
- Tiểu Hân kia cùng tiểu tử này có quan hệ như thế nào?
Phong Đại hỏi.
- Cái này...
Phong Hồng Vũ nhưng không biết nói như thế nào cho tốt.
Lúc này, Vân Thi ở một bên tiếp lời cho hắn nói:
- Tiểu Hân chính là hắn từ Tây Bắc mang về đây, mà hắn là nam nhân trước đó của Tiểu Hân, chúng ta chỉ muốn để cho hắn đoạn tuyệt lui tới cùng Tiểu Hân, để cho Tiểu Hân có thể an tâm tu luyện ở Phong gia chúng ta, đây là ý tứ của cô cô.
- Thì ra là như vậy!
Phong gia tam lão đều hiểu rõ rồi.
- Đã như vậy, vậy thì tha cho hắn tội khinh nhờn, để cho bọn họ ở Phong gia ta nô dịch trăm năm lại khôi phục thân phận tự do đi.
Phong Đại liếc hai người Lăng Tiếu một cái nói.
Nô dịch cùng hiệu lực là hai loại khái niệm bất đồng.
Nô dịch thuộc về bị cưỡng chế phục tùng quản lý, không có bất kỳ lý do phản kháng cùng không gian hưởng thụ tự do gì, tùy thời nghe theo an bài của chủ nhân, phải phục tùng trăm phần trăm, hơn nữa không có bất kỳ thù lao nào.
Mà hiệu lực tựa như những người hầu cùng hộ vệ đi theo kia, bọn họ mặc dù cũng là phục tùng an bài của chủ nhân, nhưng mà bọn họ có không gian hưởng thủ tự do, đồng thời cũng đạt được thù lao tương ứng.
Mà Phong Đại vừa mở miệng liền muốn để cho Lăng Tiếu cùng Tàn Báo hai người lưu lại ở Phong gia bọn hắn nô dịch trăm năm, tương đương với để cho hai người trở thành chó săn cho Phong gia bọn họ, quả thực là không đem hai người nhìn vào trong mắt.
- Đây... Đây sợ rằng không ổn đâu!
Phong Nhã Hinh thấp giọng nói.
Trong lòng nàng chẳng biết tại sao không muốn nhìn thấy bộ dạng bị nô dịch của Lăng Tiếu.
- Phong gia thánh điện chúng ta không dung tha cho người khác khinh nhờn, hơn nữa còn dám đả thương Hồng Vũ, hiển nhiên không đem Phong gia ta nhìn ở trong mắt, nô dịch trăm năm đã là tiện nghi cho bọn họ.
Phong Tam nói.
- Không bằng để cho hai người bọn họ quy thuận Phong gia chúng ta đi, tiểu tử này thân mang Phong thuộc tính, càng ngưng luyện ra Tiên thiên âm phong sát khí rồi!
Phong Nhã Hinh đề nghị nói, đồng thời hướng Lăng Tiếu sử một cái ánh mắt, hi vọng Lăng Tiếu có thể đáp ứng xuống.
- Cái gì, hắn... Hắn ngưng luyện ra Tiên thiên âm phong sát khí?
Phong gia tam lão kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, ta tận mắt thấy hắn đánh tới, tuyệt đối sẽ không sao!
Phong Hồng Vũ đáp.
Nhưng mà bọn họ sẽ cảm thấy trên người Lăng Tiếu có mang theo thần khí sao?
- Phong tộc trưởng, Phong phu nhân, xin đem Hân nhi gọi ra đi!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói.
- Hảo tiểu tử, đừng tưởng có trợ thủ là có thể ở Phong gia ta càn rỡ rồi, để cho ngươi biết lợi hại của bổn tộc trưởng.
Phong Hồng Vũ quát một tiếng, nhất phương tiểu thế giới trong nháy mắt nở rộ ra, cụ phong vô cùng lăng lệ hướng Lăng Tiếu cùng Tàn Báo quét tới.
Những cơn lốc này giống như là bão lớn cấp mười hai, một khi bị dính vào lập tức sẽ bị phong nhận đánh tan xương nát thịt, mà trong phong nhận còn hàm chứa từng đợt âm phong sát khí nồng đậm!
Những âm phong sát khí này mặc dù so với Tiên thiên âm phong sát khí của Lăng Tiếu kém hơn chút ít, nhưng mà cũng không thể xem thường.
Nhìn dáng dấp của Phong Hồng Vũ là tính toán đem Lăng Tiếu giết ở bên trong thánh điện rồi.
- Cụ phong thế giới, đáng tiếc lực lượng vẫn là yếu một chút!
Tàn Báo tiến lên trước một bước chắn ở trước người Lăng Tiếu, hai tay vung ra, hai cái hắc sắc đại thủ chưởng trực tiếp đem tiểu phương thế giới cụ phong cấp mười hai kia xé nát.
Phong Hồng Vũ bị lực lượng cắn trả, cả người bị rơi xuống ghế, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
- Đế... Đế giai cao thủ!
Phong Hồng Vũ, Vân Thi cùng Phong Nhã Hinh đều kinh hô lên.
Bọn họ làm sao nghĩ đến Lăng Tiếu triệu hoán đi ra lại là siêu cấp cao thủ Huyền Đế giai.
Cũng là ở trong một khắc Phong Hồng Vũ bị chấn thương, vài cỗ khí thế cường hãn trong nháy mắt phủ xuống ở bên trong thánh điện.
- Người nào dám xông vào thánh điện của Phong gia ta, quả thực là muốn chết!
Một đạo thanh âm rống giận quanh quẩn không ngừng ở trong thánh điện.
Ba người này Lăng Tiếu rõ ràng đều đã gặp, chính là ba đại cường giả Đế giai ở vùng sơn lĩnh bên ngoài Phong Đô gặp qua.
Nghĩ đến bọn họ chính là lão yêu vật cấp bậc lão tổ tông của Phong gia.
Ba người bọn họ đều là huynh đệ ruột thịt, ở trong Trung vực có danh tiếng hiển hách, người của thế hệ trước đều tôn xưng bọn họ là Phong gia tam lão.
Lão đại chính là người mặc áo đen, tên là Phong Đại, người mặc áo lam chính là Phong Nhị, người mặc áo xanh chính là Phong Tam, trong ba người thì thực lực của Phong Đại mạnh nhất, là trung cấp Huyền Đế, mà hai đệ đệ của lão lại là đê cấp Huyền Đế.
Ba người bọn ho cũng đã sống năm ngàn năm tuổi rồi.
- Lại là tiểu tử ngươi!
Phong Tam nhìn một cái liền nhận ra Lăng Tiếu quát to.
Lăng Tiếu gặp phải chất vấn của Đế giai, cả lớp da đều bị chấn đến lay động lên.
Hoàn hảo Tàn Báo kịp thời che chở ở trước người hắn, đem thanh âm của Phong Tam ngăn cách.
- Ngươi tiểu tử này lại lừa gạt ba huynh đệ chúng ta, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a, hóa ra ngày đó đột phá Đế giai chính là vị ở trước mắt đi.
Phong Nhị cười lạnh nói.
- Không quản các ngươi có nguyên nhân gì, dám ở thánh điện của Phong gia sinh sự, vậy vĩnh viễn lưu lại đi.
Phong Đại híp mắt nói.
Đối mặt với ba đại Đế giai, Tàn Báo cũng lộ ra vẻ hữu tâm vô lực rồi.
Hôm nay hắn đã đạt được khẩu quyết Ma Đao bát thức mà Lăng Tiếu truyền thụ cho, nhưng mà mấy thức phía sau còn chưa có hoàn toàn học xong, lấy huyết ngục thế giới của hắn nhiều nhất có thể chống đỡ được Phong Nhị cùng Phong Tam, mà Phong Đại lại cao hơn hắn một cấp, hắn vô luận như thế nào cũng không ngăn được.
Phải biết rằng sau khi đạt tới Thiên Tôn giai, chênh lệch giữa mỗi một cấp đều là rất lớn.
Lăng Tiếu nhìn Phong gia ở chung quanh, biết hôm nay ở Phong gia sợ rằng khó có thể dễ dàng thoát thân rồi, nhưng mà hắn vì Cát Bối Hân, cho dù chết trận ở Phong gia lại có làm sao.
- Ba vị lão tổ tông, ta xem vẫn là tha cho bọn hắn một mạng đi!
Lúc này Phong Nhã Hinh từ một bên đứng dậy hành lễ nói.
Phong gia tam lão cũng là nghi ngờ nhìn Phong Nhã Hinh.
Phong Nhã Hinh nói:
- Hắn là khách nhân mà cô cô điểm danh muốn mới tới.
Trên khuôn mặt của Phong gia tam lão lướt qua vẻ kinh ngạc, sau đó đem ánh mắt rơi vào trên người Phong Hồng Vũ.
Phong Tam hỏi:
- Hồng Vũ, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Phong Hồng Vũ không bị bao nhiêu thương tổn, thần sắc có chút tái nhợt nói:
- Hắn thật sự là khách nhân do cô cô mời tới, chỉ là chúng ta không thể đồng ý, không nghĩ tới tính tình của tiểu tử này bướng bỉnh muốn chết, thậm chí ngay cả lời nói của Phong gia chúng ta cũng không chịu phục tùng, cứ muốn gặp Tiểu Hân.
- Tiểu Hân? Chính là nữ oa mà Phong Tường tiểu tử kia mang về, bị cô cô thu làm truyền nhân y bát?
Phong Nhị hỏi.
- Đúng vậy, chính là nàng!
Phong Hồng Vũ gật đầu đáp.
- Tiểu Hân kia cùng tiểu tử này có quan hệ như thế nào?
Phong Đại hỏi.
- Cái này...
Phong Hồng Vũ nhưng không biết nói như thế nào cho tốt.
Lúc này, Vân Thi ở một bên tiếp lời cho hắn nói:
- Tiểu Hân chính là hắn từ Tây Bắc mang về đây, mà hắn là nam nhân trước đó của Tiểu Hân, chúng ta chỉ muốn để cho hắn đoạn tuyệt lui tới cùng Tiểu Hân, để cho Tiểu Hân có thể an tâm tu luyện ở Phong gia chúng ta, đây là ý tứ của cô cô.
- Thì ra là như vậy!
Phong gia tam lão đều hiểu rõ rồi.
- Đã như vậy, vậy thì tha cho hắn tội khinh nhờn, để cho bọn họ ở Phong gia ta nô dịch trăm năm lại khôi phục thân phận tự do đi.
Phong Đại liếc hai người Lăng Tiếu một cái nói.
Nô dịch cùng hiệu lực là hai loại khái niệm bất đồng.
Nô dịch thuộc về bị cưỡng chế phục tùng quản lý, không có bất kỳ lý do phản kháng cùng không gian hưởng thụ tự do gì, tùy thời nghe theo an bài của chủ nhân, phải phục tùng trăm phần trăm, hơn nữa không có bất kỳ thù lao nào.
Mà hiệu lực tựa như những người hầu cùng hộ vệ đi theo kia, bọn họ mặc dù cũng là phục tùng an bài của chủ nhân, nhưng mà bọn họ có không gian hưởng thủ tự do, đồng thời cũng đạt được thù lao tương ứng.
Mà Phong Đại vừa mở miệng liền muốn để cho Lăng Tiếu cùng Tàn Báo hai người lưu lại ở Phong gia bọn hắn nô dịch trăm năm, tương đương với để cho hai người trở thành chó săn cho Phong gia bọn họ, quả thực là không đem hai người nhìn vào trong mắt.
- Đây... Đây sợ rằng không ổn đâu!
Phong Nhã Hinh thấp giọng nói.
Trong lòng nàng chẳng biết tại sao không muốn nhìn thấy bộ dạng bị nô dịch của Lăng Tiếu.
- Phong gia thánh điện chúng ta không dung tha cho người khác khinh nhờn, hơn nữa còn dám đả thương Hồng Vũ, hiển nhiên không đem Phong gia ta nhìn ở trong mắt, nô dịch trăm năm đã là tiện nghi cho bọn họ.
Phong Tam nói.
- Không bằng để cho hai người bọn họ quy thuận Phong gia chúng ta đi, tiểu tử này thân mang Phong thuộc tính, càng ngưng luyện ra Tiên thiên âm phong sát khí rồi!
Phong Nhã Hinh đề nghị nói, đồng thời hướng Lăng Tiếu sử một cái ánh mắt, hi vọng Lăng Tiếu có thể đáp ứng xuống.
- Cái gì, hắn... Hắn ngưng luyện ra Tiên thiên âm phong sát khí?
Phong gia tam lão kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, ta tận mắt thấy hắn đánh tới, tuyệt đối sẽ không sao!
Phong Hồng Vũ đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.