Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1213: Phong Vân chi thành!

Ngã Bản Thuần Khiết

12/11/2014

Phong Nha có chút run rẩy mà nói:

- Hẳn là chủ nhân bố trí trận pháp này, một địch nhân siêu cấp đáng sợ, ta thiếu chút nữa đã chết ở trên tay đối phương rồi!

Lời này của Phong Nha vừa ra, thần sắc của Tàn Báo cùng Huyền Diệu đều đặc biệt khó nhìn.

Hàn Khai từ bên cạnh nói:

- Đều không cần lo lắng, người nọ là dựa vào trận pháp mới có thể cách không xuất thủ với chúng ta, hắn hẳn là cách chúng ta vô cùng xa xôi, chắc là sẽ không đến đối phó với chúng ta được.

Lão nói chuyện này rõ ràng có chút không chắc chắn lắm, kỳ thật ở trong lòng lão cũng là rất không chắc chắn.

Nếu như cường giả như vậy thật tiến đến, coi như là lão cũng không phải là đối thủ của đối phương, lực lượng kinh khủng của người nọ để cho lão cảm thấy không rõ ngọn nguồn rồi.

Lão đã rất lâu chưa từ Dược Đô đi ra ngoài hành động qua, lão một mực cảm thấy mình ở Trung vực không có đối thủ, không nghĩ đến vừa mới đi ra cùng Lăng Tiếu, liền gặp gỡ một cái địch nhân cấp biệt, để cho lão cảm thấy chính mình lúc trước có chút ếch ngồi đáy giếng rồi.

- Có lẽ... Ta còn có cơ hội tăng lên một chút a!

Hàn Khai nhìn Lăng Tiếu phát tán ra hoàng uy nồng đậm ở trong lòng thầm nghĩ nói.

Ở một chỗ tiếp giáp Trung vực cùng Thiên vực cách Địa Ngục thành vài tỷ vạn dặm, trong một cái động phủ bí mật.

Chỗ này bốn bề đều sung mãn trận văn giống như là tơ nhện, từng đạo đều uẩn hàm lực lượng huyền ảo quỷ thần khó lường, bất luận kẻ nào nếu là dám dễ dàng đi tới gần lập tức sẽ bị trận pháp ở đây giảo sát thành thịt vụn.

Một đạo thân ảnh đầu tóc tung bay ở giữa trận văn này, hắn vô cùng không cam lòng mà gầm thét:

- Tiểu tạp chủng đáng chết, lại dám phá hoại một tử trận của ta, hi vọng không để cho ta nhìn thấy các ngươi đi qua chỗ này, bằng không... Các ngươi nhất định đều phải chết, ta muốn để các ngươi hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!

Địa Ngục thành Tử Vong chi mê được giải khai!

- Nghe nói chưa, Tử vong chi mê vạn năm rồi của Địa Ngục thành đã bị tân thành chủ Lăng Tiếu kia giải khai rồi, cũng giải quyết xong!



- Ta cũng có nghe nói, có nói nơi đó bởi vì tử khí xâm nhập cho nên mới dẫn tới bất luận kẻ nào cũng không dám ở nơi đó sống quá lâu, bằng không đều sẽ bị những tử khí kia quấn thân mà chết.

- Nguyên lai là như thế, hóa ra chuyện này là như vậy, cho tới bây giờ đều không có người biết được tình huống này, Lăng Tiếu này là làm sao làm được, đúng rồi, hắn cư nhiên còn dám gióng trống khua chiêng xuất hiện, chẳng lẽ không sợ Cổ gia tìm đến sao?

- Bất kể là như thế nào, sau này có thể an tâm an tĩnh ở trên Địa Ngục thành rồi, không cần luôn chạy đông chạy tây!

- Cũng không biết Lăng Tiếu kia chiếm Địa Ngục thành là muốn làm gì, chẳng lẽ thật tính toán ở chỗ này xưng vương xưng bá? Chỉ sợ còn non một chút!

Đám người Lăng Tiếu từ trong phòng dưới mặt đất đi ra đã có thời gian bảy ngày rồi.

Trong bảy ngày này người đi tới trong Địa Ngục thành rõ ràng đã nhiều hơn nhiều.

Chỉ là phần lớn người vẫn là những dong binh cùng với tán tu kia, thương lữ bình thường căn bản không thấy nhiều lắm.

Bởi vì bọn họ đối với tin tức của Địa Ngục thành truyền đến còn chưa có tận hứng, còn nữa chính là truyền thâu trận của Địa Ngục thành đã trải qua nhiều năm hoang phế, đi lại bên này tạm thời còn chưa có thuận tiện, cho nên tin tức này truyền bá còn không tính là quá xa.

Trong phủ thành chủ ở Địa Ngục thành, một đám thân tín bên cạnh Lăng Tiếu hắn đều tập trung ở trong đình viện phía sau đại điện.

Đến lúc này chính là ngày chuẩn bị mở ra tiểu quan tài.

Trải qua một phen bố trí, Huyền Diệu đã bày ra trận pháp, phòng ngừa sinh mệnh tinh khí cùng năng lượng của Yêu Tử chi tâm ở trong quan tài lan tràn ra.

Khi làm xong các bước, Huyền Diệu nói:

- Thiếu gia, bây giờ có thể khai quan rồi, ngươi phải cẩn thận một chút, chớ đem nó phá hoại xong!

Lăng Tiếu hưng phấn mà cười nói:

- Yên tâm, bản thiếu gia có chừng mực!



Đang nói đồng thời trong tay của hắn nhiều ra Kim Long Thương, sau đó hướng về phía khe nhỏ ở dưới nắp quan tài đâm vào.

Sau khi quan tài kia vừa mới rách ra một điểm, một vòng bạch quan thuần sắc trong nháy mắt tràn ngập một phương thiên địa, một cỗ sinh mệnh lực nồng đạm lan tràn ra ngoiaf, để cho mọi người thân ở trở vòng vài thước đều cảm thấy cả người sảng khoái.

Bọn họ đều cảm thấy da thịt ở quan người lại đều tự hành tham lam hô hấp lên, chúng nó cũng muốn đem những sinh mệnh lực phát tán ra này cướp đoạt thôn phệ sạch sẽ.

Bọn họ đều cảm giác được sinh mệnh lực của mình đang tăng lên, nhất là Hàn Khai cùng Phong Nha, tốc độ hấp thu của hai người là nhanh nhất, trong con mắt của bọn họ đều lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn.

- Sinh mệnh chi khí thật nồng đậm, chỉ là những năng lượng này cũng đủ để cho chúng ta tăng trưởng vài chục năm thọ nguyên rồi, đây tuyệt đối là cực phẩm sinh mệnh tinh khí, cũng không biết rốt cuộc góp nhặt bao nhiêu sinh mệnh lực của con người a!

Huyền Diệu không nhịn được cảm khái nói.

Mọi người không hẹn mà cùng nhẹ gật đầu, bọn họ đều tán đồng lời mà Huyền Diệu nói.

Phải biết rằng bây giờ chỉ là mở ra một cái khe hẹp mà thôi, còn chưa hoàn toàn mở ra hết đây.

Bọn họ đều không dám tưởng tượng đó sẽ là bộ dáng thế nào!

Lăng Tiếu liếm liếm đầu lưỡi, trong tay nhẹ nhàng run lên, nắp của quan tài kia trong nháy mắt bay lên.

Song, sau khi nắp quan tài kia bật lên, lại không có nửa điểm sinh mệnh tinh khí lan tràn ra.

Mọi người đều là một vẻ mặt kinh ngạc.

Diệp Vân Phong không nhịn được kinh hô:

- Chẳng lẽ bên trong cái gì cũng không có rồi?

- Không... Làm sao có thể như thế được!

Lăng Tiếu lộ ra thần sắc không tin nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Khống Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook