Chương 970: Quỷ Ngạ khủng bố. (1)
Ngã Bản Thuần Khiết
10/11/2014
A a!
Trong giếng vẫn truyền ra thanh âm gào rú đáng sợ, thanh âm càng ngày càng lớn, năng lượng càng lúc càng khổng lồ, tựa hồ như đè nén đã lâu, mắt thấy sắp phá giếng xông ra.
Âm Quỷ lộ ra nụ cười điên cuồng nói:
- Các ngươi đừng hòng ngăn cản Ngạ Quỷ đại nhân xuất thế!
- Hỗn đản, để ta hủy trận văn này!
Huyền Diệu khẩn trương, trong tay hiện ra ngân sắc lang bút, quát to một tiếng, sau đó liều lĩnh bổ nhào về phía trận văn, lang bút tràn ngập năng lượng hướng đường vân trận văn quét tới.
Hưu!
Huyền Diệu muốn phá hư đường vân trận văn làm trận pháp mất hiệu lực, ngăn cản hung vật giáng xuống.
Đáng tiếc thực lực của hắn quá yếu, lang bút vừa tiếp xúc trận văn liền gặp một cỗ lực phản chấn cường đại đem hắn chấn bay ra ngoài.
Thân hình Huyền Diệu bị ném bay ra mấy chục thước xa, không ngừng phun máu.
- Mẹ nó, thực lực của ta quá yếu!
Huyền Diệu phi thường không cam lòng mắng.
- Mặc kệ là vật gì, đều biến mất cho ta!
Tàn Báo lộ ra thần sắc vô cùng tự tin quát to.
Tiếp theo hắn suy diễn ra Huyết Ngục ma giới, đem năng lượng oanh thẳng xuống dưới.
Oanh long!
Tàn Báo chém xuống một kích toàn lực đem cả một khu vực sụp đổ, vô số oan hồn lệ quỷ đem Khốn Ma trận cắn nuốt, từng đạo đao mang mãnh liệt cường đại chém đứt cây cối bên dưới văng tung tóe mù trời.
Âm Quỷ làm sao dám tiếp tục mạo hiểm ngăn trở một kích của Tàn Báo, đã sớm lui ra thật xa.
Hắn thất thần nhìn Khốn Ma trận lẩm bẩm:
- Không…không có khả năng, Khốn Ma trận nhất định không có việc gì, Quỷ Ngạ đại nhân nhất định có thể xuất thế!
Lăng Tiếu miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười nói:
- Công kích của đế cấp thật khủng bố, thật hi vọng có thể sớm đạt tới cảnh giới này một chút ah!
- Tiếu, bằng vào thiên phú của huynh, nhất định sẽ rất nhanh đạt tới.
Phượng Tiêm Vận cổ vũ.
- Ta cũng cảm thấy là như thế!
Lăng Tiếu không chút khiêm tốn đáp.
Nhưng lúc này trên mặt Huyền Diệu không hề có chút mừng rỡ, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào phương hướng Khốn Ma trận, thần sắc càng lúc càng ngưng trọng.
Ở trên không trung, khuôn mặt Tàn Báo hiện lên tia cười nhạt:
- Hẳn là không còn việc gì chứ!
Sau khi toàn bộ bụi đất cây cối lắng xuống, Khốn Ma trận vẫn hoàn toàn nguyên vẹn không chút hư hao, nhưng máu tươi trong trận văn cũng đã biến mất không còn nhìn thấy, trong giếng hoang không còn chút thanh âm phát ra.
Trong lúc nhất thời bốn phía trở nên yên tĩnh trở lại, không ai phát ra nửa điểm thanh âm.
- Chẳng lẽ thật thất bại sao?
Âm Quỷ khó thể thừa nhận thì thào, hắn đã chuẩn bị trốn chạy.
Ngay khi Tàn Báo vừa định thở ra một hơi thả lỏng, Huyền Diệu hô lớn:
- Tàn Báo mau rời đi, nó sắp ra rồi!
Ngay khi tiếng nói của Huyền Diệu vừa dứt, một thanh âm nổ mạnh kinh thiên vang lên.
Oanh long!
Khốn Ma trận rốt cục mở ra, bảy viên thú đan khảm trong trận nhãn toàn bộ nổ mạnh, mà giếng hoang chẳng khác gì núi lửa bùng nổ, phun ra năng lượng như dòng xoáy ma cô vân, bốn phía đều bị lật ngược phun trào lên, cát bay đá chạy, bụi đất mịt mù, cây cối biến thành hư ảo.
Lăng Tiếu, Phượng Tiêm Vận, Huyền Diệu đều bị chấn bay ra thật xa, ba người đều bị ném thành trọng thương.
Tàn Báo ở trên bầu trời cũng không đỡ hơn bao nhiêu, hắn bị oanh kích cường liệt nhất, tuy có Huyền Diệu nhắc nhở nhưng phòng ngự quá trễ, toàn thân bị tạc bay ra thật xa, toát đầy máu tươi, quần áo rách rưới không chịu nổi.
- Rốt cục là vật gì khủng bố như vậy?
Tàn Báo liên tục nuốt vào mấy viên đan dược chữa thương lẩm bẩm.
Cùng lúc đó Bại Gia Tử đã chạy tới bên cạnh Lăng Tiếu, Lam Sắc Giao Long nâng Kim Sắc Lang Vương bay tới, Ma Giáp Báo nhanh chóng đi tới bên cạnh Tàn Báo, nhưng tình huống của nó còn tệ hại hơn cả Tàn Báo.
Tàn Báo biết thương thế của Ma Giáp Báo quá nặng, rất khó tiếp tục tác chiến, chỉ có thể thu nó vào trong linh thú hộ oản dưỡng thương.
Âm Quỷ đã sớm bỏ chạy ra thật xa nên không bị liên lụy, hắn nhìn Khốn Ma trận phá phong phát ra tiếng cười đắc ý:
- Ha ha, tốt tốt…Quỷ Ngạ đại nhân rốt cục hiện thế, các ngươi đều đi chết đi!
Âm Quỷ quay lại bên cạnh giếng, thần sắc có vẻ vô cùng cung kính nói:
- Cung nghênh Quỷ Ngạ đại nhân xuất thế, thỉnh đem đám tạp chủng xâm phạm kia giết chết cho ta đi!
Ngay sau đó ánh mắt mọi người đều rơi lên miệng giếng, tim đập thật nhanh, bọn họ đều muốn nhìn xem bên dưới miệng giếng là hung vật khủng bố nào tồn tại.
A!
Một thanh âm gào thét lại vang lên.
Tiếp theo một ảnh tử từ trong giếng chậm rãi bay ra.
Mọi người vừa nhìn thấy ảnh tử, ánh mắt biến thành hoảng sợ.
- Đây rốt cục là người hay quái thú?
Huyền Diệu nuốt nước bọt lẩm bẩm.
- Hắn hẳn là nhân loại, hắn không hề có chút khí tức của linh thú.
Bại Gia Tử khẳng định đáp.
- Chẳng lẽ là nhân loại nguyên thủy trong truyền thuyết?
Lăng Tiếu suy đoán.
- Muội nghĩ hắn có thể bị giam cầm nhiều năm mới biến thành như vậy.
Phượng Tiêm Vận nói.
Giữa không trung Tàn Báo nhìn thấy ảnh tử kia, toàn thân biến thành thất thần, tựa hồ đang cố gắng hồi ức.
Rốt cục bọn họ nhìn thấy vật gì?
Chỉ thấy ảnh tử vừa xuất hiện trên miệng giếng có một hình người, nhưng quanh thân mọc đầy lông rậm màu đen rậm rạp, thoạt nhìn chẳng khác gì loài khỉ vượn, mà ngón tay mọc ra móng tay dài nửa thước, thoạt nhìn vô cùng sắc bén, thật giống như thú trảo, khác hẳn bàn tay của nhân loại, cặp mắt đỏ tươi nhìn vào vô cùng thị huyết hiếu sát, làm người sợ hãi.
Bộ dáng của hắn vừa giống người lại giống thú khiến người thật khó phân biệt.
Nhưng điều này cũng không phải địa phương làm người kỳ quái, làm cho người ta cảm thấy quái dị chính là tứ chi cùng thân hình của hắn đều bị người dùng Vạn Niên Hàn Thiết Liên trói lại, khống chế phạm vi hành động của hắn.
- Quỷ Ngạ đại nhân, mau…mau đem toàn bộ bọn hắn giết đi!
Âm Quỷ lại kêu lên.
Quỷ Ngạ trừng mắt nhìn Âm Quỷ, cánh tay thoáng động, Âm Quỷ lập tức bị hắn chộp lấy cổ họng.
- Quỷ…Quỷ Ngạ đại nhân, ngươi…ngươi muốn làm gì?
Âm Quỷ không ngừng giãy dụa kêu to.
Quỷ Ngạ cũng không trả lời, móng tay lướt qua, đầu của Âm Quỷ nháy mắt bị cắt bay ra thật xa.
Nhóm người Lăng Tiếu đều bị một màn này làm giật mình.
Nhưng điều kinh hãi còn ở phía sau.
Chỉ thấy Quỷ Ngạ đem thân thể Âm Quỷ chấn thành dập nát, sau đó há miệng, từng khối huyết nhục trút vào trong miệng hắn.
Quỷ Ngạ rõ ràng đang ăn thịt người.
Lăng Tiếu, Phượng Tiêm Vận, Huyền Diệu đều không nhịn được nôn mửa tại chỗ.
Một màn này rất huyết tinh, quá buồn nôn, thật đáng sợ!
A!
Quỷ Ngạ ăn xong thi thể Âm Quỷ, lại ngửa mặt lên không thét dài.
Thanh âm không ngừng quanh quẩn trong Chiểu Trạch sâm lâm không ngớt.
Thật lâu sau hắn dừng lại, miệng phát ra thanh âm khô khốc nói:
- Thịt…hương vị thật không tệ, ta…ta muốn ăn các ngươi…
Tiếp theo hắn đưa mắt dừng lại trên người có thực lực mạnh nhất là Tàn Báo.
- Cho ta, ta…ta muốn ăn ngươi…
Quỷ Ngạ tựa hồ thật không nói chuyện, khi nói ra thật cố sức.
Hắn vừa nói chuyện, một bàn tay vươn về hướng Tàn Báo, móng tay điên cuồng mọc dài, giống như năm lưỡi đao sắc bén đâm thẳng tới Tàn Báo.
Trong giếng vẫn truyền ra thanh âm gào rú đáng sợ, thanh âm càng ngày càng lớn, năng lượng càng lúc càng khổng lồ, tựa hồ như đè nén đã lâu, mắt thấy sắp phá giếng xông ra.
Âm Quỷ lộ ra nụ cười điên cuồng nói:
- Các ngươi đừng hòng ngăn cản Ngạ Quỷ đại nhân xuất thế!
- Hỗn đản, để ta hủy trận văn này!
Huyền Diệu khẩn trương, trong tay hiện ra ngân sắc lang bút, quát to một tiếng, sau đó liều lĩnh bổ nhào về phía trận văn, lang bút tràn ngập năng lượng hướng đường vân trận văn quét tới.
Hưu!
Huyền Diệu muốn phá hư đường vân trận văn làm trận pháp mất hiệu lực, ngăn cản hung vật giáng xuống.
Đáng tiếc thực lực của hắn quá yếu, lang bút vừa tiếp xúc trận văn liền gặp một cỗ lực phản chấn cường đại đem hắn chấn bay ra ngoài.
Thân hình Huyền Diệu bị ném bay ra mấy chục thước xa, không ngừng phun máu.
- Mẹ nó, thực lực của ta quá yếu!
Huyền Diệu phi thường không cam lòng mắng.
- Mặc kệ là vật gì, đều biến mất cho ta!
Tàn Báo lộ ra thần sắc vô cùng tự tin quát to.
Tiếp theo hắn suy diễn ra Huyết Ngục ma giới, đem năng lượng oanh thẳng xuống dưới.
Oanh long!
Tàn Báo chém xuống một kích toàn lực đem cả một khu vực sụp đổ, vô số oan hồn lệ quỷ đem Khốn Ma trận cắn nuốt, từng đạo đao mang mãnh liệt cường đại chém đứt cây cối bên dưới văng tung tóe mù trời.
Âm Quỷ làm sao dám tiếp tục mạo hiểm ngăn trở một kích của Tàn Báo, đã sớm lui ra thật xa.
Hắn thất thần nhìn Khốn Ma trận lẩm bẩm:
- Không…không có khả năng, Khốn Ma trận nhất định không có việc gì, Quỷ Ngạ đại nhân nhất định có thể xuất thế!
Lăng Tiếu miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười nói:
- Công kích của đế cấp thật khủng bố, thật hi vọng có thể sớm đạt tới cảnh giới này một chút ah!
- Tiếu, bằng vào thiên phú của huynh, nhất định sẽ rất nhanh đạt tới.
Phượng Tiêm Vận cổ vũ.
- Ta cũng cảm thấy là như thế!
Lăng Tiếu không chút khiêm tốn đáp.
Nhưng lúc này trên mặt Huyền Diệu không hề có chút mừng rỡ, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào phương hướng Khốn Ma trận, thần sắc càng lúc càng ngưng trọng.
Ở trên không trung, khuôn mặt Tàn Báo hiện lên tia cười nhạt:
- Hẳn là không còn việc gì chứ!
Sau khi toàn bộ bụi đất cây cối lắng xuống, Khốn Ma trận vẫn hoàn toàn nguyên vẹn không chút hư hao, nhưng máu tươi trong trận văn cũng đã biến mất không còn nhìn thấy, trong giếng hoang không còn chút thanh âm phát ra.
Trong lúc nhất thời bốn phía trở nên yên tĩnh trở lại, không ai phát ra nửa điểm thanh âm.
- Chẳng lẽ thật thất bại sao?
Âm Quỷ khó thể thừa nhận thì thào, hắn đã chuẩn bị trốn chạy.
Ngay khi Tàn Báo vừa định thở ra một hơi thả lỏng, Huyền Diệu hô lớn:
- Tàn Báo mau rời đi, nó sắp ra rồi!
Ngay khi tiếng nói của Huyền Diệu vừa dứt, một thanh âm nổ mạnh kinh thiên vang lên.
Oanh long!
Khốn Ma trận rốt cục mở ra, bảy viên thú đan khảm trong trận nhãn toàn bộ nổ mạnh, mà giếng hoang chẳng khác gì núi lửa bùng nổ, phun ra năng lượng như dòng xoáy ma cô vân, bốn phía đều bị lật ngược phun trào lên, cát bay đá chạy, bụi đất mịt mù, cây cối biến thành hư ảo.
Lăng Tiếu, Phượng Tiêm Vận, Huyền Diệu đều bị chấn bay ra thật xa, ba người đều bị ném thành trọng thương.
Tàn Báo ở trên bầu trời cũng không đỡ hơn bao nhiêu, hắn bị oanh kích cường liệt nhất, tuy có Huyền Diệu nhắc nhở nhưng phòng ngự quá trễ, toàn thân bị tạc bay ra thật xa, toát đầy máu tươi, quần áo rách rưới không chịu nổi.
- Rốt cục là vật gì khủng bố như vậy?
Tàn Báo liên tục nuốt vào mấy viên đan dược chữa thương lẩm bẩm.
Cùng lúc đó Bại Gia Tử đã chạy tới bên cạnh Lăng Tiếu, Lam Sắc Giao Long nâng Kim Sắc Lang Vương bay tới, Ma Giáp Báo nhanh chóng đi tới bên cạnh Tàn Báo, nhưng tình huống của nó còn tệ hại hơn cả Tàn Báo.
Tàn Báo biết thương thế của Ma Giáp Báo quá nặng, rất khó tiếp tục tác chiến, chỉ có thể thu nó vào trong linh thú hộ oản dưỡng thương.
Âm Quỷ đã sớm bỏ chạy ra thật xa nên không bị liên lụy, hắn nhìn Khốn Ma trận phá phong phát ra tiếng cười đắc ý:
- Ha ha, tốt tốt…Quỷ Ngạ đại nhân rốt cục hiện thế, các ngươi đều đi chết đi!
Âm Quỷ quay lại bên cạnh giếng, thần sắc có vẻ vô cùng cung kính nói:
- Cung nghênh Quỷ Ngạ đại nhân xuất thế, thỉnh đem đám tạp chủng xâm phạm kia giết chết cho ta đi!
Ngay sau đó ánh mắt mọi người đều rơi lên miệng giếng, tim đập thật nhanh, bọn họ đều muốn nhìn xem bên dưới miệng giếng là hung vật khủng bố nào tồn tại.
A!
Một thanh âm gào thét lại vang lên.
Tiếp theo một ảnh tử từ trong giếng chậm rãi bay ra.
Mọi người vừa nhìn thấy ảnh tử, ánh mắt biến thành hoảng sợ.
- Đây rốt cục là người hay quái thú?
Huyền Diệu nuốt nước bọt lẩm bẩm.
- Hắn hẳn là nhân loại, hắn không hề có chút khí tức của linh thú.
Bại Gia Tử khẳng định đáp.
- Chẳng lẽ là nhân loại nguyên thủy trong truyền thuyết?
Lăng Tiếu suy đoán.
- Muội nghĩ hắn có thể bị giam cầm nhiều năm mới biến thành như vậy.
Phượng Tiêm Vận nói.
Giữa không trung Tàn Báo nhìn thấy ảnh tử kia, toàn thân biến thành thất thần, tựa hồ đang cố gắng hồi ức.
Rốt cục bọn họ nhìn thấy vật gì?
Chỉ thấy ảnh tử vừa xuất hiện trên miệng giếng có một hình người, nhưng quanh thân mọc đầy lông rậm màu đen rậm rạp, thoạt nhìn chẳng khác gì loài khỉ vượn, mà ngón tay mọc ra móng tay dài nửa thước, thoạt nhìn vô cùng sắc bén, thật giống như thú trảo, khác hẳn bàn tay của nhân loại, cặp mắt đỏ tươi nhìn vào vô cùng thị huyết hiếu sát, làm người sợ hãi.
Bộ dáng của hắn vừa giống người lại giống thú khiến người thật khó phân biệt.
Nhưng điều này cũng không phải địa phương làm người kỳ quái, làm cho người ta cảm thấy quái dị chính là tứ chi cùng thân hình của hắn đều bị người dùng Vạn Niên Hàn Thiết Liên trói lại, khống chế phạm vi hành động của hắn.
- Quỷ Ngạ đại nhân, mau…mau đem toàn bộ bọn hắn giết đi!
Âm Quỷ lại kêu lên.
Quỷ Ngạ trừng mắt nhìn Âm Quỷ, cánh tay thoáng động, Âm Quỷ lập tức bị hắn chộp lấy cổ họng.
- Quỷ…Quỷ Ngạ đại nhân, ngươi…ngươi muốn làm gì?
Âm Quỷ không ngừng giãy dụa kêu to.
Quỷ Ngạ cũng không trả lời, móng tay lướt qua, đầu của Âm Quỷ nháy mắt bị cắt bay ra thật xa.
Nhóm người Lăng Tiếu đều bị một màn này làm giật mình.
Nhưng điều kinh hãi còn ở phía sau.
Chỉ thấy Quỷ Ngạ đem thân thể Âm Quỷ chấn thành dập nát, sau đó há miệng, từng khối huyết nhục trút vào trong miệng hắn.
Quỷ Ngạ rõ ràng đang ăn thịt người.
Lăng Tiếu, Phượng Tiêm Vận, Huyền Diệu đều không nhịn được nôn mửa tại chỗ.
Một màn này rất huyết tinh, quá buồn nôn, thật đáng sợ!
A!
Quỷ Ngạ ăn xong thi thể Âm Quỷ, lại ngửa mặt lên không thét dài.
Thanh âm không ngừng quanh quẩn trong Chiểu Trạch sâm lâm không ngớt.
Thật lâu sau hắn dừng lại, miệng phát ra thanh âm khô khốc nói:
- Thịt…hương vị thật không tệ, ta…ta muốn ăn các ngươi…
Tiếp theo hắn đưa mắt dừng lại trên người có thực lực mạnh nhất là Tàn Báo.
- Cho ta, ta…ta muốn ăn ngươi…
Quỷ Ngạ tựa hồ thật không nói chuyện, khi nói ra thật cố sức.
Hắn vừa nói chuyện, một bàn tay vươn về hướng Tàn Báo, móng tay điên cuồng mọc dài, giống như năm lưỡi đao sắc bén đâm thẳng tới Tàn Báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.