Chương 164: Thoát khốn
Ngã Bản Thuần Khiết
29/08/2014
Ấu kỳ lân trợn mắt nhìn qua Lăng Tiếu, sau đó nhắm mắt lại ngủ đi, dường như đặc biệt yên tâm với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đành phải ôm nó đi vào động phủ.
Lăng Tiếu vào trong động phủ, đem ấu kỳ lân đặt qua một bên. Sau đó nhìn thấy Vân Mộng Kỳ đang mai táng xương cốt màu xanh da trời biến thành màu tro.
- Mộng Kỳ, thực xin lỗi, ta không nghĩ tới chuyện này biến thành như vậy!
Lăng Tiếu phi thường chân thành nói xin lỗir.
Vân Mộng Kỳ mai táng xong xương cốt màu xanh da trời, cung kính bái chỗ mai táng ba cái, mới nhàn nhạt nói.
- Ta cũng có không trách ngươi, nếu không phải nhờ ngươi thì ta chẳng sống tới bây giờ, càng đừng nghĩ đến được tiến bối truyền thừa, ta có lẽ nên thấy đủ.
Lăng Tiếu thấy Vân Mộng Kỳ nói thế cũng không giải thích thêm. Nhưng mà hắn cảm giác được mình và Vân Mộng Kỳ sinh ra ngăn cách vô hình, làm cho hắn không dám đi lên đùa giỡn khinh bạc nàng như lúc trước.
- Đi thôi, có lẽ chúng ta sẽ tìm được đường ra, âm phong sát khí ở nơi này biến mất rồi.
Lăng Tiếu thấy không còn gì để nói thì nói sang chuyện khác.
Lúc này Vân Mộng Kỳ xoay người lại nhìn qua Lăng Tiếu, đôi mắt dễ thương không hề chớp mắt nhìn vào Lăng Tiếu nói:
- Rời khỏi tại đây, duyên phận của chúng ta dừng ở đây!
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, hắn cảm thấy nữ nhân này rất thiện biến, rõ ràng vì cứu nàng thì nàng động tâm với hắn, nhưng bây giờ khôi phục lực lượng thì trở nên cao cao tại thượng, chẳng thèm ngó tới hắn, làm cho hắn cực kỳ khó chịu, có một loại cảm giác bị lừa
- Tốt!
Lăng Tiếu giả bộ như không sao cả, trên mặt hắn tươi cười gượng ép.
- Vậy đi thôi, thật sự tìm không thấy đường ra thì leo lên từ đâu vậy!
Vân Mộng Kỳ không có ngờ tới Lăng Tiếu tiêu sái như thế, tâm hồn thiếu nữ của nàng hít thở không thông khó hiểu.
- Như vậy ah, nếu không ngươi rời đi trước đi, ta muốn ở chỗ này thêm vài ngày, ta cảm thấy được phong cảnh nơi này không tệ.
Lăng Tiếu nhìn chung quanh, giả bộ như thưởng thức cảnh đẹp.
Ai cũng nhìn ra được hắn đang tránh né.
Trong này trừ vách đá và vách đá thì có gì là phong cảnh?
Trong mắt của Vân Mộng Kỳ hiện ra thần thái phức tạp, ngay sau đó gật đầu nói:
- Tốt, ta đây đi trước.
Dứt lời Vân Mộng Kỳ đi ra ngòi động.
Nhìn thấy thân ảnh của Vân Mộng Kỳ rời đi, gương mặt Lăng Tiếu bắt đầu vặn vẹo, hai tay nắm chặt nhưng trong lòng đang cổ vũ chính mình.
- Vân Mộng Kỳ, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vừa lựa chọn này.
Lúc Vân Mộng Kỳ đi tới cửa động, nàng dừng bước lại thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi thực yêu thích ta, vậy hãy dùng năng lực chứng minh đi, nếu có một ngày ngươi có thể vượt qua ta, có lẽ... Ta sẽ thực cân nhắc ở cùng với ngươi.
Dứt lời Vân Mộng Kỳ rời khỏi cửa động.
Lăng Tiếu nhìn qua bóng lưng Vân Mộng Kỳ, hai tay nắm chặt môt chút.
Lúc này nghe được giọng của Vân Mộng Kỳ từ xa truyền vào.
- Lúc đó nhớ tới Tử Thiên Tông tìm ta!
- Tử Thiên Tông sao? Ta sẽ đi!
Lăng Tiếu mắt hổ sáng ngời, phi thường tự tin lẩm bẩm.
Nghe Vân Mộng Kỳ nói thì hắn biết rõ Vân Mộng Kỳ cũng không phải có ý quên tất cả, có lẽ nàng cũng có khổ tâm của nàng, mà thực lực của hắn kém xa nàng, cho dù nàng chịu buông mặt mũi ở cùng chỗ với hắn, chỉ sợ thế lực sau lưng của nàng tuyệt đối không cho phép như vậy.
Trên vách đá dựng đứng, Vân Mộng Kỳ nhìn qua hướng động phủ, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo thần sắc không muốn, lẩm bẩm.
- Lăng Tiếu, ta làm như vậy cũng vì tốt cho ngươi, nếu có một ngày ngươi thật tới Tử Thiên Tông tìm ta, có thể được bọn họ tán thành, chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ, bằng không thì ngươi chỉ chọc họa sát thân, gặp lại, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tới Tử Thiên Tông tìm ta.
Dứt lời thân ảnh Vân Mộng Kỳ rời đi, càng không ngừng nhảy lên trên, mỗi bước nhảy của nàng cách xa mười mét, hơn nữa tốc độ nhảy cực nhanh, giống như vách đá dựng đứng chẳng là gì với nàng, có thể thấy được thực lực của nàng hiện tại quá mnhj.
Trong động phủ, Lăng Tiếu cầm tám viên dạ quang châu ngàn năm ra, đặt vào trong không gian giới. Chiếu theo ý của hắn thì bí cảnh này đã hoang phế, về sau cũng không tới nữa, để ở chỗ này thật lãng phí, không bằng thu đi.
Đi vào ngoài động, Lăng Tiếu nhìn qua vách núi dựng đứng và buồn rầu.
Dùng thực lực Huyền Sĩ trung giai của hắn, làm sao có thể bò lên đây? Cao như thế không cẩn thận sẽ ngã xuống, chỉ sợ không chết cũng tàn phế.
Lăng Tiếu đi quanh một vòng, xác thực không tìm được đường lên, chán chường quay lại động.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải leo lên? Ai.
Đúng lúc này ấu kỳ lân nằm không xa tỉnh lại, ung dung đứng lên, sau đó phát hiện Lăng Tiếu, nhảy qua phía Lăng Tiếu.
- Tiểu gia hỏa nhanh tỉnh như vậy?
Lăng Tiếu vuốt ấu kỳ lân nói ra.
Ấu kỳ lân liếm liếm tay của Lăng Tiếu, sau đó nhỏ giọng kêu lên, giống như nói gì đó với Lăng Tiếu.
- Tiểu gia hỏa sao thế? Đã đói bụng?
Lăng Tiếu suy đoán.
Không nghĩ tới ấu kỳ lân đúng là nghe hiểu tiếng cười, biểu tình nhân tính hóa gật đầu, lè lưỡi ra liếm mét, cực đói.
- Vì tiểu gia hỏa như ngươi mà ta suýt thất tình đấy biết không còn không biết xấu hổ tìm ta muốn ăn, thật sự là phục ngươi!
Lăng Tiếu trêu ghẹo tiểu gia hỏa đáng yêu đang đói, sau đó lấy thịt khô ra.
- Ăn đi, không được kiêng ăn, chỉ có thịt mà thôi, không có thú đan cho ngươi ăn nữa.
Lăng Tiếu đưa thịt tới trước mặt ấu kỳ lân nói ra.
Ấu kỳ lân lúc này không có kén chọn, trực tiếp cắn thịt khô, không bao lâu nó săn sạch khối thịt lớn.
Lăng Tiếu nhìn qua ấu kỳ lân ăn thịt thì bát ngờ.
- Này, chừa cho ta một chút, đây là thịt khô cuối cùng của ta đấy!
Lăng Tiếu giành thịt khô lai.
Đáng tiếc động tác của hắn chậm, ấu kỳ lân há to miệng nuốt vào.
- Đáng chết xéo đi!
Lăng Tiếu oán hạn, giơ tay lên muốn động thủ với ấu kỳ lân, nhưng mà nghĩ tới thực lực ấu kỳ lân kinh người, thu tay lại, đạp nghiêm mặt khổ sở nói:
- Đây không phải muốn ta đói chết sao, ai...
Ấu kỳ lân không có để ý tới Lăng Tiếu, nó ngáp một cái và đi ra ngoài.
- Này, ngươi đi đâu?
Lăng Tiếu nhìn qua ấu kỳ lân kêu to, thấy ấu kỳ lân không có để ý tới hắn, vì vậy lại nói:
- Tính toán, nó là họa tinh, cho nó đi thôi, trước dưỡng đủ tinh thần, nhìn xem có thể chậm rãi bò lên không.
Lăng Tiếu tìm được một nơi sạch sẽ, nằm xuống ngủ, hắn có ý định dưỡng đủ tinh thần thì leo lên, bằng không thì chết đói mất.
Ngủ không qua một giờ, Lăng Tiếu cảm thấy gương mặt ướt át, lúc này mở mắt ra.
- Tiểu gia hỏa này tại sao lại trở về? Ngươi qua một bên chơi đi, đừng phiền ca ngủ!
Lăng Tiếu nhìn ấu kỳ lân nói ra.
Nhưng mà ấu kỳ lân vẫn không ngừng liếm mặt của hắn, trong miệng kêu to, Lăng Tiếu bịt lấy lỗ tai, nghiêng mặt không quan tâm tới nó.
Ấu kỳ lân bất đắc dĩ cắn quần của Lăng Tiếu day day.
- Tiểu gia hỏa, ngươi làm cái quỷ gì?
Lăng Tiếu không kiên nhẫn ngồi dậy nói ra.
Lăng Tiếu đành phải ôm nó đi vào động phủ.
Lăng Tiếu vào trong động phủ, đem ấu kỳ lân đặt qua một bên. Sau đó nhìn thấy Vân Mộng Kỳ đang mai táng xương cốt màu xanh da trời biến thành màu tro.
- Mộng Kỳ, thực xin lỗi, ta không nghĩ tới chuyện này biến thành như vậy!
Lăng Tiếu phi thường chân thành nói xin lỗir.
Vân Mộng Kỳ mai táng xong xương cốt màu xanh da trời, cung kính bái chỗ mai táng ba cái, mới nhàn nhạt nói.
- Ta cũng có không trách ngươi, nếu không phải nhờ ngươi thì ta chẳng sống tới bây giờ, càng đừng nghĩ đến được tiến bối truyền thừa, ta có lẽ nên thấy đủ.
Lăng Tiếu thấy Vân Mộng Kỳ nói thế cũng không giải thích thêm. Nhưng mà hắn cảm giác được mình và Vân Mộng Kỳ sinh ra ngăn cách vô hình, làm cho hắn không dám đi lên đùa giỡn khinh bạc nàng như lúc trước.
- Đi thôi, có lẽ chúng ta sẽ tìm được đường ra, âm phong sát khí ở nơi này biến mất rồi.
Lăng Tiếu thấy không còn gì để nói thì nói sang chuyện khác.
Lúc này Vân Mộng Kỳ xoay người lại nhìn qua Lăng Tiếu, đôi mắt dễ thương không hề chớp mắt nhìn vào Lăng Tiếu nói:
- Rời khỏi tại đây, duyên phận của chúng ta dừng ở đây!
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, hắn cảm thấy nữ nhân này rất thiện biến, rõ ràng vì cứu nàng thì nàng động tâm với hắn, nhưng bây giờ khôi phục lực lượng thì trở nên cao cao tại thượng, chẳng thèm ngó tới hắn, làm cho hắn cực kỳ khó chịu, có một loại cảm giác bị lừa
- Tốt!
Lăng Tiếu giả bộ như không sao cả, trên mặt hắn tươi cười gượng ép.
- Vậy đi thôi, thật sự tìm không thấy đường ra thì leo lên từ đâu vậy!
Vân Mộng Kỳ không có ngờ tới Lăng Tiếu tiêu sái như thế, tâm hồn thiếu nữ của nàng hít thở không thông khó hiểu.
- Như vậy ah, nếu không ngươi rời đi trước đi, ta muốn ở chỗ này thêm vài ngày, ta cảm thấy được phong cảnh nơi này không tệ.
Lăng Tiếu nhìn chung quanh, giả bộ như thưởng thức cảnh đẹp.
Ai cũng nhìn ra được hắn đang tránh né.
Trong này trừ vách đá và vách đá thì có gì là phong cảnh?
Trong mắt của Vân Mộng Kỳ hiện ra thần thái phức tạp, ngay sau đó gật đầu nói:
- Tốt, ta đây đi trước.
Dứt lời Vân Mộng Kỳ đi ra ngòi động.
Nhìn thấy thân ảnh của Vân Mộng Kỳ rời đi, gương mặt Lăng Tiếu bắt đầu vặn vẹo, hai tay nắm chặt nhưng trong lòng đang cổ vũ chính mình.
- Vân Mộng Kỳ, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vừa lựa chọn này.
Lúc Vân Mộng Kỳ đi tới cửa động, nàng dừng bước lại thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi thực yêu thích ta, vậy hãy dùng năng lực chứng minh đi, nếu có một ngày ngươi có thể vượt qua ta, có lẽ... Ta sẽ thực cân nhắc ở cùng với ngươi.
Dứt lời Vân Mộng Kỳ rời khỏi cửa động.
Lăng Tiếu nhìn qua bóng lưng Vân Mộng Kỳ, hai tay nắm chặt môt chút.
Lúc này nghe được giọng của Vân Mộng Kỳ từ xa truyền vào.
- Lúc đó nhớ tới Tử Thiên Tông tìm ta!
- Tử Thiên Tông sao? Ta sẽ đi!
Lăng Tiếu mắt hổ sáng ngời, phi thường tự tin lẩm bẩm.
Nghe Vân Mộng Kỳ nói thì hắn biết rõ Vân Mộng Kỳ cũng không phải có ý quên tất cả, có lẽ nàng cũng có khổ tâm của nàng, mà thực lực của hắn kém xa nàng, cho dù nàng chịu buông mặt mũi ở cùng chỗ với hắn, chỉ sợ thế lực sau lưng của nàng tuyệt đối không cho phép như vậy.
Trên vách đá dựng đứng, Vân Mộng Kỳ nhìn qua hướng động phủ, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo thần sắc không muốn, lẩm bẩm.
- Lăng Tiếu, ta làm như vậy cũng vì tốt cho ngươi, nếu có một ngày ngươi thật tới Tử Thiên Tông tìm ta, có thể được bọn họ tán thành, chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ, bằng không thì ngươi chỉ chọc họa sát thân, gặp lại, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tới Tử Thiên Tông tìm ta.
Dứt lời thân ảnh Vân Mộng Kỳ rời đi, càng không ngừng nhảy lên trên, mỗi bước nhảy của nàng cách xa mười mét, hơn nữa tốc độ nhảy cực nhanh, giống như vách đá dựng đứng chẳng là gì với nàng, có thể thấy được thực lực của nàng hiện tại quá mnhj.
Trong động phủ, Lăng Tiếu cầm tám viên dạ quang châu ngàn năm ra, đặt vào trong không gian giới. Chiếu theo ý của hắn thì bí cảnh này đã hoang phế, về sau cũng không tới nữa, để ở chỗ này thật lãng phí, không bằng thu đi.
Đi vào ngoài động, Lăng Tiếu nhìn qua vách núi dựng đứng và buồn rầu.
Dùng thực lực Huyền Sĩ trung giai của hắn, làm sao có thể bò lên đây? Cao như thế không cẩn thận sẽ ngã xuống, chỉ sợ không chết cũng tàn phế.
Lăng Tiếu đi quanh một vòng, xác thực không tìm được đường lên, chán chường quay lại động.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải leo lên? Ai.
Đúng lúc này ấu kỳ lân nằm không xa tỉnh lại, ung dung đứng lên, sau đó phát hiện Lăng Tiếu, nhảy qua phía Lăng Tiếu.
- Tiểu gia hỏa nhanh tỉnh như vậy?
Lăng Tiếu vuốt ấu kỳ lân nói ra.
Ấu kỳ lân liếm liếm tay của Lăng Tiếu, sau đó nhỏ giọng kêu lên, giống như nói gì đó với Lăng Tiếu.
- Tiểu gia hỏa sao thế? Đã đói bụng?
Lăng Tiếu suy đoán.
Không nghĩ tới ấu kỳ lân đúng là nghe hiểu tiếng cười, biểu tình nhân tính hóa gật đầu, lè lưỡi ra liếm mét, cực đói.
- Vì tiểu gia hỏa như ngươi mà ta suýt thất tình đấy biết không còn không biết xấu hổ tìm ta muốn ăn, thật sự là phục ngươi!
Lăng Tiếu trêu ghẹo tiểu gia hỏa đáng yêu đang đói, sau đó lấy thịt khô ra.
- Ăn đi, không được kiêng ăn, chỉ có thịt mà thôi, không có thú đan cho ngươi ăn nữa.
Lăng Tiếu đưa thịt tới trước mặt ấu kỳ lân nói ra.
Ấu kỳ lân lúc này không có kén chọn, trực tiếp cắn thịt khô, không bao lâu nó săn sạch khối thịt lớn.
Lăng Tiếu nhìn qua ấu kỳ lân ăn thịt thì bát ngờ.
- Này, chừa cho ta một chút, đây là thịt khô cuối cùng của ta đấy!
Lăng Tiếu giành thịt khô lai.
Đáng tiếc động tác của hắn chậm, ấu kỳ lân há to miệng nuốt vào.
- Đáng chết xéo đi!
Lăng Tiếu oán hạn, giơ tay lên muốn động thủ với ấu kỳ lân, nhưng mà nghĩ tới thực lực ấu kỳ lân kinh người, thu tay lại, đạp nghiêm mặt khổ sở nói:
- Đây không phải muốn ta đói chết sao, ai...
Ấu kỳ lân không có để ý tới Lăng Tiếu, nó ngáp một cái và đi ra ngoài.
- Này, ngươi đi đâu?
Lăng Tiếu nhìn qua ấu kỳ lân kêu to, thấy ấu kỳ lân không có để ý tới hắn, vì vậy lại nói:
- Tính toán, nó là họa tinh, cho nó đi thôi, trước dưỡng đủ tinh thần, nhìn xem có thể chậm rãi bò lên không.
Lăng Tiếu tìm được một nơi sạch sẽ, nằm xuống ngủ, hắn có ý định dưỡng đủ tinh thần thì leo lên, bằng không thì chết đói mất.
Ngủ không qua một giờ, Lăng Tiếu cảm thấy gương mặt ướt át, lúc này mở mắt ra.
- Tiểu gia hỏa này tại sao lại trở về? Ngươi qua một bên chơi đi, đừng phiền ca ngủ!
Lăng Tiếu nhìn ấu kỳ lân nói ra.
Nhưng mà ấu kỳ lân vẫn không ngừng liếm mặt của hắn, trong miệng kêu to, Lăng Tiếu bịt lấy lỗ tai, nghiêng mặt không quan tâm tới nó.
Ấu kỳ lân bất đắc dĩ cắn quần của Lăng Tiếu day day.
- Tiểu gia hỏa, ngươi làm cái quỷ gì?
Lăng Tiếu không kiên nhẫn ngồi dậy nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.