Chương 1095: Thực sự ta rất mẫu mực
Ngã Bản Thuần Khiết
10/11/2014
Nữ tử trong đầm nói:
- Bất kể thế nào, cẩn thận vẫn tốt hơn, miễn cho bị chiếm tiện nghi mới tốt.
Cô nàng nói xong và dừng một chút, nói tiếp:
- Ta canh cho ngươi chờ ngươi tắm rửa xong ta lại tắm.
- Được rồi, ta tắm trước.
Nữ tử trong nước nói xong sau đó bắt đầu cọ rửa thân thể của mình.
Nữ tử trên bờ dò xét động tĩnh bốn phía.
Đúng lúc nàng thấy bên đầm không có người nào, ánh mắt nhìn qua giữa đầm nước, đôi mắt của nàng co rút lại, sát cơ lóe lên, trường kiếm hiện ra trong tay.
- Sư tỷ ngươi nhanh lên, bên kia có người!
Nữ tử bên đầm nói xong và trong trường kiếm có vô số kiếm hoa bắn vào một hướng trong đầm.
Nữ tử ở trong đầm nước kinh hô một tiếng, từ trong đầm lao lên, thân thể uyển chuyển sáng như ngọc lại hiện ra rõ ràng.
Tư thái của nữ tử này hoàn mỹ, cái eo nhỏ, cặp mông đầy đặn, bộ ngực sữa... Không chỗ nào không quyến rũ người ta,
Lỗ mũi Lăng Tiếu nóng lên, hai giọt máu kim sắc trong mũi chảy ra ngoài.
Đã lâu rồi hắn không có quan hệ với nữ nhân, lúc này hắn không kiềm được.
- Dâm tặc nhận lấy cái chết!
Nữ tử bên bờ đầm lập tức đâm kiếm qua chỗ của Lăng Tiếu.
Băng chùy bén nhọn lao tới, một góc đầm lập tức đóng băng lại.
Lăng Tiếu bị hàn ý đông lạnh thì bình tĩnh trở lại, đang muốn nghênh tiếp một kiếm này thì trong mắt hiện ra thần sắc mừng rỡ, hắn kinh hô lên:
- Nhược Thủy!
Nữ tử đâm Lăng Tiếu, mũi kiếm dừng ở cổ họng của Lăng Tiếu, lúc này phát hiện là nam nhân quen thuộc, vô số tình cảnh bắt đầu hiện ra trong lòng của nàng.
Vài năm trước cũng ở trong đầm nước thế này, cảnh ngày hôm đó cũng như hiện tại, đó là ký ức cả đời nàng khó quên được!
Lúc nghe được hai chữ "Nhược Thủy ", tâm thần của nàng chấn động mạnh, thân thể của nàng như bị điện giật.
- Ah!
Nàng đã quên đi mọi chuyện, không kịp thu thế, nàng không nhịn được nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy cảnh cả đời mình khó quên được.
Tiếng kim thiết va chạm, kiếm của nàng không thể tiến lên phía trước nửa phần.
Nàng mở đôi mắt ra nhìn thấy kiếm đã đâm tới cổ họng của Lăng Tiếu, thế nhưng mà không thể đâm rách cổ họng của Lăng Tiếu được, giống như cổ họng của Lăng Tiếu là kim thiết làm thành, khó có thể tổn thương mảy may..
- Nhược Thủy còn không thu kiếm!
Lăng Tiếu tươi cười nghiền ngẫm nói với nàng.
Lăng Tiếu không thể nào nghĩ tới tại trung vực xa xôi thế này lại gặp người quen cũ, hơn nữa người quen cũ này có tình cảm khó phân biệt được với hắn, Lăng Tiếu cảm thấy rất vui.
Nữ tử này chính là sư tỷ Băng Nhược Thủy tại Tử Thiên Tông!
Lúc đó Lăng Tiếu từ Trấn Thiên Tông quay vềTử Thiên Tông, đã từ trong miệng Vân Mộng Kỳ biết được Băng Nhược Thủy vì Vân Mộng Kỳ ràng đáp ứng cưới người Trọng Kiếm Môn, nàng tức giận rời khỏi Tử Thiên Tông.
Không ngờ qua vài năm lại gặp nhau ở trung vực này, thực sự là nhân sinh có duyên sẽ gặp lại.
Lúc này Băng Nhược Thủy biến hóa rất lớn so với vài năm trước, năm ấy nàng như đóa hoa mới nở, rất kiều diễm, mà hôm nay nàng diễm lệ cái mang theo băng hàn không thay đổi, thế nhưng mà nàng còn nhiều thêm vài phần thành thục, từ trên người nàng hắn cảm nhận phong tình của nữ nhân thành thục, giống như quả đào chín mọng chờ hái.
Băng Nhược Thủy bình tĩnh trở lại, kiếm trong tay buông lỏng, ngân kiếm rơi vào trong nước, nàng sững sờ nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, trong mắt hạnh có nước mắt.
- Sư tỷ như thế nào? Không nhận ra Lăng Tiếu ta sao?
Lăng Tiếu dùng tay quơ trước mặt Băng Nhược Thủy nói.
Sau một khắc Băng Nhược Thủy đã lao thẳng vào người Lăng Tiếu.
Hai người ôm nhau trong nước, bọt nước bắn lên tung toé.
Cô nàng kia đã mặc quần áo vào rồi, quaylaij nhìn thấy Băng Nhược Thủy ôm lấy nam nhân khỏa thân kia ở giữa hồ, nàng che miệng nhỏ nhắn lại, không dám tin cảnh trước mặt của mình.
- Chẳng lẽ sư muội vừa thấy đã yêu? Thế nhưng mà... Phát hiện cũng quá nhanh a, lại ở ngay nơi này, sư muội quá cường hãn, thực sự là mẫu mực của ta!
Thần kinh của nàng này cũng quá lớn, cũng quên đi cảnh mình vừa rồi bị rình coi, lại kinh ngạc vì hành động của Băng Nhược Thủy.
- Không nên không nên... Ta phải tránh đi, miễn phá hư chuyện tốt của sư muội.
Cô nàng nói hô một tiếng, vội vã trốn vào trong rừng rậm.
Nhưng nàng không có đi xa, nàng cảm ứng bên bờ hồ, một khi phát hiện không đúng sẽ đi ra bảo hộ sư muội.
Nhưng mà trong lòng của nàng không biết nam nhân này là ai, sư muội gương mặt lạnh như băng giá vì sao vừa gặp nam nhân này lại như vậy?
Dưới đầm, Băng Nhược Thủy ôm chặt lấy Lăng Tiếu, đôi môi đỏ mọng của nàng bị Lăng Tiếu đang mút thỏa thích.
Lăng Tiếu sửng sốt, hắn không nghĩ tới Băng Nhược Thủy lạnh giá với mọi người lại nhiệt tình như thế, nhớ tới tính cách của nàng lúc trước trái ngược với Ngọc Liệt Diễm, hình như nhiệt tình của nàng không thua gì Ngọc Liệt Diễm nha?
Nhưng mà Lăng Tiếu bây giờ thân thể xích lõa, mà nữ tử tắm lúc nãy kích thích "Thú hỏa " trong lòng của hắn, Băng Nhược Thủy hôn hắn thì dục hỏa trong lòng Lăng Tiếu bộc phát.
Lăng Tiếu trở tay ôm eo nhỏ nhắn của Băng Nhược Thủy và không ngừng vuốt ve, dục hỏa tăng lên đỉnh điểm.
Hai tay của Lăng Tiếu lúc này xé quần áo tuyết trắng của Băng Nhược Thủy, làn da như ngọc của nàng rất đẹp, bộ ngực nổi trội, hai nụ hoa đỏ tươi dụ hoặc mê người.
Hôm nay Băng Nhược Thủy đã tình mê ý loạn, thân thể yêu kiều run lên nhè nhẹ, lông mi run run, nàng lẩm bẩm:
- Lăng Tiếu muốn ta... Muốn ta đi... Ta cả đời này không muốn chia tách với ngươi.
Lời nói động tình khiến Lăng Tiếu cảm động.
Lăng Tiếu lúc này nghe lời này mà còn do dự thì hắn không phải là nam nhân.
Một đạo hào quang bao phủ hai người, nước đầm chấn động, trong nước chỉ là không gian của hai người, bọn họ chìm vào đáy đầm.
Tiểu đệ Lăng Tiếu lúc này tiến vào mật động thần bí.
Một tiếng kêu thỏa mãn vang nhẹ trong nước.
Một giờ sau nước đầm chấn động cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Nữ tử bên ngoài tên là Dao Thanh Mẫn, thực lực Địa Hoàng cấp thấp, mặc dù thần kinh lớn nhưng cũng không phải người ngu xuẩn, nàng cảm ứng được Băng Nhược Thủy lúc này khác lạ, hơn nữa chuyện xảy ra dưới nước dù ngu cũng biết được.
- Chẳng lẽ sư muội mới gặp người ta một lần đã trao thân rồi? Chuyện này quá hoang đường, chẳng lẽ gặp chuyện không may?
Dao Thanh Mẫn nói thầm.
Nàng do dự chạy ra khỏi rừng rậm, muốn chạy xem tình huống trong đầm.
Nhưng mà lúc nàng đi qua thì một thân thể to lớn ngăn trước mặt nàng.
Một nam tử trẻ tuổi tay cầm hỏa thương, máu tóc đỏ hồng, hai hàng chân mày rộng cũng màu đỏ.
Phía sau hắn là một con Lang Vương ba mắt, từ thân thể to lớn của hắn nàng cảm giác nguy hiểm, trên lưng của Lang Vương hình như còn có một giao long thú đang ngủ.
- Ngươi là ai, tại sao cản đường ta!
Dao Thanh Mẫn lui ra sau vài bước, khẩn trương nói.
Đối mặt với người này và Lang Vương cao lớn, nàng cảm thấy áp bức khiến nàng không cách nào thở nổi.
- Lão đại không cho phép ai tới gần bờ đầm này trăm mét, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây đi.
- Bất kể thế nào, cẩn thận vẫn tốt hơn, miễn cho bị chiếm tiện nghi mới tốt.
Cô nàng nói xong và dừng một chút, nói tiếp:
- Ta canh cho ngươi chờ ngươi tắm rửa xong ta lại tắm.
- Được rồi, ta tắm trước.
Nữ tử trong nước nói xong sau đó bắt đầu cọ rửa thân thể của mình.
Nữ tử trên bờ dò xét động tĩnh bốn phía.
Đúng lúc nàng thấy bên đầm không có người nào, ánh mắt nhìn qua giữa đầm nước, đôi mắt của nàng co rút lại, sát cơ lóe lên, trường kiếm hiện ra trong tay.
- Sư tỷ ngươi nhanh lên, bên kia có người!
Nữ tử bên đầm nói xong và trong trường kiếm có vô số kiếm hoa bắn vào một hướng trong đầm.
Nữ tử ở trong đầm nước kinh hô một tiếng, từ trong đầm lao lên, thân thể uyển chuyển sáng như ngọc lại hiện ra rõ ràng.
Tư thái của nữ tử này hoàn mỹ, cái eo nhỏ, cặp mông đầy đặn, bộ ngực sữa... Không chỗ nào không quyến rũ người ta,
Lỗ mũi Lăng Tiếu nóng lên, hai giọt máu kim sắc trong mũi chảy ra ngoài.
Đã lâu rồi hắn không có quan hệ với nữ nhân, lúc này hắn không kiềm được.
- Dâm tặc nhận lấy cái chết!
Nữ tử bên bờ đầm lập tức đâm kiếm qua chỗ của Lăng Tiếu.
Băng chùy bén nhọn lao tới, một góc đầm lập tức đóng băng lại.
Lăng Tiếu bị hàn ý đông lạnh thì bình tĩnh trở lại, đang muốn nghênh tiếp một kiếm này thì trong mắt hiện ra thần sắc mừng rỡ, hắn kinh hô lên:
- Nhược Thủy!
Nữ tử đâm Lăng Tiếu, mũi kiếm dừng ở cổ họng của Lăng Tiếu, lúc này phát hiện là nam nhân quen thuộc, vô số tình cảnh bắt đầu hiện ra trong lòng của nàng.
Vài năm trước cũng ở trong đầm nước thế này, cảnh ngày hôm đó cũng như hiện tại, đó là ký ức cả đời nàng khó quên được!
Lúc nghe được hai chữ "Nhược Thủy ", tâm thần của nàng chấn động mạnh, thân thể của nàng như bị điện giật.
- Ah!
Nàng đã quên đi mọi chuyện, không kịp thu thế, nàng không nhịn được nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy cảnh cả đời mình khó quên được.
Tiếng kim thiết va chạm, kiếm của nàng không thể tiến lên phía trước nửa phần.
Nàng mở đôi mắt ra nhìn thấy kiếm đã đâm tới cổ họng của Lăng Tiếu, thế nhưng mà không thể đâm rách cổ họng của Lăng Tiếu được, giống như cổ họng của Lăng Tiếu là kim thiết làm thành, khó có thể tổn thương mảy may..
- Nhược Thủy còn không thu kiếm!
Lăng Tiếu tươi cười nghiền ngẫm nói với nàng.
Lăng Tiếu không thể nào nghĩ tới tại trung vực xa xôi thế này lại gặp người quen cũ, hơn nữa người quen cũ này có tình cảm khó phân biệt được với hắn, Lăng Tiếu cảm thấy rất vui.
Nữ tử này chính là sư tỷ Băng Nhược Thủy tại Tử Thiên Tông!
Lúc đó Lăng Tiếu từ Trấn Thiên Tông quay vềTử Thiên Tông, đã từ trong miệng Vân Mộng Kỳ biết được Băng Nhược Thủy vì Vân Mộng Kỳ ràng đáp ứng cưới người Trọng Kiếm Môn, nàng tức giận rời khỏi Tử Thiên Tông.
Không ngờ qua vài năm lại gặp nhau ở trung vực này, thực sự là nhân sinh có duyên sẽ gặp lại.
Lúc này Băng Nhược Thủy biến hóa rất lớn so với vài năm trước, năm ấy nàng như đóa hoa mới nở, rất kiều diễm, mà hôm nay nàng diễm lệ cái mang theo băng hàn không thay đổi, thế nhưng mà nàng còn nhiều thêm vài phần thành thục, từ trên người nàng hắn cảm nhận phong tình của nữ nhân thành thục, giống như quả đào chín mọng chờ hái.
Băng Nhược Thủy bình tĩnh trở lại, kiếm trong tay buông lỏng, ngân kiếm rơi vào trong nước, nàng sững sờ nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, trong mắt hạnh có nước mắt.
- Sư tỷ như thế nào? Không nhận ra Lăng Tiếu ta sao?
Lăng Tiếu dùng tay quơ trước mặt Băng Nhược Thủy nói.
Sau một khắc Băng Nhược Thủy đã lao thẳng vào người Lăng Tiếu.
Hai người ôm nhau trong nước, bọt nước bắn lên tung toé.
Cô nàng kia đã mặc quần áo vào rồi, quaylaij nhìn thấy Băng Nhược Thủy ôm lấy nam nhân khỏa thân kia ở giữa hồ, nàng che miệng nhỏ nhắn lại, không dám tin cảnh trước mặt của mình.
- Chẳng lẽ sư muội vừa thấy đã yêu? Thế nhưng mà... Phát hiện cũng quá nhanh a, lại ở ngay nơi này, sư muội quá cường hãn, thực sự là mẫu mực của ta!
Thần kinh của nàng này cũng quá lớn, cũng quên đi cảnh mình vừa rồi bị rình coi, lại kinh ngạc vì hành động của Băng Nhược Thủy.
- Không nên không nên... Ta phải tránh đi, miễn phá hư chuyện tốt của sư muội.
Cô nàng nói hô một tiếng, vội vã trốn vào trong rừng rậm.
Nhưng nàng không có đi xa, nàng cảm ứng bên bờ hồ, một khi phát hiện không đúng sẽ đi ra bảo hộ sư muội.
Nhưng mà trong lòng của nàng không biết nam nhân này là ai, sư muội gương mặt lạnh như băng giá vì sao vừa gặp nam nhân này lại như vậy?
Dưới đầm, Băng Nhược Thủy ôm chặt lấy Lăng Tiếu, đôi môi đỏ mọng của nàng bị Lăng Tiếu đang mút thỏa thích.
Lăng Tiếu sửng sốt, hắn không nghĩ tới Băng Nhược Thủy lạnh giá với mọi người lại nhiệt tình như thế, nhớ tới tính cách của nàng lúc trước trái ngược với Ngọc Liệt Diễm, hình như nhiệt tình của nàng không thua gì Ngọc Liệt Diễm nha?
Nhưng mà Lăng Tiếu bây giờ thân thể xích lõa, mà nữ tử tắm lúc nãy kích thích "Thú hỏa " trong lòng của hắn, Băng Nhược Thủy hôn hắn thì dục hỏa trong lòng Lăng Tiếu bộc phát.
Lăng Tiếu trở tay ôm eo nhỏ nhắn của Băng Nhược Thủy và không ngừng vuốt ve, dục hỏa tăng lên đỉnh điểm.
Hai tay của Lăng Tiếu lúc này xé quần áo tuyết trắng của Băng Nhược Thủy, làn da như ngọc của nàng rất đẹp, bộ ngực nổi trội, hai nụ hoa đỏ tươi dụ hoặc mê người.
Hôm nay Băng Nhược Thủy đã tình mê ý loạn, thân thể yêu kiều run lên nhè nhẹ, lông mi run run, nàng lẩm bẩm:
- Lăng Tiếu muốn ta... Muốn ta đi... Ta cả đời này không muốn chia tách với ngươi.
Lời nói động tình khiến Lăng Tiếu cảm động.
Lăng Tiếu lúc này nghe lời này mà còn do dự thì hắn không phải là nam nhân.
Một đạo hào quang bao phủ hai người, nước đầm chấn động, trong nước chỉ là không gian của hai người, bọn họ chìm vào đáy đầm.
Tiểu đệ Lăng Tiếu lúc này tiến vào mật động thần bí.
Một tiếng kêu thỏa mãn vang nhẹ trong nước.
Một giờ sau nước đầm chấn động cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Nữ tử bên ngoài tên là Dao Thanh Mẫn, thực lực Địa Hoàng cấp thấp, mặc dù thần kinh lớn nhưng cũng không phải người ngu xuẩn, nàng cảm ứng được Băng Nhược Thủy lúc này khác lạ, hơn nữa chuyện xảy ra dưới nước dù ngu cũng biết được.
- Chẳng lẽ sư muội mới gặp người ta một lần đã trao thân rồi? Chuyện này quá hoang đường, chẳng lẽ gặp chuyện không may?
Dao Thanh Mẫn nói thầm.
Nàng do dự chạy ra khỏi rừng rậm, muốn chạy xem tình huống trong đầm.
Nhưng mà lúc nàng đi qua thì một thân thể to lớn ngăn trước mặt nàng.
Một nam tử trẻ tuổi tay cầm hỏa thương, máu tóc đỏ hồng, hai hàng chân mày rộng cũng màu đỏ.
Phía sau hắn là một con Lang Vương ba mắt, từ thân thể to lớn của hắn nàng cảm giác nguy hiểm, trên lưng của Lang Vương hình như còn có một giao long thú đang ngủ.
- Ngươi là ai, tại sao cản đường ta!
Dao Thanh Mẫn lui ra sau vài bước, khẩn trương nói.
Đối mặt với người này và Lang Vương cao lớn, nàng cảm thấy áp bức khiến nàng không cách nào thở nổi.
- Lão đại không cho phép ai tới gần bờ đầm này trăm mét, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.