Chương 1136: Tiểu gia hỏa, bổn thần cự tuyệt làm cơ!
Ngã Bản Thuần Khiết
10/11/2014
Hắn bây giờ không khỏi cảm khái Thiên đỉnh này thực sự là bảo vật của Luyện dược sư, không chỉ có thể đề cao tỉ lệ luyện đan, lại mang theo rất nhiều linh thảo, đây nhưng là đã giảm bớt thời gian đi tìm linh thảo rồi.
Chỉ là Lăng Tiếu biết cái trong cái Thiên đỉnh lừa bịp này cái gì cũng không phải dễ càm như vậy, nhất định là giống như tầng thứ hai, phải dùng linh thảo ngang đẳng giai mới có thể hoán đổi linh thảo ở chỗ này.
- Chẳng lẽ trừ những cái này ra liền không có kinh hỉ khác sao?
Lăng Tiếu hơi có chút ít bất mãn nói.
Đây nếu là để Luyện dược sư khác nghe được lời này chỉ sợ đều muốn đem hắn một tát đập chết rồi.
Ở trước mắt có bao nhiêu linh thảo phẩm giai cực cao lại còn không thỏa mãn, thật là được tiện nghi rồi còn khoe mẽ a!
- Kinh hỉ đương nhiên có!
Một đạo thanh âm thương lão sâu kín vang lên.
- Ai?
Lông tơ của Lăng Tiếu đều dựng đứng dậy rồi.
Thanh âm này hiển nhiên không phải là đỉnh hồn, mà người nọ có thể vô thanh vô tức lặng lẽ tới gần hắn có thể không để cho hắn kinh ngạc sao?
Lăng Tiếu thấy rõ người nói chuyện kia, không, hắn không phải là người, chỉ là một đạo tàn hồn lực lượng.
Tàn hồn lực lượng này ngưng tụ thành hình dạng một lão nhân tiên phong đạo cốt, nhìn dáng vẻ phiêu dật kia có thể đoán được thời điểm thanh niên năm đó cũng là một nhân vật phong lưu.
Lão vuốt nhẹ râu bạc, rất là hài lòng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, phảng phất Lăng Tiếu tựa như cực phẩm đại mỹ nữ xích lõa ở trước mặt của hắn, để cho mặt của hắn tràn đầy xuân phong.
Lăng Tiếu co người lại nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao lại xuất hiện ở đây?
- Ha ha... Ta cũng không nhớ kỹ ta rốt cuộc là ai nữa rồi, ta loáng thoáng chỉ nhớ rõ người khác đều tôn xưng là là "Dược Thần"!
Lão giả kia lộ ra cuồng thái tùy ý cười nói.
- Dược Thần!
Lăng Tiếu hai mắt lồi ra kinh hô.
Thế giới này có Thần sao?
Hắn chỉ biết là võ đến cực trí có thể phi thiên độn địa, quyền toái sơn nhạc, cước liệt giang hà, song ở trên đó còn có một loại vĩ nhân cường đại, có thể tự tạo không gian, đem vạn vật để cho mình dùng, mà ở trên bnj họ còn có một loại tồn tại tôn xưng là "Thần"!
Có nói bọn họ không chỉ có thể quyền toái tinh thần, càng có thể ngao du thương vũ, hưởng thụ vĩ lực vô cùng, cơ hồ là không gì không thể, là tồn tại bất tử bất diệt, bọn họ đã thoát ra khỏi phạm trù con người, là "Thần minh" chân chân chính chính!
Luyện dược sư đạt tới phẩm giai cực trí cũng có thể xưng là "Thần", lại có thể xưng làm "Dược Thần"!
Đó là cảnh giới cực trí mà tất cả Luyện dược sư kính ngưỡng, tồn tại ở trong hư vô phiêu miểu, nhưng mà lại là thực sự đã đản sinh qua.
Lão giả trước mắt này lại tự xưng là "Dược Thần", đây để cho đầu của Lăng Tiếu có chút không sờ tới được.
Lão giả nhìn Lăng Tiếu cười nói:
- Làm sao, có phải bị dọa rồi hay không, cũng khó trách ngươi tiểu tử này còn nhỏ không biết thương vũ rộng lớn vô cùng, càng không biết tồn tại của Thần, khó cho ngươi rồi!
Lăng Tiếu đánh một cái rùng mình, hắn khôi phục thanh minh đi tới bên cạnh lão giả kia, hắn đi một vòng quanh lão giả đánh giá một lần.
Lão giả kia co người lại một chút nói:
- Tiểu tử, bổn thần cự tuyệt làm cơ!
Lăng Tiếu nghe lời này trực tiếp ngã lăn trên đất, hộc ba lít máu.
Hắn từ trên mặt đất đứng dậy kêu lên:
- Ta dựa vào, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ? Lại còn làm cơ, cả nhà ngươi mới làm cơ ấy!
Hắn còn thật không nghĩ đến lão gia hỏa này lại giống như đỉnh hồn kia, để cho hắn có một loại dấu hiệu sụp đổ.
- Tiểu tử, tính tình nóng cũng không phải là chuyện tốt a, tu luyện đan một đường tối kỵ tính tình nóng nảy, người như vậy nhưng là vĩnh viễn không luyện chế ra được đan dược tốt.
Lão giả lại không có tức giận, ngược lại rất là kiên nhẫn khuyên giải nói.
Lăng Tiếu không thích cùng hắn nói lời thừa, trực tiếp nói vào chính đề:
- Ngươi nói, làm sao ngươi ở nơi này? Có phải là ngươi đem tên Hắc Diệu kia cắn nuốt hay không?
- Chuyện cười, Hắc Diệu chính là ta tạo thành, ta làm sao sẽ cắn nuốt nó được, Hắc Diệu ngươi ra đi!
Lão giả tức giận nói.
Hắc Diệu nghe triệu hồi lập tức phù hiện ở trước mặt hai người, nó quỳ một chân xuống nói:
- Ra mắt đại chủ nhân cùng tiểu chủ nhân!
- Này, ngươi... Ngươi đây là có ý gì, còn đại chủ nhân, tiểu chủ nhân?
Đầu óc của Lăng Tiếu đều có điểm trống rỗng rồi, đây là cái gì a!
Hắc Diệu đáp:
- Lão là đại chủ nhân, ngươi là tiểu chủ nhân a!
- Đợi một chút, chẳng lẽ Hắc Diệu đỉnh còn có thể xài chung hay sao?
Lăng Tiếu không giải thích được hỏi.
Hắc Diệu đang định nói cái gì, sau đó lão giả kia rung rung tay nói:
- Hắc Diệu ngươi đi xuống trước đi, ta không có bao nhiêu thời gian nữa rồi, để cho cho giải thích với hắn đi.
Sau khi Hắc Diệu hành lễ một cái, lại một lần nữa biến mất ở trước mặt hai người.
Lão giả kia thở dài một tiếng nói:
- Ta là đệ nhất chủ nhân đảm nhận Hắc Diệu đỉnh, mà nó cũng là ta tạo tahnfh, ngươi hiện tại minh bạch rồi đi?
Lão giả đã nói rất rõ ràng rồi, Lăng Tiếu cũng không phải là người ngu, cho nên hắn biết được lão giả này là ai.
Vẻ mặt vừa mới tức giận của Lăng Tiếu lập tức hóa thành nụ cười như gió xuân, thân thể khom người xuống đối với lão giả kia nói:
- A ha ha... Nguyên lai là tiền bối, tiểu tử Lăng Tiếu hướng ngài thỉnh an!
Hắn ở trong lòng buồn rầu thầm hô:
- Lần này thảm rồi, lão đầu này là chủ nhân trước đó của Hắc Diệu đỉnh, khó trách có thể sống ở chỗ này, lão sẽ không phải là muốn đoạt Hắc Diệu đỉnh trở về đi?
Lão giả phảng phất như có thể nhìn thấu được tâm tư của Lăng Tiếu nói:
- Ngươi tiểu hoạt đầu này, lão phu đã chết không biết bao nhiêu năm làm sao sẽ cùng ngươi đoạt Hắc Diệu đỉnh được!
Lăng Tiếu thở ra một hơi nói:
- Vậy thì tốt vậy thì tốt, ta biết rõ tiền bối rất là đại nghĩa, là thánh hiền đại thần, làm sao cùng với người thường như ta đoạt cái dược đỉnh này được.
Lão giả nhẹ lắc lắc đầu cười nói:
- Ngươi cái tiểu tử này cùng thời điểm trẻ tuổi của ta giống nhau, đủ tự luyến, bất quá ta thích!
Lăng Tiếu co người một chút lập tức ôm kín lồng ngực cảnh giác nhìn lão giả.
Trên mặt lão giả đầy hắc tuyến nói:
- Ta không có thời gian cùng ngươi chơi đùa rồi, ngươi có thể đi tới chỗ này liền chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa của ta đi!
- Truyền thừa của ngươi?
Lăng Tiếu hỏi.
- Không sai, ngươi có thể lấy thiên tư không tới ba mươi tuổi đi tới tầng thứ ba, chứng tỏ ngươi đã là một gã Thiên Tôn, cũng chứng tỏ ngươi nên là Lục phẩm Luyện dược sư, cho nên ngươi có tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta!
Lão giả gật gật đầu ứng nói.
- Nói cũng không sai!
Lăng Tiếu hớn hở gật đầu nói.
Lão giả cười nói:
- Coi như ngươi còn thức thời, ngươi là người đầu tiên có thể tiếp nhận truyền thừa của ta, cũng sẽ là một người cuối cùng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!
Chỉ là Lăng Tiếu biết cái trong cái Thiên đỉnh lừa bịp này cái gì cũng không phải dễ càm như vậy, nhất định là giống như tầng thứ hai, phải dùng linh thảo ngang đẳng giai mới có thể hoán đổi linh thảo ở chỗ này.
- Chẳng lẽ trừ những cái này ra liền không có kinh hỉ khác sao?
Lăng Tiếu hơi có chút ít bất mãn nói.
Đây nếu là để Luyện dược sư khác nghe được lời này chỉ sợ đều muốn đem hắn một tát đập chết rồi.
Ở trước mắt có bao nhiêu linh thảo phẩm giai cực cao lại còn không thỏa mãn, thật là được tiện nghi rồi còn khoe mẽ a!
- Kinh hỉ đương nhiên có!
Một đạo thanh âm thương lão sâu kín vang lên.
- Ai?
Lông tơ của Lăng Tiếu đều dựng đứng dậy rồi.
Thanh âm này hiển nhiên không phải là đỉnh hồn, mà người nọ có thể vô thanh vô tức lặng lẽ tới gần hắn có thể không để cho hắn kinh ngạc sao?
Lăng Tiếu thấy rõ người nói chuyện kia, không, hắn không phải là người, chỉ là một đạo tàn hồn lực lượng.
Tàn hồn lực lượng này ngưng tụ thành hình dạng một lão nhân tiên phong đạo cốt, nhìn dáng vẻ phiêu dật kia có thể đoán được thời điểm thanh niên năm đó cũng là một nhân vật phong lưu.
Lão vuốt nhẹ râu bạc, rất là hài lòng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, phảng phất Lăng Tiếu tựa như cực phẩm đại mỹ nữ xích lõa ở trước mặt của hắn, để cho mặt của hắn tràn đầy xuân phong.
Lăng Tiếu co người lại nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao lại xuất hiện ở đây?
- Ha ha... Ta cũng không nhớ kỹ ta rốt cuộc là ai nữa rồi, ta loáng thoáng chỉ nhớ rõ người khác đều tôn xưng là là "Dược Thần"!
Lão giả kia lộ ra cuồng thái tùy ý cười nói.
- Dược Thần!
Lăng Tiếu hai mắt lồi ra kinh hô.
Thế giới này có Thần sao?
Hắn chỉ biết là võ đến cực trí có thể phi thiên độn địa, quyền toái sơn nhạc, cước liệt giang hà, song ở trên đó còn có một loại vĩ nhân cường đại, có thể tự tạo không gian, đem vạn vật để cho mình dùng, mà ở trên bnj họ còn có một loại tồn tại tôn xưng là "Thần"!
Có nói bọn họ không chỉ có thể quyền toái tinh thần, càng có thể ngao du thương vũ, hưởng thụ vĩ lực vô cùng, cơ hồ là không gì không thể, là tồn tại bất tử bất diệt, bọn họ đã thoát ra khỏi phạm trù con người, là "Thần minh" chân chân chính chính!
Luyện dược sư đạt tới phẩm giai cực trí cũng có thể xưng là "Thần", lại có thể xưng làm "Dược Thần"!
Đó là cảnh giới cực trí mà tất cả Luyện dược sư kính ngưỡng, tồn tại ở trong hư vô phiêu miểu, nhưng mà lại là thực sự đã đản sinh qua.
Lão giả trước mắt này lại tự xưng là "Dược Thần", đây để cho đầu của Lăng Tiếu có chút không sờ tới được.
Lão giả nhìn Lăng Tiếu cười nói:
- Làm sao, có phải bị dọa rồi hay không, cũng khó trách ngươi tiểu tử này còn nhỏ không biết thương vũ rộng lớn vô cùng, càng không biết tồn tại của Thần, khó cho ngươi rồi!
Lăng Tiếu đánh một cái rùng mình, hắn khôi phục thanh minh đi tới bên cạnh lão giả kia, hắn đi một vòng quanh lão giả đánh giá một lần.
Lão giả kia co người lại một chút nói:
- Tiểu tử, bổn thần cự tuyệt làm cơ!
Lăng Tiếu nghe lời này trực tiếp ngã lăn trên đất, hộc ba lít máu.
Hắn từ trên mặt đất đứng dậy kêu lên:
- Ta dựa vào, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ? Lại còn làm cơ, cả nhà ngươi mới làm cơ ấy!
Hắn còn thật không nghĩ đến lão gia hỏa này lại giống như đỉnh hồn kia, để cho hắn có một loại dấu hiệu sụp đổ.
- Tiểu tử, tính tình nóng cũng không phải là chuyện tốt a, tu luyện đan một đường tối kỵ tính tình nóng nảy, người như vậy nhưng là vĩnh viễn không luyện chế ra được đan dược tốt.
Lão giả lại không có tức giận, ngược lại rất là kiên nhẫn khuyên giải nói.
Lăng Tiếu không thích cùng hắn nói lời thừa, trực tiếp nói vào chính đề:
- Ngươi nói, làm sao ngươi ở nơi này? Có phải là ngươi đem tên Hắc Diệu kia cắn nuốt hay không?
- Chuyện cười, Hắc Diệu chính là ta tạo thành, ta làm sao sẽ cắn nuốt nó được, Hắc Diệu ngươi ra đi!
Lão giả tức giận nói.
Hắc Diệu nghe triệu hồi lập tức phù hiện ở trước mặt hai người, nó quỳ một chân xuống nói:
- Ra mắt đại chủ nhân cùng tiểu chủ nhân!
- Này, ngươi... Ngươi đây là có ý gì, còn đại chủ nhân, tiểu chủ nhân?
Đầu óc của Lăng Tiếu đều có điểm trống rỗng rồi, đây là cái gì a!
Hắc Diệu đáp:
- Lão là đại chủ nhân, ngươi là tiểu chủ nhân a!
- Đợi một chút, chẳng lẽ Hắc Diệu đỉnh còn có thể xài chung hay sao?
Lăng Tiếu không giải thích được hỏi.
Hắc Diệu đang định nói cái gì, sau đó lão giả kia rung rung tay nói:
- Hắc Diệu ngươi đi xuống trước đi, ta không có bao nhiêu thời gian nữa rồi, để cho cho giải thích với hắn đi.
Sau khi Hắc Diệu hành lễ một cái, lại một lần nữa biến mất ở trước mặt hai người.
Lão giả kia thở dài một tiếng nói:
- Ta là đệ nhất chủ nhân đảm nhận Hắc Diệu đỉnh, mà nó cũng là ta tạo tahnfh, ngươi hiện tại minh bạch rồi đi?
Lão giả đã nói rất rõ ràng rồi, Lăng Tiếu cũng không phải là người ngu, cho nên hắn biết được lão giả này là ai.
Vẻ mặt vừa mới tức giận của Lăng Tiếu lập tức hóa thành nụ cười như gió xuân, thân thể khom người xuống đối với lão giả kia nói:
- A ha ha... Nguyên lai là tiền bối, tiểu tử Lăng Tiếu hướng ngài thỉnh an!
Hắn ở trong lòng buồn rầu thầm hô:
- Lần này thảm rồi, lão đầu này là chủ nhân trước đó của Hắc Diệu đỉnh, khó trách có thể sống ở chỗ này, lão sẽ không phải là muốn đoạt Hắc Diệu đỉnh trở về đi?
Lão giả phảng phất như có thể nhìn thấu được tâm tư của Lăng Tiếu nói:
- Ngươi tiểu hoạt đầu này, lão phu đã chết không biết bao nhiêu năm làm sao sẽ cùng ngươi đoạt Hắc Diệu đỉnh được!
Lăng Tiếu thở ra một hơi nói:
- Vậy thì tốt vậy thì tốt, ta biết rõ tiền bối rất là đại nghĩa, là thánh hiền đại thần, làm sao cùng với người thường như ta đoạt cái dược đỉnh này được.
Lão giả nhẹ lắc lắc đầu cười nói:
- Ngươi cái tiểu tử này cùng thời điểm trẻ tuổi của ta giống nhau, đủ tự luyến, bất quá ta thích!
Lăng Tiếu co người một chút lập tức ôm kín lồng ngực cảnh giác nhìn lão giả.
Trên mặt lão giả đầy hắc tuyến nói:
- Ta không có thời gian cùng ngươi chơi đùa rồi, ngươi có thể đi tới chỗ này liền chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa của ta đi!
- Truyền thừa của ngươi?
Lăng Tiếu hỏi.
- Không sai, ngươi có thể lấy thiên tư không tới ba mươi tuổi đi tới tầng thứ ba, chứng tỏ ngươi đã là một gã Thiên Tôn, cũng chứng tỏ ngươi nên là Lục phẩm Luyện dược sư, cho nên ngươi có tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta!
Lão giả gật gật đầu ứng nói.
- Nói cũng không sai!
Lăng Tiếu hớn hở gật đầu nói.
Lão giả cười nói:
- Coi như ngươi còn thức thời, ngươi là người đầu tiên có thể tiếp nhận truyền thừa của ta, cũng sẽ là một người cuối cùng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.