Chương 290: Tiểu kim sính uy
Ngã Bản Thuần Khiết
03/09/2014
- Xem ra ngươi không biết hối cải, đã như vầy vậy đừng trách ta!
Trong mắt Hạ Hầu Sử có lệ quang lóe lên, nhìn qua Lao Phạm Thanh nói.
- Lao huynh, đồ trên người chúng là của ngươi.
Dứt lời, mang theo người của mình đi qua một bên.
Nếu không phải tông môn nghiêm cấm không được tàn sát lẫn nhau, Lao Phạm Thanh không ngại giết hai người trước mặt này, huống chi cô nàng này tư sắc thượng đẳng, có thể chơi đùa nha.
- Hoa Hiểu Quế, chúng ta đi!
Vũ Tư Tuyết trừng mắt nhìn Lao Phạm Thanh, vịn Hoa Hiểu Quế rời đi.,
Hoa Hiểu Quế chưa từng thân thiết với nữ nhân như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ bừng lên.
- Xem ra các ngươi không nhận rõ tình thế rồi!
Lao Phạm Thanh nói một câu, lại vẫy tay với đám người, lập tức có người đi lên vây quanh Vũ Tư Tuyết cùng Hoa Hiểu Quế.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Vũ Tư Tuyết trợn mắt trừng trừng nhìn qua Lao Phạm Thanh nói ra.
- Hắc, muốn làm gì, buông toàn bộ đồ vật ra, bằng không thì ta không ngại cho các ngươi chút giáo huấn.
Lao Phạm Thanh tham lam nhìn chằm chằm vào dáng người uyển chuyển của Vũ Tư Tuyết nói ra.
Vũ Tư Tuyết chán ghét nhìn hắn quát lên:
- Chẳng lẽ các ngươi công nhiên vi phạm quy định của tông môn?
- Ha ha, quy định tông môn chó má, chỉ là không được hạ sát thủ, cũng không có nói không được đoạt tích lũy, ngoan ngoãn lưu lại đồ vật đi, bản thiếu gia không có tính nhẫn nại chơi với các ngươi.
Lao Phạm Thanh cười to nói ra.
Mấy ngày nay hắn dẫn theo người của mình cướp đoạt đồ vật, hôm nay đã đạt được không ít điểm tích lũy, cứ theo đà này cướp đoạt tiếp có thể nhanh chóng chiếm cứ danh ngạch đệ tử ngoại môn.
Biện pháp này hay là đường ca Lao Phạm Nhân của hắn dạy.
Đường ca nói cho hắn biết, chỉ cần không hạ sát thủ, tùy tiện đoạt thế nào cũng không sao, dù sao chấp sự tông môn cũng không quan tâm tới, bởi vì lần trước hắn cũng làm như vậy.
Lao Phạm Thanh nghe biện pháp của đường ca nói, mấy ngày qua đoạt không ít đồ, về sau lại gặp gỡ bọn người Hạ Hầu Sử, nhưng mà thực lực hai phe tương đương, Lao Phạm Thanh không dám xuống tay.
Ai ngờ Hạ Hầu Sử yêu cầu kết minh.
Mới đầu Lao Phạm Thanh không đáp ứng, nhưng mà khi Hạ Hầu Sử nói ra địch nhân chung của hai người, Lao Phạm Thanh không nghĩ ngợi đã đáp ứng.
- Tiểu Tuyết, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, mang đồ vật lưu lại, dù sao thời gian vẫn còn, chúng ta tìm lại là được!
Hoa Hiểu Quế nhẹ giọng khuyên.
Không phải hắn sợ phiền phức, mà là thực lực chênh lệch quá xa.
- Không được, ta dựa vào cái gì lưu cho bọn chúng, trừ phi bọn chúng giết ta.
Vũ Tư Tuyết có tính cách quật cường, ăn mềm không ăn cứng.
- Hạ huynh, xem ra hôn thê của ngươi không nghe lời rồi, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
Lao Phạm Thanh nhìn qua Hạ Hầu Sử cách đó không xa.
- Nàng không thừa nhận là hôn thê của ta, tùy tiện Lao huynh thế nào cũng được!
Hạ Hầu Sử âm lãnh nói ra.
- Tốt, có Hạ huynh nói lời này ta vẫn yên tâm, mang đồ vật của bọn họ đỡ xuống, nam đánh gãy chân, nữ lưu lại, hắc hắc...
Lao Phạm Thanh hạ lệnh nói ra, trong ánh mắt đầy dẫm đãng.
- Các ngươi dám xằng bậy, ta sẽ không bỏ qua các ngươi!
Vũ Tư Tuyết lui về phía sau hai bước lo lắng nói ra.
- Tiểu uyết ngươi đi trước, ta ngăn cản bọn chúng!
Hoa Hiểu Quế gian nan ngăn ở trước mặt Vũ Tư Tuyết.
- Ha ha, ngươi chỉ là phế vật mà khoái chơi trò anh hùng cữu mỹ nhân, đi chết đi!
Lao Phạm Thanh cười lớn một tiếng, thân thể lóe lên nện vào ngực Hoa Hiểu Quế.
- Coi chừng!
Vũ Tư Tuyết kinh hô một tiếng, ngăn công kích của Lao Phạm Nhân đánh vào Hoa Hiểu Quế.
Trong lúc nhất thời, đồng bạn của Lao Phạm Thanh liền vây quanh.
Thực lực Hoa Hiểu Quế thấp kém, hơn nữa lại bị thương nặng, bị một người đánh bay.
Vũ Tư Tuyết cũng chống lại mấy chiêu, liền bị đối phương chế trụ.
Bởi vì này những người này có một người là Huyền Sĩ cao giai, lại là người có thực lực mạnh mẽ.
Sở dĩ hắn trợ giúp Lao Phạm Thanh, là bởi vì gia tộc của hắn không thể chống lại Lao gia, cho nên nghe theo gia tộc phân phó phải giao hảo với Lao Phạm Thanh.
- Thả ta ra, các ngươi là dồ vương bát đản!
Vũ Tư Tuyết giãy dụa mắng.
- Ha ha, bộ dáng xinh đẹp, nếu Hạ huynh không chê thì nếm trước đi!
Lao Phạm Thanh nhìn qua Hạ Hầu Sử hô lên.
Hạ Hầu Sử nói:
- Cái này không liên quan tới ta, Lao huynh ngươi làm gì ta cũng không thấy.
- Tốt, nếu đã như vầy, ta cũng không khách khí, ngày sau Hạ huynh là huynh đệ của Lao Phạm Thanh ta!
Lao Phạm Thanh đáp, ánh mắt dâm dục nhìn chằm chằm vào Vũ Tư Tuyết.
Cho dù là nam nhân nào gặp được mỹ nữ, đều khó có thể chống cự được ý niệm xấu xa trong lòng của mình.
- Ngươi buông nàng ra... Tử Kim Hoa cho ngươi!
Hoa Hiểu Quế ở trên mặt đất giãy dụa.
- Vị nhân huynh này đầu óc có nước vào à..., đồ vật của các ngươi đã thuộc về ta, kể cả Tử Kim Hoa, hiểu chưa?
Lao Phạm Thanh đi tới trước mặt Hoa Hiểu Quế, ngồi xổm người xuống vỗ mặt hắn nói ra.
Ba!
Hắn vô cùng dùng sức tát một cái vào mặt Hoa Hiểu Quế.
- Lăng Tiếu tạp chủng ở đâu?
Lao Phạm Thanh lạnh lùng hỏi thăm.
- Ta không biết!
Hoa Hiểu Quế đáp.
- Ngươi mạnh miệng, ta nhìn ngươi mạnh miệng!
Lao Phạm Thanh nói một tiếng, sau đó một chưởng vỗ mặt Hoa Hiểu Quế.
Sau một lát hắn đã bị đánh bầm dập.
- Đừng đánh... Đừng đánh...
Vũ Tư Tuyết ở một bên hoảng sợ nói.
- Tốt, xem mặt mũi của mỹ nữ tạm thời tha cho ngươi, đãnh gãy chân hắn cho ta!
Lao Phạm Nhân nói ra.
Ngay sau đó Lao Phạm Thanh bảo đồng bạn, trong đó áp Hoa Hiểu Quế xuống, muốn ra tay độc ác.
Hoa Hiểu Quế nhắm mắt lại nhận mệnh.
- Không muốn ah!
Vũ Tư Tuyết không đành lòng hét lên.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng thú rống vang lên.
- NGAO...OOO!
Một tiếng sói tru vang vọng sơn cốc.
- Linh thú!
Mọi người chấn động, lập tức khẩn trương lên.
Ngay sau đó một thân ảnh màu vàng khổng lồ đi ra ngoài, rõ ràng là phong lang màu vàng.
- Tốt... Phong Lang thật lớn!
Mọi người lập tức kinh hãi nói ra.
- Tam... Tam giai linh thú!
Thần sắc Hạ Hầu Sử biến hóa, không nhịn được nói hai lời, quay người liền bỏ chạy vào trong rừng rậm.
Mấy người phía sau hắn không chút do dự, trốn đi không còn bóng dáng.
- Mẹ kiếp, chạy mau!
Lao Phạm Thanh cũng hú lên, chỉ hận mình sinh ra ít đi hai cái chân, quay người bỏ chạy.
Ai ngờ Phong Lang lại đuổi theo hắn.
Một đạo thân ảnh kim sắc hiện ra, trong chốc lát đã tới sau lưng Lao Phạm Thanh, chân trước vỗ vào lưng của hắn.
Oa!
Lao Phạm Thanh tru lên như chó chết, sau lưng bị xé một khối thịt lớn.
Đám đồng bạn của Lao Phạm Thanh bị dọa chân mềm nhũn ra, bỏ chạy.
Trong đó có tên Huyền Sĩ cao giai lại muốn mang Tử Kim Hoa bỏ chạy.
Phong Lang phi thường có linh tính, chuyển dời mục tiêu, chỉ nhảy vài cái đã tới trước mặt tên Huyền Sĩ cao giai.
Huyền Sĩ cao giai xem như vẫn còn bảo trì tình táo, hắn cho rằng Phong Lang tới là vì Tử Kim Hoa, không chút do dự ném Tử Kim Hoa qua một bên, hy vọng có thể dẫn dắt Phong Lang rời đi
Trong mắt Hạ Hầu Sử có lệ quang lóe lên, nhìn qua Lao Phạm Thanh nói.
- Lao huynh, đồ trên người chúng là của ngươi.
Dứt lời, mang theo người của mình đi qua một bên.
Nếu không phải tông môn nghiêm cấm không được tàn sát lẫn nhau, Lao Phạm Thanh không ngại giết hai người trước mặt này, huống chi cô nàng này tư sắc thượng đẳng, có thể chơi đùa nha.
- Hoa Hiểu Quế, chúng ta đi!
Vũ Tư Tuyết trừng mắt nhìn Lao Phạm Thanh, vịn Hoa Hiểu Quế rời đi.,
Hoa Hiểu Quế chưa từng thân thiết với nữ nhân như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ bừng lên.
- Xem ra các ngươi không nhận rõ tình thế rồi!
Lao Phạm Thanh nói một câu, lại vẫy tay với đám người, lập tức có người đi lên vây quanh Vũ Tư Tuyết cùng Hoa Hiểu Quế.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Vũ Tư Tuyết trợn mắt trừng trừng nhìn qua Lao Phạm Thanh nói ra.
- Hắc, muốn làm gì, buông toàn bộ đồ vật ra, bằng không thì ta không ngại cho các ngươi chút giáo huấn.
Lao Phạm Thanh tham lam nhìn chằm chằm vào dáng người uyển chuyển của Vũ Tư Tuyết nói ra.
Vũ Tư Tuyết chán ghét nhìn hắn quát lên:
- Chẳng lẽ các ngươi công nhiên vi phạm quy định của tông môn?
- Ha ha, quy định tông môn chó má, chỉ là không được hạ sát thủ, cũng không có nói không được đoạt tích lũy, ngoan ngoãn lưu lại đồ vật đi, bản thiếu gia không có tính nhẫn nại chơi với các ngươi.
Lao Phạm Thanh cười to nói ra.
Mấy ngày nay hắn dẫn theo người của mình cướp đoạt đồ vật, hôm nay đã đạt được không ít điểm tích lũy, cứ theo đà này cướp đoạt tiếp có thể nhanh chóng chiếm cứ danh ngạch đệ tử ngoại môn.
Biện pháp này hay là đường ca Lao Phạm Nhân của hắn dạy.
Đường ca nói cho hắn biết, chỉ cần không hạ sát thủ, tùy tiện đoạt thế nào cũng không sao, dù sao chấp sự tông môn cũng không quan tâm tới, bởi vì lần trước hắn cũng làm như vậy.
Lao Phạm Thanh nghe biện pháp của đường ca nói, mấy ngày qua đoạt không ít đồ, về sau lại gặp gỡ bọn người Hạ Hầu Sử, nhưng mà thực lực hai phe tương đương, Lao Phạm Thanh không dám xuống tay.
Ai ngờ Hạ Hầu Sử yêu cầu kết minh.
Mới đầu Lao Phạm Thanh không đáp ứng, nhưng mà khi Hạ Hầu Sử nói ra địch nhân chung của hai người, Lao Phạm Thanh không nghĩ ngợi đã đáp ứng.
- Tiểu Tuyết, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, mang đồ vật lưu lại, dù sao thời gian vẫn còn, chúng ta tìm lại là được!
Hoa Hiểu Quế nhẹ giọng khuyên.
Không phải hắn sợ phiền phức, mà là thực lực chênh lệch quá xa.
- Không được, ta dựa vào cái gì lưu cho bọn chúng, trừ phi bọn chúng giết ta.
Vũ Tư Tuyết có tính cách quật cường, ăn mềm không ăn cứng.
- Hạ huynh, xem ra hôn thê của ngươi không nghe lời rồi, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
Lao Phạm Thanh nhìn qua Hạ Hầu Sử cách đó không xa.
- Nàng không thừa nhận là hôn thê của ta, tùy tiện Lao huynh thế nào cũng được!
Hạ Hầu Sử âm lãnh nói ra.
- Tốt, có Hạ huynh nói lời này ta vẫn yên tâm, mang đồ vật của bọn họ đỡ xuống, nam đánh gãy chân, nữ lưu lại, hắc hắc...
Lao Phạm Thanh hạ lệnh nói ra, trong ánh mắt đầy dẫm đãng.
- Các ngươi dám xằng bậy, ta sẽ không bỏ qua các ngươi!
Vũ Tư Tuyết lui về phía sau hai bước lo lắng nói ra.
- Tiểu uyết ngươi đi trước, ta ngăn cản bọn chúng!
Hoa Hiểu Quế gian nan ngăn ở trước mặt Vũ Tư Tuyết.
- Ha ha, ngươi chỉ là phế vật mà khoái chơi trò anh hùng cữu mỹ nhân, đi chết đi!
Lao Phạm Thanh cười lớn một tiếng, thân thể lóe lên nện vào ngực Hoa Hiểu Quế.
- Coi chừng!
Vũ Tư Tuyết kinh hô một tiếng, ngăn công kích của Lao Phạm Nhân đánh vào Hoa Hiểu Quế.
Trong lúc nhất thời, đồng bạn của Lao Phạm Thanh liền vây quanh.
Thực lực Hoa Hiểu Quế thấp kém, hơn nữa lại bị thương nặng, bị một người đánh bay.
Vũ Tư Tuyết cũng chống lại mấy chiêu, liền bị đối phương chế trụ.
Bởi vì này những người này có một người là Huyền Sĩ cao giai, lại là người có thực lực mạnh mẽ.
Sở dĩ hắn trợ giúp Lao Phạm Thanh, là bởi vì gia tộc của hắn không thể chống lại Lao gia, cho nên nghe theo gia tộc phân phó phải giao hảo với Lao Phạm Thanh.
- Thả ta ra, các ngươi là dồ vương bát đản!
Vũ Tư Tuyết giãy dụa mắng.
- Ha ha, bộ dáng xinh đẹp, nếu Hạ huynh không chê thì nếm trước đi!
Lao Phạm Thanh nhìn qua Hạ Hầu Sử hô lên.
Hạ Hầu Sử nói:
- Cái này không liên quan tới ta, Lao huynh ngươi làm gì ta cũng không thấy.
- Tốt, nếu đã như vầy, ta cũng không khách khí, ngày sau Hạ huynh là huynh đệ của Lao Phạm Thanh ta!
Lao Phạm Thanh đáp, ánh mắt dâm dục nhìn chằm chằm vào Vũ Tư Tuyết.
Cho dù là nam nhân nào gặp được mỹ nữ, đều khó có thể chống cự được ý niệm xấu xa trong lòng của mình.
- Ngươi buông nàng ra... Tử Kim Hoa cho ngươi!
Hoa Hiểu Quế ở trên mặt đất giãy dụa.
- Vị nhân huynh này đầu óc có nước vào à..., đồ vật của các ngươi đã thuộc về ta, kể cả Tử Kim Hoa, hiểu chưa?
Lao Phạm Thanh đi tới trước mặt Hoa Hiểu Quế, ngồi xổm người xuống vỗ mặt hắn nói ra.
Ba!
Hắn vô cùng dùng sức tát một cái vào mặt Hoa Hiểu Quế.
- Lăng Tiếu tạp chủng ở đâu?
Lao Phạm Thanh lạnh lùng hỏi thăm.
- Ta không biết!
Hoa Hiểu Quế đáp.
- Ngươi mạnh miệng, ta nhìn ngươi mạnh miệng!
Lao Phạm Thanh nói một tiếng, sau đó một chưởng vỗ mặt Hoa Hiểu Quế.
Sau một lát hắn đã bị đánh bầm dập.
- Đừng đánh... Đừng đánh...
Vũ Tư Tuyết ở một bên hoảng sợ nói.
- Tốt, xem mặt mũi của mỹ nữ tạm thời tha cho ngươi, đãnh gãy chân hắn cho ta!
Lao Phạm Nhân nói ra.
Ngay sau đó Lao Phạm Thanh bảo đồng bạn, trong đó áp Hoa Hiểu Quế xuống, muốn ra tay độc ác.
Hoa Hiểu Quế nhắm mắt lại nhận mệnh.
- Không muốn ah!
Vũ Tư Tuyết không đành lòng hét lên.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng thú rống vang lên.
- NGAO...OOO!
Một tiếng sói tru vang vọng sơn cốc.
- Linh thú!
Mọi người chấn động, lập tức khẩn trương lên.
Ngay sau đó một thân ảnh màu vàng khổng lồ đi ra ngoài, rõ ràng là phong lang màu vàng.
- Tốt... Phong Lang thật lớn!
Mọi người lập tức kinh hãi nói ra.
- Tam... Tam giai linh thú!
Thần sắc Hạ Hầu Sử biến hóa, không nhịn được nói hai lời, quay người liền bỏ chạy vào trong rừng rậm.
Mấy người phía sau hắn không chút do dự, trốn đi không còn bóng dáng.
- Mẹ kiếp, chạy mau!
Lao Phạm Thanh cũng hú lên, chỉ hận mình sinh ra ít đi hai cái chân, quay người bỏ chạy.
Ai ngờ Phong Lang lại đuổi theo hắn.
Một đạo thân ảnh kim sắc hiện ra, trong chốc lát đã tới sau lưng Lao Phạm Thanh, chân trước vỗ vào lưng của hắn.
Oa!
Lao Phạm Thanh tru lên như chó chết, sau lưng bị xé một khối thịt lớn.
Đám đồng bạn của Lao Phạm Thanh bị dọa chân mềm nhũn ra, bỏ chạy.
Trong đó có tên Huyền Sĩ cao giai lại muốn mang Tử Kim Hoa bỏ chạy.
Phong Lang phi thường có linh tính, chuyển dời mục tiêu, chỉ nhảy vài cái đã tới trước mặt tên Huyền Sĩ cao giai.
Huyền Sĩ cao giai xem như vẫn còn bảo trì tình táo, hắn cho rằng Phong Lang tới là vì Tử Kim Hoa, không chút do dự ném Tử Kim Hoa qua một bên, hy vọng có thể dẫn dắt Phong Lang rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.