Chương 732: Trở lại Cổ thành.
Ngã Bản Thuần Khiết
09/10/2014
Tuy nói Tân gia không có luyện dược sư phẩm cấp quá cao, nhưng cung cấp một ít đan dược tam, tứ phẩm vẫn có thể chống đỡ được một chút trường hợp.
Tân gia lão tổ cũng tin lời của Lăng Tiếu vài phần, nếu hắn không phải tộc nhân của Cổ tộc cường thế kia, làm sao có được người hầu cường hãn như thế đâu.
Trong lòng hắm thầm than:
- Xem ra thời tiết Nam Vực sẽ thay đổi.
Lăng Tiếu nghĩ Tân gia lão tổ không thể hạ quyết tâm, vì thế lại nói:
- Cách đây không lâu tại hạ vừa đạt tới hiệp thương với Đường lão gia tử, lão nhân gia đã nguyện ý cung cấp huyền khí cùng linh khí cho Cổ thành đấu giá, đúng rồi, Đường lão gia tử có lẽ đã lĩnh ngộ đạo của mình.
Tân gia lão tổ tâm thần chấn động, hắn có chút không tin tưởng nói:
- Đường lão đầu lĩnh ngộ?
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Đúng vậy, tin tưởng tin tức này rất nhanh sẽ truyền khắp Nam Vực.
Ánh mắt Tân gia lão tổ ảm đạm, hắn nặng nề thở dài một hơi nói:
- Hắn vĩnh viễn luôn bước nhanh hơn ta một bước ah!
Tiếp theo hắn nói với Lăng Tiếu:
- Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, Tân gia sẽ cung cấp đan dược đấu giá cho Cổ thành.
Tân gia lão tổ hiểu được người ta đã nói thẳng ngay cả Đường lão đầu dù đi vào tôn giai nhưng vẫn thỏa hiệp với họ, mà Tân gia làm sao còn con đường khác tuyển chọn đây?
Trong lòng Lăng Tiếu thầm hô một tiếng:
- Lão nhân này biết điều hơn những người khác.
Đã phát tiết xong, Lăng Tiếu cũng không tiếp tục dây dưa tại Tân gia.
Trước khi rời đi, Tân gia lão tổ cho người tặng một ít đan dược tam, tứ phẩm, nói là cấp cho Tân Lập sử dụng, xem như chút tâm ý của Tân gia.
Điều này làm Lăng Tiếu có chút dở khóc dở cười, có luyện dược sư ngũ phẩm như hắn, còn cần đan dược của bọn họ sao?
Trước khi đi vào truyền tống trận, Tân Bác xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Nhi đồng, đây là một ít đồ vật của cha mẹ ngươi, ngươi cầm đi lưu làm kỷ niệm.
Tân Bác đem một không gian giới cho Tân Lập, vẻ mặt áy náy nói.
Tân Lập nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, do dự nhận lấy không gian giới.
- Nhi đồng, gia gia thật xin lỗi ngươi, sau này đi theo sư phụ ngươi, phải nghe lời sư phụ biết không?
Tân Bác thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng thân ảnh hắn trong một khắc này trở nên câu lũ thêm vài phần.
Chẳng biết tại sao Tân Lập nhìn theo thân ảnh già nua kia, đôi mắt nổi lên hơi nước.
Nhưng hắn còn nhớ rõ lời sư phụ nói nam nhi đổ máu không rơi lệ, cuối cùng không chảy nước mắt.
Bước vào truyền tống trận, bốn người xuất hiện trên một khu vực khác.
Lăng Tiếu không muốn lưu lại Đạo Thần minh quá lâu, trực tiếp mang theo mọi người chạy về Cổ thành.
Lăng Tiếu triệu hoán lam sắc giao long, muốn nó chở mọi người cùng nhau chạy đi, nhưng nó chết sống không chịu cho người khác ngồi lên thân thể của nó.
Lăng Tiếu bất đắc dĩ muốn lấy ra Hắc Diệu Đỉnh thu Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam vào bên trong, nhưng Tàn Báo lại đột nhiên triệu ra một đầu Thị Huyết Biên Bức ám hệ tứ giai cao cấp.
Đầu linh thú này vốn nằm trong linh thú hộ oản của thân thể nguyên lai trước kia.
Có được đầu linh thú phi hành này, Lăng Tiếu cũng không cần thu người vào trong đỉnh.
Lăng Tiếu ngồi trên lam sắc giao long, ba người khác cùng cưỡi Thị Huyết Biên Bức dùng tốc độ cao nhất bay về Cổ thành.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, lần này từ Đạo Thần thành đi tới Cổ thành chỉ dùng mười hai ngày thời gian.
Nếu Lăng Tiếu ngồi lam sắc giao long phi hành, chỉ sợ phải nhanh hơn rất nhiều.
Khi quay về tới Cổ thành, oán sát khí vốn bao phủ trên bầu trời tòa thành đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại từng đợt quang mang ôn hòa sáng mờ lưu chuyển không ngừng.
Bốn phía Cổ thành núi cao vờn quanh, linh khí nồng đậm hơn địa phương khác rất nhiều, chỉ là ngày trước bị oán sát khí che giấu nên không bộc lộ đi ra.
Hiện giờ Lăng Tiếu mới phát hiện nguyên lai linh khí nơi này nồng đậm vô cùng, thậm chí còn nhiều hơn những khu vực khác vài phần.
Bốn người Lăng Tiếu vừa đến gần thành trì, một thanh âm vang lên to rõ:
- Ai dám xông vào Cổ thành!
Chỉ thấy một tráng hán đầu hói từ trong thành bay vọt lên, trong tay cầm thanh ngân thương, bộ dáng vô cùng uy vũ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lam Sắc Giao Long cùng Thị Huyết Biên Bức, thần sắc đại biến.
- Ôi trời ạ…đây…đây là giao long!
Thần sắc tráng hán kinh hãi, hét to một tiếng quay đầu bay ngược vào thành.
Lăng Tiếu không nghĩ tới tráng hán kia chỉ có vẻ hung hãn bề ngoài, căn bản là một bao cỏ mà thôi, thật sự là vô cùng buồn cười.
Bỗng nhiên Lăng Tiếu nghĩ tới điều gì, kinh hô một tiếng:
- Không tốt, chẳng lẽ có người chiếm Cổ thành?
Ngay khi Lăng Tiếu cưỡi Lam Sắc Giao Long muốn rơi xuống, lại có vài đạo thân ảnh từ trong thành bay lên cao.
- Phu quân, huynh đã về rồi!
Một thân ảnh diễm lệ nháy mắt nhào về hướng Lăng Tiếu.
Thải Hà Nguyệt vẫn diễm lệ động lòng người, phong vận thành thục vĩnh viễn làm bất kỳ nam nhân nào cũng cảm thấy si mê.
Đứng cách chỗ Lăng Tiếu không xa, Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam đều thầm than trong lòng:
- Nữ nhân đẹp quá!
Thải Hà Nguyệt được tôn xưng là “tiên tử”, không đẹp hay sao?
Lăng Tiếu ôm Thải Hà Nguyệt, hôn nhẹ lên trán nàng cười nói:
- Nguyệt nhi thật sự ngày càng mê người!
- Thật sao?
Trong lòng Thải Hà Nguyệt ngọt lịm, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Lăng Tiếu.
Hơn một tháng không gặp, nàng càng ngày càng tưởng niệm hắn.
Lúc này một người tiến lên khom người cung kính nói:
- Gặp qua thiếu gia!
Lăng Tiếu đẩy nhẹ người ngọc trong lòng, nhìn Độc Hạt Tử cười nói:
- Hạt Tử, không cần đa lễ như vậy.
Biểu hiện của Độc Hạt Tử làm cho Lăng Tiếu biết lòng trung thành của hắn đã cao hơn không ít.
Độc Hạt Tử đứng thẳng người, quay đầu gọi bốn người phía sau:
- Các ngươi còn không mau lại đây bái kiến thiếu gia!
Bốn tráng hán đứng sau lưng hắn lập tức bước lên hành lễ kêu to:
- Thuộc hạ bái kiến thiếu gia!
- Bọn họ là?
Lăng Tiếu nghi hoặc hỏi.
Độc Hạt Tử còn chưa giải thích, Thải Hà Nguyệt đã giành nói trước:
- Chúng ta về rồi hẵng nói đi!
Lăng Tiếu gật đầu, thu lại linh thú bay xuống trong thành.
Bên trong Cổ thành kiến trúc lầu các hùng vĩ, đây là nơi cư trú lâm thời mà Thải Hà Nguyệt mới bố trí lần nữa.
Sau khi vào lầu các, Lăng Tiếu nghe qua Thải Hà Nguyệt cùng Độc Hạt Tử giải thích mới biết được bốn người kia thuộc một cỗ thế lực dong binh.
Bọn họ đều họ Bành, là bốn huynh đệ, tu vi vương cấp, lão đại cùng lão nhị là vương cấp cao giai, mà lão tam lão tứ đều trung giai, ngoài ra còn thật nhiều thủ hạ, xem như một cỗ thế lực dong binh không tệ lắm.
Khi Thải Hà Nguyệt cùng Độc Hạt Tử đi vào trong núi liệp sát linh thú cao giai, bọn hắn đánh chủ ý với nàng.
Kết quả liền có thể biết, chủ ý không thành, bị Độc Hạt Tử đánh chết đi sống lại.
Độc Hạt Tử cũng không giết người, sau khi giáo huấn một trận thì thu phục họ, cho họ trở thành nhóm người đầu tiên xây dựng lại Cổ thành.
Thủ hạ của họ có hơn trăm người, có sự gia nhập của họ muốn xây dựng lại tòa thành cũng nhẹ nhàng hơn một ít.
Tân gia lão tổ cũng tin lời của Lăng Tiếu vài phần, nếu hắn không phải tộc nhân của Cổ tộc cường thế kia, làm sao có được người hầu cường hãn như thế đâu.
Trong lòng hắm thầm than:
- Xem ra thời tiết Nam Vực sẽ thay đổi.
Lăng Tiếu nghĩ Tân gia lão tổ không thể hạ quyết tâm, vì thế lại nói:
- Cách đây không lâu tại hạ vừa đạt tới hiệp thương với Đường lão gia tử, lão nhân gia đã nguyện ý cung cấp huyền khí cùng linh khí cho Cổ thành đấu giá, đúng rồi, Đường lão gia tử có lẽ đã lĩnh ngộ đạo của mình.
Tân gia lão tổ tâm thần chấn động, hắn có chút không tin tưởng nói:
- Đường lão đầu lĩnh ngộ?
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Đúng vậy, tin tưởng tin tức này rất nhanh sẽ truyền khắp Nam Vực.
Ánh mắt Tân gia lão tổ ảm đạm, hắn nặng nề thở dài một hơi nói:
- Hắn vĩnh viễn luôn bước nhanh hơn ta một bước ah!
Tiếp theo hắn nói với Lăng Tiếu:
- Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, Tân gia sẽ cung cấp đan dược đấu giá cho Cổ thành.
Tân gia lão tổ hiểu được người ta đã nói thẳng ngay cả Đường lão đầu dù đi vào tôn giai nhưng vẫn thỏa hiệp với họ, mà Tân gia làm sao còn con đường khác tuyển chọn đây?
Trong lòng Lăng Tiếu thầm hô một tiếng:
- Lão nhân này biết điều hơn những người khác.
Đã phát tiết xong, Lăng Tiếu cũng không tiếp tục dây dưa tại Tân gia.
Trước khi rời đi, Tân gia lão tổ cho người tặng một ít đan dược tam, tứ phẩm, nói là cấp cho Tân Lập sử dụng, xem như chút tâm ý của Tân gia.
Điều này làm Lăng Tiếu có chút dở khóc dở cười, có luyện dược sư ngũ phẩm như hắn, còn cần đan dược của bọn họ sao?
Trước khi đi vào truyền tống trận, Tân Bác xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Nhi đồng, đây là một ít đồ vật của cha mẹ ngươi, ngươi cầm đi lưu làm kỷ niệm.
Tân Bác đem một không gian giới cho Tân Lập, vẻ mặt áy náy nói.
Tân Lập nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, do dự nhận lấy không gian giới.
- Nhi đồng, gia gia thật xin lỗi ngươi, sau này đi theo sư phụ ngươi, phải nghe lời sư phụ biết không?
Tân Bác thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng thân ảnh hắn trong một khắc này trở nên câu lũ thêm vài phần.
Chẳng biết tại sao Tân Lập nhìn theo thân ảnh già nua kia, đôi mắt nổi lên hơi nước.
Nhưng hắn còn nhớ rõ lời sư phụ nói nam nhi đổ máu không rơi lệ, cuối cùng không chảy nước mắt.
Bước vào truyền tống trận, bốn người xuất hiện trên một khu vực khác.
Lăng Tiếu không muốn lưu lại Đạo Thần minh quá lâu, trực tiếp mang theo mọi người chạy về Cổ thành.
Lăng Tiếu triệu hoán lam sắc giao long, muốn nó chở mọi người cùng nhau chạy đi, nhưng nó chết sống không chịu cho người khác ngồi lên thân thể của nó.
Lăng Tiếu bất đắc dĩ muốn lấy ra Hắc Diệu Đỉnh thu Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam vào bên trong, nhưng Tàn Báo lại đột nhiên triệu ra một đầu Thị Huyết Biên Bức ám hệ tứ giai cao cấp.
Đầu linh thú này vốn nằm trong linh thú hộ oản của thân thể nguyên lai trước kia.
Có được đầu linh thú phi hành này, Lăng Tiếu cũng không cần thu người vào trong đỉnh.
Lăng Tiếu ngồi trên lam sắc giao long, ba người khác cùng cưỡi Thị Huyết Biên Bức dùng tốc độ cao nhất bay về Cổ thành.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, lần này từ Đạo Thần thành đi tới Cổ thành chỉ dùng mười hai ngày thời gian.
Nếu Lăng Tiếu ngồi lam sắc giao long phi hành, chỉ sợ phải nhanh hơn rất nhiều.
Khi quay về tới Cổ thành, oán sát khí vốn bao phủ trên bầu trời tòa thành đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại từng đợt quang mang ôn hòa sáng mờ lưu chuyển không ngừng.
Bốn phía Cổ thành núi cao vờn quanh, linh khí nồng đậm hơn địa phương khác rất nhiều, chỉ là ngày trước bị oán sát khí che giấu nên không bộc lộ đi ra.
Hiện giờ Lăng Tiếu mới phát hiện nguyên lai linh khí nơi này nồng đậm vô cùng, thậm chí còn nhiều hơn những khu vực khác vài phần.
Bốn người Lăng Tiếu vừa đến gần thành trì, một thanh âm vang lên to rõ:
- Ai dám xông vào Cổ thành!
Chỉ thấy một tráng hán đầu hói từ trong thành bay vọt lên, trong tay cầm thanh ngân thương, bộ dáng vô cùng uy vũ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lam Sắc Giao Long cùng Thị Huyết Biên Bức, thần sắc đại biến.
- Ôi trời ạ…đây…đây là giao long!
Thần sắc tráng hán kinh hãi, hét to một tiếng quay đầu bay ngược vào thành.
Lăng Tiếu không nghĩ tới tráng hán kia chỉ có vẻ hung hãn bề ngoài, căn bản là một bao cỏ mà thôi, thật sự là vô cùng buồn cười.
Bỗng nhiên Lăng Tiếu nghĩ tới điều gì, kinh hô một tiếng:
- Không tốt, chẳng lẽ có người chiếm Cổ thành?
Ngay khi Lăng Tiếu cưỡi Lam Sắc Giao Long muốn rơi xuống, lại có vài đạo thân ảnh từ trong thành bay lên cao.
- Phu quân, huynh đã về rồi!
Một thân ảnh diễm lệ nháy mắt nhào về hướng Lăng Tiếu.
Thải Hà Nguyệt vẫn diễm lệ động lòng người, phong vận thành thục vĩnh viễn làm bất kỳ nam nhân nào cũng cảm thấy si mê.
Đứng cách chỗ Lăng Tiếu không xa, Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam đều thầm than trong lòng:
- Nữ nhân đẹp quá!
Thải Hà Nguyệt được tôn xưng là “tiên tử”, không đẹp hay sao?
Lăng Tiếu ôm Thải Hà Nguyệt, hôn nhẹ lên trán nàng cười nói:
- Nguyệt nhi thật sự ngày càng mê người!
- Thật sao?
Trong lòng Thải Hà Nguyệt ngọt lịm, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Lăng Tiếu.
Hơn một tháng không gặp, nàng càng ngày càng tưởng niệm hắn.
Lúc này một người tiến lên khom người cung kính nói:
- Gặp qua thiếu gia!
Lăng Tiếu đẩy nhẹ người ngọc trong lòng, nhìn Độc Hạt Tử cười nói:
- Hạt Tử, không cần đa lễ như vậy.
Biểu hiện của Độc Hạt Tử làm cho Lăng Tiếu biết lòng trung thành của hắn đã cao hơn không ít.
Độc Hạt Tử đứng thẳng người, quay đầu gọi bốn người phía sau:
- Các ngươi còn không mau lại đây bái kiến thiếu gia!
Bốn tráng hán đứng sau lưng hắn lập tức bước lên hành lễ kêu to:
- Thuộc hạ bái kiến thiếu gia!
- Bọn họ là?
Lăng Tiếu nghi hoặc hỏi.
Độc Hạt Tử còn chưa giải thích, Thải Hà Nguyệt đã giành nói trước:
- Chúng ta về rồi hẵng nói đi!
Lăng Tiếu gật đầu, thu lại linh thú bay xuống trong thành.
Bên trong Cổ thành kiến trúc lầu các hùng vĩ, đây là nơi cư trú lâm thời mà Thải Hà Nguyệt mới bố trí lần nữa.
Sau khi vào lầu các, Lăng Tiếu nghe qua Thải Hà Nguyệt cùng Độc Hạt Tử giải thích mới biết được bốn người kia thuộc một cỗ thế lực dong binh.
Bọn họ đều họ Bành, là bốn huynh đệ, tu vi vương cấp, lão đại cùng lão nhị là vương cấp cao giai, mà lão tam lão tứ đều trung giai, ngoài ra còn thật nhiều thủ hạ, xem như một cỗ thế lực dong binh không tệ lắm.
Khi Thải Hà Nguyệt cùng Độc Hạt Tử đi vào trong núi liệp sát linh thú cao giai, bọn hắn đánh chủ ý với nàng.
Kết quả liền có thể biết, chủ ý không thành, bị Độc Hạt Tử đánh chết đi sống lại.
Độc Hạt Tử cũng không giết người, sau khi giáo huấn một trận thì thu phục họ, cho họ trở thành nhóm người đầu tiên xây dựng lại Cổ thành.
Thủ hạ của họ có hơn trăm người, có sự gia nhập của họ muốn xây dựng lại tòa thành cũng nhẹ nhàng hơn một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.