Chương 165
Kiều Gia Tiểu Kiều
30/12/2023
Cửu Hoang bị Khúc Xuân Thu làm giật mình, bật dậy nhảy bổ ra khỏi quan tài hệt như vận động viên chạy trăm mét vượt rào.
Huyệt động dưới chân núi không lớn, quan tài đặt ở giữa, khoảng cách còn lại không đủ một trượng, hắn chỉ đành đứng nép sát tường.
Câu nói "ta thích chàng" vừa đến miệng lại phải nghẹn trở về, Khúc Duyệt bực bội đứng lên: "Cha!"
"Làm sao, chẳng lẽ con không thích vi phụ?"
Giọng nói vừa dứt, cảnh tượng sụp đổ, hai người chẳng những rời khỏi ảo mộng, không gian trận pháp cũng đã tiêu tan. Hai người từ huyệt mộ u ám nháy mắt đã đứng trong Điểm Tinh Nhai cảnh đẹp nên thơ.
Khúc Duyệt tức tối bừng bừng muốn tìm Khúc Xuân Thu sả giận, lại thấy bóng áo trắng, tóc cài trâm bạc đứng dưới tàng cây cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng.
Ánh trăng như lụa càng tôn dáng vẻ ông mờ ảo như thần tiên.
Nhưng nếu nhìn kỹ, Khúc Xuân Thu không giống kiểu trích tiên, đôi mắt linh động, thần thái ung dung, lúc mỉm cười tràn đầy văn nhã, từng cử chỉ đều thể hiện phong thái danh sĩ phong lưu đặc trưng thuộc thời đại của ông.
Nhìn thấy người cha nhiều năm không gặp dang rộng hai tay về phía mình, hỏa khí dồn nén của Khúc Duyệt tan hơn phân nửa, nàng mặt lạnh đi về phía ông. Nhưng đi được phân nửa, sắc mặt đã hòa hoãn, nàng bước nhanh nhào qua ôm lấy ông, vùi đầu vào ngực ông: "Cha!"
Khúc Xuân Thu vòng tay ôm chặt con gái thân yêu của mình, ý cười không giấu được tràn ra khỏi đáy mắt: "Lúc vi phụ đi, con mới tròn mười bốn, vi phụ làm một giấc mộng bế quan thôi mà con đã trưởng thành thành một đại cô nương rồi."
Mắt Khúc Duyệt cay cay, nước mắt chực rơi.
Hai mắt Khúc Xuân Thu cũng dần long lanh, nuôi năm thằng con trai, mãi mới có được một cô con gái, ông yêu thương như tâm can bảo bối, lúc đi bế quan, nàng là điều ông lo lắng nhất. Ông chưa từng nghĩ sẽ có ngày còn sống gặp lại nàng, bởi mệnh kiếp trong tam kiếp Hợp Đạo ắt không thể tránh thoát nổi.
Trước khi nước mắt Khúc Duyệt kịp chảy xuống, Khúc Xuân Thu nói: "Nếu nói đâu là khác biệt lớn nhất thì lúc vi phụ rời đi, một cánh tay đã có thể ôm trọn con rồi, nhưng giờ một tay ôm không hết được."
Hả, có ý gì đây?
Nói nàng béo lên à?
Tâm tình sau cửu biệt trùng phùng của Khúc Duyệt bị dội ngược trở lại, tránh khỏi ngực ông, ngẩng đầu trừng mắt liếc ông một cái: "Ngày nào đó Học Viện Dị Nhân có môn dạy người làm thế nào gây mất hứng, cha là giáo viên thích hợp nhất!"
Khúc Xuân Thu ha ha cười lớn lại ôm nàng vào trong lòng.
Cửu Hoang đứng đằng xa cẩn thận đánh giá Khúc Xuân Thu. Trước đây hắn muốn học theo Khúc Đường, mà nay tựa hồ phải đổi thành Khúc Xuân Thu. Hắn mơ hồ cảm thấy Khúc Đường rất giống Khúc Xuân Thu, nhưng vẻ đẹp của Khúc Đường hiện ở hình, mà Khúc Xuân Thu nằm ở cốt.
Cửu Hoang cân nhắc một hồi, kết luận hắn hiện tại tiếp tục học tập theo Khúc Đường vẫn tốt hơn.
Đương lúc suy tư, cảm nhận được một ánh mắt "độc ác" bắn tới, Cửu Hoang nhìn qua liền bắt gặp cái nhìn chết chóc của Huyễn Ba đang nằm trên khuyên tai của Khúc Duyệt. Chẳng hiểu mình đã đắc tội hắn lúc nào, ánh mắt Cửu Hoang đầy khó hiểu.
Đại tác phẩm tâm huyết bị đạp hư thành cặn bã, Huyễn Ba nhìn thấy Cửu Hoang liền tức tối, lại không muốn quấy rầy cha con Khúc Duyệt đoàn viên nên truyền âm: "Hở một tí là tự sát, ngươi thật làm xấu mặt tà tu!"
Vốn định làm bài thơ mắng hắn, nhưng nghĩ lại hắn cũng chẳng đắc tội với mình, Huyễn Ba chỉ đành trừng mắt, thân thể từ từ trầm xuống biển, lát nữa mắng hắn sau.
Nhưng vẫn giận không kìm được, đá nước một cái.
Một dòng nước bay ra khỏi khuyên tai hướng về phía Cửu Hoang. Cửu Hoang vung chưởng, khói độc ngưng tụ thành khiên chắn. Tiếng va chạm ràn rạt.
Động tĩnh này khiến Khúc Duyệt quay đầu, nhớ ra nên giới thiệu hắn: "Rau Hẹ, mau tới đây gặp cha ta."
Khúc Xuân Thu nói: "Không cần, mắt ta rất tốt, có thể nhìn thấy hắn."
Cửu Hoang vừa nâng bước liền dừng lại, đang định mở miệng lại nghe Khúc Xuân Thu nói: "Ngươi không cần nói chuyện với ta."
Cửu Hoang đành ngậm miệng.
Khúc Xuân Thu liếc nhìn nhà cửa bên kia, Ôn Tử Ngọ muốn tiểu tà tu này đến chọc giận mình nên cũng quá coi trọng hắn.
Quay đầu lại thấy Khúc Duyệt cau mày, ông truyền âm: "Con gái, nói thật, ta rất hài lòng với biểu hiện của tiểu tử này trong mộng, ta cũng biết con sẽ cảm động. Nhưng cảm động đôi khi dẫn tới ảo giác. Ta sợ khi phần cảm động này qua đi, con sẽ hối hận, cho nên đã ngăn không để con nhất thời xúc động nói lung tung. Ta đang nghĩ cho hắn đấy."
Đây là lời chân thành của ông.
Khúc Duyệt ôm cánh tay Khúc Xuân Thu, cằm gác trên vai ông, hàng mi dài nhấp nháy: "Cha, con là người dễ xúc động nhất thời sao?"
Nàng thật sự không xúc động nhất thời, nói theo khoa học thì đây có lẽ là thay đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất nhỉ?
Ngay từ lúc Khúc Duyệt đi nằm vùng bên cạnh Cửu Hoang, phần tình cảm này đã bắt đầu nảy mầm trong lòng nàng. Dù sao khi đó nàng mới mười bốn mười lăm tuổi, cái tuổi bắt đầu biết yêu, ở cạnh một nam nhân trên núi hoang suốt gần ba năm, được hắn tỉ mỉ chăm sóc và yêu thương, nàng không phải tảng đá, không thể không động tâm.
Vậy nên nàng mới thường xuyên quản hắn, sửa đúng cách nhìn cho hắn, nói trắng ra là, có ý đồ cải biến hắn phù hợp với cách nhìn của bản thân nàng.
Nhưng rồi chuyện bắt giữ hắn xảy ra, những áy náy và sợ hãi lấn át, dẫn tới nàng chỉ biết Cửu Hoang rất đặc biệt đối với nàng mà không xác định được lòng mình.
Hiện giờ nàng đã rất rõ ràng.
"Sư đệ!" Ôn Tử Ngọ cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con, từ trong phòng đi ra, dưới nách kẹp một cuộn tranh, "Điểm Tinh Nhai của ta cũng không an toàn, ngươi nghỉ ngơi một chút rồi lại nhập vào trong tranh đi, ta đưa ngươi đi U Tuyền Giới."
Khúc Xuân Thu chắp tay với ông: "Đa tạ đại sư huynh, nhưng không cần phiền huynh nữa."
Ôn Tử Ngọ đi đến dưới tàng cây, ngồi xuống sau họa án của mình: "Miễn nói lời khách khí đi. Ngươi lựa chọn không bế quan nữa, còn không phải vì muốn sau khi vượt qua lôi kiếp, đến đây tìm ta giúp ngươi vượt qua mệnh kiếp sao?"
"Đúng vậy." Khúc Xuân Thu đi đến đối diện ông, khoanh chân ngồi xuống, "Nhưng hiện tại, có một nơi ẩn thân tốt hơn U Tuyền Giới."
Ôn Tử Ngọ hơi giật mình: "Có nơi không bị Thiên Đạo ảnh hưởng tốt hơn U Tuyền Giới sao?"
Khúc Xuân Thu gật đầu: "Ma chủng."
Ôn Tử Ngọ hiển nhiên chưa từng nghe qua: "Đó là nơi nào?"
Khúc Xuân Thu liền giải thích, nghe xong Ôn Tử Ngọ trầm ngâm một lúc mới nói: "Tông Quyền đã vào ma chủng, e là không giấu ma chủng ở Thiên Nhân Cảnh được rồi. Đại họa sẽ tới, ngươi vào đó tránh cũng không phải việc làm sáng suốt đâu."
Khúc Duyệt đứng ngay phía sau Khúc Xuân Thu nên Ôn Tử Ngọ không nói tiếp.
Lúc bế quan, sở dĩ Khúc Xuân Thu có thể xem nhẹ sống chết là bởi đã chuẩn bị tâm thái, từ khi được lão tổ Kỳ Môn dẫn dắt nhập đạo, đã bắt đầu xây dựng tâm thái này cho mình.
Ông từ quỷ tu thành người, tuy không khác gì người, nhưng bản chất vẫn là quỷ tu. Quỷ không thể hợp đạo, cho dù ông không vì Khúc Duyệt mà bỏ lỡ thời cơ hợp đạo, thứ ông phải đối mặt chắc chắn vẫn là tử cục.
Khúc Xuân Thu cười nhẹ: "Đây là nội tử vì ta mà đề nghị."
Nội tử: vợ, ý Khúc Xuân Thu nói rằng Hàn Lộ suy nghĩ cho ông nên mới đề nghị ông ẩn vào ma chủng và đưa nó đến Thiên Nhân Cảnh.
Ôn Tử Ngọ gật đầu: "Nếu là đệ muội nói thì làm vậy đi."
Khúc Xuân Thu: "Còn Thiên Ma trùng trong tâm mạch của A Duyệt..."
Ôn Tử Ngọ nói: "Mới đầu ta không biết nó là con gái của Hàn Lộ, giờ biết rồi thì việc này dễ thôi."
Khúc Xuân Thu híp mắt nhìn: "Đại sư huynh, huynh nên gọi là đệ muội."
Ôn Tử Ngọ đẩy mắt kính, nhìn lại Khúc Xuân Thu qua lớp kính: "Ta sẽ tận hết sức lực giúp con gái Hàn Lộ trị liệu, còn nếu là con gái đệ muội thì phải xem tâm tình của ta đã."
Khúc Xuân Thu im lặng.
Ánh mắt hai người gợn sóng.
Khúc Duyệt chớp chớp mắt, chà, hình như có chuyện cũ gì ở đây.
Nhưng hai sư huynh đệ không nói chuyện nữa, hẳn đã chuyển sang mật ngữ.
Khúc Duyệt đứng trong chốc lát, cảm giác không khí kỳ quái nên lui ra sau hai bước, lại lui thêm hai bước, xoay người đi về phía bờ vực.
...
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Cửu Hoang rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ngồi chỗ vách núi gần bờ vực tạo hình linh kiện pháp bảo.
Khúc Duyệt đi đến ngồi xuống cạnh hắn, gió thổi qua, váy đỏ bay lên, nàng dùng tay đè lại: "Chàng đang làm gì đấy?"
Cửu Hoang liền đáp: "Dây xích núi, cái dây cũ đã bị Lục Thiên chém đứt, ta phải làm lại cái mới để kéo khoáng thạch về cho Diệp Thừa Tích. Khi nào xong, ta sẽ làm cánh thiên nhân cho nàng."
Khúc Duyệt mỉm cười: "Không gấp đâu, chàng có thể khắc cho ta một bức tượng trước được không?"
Cửu Hoang ngừng động tác: "Tượng?"
Khúc Duyệt cười nói: "Ta nghe Huyễn Ba nói, trong mơ chàng từng làm tượng gỗ của chính mình để lại cho ta. Bây giờ ta muốn chàng thật sự làm một cái tặng cho ta."
Cửu Hoang suy nghĩ cẩn thận, lúc đó hắn quyết định tự sát nên muốn để lại cho nàng làm kỷ niệm thôi, hắn hỏi: "Lục Nương, nàng muốn tượng của ta để làm gì?"
Khúc Duyệt không đáp, thúc giục: "Chàng cứ làm là được."
Cửu Hoang thầm hốt hoảng, không dám đồng ý ngay, nhớ đến lời của Huyễn Ba, hoài nghi có phải nàng bất mãn hắn hở tí là tự sát nên muốn đuổi hắn đi.
Khúc Duyệt nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc bất an của hắn, thầm cười trộm, ngoài miệng trêu ghẹo: "Ta để dành sau này nếu chàng chọc ta giận, ta sẽ lấy kim đâm tượng của chàng cho hả giận."
Cửu Hoang nói ngay: "Sẽ không đâu, ta sẽ không chọc giận nàng, với lại tượng gỗ ta làm nàng dùng kim đâm không thủng được đâu."
"Bây giờ chàng làm ta giận rồi đấy!" Khúc Duyệt nói, "Ta bảo chàng làm thì làm đi, nói nhiều như vậy làm gì?"
"Làm, ta làm ngay." Cửu Hoang thấy nàng nghiêm mặt, lập tức lấy từ vòng trữ vật ra một khối gỗ Ngưng Hương.
Khúc Duyệt cười mãn nguyện, cảm thấy mệt nên nàng nằm xuống. Ngủ một lát, lúc ngồi dậy Cửu Hoang đã khắc gần xong.
Khúc Duyệt nhìn một hồi, mày hơi nhíu: "Rau Hẹ, chàng khắc ai vậy?"
Ăn vận nho nhã, thấy rõ là trang phục của cha nàng, chỉ có đường nét gương mặt là của chính Cửu Hoang.
Hắn kề sát tượng gỗ vào mặt mình, so sánh cho nàng xem: "Ta."
Khúc Duyệt nghẹn lời đến cực độ, khảy khảy tóc dài màu khói hơi rối của hắn, lại giật giật quần áo vải thô cũ kỹ rách nát của hắn, nhướng mày hỏi: "Chàng sao?"
Cửu Hoang xấu hổ hơi mím môi, quần áo Diệp Thừa Tích cho đã mất lúc đánh Lục Thiên, biết vậy hắn đã gói ghém thêm vài bộ đồ mới trong vòng tay rồi. Bây giờ Khúc Duyệt đòi gấp, hắn đành dựa vào tưởng tượng mà khắc cho mình pho tượng có thể diện một chút. Đáng tiếc chẳng tưởng tượng ra được, chỉ có thể lấy Khúc Xuân Thu làm mẫu.
Khúc Duyệt giật lấy bức tượng sắp hoàn thành, ném ra xa. Nó vẽ thành một đường cong trong không trung rồi rơi thẳng xuống vực.
Nàng nói: "Khắc một cái khác, cứ theo dáng vẻ hiện tại của chàng ấy."
Cửu Hoang tiếc vô cùng, đó là mảnh vụn của cây Ngưng Hương còn sót lại. Thu hồi ánh mắt, hắn lấy khối gỗ khác kém hơn ra, bắt đầu khắc.
Khúc Duyệt bất mãn nói: "Chàng đừng so sánh với người khác, ta đã bao giờ ghét bỏ vì chàng không tươm tất đâu. Ta thích chàng, chàng có dáng vẻ thế nào ta cũng thích."
"Ừ." Vẫn còn đau lòng khúc gỗ Ngưng Hương, Cửu Hoang gật đầu theo bản năng.
Lát sau, bàn tay đang cầm dao khắc đột nhiên dừng lại.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói: Thành rồi!
Huyệt động dưới chân núi không lớn, quan tài đặt ở giữa, khoảng cách còn lại không đủ một trượng, hắn chỉ đành đứng nép sát tường.
Câu nói "ta thích chàng" vừa đến miệng lại phải nghẹn trở về, Khúc Duyệt bực bội đứng lên: "Cha!"
"Làm sao, chẳng lẽ con không thích vi phụ?"
Giọng nói vừa dứt, cảnh tượng sụp đổ, hai người chẳng những rời khỏi ảo mộng, không gian trận pháp cũng đã tiêu tan. Hai người từ huyệt mộ u ám nháy mắt đã đứng trong Điểm Tinh Nhai cảnh đẹp nên thơ.
Khúc Duyệt tức tối bừng bừng muốn tìm Khúc Xuân Thu sả giận, lại thấy bóng áo trắng, tóc cài trâm bạc đứng dưới tàng cây cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng.
Ánh trăng như lụa càng tôn dáng vẻ ông mờ ảo như thần tiên.
Nhưng nếu nhìn kỹ, Khúc Xuân Thu không giống kiểu trích tiên, đôi mắt linh động, thần thái ung dung, lúc mỉm cười tràn đầy văn nhã, từng cử chỉ đều thể hiện phong thái danh sĩ phong lưu đặc trưng thuộc thời đại của ông.
Nhìn thấy người cha nhiều năm không gặp dang rộng hai tay về phía mình, hỏa khí dồn nén của Khúc Duyệt tan hơn phân nửa, nàng mặt lạnh đi về phía ông. Nhưng đi được phân nửa, sắc mặt đã hòa hoãn, nàng bước nhanh nhào qua ôm lấy ông, vùi đầu vào ngực ông: "Cha!"
Khúc Xuân Thu vòng tay ôm chặt con gái thân yêu của mình, ý cười không giấu được tràn ra khỏi đáy mắt: "Lúc vi phụ đi, con mới tròn mười bốn, vi phụ làm một giấc mộng bế quan thôi mà con đã trưởng thành thành một đại cô nương rồi."
Mắt Khúc Duyệt cay cay, nước mắt chực rơi.
Hai mắt Khúc Xuân Thu cũng dần long lanh, nuôi năm thằng con trai, mãi mới có được một cô con gái, ông yêu thương như tâm can bảo bối, lúc đi bế quan, nàng là điều ông lo lắng nhất. Ông chưa từng nghĩ sẽ có ngày còn sống gặp lại nàng, bởi mệnh kiếp trong tam kiếp Hợp Đạo ắt không thể tránh thoát nổi.
Trước khi nước mắt Khúc Duyệt kịp chảy xuống, Khúc Xuân Thu nói: "Nếu nói đâu là khác biệt lớn nhất thì lúc vi phụ rời đi, một cánh tay đã có thể ôm trọn con rồi, nhưng giờ một tay ôm không hết được."
Hả, có ý gì đây?
Nói nàng béo lên à?
Tâm tình sau cửu biệt trùng phùng của Khúc Duyệt bị dội ngược trở lại, tránh khỏi ngực ông, ngẩng đầu trừng mắt liếc ông một cái: "Ngày nào đó Học Viện Dị Nhân có môn dạy người làm thế nào gây mất hứng, cha là giáo viên thích hợp nhất!"
Khúc Xuân Thu ha ha cười lớn lại ôm nàng vào trong lòng.
Cửu Hoang đứng đằng xa cẩn thận đánh giá Khúc Xuân Thu. Trước đây hắn muốn học theo Khúc Đường, mà nay tựa hồ phải đổi thành Khúc Xuân Thu. Hắn mơ hồ cảm thấy Khúc Đường rất giống Khúc Xuân Thu, nhưng vẻ đẹp của Khúc Đường hiện ở hình, mà Khúc Xuân Thu nằm ở cốt.
Cửu Hoang cân nhắc một hồi, kết luận hắn hiện tại tiếp tục học tập theo Khúc Đường vẫn tốt hơn.
Đương lúc suy tư, cảm nhận được một ánh mắt "độc ác" bắn tới, Cửu Hoang nhìn qua liền bắt gặp cái nhìn chết chóc của Huyễn Ba đang nằm trên khuyên tai của Khúc Duyệt. Chẳng hiểu mình đã đắc tội hắn lúc nào, ánh mắt Cửu Hoang đầy khó hiểu.
Đại tác phẩm tâm huyết bị đạp hư thành cặn bã, Huyễn Ba nhìn thấy Cửu Hoang liền tức tối, lại không muốn quấy rầy cha con Khúc Duyệt đoàn viên nên truyền âm: "Hở một tí là tự sát, ngươi thật làm xấu mặt tà tu!"
Vốn định làm bài thơ mắng hắn, nhưng nghĩ lại hắn cũng chẳng đắc tội với mình, Huyễn Ba chỉ đành trừng mắt, thân thể từ từ trầm xuống biển, lát nữa mắng hắn sau.
Nhưng vẫn giận không kìm được, đá nước một cái.
Một dòng nước bay ra khỏi khuyên tai hướng về phía Cửu Hoang. Cửu Hoang vung chưởng, khói độc ngưng tụ thành khiên chắn. Tiếng va chạm ràn rạt.
Động tĩnh này khiến Khúc Duyệt quay đầu, nhớ ra nên giới thiệu hắn: "Rau Hẹ, mau tới đây gặp cha ta."
Khúc Xuân Thu nói: "Không cần, mắt ta rất tốt, có thể nhìn thấy hắn."
Cửu Hoang vừa nâng bước liền dừng lại, đang định mở miệng lại nghe Khúc Xuân Thu nói: "Ngươi không cần nói chuyện với ta."
Cửu Hoang đành ngậm miệng.
Khúc Xuân Thu liếc nhìn nhà cửa bên kia, Ôn Tử Ngọ muốn tiểu tà tu này đến chọc giận mình nên cũng quá coi trọng hắn.
Quay đầu lại thấy Khúc Duyệt cau mày, ông truyền âm: "Con gái, nói thật, ta rất hài lòng với biểu hiện của tiểu tử này trong mộng, ta cũng biết con sẽ cảm động. Nhưng cảm động đôi khi dẫn tới ảo giác. Ta sợ khi phần cảm động này qua đi, con sẽ hối hận, cho nên đã ngăn không để con nhất thời xúc động nói lung tung. Ta đang nghĩ cho hắn đấy."
Đây là lời chân thành của ông.
Khúc Duyệt ôm cánh tay Khúc Xuân Thu, cằm gác trên vai ông, hàng mi dài nhấp nháy: "Cha, con là người dễ xúc động nhất thời sao?"
Nàng thật sự không xúc động nhất thời, nói theo khoa học thì đây có lẽ là thay đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất nhỉ?
Ngay từ lúc Khúc Duyệt đi nằm vùng bên cạnh Cửu Hoang, phần tình cảm này đã bắt đầu nảy mầm trong lòng nàng. Dù sao khi đó nàng mới mười bốn mười lăm tuổi, cái tuổi bắt đầu biết yêu, ở cạnh một nam nhân trên núi hoang suốt gần ba năm, được hắn tỉ mỉ chăm sóc và yêu thương, nàng không phải tảng đá, không thể không động tâm.
Vậy nên nàng mới thường xuyên quản hắn, sửa đúng cách nhìn cho hắn, nói trắng ra là, có ý đồ cải biến hắn phù hợp với cách nhìn của bản thân nàng.
Nhưng rồi chuyện bắt giữ hắn xảy ra, những áy náy và sợ hãi lấn át, dẫn tới nàng chỉ biết Cửu Hoang rất đặc biệt đối với nàng mà không xác định được lòng mình.
Hiện giờ nàng đã rất rõ ràng.
"Sư đệ!" Ôn Tử Ngọ cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con, từ trong phòng đi ra, dưới nách kẹp một cuộn tranh, "Điểm Tinh Nhai của ta cũng không an toàn, ngươi nghỉ ngơi một chút rồi lại nhập vào trong tranh đi, ta đưa ngươi đi U Tuyền Giới."
Khúc Xuân Thu chắp tay với ông: "Đa tạ đại sư huynh, nhưng không cần phiền huynh nữa."
Ôn Tử Ngọ đi đến dưới tàng cây, ngồi xuống sau họa án của mình: "Miễn nói lời khách khí đi. Ngươi lựa chọn không bế quan nữa, còn không phải vì muốn sau khi vượt qua lôi kiếp, đến đây tìm ta giúp ngươi vượt qua mệnh kiếp sao?"
"Đúng vậy." Khúc Xuân Thu đi đến đối diện ông, khoanh chân ngồi xuống, "Nhưng hiện tại, có một nơi ẩn thân tốt hơn U Tuyền Giới."
Ôn Tử Ngọ hơi giật mình: "Có nơi không bị Thiên Đạo ảnh hưởng tốt hơn U Tuyền Giới sao?"
Khúc Xuân Thu gật đầu: "Ma chủng."
Ôn Tử Ngọ hiển nhiên chưa từng nghe qua: "Đó là nơi nào?"
Khúc Xuân Thu liền giải thích, nghe xong Ôn Tử Ngọ trầm ngâm một lúc mới nói: "Tông Quyền đã vào ma chủng, e là không giấu ma chủng ở Thiên Nhân Cảnh được rồi. Đại họa sẽ tới, ngươi vào đó tránh cũng không phải việc làm sáng suốt đâu."
Khúc Duyệt đứng ngay phía sau Khúc Xuân Thu nên Ôn Tử Ngọ không nói tiếp.
Lúc bế quan, sở dĩ Khúc Xuân Thu có thể xem nhẹ sống chết là bởi đã chuẩn bị tâm thái, từ khi được lão tổ Kỳ Môn dẫn dắt nhập đạo, đã bắt đầu xây dựng tâm thái này cho mình.
Ông từ quỷ tu thành người, tuy không khác gì người, nhưng bản chất vẫn là quỷ tu. Quỷ không thể hợp đạo, cho dù ông không vì Khúc Duyệt mà bỏ lỡ thời cơ hợp đạo, thứ ông phải đối mặt chắc chắn vẫn là tử cục.
Khúc Xuân Thu cười nhẹ: "Đây là nội tử vì ta mà đề nghị."
Nội tử: vợ, ý Khúc Xuân Thu nói rằng Hàn Lộ suy nghĩ cho ông nên mới đề nghị ông ẩn vào ma chủng và đưa nó đến Thiên Nhân Cảnh.
Ôn Tử Ngọ gật đầu: "Nếu là đệ muội nói thì làm vậy đi."
Khúc Xuân Thu: "Còn Thiên Ma trùng trong tâm mạch của A Duyệt..."
Ôn Tử Ngọ nói: "Mới đầu ta không biết nó là con gái của Hàn Lộ, giờ biết rồi thì việc này dễ thôi."
Khúc Xuân Thu híp mắt nhìn: "Đại sư huynh, huynh nên gọi là đệ muội."
Ôn Tử Ngọ đẩy mắt kính, nhìn lại Khúc Xuân Thu qua lớp kính: "Ta sẽ tận hết sức lực giúp con gái Hàn Lộ trị liệu, còn nếu là con gái đệ muội thì phải xem tâm tình của ta đã."
Khúc Xuân Thu im lặng.
Ánh mắt hai người gợn sóng.
Khúc Duyệt chớp chớp mắt, chà, hình như có chuyện cũ gì ở đây.
Nhưng hai sư huynh đệ không nói chuyện nữa, hẳn đã chuyển sang mật ngữ.
Khúc Duyệt đứng trong chốc lát, cảm giác không khí kỳ quái nên lui ra sau hai bước, lại lui thêm hai bước, xoay người đi về phía bờ vực.
...
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Cửu Hoang rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ngồi chỗ vách núi gần bờ vực tạo hình linh kiện pháp bảo.
Khúc Duyệt đi đến ngồi xuống cạnh hắn, gió thổi qua, váy đỏ bay lên, nàng dùng tay đè lại: "Chàng đang làm gì đấy?"
Cửu Hoang liền đáp: "Dây xích núi, cái dây cũ đã bị Lục Thiên chém đứt, ta phải làm lại cái mới để kéo khoáng thạch về cho Diệp Thừa Tích. Khi nào xong, ta sẽ làm cánh thiên nhân cho nàng."
Khúc Duyệt mỉm cười: "Không gấp đâu, chàng có thể khắc cho ta một bức tượng trước được không?"
Cửu Hoang ngừng động tác: "Tượng?"
Khúc Duyệt cười nói: "Ta nghe Huyễn Ba nói, trong mơ chàng từng làm tượng gỗ của chính mình để lại cho ta. Bây giờ ta muốn chàng thật sự làm một cái tặng cho ta."
Cửu Hoang suy nghĩ cẩn thận, lúc đó hắn quyết định tự sát nên muốn để lại cho nàng làm kỷ niệm thôi, hắn hỏi: "Lục Nương, nàng muốn tượng của ta để làm gì?"
Khúc Duyệt không đáp, thúc giục: "Chàng cứ làm là được."
Cửu Hoang thầm hốt hoảng, không dám đồng ý ngay, nhớ đến lời của Huyễn Ba, hoài nghi có phải nàng bất mãn hắn hở tí là tự sát nên muốn đuổi hắn đi.
Khúc Duyệt nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc bất an của hắn, thầm cười trộm, ngoài miệng trêu ghẹo: "Ta để dành sau này nếu chàng chọc ta giận, ta sẽ lấy kim đâm tượng của chàng cho hả giận."
Cửu Hoang nói ngay: "Sẽ không đâu, ta sẽ không chọc giận nàng, với lại tượng gỗ ta làm nàng dùng kim đâm không thủng được đâu."
"Bây giờ chàng làm ta giận rồi đấy!" Khúc Duyệt nói, "Ta bảo chàng làm thì làm đi, nói nhiều như vậy làm gì?"
"Làm, ta làm ngay." Cửu Hoang thấy nàng nghiêm mặt, lập tức lấy từ vòng trữ vật ra một khối gỗ Ngưng Hương.
Khúc Duyệt cười mãn nguyện, cảm thấy mệt nên nàng nằm xuống. Ngủ một lát, lúc ngồi dậy Cửu Hoang đã khắc gần xong.
Khúc Duyệt nhìn một hồi, mày hơi nhíu: "Rau Hẹ, chàng khắc ai vậy?"
Ăn vận nho nhã, thấy rõ là trang phục của cha nàng, chỉ có đường nét gương mặt là của chính Cửu Hoang.
Hắn kề sát tượng gỗ vào mặt mình, so sánh cho nàng xem: "Ta."
Khúc Duyệt nghẹn lời đến cực độ, khảy khảy tóc dài màu khói hơi rối của hắn, lại giật giật quần áo vải thô cũ kỹ rách nát của hắn, nhướng mày hỏi: "Chàng sao?"
Cửu Hoang xấu hổ hơi mím môi, quần áo Diệp Thừa Tích cho đã mất lúc đánh Lục Thiên, biết vậy hắn đã gói ghém thêm vài bộ đồ mới trong vòng tay rồi. Bây giờ Khúc Duyệt đòi gấp, hắn đành dựa vào tưởng tượng mà khắc cho mình pho tượng có thể diện một chút. Đáng tiếc chẳng tưởng tượng ra được, chỉ có thể lấy Khúc Xuân Thu làm mẫu.
Khúc Duyệt giật lấy bức tượng sắp hoàn thành, ném ra xa. Nó vẽ thành một đường cong trong không trung rồi rơi thẳng xuống vực.
Nàng nói: "Khắc một cái khác, cứ theo dáng vẻ hiện tại của chàng ấy."
Cửu Hoang tiếc vô cùng, đó là mảnh vụn của cây Ngưng Hương còn sót lại. Thu hồi ánh mắt, hắn lấy khối gỗ khác kém hơn ra, bắt đầu khắc.
Khúc Duyệt bất mãn nói: "Chàng đừng so sánh với người khác, ta đã bao giờ ghét bỏ vì chàng không tươm tất đâu. Ta thích chàng, chàng có dáng vẻ thế nào ta cũng thích."
"Ừ." Vẫn còn đau lòng khúc gỗ Ngưng Hương, Cửu Hoang gật đầu theo bản năng.
Lát sau, bàn tay đang cầm dao khắc đột nhiên dừng lại.
- -- ---
Tác giả có lời muốn nói: Thành rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.