Thần Khúc

Chương 167

Kiều Gia Tiểu Kiều

31/12/2023

Giọng điệu Tông Quyền không nhanh không chậm lộ ra đôi phần uể oải và bất đắc dĩ.

Tuyết Lí Hồng đột nhiên phản ứng: "Khúc nha đầu, sao ngươi tới nhanh như vậy?"

Khúc Duyệt: "Lúc Tông tiền bối phá ma chủng mà ra, Quân tiền bối cảm giác được."

Tuyết Lí Hồng: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Lần trước đã thử, Khúc Duyệt ra khỏi khu vực rong rêu cũng bị đóng băng, không thể nào khiêng bọn họ đi được. Tuyết Lí Hồng càng không có năng lực phá băng lần thứ hai.

"Dễ thôi." Một lần ngã một lần khôn, Khúc Duyệt đã chuẩn bị trước, nàng lấy từ vòng trữ vật ra một trục quấn dây kim loại thể tự thu dây.

Tông Quyền hỏi: "Đây là pháp bảo gì?"

Tuyết Lí Hồng cũng không nhận ra nó là thứ gì: "Dưới đáy thần khí, pháp bảo tầm thường e là không phát huy công dụng đâu."

Khúc Duyệt ngồi thụp xuống trong mớ rong rêu: "Chẳng phải pháp bảo gì, chỉ là vật liệu tổng hợp có khả năng chịu nhiệt độ cực thấp thôi. Không có chút pháp lực nào, thần khí không phát hiện được."

Tuyết Lí Hồng hiểu ra: "Ngươi tính kết dây này thành thòng lọng, cột bọn ta lại rồi kéo đi à?"

"Khó!" Tông Quyền từng được chứng kiến đồ vật kỳ lạ cổ quái từ tay nàng, nhưng hai người hắn cách Khúc Duyệt tận hai mươi mấy trượng, nếu nàng dùng pháp lực ném qua, pháp lực sẽ bị nước ao dần triệt tiêu trên đường đến chỗ bọn họ.

Nhưng Khúc Duyệt không định sử dụng ngay cuộn dây này, nàng tiếp tục lôi ra từ vòng tay một chiếc nỏ cơ khí cao bằng một người, trên nỏ đã lắp sẵn một mũi tên. Phía đuôi mũi tên có đục lỗ, Khúc Duyệt xỏ dây từ cuộn dây kia vào, sau đó dùng cả hai tay nâng nỏ lên, cố hết sức nhắm thẳng vào Tuyết Lí Hồng.

Tay hai người họ cột vào nhau, chỉ cần bắt được một trong hai.

"Khoan đã!" Tông Quyền chợt lên tiếng.

"Bộ phận kỹ thuật của chúng ta đã kiểm tra, hẳn không vấn đề gì." Mấy ngày trước Khúc Duyệt đã đến đây một chuyến, thò tay ra khỏi đám rong rêu, nửa cánh tay kết băng, sau đó trở về Bộ cẩn thận kiểm tra một phen.

Tông Quyền tin tưởng uy lực "vũ khí" trong tay nàng, nhưng cũng vì tin tưởng hắn mới bảo dừng: "Băng của ta dày, để ta đi."

Hắn sợ mũi tên này cắm sâu vào băng, đâm vào da thịt, Tuyết Lí Hồng lại thích lải nhải dài dòng, sẽ đổ thừa tại hắn, hắn không cách gì cãi lại.

Tuyết Lí Hồng kinh ngạc, vội nói: "Không tồi, hắn da dày, ngươi bắn hắn đi."

Khúc Duyệt cười khẽ, không giải thích, dùng kính ngắm nhắm chuẩn Tông Quyền, bắn về phía bả vai hắn.

Vút---!

Mũi tên kéo theo dây kim loại bay ra, lúc sắp chạm vào mặt băng đột nhiên biến đổi hình dạng, trở thành một giác hút.

"Đây còn không phải pháp lực sao?" Tông Quyền thấy rõ ràng mũi tên biến hình.

"Đương nhiên không phải." Khúc Duyệt giơ lên nút bấm trên tay, "Là vãn bối điều khiển."

Tiếp đó nàng bấm nút trên trục dây kim loại, cuộn dây nhanh chóng thu lại, kéo theo hai khối băng đến bên cạnh nàng, tiến vào khu vực rong rêu.

"Vãn bối đưa hai vị quay về." Khúc Duyệt rút ra một sợi dây khác, cột hai tảng băng lại.

Giọng Tông Quyền vô cùng quẫn bách: "Không giải phong cho bọn ta trước sao?"

Trở về thế này quá mất mặt.

Khúc Duyệt xòe tay: "Đã thử rồi, dưới đáy ao, mồi lửa hay cái gì tương tự có thể làm tan băng đều vô dụng, băng cực kỳ rắn chắc, vãn bối không phá nổi."

Chủ yếu là sau khi rời khỏi đây tự bọn họ có thể giải phong, nàng hà tất lãng phí thời gian.

Không đợi Tông Quyền nói tiếp, Khúc Duyệt đưa bọn họ ra khỏi Băng Ngọc Trì, đi vào bên trong tỳ bà.

Chỉ thiên nhân thuần huyết mới có thể sử dụng Cửa Di Động, song Tông Quyền không biết nơi này có cửa nên không nghi ngờ thân phận của Khúc Duyệt. Huống chi Bộ Đặc Biệt Hoa Hạ của Khúc Duyệt đã trở thành "Tổ chức thần bí" trong mắt Tông Quyền, dù làm gì hắn cũng thấy bình thường.

- -- ---

Phía trên Băng Ngọc Trì.

Sao lại thế này?

Phong Hòe đột nhiên không cảm nhận được khí tức thiên nhân nữa.

Sau khi thoát ra khỏi thân xác Câu Lê, lão tìm một thân thể khác nhập vào rồi ngồi đây chờ đợi Tông Quyền. Lão muốn luyện hóa hắn thành Thiên Ma, rồi hấp thu hắn.

Phong Hòe đi đến cạnh ao, thả thần thức xuống quan sát, thầm nghĩ người trong ma chủng lại cứu hắn về lần nữa chăng, không nhanh như vậy chứ?

Đột nhiên, một giọng cao vút lảnh lót truyền vào: "Người trong sơn động nghe đây! Đây là Cục trưởng Cục Kỹ thuật của Bộ Đặc Biệt Hoa Hạ, Lục Điền, phù khí sư mạnh nhất Hoa Hạ. Hiện tại ông đang bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng! Chúng tôi sẽ xem như ông tự thú và sẽ thỉnh cầu khoan hồng với tòa án, bằng không chúng tôi sẽ áp dụng vũ lực!"

Đầu mày Phong Hòe nhăn tít lại, nghe một hồi cũng không hiểu một mớ vô nghĩa người ngoài kia đang nói là có ý gì, chỉ cảm thấy vô ngữ.

Đang chuẩn bị giết ra ngoài bắt tên kia câm miệng, may sao lão chợt phát hiện, hồn thể và thân xác mình đang không ngừng chia tách.

Giọng nói kia tiếp tục vang lên: "Người trong sơn động nghe đây, toàn bộ nơi này đã bị chúng tôi bao vây bằng nam châm được thiết kế đặc biệt nhắm vào hồn thể. Phải, loại nam châm này của chúng tôi có tên là Đá Tiêu Hồn, bảo đảm ông sẽ tiêu hồn thực cốt*!"



Tiêu hồn thực cốt: nghĩa đen là hồn phách tan rã (tiêu hồn) và xương cốt bị bào mòn (thực cốt). Lục Điền nói cụm từ này theo nghĩa đen, tuy nhiên điểm hài hước là, Đá Tiêu Hồn ở hiện đại chính là cách gọi của thuốc kích thích/thuốc lắc và cụm từ "tiêu hồn thực cốt" luôn được hiểu với nghĩa bóng là cảm giác sung sướng đê mê khi hoan ái hay dùng chất kích thích.

- -- ---

Khúc Duyệt mang theo người ra khỏi đàn tỳ bà hiện vẫn còn đặt trong viện của Quân Chấp.

Động tác của Khúc Tống cực nhanh, rút hai lá hỏa phù dán lên từng tượng băng. Băng nhanh chóng tan, lộ ra hai người ướt lướt thướt từ đầu đến chân.

Quân Chấp đưa trả đàn tỳ bà lại cho Khúc Duyệt, cười nói: "Hai vị tiền bối ra đi thật nhanh, về cũng nhanh thật."

Tuyết Lí Hồng vuốt mớ tóc ướt đẫm trên trán, rốt cuộc có thể trợn mắt: "Ta đã biết sẽ có kết quả này mà."

Nàng không thèm phí tâm tư nghĩ đến những nguy hiểm sẽ gặp phải khi ra khỏi nơi này, cho dù có nghĩ nàng cũng không đi nhắc nhở Tông Quyền làm gì nữa.

Hắt hơi một cái, Tuyết Lí Hồng xoay người đi vào nhà, chuẩn bị tắm nước nóng để xua tan khí lạnh.

Tông Quyền liếc nhìn vũng nước trên mặt đất, quai hàm căng thẳng, nhìn về phía Khúc Duyệt: "Ma chủng bị ném vào Băng Ngọc Trì, chẳng phải chúng ta sẽ không ra được sao?"

Khúc Duyệt lừa hắn: "Phong Hòe sẽ không canh giữ mãi bên ao đâu. Nhị Ca của vãn bối đã phái người theo dõi lão, sau khi lão đi, chúng ta sẽ ra tay vớt ma chủng ra ngoài. Đến lúc đó ngài ra ngoài cũng không muộn."

"Cũng đành như vậy." Trải qua trận giáo huấn huyết lệ vừa rồi, tâm trạng Tông Quyền lúc này cực chán nản, thôi không vùng vẫy đấu tranh nữa, hắn chắp tay với Quân Chấp, "Không còn cách nào khác đành tạm thời trú ở đây, quấy rầy Quân huynh."

"Khách khí!" Quân Chấp tươi cười chân thành đến khó tả, chỉ mong hắn ở lại cả đời.

Tông Quyền lại chắp tay với Khúc Tống: "Cũng làm phiền Khúc tiểu huynh đệ."

Vai vế của Tông Quyền ngang hàng với Hàn Lộ, Khúc Tống đương nhiên cung kính: "Tông tiền bối khách khí."

Khúc Tống và Khúc Duyệt đi ra, quay về viện của mình bên cạnh.

Quân Chấp đuổi theo tiễn bọn họ, trong lòng vẫn còn nghi vấn: "Tiên sinh thế nhưng đưa bọn họ quay về."

Khúc Duyệt kiệt sức vô cùng nên uống đan dược bồi bổ, nàng vô tư hào phóng đổ đan dược thượng phẩm vào miệng như không cần tiền: "Bằng không?"

Quân Chấp phỏng đoán: "Ta tưởng mọi người lập Truyền Tống Trận thông giữa Thiên La Tháp và Châu Long Nha..."

Dùng Tông Quyền làm mồi dụ Phong Hòe luôn lẩn trốn trong tối ra ngoài. Khi Phong Hòe chạy ra chế giễu Tông Quyền liền để lộ bản thân và bị người của Bộ Đặc Biệt bắt lại. Tông Quyền sau khi rời khỏi đáy ao sẽ đi vào Thiên La Tháp, rồi theo Truyền Tống Trận đến Châu Long Nha, giết Phong Hòe không kịp trở tay.

Hai bút cùng vẽ*, Phong Hòe có chạy đằng trời.

Hai bút cùng vẽ: chỉ hai việc cùng xảy ra đồng thời.

"Chúng ta quả có nghĩ tới cách này, nhưng nếu Tông Quyền đến đó chưa chắc đã hai bút cùng vẽ, rất có thể sẽ làm hỏng việc của chúng ta." Khúc Duyệt cất bình thuốc vào, "Hơn nữa, Tông tiền bối tạm thời không thể rời khỏi ma chủng."

Khúc Xuân Thu đang bế quan nơi này vượt qua mệnh kiếp, Tông Quyền cực kỳ thích hợp ở lại nơi này làm người bảo vệ.

Nhưng rất ít người được biết Khúc Xuân Thu tới đây bế quan, Khúc Duyệt chớp mắt: "Để Tông tiền bối ở đây một thời gian, liên tục tiếp nhận ân tình của chúng ta, sau lại để ngài ấy tiếp xúc thường xuyên với mấy cô nương khả ái trong học viện chúng ta, từ từ bồi dưỡng cảm tình. Đối với sinh tử tồn vong của ma chủng vô cùng có lợi, ngài thấy sao?"

Quân Chấp nao nao, mím môi cười: "Đã hiểu."

- -- ---

Quay lại viện của mình, đi vào phòng.

Khúc Tống bậc lửa đốt bùa: "Lục Điền, bắt được chưa?"

Bùa chú đối diện: "Cậu nói nhẹ nhàng nhỉ, cậu qua đây mà bắt, lão là Thiên Ma linh sống hơn hai ngàn năm đấy."

Khúc Tống nói: "Đừng tiếc dùng bảo vật."

Bùa chú đối diện rít gào: "Cậu biết đã đổ bao nhiêu tiền vào rồi không hả?"

Khúc Tống bình tĩnh: "Không biết, dù sao không phải tiền của tôi."

Bùa chú đối diện:...

- -- ---

Khúc Duyệt vốn định theo Khúc Tống vào nhà cùng theo dõi tiến triển.

Nhưng lúc đi ngang phòng Giang Thiện Duy, tiếng mở cửa kẽo kẹt khiến nàng dừng bước.

Khúc Duyệt ngừng bên ngoài cửa sổ, từ đó nhìn cậu: "Tiểu Duy, sao rồi?"

Mấy ngày này tâm trạng Giang Thiện Duy kỳ quặc, suốt ngày mơ màng, hay nổi nóng bực bội, Khúc Duyệt tìm cậu nói chuyện vài lần nhưng cậu im lặng không hé răng.

Chi Kỳ cho nàng biết chuyện bắt đầu từ một cơn ác mộng.

Giang Thiện Duy ngơ ngác ôm gối trong tay, vành mắt hồng hồng truyền âm cho nàng: "Sư tỷ, tỷ có thế giúp ta cứu ông nội không?"



Lão tổ Giang gia?

Khúc Duyệt nhíu mày: "Làm sao?"

Giang Thiện Duy nghẹn ngào: "Ta chưa từng cho sư tỷ biết, trong giấc mơ về tương lai của ta, sư tỷ vốn là thê tử của ta...

Khúc Duyệt sững sờ tại chỗ, sau khi lấy lại tinh thần, nàng yên lặng nghe cậu kể hết.

"Mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn độc ác tính ăn luôn đệ đệ. Chỉ cần có thể cứu ông nội..." Giang Thiện Duy cúi đầu hổ thẹn, "Sư tỷ không cần mắng, ta chỉ nghĩ một chút thôi rồi lập tức từ bỏ ý tưởng đó."

Khúc Duyệt sao đành lòng mắng cậu, cẩn thận dò hỏi: "Vậy bây giờ thì sao? Cậu nghĩ thế nào?"

"Ta vẫn quyết định không làm gì cả, bởi vì ta biết lựa chọn lúc trước của ta là chính xác, dù ông nội hợp đạo thất bại cũng sẽ không trách ta." Giang Thiện Duy vươn tay ra ngoài cửa sổ túm lấy tay áo Khúc Duyệt, "Ta chỉ nói với sư tỷ, hi vọng tỷ có thể giúp ta."

Cậu đã nghĩ thông suốt, trên đường vận mệnh này tuy cậu vẫn vô dụng như cũ nhưng vẫn có thể nhờ người có năng lực tới giúp đỡ.

An tâm làm tiểu đệ, trời sập giao cho đại tỷ.

Nhận ra trong mắt Giang Thiện Duy chất chứa bao nhiêu mong đợi và tín nhiệm, Khúc Duyệt hỏi: "Cậu có biết ông nội cậu bế quan nơi nào không?"

Hỏi cũng như không, lúc trước Giang Thiện Duy còn không biết chuyện Giang Đàn bế quan hợp đạo.

Vì thế không đợi cậu trả lời, Khúc Duyệt nói: "Để ta bàn bạc với Nhị Ca ta một chút, cậu đừng hoảng loạn."

Giang Thiện Duy ra sức gật đầu: "Đa tạ sư tỷ."

- -- ---

"Ta không biết." Nghe Khúc Duyệt nói xong Khúc Tống cau mày, "Nơi bế quan hợp đạo sao dễ dàng nói cho người khác biết được?"

"Có lẽ cha biết." Khúc Duyệt nói.

"Nhưng phụ thân đang trong trăm ngày vượt mệnh kiếp, tốt nhất không nên hỏi ông ấy." Khúc Tống tỏ ra ưu tư, "Tiểu Muội, đây có thể chính là mệnh kiếp của phụ thân. Nếu phụ thân biết Giang bá phụ gặp nguy hiểm, e là không chịu ở yên trong ma chủng mà lập tức muốn ra ngoài."

Khúc Duyệt cũng nghĩ vậy: "Nhưng chúng ta không thể mặc kệ."

Quả thật bất luận xuất phát từ lập trường nào đều không thể ngồi yên nhìn. Khúc Tống trầm ngâm thật lâu sau vẫn lấy ra hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên.

Đang định thi pháp thì Khúc Duyệt đột nhiên đè lại: "Không cần, muội nghĩ muội đã biết ở đâu rồi."

Khúc Tống: "Sao?"

Khúc Duyệt: "Thiên Sát Tinh Đảo ở Túc Nguyệt Giới."

Ở đó ma vật khắp nơi, dị thường hung hiểm, so với Châu Nam Man thuộc vào hàng sư phụ. Nơi bế quan hợp đạo hơn phân nửa đều sẽ lựa chọn loại địa phương này vì không dễ bị Thiên Đạo phát hiện.

"Quả là nơi thích hợp nhưng trong Tam Thiên Thế Giới nơi tương tự như vậy nhiều không kể xiết." Khúc Tống không hiểu vì sao Khúc Duyệt lại chỉ nơi này.

Nàng giải thích: " Hình Ngạn, vị thiếu chủ tộc Thiên Võ kia vừa hạ phàm tìm Tông Quyền đúng không? Hồi trước, sau khi giúp cha thoát khỏi lôi kiếp, muội nghe lời mẹ dặn đã chỉ đại cho hắn một chỗ để đi càn quét, đó chính là Thiên Sát Tinh Đảo của Túc Nguyệt Giới."

Khúc Duyệt đã từng đến đó, tuy chỉ vòng quanh bên ngoài nhưng vẫn lưu lại cho nàng ấn tượng rất lớn.

Khúc Tống sửng sốt: "Ý muội là tai họa này của Giang bá phụ có thể do Hình Ngạn đưa đến?"

Khúc Duyệt hỏi: "Khả năng này rất lớn không phải sao?"

Dựa theo đường vận mệnh trong mơ của Giang Thiện Duy, cậu ta ăn Chi Kỳ còn nàng bị Hình Ngạn bức hôn và Giang Đàn hợp đạo thành công. Hiện giờ hai anh em Giang Thiện Duy và Chi Kỳ hòa thuận, nàng và Hình Ngạn lệch hướng còn Giang Đàn hợp đạo thất bại.

Ngòi nổ kích phát mọi chuyện có lẽ chính là Hình Ngạn.

Khúc Tống càng nghĩ càng thấy có khả năng này: "Vậy ta phái người tới đó, muội không cần nhúng tay."

Khúc Duyệt lắc đầu: "Nếu muội không đi e là Giang bá phụ không qua được kiếp nạn này."

Khúc Tống xoa xoa ngón tay, hiếm khi do dự: "Nhưng muội có nghĩ tới chưa, nếu muội dính dáng đến Hình Ngạn rất có thể sẽ xảy ra phiền phức..."

Đôi mắt đen của Khúc Duyệt mở to nhìn hắn ý tứ là: chớ lòng vòng, nói ngay có cứu Giang bá phụ hay không?

Giọng Khúc Tống yếu dần, cuối cùng hạ quyết tâm, gật đầu nói: "Đi đi!"

"Chính huynh nói đấy nhé! Sau này đừng có méc cha, nói muội tùy hứng làm bậy nha." Khúc Duyệt chỉ chỉ hắn rồi đi ra ngoài.

Vừa đi vừa lấy ra người gỗ nhỏ nâng trong lòng bàn tay.

Chỉ chốc lát sau người gỗ liền sống lại: "Lục Nương!"

Khúc Duyệt nói: "Chàng chờ ta ở Thiên La Tháp rồi cùng ta đến một nơi nhé!"

- -- ---

Tác giả có lời muốn nói: xin mọi người thông cảm, ngày mai ko có chương mới, ta... viêm dạ dày cấp tính nhập viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook