Chương 56: Oan nghiệt khí
Kiều Gia Tiểu Kiều
10/01/2023
Trên không trung chỗ Khúc Duyệt đứng, phòng tuyến của các trưởng lão học viện sắp sụp đổ.
Ngại khí độc của kẻ tà tu kia sẽ làm ô nhiễm kiếm của mình, thêm nữa bọn họ đông người vây đánh một mình hắn, còn có Vi Tam Tuyệt ở đây nên các trưởng lão nghĩ không cần xuất kiếm bản mệnh. Nhưng hóa ra suy nghĩ đó hết sức sai lầm, người kia có thể hấp thu sức mạnh của họ, càng nhiều người đánh hắn, hắn càng hấp thu được nhiều. Lúc ý thức được điểm này, đã không thể bắt hắn được nữa rồi. Cuối cùng, chỉ có thể lập thành một kiếm trận, trấn áp hắn ở bên trong, nhìn hắn đấu cùng Vi Tam Tuyệt.
Vi Tam Tuyệt cấp chín, kẻ tà tu kia cấp tám. Vi Tam Tuyệt ở trên hắn một bậc, nhưng cũng không dễ dàng bắt được hắn. Kéo càng lâu, càng khó bắt.
Chúng trưởng lão chưa từng gặp công pháp quái dị thế này, không có cách nào bắt được hắn, thấy trời dần sáng trong lòng tràn đầy bất an. Có người còn định hỏi Cư Bất Khuất nên chăng phát tín hiệu hướng nước láng giềng xin trợ giúp.
Một câu của Khúc Duyệt vang lên thật giống như tiếng trời.
Chỉ thấy tên tà tu kia bỗng nhiên khựng lại, bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy rõ chất độc màu lục thẫm quanh thân hắn nhanh chóng chảy trở về. Hắn thu thế, khí tức bất định, dường như đang phân biệt điều gì đó.
Đậu trưởng lão vì bị thương không tham gia bày trận, chỉ đứng bên ngoài quan chiến, nhìn thấy vậy liền tận dụng kiếm thế của Vi Tam Tuyệt, nhẹ nhàng rút ra bản mệnh kiếm lén lút tấn công từ bên hông.
Keng một tiếng. Kiếm bản mệnh bị chặn xuống.
Đậu trưởng lão bực bội nhìn qua, thấy là Quân Chấp bị thương còn trầm trọng hơn mình liền nuốt xuống hỏa khí.
Sau khi Cửu Hoang chặn một kiếm của Vi Tam Tuyệt, động tác dần dần chậm hơn, nhưng không quay đầu nhìn Khúc Duyệt mà ngược lại càng thêm tập trung cảnh giác đối kháng với Vi Tam Tuyệt.
Vi Tam Tuyệt cảm giác được kẻ tà tu này đã tỉnh táo hơn trước, so với điên loạn đánh bừa khi nãy càng giỏi hơn. Công pháp của người này không chỉ hiếm thấy mà kinh nghiệm đối kháng cũng thuộc vào hạng nhất, chắc hẳn là một nhân vật tàn nhẫn lăn lộn trên đao thương mà ra.
Khúc Duyệt lại kêu một tiếng nữa: "Rau Hẹ, bọn họ không phải người đã bắt chàng, không phải Nhị Ca của ta, nơi này cũng không phải là..." Hai chữ "địa cầu" bị nuốt xuống, "Không phải cố hương của ta, bọn họ không có ác ý với chàng, chỉ cần dừng tay, họ sẽ không làm hại chàng."
Quân Chấp cũng đồng thời truyền âm cho Vi Tam Tuyệt: "Sư tôn, nếu Cái Thế tiền bối dừng tay, thỉnh ngài cũng dừng tay. Hắn là người có tâm phòng bị rất nặng, nếu ngài vẫn giữ sự công kích, sẽ khiến hắn càng phản ứng dữ dội hơn."
Vi Tam Tuyệt không nói một lời, nhưng khi thấy Cửu Hoang dần dần có ý dừng tay, hắn cũng dần thu thế.
— —
Trụ sở Bộ Đặc Biệt.
Sau khi Khúc Duyệt rời đi, Khúc Tống đứng dậy đi đến mật thất phong ấn ma chủng, sau mười ngày, thủy linh cổ trận dần có dấu hiệu bị phá hủy. Thiên La Tháp bên dưới trụ sở quả nhiên có quan hệ với hạt ma chủng này, có thể tăng cường sức mạnh cho nó.
Khúc Tống lấy từ vòng trữ vật ra một viên Ngọc Hồn Băng thuộc tính thủy, bắt quyết, biến viên ngọc thành một hộp bánh kem màu hồng đào, rồi bỏ ma chủng vào trong.
Cho đến nay, trừ Quân Chấp, không ai có thể thay đổi hình dạng ma chủng, cũng không thể thu vào vòng trữ vật.
Anh lại lấy một lá bùa truyền tin, đốt đi: "Đến giúp ta một chút, cho ta mượn thêm chút nhân lực, ta có nội gián."
Lá bùa đối diện im lặng một chút rồi cất tiếng: "Khúc lão nhị, Đại Thanh đã suy vong bao nhiêu năm nay rồi, có việc sao không gọi điện thoại dùm cái hả?"
Khúc Tống: "Gọi điện tốn tiền."
Lá bùa đối diện: "Thế không lẽ bùa truyền tin là gió tự nhiên thổi đến sao?"
Khúc Tống: "Ngươi cho ta mà."
Lá bùa đối diện:...
Bên kia bại trận, ngượng nghịu nói: "Được rồi, được rồi, gặp chỗ cũ."
Sáng sớm, Khúc Tống mang theo hộp bánh màu hồng nhạt bước ra khỏi văn phòng, đi thẳng ra cửa trụ sở.
"Chào bộ trưởng!"
Dọc đường đi đều có người chào, còn tò mò nhìn hộp bánh kem trong tay anh, rồi ghé vào tai nhau nói nhỏ.
"Sinh nhật của Khúc Duyệt còn chưa tới mà nhỉ?"
"Hay là bộ trưởng có bạn gái?"
"Đừng nói bộ trưởng không có khả năng có bạn gái, cho dù có, sẽ tặng bánh kem sao?"
"Ai, đúng đó, bộ trưởng của chúng ta là người thuộc trường phái thực tế, nếu tặng quà cho bạn gái nhất định sẽ đưa hai đại thiết chùy phòng thân."
— —
Cửu Hoang và Vi Tam Tuyệt dây dưa khảo nghiệm nhau thêm một hồi. Tu vi của họ quá cao, muốn lập tức thu hồi ngay không dễ dàng, ước chừng qua thêm vài canh giờ khói độc mới chạy ngược vào trong, kiếm thu trở và bao.
Cửu Hoang nói: "Ngươi rất mạnh."
Vi Tam Tuyệt nói: "Ngươi cũng không kém."
Cửu Hoang: "Ta rớt xuống một đại cảnh giới, nếu là mười mấy năm trước ngươi không phải đối thủ của ta."
Vi Tam Tuyệt giắt kiếm sau thắt lưng: "Hảo hán không nhắc đến năm xưa dũng thế nào."
Cửu Hoang xoay người bay về phía phù không đảo: "Ta không phải hảo hán, ta là Cái Thế Anh Hùng."
Vi Tam Tuyệt liếc hắn một cái, cảm thấy thà đánh nhau còn thống khoái hơn, ăn nói đưa đẩy, hừ.
Xung quanh vẫn còn kiếm trận của các trưởng lão, khi thấy Cửu Hoang sắp sửa đụng phải, mọi người nhất loạt thu tay không đợi nhắc nhở.
Lúc Cửu Hoang đáp xuống, mắt vẫn không nhìn Khúc Duyệt như cũ.
Trước khi Vi Tam Tuyệt và Cửu Hoang dừng tay, nàng đã xua tất cả mọi người đứng trên đảo đến nơi khác, lúc này trên đảo chỉ còn một mình nàng.
Tim Khúc Duyệt thật muốn nhảy ra khỏi cổ họng, run rẩy truyền âm cho Quân Chấp: "Tiền bối, xin ngài luôn sẵn sàng."
Quân Chấp dựa vào tuyết giao ở trên cao: "Một mình tiên sinh có được không?"
"Không biết, nhưng mọi người trước không cần xen vào." Khúc Duyệt ôm chặt tỳ bà, nếu tình hình có biến liền nhảy vào tỳ bà chạy trốn, "Nếu ta chạy thoát, hắn lại động thủ thì mọi người cứ động thủ."
"Được." Quân Chấp đồng ý.
Cửu Hoang quay lại viện, đi đến trước cửa phòng của Khúc Duyệt, nhưng hắn cúi đầu, vẫn không nhìn nàng.
Khúc Duyệt nắm chặt tỳ bà.
Hắn là người nàng hiểu rõ nhất trên đời này, cũng là người không hiểu nhất.
Cửu Hoang khuỵu một gối nửa ngồi xuống: "Nhường một chút."
Khúc Duyệt giật mình, nhìn xuống thấy bên chân mình có một hộp ngọc đang mở ra, bên trong có vài viên linh châu được điêu khắc thành hình hoa, trên mặt đất cũng rơi vãi rất nhiều hoa châu. Có đến mấy trăm viên, muốn nhặt hết phải mất kha khá thời gian.
Trái tim căng thẳng của Khúc Duyệt chậm rãi thả lỏng khi thấy hắn an an tĩnh tĩnh nhặt từng viên hoa châu.
Nàng lên tiếng trước: "Chàng không có lời nào muốn nói với ta sao?"
Cửu Hoang không nói gì tiếp tục nhặt hoa châu.
Nàng lại nói: "Chàng không hận ta sao?"
Tay Cửu Hoang dừng một lát, yên lặng trong thoáng chốc rồi đột nhiên đứng bật dậy, đưa tay nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của Khúc Duyệt.
"Sư tỷ!"
Khúc Duyệt đã mở lồng cách âm trên đảo. Giang Thiện Duy bị phi kiếm đưa lên trời cao, không nghe được tiếng nói chuyện, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra thì bị dọa suýt nữa ngã khỏi thân kiếm.
Cửu Hoang nhìn thẳng vào đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Khúc Duyệt: "Nàng vẫn luôn tìm cách gạt ta, là vì sợ ta tỉnh táo lại, sẽ bẻ gãy cổ nàng như thế này sao?"
Hắn nắm lấy cổ nàng nhưng không dùng sức, Khúc Duyệt vẫn có thể nói chuyện, tuy nhiên nàng im lặng.
Khúc Duyệt nhìn thẳng vào hắn, ở chung lâu đến vậy nhưng khoảnh khắc mắt đối mắt thế này ít đến thảm thương. Lần đầu tiên nhìn vào mắt nhau chính là lúc nàng cắm mũi tên Tiêu Linh Tiễn vào tim hắn.
Cửu Hoang dời mắt đi nơi khác, đầu hơi cúi như thể hắn mới là người cảm thấy có lỗi.
Buông nàng ra, hắn uốn gối nửa ngồi xuống, tiếp tục nhặt hoa châu: "Sư phụ nói không sai, trên đời này thứ giỏi lừa gạt nhất chính là con người, bí quyết để không bị lừa chính là không cần nói chuyện với bọn họ, cứ trực tiếp đánh chết."
"Thật xin lỗi." Khúc Duyệt thành khẩn xin lỗi.
"Ta không nhận." Giọng của Cửu Hoang thật nặng nề, "Ta cũng không hận nàng, bởi vì ta không nghe lời sư phụ, là ta tự chuốc lấy. Nhưng..." Ngữ khí trở nên lạnh lùng, "Những kẻ đến giết ta năm đó, ta sẽ không bỏ qua một người nào. Ta phải báo thù cho chính mình, cho cả rắn của ta nữa."
Nhắc tới việc này, Khúc Duyệt thu hồi sợ hãi, nhịn không được mà tức giận: "Bọn họ không đến giết chàng, chỉ bắt về điều tra thôi, chàng có oan ức hay không ta không biết, nhưng rắn của chàng không oan chút nào."
"Chúng nó căn bản không ăn người." Cửu Hoang vẫn lập lại câu nói cũ.
"Không ăn người thì chàng thả ra làm gì?" Khúc Duyệt cũng giống vậy, hỏi mãi một câu, "Phân nửa những con rắn non chàng mới nuôi khi đó đã ăn người rồi, chàng giải thích thế nào đây?"
Cửu Hoang trầm mặc một lát: "Ngoại trừ mấy con rắn đó, những rắn ta nuôi trước đó đều không ăn người."
Sắc mặt Khúc Duyệt càng thêm khó coi: "Nhưng rắn của chàng thật sự ăn người."
Cửu Hoang khẳng định: "Rắn của ta đã bị các người giết, không có đối chứng, ta không tin."
"Sao chàng cứ cố chấp như vậy? Nếu không có chuyện gì, ta nào bị phái đến điều tra chàng chứ? Ta đường đường là viên ngọc quý của Khúc gia, em gái của bộ trưởng Bộ Đặc Biệt, phải hao phí hai năm đến Cửu Hoang Sơn của chàng, chỉ để oan uổng chàng thôi sao?"
"Ai mà biết được."
Khúc Duyệt đỡ trán, nghiến răng tức giận: "Cái đầu này của chàng mọc ra chỉ để cho cao hơn thôi sao?"
Cửu Hoang nhích chân để nhặt hạt châu: "Chứ không lẽ lùn hơn?"
Khúc Duyệt tức đến bụng cũng đau: "Chàng có hiểu chuyện này quan trọng thế nào không? Nếu chàng thật vô tội, ta liền có lý do để nghi ngờ chính là Quả Hợp Đạo Ác kia động tay chân khiến bọn rắn làm loạn, hắn vừa tăng công lực vừa giá họa cho chàng."
Thân hình đang nhặt hoa châu của Cửu Hoang khựng lại: "Quả Hợp Đạo Ác?"
"Chính là quả tinh từng bị chàng cắn một miếng."
Khúc Duyệt giải thích lai lịch của Quả Hợp Đạo, còn giải thích chuyện vì sao hắn muốn đưa Cửu Hoang vào Thiên La Tháp, tỉ mỉ phân tích tất cả, "Thể chất của chàng thay đổi là do hắn, độc của chàng cũng thế, chàng nghĩ hắn có thể điều khiển rắn của chàng hay không?"
Cửu Hoang gật đầu: "Cũng có thể..."
Khúc Duyệt ngồi xuống, nắm cánh tay hắn: "Nhưng người thả rắn qua pháp bảo không gian để chúng đi ra thế giới khác là chàng. Cho nên ta xin chàng hãy nói cho ta biết, rốt cuộc chàng thả chúng ra để – làm – cái – gì?"
Khi nói câu cuối cùng, Khúc Duyệt gằn từng chữ.
"Ta không nói được." Cửu Hoang đã có chút dao động về việc rắn của hắn không ăn người, hắn nói thêm, "Sư môn đều phải thề, không tiết lộ cho bất kỳ ai."
Khúc Duyệt lập tức giận dỗi: "Vậy sư phụ chàng làm sao dạy chàng?"
Cửu Hoang giải thích: "Ngoại trừ đồ đệ duy nhất."
Ánh mắt Khúc Duyệt ngưng đọng một chút, rồi nàng quỳ rạp xuống đất: "Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!"
Nói xong nàng dập đầu với hắn, Cửu Hoang sửng sốt.
Như vậy, cũng đúng sao?
Không tính là vi phạm lời thề?
Không được!
Cửu Hoang cự tuyệt: "Ta không thể nhận nàng làm đồ đệ."
"Vì sao?" Khúc Duyệt khăng khăng nói: "Chàng không có đồ đệ, ta cũng không có sư phụ, tại sao không thể bái sư?"
"Bởi vì..." Cửu Hoang biết nói thế nào, vì hắn cảm thấy không đúng, làm đồ đệ thì sao còn làm thê tử được nữa đây.
Hắn lắc đầu: "Ta muốn đem công pháp của sư môn truyền ra ngoài, nàng không được."
"Cái này dễ giải quyết thôi." Khúc Duyệt đề nghị, "Sau khi chàng dạy ta công pháp xong, lại trục xuất ta khỏi sư môn, sau này chàng có thể thu đồ đệ khác. Lúc chàng lập lời thề, đâu có nói điểm này đúng không?"
"Hình như không có." Cửu Hoang cẩn thận nhớ lại, "Hình như có thể làm vậy."
"Có thể." Khúc Duyệt kiên quyết gật đầu, "Ta bảo đảm."
Sau khi suy xét một lúc, Cửu Hoang chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay hiện lên một chiếc thẻ ngọc bích, cởi bỏ phong ấn rồi đưa cho Khúc Duyệt. Nàng vội vàng nhận lấy, thả thần thức đi vào.
Đọc xong nàng vô cùng kinh ngạc, hóa ra những quái xà sư môn bọn họ nuôi thật sự không ăn người, thậm chí không ăn bất luận sinh vật nào, chúng chỉ hút oán khí của người để sống. Sau khi được thả ra ngoài, chúng sẽ tự động tìm kiếm cơ duyên, ví như oán khí của người bị oan trước khi chết, lệ khí của người hung bạo khi họ nổi giận... Sau đó, khi đám rắn trở về, họ sẽ hấp thu và chuyển hóa những oan nghiệt khí này.
Như vậy xem ra sau khi được Cửu Hoang thả ra, đám rắn đã bị Quả Hợp Đạo Ác bắt giữ, hạ một lệnh khác, biến chúng thành rắn ăn người.
Nhưng...
Khúc Duyệt không nghĩ ra: "Đám rắn non chàng mới nuôi, thậm chí có con chỉ vừa mới nở đều ăn người, là vì nguyên nhân gì?"
Tay Cửu Hoang nhặt hoa châu run rẩy một chút, hoa châu lăn khỏi tay. Hiện giờ Khúc Duyệt đã có thể dùng mắt quan sát sắc mặt hắn, trong lòng run lên, nhìn dáng vẻ này đích thị là do hắn.
Ngay lúc này, Nhất Tuyến Khiên trên tay Khúc Duyệt rung lên.
Sau khi liên kết, giọng Khúc Tống vang lên: "Muội đoán không tệ. Đã bắt được người, không phải tên Quả Hợp Đạo Ác kia, là thủ hạ của hắn, chuẩn bị thẩm vấn."
Ngại khí độc của kẻ tà tu kia sẽ làm ô nhiễm kiếm của mình, thêm nữa bọn họ đông người vây đánh một mình hắn, còn có Vi Tam Tuyệt ở đây nên các trưởng lão nghĩ không cần xuất kiếm bản mệnh. Nhưng hóa ra suy nghĩ đó hết sức sai lầm, người kia có thể hấp thu sức mạnh của họ, càng nhiều người đánh hắn, hắn càng hấp thu được nhiều. Lúc ý thức được điểm này, đã không thể bắt hắn được nữa rồi. Cuối cùng, chỉ có thể lập thành một kiếm trận, trấn áp hắn ở bên trong, nhìn hắn đấu cùng Vi Tam Tuyệt.
Vi Tam Tuyệt cấp chín, kẻ tà tu kia cấp tám. Vi Tam Tuyệt ở trên hắn một bậc, nhưng cũng không dễ dàng bắt được hắn. Kéo càng lâu, càng khó bắt.
Chúng trưởng lão chưa từng gặp công pháp quái dị thế này, không có cách nào bắt được hắn, thấy trời dần sáng trong lòng tràn đầy bất an. Có người còn định hỏi Cư Bất Khuất nên chăng phát tín hiệu hướng nước láng giềng xin trợ giúp.
Một câu của Khúc Duyệt vang lên thật giống như tiếng trời.
Chỉ thấy tên tà tu kia bỗng nhiên khựng lại, bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy rõ chất độc màu lục thẫm quanh thân hắn nhanh chóng chảy trở về. Hắn thu thế, khí tức bất định, dường như đang phân biệt điều gì đó.
Đậu trưởng lão vì bị thương không tham gia bày trận, chỉ đứng bên ngoài quan chiến, nhìn thấy vậy liền tận dụng kiếm thế của Vi Tam Tuyệt, nhẹ nhàng rút ra bản mệnh kiếm lén lút tấn công từ bên hông.
Keng một tiếng. Kiếm bản mệnh bị chặn xuống.
Đậu trưởng lão bực bội nhìn qua, thấy là Quân Chấp bị thương còn trầm trọng hơn mình liền nuốt xuống hỏa khí.
Sau khi Cửu Hoang chặn một kiếm của Vi Tam Tuyệt, động tác dần dần chậm hơn, nhưng không quay đầu nhìn Khúc Duyệt mà ngược lại càng thêm tập trung cảnh giác đối kháng với Vi Tam Tuyệt.
Vi Tam Tuyệt cảm giác được kẻ tà tu này đã tỉnh táo hơn trước, so với điên loạn đánh bừa khi nãy càng giỏi hơn. Công pháp của người này không chỉ hiếm thấy mà kinh nghiệm đối kháng cũng thuộc vào hạng nhất, chắc hẳn là một nhân vật tàn nhẫn lăn lộn trên đao thương mà ra.
Khúc Duyệt lại kêu một tiếng nữa: "Rau Hẹ, bọn họ không phải người đã bắt chàng, không phải Nhị Ca của ta, nơi này cũng không phải là..." Hai chữ "địa cầu" bị nuốt xuống, "Không phải cố hương của ta, bọn họ không có ác ý với chàng, chỉ cần dừng tay, họ sẽ không làm hại chàng."
Quân Chấp cũng đồng thời truyền âm cho Vi Tam Tuyệt: "Sư tôn, nếu Cái Thế tiền bối dừng tay, thỉnh ngài cũng dừng tay. Hắn là người có tâm phòng bị rất nặng, nếu ngài vẫn giữ sự công kích, sẽ khiến hắn càng phản ứng dữ dội hơn."
Vi Tam Tuyệt không nói một lời, nhưng khi thấy Cửu Hoang dần dần có ý dừng tay, hắn cũng dần thu thế.
— —
Trụ sở Bộ Đặc Biệt.
Sau khi Khúc Duyệt rời đi, Khúc Tống đứng dậy đi đến mật thất phong ấn ma chủng, sau mười ngày, thủy linh cổ trận dần có dấu hiệu bị phá hủy. Thiên La Tháp bên dưới trụ sở quả nhiên có quan hệ với hạt ma chủng này, có thể tăng cường sức mạnh cho nó.
Khúc Tống lấy từ vòng trữ vật ra một viên Ngọc Hồn Băng thuộc tính thủy, bắt quyết, biến viên ngọc thành một hộp bánh kem màu hồng đào, rồi bỏ ma chủng vào trong.
Cho đến nay, trừ Quân Chấp, không ai có thể thay đổi hình dạng ma chủng, cũng không thể thu vào vòng trữ vật.
Anh lại lấy một lá bùa truyền tin, đốt đi: "Đến giúp ta một chút, cho ta mượn thêm chút nhân lực, ta có nội gián."
Lá bùa đối diện im lặng một chút rồi cất tiếng: "Khúc lão nhị, Đại Thanh đã suy vong bao nhiêu năm nay rồi, có việc sao không gọi điện thoại dùm cái hả?"
Khúc Tống: "Gọi điện tốn tiền."
Lá bùa đối diện: "Thế không lẽ bùa truyền tin là gió tự nhiên thổi đến sao?"
Khúc Tống: "Ngươi cho ta mà."
Lá bùa đối diện:...
Bên kia bại trận, ngượng nghịu nói: "Được rồi, được rồi, gặp chỗ cũ."
Sáng sớm, Khúc Tống mang theo hộp bánh màu hồng nhạt bước ra khỏi văn phòng, đi thẳng ra cửa trụ sở.
"Chào bộ trưởng!"
Dọc đường đi đều có người chào, còn tò mò nhìn hộp bánh kem trong tay anh, rồi ghé vào tai nhau nói nhỏ.
"Sinh nhật của Khúc Duyệt còn chưa tới mà nhỉ?"
"Hay là bộ trưởng có bạn gái?"
"Đừng nói bộ trưởng không có khả năng có bạn gái, cho dù có, sẽ tặng bánh kem sao?"
"Ai, đúng đó, bộ trưởng của chúng ta là người thuộc trường phái thực tế, nếu tặng quà cho bạn gái nhất định sẽ đưa hai đại thiết chùy phòng thân."
— —
Cửu Hoang và Vi Tam Tuyệt dây dưa khảo nghiệm nhau thêm một hồi. Tu vi của họ quá cao, muốn lập tức thu hồi ngay không dễ dàng, ước chừng qua thêm vài canh giờ khói độc mới chạy ngược vào trong, kiếm thu trở và bao.
Cửu Hoang nói: "Ngươi rất mạnh."
Vi Tam Tuyệt nói: "Ngươi cũng không kém."
Cửu Hoang: "Ta rớt xuống một đại cảnh giới, nếu là mười mấy năm trước ngươi không phải đối thủ của ta."
Vi Tam Tuyệt giắt kiếm sau thắt lưng: "Hảo hán không nhắc đến năm xưa dũng thế nào."
Cửu Hoang xoay người bay về phía phù không đảo: "Ta không phải hảo hán, ta là Cái Thế Anh Hùng."
Vi Tam Tuyệt liếc hắn một cái, cảm thấy thà đánh nhau còn thống khoái hơn, ăn nói đưa đẩy, hừ.
Xung quanh vẫn còn kiếm trận của các trưởng lão, khi thấy Cửu Hoang sắp sửa đụng phải, mọi người nhất loạt thu tay không đợi nhắc nhở.
Lúc Cửu Hoang đáp xuống, mắt vẫn không nhìn Khúc Duyệt như cũ.
Trước khi Vi Tam Tuyệt và Cửu Hoang dừng tay, nàng đã xua tất cả mọi người đứng trên đảo đến nơi khác, lúc này trên đảo chỉ còn một mình nàng.
Tim Khúc Duyệt thật muốn nhảy ra khỏi cổ họng, run rẩy truyền âm cho Quân Chấp: "Tiền bối, xin ngài luôn sẵn sàng."
Quân Chấp dựa vào tuyết giao ở trên cao: "Một mình tiên sinh có được không?"
"Không biết, nhưng mọi người trước không cần xen vào." Khúc Duyệt ôm chặt tỳ bà, nếu tình hình có biến liền nhảy vào tỳ bà chạy trốn, "Nếu ta chạy thoát, hắn lại động thủ thì mọi người cứ động thủ."
"Được." Quân Chấp đồng ý.
Cửu Hoang quay lại viện, đi đến trước cửa phòng của Khúc Duyệt, nhưng hắn cúi đầu, vẫn không nhìn nàng.
Khúc Duyệt nắm chặt tỳ bà.
Hắn là người nàng hiểu rõ nhất trên đời này, cũng là người không hiểu nhất.
Cửu Hoang khuỵu một gối nửa ngồi xuống: "Nhường một chút."
Khúc Duyệt giật mình, nhìn xuống thấy bên chân mình có một hộp ngọc đang mở ra, bên trong có vài viên linh châu được điêu khắc thành hình hoa, trên mặt đất cũng rơi vãi rất nhiều hoa châu. Có đến mấy trăm viên, muốn nhặt hết phải mất kha khá thời gian.
Trái tim căng thẳng của Khúc Duyệt chậm rãi thả lỏng khi thấy hắn an an tĩnh tĩnh nhặt từng viên hoa châu.
Nàng lên tiếng trước: "Chàng không có lời nào muốn nói với ta sao?"
Cửu Hoang không nói gì tiếp tục nhặt hoa châu.
Nàng lại nói: "Chàng không hận ta sao?"
Tay Cửu Hoang dừng một lát, yên lặng trong thoáng chốc rồi đột nhiên đứng bật dậy, đưa tay nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của Khúc Duyệt.
"Sư tỷ!"
Khúc Duyệt đã mở lồng cách âm trên đảo. Giang Thiện Duy bị phi kiếm đưa lên trời cao, không nghe được tiếng nói chuyện, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra thì bị dọa suýt nữa ngã khỏi thân kiếm.
Cửu Hoang nhìn thẳng vào đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Khúc Duyệt: "Nàng vẫn luôn tìm cách gạt ta, là vì sợ ta tỉnh táo lại, sẽ bẻ gãy cổ nàng như thế này sao?"
Hắn nắm lấy cổ nàng nhưng không dùng sức, Khúc Duyệt vẫn có thể nói chuyện, tuy nhiên nàng im lặng.
Khúc Duyệt nhìn thẳng vào hắn, ở chung lâu đến vậy nhưng khoảnh khắc mắt đối mắt thế này ít đến thảm thương. Lần đầu tiên nhìn vào mắt nhau chính là lúc nàng cắm mũi tên Tiêu Linh Tiễn vào tim hắn.
Cửu Hoang dời mắt đi nơi khác, đầu hơi cúi như thể hắn mới là người cảm thấy có lỗi.
Buông nàng ra, hắn uốn gối nửa ngồi xuống, tiếp tục nhặt hoa châu: "Sư phụ nói không sai, trên đời này thứ giỏi lừa gạt nhất chính là con người, bí quyết để không bị lừa chính là không cần nói chuyện với bọn họ, cứ trực tiếp đánh chết."
"Thật xin lỗi." Khúc Duyệt thành khẩn xin lỗi.
"Ta không nhận." Giọng của Cửu Hoang thật nặng nề, "Ta cũng không hận nàng, bởi vì ta không nghe lời sư phụ, là ta tự chuốc lấy. Nhưng..." Ngữ khí trở nên lạnh lùng, "Những kẻ đến giết ta năm đó, ta sẽ không bỏ qua một người nào. Ta phải báo thù cho chính mình, cho cả rắn của ta nữa."
Nhắc tới việc này, Khúc Duyệt thu hồi sợ hãi, nhịn không được mà tức giận: "Bọn họ không đến giết chàng, chỉ bắt về điều tra thôi, chàng có oan ức hay không ta không biết, nhưng rắn của chàng không oan chút nào."
"Chúng nó căn bản không ăn người." Cửu Hoang vẫn lập lại câu nói cũ.
"Không ăn người thì chàng thả ra làm gì?" Khúc Duyệt cũng giống vậy, hỏi mãi một câu, "Phân nửa những con rắn non chàng mới nuôi khi đó đã ăn người rồi, chàng giải thích thế nào đây?"
Cửu Hoang trầm mặc một lát: "Ngoại trừ mấy con rắn đó, những rắn ta nuôi trước đó đều không ăn người."
Sắc mặt Khúc Duyệt càng thêm khó coi: "Nhưng rắn của chàng thật sự ăn người."
Cửu Hoang khẳng định: "Rắn của ta đã bị các người giết, không có đối chứng, ta không tin."
"Sao chàng cứ cố chấp như vậy? Nếu không có chuyện gì, ta nào bị phái đến điều tra chàng chứ? Ta đường đường là viên ngọc quý của Khúc gia, em gái của bộ trưởng Bộ Đặc Biệt, phải hao phí hai năm đến Cửu Hoang Sơn của chàng, chỉ để oan uổng chàng thôi sao?"
"Ai mà biết được."
Khúc Duyệt đỡ trán, nghiến răng tức giận: "Cái đầu này của chàng mọc ra chỉ để cho cao hơn thôi sao?"
Cửu Hoang nhích chân để nhặt hạt châu: "Chứ không lẽ lùn hơn?"
Khúc Duyệt tức đến bụng cũng đau: "Chàng có hiểu chuyện này quan trọng thế nào không? Nếu chàng thật vô tội, ta liền có lý do để nghi ngờ chính là Quả Hợp Đạo Ác kia động tay chân khiến bọn rắn làm loạn, hắn vừa tăng công lực vừa giá họa cho chàng."
Thân hình đang nhặt hoa châu của Cửu Hoang khựng lại: "Quả Hợp Đạo Ác?"
"Chính là quả tinh từng bị chàng cắn một miếng."
Khúc Duyệt giải thích lai lịch của Quả Hợp Đạo, còn giải thích chuyện vì sao hắn muốn đưa Cửu Hoang vào Thiên La Tháp, tỉ mỉ phân tích tất cả, "Thể chất của chàng thay đổi là do hắn, độc của chàng cũng thế, chàng nghĩ hắn có thể điều khiển rắn của chàng hay không?"
Cửu Hoang gật đầu: "Cũng có thể..."
Khúc Duyệt ngồi xuống, nắm cánh tay hắn: "Nhưng người thả rắn qua pháp bảo không gian để chúng đi ra thế giới khác là chàng. Cho nên ta xin chàng hãy nói cho ta biết, rốt cuộc chàng thả chúng ra để – làm – cái – gì?"
Khi nói câu cuối cùng, Khúc Duyệt gằn từng chữ.
"Ta không nói được." Cửu Hoang đã có chút dao động về việc rắn của hắn không ăn người, hắn nói thêm, "Sư môn đều phải thề, không tiết lộ cho bất kỳ ai."
Khúc Duyệt lập tức giận dỗi: "Vậy sư phụ chàng làm sao dạy chàng?"
Cửu Hoang giải thích: "Ngoại trừ đồ đệ duy nhất."
Ánh mắt Khúc Duyệt ngưng đọng một chút, rồi nàng quỳ rạp xuống đất: "Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!"
Nói xong nàng dập đầu với hắn, Cửu Hoang sửng sốt.
Như vậy, cũng đúng sao?
Không tính là vi phạm lời thề?
Không được!
Cửu Hoang cự tuyệt: "Ta không thể nhận nàng làm đồ đệ."
"Vì sao?" Khúc Duyệt khăng khăng nói: "Chàng không có đồ đệ, ta cũng không có sư phụ, tại sao không thể bái sư?"
"Bởi vì..." Cửu Hoang biết nói thế nào, vì hắn cảm thấy không đúng, làm đồ đệ thì sao còn làm thê tử được nữa đây.
Hắn lắc đầu: "Ta muốn đem công pháp của sư môn truyền ra ngoài, nàng không được."
"Cái này dễ giải quyết thôi." Khúc Duyệt đề nghị, "Sau khi chàng dạy ta công pháp xong, lại trục xuất ta khỏi sư môn, sau này chàng có thể thu đồ đệ khác. Lúc chàng lập lời thề, đâu có nói điểm này đúng không?"
"Hình như không có." Cửu Hoang cẩn thận nhớ lại, "Hình như có thể làm vậy."
"Có thể." Khúc Duyệt kiên quyết gật đầu, "Ta bảo đảm."
Sau khi suy xét một lúc, Cửu Hoang chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay hiện lên một chiếc thẻ ngọc bích, cởi bỏ phong ấn rồi đưa cho Khúc Duyệt. Nàng vội vàng nhận lấy, thả thần thức đi vào.
Đọc xong nàng vô cùng kinh ngạc, hóa ra những quái xà sư môn bọn họ nuôi thật sự không ăn người, thậm chí không ăn bất luận sinh vật nào, chúng chỉ hút oán khí của người để sống. Sau khi được thả ra ngoài, chúng sẽ tự động tìm kiếm cơ duyên, ví như oán khí của người bị oan trước khi chết, lệ khí của người hung bạo khi họ nổi giận... Sau đó, khi đám rắn trở về, họ sẽ hấp thu và chuyển hóa những oan nghiệt khí này.
Như vậy xem ra sau khi được Cửu Hoang thả ra, đám rắn đã bị Quả Hợp Đạo Ác bắt giữ, hạ một lệnh khác, biến chúng thành rắn ăn người.
Nhưng...
Khúc Duyệt không nghĩ ra: "Đám rắn non chàng mới nuôi, thậm chí có con chỉ vừa mới nở đều ăn người, là vì nguyên nhân gì?"
Tay Cửu Hoang nhặt hoa châu run rẩy một chút, hoa châu lăn khỏi tay. Hiện giờ Khúc Duyệt đã có thể dùng mắt quan sát sắc mặt hắn, trong lòng run lên, nhìn dáng vẻ này đích thị là do hắn.
Ngay lúc này, Nhất Tuyến Khiên trên tay Khúc Duyệt rung lên.
Sau khi liên kết, giọng Khúc Tống vang lên: "Muội đoán không tệ. Đã bắt được người, không phải tên Quả Hợp Đạo Ác kia, là thủ hạ của hắn, chuẩn bị thẩm vấn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.