Chương 79: Rút kiếm cốt
Kiều Gia Tiểu Kiều
20/02/2023
"Đây là... kiếm ư?"
Những cao thủ cấp chín nhìn thấy những mảnh sắt vụn kia không tổn thương Nguyên Hóa Nhất nên không có hành động ngăn cản, ngược lại còn tỏ ra ngạc nhiên và tò mò về kiếm của Ẩm Triều Tịch. Họ đều nhận ra người này không đơn giản là tu vi cấp sáu.
Cả đám người nhìn về phía Vi Tam Tuyệt: "Lão Vi, những mảnh sắt ấy có thể xem như kiếm được không?"
"Có thể."
Đây cũng là lần đầu tiên Vi Tam Tuyệt nhìn thấy. Đối với kiếm tu, kiếm gãy là đả kích trí mạng, chưa từng thấy kiếm của ai bị vỡ thành vạn mảnh như thế lại vẫn còn kiếm ý mạnh mẽ đến vậy. Có kiếm ý, tất nhiên là kiếm chân chính. Huống chi, Vi Tam Tuyệt hắn gần như đã không thể kiểm soát được kiếm Trầm Mặc đang hưng phấn muốn bay ra.
Kiếm trong tay của những kiếm tu giả đang hiện diện cũng ít nhiều có phản ứng, kiếm chủ phải nắm chặt chuôi kiếm để trấn an. Nhưng không giống kiếm Trầm Mặc của Vi Tam Tuyệt, kiếm của họ không rung động hưng phấn mà lại sợ hãi những mảnh kiếm vỡ kia.
Khúc Tống vẫn luôn hoài nghi Ẩm Triều Tịch, truyền âm hỏi: "Đại Ca, năm đó vì sao Ẩm tiền bối lại bị nhốt vào tầng mười tám Thiên La Tháp? Ta đã xem ảo cảnh của hắn một thời gian, phát hiện hắn không làm việc ác, vẫn thích nhất hàng yêu trừ ma, thường xuyên dẫn đệ tử đi hành hiệp trượng nghĩa."
Khúc Đường vừa chăm chú để ý động tĩnh của Nguyên Hóa Nhất vừa trả lời: "Chúng ta vào thế nào, hắn cũng vào thế ấy."
"Hắn cũng chủ động hấp thu ma nguyên, tự mình đi vào sao?" Khúc Tống hơi kinh ngạc, "Ở đó nhiều năm đến vậy ư?"
"Đúng!" Khúc Đường gật đầu, nhớ lại năm đó, không khỏi cảm khái, "Sáu trăm tám mươi năm trước, hắn từ dị vực một mình đến đây, nói rằng mình bị kẻ thù đuổi giết, muốn vào tầng mười tám của Thiên La Tháp để trốn tránh kẻ thù. Liên Minh khi đó đâu dễ đồng ý, đuổi hắn đi nhưng hắn lại ăn vạ, thế là đánh nhau, đánh đến vài ngày. Cuối cùng, cha giúp đỡ thu xếp, hắn mới được như ý nguyện."
Khúc Tống:...
Phụ thân không tùy tiện ra tay giúp đỡ người lạ, có lẽ lúc hắn động thủ với Liên Minh, ông đã để ý đến kiếm đạo của hắn, vì Lão Tam mà tạo mối quan hệ. Có thể ban đầu ông chỉ muốn Lão Tam bái hắn làm thầy, sau đó lại phát hiện kiếm quyết và kiếm của hắn là nhất thể, không thể truyền thừa, nên đánh chủ ý lên những thanh kiếm khác của sư môn hắn.
Khúc Tống lắc đầu: "Lý do tránh né kẻ thù này không đáng tin."
Khúc Đường ừ một tiếng: "Cha cũng không tin, đoán rằng có liên quan đến việc tu luyện kiếm đạo, là cầu cơ duyên đến."
Khúc Tống không hiểu được: "Ngồi tù còn có thể ra được cơ duyên à? Chẳng lẽ ngồi trong tầng mười tám dễ ngộ đạo?"
Khúc Đường nào biết đâu: "Đây là việc riêng của hắn, không cần hỏi nhiều. Cha đã dặn dò ta, nếu kiếm Thiên Hiền của Lão Tam xảy ra vấn đề, có thể tìm hắn thỉnh giáo."
— —
Một khắc trôi qua, hết thẩy đều như cũ, Khúc Duyệt vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt, truyền âm dò hỏi Ẩm Triều Tịch: "Tiền bối, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Ẩm Triều Tịch nhắm mắt cảm nhận: "Đã xuất hiện trở ngại, người phong ấn đang muốn áp chế, thậm chí còn định hủy hoại kiếm cốt."
Sống lưng Khúc Duyệt cứng đờ: "Vậy..."
Ẩm Triều Tịch mở mắt cười nói: "Nhưng hủy diệt Thiên Hiền kiếm nói dễ hơn làm, cho dù kiếm chủ chết đi, Thiên Hiền vẫn như cũ, không việc gì, từ từ đợi người có duyên tiếp theo. Thông thường trong kiếm tu là người chọn kiếm, nhưng sư môn bọn ta chính là kiếm chọn người, bị hố mà không chết ắt thành chính quả."
Khúc Duyệt:...
Kiếm đạo của sư môn Ẩm Triều Tịch đã thay đổi nhận thức của nàng.
Ánh mắt Khúc Duyệt dõi theo những mảnh kiếm vỡ đang xoay tròn, trong lúc chờ đợi, để giữ bình tĩnh, nàng lại truyền âm hỏi: "Thật ra vãn bối có điều không hiểu, tiền bối biết rõ thu đồ đệ là để nhận về sự phản bội, thân thiết cũng vì chờ bị cắm dao, vì sao vẫn cảm thấy đau lòng?"
Làm việc có mục đích rõ ràng, sau đó đạt thành, phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ?
Ẩm Triều Tịch cười khổ: "Khúc tiểu cô nương chỉ nhớ phần gãy kiếm mà quên điều xảy ra trước đó, trước khi kiếm gãy còn phải hợp kiếm. Nếu không trả giá, nếu không có chân tình thật ý, những mảnh vỡ sẽ không hợp lại thành kiếm. Trả giá nhiều rồi sẽ bắt đầu lo lắng được mất, lâm vào khó xử bất an. Vậy nên lúc bị phản bội, bị đâm sau lưng sẽ rất thống khổ, thậm chí so với khi không biết gì còn thống khổ hơn."
Khúc Duyệt ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không thật hiểu lắm. Tuy nhiên, cảnh giới của đại lão Độ Kiếp, nàng không hiểu được âu cũng là bình thường.
Một khắc nữa lại trôi qua, tình hình Nguyên Hóa Nhất vẫn không có gì thay đổi, Khúc Duyệt bắt đầu căng thẳng, đôi tay vặn xoắn vào nhau.
"Lục Nương!" Cửu Hoang ở phía sau gọi nàng.
"Hửm?" Khúc Duyệt xoay mặt lại.
Cửu Hoang nói: "Đừng gấp gáp, rút kiếm cốt không nhanh được đâu!"
Khúc Duyệt ngượng ngùng: "Ta đâu có sốt ruột!"
Nàng chỉ căng thẳng thôi. Thật vậy, mỗi khi có việc liên quan đến người nàng quan tâm, nàng dễ dàng không thể khống chế cảm xúc, đây là nhược điểm của nàng.
Nàng quay mặt lại, tiếp tục nhìn Nguyên Hóa Nhất.
Ẩm Triều Tịch cũng xoay lại nhìn Cửu Hoang. Vừa rồi Khúc Duyệt bị lực thần thức đánh lén từ phía sau, không dễ phát hiện, cho nên kẻ tà tu này mới luôn canh giữ ở đằng sau. Ẩm Triều Tịch muốn hỏi Khúc Duyệt rằng quan hệ giữa nàng và Cửu Hoang có phải là tình nhân, nhưng lại ngại mình quá mức đường đột. Mà tên Cửu Hoang đó bình thường không thèm để ý việc người khác nhìn mình, giờ khắc này lại thật nhạy bén, đột nhiên quay đầu, đón ánh mắt của hắn.
Ẩm Triều Tịch nhận ra đôi mắt Cửu Hoang tràn ngập cảnh cáo, cực kỳ giống một con sói đang bảo vệ thức ăn của mình. Trong mắt tên tà tu này tựa hồ không hề tồn tại khái niệm tiền bối hậu bối hay cách biệt tu vi, chỉ cần ai đó dám động vào đồ ăn của hắn, hắn lập tức liều mạng.
Ẩm Triều Tịch không thể nhìn ra cơ duyên của mình ở đâu, chỉ hiền lành mỉm cười với Cửu Hoang, tỏ vẻ mình vô hại, không hề có chút tính xâm lược nào, rồi thu hồi ánh mắt.
Sự hiền lành vô hại của Ẩm Triều Tịch không được Cửu Hoang cảm kích chút nào. Từ trước đến nay, hắn luôn mẫn cảm với nguy cơ, tên kiếm tiên này không có ý tốt, hắn có tư tâm.
Khúc Duyệt vẫn nhìn chằm chằm những mảnh kiếm bao bọc Nguyên Hóa Nhất, dần dần phát hiện tốc độ chuyển động của chúng tăng nhanh hơn.
Nàng vội vàng hỏi: "Tiền bối, đây là sao?"
Ẩm Triều Tịch nhìn kỹ: "Kiếm Thiên Hiền ra khỏi vỏ, đây là dấu hiệu bắt đầu."
— —
Dù quỳ trên mặt đất nhưng lưng Nguyên Hóa Nhất vẫn thẳng tắp, quần áo ướt đẫm tựa như bị dội nước, cột sống dường như có dòng nham thạch đang chảy bên trong, xương cốt bị thiêu đến đỏ bừng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Một tay hắn vòng ra sau, lòng bàn tay áp lên chỗ sau cổ. Không thể tin nổi, không muốn tin nhưng không thể nào không tin, tay hắn vậy mà lại chạm vào chuôi kiếm đã lộ ra ngoài một tấc!
1 tấc = 3,33 cm
Người họ Khúc kia không nói dối, xương cột sống hắn thật sự có một thanh kiếm!
Là do người họ Khúc đó giở trò quỷ ư?
Không, hắn cảm nhận được rõ ràng toàn bộ quá trình thanh kiếm đang chậm rãi thức tỉnh trong xương cốt hắn. Thì ra, nó vẫn luôn tồn tại, chặt chẽ ẩn trong xương cốt hắn.
Vậy là... lẽ nào những chuyện buồn kia đều là sự thật?
Hắn căn bản không phải do Đường gia nuôi lớn, không phải là Nguyên Hóa Nhất hơn hai trăm tuổi sao?
Hắn là con trai thứ ba bảy trăm tuổi của nhà họ Khúc, Khúc Nguyên?
Vậy cuộc sống hơn hai trăm năm qua của hắn là gì? Chỉ là một giấc mộng hoàng lương thôi sao? Hay là một trò đùa?
Trong một đêm, toàn bộ ý nghĩa tồn tại của bản thân trước giờ cứ như vậy bị xóa sạch?
Nhận theca của hắn vô cùng hỗn loạn, đột nhiên hạ quyết tâm, gạt sự bối rối trong đầu sang một bên, dùng hai ngón tay cầm lấy chuôi kiếm lộ ra ngoài một tấc kia, tiếp tục kéo lên.
Sau khi chuôi kiếm được kéo lên toàn bộ, hắn trở tay nắm chặt chuôi kiếm, cắn chặt răng, cố nén cơn đau, tiếp tục rút kiếm ra khỏi xương.
Không thấy quan tài không đổ lệ, không nhìn thấy thanh kiếm này rõ ràng, hắn không tin!
Pang!
Những mảnh sắt nhỏ bao quanh người Nguyên Hóa Nhất bất ngờ nổ tung, vài người đứng gần vội vàng mở lá chắn bảo vệ.
"Hồi!" Ẩm Triều Tịch ra lệnh, những mảnh kiếm vỡ ồ ạt chui vào linh đài của hắn về lại ý thức hải.
Hoảng hốt nhanh chóng qua đi, lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, Nguyên Hóa Nhất đang khuỵu một gối trên mặt đất, tay trái nắm chặt một đoạn xương giống chuôi kiếm, đó là một thanh kiếm không giống bình thường, thân kiếm giống hệt xương cột sống đang chống thẳng xuống đất, dính đầy máu, từng giọt nhỏ xuống đất tách tách.
"Tam Ca đã khôi phục?"
Khúc Duyệt vừa nở nụ cười, khóe mắt lại thoáng thấy sắc mặt của các anh trai khác không hề dễ chịu, có kinh ngạc, có mờ mịt, cũng có thương xót.
Nàng hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ đây không phải Thiên Hiền kiếm?"
Tam Ca không rút chính cột sống của huynh ấy ra đấy chứ?
Lúc này nàng vốn không nên nghĩ lung tung nhưng khi nhìn thấy mặt đất đầy máu tươi và dáng vẻ mệt mỏi của Tam Ca, nàng cảm thấy rút kiếm ra khỏi xương không khác gì sản phụ sinh con.
"Là Thiên Hiền kiếm." Ẩm Triều Tịch nói, "Nhưng kiếm ẩn khi tu tâm, tâm cảnh mãn nguyện kiếm sẽ ra. Tam Ca của cô tâm cảnh bất mãn, vì thế kiếm không thành hình, người và kiếm ghét bỏ lẫn nhau."
Khúc Duyệt không tài nào hiểu được kiếm đạo của bọn họ: "Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?"
Ẩm Triều Tịch lắc đầu: "Không rõ, hoặc là đường ai nấy đi, tu vi của Tam Ca cô dừng tại đây. Hoặc là hòa hợp như lúc ban đầu, Tam Ca cô đạt thành viên mãn, đột phá cửu phẩm."
"Nguyên à!"
Thấy Nguyên Hóa Nhất vẫn quỳ bất động thật lâu, Khúc Đường đau lòng không thôi, ngập ngừng gọi hắn.
Nguyên Hóa Nhất dường như chẳng nghe thấy, không phản ứng lại, dùng kiếm trong tay chỗng đỡ, lảo đảo muốn đứng lên. Nhưng khi vừa đứng thẳng, thân thể hắn chợt lắc lư rồi đột nhiên phun ra một búng máu, nhẹ buông tay, Thiên Hiền kiếm liền rơi xuống.
Khúc Tống vội chạy đến đỡ trước khi hắn ngã xuống đất: "Đại Ca, hắn ngất xỉu."
Khúc Đường quan tâm đến việc khác: "Ẩm tiền bối, phong ấn trên kiếm cốt có còn ảnh hưởng đến hắn nữa không?"
Ẩm Triều Tịch chắc chắn gật đầu: "Sẽ không, cứ việc yên tâm, không thương tổn đến hắn."
"Vậy thật tốt quá!" Khúc Đường thở phào nhẹ nhõm, không do dự nhìn đám người Vi Tam Tuyệt, "Dẹp chuyện Đường lão tặc rốt cuộc có vào ma đạo hay không qua một bên, thật không dám giấu diếm, Nguyên Hóa Nhất vốn là tam đệ của ta, hắn bị mất trí nhớ khi vào trạng thái kiếm ẩn, bị Đường lão tặc bắt mang đi, còn truyền vào một đoạn ký ức giả. Giờ các người nói sao đây, vẫn một mực tin rằng lão là người lỗi lạc của chính đạo Cửu Quốc các người ư, muốn can thiệp vào ân oán của bọn ta?"
Mọi người nhìn nhau, lần đầu tiên chứng kiến rút kiếm cốt, nhưng họ đều nhanh chóng lĩnh ngộ, đại khái hiểu được kiếm ẩn là thế nào. Tuổi xương của Nguyên Hóa Nhất trong thoáng chốc tăng lên gần năm trăm năm, tu vi cũng đạt đến đỉnh cấp tám. Những điều này cho thấy hắn không có khả năng lớn lên ở Đường gia, chuyện ký ức giả là sự thật. Người bày ra việc này dụng tâm có phần ác độc, thật không phải hành động của chính đạo.
Đường Giác căng thẳng tiến lên một bước, mở miệng muốn nói, Vi Tam Tuyệt đã nói trước: "Bằng tu vi của ngươi thì không thể nào, không cần gánh tội thay Đường Tịnh."
"Không sai." Sư Phân Phân cũng hừ lạnh, "Đường Tịnh cứ trốn mãi không ra, thì ra là có tật giật mình."
Khúc Duyệt nhìn thấy mặt mũi thân thể Tam Ca vương đầy máu, nàng cắn môi hướng Vi Tam Tuyệt chắp tay nói: "Vi tiền bối, bây giờ hoặc là để chúng ta giải quyết việc tư với Đường gia, hoặc là Liên Minh Cửu Quốc phải cho chúng ta một thời giải thích, ngài nghĩ nên làm thế nào?"
Vi Tam Tuyệt ghét cái ác như kẻ thù, không hề do dự dùng pháp lực truyền tiếng nói của mình ra khắp vương đô: "Đường Tịnh, nếu ngươi không chịu lộ diện, chúng ta xem như ngươi thật sự nhập vào ma đạo làm hại người vô tội, sẽ lập tức loại bỏ Đường gia của ngươi ra khỏi Liên Minh Cửu Quốc."
— —
Những cao thủ cấp chín nhìn thấy những mảnh sắt vụn kia không tổn thương Nguyên Hóa Nhất nên không có hành động ngăn cản, ngược lại còn tỏ ra ngạc nhiên và tò mò về kiếm của Ẩm Triều Tịch. Họ đều nhận ra người này không đơn giản là tu vi cấp sáu.
Cả đám người nhìn về phía Vi Tam Tuyệt: "Lão Vi, những mảnh sắt ấy có thể xem như kiếm được không?"
"Có thể."
Đây cũng là lần đầu tiên Vi Tam Tuyệt nhìn thấy. Đối với kiếm tu, kiếm gãy là đả kích trí mạng, chưa từng thấy kiếm của ai bị vỡ thành vạn mảnh như thế lại vẫn còn kiếm ý mạnh mẽ đến vậy. Có kiếm ý, tất nhiên là kiếm chân chính. Huống chi, Vi Tam Tuyệt hắn gần như đã không thể kiểm soát được kiếm Trầm Mặc đang hưng phấn muốn bay ra.
Kiếm trong tay của những kiếm tu giả đang hiện diện cũng ít nhiều có phản ứng, kiếm chủ phải nắm chặt chuôi kiếm để trấn an. Nhưng không giống kiếm Trầm Mặc của Vi Tam Tuyệt, kiếm của họ không rung động hưng phấn mà lại sợ hãi những mảnh kiếm vỡ kia.
Khúc Tống vẫn luôn hoài nghi Ẩm Triều Tịch, truyền âm hỏi: "Đại Ca, năm đó vì sao Ẩm tiền bối lại bị nhốt vào tầng mười tám Thiên La Tháp? Ta đã xem ảo cảnh của hắn một thời gian, phát hiện hắn không làm việc ác, vẫn thích nhất hàng yêu trừ ma, thường xuyên dẫn đệ tử đi hành hiệp trượng nghĩa."
Khúc Đường vừa chăm chú để ý động tĩnh của Nguyên Hóa Nhất vừa trả lời: "Chúng ta vào thế nào, hắn cũng vào thế ấy."
"Hắn cũng chủ động hấp thu ma nguyên, tự mình đi vào sao?" Khúc Tống hơi kinh ngạc, "Ở đó nhiều năm đến vậy ư?"
"Đúng!" Khúc Đường gật đầu, nhớ lại năm đó, không khỏi cảm khái, "Sáu trăm tám mươi năm trước, hắn từ dị vực một mình đến đây, nói rằng mình bị kẻ thù đuổi giết, muốn vào tầng mười tám của Thiên La Tháp để trốn tránh kẻ thù. Liên Minh khi đó đâu dễ đồng ý, đuổi hắn đi nhưng hắn lại ăn vạ, thế là đánh nhau, đánh đến vài ngày. Cuối cùng, cha giúp đỡ thu xếp, hắn mới được như ý nguyện."
Khúc Tống:...
Phụ thân không tùy tiện ra tay giúp đỡ người lạ, có lẽ lúc hắn động thủ với Liên Minh, ông đã để ý đến kiếm đạo của hắn, vì Lão Tam mà tạo mối quan hệ. Có thể ban đầu ông chỉ muốn Lão Tam bái hắn làm thầy, sau đó lại phát hiện kiếm quyết và kiếm của hắn là nhất thể, không thể truyền thừa, nên đánh chủ ý lên những thanh kiếm khác của sư môn hắn.
Khúc Tống lắc đầu: "Lý do tránh né kẻ thù này không đáng tin."
Khúc Đường ừ một tiếng: "Cha cũng không tin, đoán rằng có liên quan đến việc tu luyện kiếm đạo, là cầu cơ duyên đến."
Khúc Tống không hiểu được: "Ngồi tù còn có thể ra được cơ duyên à? Chẳng lẽ ngồi trong tầng mười tám dễ ngộ đạo?"
Khúc Đường nào biết đâu: "Đây là việc riêng của hắn, không cần hỏi nhiều. Cha đã dặn dò ta, nếu kiếm Thiên Hiền của Lão Tam xảy ra vấn đề, có thể tìm hắn thỉnh giáo."
— —
Một khắc trôi qua, hết thẩy đều như cũ, Khúc Duyệt vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt, truyền âm dò hỏi Ẩm Triều Tịch: "Tiền bối, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Ẩm Triều Tịch nhắm mắt cảm nhận: "Đã xuất hiện trở ngại, người phong ấn đang muốn áp chế, thậm chí còn định hủy hoại kiếm cốt."
Sống lưng Khúc Duyệt cứng đờ: "Vậy..."
Ẩm Triều Tịch mở mắt cười nói: "Nhưng hủy diệt Thiên Hiền kiếm nói dễ hơn làm, cho dù kiếm chủ chết đi, Thiên Hiền vẫn như cũ, không việc gì, từ từ đợi người có duyên tiếp theo. Thông thường trong kiếm tu là người chọn kiếm, nhưng sư môn bọn ta chính là kiếm chọn người, bị hố mà không chết ắt thành chính quả."
Khúc Duyệt:...
Kiếm đạo của sư môn Ẩm Triều Tịch đã thay đổi nhận thức của nàng.
Ánh mắt Khúc Duyệt dõi theo những mảnh kiếm vỡ đang xoay tròn, trong lúc chờ đợi, để giữ bình tĩnh, nàng lại truyền âm hỏi: "Thật ra vãn bối có điều không hiểu, tiền bối biết rõ thu đồ đệ là để nhận về sự phản bội, thân thiết cũng vì chờ bị cắm dao, vì sao vẫn cảm thấy đau lòng?"
Làm việc có mục đích rõ ràng, sau đó đạt thành, phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ?
Ẩm Triều Tịch cười khổ: "Khúc tiểu cô nương chỉ nhớ phần gãy kiếm mà quên điều xảy ra trước đó, trước khi kiếm gãy còn phải hợp kiếm. Nếu không trả giá, nếu không có chân tình thật ý, những mảnh vỡ sẽ không hợp lại thành kiếm. Trả giá nhiều rồi sẽ bắt đầu lo lắng được mất, lâm vào khó xử bất an. Vậy nên lúc bị phản bội, bị đâm sau lưng sẽ rất thống khổ, thậm chí so với khi không biết gì còn thống khổ hơn."
Khúc Duyệt ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không thật hiểu lắm. Tuy nhiên, cảnh giới của đại lão Độ Kiếp, nàng không hiểu được âu cũng là bình thường.
Một khắc nữa lại trôi qua, tình hình Nguyên Hóa Nhất vẫn không có gì thay đổi, Khúc Duyệt bắt đầu căng thẳng, đôi tay vặn xoắn vào nhau.
"Lục Nương!" Cửu Hoang ở phía sau gọi nàng.
"Hửm?" Khúc Duyệt xoay mặt lại.
Cửu Hoang nói: "Đừng gấp gáp, rút kiếm cốt không nhanh được đâu!"
Khúc Duyệt ngượng ngùng: "Ta đâu có sốt ruột!"
Nàng chỉ căng thẳng thôi. Thật vậy, mỗi khi có việc liên quan đến người nàng quan tâm, nàng dễ dàng không thể khống chế cảm xúc, đây là nhược điểm của nàng.
Nàng quay mặt lại, tiếp tục nhìn Nguyên Hóa Nhất.
Ẩm Triều Tịch cũng xoay lại nhìn Cửu Hoang. Vừa rồi Khúc Duyệt bị lực thần thức đánh lén từ phía sau, không dễ phát hiện, cho nên kẻ tà tu này mới luôn canh giữ ở đằng sau. Ẩm Triều Tịch muốn hỏi Khúc Duyệt rằng quan hệ giữa nàng và Cửu Hoang có phải là tình nhân, nhưng lại ngại mình quá mức đường đột. Mà tên Cửu Hoang đó bình thường không thèm để ý việc người khác nhìn mình, giờ khắc này lại thật nhạy bén, đột nhiên quay đầu, đón ánh mắt của hắn.
Ẩm Triều Tịch nhận ra đôi mắt Cửu Hoang tràn ngập cảnh cáo, cực kỳ giống một con sói đang bảo vệ thức ăn của mình. Trong mắt tên tà tu này tựa hồ không hề tồn tại khái niệm tiền bối hậu bối hay cách biệt tu vi, chỉ cần ai đó dám động vào đồ ăn của hắn, hắn lập tức liều mạng.
Ẩm Triều Tịch không thể nhìn ra cơ duyên của mình ở đâu, chỉ hiền lành mỉm cười với Cửu Hoang, tỏ vẻ mình vô hại, không hề có chút tính xâm lược nào, rồi thu hồi ánh mắt.
Sự hiền lành vô hại của Ẩm Triều Tịch không được Cửu Hoang cảm kích chút nào. Từ trước đến nay, hắn luôn mẫn cảm với nguy cơ, tên kiếm tiên này không có ý tốt, hắn có tư tâm.
Khúc Duyệt vẫn nhìn chằm chằm những mảnh kiếm bao bọc Nguyên Hóa Nhất, dần dần phát hiện tốc độ chuyển động của chúng tăng nhanh hơn.
Nàng vội vàng hỏi: "Tiền bối, đây là sao?"
Ẩm Triều Tịch nhìn kỹ: "Kiếm Thiên Hiền ra khỏi vỏ, đây là dấu hiệu bắt đầu."
— —
Dù quỳ trên mặt đất nhưng lưng Nguyên Hóa Nhất vẫn thẳng tắp, quần áo ướt đẫm tựa như bị dội nước, cột sống dường như có dòng nham thạch đang chảy bên trong, xương cốt bị thiêu đến đỏ bừng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Một tay hắn vòng ra sau, lòng bàn tay áp lên chỗ sau cổ. Không thể tin nổi, không muốn tin nhưng không thể nào không tin, tay hắn vậy mà lại chạm vào chuôi kiếm đã lộ ra ngoài một tấc!
1 tấc = 3,33 cm
Người họ Khúc kia không nói dối, xương cột sống hắn thật sự có một thanh kiếm!
Là do người họ Khúc đó giở trò quỷ ư?
Không, hắn cảm nhận được rõ ràng toàn bộ quá trình thanh kiếm đang chậm rãi thức tỉnh trong xương cốt hắn. Thì ra, nó vẫn luôn tồn tại, chặt chẽ ẩn trong xương cốt hắn.
Vậy là... lẽ nào những chuyện buồn kia đều là sự thật?
Hắn căn bản không phải do Đường gia nuôi lớn, không phải là Nguyên Hóa Nhất hơn hai trăm tuổi sao?
Hắn là con trai thứ ba bảy trăm tuổi của nhà họ Khúc, Khúc Nguyên?
Vậy cuộc sống hơn hai trăm năm qua của hắn là gì? Chỉ là một giấc mộng hoàng lương thôi sao? Hay là một trò đùa?
Trong một đêm, toàn bộ ý nghĩa tồn tại của bản thân trước giờ cứ như vậy bị xóa sạch?
Nhận theca của hắn vô cùng hỗn loạn, đột nhiên hạ quyết tâm, gạt sự bối rối trong đầu sang một bên, dùng hai ngón tay cầm lấy chuôi kiếm lộ ra ngoài một tấc kia, tiếp tục kéo lên.
Sau khi chuôi kiếm được kéo lên toàn bộ, hắn trở tay nắm chặt chuôi kiếm, cắn chặt răng, cố nén cơn đau, tiếp tục rút kiếm ra khỏi xương.
Không thấy quan tài không đổ lệ, không nhìn thấy thanh kiếm này rõ ràng, hắn không tin!
Pang!
Những mảnh sắt nhỏ bao quanh người Nguyên Hóa Nhất bất ngờ nổ tung, vài người đứng gần vội vàng mở lá chắn bảo vệ.
"Hồi!" Ẩm Triều Tịch ra lệnh, những mảnh kiếm vỡ ồ ạt chui vào linh đài của hắn về lại ý thức hải.
Hoảng hốt nhanh chóng qua đi, lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, Nguyên Hóa Nhất đang khuỵu một gối trên mặt đất, tay trái nắm chặt một đoạn xương giống chuôi kiếm, đó là một thanh kiếm không giống bình thường, thân kiếm giống hệt xương cột sống đang chống thẳng xuống đất, dính đầy máu, từng giọt nhỏ xuống đất tách tách.
"Tam Ca đã khôi phục?"
Khúc Duyệt vừa nở nụ cười, khóe mắt lại thoáng thấy sắc mặt của các anh trai khác không hề dễ chịu, có kinh ngạc, có mờ mịt, cũng có thương xót.
Nàng hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ đây không phải Thiên Hiền kiếm?"
Tam Ca không rút chính cột sống của huynh ấy ra đấy chứ?
Lúc này nàng vốn không nên nghĩ lung tung nhưng khi nhìn thấy mặt đất đầy máu tươi và dáng vẻ mệt mỏi của Tam Ca, nàng cảm thấy rút kiếm ra khỏi xương không khác gì sản phụ sinh con.
"Là Thiên Hiền kiếm." Ẩm Triều Tịch nói, "Nhưng kiếm ẩn khi tu tâm, tâm cảnh mãn nguyện kiếm sẽ ra. Tam Ca của cô tâm cảnh bất mãn, vì thế kiếm không thành hình, người và kiếm ghét bỏ lẫn nhau."
Khúc Duyệt không tài nào hiểu được kiếm đạo của bọn họ: "Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?"
Ẩm Triều Tịch lắc đầu: "Không rõ, hoặc là đường ai nấy đi, tu vi của Tam Ca cô dừng tại đây. Hoặc là hòa hợp như lúc ban đầu, Tam Ca cô đạt thành viên mãn, đột phá cửu phẩm."
"Nguyên à!"
Thấy Nguyên Hóa Nhất vẫn quỳ bất động thật lâu, Khúc Đường đau lòng không thôi, ngập ngừng gọi hắn.
Nguyên Hóa Nhất dường như chẳng nghe thấy, không phản ứng lại, dùng kiếm trong tay chỗng đỡ, lảo đảo muốn đứng lên. Nhưng khi vừa đứng thẳng, thân thể hắn chợt lắc lư rồi đột nhiên phun ra một búng máu, nhẹ buông tay, Thiên Hiền kiếm liền rơi xuống.
Khúc Tống vội chạy đến đỡ trước khi hắn ngã xuống đất: "Đại Ca, hắn ngất xỉu."
Khúc Đường quan tâm đến việc khác: "Ẩm tiền bối, phong ấn trên kiếm cốt có còn ảnh hưởng đến hắn nữa không?"
Ẩm Triều Tịch chắc chắn gật đầu: "Sẽ không, cứ việc yên tâm, không thương tổn đến hắn."
"Vậy thật tốt quá!" Khúc Đường thở phào nhẹ nhõm, không do dự nhìn đám người Vi Tam Tuyệt, "Dẹp chuyện Đường lão tặc rốt cuộc có vào ma đạo hay không qua một bên, thật không dám giấu diếm, Nguyên Hóa Nhất vốn là tam đệ của ta, hắn bị mất trí nhớ khi vào trạng thái kiếm ẩn, bị Đường lão tặc bắt mang đi, còn truyền vào một đoạn ký ức giả. Giờ các người nói sao đây, vẫn một mực tin rằng lão là người lỗi lạc của chính đạo Cửu Quốc các người ư, muốn can thiệp vào ân oán của bọn ta?"
Mọi người nhìn nhau, lần đầu tiên chứng kiến rút kiếm cốt, nhưng họ đều nhanh chóng lĩnh ngộ, đại khái hiểu được kiếm ẩn là thế nào. Tuổi xương của Nguyên Hóa Nhất trong thoáng chốc tăng lên gần năm trăm năm, tu vi cũng đạt đến đỉnh cấp tám. Những điều này cho thấy hắn không có khả năng lớn lên ở Đường gia, chuyện ký ức giả là sự thật. Người bày ra việc này dụng tâm có phần ác độc, thật không phải hành động của chính đạo.
Đường Giác căng thẳng tiến lên một bước, mở miệng muốn nói, Vi Tam Tuyệt đã nói trước: "Bằng tu vi của ngươi thì không thể nào, không cần gánh tội thay Đường Tịnh."
"Không sai." Sư Phân Phân cũng hừ lạnh, "Đường Tịnh cứ trốn mãi không ra, thì ra là có tật giật mình."
Khúc Duyệt nhìn thấy mặt mũi thân thể Tam Ca vương đầy máu, nàng cắn môi hướng Vi Tam Tuyệt chắp tay nói: "Vi tiền bối, bây giờ hoặc là để chúng ta giải quyết việc tư với Đường gia, hoặc là Liên Minh Cửu Quốc phải cho chúng ta một thời giải thích, ngài nghĩ nên làm thế nào?"
Vi Tam Tuyệt ghét cái ác như kẻ thù, không hề do dự dùng pháp lực truyền tiếng nói của mình ra khắp vương đô: "Đường Tịnh, nếu ngươi không chịu lộ diện, chúng ta xem như ngươi thật sự nhập vào ma đạo làm hại người vô tội, sẽ lập tức loại bỏ Đường gia của ngươi ra khỏi Liên Minh Cửu Quốc."
— —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.