Thần Kiếm Kim Thoa

Chương 64: Kiếm trảm Tứ đàn

Đông Phương Ngọc

21/05/2013

Tuy Mai Quân Bích không biết người này nhưng chắc rằng lão cũng là một Đàn chủ của Thiên Lý giáo.

Bị Mai Quân Bích một chiêu đánh, cả ba tên Đàn chủ trố mắt nhìn chàng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Mai Quân Bích vẫn chưa nguôi giận chỉ kiếm vào mặt đối phương lạnh lùng hỏi :

- Các ngươi là người Thiên Lý giáo cả chứ gì?

Lão nhân mặc đạo y làm như không nghe thấy, đưa phất trần chỉ tay vào từ thi tên đồng bọn hỏi :

- Chính ngươi đã giết Tây Môn đàn chủ có phải không?

Mai Quân Bích thản nhiên đáp :

- Ngoài ta ra còn có ai nữa?

Quả nhiên trong trận ngoài chàng ra, “Lục Thiệu tam kiều”, tỷ muội họ Thôi, Thượng Quan Yến và hai tên thư đồng vẫn còn bất tỉnh.

Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn nói :

- Hoàng đàn chủ, hắn chính là tên tiểu tử cuồng ngạo gần đây rất nổi danh tên là Mai Quân Bích đó.

Lão đạo cười “hắc hắc” nói :

- Thủ đoạn của ngươi thật độc ác.

Mai Quân Bích ngửa mặt cười to một tràng đáp :

- Tiếu sinh và quý giáo xưa nay không thù hận, cũng không xâm phạm đến nhau. Tiểu sinh chỉ đi ngang qua đây, thế mà các vị bố trí Lạc Hồn trận lại còn bỏ Ôn Hoàng tán để giết người. Ngay cả ba vị đệ tử của Huyền Nữ giáo trước đây cũng là đồng minh của quý giáo, các vị cũng không tha, nói rằng đã lọt vào Lạc Hồn trận thì không phân biệt bạn thù đều giết hết cả. Tin rằng tám người nằm hôn mê bất tỉnh kia không ai là cừu nhân của quý giáo cả. Như vậy thì ai tâm địa độc ác? Tiểu sinh và may phá được trận mà ra, tên đó thừa cơ người khác không phòng bị xuất thủ đột kích, chết đáng tội. Chính các ngươi cũng vậy, chẳng hơn gì hắn, không nói một lời xông vào ngay chiêu đầu tiên đã hạ độc thủ. Nếu tiểu sinh hạ thủ không lưu tình thì ba vị cũng thành quỷ vong hồn dưới kiếm còn trách ai?

Lão đạo nhân chợt quát lên :

- Câm miệng! Trước mặt Hoàng Đạo Tử mà ngươi dám ăn nói ngông cuồng như vậy sao?

Mai Quân Bích cười to đáp :

- Hô hô! Cái gì mà cuồng ngạo chứ? Ngươi tưởng mình ghê gớm lắm sao? Chỉ cần đạo trưởng đối địch được mười chiêu...

Hoàng Đạo Tử tức giận gầm lên :

- Tiểu tử tiếp chiêu!

Lời chưa dứt, thân ảnh đã bổ xuống, cây phất trần phát ra ngàn sợi như những mũi kim chọc tới người Mai Quân Bích.

Chàng chỉ nhếch môi cười nhạt, Côn Ngô kiếm phát ra hào quang nhằm thẳng cây phất trần chém ra.

Không ngờ Hoàng Đạo Tử mới phát chiêu một nửa bỗng thu về, quát to một tiếng bất thần nhún người lên cao từ trên không xoay người chân trên đầu dưới ra chiêu “Phong Lôi Giao Kích”, muôn ngàn sợi tơ như mưa tỏa xuống bao phủ lấy đối phương.

Mai Quân Bích vừa rồi có ý khinh địch, không ngờ Hoàng Đạo Tử biến chiêu thần tốc và lợi hại đến vậy.

Trong khi chưa biết đối phó thế nào, chàng vận Ban Nhược thần công để khỏi thụ thương. Nhưng luồng áp lực từ trên cao mạnh quá, đề phòng bất trắc lùi lại thêm một bước nữa.

Thân ảnh chưa kịp đứng vững đã cảm thấy một luồng kình lực rất mạnh đánh vào hậu tâm mình.

Ngoài ra phía bên tả, một bóng người lướt vào trân.

Mai Quân Bích kinh hãi nghĩ thầm :

- “Hoàng Đạo Tử chưa kịp đáp xuống đất, như vậy là Đoạn Hồn Phiến Lý Thu Sơn và Phiên Thiên Ấn Đặng Hạo, một tên lợi dụng mình chưa kịp trầm ổn xuất thủ ám toán, còn tên kia lợi dụng lúc mình bị bức lùi để xông vào trận làm hại những người còn hôn mê bất tỉnh...”

Ý nghĩ đó diễn ra nhanh như chớp, khiến Mai Quân Bích tức giận tự nhủ :

- “Bọn người Thiên Lý giáo đều là võ lâm bại hoại, không tên nào đáng được tha cả”.

Nghĩ thế sát cơ chợt hiện lên!

Mai Quân Bích quát to một tiếng, thân ảnh vừa lùi lại một bước lại lao lên như thần long tay kiếm tay chưởng cùng đánh ra.

Côn Ngô kiếm phát ra chiêu “Anh Lạc Tán Phân” nhằm thẳng nắm tơ của cây phất trần còn tay trái xuất Ban Nhược thần công đánh ngược về sau lưng.

Hoàng Đạo Tử thấy Mai Quân Bích bị bức lui bụng cả mừng định gia thêm hai thành công lực kết hợp với Phiên Thiên Ấn Đặng Hạo kết liễu đối phương.

Nào ngờ chàng mới lùi một bước bỗng bất thần tiến tới trường kiếm phát chiêu vô cùng uy mãnh, kiếm ảnh chói lòa, kiếm khí như giông bão, kinh hãi nghĩ thầm :

- “Không ngờ tiểu từ này võ công cao cường như vậy”.

Liệu bề không đối phó nổi, y định thu chiêu nhảy lủi để tránh nhưng tiếc rằng không kịp nữa rồi.

Chỉ nghe một chuỗi tiếng xoẹt xoẹt, Hoàng Đạo Tử cảm thấy tay phải nhẹ bỗng đi thấy cây phất trần của mình bị chém một nửa, muôn ngàn sợi lả tả bay xuống.



Người ám toán Mai Quân Bích từ sau chính là Đặng Hạo, lợi dụng chưởng lực Phiên Thiên Ấn lừng danh giang hồ mà hắn tự sáng tác ra trên sơ sở Đại Thủ Ấn được một tên Phiên tăng truyền thụ cho. Hắn tin rằng với Phiên Thiên Ấn từng lấy mạng không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm lần này đột kích nhất định Mai Quân Bích phải bỏ mạng.

Nào ngờ hắn phát chưởng sắp tới hậu tâm Mai Quân Bích thì chàng lướt tới một bước, chưa kịp gia tăng công lực vào Phiên Thiên Ấn đánh tới thì cảm thấy một đạo kình cực kỳ uy mãnh đánh ngược lại.

Hai cỗ kình lực tiếp nhau nổ vang như sét.

Phiên Thiên Ấn làm sao sánh nổi với thần công Ban Nhược thần chưởng?

Sau tiếng nổ, Đặng Hạo ôm ngực rú lên, thân hình to lớn bị đánh văng đi hai trượng, há miệng vọt ra một luồng tiễn huyết.

Nói thì chậm nhưng kỳ thực diễn biến lúc đó rất nhanh.

Vừa hủy binh khí Hoàng Đạo Tử và đả thương Đặng Hạo xong, Mai Quân Bích không có thời gian nhìn lại đối thủ vội tung người vào trận đuổi theo Lý Thu Sơn.

Tên Đàn chủ Huyền Vũ đàn vốn là người rất có kinh nghiệm đối địch, vừa nghe tiếng gió biết Mai Quân Bích đuổi theo liền dung chiếc thiết phiến đánh ra một chiêu “Khổng Tước Khai Bình”.

Mai Quân Bích vẫn chưa hết phẫn nộ, nhất là với kẻ địch bắt cóc hoặc làm hại những người còn hôn mê bất tỉnh này, quyết ý trừng trị đích đáng.

Với Lý Thu Sơn dù xuất thủ trực diện chàng còn không sợ nữa là đánh ngược lại phía sau. Thấy thiết phiến đánh tới mình, Mai Quân Bích vẫn không ngừng lại, tay trái vận Ban Nhược thần công đánh tới cổ tay phải cầm thiết phiến, trường kiếm chém bổ xuống vai Lý Thu Sơn.

Tên Đàn chủ Huyền Vũ đàn bị chưởng lực đánh trúng, cánh tay phải tê rầm rủ xuống buông rơi cây Bạch cốt thiết phiến đã thành danh trên giang hồ mấy chục năm... Tiếp đó Đoạn Hồn Phiến rú lên một tiếng rồi tắt nghẹn giữa chừng, bị trúng một kiếm đứt làm hai đoạn chết lăn xuống đất.

Bấy giờ Hoàng Đạo Tử cầm nửa cây phất trần lao theo vào trận, thấy Lý Thu Sơn gặp nguy nhưng không làm sao cứu kịp.

Đoạn Hồn Phiến Lý Thu Sơn tên ma đầu nổi danh giang hồ mấy chục năm nay, không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm đã bỏ mình dưới cây Bạch cốt thiết phiến, đã phải đền tội một cách bi thảm như vậy.

Mai Quân Bích quay lại chậm rãi bước từng bước một đến trước mặt Hoàng Đạo Tử nói :

- Tên họ Hoàng kia! Mau đưa giải dược Ôn Hoàng tán ra, ta còn có thể niệm tình mà tha ngươi một mạng...

Hoàng Đạo Tử bỗng cười lên một tràng :

- Hô hô hô...

Trong bốn tên Đàn chủ ở đây thì Hoàng Đạo Tử thân phận cao nhất. Mắt thấy ba tên Đàn chủ nội trong mấy chiêu đã bỏ mạng, Hoàng Đạo Tử quá hiểu rằng sức mình đấu với thiếu niên đó thì khác nào trứng chọi đá.

Nhưng vốn là nhân vật thành danh trên giang hồ mấy chục năm, Hoàng Đạo Tử cũng là người biết giữ gìn danh tiếng.

Người ta có câu: cáo chết để da, người chết để tiếng.

Sự việc đã đến nước này, chẳng lẽ uy danh xây dựng trong mấy chục năm lại đành chịu hủy trong một ngày?

Y ngửa mặt cất một trang cười đang nhìn Mai Quân Bích nói :

- Giải dược Ôn Hoàng tán Phó giáo chủ trước khi đi quả thực đã giao lại cho đạo gia.

Tới đó đưa tay lấy ra một bình sứ nhỏ rồi nói tiếp :

- Thế nhưng tên họ Mai ngươi muốn ngửa tay xin là được nó thì chẳng phải chuyện dễ dàng đâu!

Mai Quân Bích nhíu mày hỏi :

- Ngươi muốn gì?

Hoàng Đạo Tử cười thâm độc nói :

- Muốn thế này!

Dứt lời đưa tay bóp mạnh!

Chỉ nghe một tiếng “Bộp”, Hoàng Đạo Tử phất tay làm bình giải dược bị bóp nát bay tán loạn theo gió.

Mai Quân Bích không ngờ đối phương dùng thủ đoạn ác độc đó, nhất thời đứng ngẩn người ra...

Hoàng Đạo Tử nhìn chàng bằng ánh mắt căm hờn, cất một tràng cười đắc ý đầy khiêu khích nói :

- Đạo gia chỉ có một mạng này thôi, tiểu tử ngươi động thủ đi.

Thấy giải dược bị Hoàng Đạo Tử hủy mất, tám người kia không còn cách gì cứu thoát khỏi Ôn Hoàng tán, Mai Quân Bích nộ khí xung thiên nghiến răng nói :

- Ngươi cho rằng ta không giết ngươi chăng?

Dứt lời thân ảnh lao tới, Côn Ngô kiếm chém phạt thẳng xuống đầu Hoàng Đạo Tử.

Lão đạo cười “Hắc hắc” hai tiếng, không lùi không tránh, tay phải giương lên đâm thẳng chiếc phất trần vào ngực đối phương. Hiển nhiên dung phương pháo lưỡng bại câu thương liều mạng với đối phương.

Hàng nghìn sợi tơ trên cây phất trần được Hoàng Đạo Tử vận nội lực vào trở nên rắn như những cây kim thép bắn thẳng tới Tán Tâm huyệt Mai Quân Bích...



Bấy giờ song phương chỉ còn cách nhau vài thước, thế Mai Quân Bích bổ xuống muốn tránh cũng không còn khả năng. Thanh Côn Ngô kiếm không chút do dự chém thẳng xuống.

Trong lúc tính mạng hai đối thủ như chỉ mành treo tranh thì chợt nghe tiếng người quát lên :

- Thanh niên nhân, hạ thủ lưu tình...

Thanh âm từ rất xa nhưng Mai Quân Bích vẫn nghe rất rõ, hơn nữa còn cảm thấy giọng nói rất quen thuộc.

Đó là người nói dùng thủ pháp thặng thừa Thiên Lý Truyền Âm.

Nhưng Mai Quân Bích không có ý thu chiêu, hơn nữa lúc này thi chiêu thì đã quá muộn.

- Phập!

Tiếp theo đó là tiếng rú thê thảm và tiếng Mai Quân Bích nặng nề đáp xuống đất.

Hoàng Đạo Tử mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy cố sức giữ để khỏi ngã khụy xuống, tay trái ôm vết thương máu chảy trào ra như suối.

Nguyên cả cánh tay y bị kiếm chém đứt ngọt tới tận vai.

Hoàng Đạo Tử vừa đau đớn vừa kinh hoàng lại vừa kinh ngạc nhìn Mai Quân Bích bụng bảo dạ :

- “Không hiểu sao hàng trăm sợi tơ được mình vận công vào trở thành cứng như thép đã đâm trúng Tấn Tâm huyệt mà hắn vẫn bình yên vô sự là sao chứ? Chẳng lẽ hắn luyện thành Kim Cương Bất Hoại thân?”

Y chợt buông tiếng thở dài rồi tung mình về phía cốc khẩu.

Mai Quân Bích nghiến răng quát :

- Đạo tặc! Ngươi tưởng tẩu thoát được sao?

Đồng thời phi thân đuổi theo.

Thế nhưng chàng chưa kịp nhấc chân thì có hai nhân ảnh lao tới chặn đường. Một người nói :

- Thanh niên nhân! Hãy để cho hắn đi.

Mai Quân Bích đành dừng lại đưa mắt nhìn.

Người chặn đường chàng là Xuyên Thiên Phi Thử, bên cạnh lão còn một đạo nhân bận thanh bào mặt chùm kín bằng khăn đến đứng khoanh tay vẻ rất du nhàn.

Mai Quân Bích tra kiếm vào bao chắp tay nói :

- Thì ra lão tiến bối! Tên yêu đạo đó của Thiên Lý giáo...

Chưa nói dứt câu, chàng chợt nhớ người đến cùng Xuyên Thiên Phi Thử cũng là đạo nhân nên bối rối ngừng lại.

Xuyên Thiên Phi Thử chừng như hiểu ra tâm ý chàng nên vừa cười rinh rích vừa nói :

- Thanh niên nhân! Hoàng Đạo Tử chỉ có tính tình kiêu ngạo thôi, chưa đến nỗi là cùng hung cực ác như những tên khác trong Thiên Lý giáo. Hắn bị chặt đứt một tay, trừng phạt thế là đủ, cứ để hắn đi.

Tới đó lão thay đổi đề tài :

- Nào! Bây giờ lão trộm ta xin giới thiệu...

Rồi chỉ tay sang đạo nhân, nhưng không hiểu sao lại trở nên do dự, dôi mắt tròn nhỏ như mắt chuột hấp háy một lúc rồi cười hô hô nói :

- Đạo huynh! Vị thiếu niên này là nhân vật gần đây rất nổi danh trên giang hồ Mai Quân Bích thiếu hiệp đó.

Mai Quân Bích thấy thái độ Xuyên Thiên Phi Thử khác thường như vậy biết rằng chắc có nguyên nhân. Chàng tự hỏi :

- “Đạo nhân này là ai mà trùm đầu bịt mặt bí ẩn như thế? Xuyên Thiên Phi Thử định giới thiệu người đó sao đột nhiên lại đổi ý?”

Y cùng lão trộm tới đây có mục đích gì?

Nhưng Mai Quân Bích không có thời gian bâng khoăng nhiều chuyện này, liền nghĩ ngay tới những người trúng Ôn Hoành độc còn nằm mê man trong trận.

Giải dược đã bị Hoàng Đạo Tử hủy mất, may gặp được Xuyên Thiên Phi Thử, chàng lóe lên chút hy vọng, không biết lão có giúp được gì không?

Chính lúc Mai Quân Bích định hỏi thì Xuyên Thiên Phi Thử đã tranh lời :

- Thanh niên nhân! Chẳng cần nói nữa! Trong đầu ngươi nghĩ gì, lão trộm ta biết cả rồi! Chúng ta chính vì Lạc Hồn trận và thứ độc dược ôn dịch này mà tới đây. Không ngờ ngươi đã phá được trận mà ra, nay chỉ còn một nửa công việc mà thôi! Xem ra bản lĩnh ngươi thật là ghê gớm.

Lão so vai rụt cổ, vừa tỏ vẻ khâm phục nhưng xem ra Lạc Hồn trận bị phá làm lão mất hứng một phần.

Mai Quân Bích nghe khẩu khí và thấy thái độ lão, đoán được là đạo sĩ bịt mặt là do Xuyên Thiên Phi Thử mời đến đây phá trận để cứu mình.

Chàng nghi hoặc nghĩ thầm :

- “Làm sao lão ta biết được Phó giáo chủ Thiên Lý giáo bố trí Lạc Hồn trận vây hãm chúng ta trong cốc? Có thể đạo nhân này là người của Thiên Lý giáo không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Kiếm Kim Thoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook