Chương 2: Tích Không Kiếm Quyết
Đông Phương Ngọc
21/05/2013
Thôi Huệ từ nhỏ đã được gia gia cưng chiều truyền thụ cho khinh công thượng thừa. Thế nhưng hôm nay tiếng loảng xoảng của binh khí phát ra từ đâu đó chỉ vài chục trượng, thế mà nàng đuổi riết vẫn không sao theo kịp.
Thôi Huệ cắm đầu chạy ước chừng vài dặm, tiếng loảng xoảng vẫn vang lên phía trước như trêu ngươi.
Nàng bực mình rủa :
- Hừ! Đuổi không kịp ta cũng cứ đuổi!
Thế rồi tận lực thi triển hết khinh công, tưởng chừng như càng bị bỏ rơi mỗi lúc một xa.
Đêm rất yên tĩnh, bốn phía không một bóng người.
Tiếng loảng xoảng phía trước nghe càng lúc càng rõ, không xa hơn cũng không gần lại, vẫn giữ khoảng cách vài chục trượng!
Có lúc Thôi Huệ muốn bỏ không truy nữa, nhưng tính nàng vốn bướng bỉnh hiếu thắng nên vẫn chưa chịu cam tâm.
Sau thời gian chừng một tuần trà, Thôi Mẫn cũng đuổi kịp.
Nhận ra người phía trước có ý trêu ngươi, cô ta liền gọi tiểu muội :
- Huệ muội! Đừng đuổi nữa! Chúng ta còn phải đến hội ước ở thành Lăng Cơ mà!
Thôi Huệ tức giận giẫm chân nói :
- Tỷ tỷ thấy đấy! Rõ ràng hắn cố ý trêu chọc chúng ta, thật tức chết đi được!
Chợt nghe từ phía sau lưng có người cười hô hố nói :
- Thôi lão đầu đào tạo được hai nha đầu các ngươi có khinh công chẳng phải tầm thường!
Tiếng nói mỗi lúc một xa, đến hết câu thì lại nghe tiếng binh khí loảng xoảng cách chừng hai chục trượng như trước!
Thôi Mẫn, Thôi Huệ chú mục nhìn nhưng trong bóng đêm mông lung đâu thấy bóng người nào?
Thôi Huệ nghiến răng nhún mình định lao theo nhưng bị Thôi Mẫn giữ lại nói :
- Huệ muội! Chẳng biết đó là vị tiền bối nào mà thích trêu chọc như vậy. Có lẽ vị đó chỉ muốn thử chúng ta thôi. Vừa rồi chính muội đã chấp nhận đến Lăng Cơ thành gặp Tam Nghĩa hội, vì thế chúng ta nên đến đúng hẹn. Nếu không chúng sẽ cho rằng chúng ta sợ...
Thôi Huệ bị thư thư giữ lại thì rất bất bình, nhưng khi nghe câu cuối cùng, nàng liền chạm lòng tự ái giẫm chân nói :
- Ai thèm sợ chúng chứ? Tối nay nhất định phải giáo huấn bọn lục lâm thảo khấu đó một trận mới được!
Thế rồi hai thư muội thi triển khinh công lao về hướng Lăng Cơ thành.
Tiếng là “thành” nhưng đó chỉ là một khu hoang dã dưới chân một ngọn núi cây cối um tùm.
Hai người rẽ khỏi quan lộ theo con đường mòn nhỏ len lỏi giữa các lùm cây chừng hơn dặm thì thấy một khúc tường màu vàng, dám chắc đó chính là Long Vương miếu.
Trong rừng, hai người để ý thấy rất nhiều trạm canh với những người bận khinh trang màu đen mai phục, tay cầm bình khí, dáng vẻ khẩn trương, chừng như Tam Nghĩa hội đã huy động toàn bộ lực lượng để bảo vệ cho cuộc hội kiến này.
Nhưng Thôi Mẫn, Thôi Huệ có coi bọn lâu la của Tam Nghĩa hội vào đâu?
Hai thư muội lướt qua đầu bọn chúng không phát ra một tiếng động, thậm chí có tên phát hiện thấy cũng chỉ ngỡ rằng đó là những bóng ma không ai dám lên tiếng.
Long Vương miếu chẳng phải là ngôi miếu đồ sộ gì, chỉ có một tòa chính điện rộng chừng ba trượng vuông với mấy gian chái phòng. Sân trước miếu điện trông khá thoáng đãng, lúc đó treo mấy ngọn phong đăng trên mấy cây tùng cổ thụ, giữa sân đã xếp sẵn hai bộ bàn ghế, cử tọa đang ngồi uống trà.
Chỉ thấy ông cháu Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng và Thượng Quan Yến ngồi ở ngôi khách tọa đưa mắt nhìn xung quanh, xem chừng vừa đến chưa lâu.
Ở ngôi chủ tọa là một trung niên hán tử tuổi mới độ tứ tuần, sắc mặt vàng vọt, thái độ nghiêm trang, chắc đó là Hội chủ Tam Nghĩa hội Trác Đại Cương.
Trác Đại Cương đứng lên giới thiệu hai vị khách nhân xong chỉ tay sang người ngồi bên tả mình là một trung niên nhân ăn vận theo lối văn sĩ nói :
- Võ lão anh hùng, vị này là Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn, Huyền Vũ đàn Đàn chủ của Thiên Lý giáo.
Hắn lại chỉ tiếp sang hán tử gầy nhom ngồi bên cạnh Lý Thu Sơn nói tiếp :
- Còn đây là vị Hương chủ Huyền Vũ đàn Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi.
Tiếp đó, lão giới thiệu hai người ngồi bên hữu mình là lão nhị và lão tam của Động Đình tam nghĩa Cung Trường Thắng và Tần Trí.
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng nghe giới thiệu xong cười hô hô nói :
- Thật là hạnh ngộ!
Rồi đứng lên ôm quyền hỏi :
- Lão hủ có việc đi qua quý địa, được Trác hội chủ mời đến đây, không biết có gì chỉ giáo?
Trác Đại Cương vội vẫy tay cười đáp :
- Xin Võ lão anh hùng cứ ngồi nói chuyện cũng được!
Chờ mọi người tọa định xong, Trác Đại Cương vẻ mặt đầy đắc ý cười nói :
- Huynh đệ tại hạ vốn từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh Võ lão anh hùng, chỉ tiếc là chưa được thấy tôn nhan. Hôm nay may có hai vị Lý đàn chủ và Thiệu hương chủ của Thiên Lý giáo quá bước giá lâm tệ hội, nói rằng có Võ lão anh hùng quá bước tới Nhạc Dương. Vì có việc muốn thương lượng, đồng thời để bày tỏ lòng tôn kính nên tại hạ sai người mời lão anh hùng hiệp giá quang lâm, xin Võ lão anh hùng đừng trách!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng chợt phóng anh mắt sáng quắc nhìn Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn và Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi lạnh giọng nói :
- Hai vị vốn từ lâu đã ngầm theo dõi lão hủ, tất có ý thăm dò. Bây giờ gặp mặt ở đây, hai vị muốn gì xin cứ nói rõ!
Lý Thu Sơn tay phe phẩy chiếc Bạch Cốt chiết phiến với vẻ ung dung tự tại như một vị tú tài cười đáp :
- Lời Võ lão anh hùng thật hào sảng! Vậy thì huynh đệ cũng xin nói thẳng! Nhưng trước hết xin dám hỏi Võ lão anh hùng một câu: “Lệnh tế Thượng Quan hương chủ bị mất tích, chẳng hay Võ lão anh hùng có thể nói ra tung tích của vị đó không?”
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng mặt hơi biến sắc nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, cười nhạt đáp :
- Tiểu tế của lão phu là đệ tử chân truyền của lão Giáo chủ quý giáo Tri Cơ Tử may được trọng nghiệm làm Hương chủ của Tổng đàn trong quý giáo. Mặc dù nó là con rể của lão phu nhưng vì bận sự vụ trong giáo nên rất ít khi về nhà. Từ khi tiểu nữ lìa trần lưu lại một nữ nhi, suốt năm năm qua nó chưa trở về lấy một lần, vì thế việc nuôi dưỡng điệt nữ chỉ một mình lão phu đảm nhiệm. Lần này tiểu tế thất tích, lão phu cũng chỉ nghe quý giáo truyền báo lại, sao ngươi lại cho rằng lão phu biết được hành tích của tiểu tế?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn chăm chú quan sát vẻ mặt đối phương, lúc ấy cười hô hô nói :
- Lời của Võ lão anh hùng chỉ có thể lừa được trẻ lên ba chứ lừa sao được tại hạ? Ngay đêm Thượng Quan hương chủ mất thích, Võ lão anh hùng cũng thâu đêm đi về phương nam.
Chẳng lẽ trong thiên hạ có chuyện trùng hợp như thế?
Thiết Bối Thương Cù “Hừ” một tiếng nói :
- Nói như vậy tức là kể từ lúc đó Lý đàn chủ đã lén lút theo dõi mọi hành động của lão phu rồi?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp :
- Không dám! Nếu bây giờ Võ lão anh hùng có thể nói ra hành tích của Thượng Quan hương chủ thì điều đó có lợi cho cả hai chúng ta.
Thiết Bối Thương Cù phát nộ hỏi :
- Nếu ta không nói thì sao?
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi ngồi bên cạnh Lý Thu Sơn không nhịn được cao giọng nói :
- Võ lão anh hùng không chịu nói ra hành tích của lệnh tế Thượng Quan hương chủ cũng không hại gì, chỉ cần để vị cô nương này ở lại đây cũng được!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng vung tay đấm mạnh xuống mặt bàn nghe “Rầm” một tiếng làm sạt hẳn đi một góc như bị đao chém.
Lão hằm hằm đứng lên quát :
- Thiệu Nhất Phi! Ngươi đừng cuồng ngạo! Chỉ cần hai ngươi thắng được ngọn Cù Long tiên trong tay lão phu, đừng nói tiểu hài tử này mà đến ngay cả lão phu cũng tùy các ngươi xử trí!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn đưa mắt ra hiệu cho Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi rồi hướng sang Thiết Bối Thương Cù cười nhã nhặn nói :
- Xin Võ lão anh hùng bớt giận! Thượng Quan hương chủ là truyền nhân duy nhất của lão Giáo chủ bổn Giáo. Hiện tại Từ Giáo chủ vẫn còn hoài vọng Thượng Quan hương chủ trở về, hơn nữa đã có chức vụ thích đáng để bổ nhiệm, Võ lão anh hùng đâu phải là người ngoài? Xin chớ hiểu lầm!
Thiết Bối Thương Cù lạnh lùng đáp :
- Lý đàn chủ! Đó là sự vụ của quý Giáo, lão phu không tiện và cũng không muốn nghe. Còn hành tích của tiểu tế thì quả tình lão phu không thể phụng báo được. Còn mục đích hai vị tới đây làm gì, mới rồi Thiệu hương chủ đã nói rõ rồi, chúng ta chẳng cần phải nhiều lời vô ích. Trên giang hồ mạnh được yếu thua. Chỉ cần hai vị thắng được lão phu thì cả hai ông cháu xin làm theo bất cứ điều gì hai vị sai bảo!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn trầm ngâm một lúc rồi cười nham hiểm nói :
- Võ lão anh hùng đã nhất quyết muốn như vậy, huynh đệ chúng tôi cung kính bất như tòng mệnh vậy! Tuy nhiên chúng ta nên ước định từ trước, nếu Võ lão anh hùng thắng, huynh đệ chúng tôi lập tức trở về Tổng đàn không bao giờ hỏi han đến chuyện Thượng Quan hương chủ nữa. Còn nhược bằng huynh đệ chúng tôi may mà thắng được bán chiêu nửa thức thì cũng xin Võ lão anh hùng chịu khó về Tổng đàn một chuyến, chẳng hay ý Võ lão anh hùng thế nào?
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng cười hô hô đáp :
- Rất tốt! Chúng ta cứ thế thực hiện!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn liền đứng lên khỏi bàn phất cây Bạch Cốt chiết phiến cười nhăn nhó nói :
- Xin mời Võ lão anh hùng phát chiêu trước!
Lúc đó Hội chủ Tam Nghĩa hội Trác Đại Cương vội đứng lên nói :
- Lý đàn chủ xin hãy chậm! Võ lão anh hùng còn có hai vị quý hữu, không biết sao còn chưa tới?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn chau mày nhìn về phía sau Thiết Bối Thương Cù một lúc nhưng không thấy ai, ngờ vực nói :
- Thì ra Võ lão anh hùng có hẹn hai vị bằng hữu đến trợ lực. Chắc rằng họ phải là những tay hảo thủ!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Hạng cười nhạt đáp :
- Hai vị bằng hữu đó không phải do lão phu thỉnh đến trợ lực mà chính Trác hội chủ mời đến.
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn nghi hoặc nhìn Trác Đại Cương tỏ vẻ bất bình, trầm giọng hỏi :
- Trác lão ca mời ai đến thế?
Trác Đại Cương phân trần :
- Đó chỉ là hai nha đầu nhãi nhép, hạng chuột mà thôi! Trưa nay lúc ở Nhạc Dương lâu chúng đả thương hai tên thuộc hạ của bổn hội, sau khi nghe nói chúng cùng đi với Võ lão anh hùng nên mới tiện thể mời cùng tới đây.
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn nhăn mũi “Hừ” một tiếng.
Ngay lúc ấy, từ trên không bỗng vang lên tiếng thét lanh lảnh :
- Bọn chuột Tam Nghĩa hội thật có mắt không tròng! Chẳng phải chúng ta đã tới đây từ lâu rồi sao?
Chứng nhân kinh hãi ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên một cành cây cổ thụ cuối sân có một đôi thiếu niên nam nữ đứng sánh vai nhau.
Nam nhân bận bạch y phơ phất, còn nữ nhân bận hồng y đỏ rực như một bông hoa thắm.
Hai người đứng cuối một cành cây nhỏ mảnh mai, không hiểu sao cành cây chỉ lớn bằng ngón chân mà chịu đựng được sức nặng của cả hai người như vậy?
Cành cây theo gió đung đưa mà cả hai vẫn đứng vững như sơn. Người có khinh công như thế, trên võ lâm thật hiếm thấy!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn thất kinh, trừng mắt nhìn Trác Đại Cương.
Tên Hội chủ Tam Nghĩa hội mặt xám như tro, trong lòng bối rối bất an, không biết nên hành xử thế nào.
Đôi thiếu niên nam nữ, chính là thư muội Thôi Mẫn và Thôi Huệ phiêu nhiên đáp xuống trước mặt chứng nhân.
Thôi Huệ hướng sang Trác Đại Cương lên tiếng trước :
- Tên chuột họ Trác! Ngươi buông lời thô bỉ sau lưng người khác, bây giờ chúng ta đã đến đây, ngươi có điều gì thì cứ thẳng thắn nói ra xem!
Trác Đại Cương dù sao cũng là một Hội chủ, sao chịu nổi bị người khác nhục mạ ngay trước mặt thuộc hạ và khách nhân?
Hắn giận tím mặt gào lên :
- Lũ chuột...
Vừa thốt ra được hai tiếng thì nghe đánh “Bốp”, Trác Đại Cương loạng choạng lùi lại suýt nữa thì ngã nhào xuống, tay bưng má trái bị một tát còn in rõ vết năm ngón tay đỏ lựng.
Thôi Huệ vừa giáng một tát vẫn còn chưa hả giận quát lên :
- Tên họ Trác! Nếu ngươi còn dám nói thêm một tiếng nào bất kính nữa, cô nương sẽ thịt ngươi trước!
Còn Thôi Mẫn thì điềm đạm hơn nhiều, cất lời khuyên :
- Huệ muội! Thủ hạ của hắn đúng là hoành hành vô đạo. Nhưng hắn đã mời chúng ta đến đây, để chờ xem thái độ của hắn thế nào đã...
Lão nhị và lão tam trong Tam Nghĩa hội là Cung Trường Thắng và Tần Trí thấy đại ca bị nhục vội vàng rút đơn đao chực xông vào.
Thôi Huệ trừng mắt nhìn chúng, lạnh giọng nói :
- Có vẻ như các ngươi đều đã chán sống cả?
Còn Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn vì nhận lệnh của Giáo chủ phải truy bắt bằng được ông cháu Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng đưa về xử lý, đó là việc tối trọng yếu.
Nhưng bây giờ xem lại đôi thiếu niên nam nữa vừa xuất hiện thân hoài tuyệt học, trước mắt còn chưa biết lai lịch môn phái, nhưng chỉ cần không phải đồng bọn của Võ Công Vọng thì hắn đương nhiên không muốn dây vào để thêm rắc rối.
Xác định như thế rồi, hắn liền bước lên trước Động Đình tam nghĩa hướng sang Thôi Mẫn và Thôi Huệ chắp tay nói :
- Dường như giữa hai vị và Trác lão có sự hiểu lầm. Nếu huynh đệ của Tam Nghĩa hội có chỗ nào mạo phạm đến hai vị thì Trác lão ca sẽ thay mặt nhận lỗi. Vậy hai vị xin nén lòng ngồi lại phân trần, tại hạ tin rằng mọi việc sẽ được giải quyết êm thấm. Còn tối nay tại hạ cùng Võ lão anh hùng đã có ước định từ trước, xin để chúng tôi phân xử việc này trước, được chứ?
Dứt lời không chờ hai người phản ứng liền quay sao Trác Đại Cương lạnh lùng nói tiếp :
- Trác lão ca xin để cho huynh đệ dàn xếp việc này. Giữa Tam Nghĩa hội và hai vị đây chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm nhỏ mà thôi, tin rằng sớm muộn sẽ hiểu ra. Bây giờ xin cho huynh đệ thỉnh giáo vài chiêu tuyệt học của Võ lão anh hùng xong rồi sẽ nói!
Nên biết Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn có địa vị rất cao trong Thiên Lý giáo. Tam Nghĩa hội vốn nhờ vào thế lực của Thiên Lý giáo, cũng giống như là một tổ chức bên ngoài của giáo phái này mà thôi.
Bởi thế lời của Lý Thu Sơn, Trác Đại Cương đâu dám không nghe?
Mặc dù vừa chịu một tát không nhẹ, hắn đành chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, gật đầu đáp :
- Vâng, vâng! Lý đàn chủ nói không sai! Tại hạ và hai vị đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ. Hắc hắc! Chẳng đáng gì đâu!
Nói xong lùi lại.
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi bước lên trước Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn chắp tay nói :
- Xin Đàn chủ nhường Thiệu Nhất Phi lãnh giáo cao chiêu của vị Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng lừng danh giang hồ trước!
Lời vừa dứt, hắn liền rút từ thắt lưng ra một thứ binh khí giống như cây thập ác mỗi cạnh vuông vức to bằng cổ tay dài chừng ba thước bằng thép tinh luyện gọi là Thập Ác Đoạt, chuyên dùng để đoạt binh khí đối phương.
Xuất binh khí xong, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi chắp tay nói :
- Thiệu Nhất Phi thuộc hàng mạt lưu trong giang hồ, xin thọ giáo cao chiêu của Võ lão anh hùng!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng nhếch môi cười, cũng lấy ra chiếc Cù Long tiên đen bóng đưa chếch lên vận công làm nó thẳng ra như ngọn thương, gật đầu đáp :
- Các hạ xuất chiêu đi!
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi thấy đối phương để hở các môn hộ, rõ ràng có ý coi thường mình, liền nổi giận quát :
- Xem chiêu!
Đồng thời chân đạp trung cung, thân ảnh nhào tới trước mặt Thập Ác Đoạn xuất chiêu “Nam Kỳ Bắc Đẩu” đánh tới ngực đối phương.
Thiết Bối Thương Cù lấy tĩnh chế động, chờ khi Thiệu Nhất Phi bổ tới gần, người hơi chùng thấp xuống, tay phải cầm Cù Long tiên chỉ thẳng tới dùng một chiêu “Thiết Tỏa Hoành Giang” điểm vào cây thập ác của Phốc Thiên Điêu.
Hai thứ binh khí tiếp nhau, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi chợt thấy rằng toàn thân chấn động, lập tức hiểu ngay rằng Võ Công Vọng là người không dễ đối phó, vị Thiết Bối Thương Cù này quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn liền lùi về một bước, Thập Ác Đoạt biến chiêu thành “Nghênh Phong Phá Lãng” một lần nữa đánh sang.
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng đưa chếch ngọn tiên về phía trước, đầu roi hoạch một vòng với chiêu “Tác Triển Xuân Vân” đẩy lùi công thế đối phương, thừa thế điểm roi vào đầu vai tả địch nhân.
Mới ra hai chiêu, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi đều mất tiên cơ, trong lòng rất tức giận nhưng đành lùi lại tránh ngọn roi rồi chợt gầm lên một tiếng tung mình nhảy lên cao, thân ảnh từ trên không đã thi triển tuyệt học công liền ba chiêu!
Ba chiêu này khí thế cực kỳ hung mãnh, kình phong nổi lên vù vù, quả không hổ danh Phốc Thiên Điêu!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng với công lực mấy chục năm tu tập cũng bị bức lùi mấy bước mới tránh được rồi không chờ đối phương kịp xuất chiêu thứ tư đã vung roi quét sang, tiếp tục giành lại công thế.
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi quát lên :
- Đến vừa khéo!
Thập Ác Đoạt đổi chiêu biến thức, khí thế càng uy mãnh vạn phần, lấy công hoàn công không nhường nhịn một bước!
Hai cao thủ ra sức tấn công, ngọn tiên như thần long hí thủy, cây thập ác tựa mãnh hổ xuất sơn, ác liệt vô cùng!
Chỉ phút chốc, song phương đã đấu qua bốn năm mươi chiêu.
Thượng Quan Yến từ sau khi ngoại công xuất thường đối địch, tuy vẫn ngồi yên trên ghế nhưng trong lòng thắc thỏm không yên.
Đôi mắt đen láy của nàng không rời trường đấu, chăm chú theo dõi mọi biến cố gay cấn của ngoại công.
Cuộc đấu càng kịch liệt, trái tim nàng chàng đánh dập dồn.
Thôi Mẫn, Thôi Huệ nhân vì Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn đã cướp lời từ trước nên đành lùi lại bên Thượng Quan Yến ngồi xuống.
Thôi Mẫn vẫn giả trang nam nhân trong trang phục của một vị bạch y thư sinh. Thượng Quan Yến là một nữ hài mới lớn, tuy biết rõ Mẫn tỷ cùng là nữ nhân như mình, nhưng vẫn thấy ngượng ngùng xấu hổ. Nhưng đối với Thôi Huệ thì lập tức cảm thấy thân tình.
Thấy hai người đến ngồi bên, nàng thấy vui và yên lòng hẳn lại.
Thôi Huệ nắm lấy bàn tay của Yến muội, cảm thấy lòng bàn tay mềm mại của nàng ướt đẫm mồ hôi liền hiểu rằng trong lòng Thượng Quan Yến đang rất căng thẳng liền nhẹ giọng trấn an :
- Yến muội xem kìa! Võ lão anh hùng sắp thắng đến nơi rồi, muội không cần phải lo nữa đâu!
Thượng Quan Yến nghe lời nhìn ra trường đấu, quả nhiên thấy ngoại công đã chiếm trọn tiên cơ, ngọn Cù Long tiên công kích mỗi lúc một gấp giống như muôn ngàn con rồng nhỏ múa lượn dồn Thiệu Nhất Phi vào thế hạ phong không còn cơ hội hoàn thủ.
Lại thêm mười mấy chiêu nữa, Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng chợt quát lên :
- Buông tay!
Tiếp đó nghe “Xoảng” một tiếng, cây Thập Ác Đoạt bị ngọn roi đánh bật đi bay vút ra xa ba bốn trượng rơi bịch xuống đất.
Nguyên lai, sau khi hai cao thủ đấu qua năm sáu mươi chiêu, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi càng đánh càng núng thế, trong lúc đó thì ngọn roi của đối phương tung hoành như thần long quá hải, uy mãnh vô cùng.
Trong lúc nguy cấp, hắn định lấy công hoàn công để xoay chuyển tình thế, liền xuất một chiêu “Thạch Phá Thiên Kinh”.
Nhưng chờ cho chiêu thức của hắn vừa tận, Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng liền dùng ngọn tiên áp chặt lấy cây thập ác, vừa lợi dụng dư lực của đối phương vừa vận công vào đẩy bật ra, miệng quát :
- Buông tay!
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi vừa cảm thấy cổ thay phải chấn động, đành buông lỏng năm ngón tay để cây Thập Ác Đoạt bay đi.
Chẳng những thế, hắn còn để hở các môn hộ, thất kinh nghĩ thầm :
- “Lúc này nếu đối phương thừa cơ xuất thủ thì mình đâu còn mạng?”
Ý nghĩ đó nảy ra như một ánh chớp, Thiệu Nhất Phi vội nhún chân nhảy lùi tới cả trượng mới thoát hiểm.
Khi định thần nhìn lại, chỉ thấy Thiết Bối Thương Cù đã thu ngọn tiên lại đứng nhìn mình, miệng nhoẻn cười không chút ác ý.
Hiển nhiên lão ta đã hạ thủ lưu tình, không thừa cơ truy sát.
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi vừa kinh vừa thẹn, mặt xám đi như gan lợn, đứng chết lặng đương trường không nói tiếng nào.
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn tay phơ phất chiết phiến bước ra nói :
- Thiệu hương chủ hãy lùi lại đi!
Dứt lời tiến hai bước về phía Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng, biểu thị rằng chuẩn bị xuất thủ tiếp.
Ngay lúc ấy chợt một bóng hồng lao ra cùng tiếng quát lanh lảnh :
- Khoan đã! Trận thứ nhất ta đã nhường cho các ngươi rồi. Bây giờ sẽ đến lượt bổn cô nương vấn tội Tam Nghĩa hội!
Thôi Huệ nhảy ra khỏi chỗ ngồi, mắt nhìn Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn nói xong câu đó liền quay sang Trác Đại Cương hỏi :
- Tên họ Trác! Người mời chúng ta đến đây bảo rằng để thay thuộc hạ bồi tội, vậy sẽ bồi tội thế nào đây?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn đành lùi sang một bên.
Trác Đại Cương cười ngượng ngùng đáp :
- Giữa chúng ta vốn không có hiềm khích gì đáng kể. Mới rồi Lý đàn chủ đã từng nói qua, đó chỉ là sự hiểu lầm thôi. Thủ hạ của tệ hội nếu quả thật có mạo phạm đến hai vị thì xin để tại hạ sẽ nghiêm khắc trừng trị chúng là được...
Thôi Huệ “Hừ” một tiếng, ngắt lời :
- Chỉ đơn giản thế thôi ư? Ngươi ước chúng ta đến đây chẳng lẽ chỉ để nói suông câu đó? Tên họ Trác kia! Ngươi hãy nghe cho rõ đây, bổn cô nương đâu phải thứ chỉ tùy tiện vẫy tay là đến, xua tay là đi?
Trác Đại Cương cố nén giận hỏi :
- Vậy cô nương muốn thế nào?
Thôi Huệ chậm rãi đáp :
- Bổn cô nương có hai con đường cho người lựa chọn.
Trác Đại Cương hỏi :
- Cô nương cứ nói xem?
Thôi Huệ chìa một ngón tay ra :
- Thứ nhất, thủ hạ của Tam Nghĩa hội xưa nay quen thói hung đồ, khi hiếp lương dân. Ngươi là Hội chủ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Bây giờ thế này. Chỉ cần ngươi quỳ xuống giập đầu một trăm lần, lập thệ rằng sẽ thay đổi tác phong, cải tà quy chính, giải tán Tam Nghĩa hội, cô nương có thể lượng tình tha cho.
Nàng lại chìa một ngon tay nữa nói tiếp :
- Nếu các ngươi không phục thì còn con đường thứ hai nữa. Như Võ lão anh hùng đây đã nói, trên giang hồ mạnh được yếu thua. Các ngươi nếu muốn dùng vũ lực để giải quyết thì cả ba huynh đệ cứ đồng loạt xuất thủ, nhưng nếu thua thì phải giập đầu ba trăm cái chứ không phải chỉ một trăm!
Trác Đại Cương giận đến nỗi mặt tái xanh gầm lên :
- Nha đầu! Họ Trác ta sống hơn bốn mươi tuổi nhưng chưa thấy kẻ nào ngông cuồng như ngươi. Ngươi đã muốn thế, huynh đệ chúng ta chỉ đành hầu tiếp!
Cung Trường Thằng và Tần Trí hai người tay đã nắm chắc đơn đao nhảy ra, chẳng cần theo quy củ võ lâm gì cả, không nói một lời nghiến răng vung đao nhằm Thôi Huệ chém ngay.
Hai tên này chỉ hận không thể băm nát thây nha đầu hỗn láo này cho hả giận.
Trác Đại Cương dù sao vẫn là Hội chủ một phái, không thể không giữ lễ nghĩa trong giang hồ.
Thấy hai lão đệ chẳng nói chẳng rằng vung đao chém ngay, hắn đỏ bừng mặt vội nói :
- Cô nương hãy lượng binh khí đi!
Thôi Huệ hơi lánh mình đã thoát khỏi hai thanh đơn đao cùng chém xuống, “Hừ” một tiếng đáp :
- Hừ! Đừng làm ra vẻ chính nhân quân tử nữa! Ngươi có bản lĩnh gì thì cứ việc làm theo hai tên kia giở hết ra đi! Bổn cô nương chưa cần dùng tới binh khí đâu!
Trác Đại Cương cười nhạt nói :
- Được lắm!
Dứt lời cũng rút đơn đao hoa lên nửa vòng mới dùng một chiêu “Quái Mãng Thổ Tín” đâm vào giữa ngực thiếu nữ.
Thôi Huệ có coi Động Đình tam nghĩa vào đâu?
Nàng xòe bàn tay phải mảnh mai trắng muốt, ngón trỏ và ngón giữa chập lại duỗi thẳng, ba ngọn còn lại cũng tạo thành những tư thế khác nhau theo hai kiếm quyết, thân ảnh vẫn đứng nguyên vị, dùng ngón tay thay kiếm đâm tới người Trác Đại Cương!
Tên Hội chủ thấy vậy rủa thầm :
- “Nha đầu thật không biết sống chết!”
Nghĩ đoạn, đơn đao biến chiêu chém xuống bàn tay trắng ngần của thiếu nữ.
Thôi Huệ chừng như chẳng thèm để ý đến thế đao ác hiểm của địch nhân, bàn tay vẫn dùng kiếm quyết như cũ.
Trác Đại Cương không ngờ đối phương liều lĩnh tới mức dùng tay không đấu với cương đao, vận thêm hai thành công lực chém xuống.
Nào ngờ khi thanh đao chém vào luồng kiếm phong, hắn chợt cảm thấy có một luồng kình lực vô hình áp mạnh lưỡi đao xuống, đồng thời cánh tay phải hắn dường như không sao điều khiển được đành để lưỡi đao trượt xuống.
Diễn biến đó chỉ trong chớp mắt.
Trác Đại Cương trong lòng chấn động vội lùi lại hai bước.
Cùng lúc đó hai lão đệ của hắn cũng phát động công kích, hai thanh đao một trên một dưới công tới sau lưng Thôi Huệ.
Lão nhị Cung Trường Thắng dùng chiêu “Thu Nguyệt Hàn Tâm” đâm vào hậu tâm thiếu nữ, còn lão tam Tần Trí lại xuất chiêu “Phát Thảo Tầm Xà” quét ngang hai ống chân nàng.
Thân pháp của Thôi Huệ quả là tinh diệu tuyệt luân.
Chỉ thấy bóng hồng của nàng thấp thoáng trong đao ảnh như hồ điệp xuyên hoa, mặc cho ba thanh đao đâm chém như cuồng phong bão lốc vẫn không chút suy suyển!
Trác Đại Cương vừa lùi đã tiến, cùng hai lão đệ phối hợp Tam Nghĩa đao tới độ lâm li, ba người chiếm giữ ba góc trận thành hình chữ “Phẩm” tưởng chừng chim bay không thoát, thế mà Thôi Huệ vẫn chờn vờn trong màn đao ảnh như không, thật tức không sao chịu được!
Với tay không dùng Tích Không Kiếm Quyết, chẳng những Thôi Huệ an nhiên vô sự tránh mọi công thế của đối phương mà thỉnh thoảng còn hoàn thủ vài chiêu rất lợi hại, dáng vẻ rất ung dung tự tại!
Thực ra Thôi Huệ cốt ý kiểm tra xem Động Đình tam nghĩa có được bao nhiêu bản lĩnh?
Qua chừng mười chiêu, thiếu nữ tỏ ra sốt ruột, chợt quát lên một tiếng gia tăng thân pháp, thi triển “Tích Không Kiếm Quyết” tăng cường tấn công.
“Keng keng keng!”..
Chợt vang lên một chuỗi âm thanh nhức cả màng tai.
Những người đứng ngoài quan chiến nhìn lại, thấy đầu tiên là lão tam Tần Trí bị đánh bật đơn đao khỏi tay bay vút lên trời tới mười mấy trượng không để lại chút tăm tích nào.
Không những thế, thân hình cao lớn của hắn bị tả chưởng mảnh mai của Thôi Huệ đánh dựng lên hơn trượng rơi bịch xuống như một bị hàng!
Tiếp đó lại nghe “Veo” một tiếng, cả thanh đơn đao của Hội chủ Trác Đại Cương cũng bị đánh bật vào khoảng không.
Lão nhị Cung Trường Thắng thấy hai vị huynh đệ bị nhục nghiến răng xông tới vung đao chém liền ba nhát nhưng Thôi Huệ nhẹ nhàng thi triển thân pháp dễ dàng né tránh, thừa cơ phản thủ dùng Tích Không Kiếm Quyết điểm thẳng vào vai trái đối phương làm Cung Thường Thắc “Hực” lên một tiếng ôm lấy vai lùi lại mấy bước.
Đủ biết Thôi Huệ đã hạ thủ lưu tình, nếu rằng nàng điểm vào yếu huyệt thì Cung Trường Thắng đã vong mạng rồi.
Ngay lúc ấy bỗng vang lên một tiếng quát :
- Dừng tay!
Đồng thời một nhân ảnh lao vào như ánh chớp.
Thôi Huệ kêu lên một tiếng lùi lại.
Tần Trí đã lùi khỏi đấu trường, chỉ còn lại Trác Đại Cương tay không tấc sắt và Cung Trường Thắng tuy vẫn cầm đao nhưng tay phải giữ lấy vai trái bị thương, cả hai đứng ngẩn ra như pho tượng kinh hoàng nhìn đối thủ.
Trong trường đấu xuất hiện thêm một người, đó chính là Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn, Đàn chủ Thiên Lý giáo.
Hắn thấy Động Đình tam nghĩa đều bị thiệt thòi liền xông vào công kích một chiêu, nhờ bất ngờ nên đắc thủ.
Giá như không có Thôi Mẫn ở hiện trường chắc hắn đã ra chiêu sát thủ vừa diệt khẩu vừa trừ hậu họa, nhưng vốn là một tên ma đầu dạn dày kinh nghiệm, Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn biết rằng tại trường còn có hai đại cao thủ là Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng và bạch y thư sinh mà hắn tin chắc võ công còn cao cường hơn cả Thôi Huệ nên chỉ ra chiêu giải cứu cho Động Đình tam nghĩa rồi sẽ tính sau.
Thôi Huệ bị tập kích bất ngờ phải lùi lại, liền rút phắt trường kiếm ra sẵn sàng nghinh địch.
Trong lúc đó cả Thôi Mẫn lẫn Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng và Thượng Quan Yến vẫn ở yên vị không phản ứng.
Thôi Huệ bị Đoạt Hồn Phiến bất ngờ xuất một chiêu đột kích phải lùi lại hai bước, mặt ửng đỏ rút kiếm quát lên :
- Tên mặt dày! Bổn cô nương chấp cả ngươi ám toán! Ngươi cũng định thử xem vỏ não mềm cứng thế nào ư?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn xứng là “Lạc đệ tú tài”, bị nhục mạ vẫn không đổi sắc.
Hắn bình thản phe phẩy chiết phiến, cười thâm độc nói :
- Huynh đệ Lý Thu Sơn, được người trong giang hồ xưng là Đoạt Hồn Phiến. Cô nương vừa mới ra chiêu “Tích Không Kiếm Quyết” quả thật cao minh. Không biết Nhạc Sơn lão nhân đối với cô nương có quan hệ thế nào?
Thôi Huệ “Hừ” một tiếng đáp :
- Loại người như ngươi không xứng hỏi câu đó. Ngươi đã dám liều mạng vì Động Đình tam nghĩa thì bổn cô nương sẽ lĩnh giáo cái gọi là Đoạt Hồn phiến của ngươi là được!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn trong Thiên Lý giáo có địa vị rất cao, ngày thường dương dương tự đắc không thèm chấp hạ nhân, vả chăng trên giang hồ không ai dám dây với hắn.
Chỉ vì lần này Giáo chủ Thiên Lý giáo ra cấp lệnh nên vị Đàn chủ Huyền Vũ đàn phải thân tự xuất mã để truy bắt Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng.
Cũng vì nhiệm vụ trọng yếu này mà hắn đã hết sức nhún nhường không muốn chuốc thêm phiền phức.
Nhưng sau khi thấy thái độ của Thôi Huệ rất quyết liệt, nhất là khi nhận ra nàng thi triển Tích Không Kiếm Quyết là một tuyệt học của võ lâm mà hắn đã từng thấy Nhạc Sơn lão nhân thi triển một lần, Lý Thu Sơn động hiếu kỳ liền xuất thủ với hai mục đích, thứ nhất là hy vọng được khai nhãn giới, thứ hai là rút lui trong danh dự.
Nhưng tính toán của hắn có chỗ sơ suất.
Thôi Huệ bị Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn tập kích bức lùi mình thì rất tức giận. Những cô nương trẻ tuổi ai không hiếu thắng? Huống chi mình đang giành tiên cơ, bất thần bị người ám toán phải lùi lại?
Mặt khác nàng vừa kết thân với Thượng Quan Yến, ước cùng tiểu cô nương này tới đây cốt giúp hai ông cháu một tay, lẽ nào chịu kém thế?
Thế là lửa giận nổi lên, Thôi Huệ nghiến răng quát :
- Tên họ Lý! Ta vốn cho rằng Thiên Lý giáo các ngươi cấu kết với Tam Nghĩa hội để thiết lập cạm bẫy hại Võ lão anh hùng, quả nhiên việc đó không sai. Nay ngươi đã công khai bảo vệ bọn chuột Tam Nghĩa hội xuất chiến với ta, hãy lượng binh khí đi.
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn bị câu nói khích liền đỏ mặt tía tai, chỉ Bạch Cốt chiết phiến vào Thôi Huệ nói :
- Cô nương! Đó là ngươi tự mình tìm chết, đừng trách Đoạt Hồn Phiến này tâm địa ác độc!
Thôi Huệ không nén được giận, cũng quát lên :
- Chớ nhiều lời! Xem chiêu!
Lời chưa dứt đã vung kiếm, một chiêu “Trường Hồng Thổ Diệm” đâm thẳng tới Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn.
Thôi Huệ cắm đầu chạy ước chừng vài dặm, tiếng loảng xoảng vẫn vang lên phía trước như trêu ngươi.
Nàng bực mình rủa :
- Hừ! Đuổi không kịp ta cũng cứ đuổi!
Thế rồi tận lực thi triển hết khinh công, tưởng chừng như càng bị bỏ rơi mỗi lúc một xa.
Đêm rất yên tĩnh, bốn phía không một bóng người.
Tiếng loảng xoảng phía trước nghe càng lúc càng rõ, không xa hơn cũng không gần lại, vẫn giữ khoảng cách vài chục trượng!
Có lúc Thôi Huệ muốn bỏ không truy nữa, nhưng tính nàng vốn bướng bỉnh hiếu thắng nên vẫn chưa chịu cam tâm.
Sau thời gian chừng một tuần trà, Thôi Mẫn cũng đuổi kịp.
Nhận ra người phía trước có ý trêu ngươi, cô ta liền gọi tiểu muội :
- Huệ muội! Đừng đuổi nữa! Chúng ta còn phải đến hội ước ở thành Lăng Cơ mà!
Thôi Huệ tức giận giẫm chân nói :
- Tỷ tỷ thấy đấy! Rõ ràng hắn cố ý trêu chọc chúng ta, thật tức chết đi được!
Chợt nghe từ phía sau lưng có người cười hô hố nói :
- Thôi lão đầu đào tạo được hai nha đầu các ngươi có khinh công chẳng phải tầm thường!
Tiếng nói mỗi lúc một xa, đến hết câu thì lại nghe tiếng binh khí loảng xoảng cách chừng hai chục trượng như trước!
Thôi Mẫn, Thôi Huệ chú mục nhìn nhưng trong bóng đêm mông lung đâu thấy bóng người nào?
Thôi Huệ nghiến răng nhún mình định lao theo nhưng bị Thôi Mẫn giữ lại nói :
- Huệ muội! Chẳng biết đó là vị tiền bối nào mà thích trêu chọc như vậy. Có lẽ vị đó chỉ muốn thử chúng ta thôi. Vừa rồi chính muội đã chấp nhận đến Lăng Cơ thành gặp Tam Nghĩa hội, vì thế chúng ta nên đến đúng hẹn. Nếu không chúng sẽ cho rằng chúng ta sợ...
Thôi Huệ bị thư thư giữ lại thì rất bất bình, nhưng khi nghe câu cuối cùng, nàng liền chạm lòng tự ái giẫm chân nói :
- Ai thèm sợ chúng chứ? Tối nay nhất định phải giáo huấn bọn lục lâm thảo khấu đó một trận mới được!
Thế rồi hai thư muội thi triển khinh công lao về hướng Lăng Cơ thành.
Tiếng là “thành” nhưng đó chỉ là một khu hoang dã dưới chân một ngọn núi cây cối um tùm.
Hai người rẽ khỏi quan lộ theo con đường mòn nhỏ len lỏi giữa các lùm cây chừng hơn dặm thì thấy một khúc tường màu vàng, dám chắc đó chính là Long Vương miếu.
Trong rừng, hai người để ý thấy rất nhiều trạm canh với những người bận khinh trang màu đen mai phục, tay cầm bình khí, dáng vẻ khẩn trương, chừng như Tam Nghĩa hội đã huy động toàn bộ lực lượng để bảo vệ cho cuộc hội kiến này.
Nhưng Thôi Mẫn, Thôi Huệ có coi bọn lâu la của Tam Nghĩa hội vào đâu?
Hai thư muội lướt qua đầu bọn chúng không phát ra một tiếng động, thậm chí có tên phát hiện thấy cũng chỉ ngỡ rằng đó là những bóng ma không ai dám lên tiếng.
Long Vương miếu chẳng phải là ngôi miếu đồ sộ gì, chỉ có một tòa chính điện rộng chừng ba trượng vuông với mấy gian chái phòng. Sân trước miếu điện trông khá thoáng đãng, lúc đó treo mấy ngọn phong đăng trên mấy cây tùng cổ thụ, giữa sân đã xếp sẵn hai bộ bàn ghế, cử tọa đang ngồi uống trà.
Chỉ thấy ông cháu Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng và Thượng Quan Yến ngồi ở ngôi khách tọa đưa mắt nhìn xung quanh, xem chừng vừa đến chưa lâu.
Ở ngôi chủ tọa là một trung niên hán tử tuổi mới độ tứ tuần, sắc mặt vàng vọt, thái độ nghiêm trang, chắc đó là Hội chủ Tam Nghĩa hội Trác Đại Cương.
Trác Đại Cương đứng lên giới thiệu hai vị khách nhân xong chỉ tay sang người ngồi bên tả mình là một trung niên nhân ăn vận theo lối văn sĩ nói :
- Võ lão anh hùng, vị này là Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn, Huyền Vũ đàn Đàn chủ của Thiên Lý giáo.
Hắn lại chỉ tiếp sang hán tử gầy nhom ngồi bên cạnh Lý Thu Sơn nói tiếp :
- Còn đây là vị Hương chủ Huyền Vũ đàn Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi.
Tiếp đó, lão giới thiệu hai người ngồi bên hữu mình là lão nhị và lão tam của Động Đình tam nghĩa Cung Trường Thắng và Tần Trí.
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng nghe giới thiệu xong cười hô hô nói :
- Thật là hạnh ngộ!
Rồi đứng lên ôm quyền hỏi :
- Lão hủ có việc đi qua quý địa, được Trác hội chủ mời đến đây, không biết có gì chỉ giáo?
Trác Đại Cương vội vẫy tay cười đáp :
- Xin Võ lão anh hùng cứ ngồi nói chuyện cũng được!
Chờ mọi người tọa định xong, Trác Đại Cương vẻ mặt đầy đắc ý cười nói :
- Huynh đệ tại hạ vốn từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh Võ lão anh hùng, chỉ tiếc là chưa được thấy tôn nhan. Hôm nay may có hai vị Lý đàn chủ và Thiệu hương chủ của Thiên Lý giáo quá bước giá lâm tệ hội, nói rằng có Võ lão anh hùng quá bước tới Nhạc Dương. Vì có việc muốn thương lượng, đồng thời để bày tỏ lòng tôn kính nên tại hạ sai người mời lão anh hùng hiệp giá quang lâm, xin Võ lão anh hùng đừng trách!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng chợt phóng anh mắt sáng quắc nhìn Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn và Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi lạnh giọng nói :
- Hai vị vốn từ lâu đã ngầm theo dõi lão hủ, tất có ý thăm dò. Bây giờ gặp mặt ở đây, hai vị muốn gì xin cứ nói rõ!
Lý Thu Sơn tay phe phẩy chiếc Bạch Cốt chiết phiến với vẻ ung dung tự tại như một vị tú tài cười đáp :
- Lời Võ lão anh hùng thật hào sảng! Vậy thì huynh đệ cũng xin nói thẳng! Nhưng trước hết xin dám hỏi Võ lão anh hùng một câu: “Lệnh tế Thượng Quan hương chủ bị mất tích, chẳng hay Võ lão anh hùng có thể nói ra tung tích của vị đó không?”
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng mặt hơi biến sắc nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, cười nhạt đáp :
- Tiểu tế của lão phu là đệ tử chân truyền của lão Giáo chủ quý giáo Tri Cơ Tử may được trọng nghiệm làm Hương chủ của Tổng đàn trong quý giáo. Mặc dù nó là con rể của lão phu nhưng vì bận sự vụ trong giáo nên rất ít khi về nhà. Từ khi tiểu nữ lìa trần lưu lại một nữ nhi, suốt năm năm qua nó chưa trở về lấy một lần, vì thế việc nuôi dưỡng điệt nữ chỉ một mình lão phu đảm nhiệm. Lần này tiểu tế thất tích, lão phu cũng chỉ nghe quý giáo truyền báo lại, sao ngươi lại cho rằng lão phu biết được hành tích của tiểu tế?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn chăm chú quan sát vẻ mặt đối phương, lúc ấy cười hô hô nói :
- Lời của Võ lão anh hùng chỉ có thể lừa được trẻ lên ba chứ lừa sao được tại hạ? Ngay đêm Thượng Quan hương chủ mất thích, Võ lão anh hùng cũng thâu đêm đi về phương nam.
Chẳng lẽ trong thiên hạ có chuyện trùng hợp như thế?
Thiết Bối Thương Cù “Hừ” một tiếng nói :
- Nói như vậy tức là kể từ lúc đó Lý đàn chủ đã lén lút theo dõi mọi hành động của lão phu rồi?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp :
- Không dám! Nếu bây giờ Võ lão anh hùng có thể nói ra hành tích của Thượng Quan hương chủ thì điều đó có lợi cho cả hai chúng ta.
Thiết Bối Thương Cù phát nộ hỏi :
- Nếu ta không nói thì sao?
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi ngồi bên cạnh Lý Thu Sơn không nhịn được cao giọng nói :
- Võ lão anh hùng không chịu nói ra hành tích của lệnh tế Thượng Quan hương chủ cũng không hại gì, chỉ cần để vị cô nương này ở lại đây cũng được!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng vung tay đấm mạnh xuống mặt bàn nghe “Rầm” một tiếng làm sạt hẳn đi một góc như bị đao chém.
Lão hằm hằm đứng lên quát :
- Thiệu Nhất Phi! Ngươi đừng cuồng ngạo! Chỉ cần hai ngươi thắng được ngọn Cù Long tiên trong tay lão phu, đừng nói tiểu hài tử này mà đến ngay cả lão phu cũng tùy các ngươi xử trí!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn đưa mắt ra hiệu cho Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi rồi hướng sang Thiết Bối Thương Cù cười nhã nhặn nói :
- Xin Võ lão anh hùng bớt giận! Thượng Quan hương chủ là truyền nhân duy nhất của lão Giáo chủ bổn Giáo. Hiện tại Từ Giáo chủ vẫn còn hoài vọng Thượng Quan hương chủ trở về, hơn nữa đã có chức vụ thích đáng để bổ nhiệm, Võ lão anh hùng đâu phải là người ngoài? Xin chớ hiểu lầm!
Thiết Bối Thương Cù lạnh lùng đáp :
- Lý đàn chủ! Đó là sự vụ của quý Giáo, lão phu không tiện và cũng không muốn nghe. Còn hành tích của tiểu tế thì quả tình lão phu không thể phụng báo được. Còn mục đích hai vị tới đây làm gì, mới rồi Thiệu hương chủ đã nói rõ rồi, chúng ta chẳng cần phải nhiều lời vô ích. Trên giang hồ mạnh được yếu thua. Chỉ cần hai vị thắng được lão phu thì cả hai ông cháu xin làm theo bất cứ điều gì hai vị sai bảo!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn trầm ngâm một lúc rồi cười nham hiểm nói :
- Võ lão anh hùng đã nhất quyết muốn như vậy, huynh đệ chúng tôi cung kính bất như tòng mệnh vậy! Tuy nhiên chúng ta nên ước định từ trước, nếu Võ lão anh hùng thắng, huynh đệ chúng tôi lập tức trở về Tổng đàn không bao giờ hỏi han đến chuyện Thượng Quan hương chủ nữa. Còn nhược bằng huynh đệ chúng tôi may mà thắng được bán chiêu nửa thức thì cũng xin Võ lão anh hùng chịu khó về Tổng đàn một chuyến, chẳng hay ý Võ lão anh hùng thế nào?
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng cười hô hô đáp :
- Rất tốt! Chúng ta cứ thế thực hiện!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn liền đứng lên khỏi bàn phất cây Bạch Cốt chiết phiến cười nhăn nhó nói :
- Xin mời Võ lão anh hùng phát chiêu trước!
Lúc đó Hội chủ Tam Nghĩa hội Trác Đại Cương vội đứng lên nói :
- Lý đàn chủ xin hãy chậm! Võ lão anh hùng còn có hai vị quý hữu, không biết sao còn chưa tới?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn chau mày nhìn về phía sau Thiết Bối Thương Cù một lúc nhưng không thấy ai, ngờ vực nói :
- Thì ra Võ lão anh hùng có hẹn hai vị bằng hữu đến trợ lực. Chắc rằng họ phải là những tay hảo thủ!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Hạng cười nhạt đáp :
- Hai vị bằng hữu đó không phải do lão phu thỉnh đến trợ lực mà chính Trác hội chủ mời đến.
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn nghi hoặc nhìn Trác Đại Cương tỏ vẻ bất bình, trầm giọng hỏi :
- Trác lão ca mời ai đến thế?
Trác Đại Cương phân trần :
- Đó chỉ là hai nha đầu nhãi nhép, hạng chuột mà thôi! Trưa nay lúc ở Nhạc Dương lâu chúng đả thương hai tên thuộc hạ của bổn hội, sau khi nghe nói chúng cùng đi với Võ lão anh hùng nên mới tiện thể mời cùng tới đây.
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn nhăn mũi “Hừ” một tiếng.
Ngay lúc ấy, từ trên không bỗng vang lên tiếng thét lanh lảnh :
- Bọn chuột Tam Nghĩa hội thật có mắt không tròng! Chẳng phải chúng ta đã tới đây từ lâu rồi sao?
Chứng nhân kinh hãi ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên một cành cây cổ thụ cuối sân có một đôi thiếu niên nam nữ đứng sánh vai nhau.
Nam nhân bận bạch y phơ phất, còn nữ nhân bận hồng y đỏ rực như một bông hoa thắm.
Hai người đứng cuối một cành cây nhỏ mảnh mai, không hiểu sao cành cây chỉ lớn bằng ngón chân mà chịu đựng được sức nặng của cả hai người như vậy?
Cành cây theo gió đung đưa mà cả hai vẫn đứng vững như sơn. Người có khinh công như thế, trên võ lâm thật hiếm thấy!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn thất kinh, trừng mắt nhìn Trác Đại Cương.
Tên Hội chủ Tam Nghĩa hội mặt xám như tro, trong lòng bối rối bất an, không biết nên hành xử thế nào.
Đôi thiếu niên nam nữ, chính là thư muội Thôi Mẫn và Thôi Huệ phiêu nhiên đáp xuống trước mặt chứng nhân.
Thôi Huệ hướng sang Trác Đại Cương lên tiếng trước :
- Tên chuột họ Trác! Ngươi buông lời thô bỉ sau lưng người khác, bây giờ chúng ta đã đến đây, ngươi có điều gì thì cứ thẳng thắn nói ra xem!
Trác Đại Cương dù sao cũng là một Hội chủ, sao chịu nổi bị người khác nhục mạ ngay trước mặt thuộc hạ và khách nhân?
Hắn giận tím mặt gào lên :
- Lũ chuột...
Vừa thốt ra được hai tiếng thì nghe đánh “Bốp”, Trác Đại Cương loạng choạng lùi lại suýt nữa thì ngã nhào xuống, tay bưng má trái bị một tát còn in rõ vết năm ngón tay đỏ lựng.
Thôi Huệ vừa giáng một tát vẫn còn chưa hả giận quát lên :
- Tên họ Trác! Nếu ngươi còn dám nói thêm một tiếng nào bất kính nữa, cô nương sẽ thịt ngươi trước!
Còn Thôi Mẫn thì điềm đạm hơn nhiều, cất lời khuyên :
- Huệ muội! Thủ hạ của hắn đúng là hoành hành vô đạo. Nhưng hắn đã mời chúng ta đến đây, để chờ xem thái độ của hắn thế nào đã...
Lão nhị và lão tam trong Tam Nghĩa hội là Cung Trường Thắng và Tần Trí thấy đại ca bị nhục vội vàng rút đơn đao chực xông vào.
Thôi Huệ trừng mắt nhìn chúng, lạnh giọng nói :
- Có vẻ như các ngươi đều đã chán sống cả?
Còn Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn vì nhận lệnh của Giáo chủ phải truy bắt bằng được ông cháu Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng đưa về xử lý, đó là việc tối trọng yếu.
Nhưng bây giờ xem lại đôi thiếu niên nam nữa vừa xuất hiện thân hoài tuyệt học, trước mắt còn chưa biết lai lịch môn phái, nhưng chỉ cần không phải đồng bọn của Võ Công Vọng thì hắn đương nhiên không muốn dây vào để thêm rắc rối.
Xác định như thế rồi, hắn liền bước lên trước Động Đình tam nghĩa hướng sang Thôi Mẫn và Thôi Huệ chắp tay nói :
- Dường như giữa hai vị và Trác lão có sự hiểu lầm. Nếu huynh đệ của Tam Nghĩa hội có chỗ nào mạo phạm đến hai vị thì Trác lão ca sẽ thay mặt nhận lỗi. Vậy hai vị xin nén lòng ngồi lại phân trần, tại hạ tin rằng mọi việc sẽ được giải quyết êm thấm. Còn tối nay tại hạ cùng Võ lão anh hùng đã có ước định từ trước, xin để chúng tôi phân xử việc này trước, được chứ?
Dứt lời không chờ hai người phản ứng liền quay sao Trác Đại Cương lạnh lùng nói tiếp :
- Trác lão ca xin để cho huynh đệ dàn xếp việc này. Giữa Tam Nghĩa hội và hai vị đây chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm nhỏ mà thôi, tin rằng sớm muộn sẽ hiểu ra. Bây giờ xin cho huynh đệ thỉnh giáo vài chiêu tuyệt học của Võ lão anh hùng xong rồi sẽ nói!
Nên biết Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn có địa vị rất cao trong Thiên Lý giáo. Tam Nghĩa hội vốn nhờ vào thế lực của Thiên Lý giáo, cũng giống như là một tổ chức bên ngoài của giáo phái này mà thôi.
Bởi thế lời của Lý Thu Sơn, Trác Đại Cương đâu dám không nghe?
Mặc dù vừa chịu một tát không nhẹ, hắn đành chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, gật đầu đáp :
- Vâng, vâng! Lý đàn chủ nói không sai! Tại hạ và hai vị đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ. Hắc hắc! Chẳng đáng gì đâu!
Nói xong lùi lại.
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi bước lên trước Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn chắp tay nói :
- Xin Đàn chủ nhường Thiệu Nhất Phi lãnh giáo cao chiêu của vị Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng lừng danh giang hồ trước!
Lời vừa dứt, hắn liền rút từ thắt lưng ra một thứ binh khí giống như cây thập ác mỗi cạnh vuông vức to bằng cổ tay dài chừng ba thước bằng thép tinh luyện gọi là Thập Ác Đoạt, chuyên dùng để đoạt binh khí đối phương.
Xuất binh khí xong, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi chắp tay nói :
- Thiệu Nhất Phi thuộc hàng mạt lưu trong giang hồ, xin thọ giáo cao chiêu của Võ lão anh hùng!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng nhếch môi cười, cũng lấy ra chiếc Cù Long tiên đen bóng đưa chếch lên vận công làm nó thẳng ra như ngọn thương, gật đầu đáp :
- Các hạ xuất chiêu đi!
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi thấy đối phương để hở các môn hộ, rõ ràng có ý coi thường mình, liền nổi giận quát :
- Xem chiêu!
Đồng thời chân đạp trung cung, thân ảnh nhào tới trước mặt Thập Ác Đoạn xuất chiêu “Nam Kỳ Bắc Đẩu” đánh tới ngực đối phương.
Thiết Bối Thương Cù lấy tĩnh chế động, chờ khi Thiệu Nhất Phi bổ tới gần, người hơi chùng thấp xuống, tay phải cầm Cù Long tiên chỉ thẳng tới dùng một chiêu “Thiết Tỏa Hoành Giang” điểm vào cây thập ác của Phốc Thiên Điêu.
Hai thứ binh khí tiếp nhau, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi chợt thấy rằng toàn thân chấn động, lập tức hiểu ngay rằng Võ Công Vọng là người không dễ đối phó, vị Thiết Bối Thương Cù này quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn liền lùi về một bước, Thập Ác Đoạt biến chiêu thành “Nghênh Phong Phá Lãng” một lần nữa đánh sang.
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng đưa chếch ngọn tiên về phía trước, đầu roi hoạch một vòng với chiêu “Tác Triển Xuân Vân” đẩy lùi công thế đối phương, thừa thế điểm roi vào đầu vai tả địch nhân.
Mới ra hai chiêu, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi đều mất tiên cơ, trong lòng rất tức giận nhưng đành lùi lại tránh ngọn roi rồi chợt gầm lên một tiếng tung mình nhảy lên cao, thân ảnh từ trên không đã thi triển tuyệt học công liền ba chiêu!
Ba chiêu này khí thế cực kỳ hung mãnh, kình phong nổi lên vù vù, quả không hổ danh Phốc Thiên Điêu!
Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng với công lực mấy chục năm tu tập cũng bị bức lùi mấy bước mới tránh được rồi không chờ đối phương kịp xuất chiêu thứ tư đã vung roi quét sang, tiếp tục giành lại công thế.
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi quát lên :
- Đến vừa khéo!
Thập Ác Đoạt đổi chiêu biến thức, khí thế càng uy mãnh vạn phần, lấy công hoàn công không nhường nhịn một bước!
Hai cao thủ ra sức tấn công, ngọn tiên như thần long hí thủy, cây thập ác tựa mãnh hổ xuất sơn, ác liệt vô cùng!
Chỉ phút chốc, song phương đã đấu qua bốn năm mươi chiêu.
Thượng Quan Yến từ sau khi ngoại công xuất thường đối địch, tuy vẫn ngồi yên trên ghế nhưng trong lòng thắc thỏm không yên.
Đôi mắt đen láy của nàng không rời trường đấu, chăm chú theo dõi mọi biến cố gay cấn của ngoại công.
Cuộc đấu càng kịch liệt, trái tim nàng chàng đánh dập dồn.
Thôi Mẫn, Thôi Huệ nhân vì Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn đã cướp lời từ trước nên đành lùi lại bên Thượng Quan Yến ngồi xuống.
Thôi Mẫn vẫn giả trang nam nhân trong trang phục của một vị bạch y thư sinh. Thượng Quan Yến là một nữ hài mới lớn, tuy biết rõ Mẫn tỷ cùng là nữ nhân như mình, nhưng vẫn thấy ngượng ngùng xấu hổ. Nhưng đối với Thôi Huệ thì lập tức cảm thấy thân tình.
Thấy hai người đến ngồi bên, nàng thấy vui và yên lòng hẳn lại.
Thôi Huệ nắm lấy bàn tay của Yến muội, cảm thấy lòng bàn tay mềm mại của nàng ướt đẫm mồ hôi liền hiểu rằng trong lòng Thượng Quan Yến đang rất căng thẳng liền nhẹ giọng trấn an :
- Yến muội xem kìa! Võ lão anh hùng sắp thắng đến nơi rồi, muội không cần phải lo nữa đâu!
Thượng Quan Yến nghe lời nhìn ra trường đấu, quả nhiên thấy ngoại công đã chiếm trọn tiên cơ, ngọn Cù Long tiên công kích mỗi lúc một gấp giống như muôn ngàn con rồng nhỏ múa lượn dồn Thiệu Nhất Phi vào thế hạ phong không còn cơ hội hoàn thủ.
Lại thêm mười mấy chiêu nữa, Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng chợt quát lên :
- Buông tay!
Tiếp đó nghe “Xoảng” một tiếng, cây Thập Ác Đoạt bị ngọn roi đánh bật đi bay vút ra xa ba bốn trượng rơi bịch xuống đất.
Nguyên lai, sau khi hai cao thủ đấu qua năm sáu mươi chiêu, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi càng đánh càng núng thế, trong lúc đó thì ngọn roi của đối phương tung hoành như thần long quá hải, uy mãnh vô cùng.
Trong lúc nguy cấp, hắn định lấy công hoàn công để xoay chuyển tình thế, liền xuất một chiêu “Thạch Phá Thiên Kinh”.
Nhưng chờ cho chiêu thức của hắn vừa tận, Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng liền dùng ngọn tiên áp chặt lấy cây thập ác, vừa lợi dụng dư lực của đối phương vừa vận công vào đẩy bật ra, miệng quát :
- Buông tay!
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi vừa cảm thấy cổ thay phải chấn động, đành buông lỏng năm ngón tay để cây Thập Ác Đoạt bay đi.
Chẳng những thế, hắn còn để hở các môn hộ, thất kinh nghĩ thầm :
- “Lúc này nếu đối phương thừa cơ xuất thủ thì mình đâu còn mạng?”
Ý nghĩ đó nảy ra như một ánh chớp, Thiệu Nhất Phi vội nhún chân nhảy lùi tới cả trượng mới thoát hiểm.
Khi định thần nhìn lại, chỉ thấy Thiết Bối Thương Cù đã thu ngọn tiên lại đứng nhìn mình, miệng nhoẻn cười không chút ác ý.
Hiển nhiên lão ta đã hạ thủ lưu tình, không thừa cơ truy sát.
Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi vừa kinh vừa thẹn, mặt xám đi như gan lợn, đứng chết lặng đương trường không nói tiếng nào.
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn tay phơ phất chiết phiến bước ra nói :
- Thiệu hương chủ hãy lùi lại đi!
Dứt lời tiến hai bước về phía Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng, biểu thị rằng chuẩn bị xuất thủ tiếp.
Ngay lúc ấy chợt một bóng hồng lao ra cùng tiếng quát lanh lảnh :
- Khoan đã! Trận thứ nhất ta đã nhường cho các ngươi rồi. Bây giờ sẽ đến lượt bổn cô nương vấn tội Tam Nghĩa hội!
Thôi Huệ nhảy ra khỏi chỗ ngồi, mắt nhìn Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn nói xong câu đó liền quay sang Trác Đại Cương hỏi :
- Tên họ Trác! Người mời chúng ta đến đây bảo rằng để thay thuộc hạ bồi tội, vậy sẽ bồi tội thế nào đây?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn đành lùi sang một bên.
Trác Đại Cương cười ngượng ngùng đáp :
- Giữa chúng ta vốn không có hiềm khích gì đáng kể. Mới rồi Lý đàn chủ đã từng nói qua, đó chỉ là sự hiểu lầm thôi. Thủ hạ của tệ hội nếu quả thật có mạo phạm đến hai vị thì xin để tại hạ sẽ nghiêm khắc trừng trị chúng là được...
Thôi Huệ “Hừ” một tiếng, ngắt lời :
- Chỉ đơn giản thế thôi ư? Ngươi ước chúng ta đến đây chẳng lẽ chỉ để nói suông câu đó? Tên họ Trác kia! Ngươi hãy nghe cho rõ đây, bổn cô nương đâu phải thứ chỉ tùy tiện vẫy tay là đến, xua tay là đi?
Trác Đại Cương cố nén giận hỏi :
- Vậy cô nương muốn thế nào?
Thôi Huệ chậm rãi đáp :
- Bổn cô nương có hai con đường cho người lựa chọn.
Trác Đại Cương hỏi :
- Cô nương cứ nói xem?
Thôi Huệ chìa một ngón tay ra :
- Thứ nhất, thủ hạ của Tam Nghĩa hội xưa nay quen thói hung đồ, khi hiếp lương dân. Ngươi là Hội chủ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Bây giờ thế này. Chỉ cần ngươi quỳ xuống giập đầu một trăm lần, lập thệ rằng sẽ thay đổi tác phong, cải tà quy chính, giải tán Tam Nghĩa hội, cô nương có thể lượng tình tha cho.
Nàng lại chìa một ngon tay nữa nói tiếp :
- Nếu các ngươi không phục thì còn con đường thứ hai nữa. Như Võ lão anh hùng đây đã nói, trên giang hồ mạnh được yếu thua. Các ngươi nếu muốn dùng vũ lực để giải quyết thì cả ba huynh đệ cứ đồng loạt xuất thủ, nhưng nếu thua thì phải giập đầu ba trăm cái chứ không phải chỉ một trăm!
Trác Đại Cương giận đến nỗi mặt tái xanh gầm lên :
- Nha đầu! Họ Trác ta sống hơn bốn mươi tuổi nhưng chưa thấy kẻ nào ngông cuồng như ngươi. Ngươi đã muốn thế, huynh đệ chúng ta chỉ đành hầu tiếp!
Cung Trường Thằng và Tần Trí hai người tay đã nắm chắc đơn đao nhảy ra, chẳng cần theo quy củ võ lâm gì cả, không nói một lời nghiến răng vung đao nhằm Thôi Huệ chém ngay.
Hai tên này chỉ hận không thể băm nát thây nha đầu hỗn láo này cho hả giận.
Trác Đại Cương dù sao vẫn là Hội chủ một phái, không thể không giữ lễ nghĩa trong giang hồ.
Thấy hai lão đệ chẳng nói chẳng rằng vung đao chém ngay, hắn đỏ bừng mặt vội nói :
- Cô nương hãy lượng binh khí đi!
Thôi Huệ hơi lánh mình đã thoát khỏi hai thanh đơn đao cùng chém xuống, “Hừ” một tiếng đáp :
- Hừ! Đừng làm ra vẻ chính nhân quân tử nữa! Ngươi có bản lĩnh gì thì cứ việc làm theo hai tên kia giở hết ra đi! Bổn cô nương chưa cần dùng tới binh khí đâu!
Trác Đại Cương cười nhạt nói :
- Được lắm!
Dứt lời cũng rút đơn đao hoa lên nửa vòng mới dùng một chiêu “Quái Mãng Thổ Tín” đâm vào giữa ngực thiếu nữ.
Thôi Huệ có coi Động Đình tam nghĩa vào đâu?
Nàng xòe bàn tay phải mảnh mai trắng muốt, ngón trỏ và ngón giữa chập lại duỗi thẳng, ba ngọn còn lại cũng tạo thành những tư thế khác nhau theo hai kiếm quyết, thân ảnh vẫn đứng nguyên vị, dùng ngón tay thay kiếm đâm tới người Trác Đại Cương!
Tên Hội chủ thấy vậy rủa thầm :
- “Nha đầu thật không biết sống chết!”
Nghĩ đoạn, đơn đao biến chiêu chém xuống bàn tay trắng ngần của thiếu nữ.
Thôi Huệ chừng như chẳng thèm để ý đến thế đao ác hiểm của địch nhân, bàn tay vẫn dùng kiếm quyết như cũ.
Trác Đại Cương không ngờ đối phương liều lĩnh tới mức dùng tay không đấu với cương đao, vận thêm hai thành công lực chém xuống.
Nào ngờ khi thanh đao chém vào luồng kiếm phong, hắn chợt cảm thấy có một luồng kình lực vô hình áp mạnh lưỡi đao xuống, đồng thời cánh tay phải hắn dường như không sao điều khiển được đành để lưỡi đao trượt xuống.
Diễn biến đó chỉ trong chớp mắt.
Trác Đại Cương trong lòng chấn động vội lùi lại hai bước.
Cùng lúc đó hai lão đệ của hắn cũng phát động công kích, hai thanh đao một trên một dưới công tới sau lưng Thôi Huệ.
Lão nhị Cung Trường Thắng dùng chiêu “Thu Nguyệt Hàn Tâm” đâm vào hậu tâm thiếu nữ, còn lão tam Tần Trí lại xuất chiêu “Phát Thảo Tầm Xà” quét ngang hai ống chân nàng.
Thân pháp của Thôi Huệ quả là tinh diệu tuyệt luân.
Chỉ thấy bóng hồng của nàng thấp thoáng trong đao ảnh như hồ điệp xuyên hoa, mặc cho ba thanh đao đâm chém như cuồng phong bão lốc vẫn không chút suy suyển!
Trác Đại Cương vừa lùi đã tiến, cùng hai lão đệ phối hợp Tam Nghĩa đao tới độ lâm li, ba người chiếm giữ ba góc trận thành hình chữ “Phẩm” tưởng chừng chim bay không thoát, thế mà Thôi Huệ vẫn chờn vờn trong màn đao ảnh như không, thật tức không sao chịu được!
Với tay không dùng Tích Không Kiếm Quyết, chẳng những Thôi Huệ an nhiên vô sự tránh mọi công thế của đối phương mà thỉnh thoảng còn hoàn thủ vài chiêu rất lợi hại, dáng vẻ rất ung dung tự tại!
Thực ra Thôi Huệ cốt ý kiểm tra xem Động Đình tam nghĩa có được bao nhiêu bản lĩnh?
Qua chừng mười chiêu, thiếu nữ tỏ ra sốt ruột, chợt quát lên một tiếng gia tăng thân pháp, thi triển “Tích Không Kiếm Quyết” tăng cường tấn công.
“Keng keng keng!”..
Chợt vang lên một chuỗi âm thanh nhức cả màng tai.
Những người đứng ngoài quan chiến nhìn lại, thấy đầu tiên là lão tam Tần Trí bị đánh bật đơn đao khỏi tay bay vút lên trời tới mười mấy trượng không để lại chút tăm tích nào.
Không những thế, thân hình cao lớn của hắn bị tả chưởng mảnh mai của Thôi Huệ đánh dựng lên hơn trượng rơi bịch xuống như một bị hàng!
Tiếp đó lại nghe “Veo” một tiếng, cả thanh đơn đao của Hội chủ Trác Đại Cương cũng bị đánh bật vào khoảng không.
Lão nhị Cung Trường Thắng thấy hai vị huynh đệ bị nhục nghiến răng xông tới vung đao chém liền ba nhát nhưng Thôi Huệ nhẹ nhàng thi triển thân pháp dễ dàng né tránh, thừa cơ phản thủ dùng Tích Không Kiếm Quyết điểm thẳng vào vai trái đối phương làm Cung Thường Thắc “Hực” lên một tiếng ôm lấy vai lùi lại mấy bước.
Đủ biết Thôi Huệ đã hạ thủ lưu tình, nếu rằng nàng điểm vào yếu huyệt thì Cung Trường Thắng đã vong mạng rồi.
Ngay lúc ấy bỗng vang lên một tiếng quát :
- Dừng tay!
Đồng thời một nhân ảnh lao vào như ánh chớp.
Thôi Huệ kêu lên một tiếng lùi lại.
Tần Trí đã lùi khỏi đấu trường, chỉ còn lại Trác Đại Cương tay không tấc sắt và Cung Trường Thắng tuy vẫn cầm đao nhưng tay phải giữ lấy vai trái bị thương, cả hai đứng ngẩn ra như pho tượng kinh hoàng nhìn đối thủ.
Trong trường đấu xuất hiện thêm một người, đó chính là Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn, Đàn chủ Thiên Lý giáo.
Hắn thấy Động Đình tam nghĩa đều bị thiệt thòi liền xông vào công kích một chiêu, nhờ bất ngờ nên đắc thủ.
Giá như không có Thôi Mẫn ở hiện trường chắc hắn đã ra chiêu sát thủ vừa diệt khẩu vừa trừ hậu họa, nhưng vốn là một tên ma đầu dạn dày kinh nghiệm, Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn biết rằng tại trường còn có hai đại cao thủ là Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng và bạch y thư sinh mà hắn tin chắc võ công còn cao cường hơn cả Thôi Huệ nên chỉ ra chiêu giải cứu cho Động Đình tam nghĩa rồi sẽ tính sau.
Thôi Huệ bị tập kích bất ngờ phải lùi lại, liền rút phắt trường kiếm ra sẵn sàng nghinh địch.
Trong lúc đó cả Thôi Mẫn lẫn Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng và Thượng Quan Yến vẫn ở yên vị không phản ứng.
Thôi Huệ bị Đoạt Hồn Phiến bất ngờ xuất một chiêu đột kích phải lùi lại hai bước, mặt ửng đỏ rút kiếm quát lên :
- Tên mặt dày! Bổn cô nương chấp cả ngươi ám toán! Ngươi cũng định thử xem vỏ não mềm cứng thế nào ư?
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn xứng là “Lạc đệ tú tài”, bị nhục mạ vẫn không đổi sắc.
Hắn bình thản phe phẩy chiết phiến, cười thâm độc nói :
- Huynh đệ Lý Thu Sơn, được người trong giang hồ xưng là Đoạt Hồn Phiến. Cô nương vừa mới ra chiêu “Tích Không Kiếm Quyết” quả thật cao minh. Không biết Nhạc Sơn lão nhân đối với cô nương có quan hệ thế nào?
Thôi Huệ “Hừ” một tiếng đáp :
- Loại người như ngươi không xứng hỏi câu đó. Ngươi đã dám liều mạng vì Động Đình tam nghĩa thì bổn cô nương sẽ lĩnh giáo cái gọi là Đoạt Hồn phiến của ngươi là được!
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn trong Thiên Lý giáo có địa vị rất cao, ngày thường dương dương tự đắc không thèm chấp hạ nhân, vả chăng trên giang hồ không ai dám dây với hắn.
Chỉ vì lần này Giáo chủ Thiên Lý giáo ra cấp lệnh nên vị Đàn chủ Huyền Vũ đàn phải thân tự xuất mã để truy bắt Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng.
Cũng vì nhiệm vụ trọng yếu này mà hắn đã hết sức nhún nhường không muốn chuốc thêm phiền phức.
Nhưng sau khi thấy thái độ của Thôi Huệ rất quyết liệt, nhất là khi nhận ra nàng thi triển Tích Không Kiếm Quyết là một tuyệt học của võ lâm mà hắn đã từng thấy Nhạc Sơn lão nhân thi triển một lần, Lý Thu Sơn động hiếu kỳ liền xuất thủ với hai mục đích, thứ nhất là hy vọng được khai nhãn giới, thứ hai là rút lui trong danh dự.
Nhưng tính toán của hắn có chỗ sơ suất.
Thôi Huệ bị Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn tập kích bức lùi mình thì rất tức giận. Những cô nương trẻ tuổi ai không hiếu thắng? Huống chi mình đang giành tiên cơ, bất thần bị người ám toán phải lùi lại?
Mặt khác nàng vừa kết thân với Thượng Quan Yến, ước cùng tiểu cô nương này tới đây cốt giúp hai ông cháu một tay, lẽ nào chịu kém thế?
Thế là lửa giận nổi lên, Thôi Huệ nghiến răng quát :
- Tên họ Lý! Ta vốn cho rằng Thiên Lý giáo các ngươi cấu kết với Tam Nghĩa hội để thiết lập cạm bẫy hại Võ lão anh hùng, quả nhiên việc đó không sai. Nay ngươi đã công khai bảo vệ bọn chuột Tam Nghĩa hội xuất chiến với ta, hãy lượng binh khí đi.
Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn bị câu nói khích liền đỏ mặt tía tai, chỉ Bạch Cốt chiết phiến vào Thôi Huệ nói :
- Cô nương! Đó là ngươi tự mình tìm chết, đừng trách Đoạt Hồn Phiến này tâm địa ác độc!
Thôi Huệ không nén được giận, cũng quát lên :
- Chớ nhiều lời! Xem chiêu!
Lời chưa dứt đã vung kiếm, một chiêu “Trường Hồng Thổ Diệm” đâm thẳng tới Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.