Chương 42: Đụng độ hải xà
Đăng Nhân
13/04/2023
Vài ngày A Cáp Công tuyển quân cũng là từng nấy ngày Bốc Hải Lãng và Sình Dương lênh đênh nơi Bột Hải, biển cả rộng lớn phía nam cảng Đại Liên. Xa xa là vài thuyền đánh cá, dưới dương quang đầu xuân, trông như những đóa hoa sen nổi trên mặt nước. Tuyết vừa tan được ít lâu, bên bờ biển cát trắng đã lộ ra, trên trời đã xuất hiện vài con chim trời lạc lối bay qua đây, tạo nên một chút sự sống động giữa không gian tĩnh mịch.
Đứng trên mạn thuyền, Hải Lãng nhìn về phía thuyền ngư dân đằng xa, bất giác cảm thán, "Khung cảnh thật quá đỗi yên bình. Phải chăng ta còn ở đó, ta đã cướp sạch của mấy người đó rồi."
Thuyền của Lãng và Dương đi ngay sau thuyền tiên phong, ngày đêm di chuyển tới Dinh Khẩu không biết mệt mỏi. Tả hữu Sình Dương là hai viên bộ tướng thân tín bậc nhất của hắn, bên phải tên Dã Kha Giác, ria mép màu nâu đồng vểnh lên, bên trái tên Biên Liễn Đinh Nhạc, khuôn mặt nhẵn nhụi không một cọng lông, cả hai tuổi đều ngoại tứ tuần. Hai vị này chính là hai người suốt vài ngày qua chuyển từ thuyền này sang thuyền khác, dạy cho lũ hải khấu những căn bản của võ pháp Xích Thống Nga La Tư. Tuy bọn họ không biết tiếng Kim, nhưng cứ dùng cử chỉ mà chỉ dẫn, lại được Bốc Hải Lãng đốc thúc sát sao, nên ít kẻ cũng dám chểnh mảng. Bọn họ nói chuyện với nhau chỉ toàn dùng tiếng Nga quốc, Bốc Hải Lãng nghe như tiếng gió thoảng qua, tiếng tên bắn vun vút, chẳng hiểu mô tê gì. Hai tên Kha Giác và Đinh Nhạc đôi lúc còn thấy có cười nói, còn Sình Dương thì mặt như một khối băng lù lù, Lãng ở với đoàn bọn hắn ba ngày một cái nhếch mép của Sình Dương còn không được thấy, nói chuyện thì toàn việc quân, thành ra sinh chán chường, sau khi hai vị Giác, Nhạc dạy võ xong là liên tục mồi chài bọn phu thuyền uống rượu cùng ả.
Sình Dương dứt chuyện với Giác, Nhạc xong, Hải Lãng mới lân la vào gần hỏi, giọng châm chọc, "Các ngươi mấy ngày nay cứ bàn gì mà lắm chuyện vậy, sao ta không được nghe với? Chuyện trò hăng say tới giáp còn không cởi, tới bữa còn chẳng ăn, thế chắc là thú vị lắm đây. Nói lắm vậy thì chắc hẳn chỉ có thể là nữ nhân, phải không? Trong đầu lũ hàn Bắc các ngươi chắc cũng chỉ có bấy nhiêu thứ."
Sình Dương không đáp, đôi mắt nhìn ra hướng xa xăm, nhưng nhìn hắn nhún vai một cái thì có vẻ như vẫn nghe ngóng.
Lãng mới tiếp tục, "Nữ nhân hàn Bắc các ngươi thế nào? Nghe đâu càng từ phương Bắc da càng trắng như tuyết, nhưng mà nếu trắng quá thì dễ thường bạch tạng! Làn da phải có chút ám hắc, ấy mới là kiện khang!"
Sình Dương không đáp, nửa con mắt cũng không nhìn qua Hải Lãng.
Lãng nói, "Hay ngươi không có hứng thú với nữ nhân? Nam nhân xứ các ngươi, nhiều tên tóc vàng mũi lõ như ngươi hơn hay râu đồng nham hiểm như lão già đứng cạnh hơn? Ngươi thích kiểu nào? Thấy ngươi toàn đứng cạnh mấy tên già già, ắt hẳn là phải có gu lạ."
Sình Dương cũng vẫn khinh khi như không.
Hải Lãng trong lòng bực dọc, nhưng nghĩ về vài chục lượng vàng còn treo thưởng lủng lẳng lên đầu, lại nuốt cục tức vào trong mà nói, "Ngươi quả thực buồn chán mà." Trời đang chuyển tối, trăng đã dần lên, Lãng nay sáng đã uống rượu, chiều lại uống rượu, tối nghĩ không nên hành xác bản thân, nên chỉ uống thêm nửa vò rượu rồi về tư phòng. Trong vài ngày qua, ả đã kịp bày biện chiến quả của mình khắp tư phòng, ngọc trai, da thú biển, khí giới chiếm tới quá nửa diện tích. Trên tường còn treo đầu lâu cá heo, kỳ nhông, lại một chiếc sừng của loài độc giác mã, sản vật vô giá mà ả vì không cướp được nên đã phải trao đổi năm sa ngư sí (vây cá mập) đổi lấy. Sình Dương bảo đó thực ra chỉ là sừng cá kình, ả nghe tức lắm nhưng nhất quyết không tin.
Ở góc còn lại là một chiếc hũ gốm vốn màu đồng nhưng đã nhuốm nhiều hắc sắc, trên đó dán một tờ giấy ghi duy nhất chữ 'độc'. Ả nhìn chằm chằm vào chiếc hũ, những kỉ niệm xưa ùa về khiến sống mũi cay cay. Khi ả ta đang suy ngẫm có nên mở chiếc hũ ra không, bất chợt cả con tàu rung chuyển, chiến lợi phẩm của ả va vào nhau, sừng độc giác mã rơi xuống đất kêu lên lộc cộc.
Ả vội chạy ra ngoài thì thấy con thuyền tiên phong đi trước thuyền của ả đang vẹo qua một bên, chúi xuống nước, trên mạn thuyền thủng một lỗ không nhỏ. Tiếng người từ trong đó tri hô, kẻ cố bịt lỗ thủng, kẻ nhảy xuống nước cố bơi về thuyền sau. Phía xa mờ mờ thú ảnh, hình trạng dài ngoằng, lộn lên rồi lộn xuống mặt nước. Dù màn đêm dần buông xuống, ả vẫn định dạng đích xác đó là một con hải xà. Con thú này không hề nhỏ, Lãng ước chừng dài phải gần một trượng, nhưng nó đang bơi xa khỏi con thuyền, có vẻ như va chạm chỉ là tình cờ chứ không hề có ác ý.
"Con cẩu xà khốn kiếp!" Lãng lồng lộn lên, tay đã vác một ngư xoa, một móc câu sắc nhọn nối dài bởi một sợi dây thừng. "Thuyền của ta không hề rẻ đâu! Ngươi sẽ phải trả giá!"
Đứng trên mạn thuyền, Hải Lãng nhìn về phía thuyền ngư dân đằng xa, bất giác cảm thán, "Khung cảnh thật quá đỗi yên bình. Phải chăng ta còn ở đó, ta đã cướp sạch của mấy người đó rồi."
Thuyền của Lãng và Dương đi ngay sau thuyền tiên phong, ngày đêm di chuyển tới Dinh Khẩu không biết mệt mỏi. Tả hữu Sình Dương là hai viên bộ tướng thân tín bậc nhất của hắn, bên phải tên Dã Kha Giác, ria mép màu nâu đồng vểnh lên, bên trái tên Biên Liễn Đinh Nhạc, khuôn mặt nhẵn nhụi không một cọng lông, cả hai tuổi đều ngoại tứ tuần. Hai vị này chính là hai người suốt vài ngày qua chuyển từ thuyền này sang thuyền khác, dạy cho lũ hải khấu những căn bản của võ pháp Xích Thống Nga La Tư. Tuy bọn họ không biết tiếng Kim, nhưng cứ dùng cử chỉ mà chỉ dẫn, lại được Bốc Hải Lãng đốc thúc sát sao, nên ít kẻ cũng dám chểnh mảng. Bọn họ nói chuyện với nhau chỉ toàn dùng tiếng Nga quốc, Bốc Hải Lãng nghe như tiếng gió thoảng qua, tiếng tên bắn vun vút, chẳng hiểu mô tê gì. Hai tên Kha Giác và Đinh Nhạc đôi lúc còn thấy có cười nói, còn Sình Dương thì mặt như một khối băng lù lù, Lãng ở với đoàn bọn hắn ba ngày một cái nhếch mép của Sình Dương còn không được thấy, nói chuyện thì toàn việc quân, thành ra sinh chán chường, sau khi hai vị Giác, Nhạc dạy võ xong là liên tục mồi chài bọn phu thuyền uống rượu cùng ả.
Sình Dương dứt chuyện với Giác, Nhạc xong, Hải Lãng mới lân la vào gần hỏi, giọng châm chọc, "Các ngươi mấy ngày nay cứ bàn gì mà lắm chuyện vậy, sao ta không được nghe với? Chuyện trò hăng say tới giáp còn không cởi, tới bữa còn chẳng ăn, thế chắc là thú vị lắm đây. Nói lắm vậy thì chắc hẳn chỉ có thể là nữ nhân, phải không? Trong đầu lũ hàn Bắc các ngươi chắc cũng chỉ có bấy nhiêu thứ."
Sình Dương không đáp, đôi mắt nhìn ra hướng xa xăm, nhưng nhìn hắn nhún vai một cái thì có vẻ như vẫn nghe ngóng.
Lãng mới tiếp tục, "Nữ nhân hàn Bắc các ngươi thế nào? Nghe đâu càng từ phương Bắc da càng trắng như tuyết, nhưng mà nếu trắng quá thì dễ thường bạch tạng! Làn da phải có chút ám hắc, ấy mới là kiện khang!"
Sình Dương không đáp, nửa con mắt cũng không nhìn qua Hải Lãng.
Lãng nói, "Hay ngươi không có hứng thú với nữ nhân? Nam nhân xứ các ngươi, nhiều tên tóc vàng mũi lõ như ngươi hơn hay râu đồng nham hiểm như lão già đứng cạnh hơn? Ngươi thích kiểu nào? Thấy ngươi toàn đứng cạnh mấy tên già già, ắt hẳn là phải có gu lạ."
Sình Dương cũng vẫn khinh khi như không.
Hải Lãng trong lòng bực dọc, nhưng nghĩ về vài chục lượng vàng còn treo thưởng lủng lẳng lên đầu, lại nuốt cục tức vào trong mà nói, "Ngươi quả thực buồn chán mà." Trời đang chuyển tối, trăng đã dần lên, Lãng nay sáng đã uống rượu, chiều lại uống rượu, tối nghĩ không nên hành xác bản thân, nên chỉ uống thêm nửa vò rượu rồi về tư phòng. Trong vài ngày qua, ả đã kịp bày biện chiến quả của mình khắp tư phòng, ngọc trai, da thú biển, khí giới chiếm tới quá nửa diện tích. Trên tường còn treo đầu lâu cá heo, kỳ nhông, lại một chiếc sừng của loài độc giác mã, sản vật vô giá mà ả vì không cướp được nên đã phải trao đổi năm sa ngư sí (vây cá mập) đổi lấy. Sình Dương bảo đó thực ra chỉ là sừng cá kình, ả nghe tức lắm nhưng nhất quyết không tin.
Ở góc còn lại là một chiếc hũ gốm vốn màu đồng nhưng đã nhuốm nhiều hắc sắc, trên đó dán một tờ giấy ghi duy nhất chữ 'độc'. Ả nhìn chằm chằm vào chiếc hũ, những kỉ niệm xưa ùa về khiến sống mũi cay cay. Khi ả ta đang suy ngẫm có nên mở chiếc hũ ra không, bất chợt cả con tàu rung chuyển, chiến lợi phẩm của ả va vào nhau, sừng độc giác mã rơi xuống đất kêu lên lộc cộc.
Ả vội chạy ra ngoài thì thấy con thuyền tiên phong đi trước thuyền của ả đang vẹo qua một bên, chúi xuống nước, trên mạn thuyền thủng một lỗ không nhỏ. Tiếng người từ trong đó tri hô, kẻ cố bịt lỗ thủng, kẻ nhảy xuống nước cố bơi về thuyền sau. Phía xa mờ mờ thú ảnh, hình trạng dài ngoằng, lộn lên rồi lộn xuống mặt nước. Dù màn đêm dần buông xuống, ả vẫn định dạng đích xác đó là một con hải xà. Con thú này không hề nhỏ, Lãng ước chừng dài phải gần một trượng, nhưng nó đang bơi xa khỏi con thuyền, có vẻ như va chạm chỉ là tình cờ chứ không hề có ác ý.
"Con cẩu xà khốn kiếp!" Lãng lồng lộn lên, tay đã vác một ngư xoa, một móc câu sắc nhọn nối dài bởi một sợi dây thừng. "Thuyền của ta không hề rẻ đâu! Ngươi sẽ phải trả giá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.