Chương 19: Ánh sáng của nhau
Sakai Mori
16/05/2023
Cánh cổng từ từ mở ra, Satsuki, Kattori và Elie dần bước ra từ ánh sáng chói lọi.
"Chào mừng đã trở về, thế nào? Lấy được thứ cậu muốn chưa?"-Trưởng làng Yui bước tới hỏi thăm.
"Vâng, nó đây rồi!"-cậu giơ bông hoa lên cho mọi người xem.
"Nó đẹp thật nhỉ!"-ông lão lái xe ngựa nhìn không chớp mắt.
"Đúng đấy ạ, nhưng xem chừng anh ấy đang nghĩ về thứ gì đó khác ngoài bông Nhật Kim Lan này đấy!"-thấy Satsuki trầm tư chằm chằm nhìn bông hoa, Elie tiến lại chọc ghẹo.
"Luyên thuyên, chuyện anh nghĩ gì phiền em phải nghĩ tới hả?"-Satsuki giật mình, rồi quay ra cau mày với cô bé.
"Có tật giật mình kìa."-Kattori tiến tới cốc đầu cậu một cái.
"Ui da?"
"Lại còn ra vẻ giận nữa cơ đấy"
"Kệ hai người, tôi về đây!"-Satsuki hướng về phía lối ra mà rảo bước đi.
"Về đâu? Anh không định ở lại làng mấy ngày nữa à?"-Elie sốt sắng hỏi.
"Elie, và mọi người thông cảm nhá! Xem ra ** cậu không thể chờ được nữa rồi! Há há!"-hai người tủm tỉm cười.
"Này! Hai người hợp nhau lắm đấy, cưới nhau về luôn đi cho đẹp đôi."-Satsuki không nhịn được nữa, quay ra đáp trả.
"Này, tên kia cậu nói ta là trâu già gặm cỏ non hả? Dám nghĩ ta vậy, đứng lại, tên khốn!"-Kattori lại nổi nóng mà đuổi theo cậu.
Mọi người thấy vậy thì toét miệng cười, rồi cùng nhau ra khỏi mật đạo tiến về trung tâm làng.
"Cháu không định ở lại chơi sao?"-cô Hanamichi đưa đôi mắt luyến tiếc hỏi.
"Dạ! Lần sau cháu sẽ tới, nhất định vậy đấy! Cảm ơn mọi người về hôm nay. Cháu sẽ không quên ơn này!"-Satsuki cúi đầu cảm tạ.
"Đâu có, lúc đầu rõ ràng là chúng ta đã ghét bỏ rồi lừa cháu mà. Chúng ta mới là người mang ơn cháu, đây là món quà cảm ơn của bọn ta!"-ông lão lái xe ngựa đi tới đỡ cậu ngẩng mặt lên.
"Cháu biết. Đó là luật lệ của làng, không thể vì cá nhân mà hại một tập thể được, cháu thông cảm mà!"-cậu mỉm cười thoả mãn.
"Cảm ơn lòng bao dung của cháu."
"Này Satsuki, lần sau nhớ đưa cả cô bé đó tới nhé, ta rất muốn gặp!"-vợ của ông lão lái xe bày tỏ.
"Vâng, nhất định ạ!"-cậu quay lưng mà đi, tay vẫn vẫy chào mọi người.
"Vậy chào mọi người nhé! Chúng tôi đi!"-Kattori cười gượng.
"Vâng, chào ngài. Chúc hai người bình an vô sự, thượng lộ hanh thông!"
"Ừ!"-rồi ông cũng quay đi lê bước theo Satsuki.
*****
Sau ba ngày đường, cuối cùng họ cũng trở về vương đô, trời lúc này đã tối sầm. Satsuki nóng lòng lập tức tiến vào ngay trại tập trung trong rừng. Quả thật đang bị thương chạy vào đó không dễ dàng gì. Đến nơi, cậu dừng lại thở hổn hển nhưng nét mặt vẫn cứ tươi cười. Satsuki ngẩng mặt nhìn về phía phòng Tetsuko đang nằm.
"Tetsuko, anh về rồi đây!"-rồi cậu từ từ bước vào.
Tay cầm theo bông hoa-Satsuki cầm bông hoa suốt từ chuyến hành trình-mở cửa bước vào phòng Tetsuko. Ánh đèn dầu nhỏ là thứ duy nhất thắp sáng căn phòng. Mùi hương Nhật Kim Lan bắt đầu lan toả trong không gian phòng hẹp, một mùi hương nhẹ nhàng, thuần khiết. Nét mặt của Tetsuko bắt đầu tươi tắn hẳn lại, rồi hơi thở đều dần, mí mắt từ từ mở ra. Cô tờ mờ nhìn thấy ánh lung linh huyền ảo trong màn đêm tĩnh lặng, và phía sau đó là một gương mặt quen thuộc đang ngạc nhiên ngước nhìn cô. Tetsuko mở to mắt choàng tỉnh dậy, như vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng người cô đau quá vẫn không thể ngồi dậy được. Thấy vậy Satsuki lại đỡ cô nằm xuống.
"Satsuki? Đã...xảy ra chuyện gì? Em đã ngủ bao lâu?"-Tetsuko ấp úng, đưa đôi mắt tò mò dò hỏi.
"Ơ...à ừm...đã...hơn một tuần rồi!"-Satsuki ngơ ngác đưa ra câu trả lời.
"Thế còn...cái gì đây?"-Tetsuko chuyển sự chú ý vào bông hoa Satsuki đã cắm vào chiếc lọ trên bàn.
"Ừ thì...hoa Nhật Kim Lan!"-cậu gãi đầu, vừa cười vừa trả lời.
"Nhật Kim Lan? Chẳng phải nó chỉ có trong truyền thuyết sao?"-Tetsuko ngạc nhiên hỏi.
"Thế mà giờ nó lại ở trước mắt em đấy!"-Satsuki chọt tay vào trán cô cười đùa.
"Anh...kiếm nó à? Từ khi em bất tỉnh?"-rồi mắt cô bắt đầu hiện lên vẻ không an tâm.
"Ừ...nhưng mà có cả ngài Kattori đi cùng nên không sao đâu. Em xem này, anh vẫn khoẻ đấy thôi!"-Satsuki giả bộ vui vẻ chứng minh cho Tetsuko thấy.
"Anh nghĩ anh lừa được em với cái bộ dạng đó ư? Anh xem kìa, người anh toàn những vết bầm dập, anh đã làm gì? Đánh nhau với tà linh à?"-Tetsuko lo lắng sốt vó.
"Anh...!"-Satsuki không còn gì để nói, vội quay mặt đi chỗ khác.
"Em...em xin lỗi...vì đã to tiếng. Nhưng mà em cứ cảm giác rằng em là gánh nặng của anh vậy. Lỡ như anh bị làm sao thì em phải biết sống thế nào để ăn năn lỗi lầm đây. Xin anh, lần sau đừng vậy nữa được không?"-Tetsuko dịu dọng lại, nhìn anh chàng với ánh mắt dịu dàng.
"Nhưng...anh không thể cứ để mặc em như thế! Trong trận chiến lần đó, anh mới là gánh nặng. Anh đã phải dựa vào em mà chiến đấu mà? Không phải sao? Tại sao anh không được cho phép làm mọi thứ cho em chứ? Anh rất vô dụng, chẳng thể làm gì cho em cả, vậy nên..."-cậu nhìn thẳng vào mắt Tetsuko, giọng nhỏ dần.
"Không phải!"-Tetsuko ngắt lời Satsuki.
"Anh đã dang tay đón nhận em, cho em thêm hy vọng sống trong cuộc đời ngang trái này, bù đắp cho em khoảng trống của gia đình mà em vốn đã đánh mất. Em mới là...gánh nặng của anh cả đời này. Anh là ánh sáng duy nhất của em. Mất đi anh rồi, em cũng chẳng còn muốn sống nữa, em sẽ hoàn toàn lạc lối trong cái bóng tối của mình mất. Em không muốn...Em thà chết còn hơn đứng nhìn anh đau khổ."-Tetsuko bày tỏ hết nỗi lòng, đến nỗi bật khóc.
Satsuki ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt. Chẳng hiểu sao tim cậu cứ như thắt lại đau nhói. Satsuki đưa tay lau nhưng giọt nước mắt lăn trên hai má Tetsuko.
"Tetsuko, anh hứa sẽ không chết trước khi hai ta có thể hoàn thành sứ mệnh này! Và em cũng phải hứa với anh điều tương tự như vậy. Vì...em cũng là...ánh sáng duy nhất của anh!"-giọng cậu trầm ấm như đang vỗ về, ánh mắt ấm áp dỗ dành Tetsuko.
"Em...vâng, chắc chắn! Hứa đi!"-cô đưa tay ra muốn móc ngoéo.
"Ừ, anh hứa!"-Satsuki cũng đưa tay móc ngoéo ưng thuận.
"Ưm!"Tetsuko mỉm cười, gật đầu thoả mãn, rồi nở một nụ cười tựa làn nắng mai.
Satsuki mở to đồng tử ngắm nhìn nụ cười ấy không chớp mắt, mặt cậu bỗng dưng đỏ hửng nhưng do ánh đèn dầu không quá sáng nên Tetsuko không thể thấy vẻ mặt ngơ ngác của Satsuki lúc này.
"Anh lại có thể được ngắm em cười nữa rồi! Tetsuko!"
"Chào mừng đã trở về, thế nào? Lấy được thứ cậu muốn chưa?"-Trưởng làng Yui bước tới hỏi thăm.
"Vâng, nó đây rồi!"-cậu giơ bông hoa lên cho mọi người xem.
"Nó đẹp thật nhỉ!"-ông lão lái xe ngựa nhìn không chớp mắt.
"Đúng đấy ạ, nhưng xem chừng anh ấy đang nghĩ về thứ gì đó khác ngoài bông Nhật Kim Lan này đấy!"-thấy Satsuki trầm tư chằm chằm nhìn bông hoa, Elie tiến lại chọc ghẹo.
"Luyên thuyên, chuyện anh nghĩ gì phiền em phải nghĩ tới hả?"-Satsuki giật mình, rồi quay ra cau mày với cô bé.
"Có tật giật mình kìa."-Kattori tiến tới cốc đầu cậu một cái.
"Ui da?"
"Lại còn ra vẻ giận nữa cơ đấy"
"Kệ hai người, tôi về đây!"-Satsuki hướng về phía lối ra mà rảo bước đi.
"Về đâu? Anh không định ở lại làng mấy ngày nữa à?"-Elie sốt sắng hỏi.
"Elie, và mọi người thông cảm nhá! Xem ra ** cậu không thể chờ được nữa rồi! Há há!"-hai người tủm tỉm cười.
"Này! Hai người hợp nhau lắm đấy, cưới nhau về luôn đi cho đẹp đôi."-Satsuki không nhịn được nữa, quay ra đáp trả.
"Này, tên kia cậu nói ta là trâu già gặm cỏ non hả? Dám nghĩ ta vậy, đứng lại, tên khốn!"-Kattori lại nổi nóng mà đuổi theo cậu.
Mọi người thấy vậy thì toét miệng cười, rồi cùng nhau ra khỏi mật đạo tiến về trung tâm làng.
"Cháu không định ở lại chơi sao?"-cô Hanamichi đưa đôi mắt luyến tiếc hỏi.
"Dạ! Lần sau cháu sẽ tới, nhất định vậy đấy! Cảm ơn mọi người về hôm nay. Cháu sẽ không quên ơn này!"-Satsuki cúi đầu cảm tạ.
"Đâu có, lúc đầu rõ ràng là chúng ta đã ghét bỏ rồi lừa cháu mà. Chúng ta mới là người mang ơn cháu, đây là món quà cảm ơn của bọn ta!"-ông lão lái xe ngựa đi tới đỡ cậu ngẩng mặt lên.
"Cháu biết. Đó là luật lệ của làng, không thể vì cá nhân mà hại một tập thể được, cháu thông cảm mà!"-cậu mỉm cười thoả mãn.
"Cảm ơn lòng bao dung của cháu."
"Này Satsuki, lần sau nhớ đưa cả cô bé đó tới nhé, ta rất muốn gặp!"-vợ của ông lão lái xe bày tỏ.
"Vâng, nhất định ạ!"-cậu quay lưng mà đi, tay vẫn vẫy chào mọi người.
"Vậy chào mọi người nhé! Chúng tôi đi!"-Kattori cười gượng.
"Vâng, chào ngài. Chúc hai người bình an vô sự, thượng lộ hanh thông!"
"Ừ!"-rồi ông cũng quay đi lê bước theo Satsuki.
*****
Sau ba ngày đường, cuối cùng họ cũng trở về vương đô, trời lúc này đã tối sầm. Satsuki nóng lòng lập tức tiến vào ngay trại tập trung trong rừng. Quả thật đang bị thương chạy vào đó không dễ dàng gì. Đến nơi, cậu dừng lại thở hổn hển nhưng nét mặt vẫn cứ tươi cười. Satsuki ngẩng mặt nhìn về phía phòng Tetsuko đang nằm.
"Tetsuko, anh về rồi đây!"-rồi cậu từ từ bước vào.
Tay cầm theo bông hoa-Satsuki cầm bông hoa suốt từ chuyến hành trình-mở cửa bước vào phòng Tetsuko. Ánh đèn dầu nhỏ là thứ duy nhất thắp sáng căn phòng. Mùi hương Nhật Kim Lan bắt đầu lan toả trong không gian phòng hẹp, một mùi hương nhẹ nhàng, thuần khiết. Nét mặt của Tetsuko bắt đầu tươi tắn hẳn lại, rồi hơi thở đều dần, mí mắt từ từ mở ra. Cô tờ mờ nhìn thấy ánh lung linh huyền ảo trong màn đêm tĩnh lặng, và phía sau đó là một gương mặt quen thuộc đang ngạc nhiên ngước nhìn cô. Tetsuko mở to mắt choàng tỉnh dậy, như vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng người cô đau quá vẫn không thể ngồi dậy được. Thấy vậy Satsuki lại đỡ cô nằm xuống.
"Satsuki? Đã...xảy ra chuyện gì? Em đã ngủ bao lâu?"-Tetsuko ấp úng, đưa đôi mắt tò mò dò hỏi.
"Ơ...à ừm...đã...hơn một tuần rồi!"-Satsuki ngơ ngác đưa ra câu trả lời.
"Thế còn...cái gì đây?"-Tetsuko chuyển sự chú ý vào bông hoa Satsuki đã cắm vào chiếc lọ trên bàn.
"Ừ thì...hoa Nhật Kim Lan!"-cậu gãi đầu, vừa cười vừa trả lời.
"Nhật Kim Lan? Chẳng phải nó chỉ có trong truyền thuyết sao?"-Tetsuko ngạc nhiên hỏi.
"Thế mà giờ nó lại ở trước mắt em đấy!"-Satsuki chọt tay vào trán cô cười đùa.
"Anh...kiếm nó à? Từ khi em bất tỉnh?"-rồi mắt cô bắt đầu hiện lên vẻ không an tâm.
"Ừ...nhưng mà có cả ngài Kattori đi cùng nên không sao đâu. Em xem này, anh vẫn khoẻ đấy thôi!"-Satsuki giả bộ vui vẻ chứng minh cho Tetsuko thấy.
"Anh nghĩ anh lừa được em với cái bộ dạng đó ư? Anh xem kìa, người anh toàn những vết bầm dập, anh đã làm gì? Đánh nhau với tà linh à?"-Tetsuko lo lắng sốt vó.
"Anh...!"-Satsuki không còn gì để nói, vội quay mặt đi chỗ khác.
"Em...em xin lỗi...vì đã to tiếng. Nhưng mà em cứ cảm giác rằng em là gánh nặng của anh vậy. Lỡ như anh bị làm sao thì em phải biết sống thế nào để ăn năn lỗi lầm đây. Xin anh, lần sau đừng vậy nữa được không?"-Tetsuko dịu dọng lại, nhìn anh chàng với ánh mắt dịu dàng.
"Nhưng...anh không thể cứ để mặc em như thế! Trong trận chiến lần đó, anh mới là gánh nặng. Anh đã phải dựa vào em mà chiến đấu mà? Không phải sao? Tại sao anh không được cho phép làm mọi thứ cho em chứ? Anh rất vô dụng, chẳng thể làm gì cho em cả, vậy nên..."-cậu nhìn thẳng vào mắt Tetsuko, giọng nhỏ dần.
"Không phải!"-Tetsuko ngắt lời Satsuki.
"Anh đã dang tay đón nhận em, cho em thêm hy vọng sống trong cuộc đời ngang trái này, bù đắp cho em khoảng trống của gia đình mà em vốn đã đánh mất. Em mới là...gánh nặng của anh cả đời này. Anh là ánh sáng duy nhất của em. Mất đi anh rồi, em cũng chẳng còn muốn sống nữa, em sẽ hoàn toàn lạc lối trong cái bóng tối của mình mất. Em không muốn...Em thà chết còn hơn đứng nhìn anh đau khổ."-Tetsuko bày tỏ hết nỗi lòng, đến nỗi bật khóc.
Satsuki ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt. Chẳng hiểu sao tim cậu cứ như thắt lại đau nhói. Satsuki đưa tay lau nhưng giọt nước mắt lăn trên hai má Tetsuko.
"Tetsuko, anh hứa sẽ không chết trước khi hai ta có thể hoàn thành sứ mệnh này! Và em cũng phải hứa với anh điều tương tự như vậy. Vì...em cũng là...ánh sáng duy nhất của anh!"-giọng cậu trầm ấm như đang vỗ về, ánh mắt ấm áp dỗ dành Tetsuko.
"Em...vâng, chắc chắn! Hứa đi!"-cô đưa tay ra muốn móc ngoéo.
"Ừ, anh hứa!"-Satsuki cũng đưa tay móc ngoéo ưng thuận.
"Ưm!"Tetsuko mỉm cười, gật đầu thoả mãn, rồi nở một nụ cười tựa làn nắng mai.
Satsuki mở to đồng tử ngắm nhìn nụ cười ấy không chớp mắt, mặt cậu bỗng dưng đỏ hửng nhưng do ánh đèn dầu không quá sáng nên Tetsuko không thể thấy vẻ mặt ngơ ngác của Satsuki lúc này.
"Anh lại có thể được ngắm em cười nữa rồi! Tetsuko!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.