Chương 40: Sau cuộc chiến
Sakai Mori
07/03/2024
“Này, Satsuki! Em không ngờ anh lại là người yếu đuối vậy đấy! Anh
làm em quá thất vọng, thế này thì em không thể ở cạnh anh nữa rồi!”
“Không, Tetsuko! Em đi đâu vậy? Chờ anh, không đừng đi, ở lại với anh…!”
“KHÔNG! Ở LẠI VỚI ANH!”-Satsuki choàng người tỉnh dậy, người ngợm ướt đẫm mồ hôi, trên mặt còn hiện rõ vẻ hoang mang lo sợ.
Cậu lấy tay ôm mặt, định thần lại bản thân. Rồi ngước nhìn xung quanh. Satsuki đã ở trong nhà mình tự lúc nào không hay và cậu đang nằm trên giường. Ai đó đã mang cậu về chăng.
“Hoá ra chỉ là ác mộng. Thật đáng sợ!”-cậu thở phào nhẹ nhõm sau khi đã xác nhận.
Nhìn sang chiếc giường bên cạnh, Satsuki thấy Ichiro đang nằm ngủ với những dây vải băng bó đầy mình. Bây giờ cậu đang nghĩ rằng không biết ăn nói sao với Chisato đây. Thật là quá khó xử cho cậu.
“Cảm ơn vì đã giúp tôi, Ichiro!”-cậu mỉm cười nhìn Ichiro đang ngủ say sưa.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng bật mở, một chị gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc quân phục bước vào thở hổn hển.
“Lúc nãy có chuyện gì vậy?”-cô khổ sở hỏi Satsuki.
Có lẽ chị ta bị thu hút bởi tiếng hét của Satsuki ban nãy nên liền chạy gấp vào trong đề phòng có chuyện gì. Nhìn thấy cậu ta ngồi cười mà không hề hấn gì, chị mỉm cười nhẹ nhõm.
“Chị là…?”-nhận thấy gương mặt quen thuộc nhưng Satsuki vẫn chưa thể nhớ ra đó là ai.
“Chị đây là Asuka Andy, Mộc thánh sĩ đương nhiệm, gọi chị là Andy được rồi! Không biết chị có thể gọi cậu bằng tên không nhỉ?”-Andy cười tươi hỏi cậu.
“A dạ, được ạ!”-Satsuki gãi đầu cười trừ.
“Thế nhóc Satsuki thấy thế nào rồi? Mệt không? Đói không?”-Andy tiến tới gần, táy máy hỏi thăm cậu.
“Dạ, người em ổn rồi, mỗi tội hơi đói thôi ạ!”-Satsuki xây xẩm mặt mày cố gắng né tránh mỗi khi Andy áp sát mặt vào cậu, mỉm cười một cách gượng gạo.
“Thế chị đi xuống bảo đầu bếp nấu vài món nhé!”-chị ta tí tởn chạy xuống để mặc Satsuki còn đang thất thần.
“Ôi trời! Chị ta đáng sợ quá, lại còn gọi mình là nhóc.”-nghĩ đến thôi là cậu lại gượng cười bất lực.
“Ư…ưm…”-Ichiro từ từ mở mắt, có lẽ cậu bị đánh thức bởi cuộc trò chuyện của Satsuki và Andy.
“I…Ichiro! Hay quá cậu tỉnh rồi, thấy trong người thế nào?”-thấy bạn thức dậy, Satsuki mừng như mở cờ trong bụng bước xuống giường chạy đến đỡ Ichiro dựa lưng vào giường.
Ichiro vẫn còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu đưa tay lên đầu cố nhớ lại mọi chuyện thì một cảm giác rợn tóc gáy kéo tới. Ichiro hốt hoảng quay mặt nhìn về phía Satsuki khiến cậu giật mình.
“Satsuki!”-vẫn trong sự hốt hoảng đó, Ichiro gào toáng lên.
“H…hở?”-nghĩ rằng có chuyện gì đó ghê gớm, Satsuki cũng ngập ngừng đáp.
“Chiêu thức lúc đó…!?”
“Vậy là cậu cũng thấy hở?”-Satsuki bất ngờ xác nhận.
“Lúc đó tôi nửa tỉnh nửa mơ nên lờ mờ thấy được. Tớ chỉ biết rằng nó thật lấp lánh và…ấm áp.”
“Là Diệt thần thức!”-Satsuki bình thản trả lời trong khi người đối diện đã bắt đầu há hốc mồm.
“Cái…cái gì? Bằng cách nào mà?”
“Tôi không biết nữa, tất cả những gì tôi có thể nhớ được là giọng của Tetsuko vang vọng trong đầu trách móc tôi. Rồi bằng một cách thần kì nào đó tôi lại làm được như vậy.”-cậu gãi đầu ngượng nghịu thuật lại.
Vừa mới nghe xong, cơ mặt Ichiro giãn ra, đưa đôi mắt trố nhìn Satsuki một cách nghi ngờ ra vẻ khó tin. Nhưng rồi cậu ngồi lại ngay ngắn, cái lưng ưỡn ra, mở một bên mắt liếc về phía Satsuki rồi thở phào.
“Sao cũng được, miễn cậu vẫn ổn là tốt rồi! Chuyện kia để sau rồi tìm hiểu cũng được, haizz…”
Satsuki không biết nói gì hơn, đưa tay lên sau gáy gãi gãi ngượng ngùng.
“Cơm ngon canh ngọt đến rồi. Lết cái mông dậy húp vội húp lẹ đi mấy cưng ơi!”
Tiếng Andy bưng đồ ăn tới từ xa phá vỡ không khí có thể gọi là hơi…căng thẳng của hai cậu bạn lúc này. Ichiro có chút bỡ ngỡ quay sang Satsuki với khuôn mặt khó hiểu.
“Này…ai vậy? Sao ngôn ngữ nói chuyện nó ấy ấy thế?”
Satsuki chỉ biết cười ngượng càng làm Ichiro bối rối hơn. Cánh cửa mở tung và Andy bước vào.
“Ù ôi, nhóc kia cũng tỉnh lại rồi à! Mừng ghê nha, nào chắc đói lắm nhỉ mút đi chứ còn gì nữa!”-Andy cùng tùy tùng hồ hởi bưng cơm và đồ ăn đặt xuống cái bàn ở cuối phòng mà không hề quan tâm Ichiro đang nhìn mình bằng một ánh mắt kì quái.
Cũng phải thôi. Xưa nay cậu chưa từng thấy một người con gái nào phóng túng trong ngôn ngữ đến vậy. Có thể là Chisato cũng thi thoảng nói kiểu vậy để trêu cậu nhưng không lạ gì vì họ đang yêu, có một chút trêu đùa cũng là bình thường. Nhận thấy ánh mắt ngẩn ngơ của Ichiro, Andy đã vội tiến về phía cậu ta…
“Này này, cưng có chuyện gì bất mãn với chị hả, là do chị làm gì không vừa ý hay gì? Hay mặt chị có mụn? Hay mặt chị dính gì? Hả, hả?”
Cứ mỗi một tiếng hả là chị ta lại dí sát mặt mình vào Ichiro hơn khiến cậu ta hoang mang khó tả. Cậu vừa lắc đầu lia lịa vừa dơ hay tay ra tỏ ý không phải. Đôi mắt bối rối cầu cứu Satsuki ngồi bên cạnh.
“À…thì ra là cậu thích bưởi lắm đúng hem?”
Andy đưa ánh mắt nham hiểm nhìn Ichiro, trên môi nở một nụ cười đang dần mất đi nhân tính…
“H…hả chị nói cái gì vậy? Em đâu có ý đó…”-Ichiro đỏ ửng mắt toát mồ hôi, cái đầu lắc lia lịa phản đối.
“Thế cái tay cậu đang biểu tình kia kìa.”
“Kh…không có đó chỉ là hiểu nhầm thôi, em không có ý đó.”
Cậu bối rối nhanh chóng rụt tay lại, cúi mặt xuống không dám đối diện rồi lại quay sang bên giường của Satsuki nhằm cầu cứu sự giúp đỡ.
“Này Satsuki! Cậu nên làm gì đó đi chứ! H…hả cậu trốn đâu rồi?!”
Thì ra là Satsuki đã lẩn ra cái bàn ngồi ăn cơm trước để giả vờ làm ngơ. Chắc hẳn cậu cũng không muốn cuốn vào vụ việc ngớ ngẩn này.
“À…à thì em nghĩ là em cũng đói rồi, em đi ăn chút xíu đã…”-nói rồi, cậu chàng cười ngượng nhưng nét khốn khổ vẫn in trên khuôn mặt, hai bàn tay lết dần đưa cơ thể ra khỏi giường với ánh mắt đề phòng Andy đã đến mức…cao độ. Andy chỉ cười trọc ghẹo một cái đã khiến Ichiro sợ tím mặt. Trần đời cậu chưa thấy một người con gái nào…phóng túng đến vậy.
“À chị ơi, tình hình bên đó thế nào rồi?”-Satsuki nhớ ra hỏi chuyện ở nơi Tetsuko.
“Ố ồ, coi mấy cặp đang yêu lo lắng cho nhau kìa. Thấy ghét ghê á!”-Andy che miệng, he hé đôi mắt vừa liếc vừa cười ghẹo.
“Sao cũng được, chị trả lời lẹ đi chứ.”
“Rồi rồi, bên đó vẫn ổn. Còn tỉnh dậy trước mấy đứa cơ nên không phải lo.”-Andy phe phẩy cái tay niếm nở thông báo.
Lúc này cả hai chàng trai đều cười thầm, thở một hơi dài như mới trút hết bao muộn phiền trong lòng.
“Thật tốt quá, cô ấy vẫn ổn…”
“Không, Tetsuko! Em đi đâu vậy? Chờ anh, không đừng đi, ở lại với anh…!”
“KHÔNG! Ở LẠI VỚI ANH!”-Satsuki choàng người tỉnh dậy, người ngợm ướt đẫm mồ hôi, trên mặt còn hiện rõ vẻ hoang mang lo sợ.
Cậu lấy tay ôm mặt, định thần lại bản thân. Rồi ngước nhìn xung quanh. Satsuki đã ở trong nhà mình tự lúc nào không hay và cậu đang nằm trên giường. Ai đó đã mang cậu về chăng.
“Hoá ra chỉ là ác mộng. Thật đáng sợ!”-cậu thở phào nhẹ nhõm sau khi đã xác nhận.
Nhìn sang chiếc giường bên cạnh, Satsuki thấy Ichiro đang nằm ngủ với những dây vải băng bó đầy mình. Bây giờ cậu đang nghĩ rằng không biết ăn nói sao với Chisato đây. Thật là quá khó xử cho cậu.
“Cảm ơn vì đã giúp tôi, Ichiro!”-cậu mỉm cười nhìn Ichiro đang ngủ say sưa.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng bật mở, một chị gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc quân phục bước vào thở hổn hển.
“Lúc nãy có chuyện gì vậy?”-cô khổ sở hỏi Satsuki.
Có lẽ chị ta bị thu hút bởi tiếng hét của Satsuki ban nãy nên liền chạy gấp vào trong đề phòng có chuyện gì. Nhìn thấy cậu ta ngồi cười mà không hề hấn gì, chị mỉm cười nhẹ nhõm.
“Chị là…?”-nhận thấy gương mặt quen thuộc nhưng Satsuki vẫn chưa thể nhớ ra đó là ai.
“Chị đây là Asuka Andy, Mộc thánh sĩ đương nhiệm, gọi chị là Andy được rồi! Không biết chị có thể gọi cậu bằng tên không nhỉ?”-Andy cười tươi hỏi cậu.
“A dạ, được ạ!”-Satsuki gãi đầu cười trừ.
“Thế nhóc Satsuki thấy thế nào rồi? Mệt không? Đói không?”-Andy tiến tới gần, táy máy hỏi thăm cậu.
“Dạ, người em ổn rồi, mỗi tội hơi đói thôi ạ!”-Satsuki xây xẩm mặt mày cố gắng né tránh mỗi khi Andy áp sát mặt vào cậu, mỉm cười một cách gượng gạo.
“Thế chị đi xuống bảo đầu bếp nấu vài món nhé!”-chị ta tí tởn chạy xuống để mặc Satsuki còn đang thất thần.
“Ôi trời! Chị ta đáng sợ quá, lại còn gọi mình là nhóc.”-nghĩ đến thôi là cậu lại gượng cười bất lực.
“Ư…ưm…”-Ichiro từ từ mở mắt, có lẽ cậu bị đánh thức bởi cuộc trò chuyện của Satsuki và Andy.
“I…Ichiro! Hay quá cậu tỉnh rồi, thấy trong người thế nào?”-thấy bạn thức dậy, Satsuki mừng như mở cờ trong bụng bước xuống giường chạy đến đỡ Ichiro dựa lưng vào giường.
Ichiro vẫn còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu đưa tay lên đầu cố nhớ lại mọi chuyện thì một cảm giác rợn tóc gáy kéo tới. Ichiro hốt hoảng quay mặt nhìn về phía Satsuki khiến cậu giật mình.
“Satsuki!”-vẫn trong sự hốt hoảng đó, Ichiro gào toáng lên.
“H…hở?”-nghĩ rằng có chuyện gì đó ghê gớm, Satsuki cũng ngập ngừng đáp.
“Chiêu thức lúc đó…!?”
“Vậy là cậu cũng thấy hở?”-Satsuki bất ngờ xác nhận.
“Lúc đó tôi nửa tỉnh nửa mơ nên lờ mờ thấy được. Tớ chỉ biết rằng nó thật lấp lánh và…ấm áp.”
“Là Diệt thần thức!”-Satsuki bình thản trả lời trong khi người đối diện đã bắt đầu há hốc mồm.
“Cái…cái gì? Bằng cách nào mà?”
“Tôi không biết nữa, tất cả những gì tôi có thể nhớ được là giọng của Tetsuko vang vọng trong đầu trách móc tôi. Rồi bằng một cách thần kì nào đó tôi lại làm được như vậy.”-cậu gãi đầu ngượng nghịu thuật lại.
Vừa mới nghe xong, cơ mặt Ichiro giãn ra, đưa đôi mắt trố nhìn Satsuki một cách nghi ngờ ra vẻ khó tin. Nhưng rồi cậu ngồi lại ngay ngắn, cái lưng ưỡn ra, mở một bên mắt liếc về phía Satsuki rồi thở phào.
“Sao cũng được, miễn cậu vẫn ổn là tốt rồi! Chuyện kia để sau rồi tìm hiểu cũng được, haizz…”
Satsuki không biết nói gì hơn, đưa tay lên sau gáy gãi gãi ngượng ngùng.
“Cơm ngon canh ngọt đến rồi. Lết cái mông dậy húp vội húp lẹ đi mấy cưng ơi!”
Tiếng Andy bưng đồ ăn tới từ xa phá vỡ không khí có thể gọi là hơi…căng thẳng của hai cậu bạn lúc này. Ichiro có chút bỡ ngỡ quay sang Satsuki với khuôn mặt khó hiểu.
“Này…ai vậy? Sao ngôn ngữ nói chuyện nó ấy ấy thế?”
Satsuki chỉ biết cười ngượng càng làm Ichiro bối rối hơn. Cánh cửa mở tung và Andy bước vào.
“Ù ôi, nhóc kia cũng tỉnh lại rồi à! Mừng ghê nha, nào chắc đói lắm nhỉ mút đi chứ còn gì nữa!”-Andy cùng tùy tùng hồ hởi bưng cơm và đồ ăn đặt xuống cái bàn ở cuối phòng mà không hề quan tâm Ichiro đang nhìn mình bằng một ánh mắt kì quái.
Cũng phải thôi. Xưa nay cậu chưa từng thấy một người con gái nào phóng túng trong ngôn ngữ đến vậy. Có thể là Chisato cũng thi thoảng nói kiểu vậy để trêu cậu nhưng không lạ gì vì họ đang yêu, có một chút trêu đùa cũng là bình thường. Nhận thấy ánh mắt ngẩn ngơ của Ichiro, Andy đã vội tiến về phía cậu ta…
“Này này, cưng có chuyện gì bất mãn với chị hả, là do chị làm gì không vừa ý hay gì? Hay mặt chị có mụn? Hay mặt chị dính gì? Hả, hả?”
Cứ mỗi một tiếng hả là chị ta lại dí sát mặt mình vào Ichiro hơn khiến cậu ta hoang mang khó tả. Cậu vừa lắc đầu lia lịa vừa dơ hay tay ra tỏ ý không phải. Đôi mắt bối rối cầu cứu Satsuki ngồi bên cạnh.
“À…thì ra là cậu thích bưởi lắm đúng hem?”
Andy đưa ánh mắt nham hiểm nhìn Ichiro, trên môi nở một nụ cười đang dần mất đi nhân tính…
“H…hả chị nói cái gì vậy? Em đâu có ý đó…”-Ichiro đỏ ửng mắt toát mồ hôi, cái đầu lắc lia lịa phản đối.
“Thế cái tay cậu đang biểu tình kia kìa.”
“Kh…không có đó chỉ là hiểu nhầm thôi, em không có ý đó.”
Cậu bối rối nhanh chóng rụt tay lại, cúi mặt xuống không dám đối diện rồi lại quay sang bên giường của Satsuki nhằm cầu cứu sự giúp đỡ.
“Này Satsuki! Cậu nên làm gì đó đi chứ! H…hả cậu trốn đâu rồi?!”
Thì ra là Satsuki đã lẩn ra cái bàn ngồi ăn cơm trước để giả vờ làm ngơ. Chắc hẳn cậu cũng không muốn cuốn vào vụ việc ngớ ngẩn này.
“À…à thì em nghĩ là em cũng đói rồi, em đi ăn chút xíu đã…”-nói rồi, cậu chàng cười ngượng nhưng nét khốn khổ vẫn in trên khuôn mặt, hai bàn tay lết dần đưa cơ thể ra khỏi giường với ánh mắt đề phòng Andy đã đến mức…cao độ. Andy chỉ cười trọc ghẹo một cái đã khiến Ichiro sợ tím mặt. Trần đời cậu chưa thấy một người con gái nào…phóng túng đến vậy.
“À chị ơi, tình hình bên đó thế nào rồi?”-Satsuki nhớ ra hỏi chuyện ở nơi Tetsuko.
“Ố ồ, coi mấy cặp đang yêu lo lắng cho nhau kìa. Thấy ghét ghê á!”-Andy che miệng, he hé đôi mắt vừa liếc vừa cười ghẹo.
“Sao cũng được, chị trả lời lẹ đi chứ.”
“Rồi rồi, bên đó vẫn ổn. Còn tỉnh dậy trước mấy đứa cơ nên không phải lo.”-Andy phe phẩy cái tay niếm nở thông báo.
Lúc này cả hai chàng trai đều cười thầm, thở một hơi dài như mới trút hết bao muộn phiền trong lòng.
“Thật tốt quá, cô ấy vẫn ổn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.