Chương 17: Thạch Cầu Thần Bí
Đường Gia Tam Thiểu
20/10/2023
"Phong ấn?" Hùng Triển cũng không phải thật ngu ngốc, lúc này làm sao còn không nhìn ra một chút manh mối.
Thánh Liên trầm giọng nói: "Nhất định là bọn họ biết, mà chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra. Phong tỏa miệng hang, bọn họ đã tiến vào từ nơi này, hẳn cũng chỉ có thể ra khỏi nơi này."
Vừa nói, nàng khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, mười ngón tay trắng nõn bấm pháp quyết như bướm xuyên hoa, chung quanh thân thể tản mát ra ngân quang nhàn nhạt, cảm thụ không gian biến hoá của một phương thiên địa này, tìm kiếm phương pháp có thể tiến nhập phong ấn.
Trong sơn cốc, pháp hoa thánh lực vận chuyển, sau hơn mười lần mượn lực, đã rơi xuống đáy cốc. Lúc trước trên sơn cốc có ánh sáng mạnh xuất hiện hắn tự nhiên cũng nhìn thấy, càng thấy Thánh Liên cùng Hùng Triển bị đẩy lùi ra.
"Sao bọn họ lại không vào được?" Ánh sáng lóe lên, một cơn gió lướt qua, Lam Ca đã xuất hiện bên cạnh hắn cách đó không xa, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc.
"Ngu!" Pháp Hoa lạnh lùng nói.
Lần này Lam Ca không có nổi giận, chỉ là vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, "Ta làm sao lại ngu ngốc như vậy?"
"Bọn họ đông người." Pháp Hoa vẫn lời ít mà ý nhiều như trước.
Ánh mắt Lam ca sáng lên, lập tức hiểu ra, "Ý của ngươi là, chúng ta đều đơn độc lên đảo, bọn họ lại có nhiều người..Có nhiều người tới mức không được chấp nhận? Không thể tìm Vô Song châu? Đúng vậy! Cha ta nói với ta chỉ một mình lên đảo, ngươi dẫn theo nhiều người như vậy cũng là một người lên..Bọn họ rất nhiều người cùng nhau lên đảo, nhất định là tin tức sai lầm? Vậy ngươi làm sao biết bên trên sơn cốc này có phong ấn? Không đúng, ngươi hẳn là không biết, ngươi cũng không biết, ngươi cũng muốn thử xem đúng hay không? Nếu tin tức của chúng ta đều muốn một mình lên đảo, bọn họ vừa đi lên đã nhiều người như vậy, kiểu gì cũng gặp phải chướng ngại ở chỗ nào đó..Chỉ là không nghĩ tới miệng sơn cốc này trực tiếp có chướng ngại."
"Ừm." Pháp hoa cũng không phủ nhận. Thần ban pháp điển trong bàn tay lại từ từ mở ra trang thứ hai. Văn thuẫn màu vàng lần nữa xuất hiện, bảo hộ trước người hắn.
"Chờ một chút, lúc này đừng đánh nữa." Lam Ca khoát tay áo với hắn.
Ánh mắt Pháp Hoa khẽ nhúc nhích.
Lam Ca tiêu sái nói: "Lúc này còn đánh cái rắm gì, lại không tìm được Song Châu đâu. Muốn đánh, thì tìm rồi đánh cũng không muộn."
"Được!" Pháp Hoa thản nhiên nói.
Bên ngoài có đối thủ, bên trong có cạnh tranh. Đúng vậy, Vô Song châu còn chưa tìm được, lúc này đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hai người không hẹn mà cùng quan sát bốn phía.
Trong sơn cốc này, hoàn toàn là quái thạch lởm chởm liên tiếp không kém, không có thảm thực vật, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào của sinh mệnh. Rất nhanh, bọn họ đồng thời chú ý tới, một bên sơn cốc có một khe nứt. Trong khe hở nhìn qua vô cùng sâu thẳm, đây cũng là sơn phong trước mắt.
Trong cốc duy nhất có thể tìm được lối đi.
"Mời ngươi trước." Lam Ca không có hảo ý nhìn Pháp Hoa.
"Ngươi trước!" Pháp Hoa thập phần khẳng định nói.
"Tiểu quỷ nhát gan." Lam Ca đột nhiên cười, một cái chớp mắt tiếp theo trên người thanh quang chợt lóe, bay nhanh hướng cái khe phóng tới.
Hai người lúc nào cũng đề phòng đối phương, nhưng Lam Ca rất rõ ưu thế của mình ở chỗ nào. Sự trầm ổn của Pháp Hoa khiến hắn sinh lòng kiêng kị, mặc dù hắn rất nắm chắc bản thân có thể chiến thắng đối thủ, nhưng lại không biết Pháp Hoa có át chủ bài gì..Thế nhưng ở một số phương diện, hắn tuyệt đối chiếm ưu thế. Thí dụ, tốc độ!
Dưới sự thừa nhận của nguyên tố nguyên tố gió, Lam Ca dùng tốc độ cực nhanh bay về phía khe hở kia, ngay khi vừa tiến vào khe hở, hắn liền giương tay lên, một quả cầu lửa liền bay vào.
Những nơi hoả cầu đi qua nhất thời xua tan hắc ám trong khe hở, chiếu sáng tình cảnh bên trong.
Khe hở lúc mới vào cao ước ba, bốn mét, nhưng càng là hướng vào phía trong, lại dần dần hiện ra hình tròn, chung quanh tường đá bóng loáng, tựa như là do người khắc họa ra.
Lam Ca lấy hỏa cầu chiếu sáng, nhanh chóng bay về phía trước, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa pháp hoa với nhau.
Pháp Hoa thấy hắn tiến vào vết nứt cũng không dám chậm trễ, lấy trí thuẫn hộ thể vọt vào.
Đúng như Lam ca phán đoán, ở phương diện tốc độ, Pháp Hoa đúng là có chênh lệch nhất định với hắn, dù Thánh lực toàn diện phóng thích, nhưng vẫn như cũ không cách nào kéo gần khoảng cách với Lam Ca. Dưới ba lần quẹo hai bên, Lam Ca đã biến mất trong tầm mắt phía trước, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng đoàn từng đoàn hồng quang phía trước thỉnh thoảng sáng lên.
thao túng nguyên tố hệ hoả! Đây đã là nguyên tố thứ tư mà Lam Ca sử dụng. Trong trí nhớ của hắn, cho dù là Thiên Quyến, tựa hồ Lam vực cũng không có mấy ai có thể khống chế nhiều nguyên tố như vậy.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm đoạt lấy Vô Song Châu của hắn, vững bước tiến lên, đuổi về phía trước.
Động quật dường như luôn nằm ở phía dưới, pháp hoa cũng không biết giảm xuống bao nhiêu, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, phía trước đã không còn gì, đi vào một căn phòng.
Đây là một huyệt động hình tròn, ước chừng hơn trăm mét vuông. Khi pháp hoa tiến vào bên trong huyệt động, cái đầu tiên hắn nhìn thấy chính là mấy quả hỏa cầu rải rác bốn phía huyệt động, quang diễm màu đỏ hỏa làm cho bên trong thạch động sáng ngời.
Lam Ca đang đứng ở vị trí trung tâm của hang động này, mà ở trước người hắn lại là một thạch cầu cực đại, đường kính chừng hai mét.
Lúc này Lam Ca đang trợn mắt há hốc mồm đứng trước thạch cầu.
Thánh Liên trầm giọng nói: "Nhất định là bọn họ biết, mà chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra. Phong tỏa miệng hang, bọn họ đã tiến vào từ nơi này, hẳn cũng chỉ có thể ra khỏi nơi này."
Vừa nói, nàng khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, mười ngón tay trắng nõn bấm pháp quyết như bướm xuyên hoa, chung quanh thân thể tản mát ra ngân quang nhàn nhạt, cảm thụ không gian biến hoá của một phương thiên địa này, tìm kiếm phương pháp có thể tiến nhập phong ấn.
Trong sơn cốc, pháp hoa thánh lực vận chuyển, sau hơn mười lần mượn lực, đã rơi xuống đáy cốc. Lúc trước trên sơn cốc có ánh sáng mạnh xuất hiện hắn tự nhiên cũng nhìn thấy, càng thấy Thánh Liên cùng Hùng Triển bị đẩy lùi ra.
"Sao bọn họ lại không vào được?" Ánh sáng lóe lên, một cơn gió lướt qua, Lam Ca đã xuất hiện bên cạnh hắn cách đó không xa, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc.
"Ngu!" Pháp Hoa lạnh lùng nói.
Lần này Lam Ca không có nổi giận, chỉ là vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, "Ta làm sao lại ngu ngốc như vậy?"
"Bọn họ đông người." Pháp Hoa vẫn lời ít mà ý nhiều như trước.
Ánh mắt Lam ca sáng lên, lập tức hiểu ra, "Ý của ngươi là, chúng ta đều đơn độc lên đảo, bọn họ lại có nhiều người..Có nhiều người tới mức không được chấp nhận? Không thể tìm Vô Song châu? Đúng vậy! Cha ta nói với ta chỉ một mình lên đảo, ngươi dẫn theo nhiều người như vậy cũng là một người lên..Bọn họ rất nhiều người cùng nhau lên đảo, nhất định là tin tức sai lầm? Vậy ngươi làm sao biết bên trên sơn cốc này có phong ấn? Không đúng, ngươi hẳn là không biết, ngươi cũng không biết, ngươi cũng muốn thử xem đúng hay không? Nếu tin tức của chúng ta đều muốn một mình lên đảo, bọn họ vừa đi lên đã nhiều người như vậy, kiểu gì cũng gặp phải chướng ngại ở chỗ nào đó..Chỉ là không nghĩ tới miệng sơn cốc này trực tiếp có chướng ngại."
"Ừm." Pháp hoa cũng không phủ nhận. Thần ban pháp điển trong bàn tay lại từ từ mở ra trang thứ hai. Văn thuẫn màu vàng lần nữa xuất hiện, bảo hộ trước người hắn.
"Chờ một chút, lúc này đừng đánh nữa." Lam Ca khoát tay áo với hắn.
Ánh mắt Pháp Hoa khẽ nhúc nhích.
Lam Ca tiêu sái nói: "Lúc này còn đánh cái rắm gì, lại không tìm được Song Châu đâu. Muốn đánh, thì tìm rồi đánh cũng không muộn."
"Được!" Pháp Hoa thản nhiên nói.
Bên ngoài có đối thủ, bên trong có cạnh tranh. Đúng vậy, Vô Song châu còn chưa tìm được, lúc này đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hai người không hẹn mà cùng quan sát bốn phía.
Trong sơn cốc này, hoàn toàn là quái thạch lởm chởm liên tiếp không kém, không có thảm thực vật, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào của sinh mệnh. Rất nhanh, bọn họ đồng thời chú ý tới, một bên sơn cốc có một khe nứt. Trong khe hở nhìn qua vô cùng sâu thẳm, đây cũng là sơn phong trước mắt.
Trong cốc duy nhất có thể tìm được lối đi.
"Mời ngươi trước." Lam Ca không có hảo ý nhìn Pháp Hoa.
"Ngươi trước!" Pháp Hoa thập phần khẳng định nói.
"Tiểu quỷ nhát gan." Lam Ca đột nhiên cười, một cái chớp mắt tiếp theo trên người thanh quang chợt lóe, bay nhanh hướng cái khe phóng tới.
Hai người lúc nào cũng đề phòng đối phương, nhưng Lam Ca rất rõ ưu thế của mình ở chỗ nào. Sự trầm ổn của Pháp Hoa khiến hắn sinh lòng kiêng kị, mặc dù hắn rất nắm chắc bản thân có thể chiến thắng đối thủ, nhưng lại không biết Pháp Hoa có át chủ bài gì..Thế nhưng ở một số phương diện, hắn tuyệt đối chiếm ưu thế. Thí dụ, tốc độ!
Dưới sự thừa nhận của nguyên tố nguyên tố gió, Lam Ca dùng tốc độ cực nhanh bay về phía khe hở kia, ngay khi vừa tiến vào khe hở, hắn liền giương tay lên, một quả cầu lửa liền bay vào.
Những nơi hoả cầu đi qua nhất thời xua tan hắc ám trong khe hở, chiếu sáng tình cảnh bên trong.
Khe hở lúc mới vào cao ước ba, bốn mét, nhưng càng là hướng vào phía trong, lại dần dần hiện ra hình tròn, chung quanh tường đá bóng loáng, tựa như là do người khắc họa ra.
Lam Ca lấy hỏa cầu chiếu sáng, nhanh chóng bay về phía trước, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa pháp hoa với nhau.
Pháp Hoa thấy hắn tiến vào vết nứt cũng không dám chậm trễ, lấy trí thuẫn hộ thể vọt vào.
Đúng như Lam ca phán đoán, ở phương diện tốc độ, Pháp Hoa đúng là có chênh lệch nhất định với hắn, dù Thánh lực toàn diện phóng thích, nhưng vẫn như cũ không cách nào kéo gần khoảng cách với Lam Ca. Dưới ba lần quẹo hai bên, Lam Ca đã biến mất trong tầm mắt phía trước, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng đoàn từng đoàn hồng quang phía trước thỉnh thoảng sáng lên.
thao túng nguyên tố hệ hoả! Đây đã là nguyên tố thứ tư mà Lam Ca sử dụng. Trong trí nhớ của hắn, cho dù là Thiên Quyến, tựa hồ Lam vực cũng không có mấy ai có thể khống chế nhiều nguyên tố như vậy.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm đoạt lấy Vô Song Châu của hắn, vững bước tiến lên, đuổi về phía trước.
Động quật dường như luôn nằm ở phía dưới, pháp hoa cũng không biết giảm xuống bao nhiêu, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, phía trước đã không còn gì, đi vào một căn phòng.
Đây là một huyệt động hình tròn, ước chừng hơn trăm mét vuông. Khi pháp hoa tiến vào bên trong huyệt động, cái đầu tiên hắn nhìn thấy chính là mấy quả hỏa cầu rải rác bốn phía huyệt động, quang diễm màu đỏ hỏa làm cho bên trong thạch động sáng ngời.
Lam Ca đang đứng ở vị trí trung tâm của hang động này, mà ở trước người hắn lại là một thạch cầu cực đại, đường kính chừng hai mét.
Lúc này Lam Ca đang trợn mắt há hốc mồm đứng trước thạch cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.