Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương
Chương 5: Thần thoại về Nền văn minh
Vân Mê
22/08/2021
Phương Việt khống chế đầu ngón tay vì khẩn trương mà hơi co rút của mình, theo bản năng ấn F5 để làm mới lại trang chủ, vừa vặn nhìn thấy một bình luận mới.
"Thành viên mới lặn dùm OK? Trong diễn đàn không được ghi thẳng tên ra, khóa bài đi, người vào sau không cần trả lời thêm gì đâu. Chốc nữa quản trị viên sẽ xóa bài này."
Một cái ID màu đỏ gửi bình luận, sau đó cực kỳ nhẫn tâm mà để lại một dải phân cách dài che nội dung. Hành động ngăn cản này làm Phương Việt vô cùng tò mò, bèn mở phần bình luận ra.
Cậu bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở hổn hển của mình, không từ bỏ mà ấn làm mới thêm một lần nữa. Lần này, cậu chỉ thấy được dòng chữ đỏ tươi "Bài viết đã bị quản trị viên xóa bỏ" lạnh tanh, cứng nhắc.
Thì ra đây chính là lí do vì sao cậu không thể tìm được thông tin nào nếu chỉ dựa vào cái tên "Vernes" để tra cứu? Không cho phép viết thẳng tên ra là cái quy định lạ lùng gì vậy? Nếu như không phải bởi lần này cậu bị ma xui quỷ khiến, cậu nhất định sẽ không có cách nào mò được vào cái góc thần bí này.
Phương Việt tiếc nuối thoát ra ngoài, sau đó xem các bài viết khác như bị đói khát. Tất nhiên, đa số tiêu đề cậu xem đều không hiểu, ví dụ như:
"Thảo luận: Sự phóng thích của Ma nhân, Dạ Oanh và Hải yêu rốt cuộc có phải do thần V* làm không?
"Quan điểm cá nhân: bảng xếp hạng giá trị vũ lực của thần linh trên Thiên Quốc theo thứ tự từ cao xuống thấp, bỏ qua thần V, mời mọi người góp ý."
"Mọi người không cảm thấy, khoảng thời gian từ nền văn minh nhân loại thứ nhất đến sự khởi đầu của nền văn minh nhân loại thứ hai thiếu mất một vòng hay sao?"
"Kể một chút về việc mọi người đã phát hiện ra cuốn thần thoại về nền văn minh nhân loại thứ nhất ở chỗ nào đi."
"Có người nào thử qua phương pháp hiến tế ở cuối sách chưa... Chủ thớt có chút động tâm, không biết phá giải như thế nào nhỉ."
"Mọi người có biết họa sĩ MWY không? Tôi nghi ngờ cậu ta cũng tin truyện thần thoại, chẳng lẽ có mình tôi thấy thế thôi à? Lý do tôi viết ở dưới bình luận."
"Tôi có một loại cảm giác kỳ diệu, hình như đám người chúng ta chẳng qua là một công cụ, đang vô thức truyền thông tin cho một người nào đó."
......
Liên tục lướt đến cuối, hơn hai mươi bài viết, Phương Việt cảm thấy như đang rơi vào sương mù, kết hợp các loại bình luận với giới thiệu của quản trị viên ở trang chủ mới miễn cưỡng chắp vá ra được một chút kiến thức nền.
Hình như chủ đề thảo luận của diễn đàn này là một tiểu thuyết thần thoại của một nhà văn nước ngoài nào đó. Tiểu thuyết này được rất ít người biết đến, thậm chí không có bản dịch chính thống bằng tiếng Trung. Mấy người ở chỗ này, cũng bởi vì có một chút cơ duyên nên mới biết đến sự tồn tại của cuốn sách, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú với hệ thống mô tả truyện thần thoại từ tận đáy lòng.
Thậm chí còn có người cảm thấy chân thành tin tưởng thế giới trong đó là thật, ngay cả quy định không cho phép ghi thẳng họ tên thần linh mà trong sách nhắc tới, cũng là bởi bọn họ cho rằng điều đó là đang không tôn trọng thần.
Nội tâm của Phương Việt có chút phức tạp, thế nhưng cậu cũng tự nhủ rằng thế giới lớn như vậy, không thiếu chuyện lạ, cậu cần phải đi tìm hiểu.
Dẫu sao, trên đời này sẽ có những người tin tưởng thần thoại Hy Lạp, có người tin tưởng thần thoại La Mã, có người lại tin thần thoại Bắc Âu. Đám người này tin tưởng Nền văn minh nhân loại thứ nhất, mặc dù thật sự còn có lỗ hổng, nhưng dường như cũng là điều dễ hiểu.
Phương Việt đại khái đã mò ra được hai thiết lập làm cơ sở:
Một, Nền văn minh nhân loại đã từng tồn tại hai lần, chúng ta ở thời điểm bây giờ chính là Nền văn minh nhân loại thứ hai.
Hai, Nền văn minh nhân loại thứ nhất ở Thiên Quốc tồn tại các nhận thức sau: có thần, có "Ma nhân", có "Dạ Oanh", có "Hải yêu", thần có thể sa đọa.
Nhưng cậu không xác định được những điều này có đúng hay không, cho nên, cậu chuẩn bị tìm thời gian đọc nguyên văn tiểu thuyết.
Ban nãy có bình luận trong một bài viết có nói tới, cậu ta tình cờ tiếp xúc với tác phẩm ở dãy văn học nước ngoài trong thư viện thành phố. Phương Việt cũng nổi lên tâm tư muốn đi thử vận may.
Lấy vị trí gốc ở cái máy vi tính này, đi tới đó mất gần một giờ. Trong đầu mô tả đại khái đường đi, sau đó yên lặng ghi nhớ địa chỉ trang web ở trong đầu, lúc này mới lên đường rời khỏi thư viện.
Cuối tuần này cậu có một hoạt động tình nguyện ở bảo tàng mỹ thuật, làm hướng dẫn viên cho một nhóm học sinh tiểu học đi trải nghiệm thực tế.
Vì vậy, cậu thản nhiên sắp xếp chuyến đi đến thư viện thành phố vào thứ sáu.
Đi một lúc mà đã đến buổi trưa, Phương Việt không trở về ký túc xá mà đi thẳng đến nhà ăn.
Cậu bê phần cá kho mà mình cực kỳ yêu thích và trông ngóng, tìm một chỗ trống ngồi xuống. Vừa mới ăn được miếng đầu tiên, có một nam sinh đô con mặc áo bóng rổ, lộ ra cánh tay với cơ bắp săn chắc đột nhiên ngồi xuống phía đối diện. Nếu như không nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng một cách khó tả, thì sẽ cảm thấy toàn thân người này tỏa ra khí chất vô cùng mạnh mẽ.
Phương Việt nuốt miếng cá vào trong miệng, thuần thục dừng lại động tác. Kiểu tình huống này cậu không trải qua một trăm thì cũng đã tám mươi lần, nếu như không lầm, câu đầu tiên mà chàng trai mạnh mẽ này nói sẽ là tỏ tình với cậu.
"À ừm, đàn anh Phương Việt..." - Chàng trai cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn Phương Việt - "Em, em là sinh viên năm nhất, tên Khương Khương Khương..."
Phương Việt thấy hơi ngạc nhiên, cái tên này ấy thế mà lại đặc biệt.
"...Khương Bác Uy, lần đầu tiên em thấy anh, em đã đã đã..." - Mặt mũi chàng trai kìm nén đến đỏ bừng, liếc mắt thật nhanh nhìn Phương Việt một chút, sự ngượng ngùng hiện lên giữa hai hàng lông mày thật sự còn hơn cả gái chưa chồng.
"Thật xin lỗi, cậu là người tốt." - Phương Việt chần chừ một chút, nhịn không được chặn lời đối phương. Cậu áy náy mỉm cười, trực tiếp từ chối lời tỏ tình.
Lời bày tỏ không thể nói ra khỏi miệng, nghẹn lại trong cổ họng. Chàng trai mạnh mẽ kia nhìn mắt thường cũng thấy được đang dần uể oải, nhưng giây tiếp theo lại như được bơm máu sống lại, khí thế hùng hổ hô nói với Phương Việt: "Không sao, em sẽ không từ bỏ việc theo đuổi anh. Một ngày nào đó, anh sẽ chấp nhận em!"
Không thể không nói, cậu ta thực sự giống một kiểu vai nam chính - chàng thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết.
Phương Việt bất đắc dĩ nở nụ cười, nói một câu thật lòng đầy chua xót: "Đừng, yêu tôi sẽ gặp xui xẻo, cậu mau dừng lại đi."
Dứt lời, cậu há miệng to nuốt thật nhanh cơm trưa, muốn ăn nhanh cho xong rồi rời đi.
Một phen "thề nguyện" của chàng trai kia đã khiến mọi người xung quanh để ý, bây giờ cậu thà làm người có da mặt dày còn hơn là lãng phí lương thực mà bỏ đi.
Chàng trai kia hình như cũng không coi đó là việc to tát, sau khi hắn trải qua việc bị từ chối thì đã không còn dáng vẻ ngượng ngùng ban đầu. Nhìn bộ dáng ăn cơm của Phương Việt, trong mắt tràn đầy yêu thương, hơn nữa còn định đưa tay qua lau khóe miệng không dính thức ăn hay nước của Phương Việt, trong miệng còn lẩm bà lẩm bẩm "Đừng xấu hổ".
Phương Việt vội vàng ngả đầu về phía sau, chân mày nhíu lại. Cậu cảm thấy mình đang bị đụng chạm.
Thế nhưng, cậu còn chưa kịp lên tiếng mắng mỏ, chàng trai đã bật dậy, hét lên.
Có một vị bạn học bê bát mì đi ngang qua, không cẩn thận trượt chân, cả bát mì trực tiếp đổ lên trên đầu chàng trai.
Nước cùng sợi mì thuận theo cần cổ chảy xuống, vì nóng nên vẻ mặt của chàng trai hoàn toàn mất khống chế. Cậu ta trông giống như một con khỉ đang tung tăng nhảy nhót, một bên hất mì xuống, một bên không ngừng lấy cổ áo mình lau chùi nước canh dính lên ngực.
Trong lúc âm thanh tranh luận "Thật xin lỗi." với "Mày không có mắt à?" vang lên, Phương Việt bình tĩnh bê bát đũa lên, cất về chỗ được quy định, thản nhiên, bình tĩnh bước ra ngoài.
Vừa mới trở lại ký túc xá, Hoàng Tu Kỳ đã chạy ra đón. Dáng vẻ cậu ta giống như vừa mới rời giường, tóc tai còn rối bù, chẳng qua sắc mặt có chút nghiêm trọng: "Quyển số kia còn không? Rốt cuộc có phải của Mạnh Duy Nhất không?"
"Tôi cũng không biết."
"Cậu gặp hắn rồi còn gì, Mạnh Duy Nhất là con lai, nhìn một cái là nhận ra mà."
"Ồ, vậy hẳn là hắn rồi. Làm sao thế?" - Phương Việt nhớ lại ngũ quan sắc sảo của đối phương, sáng tỏ mà gật đầu.
"Mẹ kiếp, tôi nói cho cậu biết, tuyệt đối đừng tiếp xúc với hắn nhé. Sáng sớm hôm nay tôi cùng đàn em nói chuyện phiếm, nó nói họa sĩ nhỏ đỉnh thì đỉnh thật, nhưng mà tâm lý có vẻ u ám..."
"Hả?"
"Cậu đừng nói với ai khác nhá, tôi cũng là nghe đàn em kể lại, nó ở cùng trọ với Mạnh Duy Nhất." - Hoàng Tu Kỳ "suỵt" một cái, sau đó bổ sung - "Tất nhiên cũng không hẳn là như vậy, có thể là cuộc sống với phong cách của hắn khá là kỳ dị, dù sao cậu đừng tìm hắn giao du đấy."
Phương Việt không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lát, hỏi: "Mạnh Duy Nhất... lúc trước cậu nói hắn vẽ cái gì cũng ký tên M vào đúng không?"
"Ừ đúng."
Cung phản xạ bị đứt của Phương Việt rốt cuộc cũng được nối liền, tên viết tắt của Mạnh Duy Nhất không phải là MWY hay sao!
Buổi sáng cậu thấy một bài viết mà chẳng hiểu người ta nói cái gì, ở đó có nhắc tới vị họa sĩ tin tưởng vào nền văn minh nhân loại thứ nhất, thật sự giống như cái người đang ở gần mình...
Thậm chí, biệt danh M cũng là một trong những chứng cớ mà chủ thớt lúc đó liệt kê ra.
Thế nhưng, Phương Việt lúc này vẫn không biết mấy việc này có liên quan gì đến nhau, hiểu biết của cậu với câu chuyện đó vẫn là quá ít.
Cậu nhớ tới, từ lúc vô tình gặp gỡ tới lúc thấy bóng dáng của đối phương rời khỏi thư viện, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Nói không chừng, trang diễn đàn kia cũng là do Mạnh Duy Nhất mở ra, quên tắt đi.
Cơ mà suy đoán những thứ này thì có liên quan gì đến cậu cơ chứ?
Phương Việt ngừng một chút, đem tất cả những chuyện này ném ra sau đầu, bước từng bước mà ngồi xuống ghế, học môn vật lý mà mình thích nhất ở đại học.
___________________________________
*Thần V: trong raw ghi là thần W vì pinyin của Vernes là wéi ěr niè sī - 维尔涅斯, mình sẽ đổi lại thành thần V trong Vernes luôn.
*Mạnh Duy Nhất a.k.a 孟维一 a.k.a mèng wéi yī a.k.a MWY
*Chim Dạ Oanh:
"Thành viên mới lặn dùm OK? Trong diễn đàn không được ghi thẳng tên ra, khóa bài đi, người vào sau không cần trả lời thêm gì đâu. Chốc nữa quản trị viên sẽ xóa bài này."
Một cái ID màu đỏ gửi bình luận, sau đó cực kỳ nhẫn tâm mà để lại một dải phân cách dài che nội dung. Hành động ngăn cản này làm Phương Việt vô cùng tò mò, bèn mở phần bình luận ra.
Cậu bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở hổn hển của mình, không từ bỏ mà ấn làm mới thêm một lần nữa. Lần này, cậu chỉ thấy được dòng chữ đỏ tươi "Bài viết đã bị quản trị viên xóa bỏ" lạnh tanh, cứng nhắc.
Thì ra đây chính là lí do vì sao cậu không thể tìm được thông tin nào nếu chỉ dựa vào cái tên "Vernes" để tra cứu? Không cho phép viết thẳng tên ra là cái quy định lạ lùng gì vậy? Nếu như không phải bởi lần này cậu bị ma xui quỷ khiến, cậu nhất định sẽ không có cách nào mò được vào cái góc thần bí này.
Phương Việt tiếc nuối thoát ra ngoài, sau đó xem các bài viết khác như bị đói khát. Tất nhiên, đa số tiêu đề cậu xem đều không hiểu, ví dụ như:
"Thảo luận: Sự phóng thích của Ma nhân, Dạ Oanh và Hải yêu rốt cuộc có phải do thần V* làm không?
"Quan điểm cá nhân: bảng xếp hạng giá trị vũ lực của thần linh trên Thiên Quốc theo thứ tự từ cao xuống thấp, bỏ qua thần V, mời mọi người góp ý."
"Mọi người không cảm thấy, khoảng thời gian từ nền văn minh nhân loại thứ nhất đến sự khởi đầu của nền văn minh nhân loại thứ hai thiếu mất một vòng hay sao?"
"Kể một chút về việc mọi người đã phát hiện ra cuốn thần thoại về nền văn minh nhân loại thứ nhất ở chỗ nào đi."
"Có người nào thử qua phương pháp hiến tế ở cuối sách chưa... Chủ thớt có chút động tâm, không biết phá giải như thế nào nhỉ."
"Mọi người có biết họa sĩ MWY không? Tôi nghi ngờ cậu ta cũng tin truyện thần thoại, chẳng lẽ có mình tôi thấy thế thôi à? Lý do tôi viết ở dưới bình luận."
"Tôi có một loại cảm giác kỳ diệu, hình như đám người chúng ta chẳng qua là một công cụ, đang vô thức truyền thông tin cho một người nào đó."
......
Liên tục lướt đến cuối, hơn hai mươi bài viết, Phương Việt cảm thấy như đang rơi vào sương mù, kết hợp các loại bình luận với giới thiệu của quản trị viên ở trang chủ mới miễn cưỡng chắp vá ra được một chút kiến thức nền.
Hình như chủ đề thảo luận của diễn đàn này là một tiểu thuyết thần thoại của một nhà văn nước ngoài nào đó. Tiểu thuyết này được rất ít người biết đến, thậm chí không có bản dịch chính thống bằng tiếng Trung. Mấy người ở chỗ này, cũng bởi vì có một chút cơ duyên nên mới biết đến sự tồn tại của cuốn sách, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú với hệ thống mô tả truyện thần thoại từ tận đáy lòng.
Thậm chí còn có người cảm thấy chân thành tin tưởng thế giới trong đó là thật, ngay cả quy định không cho phép ghi thẳng họ tên thần linh mà trong sách nhắc tới, cũng là bởi bọn họ cho rằng điều đó là đang không tôn trọng thần.
Nội tâm của Phương Việt có chút phức tạp, thế nhưng cậu cũng tự nhủ rằng thế giới lớn như vậy, không thiếu chuyện lạ, cậu cần phải đi tìm hiểu.
Dẫu sao, trên đời này sẽ có những người tin tưởng thần thoại Hy Lạp, có người tin tưởng thần thoại La Mã, có người lại tin thần thoại Bắc Âu. Đám người này tin tưởng Nền văn minh nhân loại thứ nhất, mặc dù thật sự còn có lỗ hổng, nhưng dường như cũng là điều dễ hiểu.
Phương Việt đại khái đã mò ra được hai thiết lập làm cơ sở:
Một, Nền văn minh nhân loại đã từng tồn tại hai lần, chúng ta ở thời điểm bây giờ chính là Nền văn minh nhân loại thứ hai.
Hai, Nền văn minh nhân loại thứ nhất ở Thiên Quốc tồn tại các nhận thức sau: có thần, có "Ma nhân", có "Dạ Oanh", có "Hải yêu", thần có thể sa đọa.
Nhưng cậu không xác định được những điều này có đúng hay không, cho nên, cậu chuẩn bị tìm thời gian đọc nguyên văn tiểu thuyết.
Ban nãy có bình luận trong một bài viết có nói tới, cậu ta tình cờ tiếp xúc với tác phẩm ở dãy văn học nước ngoài trong thư viện thành phố. Phương Việt cũng nổi lên tâm tư muốn đi thử vận may.
Lấy vị trí gốc ở cái máy vi tính này, đi tới đó mất gần một giờ. Trong đầu mô tả đại khái đường đi, sau đó yên lặng ghi nhớ địa chỉ trang web ở trong đầu, lúc này mới lên đường rời khỏi thư viện.
Cuối tuần này cậu có một hoạt động tình nguyện ở bảo tàng mỹ thuật, làm hướng dẫn viên cho một nhóm học sinh tiểu học đi trải nghiệm thực tế.
Vì vậy, cậu thản nhiên sắp xếp chuyến đi đến thư viện thành phố vào thứ sáu.
Đi một lúc mà đã đến buổi trưa, Phương Việt không trở về ký túc xá mà đi thẳng đến nhà ăn.
Cậu bê phần cá kho mà mình cực kỳ yêu thích và trông ngóng, tìm một chỗ trống ngồi xuống. Vừa mới ăn được miếng đầu tiên, có một nam sinh đô con mặc áo bóng rổ, lộ ra cánh tay với cơ bắp săn chắc đột nhiên ngồi xuống phía đối diện. Nếu như không nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng một cách khó tả, thì sẽ cảm thấy toàn thân người này tỏa ra khí chất vô cùng mạnh mẽ.
Phương Việt nuốt miếng cá vào trong miệng, thuần thục dừng lại động tác. Kiểu tình huống này cậu không trải qua một trăm thì cũng đã tám mươi lần, nếu như không lầm, câu đầu tiên mà chàng trai mạnh mẽ này nói sẽ là tỏ tình với cậu.
"À ừm, đàn anh Phương Việt..." - Chàng trai cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn Phương Việt - "Em, em là sinh viên năm nhất, tên Khương Khương Khương..."
Phương Việt thấy hơi ngạc nhiên, cái tên này ấy thế mà lại đặc biệt.
"...Khương Bác Uy, lần đầu tiên em thấy anh, em đã đã đã..." - Mặt mũi chàng trai kìm nén đến đỏ bừng, liếc mắt thật nhanh nhìn Phương Việt một chút, sự ngượng ngùng hiện lên giữa hai hàng lông mày thật sự còn hơn cả gái chưa chồng.
"Thật xin lỗi, cậu là người tốt." - Phương Việt chần chừ một chút, nhịn không được chặn lời đối phương. Cậu áy náy mỉm cười, trực tiếp từ chối lời tỏ tình.
Lời bày tỏ không thể nói ra khỏi miệng, nghẹn lại trong cổ họng. Chàng trai mạnh mẽ kia nhìn mắt thường cũng thấy được đang dần uể oải, nhưng giây tiếp theo lại như được bơm máu sống lại, khí thế hùng hổ hô nói với Phương Việt: "Không sao, em sẽ không từ bỏ việc theo đuổi anh. Một ngày nào đó, anh sẽ chấp nhận em!"
Không thể không nói, cậu ta thực sự giống một kiểu vai nam chính - chàng thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết.
Phương Việt bất đắc dĩ nở nụ cười, nói một câu thật lòng đầy chua xót: "Đừng, yêu tôi sẽ gặp xui xẻo, cậu mau dừng lại đi."
Dứt lời, cậu há miệng to nuốt thật nhanh cơm trưa, muốn ăn nhanh cho xong rồi rời đi.
Một phen "thề nguyện" của chàng trai kia đã khiến mọi người xung quanh để ý, bây giờ cậu thà làm người có da mặt dày còn hơn là lãng phí lương thực mà bỏ đi.
Chàng trai kia hình như cũng không coi đó là việc to tát, sau khi hắn trải qua việc bị từ chối thì đã không còn dáng vẻ ngượng ngùng ban đầu. Nhìn bộ dáng ăn cơm của Phương Việt, trong mắt tràn đầy yêu thương, hơn nữa còn định đưa tay qua lau khóe miệng không dính thức ăn hay nước của Phương Việt, trong miệng còn lẩm bà lẩm bẩm "Đừng xấu hổ".
Phương Việt vội vàng ngả đầu về phía sau, chân mày nhíu lại. Cậu cảm thấy mình đang bị đụng chạm.
Thế nhưng, cậu còn chưa kịp lên tiếng mắng mỏ, chàng trai đã bật dậy, hét lên.
Có một vị bạn học bê bát mì đi ngang qua, không cẩn thận trượt chân, cả bát mì trực tiếp đổ lên trên đầu chàng trai.
Nước cùng sợi mì thuận theo cần cổ chảy xuống, vì nóng nên vẻ mặt của chàng trai hoàn toàn mất khống chế. Cậu ta trông giống như một con khỉ đang tung tăng nhảy nhót, một bên hất mì xuống, một bên không ngừng lấy cổ áo mình lau chùi nước canh dính lên ngực.
Trong lúc âm thanh tranh luận "Thật xin lỗi." với "Mày không có mắt à?" vang lên, Phương Việt bình tĩnh bê bát đũa lên, cất về chỗ được quy định, thản nhiên, bình tĩnh bước ra ngoài.
Vừa mới trở lại ký túc xá, Hoàng Tu Kỳ đã chạy ra đón. Dáng vẻ cậu ta giống như vừa mới rời giường, tóc tai còn rối bù, chẳng qua sắc mặt có chút nghiêm trọng: "Quyển số kia còn không? Rốt cuộc có phải của Mạnh Duy Nhất không?"
"Tôi cũng không biết."
"Cậu gặp hắn rồi còn gì, Mạnh Duy Nhất là con lai, nhìn một cái là nhận ra mà."
"Ồ, vậy hẳn là hắn rồi. Làm sao thế?" - Phương Việt nhớ lại ngũ quan sắc sảo của đối phương, sáng tỏ mà gật đầu.
"Mẹ kiếp, tôi nói cho cậu biết, tuyệt đối đừng tiếp xúc với hắn nhé. Sáng sớm hôm nay tôi cùng đàn em nói chuyện phiếm, nó nói họa sĩ nhỏ đỉnh thì đỉnh thật, nhưng mà tâm lý có vẻ u ám..."
"Hả?"
"Cậu đừng nói với ai khác nhá, tôi cũng là nghe đàn em kể lại, nó ở cùng trọ với Mạnh Duy Nhất." - Hoàng Tu Kỳ "suỵt" một cái, sau đó bổ sung - "Tất nhiên cũng không hẳn là như vậy, có thể là cuộc sống với phong cách của hắn khá là kỳ dị, dù sao cậu đừng tìm hắn giao du đấy."
Phương Việt không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lát, hỏi: "Mạnh Duy Nhất... lúc trước cậu nói hắn vẽ cái gì cũng ký tên M vào đúng không?"
"Ừ đúng."
Cung phản xạ bị đứt của Phương Việt rốt cuộc cũng được nối liền, tên viết tắt của Mạnh Duy Nhất không phải là MWY hay sao!
Buổi sáng cậu thấy một bài viết mà chẳng hiểu người ta nói cái gì, ở đó có nhắc tới vị họa sĩ tin tưởng vào nền văn minh nhân loại thứ nhất, thật sự giống như cái người đang ở gần mình...
Thậm chí, biệt danh M cũng là một trong những chứng cớ mà chủ thớt lúc đó liệt kê ra.
Thế nhưng, Phương Việt lúc này vẫn không biết mấy việc này có liên quan gì đến nhau, hiểu biết của cậu với câu chuyện đó vẫn là quá ít.
Cậu nhớ tới, từ lúc vô tình gặp gỡ tới lúc thấy bóng dáng của đối phương rời khỏi thư viện, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Nói không chừng, trang diễn đàn kia cũng là do Mạnh Duy Nhất mở ra, quên tắt đi.
Cơ mà suy đoán những thứ này thì có liên quan gì đến cậu cơ chứ?
Phương Việt ngừng một chút, đem tất cả những chuyện này ném ra sau đầu, bước từng bước mà ngồi xuống ghế, học môn vật lý mà mình thích nhất ở đại học.
___________________________________
*Thần V: trong raw ghi là thần W vì pinyin của Vernes là wéi ěr niè sī - 维尔涅斯, mình sẽ đổi lại thành thần V trong Vernes luôn.
*Mạnh Duy Nhất a.k.a 孟维一 a.k.a mèng wéi yī a.k.a MWY
*Chim Dạ Oanh:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.