Chương 41: Vô Đề
Bạo Khoản Lão Bạch
24/03/2023
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ninh Học Dân, Tô Khải Minh và Lý Trường Tinh cùng ngồi vào bản chính. Đương nhiên, Tô Khải Minh là thủ tọa, Lý Trường Tinh khiêm tốn ngồi bên phải Tô Khải Minh.
Trong toàn bộ sảnh chính, lúc này không ít người nổi tiếng Tô Hàng đều đang bàn tán xôn xao.
“Này, các người có nghe chưa, nhà họ Kim đã bị kẻ thủ của mình diệt chỉ trong một đêm.”
“Sáng sớm đã nghe nói, tôi còn đặc biệt đi xem, hiện trường có rất nhiều tuần bộ, canh ghê lắm, không nhìn thấy gì cả.”
“Các người nói xem, ai có thủ đoạn lớn đến mức nhổ tận gốc nhà họ Kim trong một đêm như vậy! Thật quá đáng sợ!”
Tất cả các vị ngồi ở bàn chính đều là những nhân vật có danh dự uy tín của Tô Hàng, lúc này, họ hướng tầm mắt về phía Tô Khải Minh, dò hỏi: “Thị trưởng Tô, ngài đã nghe nói gì chưa? Nhà họ Kim đã xảy ra chuyện gì vậy? Tự nhiên bị tiêu diệt chỉ qua một đêm. Nhưng tôi nghe nói rằng đối phương là một nhân vật đến từ vùng chiến khu Bắc Lương, thực lực rất mạnh, thủ đoạn thì thông thiên, chuyện như vậy có thật không?".
"Đúng vậy ngài thị trưởng Tô, ngài nói với chúng tôi với, bằng không, với dư luận xôn xao này thì người Tô Hàng sẽ rất hoảng sợ.”
Trước những thắc mắc của mọi người, Tô Khải Minh bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói: “Về chuyện này, tôi cũng không biết nhiều lắm. Người bên dưới đang giải quyết. Tình hình cụ thể sẽ phải báo cáo sau. Nhưng mà mọi người đừng lo, nhà họ Kim đã phạm tội gì không liên quan gì đến mọi người. Cứ yên tâm làm việc của mình là được.”
Nghe Tô Khải Minh nói như vậy, mọi người cũng không ai tiếp tục dò hỏi.
Chính Lý Trường Tinh, thì thầm vào bên tại Tô Khải Minh: “Anh Tô, theo tin tức mà tôi nhận được, nhà họ Kim lần này đã bị giết, và gia tộc Vân ở tỉnh Vân sợ là đã biết, sau lưng liên lụy đến thế lực và lợi ích của anh, tôi sợ là
anh Tô cũng có chút khó giải quyết.”
Tô Khải Minh cười cười, nói: Nhà giàu nhất họ Lý, những việc này không cần anh phải nhọc lòng. Nếu nhà họ Vân tỉnh Vân dám đụng tay vào Tô Hàng, vị đại nhân kia sợ là sẽ không đồng ý.”
Lý Trường Thành nghe xong, lông mày nhíu lại, tâm thần dao động, mỉm cười mà không nói gì.
Mà lúc này, giữa tiếng vỗ tay nồng nhiệt của các quan khách, Ninh Kỳ Nhi mặc một váy cưới màu trắng tựa tiên nữ giáng trần, đồng hành cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi xuống cầu thang xoắn ốc màu vàng, từ lầu hai chầm chậm tiến vào sân khấu lầu một.
“Oa! Đây là Ninh Kỳ sao? Qua nhiên là tuyệt sắc giai nhân! Thật quá xinh đẹp!”
“Không đúng! Ninh Kỳ Nhi chính là đệ nhất đại mỹ nhân ở Tô Hàng mình Người theo đuổi cô xếp hàng dài đến sông Tô"
"Thiếu gia của nhà họ Tần cũng thật là vừa có khí chất, vừa đẹp trai! Không hỗ là thiếu gia của nhà họ Tần, khí chất đúng là khác biệt! Lần này nhà họ Ninh thật sự đã tiến vào thế gia tỉnh thành!"
"Thật sự trai tài gái sắc! Thật đáng tiếc, 5 năm trước, đám cưới thế kỷ của Ninh Kỳ Nhi và nhà họ Tiêu kia, tôi cũng có đến tham dự ... Bây giờ nhớ lại, Ninh Kỳ Nhi này cũng là một người quá tàn nhẫn, chẳng trách cô ấy được nhà họ Tần coi trọng làm con dâu.”
"Suỵt, nhỏ giọng chút đi! Không muốn sống nữa à! Nói chuyện của nhà họ Tiêu năm đó ở đây, không sợ tự rước lấy họa sao?"
Ninh Kỳ Nhi mặc một chiếc váy lụa được điểm xuyết bằng kim cương, dưới ánh đèn chiếu xuống, lung linh lấp lánh, trông cô như một tiên nữ.
Đường nét trên khuôn mặt tinh xảo giống như tác phẩm đáng tự hào nhất của Thượng đế, chiếc cổ trắng nõn như cổ thiên nga, eo thon nhỏ yêu kiều, cánh tay ngọc thon dài, khí chất lạnh lùng, quyến rũ khó ai bì nổi!
Được sự chú ý của mọi người, cô đứng trên bục sân khấu, đôi môi đỏ mọng
mỉm cười, nói: “Hoan nghênh mọi người đến tham gia tiệc đính hôn của tôi và Tần Hạo. Đây sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, bởi vì Ninh Kỳ Nhi tôi đã tìm thấy một người thật sự yêu tôi. Anh ấy là báu vật cả đời của tôi, tôi chỉ thuộc về một mình anh ấy. Tôi yêu anh ấy”
Nói xong, Ninh Kỳ Nhi nhìn về phía Tần Hạo cao ráo đẹp trai, nở nụ cười dịu dàng.
Như một người đàn ông lịch thiệp Tần Hạo cũng gật đầu mỉm cười, quảng tay qua eo Ninh Kỳ, nói với khách khứa: "Tôi rất vui vì mọi người có thể đến dự tiệc đính hôn của tôi với Ninh Kỳ Nhi ..."
Trong toàn bộ sảnh chính, lúc này không ít người nổi tiếng Tô Hàng đều đang bàn tán xôn xao.
“Này, các người có nghe chưa, nhà họ Kim đã bị kẻ thủ của mình diệt chỉ trong một đêm.”
“Sáng sớm đã nghe nói, tôi còn đặc biệt đi xem, hiện trường có rất nhiều tuần bộ, canh ghê lắm, không nhìn thấy gì cả.”
“Các người nói xem, ai có thủ đoạn lớn đến mức nhổ tận gốc nhà họ Kim trong một đêm như vậy! Thật quá đáng sợ!”
Tất cả các vị ngồi ở bàn chính đều là những nhân vật có danh dự uy tín của Tô Hàng, lúc này, họ hướng tầm mắt về phía Tô Khải Minh, dò hỏi: “Thị trưởng Tô, ngài đã nghe nói gì chưa? Nhà họ Kim đã xảy ra chuyện gì vậy? Tự nhiên bị tiêu diệt chỉ qua một đêm. Nhưng tôi nghe nói rằng đối phương là một nhân vật đến từ vùng chiến khu Bắc Lương, thực lực rất mạnh, thủ đoạn thì thông thiên, chuyện như vậy có thật không?".
"Đúng vậy ngài thị trưởng Tô, ngài nói với chúng tôi với, bằng không, với dư luận xôn xao này thì người Tô Hàng sẽ rất hoảng sợ.”
Trước những thắc mắc của mọi người, Tô Khải Minh bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói: “Về chuyện này, tôi cũng không biết nhiều lắm. Người bên dưới đang giải quyết. Tình hình cụ thể sẽ phải báo cáo sau. Nhưng mà mọi người đừng lo, nhà họ Kim đã phạm tội gì không liên quan gì đến mọi người. Cứ yên tâm làm việc của mình là được.”
Nghe Tô Khải Minh nói như vậy, mọi người cũng không ai tiếp tục dò hỏi.
Chính Lý Trường Tinh, thì thầm vào bên tại Tô Khải Minh: “Anh Tô, theo tin tức mà tôi nhận được, nhà họ Kim lần này đã bị giết, và gia tộc Vân ở tỉnh Vân sợ là đã biết, sau lưng liên lụy đến thế lực và lợi ích của anh, tôi sợ là
anh Tô cũng có chút khó giải quyết.”
Tô Khải Minh cười cười, nói: Nhà giàu nhất họ Lý, những việc này không cần anh phải nhọc lòng. Nếu nhà họ Vân tỉnh Vân dám đụng tay vào Tô Hàng, vị đại nhân kia sợ là sẽ không đồng ý.”
Lý Trường Thành nghe xong, lông mày nhíu lại, tâm thần dao động, mỉm cười mà không nói gì.
Mà lúc này, giữa tiếng vỗ tay nồng nhiệt của các quan khách, Ninh Kỳ Nhi mặc một váy cưới màu trắng tựa tiên nữ giáng trần, đồng hành cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi xuống cầu thang xoắn ốc màu vàng, từ lầu hai chầm chậm tiến vào sân khấu lầu một.
“Oa! Đây là Ninh Kỳ sao? Qua nhiên là tuyệt sắc giai nhân! Thật quá xinh đẹp!”
“Không đúng! Ninh Kỳ Nhi chính là đệ nhất đại mỹ nhân ở Tô Hàng mình Người theo đuổi cô xếp hàng dài đến sông Tô"
"Thiếu gia của nhà họ Tần cũng thật là vừa có khí chất, vừa đẹp trai! Không hỗ là thiếu gia của nhà họ Tần, khí chất đúng là khác biệt! Lần này nhà họ Ninh thật sự đã tiến vào thế gia tỉnh thành!"
"Thật sự trai tài gái sắc! Thật đáng tiếc, 5 năm trước, đám cưới thế kỷ của Ninh Kỳ Nhi và nhà họ Tiêu kia, tôi cũng có đến tham dự ... Bây giờ nhớ lại, Ninh Kỳ Nhi này cũng là một người quá tàn nhẫn, chẳng trách cô ấy được nhà họ Tần coi trọng làm con dâu.”
"Suỵt, nhỏ giọng chút đi! Không muốn sống nữa à! Nói chuyện của nhà họ Tiêu năm đó ở đây, không sợ tự rước lấy họa sao?"
Ninh Kỳ Nhi mặc một chiếc váy lụa được điểm xuyết bằng kim cương, dưới ánh đèn chiếu xuống, lung linh lấp lánh, trông cô như một tiên nữ.
Đường nét trên khuôn mặt tinh xảo giống như tác phẩm đáng tự hào nhất của Thượng đế, chiếc cổ trắng nõn như cổ thiên nga, eo thon nhỏ yêu kiều, cánh tay ngọc thon dài, khí chất lạnh lùng, quyến rũ khó ai bì nổi!
Được sự chú ý của mọi người, cô đứng trên bục sân khấu, đôi môi đỏ mọng
mỉm cười, nói: “Hoan nghênh mọi người đến tham gia tiệc đính hôn của tôi và Tần Hạo. Đây sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, bởi vì Ninh Kỳ Nhi tôi đã tìm thấy một người thật sự yêu tôi. Anh ấy là báu vật cả đời của tôi, tôi chỉ thuộc về một mình anh ấy. Tôi yêu anh ấy”
Nói xong, Ninh Kỳ Nhi nhìn về phía Tần Hạo cao ráo đẹp trai, nở nụ cười dịu dàng.
Như một người đàn ông lịch thiệp Tần Hạo cũng gật đầu mỉm cười, quảng tay qua eo Ninh Kỳ, nói với khách khứa: "Tôi rất vui vì mọi người có thể đến dự tiệc đính hôn của tôi với Ninh Kỳ Nhi ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.