Chương 51: Vô Đề
Bạo Khoản Lão Bạch
24/03/2023
Nhìn ra Khương Vũ Nhu khẩn trương cùng bất an, Tiêu Chiến ôn nhu nói.
Khương Vũ Nhu hít sâu một hơi, rồi sau đó ở trong ảnh mắt bất thiện của mọi người, nâng bước đi vào đại sảnh!
Rồi sau đó, trong ảnh mắt quái dị chư vị khách khứa, Khương Vũ Nhu mang theo Tiêu Chiến cùng Cacao an tĩnh ngồi ở trong một góc.
Nhưng là vừa muốn ngồi xuống, một thanh âm không hài hòa truyền đến “Chị? Sao chị lại tới đây? Còn mang theo tiểu con hoang này! Chị có biết người ông nội không thích nhất chính là nó không! Chị mau đi đi, miễn cho chọc ông nội không vui! Nếu là ông nội không vui, trách tội một nhà chúng ta, đem ta mới vừa tấn chức thị trưởng bộ phó giám đốc cầm, người trả nổi trách nhiệm sao?”
Mở miệng nói chuyện chính là em trai cùng cha khác mẹ của Khương Vũ Như - Khương Thần, một thân tây trang màu đen, đôi tay nhét vào túi quần, sắc mặt căm ghét phiền chán nhìn chằm chằm ba người Khương Vũ Nhu!
Khương Thần nói chuyện, ảnh mắt còn mang theo phẫn nộ, nhìn thoảng qua Cacao trong lòng ngực Tiêu Chiến, nhân tiện nhìn lướt qua Tiêu Chiến, bất mãn hỏi: “Anh ta là ai? Chị đi tìm ba dượng cho đứa con hoang kia sao? Thoạt nhìn cao lớn thô kệch, có phải từ công trường tới không? Tôi nói cho chị biết! Chị đã không phải người nhà họ Khương, chị mang theo tiểu con hoang cùng phế vật tới đây là muốn làm gì?”
“Trước khi ông nội phát hiện ra mấy người thì mau cút đi! Không cần ở chỗ này chướng mắt!”
“Nếu chị là tới đòi tiền, xin lỗi một phân không có! Ông nội đã nói rồi, người nhà họ Khương ai cũng không được trợ giúp chị!”
Khương Thần liên tiếp nói vài câu, từng chữ nặng nề, tràn ngập địch ý cùng chán ghét với Khương Vũ Nhu
Ánh mắt Khương Vũ Nhu hiện lên vẻ mất mát cùng thương cảm, còn mang theo hổ thẹn, vội vàng nói: “Khương Thần, chị là được mời đến, là ông nội để cho chị tới.”
Nói xong, Khương Vũ Nhu gấp không chờ nổi liền lấy thiệp mời từ trong túi xách mấy chục tệ mua bên đường đưa cho Khương Thần.
Chính là, mặt Khương Thần đầy chán ghét, trực tiếp đoạt thiệp mời trong tay Khương Vũ Nhu rồi xé nát, sau đó oán hận trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, quát: “Đủ rồi! Cô là đồ đê tiện, không xứng xuất hiện ở chỗ này! Nếu không phải xem nể mặt cô là chị của tôi, tôi đã sớm nói bảo vệ đuổi các người ra ngoài rồi! Hiện tại, mang theo hai người này lập tức cút đi!”
Khương Vũ Nhu sắp khóc, ngồi xổm xuống nhanh chóng nhặt thiệp mời bị xé nát trên mặt đất lên, hốc mắt hồng hồng khóc ròng nói: “Đây là thiệp mời ông nội cho chị, là ông nội cho chị, huhuhu.”
Thiệp mời này đối với Khương Vũ Nhu mà nói, rất quan trọng!
5 năm, cô nhận hết vũ nhục củng xem thường, hiện tại rốt cuộc có thể trở lại nhà họ Khương, có thể tham gia tiệc mừng thọ Khương Thái Xương! Nhưng lại bị Khương Thần xé nát trước mặt cô!
Cái này liền tương đương xé nát đau khổ kiên trì hy vọng của Khương Vũ
Nhu cho tới nay, xé nát hình ảnh ông nội trong lòng cô.
Tiêu Chiến thấy như vậy, giữa mày nhảy lên hàn ý, khom lưng ôm lấy Khương Vũ Nhu đang nhặt từng mảnh nhỏ, kéo cô tới.
Chính là Khương Vũ Nhu giãy giụa muốn tránh thoát khỏi Tiêu Chiến, khóc ròng nói: “Tiêu Chiến, anh buông em ra, đó là thiệp mời ông nội cho em, huhuhu."
Tiêu Chiến nói: “Anh biết.”
Rồi sau đó, ánh mắt Tiêu Chiến lạnh băng nhìn chằm chằm Khương Thần cao ngạo kia, lạnh giọng quát: “Cậu, lập tức đem thiệp mời trên mặt đất nhặt lên cho tôi, còn phải nói xin lỗi cô ấy!”
Nghe vậy, Khương Thần nhíu mày, thần sắc không vui nhìn Tiêu Chiến, chỉ vào mũi anh chất vấn nói: “Tôi khinh! Anh nói cái gì? Kêu tôi nhặt lên! Con mẹ nó! Anh là cái thứ gì dám ở nơi này ra lệnh cho tôi! Như thế nào, anh là người đàn ông chị tôi nhặt về sao? Chị tôi coi trọng anh ở điểm nào cơ chứ? Nhìn dáng vẻ của anh, bất quá cũng là người thường thôi đi! Anh dựa vào cái gì dám đứng ở ở chỗ này hô to gọi nhỏ!”
“Răng rắc!”
Tiêu Chiến giơ tay, trực tiếp nắm cánh tay Khương Thần đang giơ lên, hơi dùng lực một chút liền đem cánh tay anh ta uốn lượn 90 độ, đồng thời cả giận nói: “Chỉ bằng cô ấy Khương Vũ Nhu là người phụ nữ của tôi! Chỉ bằng cậu vừa bất kính với vợ con tôi!
Khương Vũ Nhu hít sâu một hơi, rồi sau đó ở trong ảnh mắt bất thiện của mọi người, nâng bước đi vào đại sảnh!
Rồi sau đó, trong ảnh mắt quái dị chư vị khách khứa, Khương Vũ Nhu mang theo Tiêu Chiến cùng Cacao an tĩnh ngồi ở trong một góc.
Nhưng là vừa muốn ngồi xuống, một thanh âm không hài hòa truyền đến “Chị? Sao chị lại tới đây? Còn mang theo tiểu con hoang này! Chị có biết người ông nội không thích nhất chính là nó không! Chị mau đi đi, miễn cho chọc ông nội không vui! Nếu là ông nội không vui, trách tội một nhà chúng ta, đem ta mới vừa tấn chức thị trưởng bộ phó giám đốc cầm, người trả nổi trách nhiệm sao?”
Mở miệng nói chuyện chính là em trai cùng cha khác mẹ của Khương Vũ Như - Khương Thần, một thân tây trang màu đen, đôi tay nhét vào túi quần, sắc mặt căm ghét phiền chán nhìn chằm chằm ba người Khương Vũ Nhu!
Khương Thần nói chuyện, ảnh mắt còn mang theo phẫn nộ, nhìn thoảng qua Cacao trong lòng ngực Tiêu Chiến, nhân tiện nhìn lướt qua Tiêu Chiến, bất mãn hỏi: “Anh ta là ai? Chị đi tìm ba dượng cho đứa con hoang kia sao? Thoạt nhìn cao lớn thô kệch, có phải từ công trường tới không? Tôi nói cho chị biết! Chị đã không phải người nhà họ Khương, chị mang theo tiểu con hoang cùng phế vật tới đây là muốn làm gì?”
“Trước khi ông nội phát hiện ra mấy người thì mau cút đi! Không cần ở chỗ này chướng mắt!”
“Nếu chị là tới đòi tiền, xin lỗi một phân không có! Ông nội đã nói rồi, người nhà họ Khương ai cũng không được trợ giúp chị!”
Khương Thần liên tiếp nói vài câu, từng chữ nặng nề, tràn ngập địch ý cùng chán ghét với Khương Vũ Nhu
Ánh mắt Khương Vũ Nhu hiện lên vẻ mất mát cùng thương cảm, còn mang theo hổ thẹn, vội vàng nói: “Khương Thần, chị là được mời đến, là ông nội để cho chị tới.”
Nói xong, Khương Vũ Nhu gấp không chờ nổi liền lấy thiệp mời từ trong túi xách mấy chục tệ mua bên đường đưa cho Khương Thần.
Chính là, mặt Khương Thần đầy chán ghét, trực tiếp đoạt thiệp mời trong tay Khương Vũ Nhu rồi xé nát, sau đó oán hận trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, quát: “Đủ rồi! Cô là đồ đê tiện, không xứng xuất hiện ở chỗ này! Nếu không phải xem nể mặt cô là chị của tôi, tôi đã sớm nói bảo vệ đuổi các người ra ngoài rồi! Hiện tại, mang theo hai người này lập tức cút đi!”
Khương Vũ Nhu sắp khóc, ngồi xổm xuống nhanh chóng nhặt thiệp mời bị xé nát trên mặt đất lên, hốc mắt hồng hồng khóc ròng nói: “Đây là thiệp mời ông nội cho chị, là ông nội cho chị, huhuhu.”
Thiệp mời này đối với Khương Vũ Nhu mà nói, rất quan trọng!
5 năm, cô nhận hết vũ nhục củng xem thường, hiện tại rốt cuộc có thể trở lại nhà họ Khương, có thể tham gia tiệc mừng thọ Khương Thái Xương! Nhưng lại bị Khương Thần xé nát trước mặt cô!
Cái này liền tương đương xé nát đau khổ kiên trì hy vọng của Khương Vũ
Nhu cho tới nay, xé nát hình ảnh ông nội trong lòng cô.
Tiêu Chiến thấy như vậy, giữa mày nhảy lên hàn ý, khom lưng ôm lấy Khương Vũ Nhu đang nhặt từng mảnh nhỏ, kéo cô tới.
Chính là Khương Vũ Nhu giãy giụa muốn tránh thoát khỏi Tiêu Chiến, khóc ròng nói: “Tiêu Chiến, anh buông em ra, đó là thiệp mời ông nội cho em, huhuhu."
Tiêu Chiến nói: “Anh biết.”
Rồi sau đó, ánh mắt Tiêu Chiến lạnh băng nhìn chằm chằm Khương Thần cao ngạo kia, lạnh giọng quát: “Cậu, lập tức đem thiệp mời trên mặt đất nhặt lên cho tôi, còn phải nói xin lỗi cô ấy!”
Nghe vậy, Khương Thần nhíu mày, thần sắc không vui nhìn Tiêu Chiến, chỉ vào mũi anh chất vấn nói: “Tôi khinh! Anh nói cái gì? Kêu tôi nhặt lên! Con mẹ nó! Anh là cái thứ gì dám ở nơi này ra lệnh cho tôi! Như thế nào, anh là người đàn ông chị tôi nhặt về sao? Chị tôi coi trọng anh ở điểm nào cơ chứ? Nhìn dáng vẻ của anh, bất quá cũng là người thường thôi đi! Anh dựa vào cái gì dám đứng ở ở chỗ này hô to gọi nhỏ!”
“Răng rắc!”
Tiêu Chiến giơ tay, trực tiếp nắm cánh tay Khương Thần đang giơ lên, hơi dùng lực một chút liền đem cánh tay anh ta uốn lượn 90 độ, đồng thời cả giận nói: “Chỉ bằng cô ấy Khương Vũ Nhu là người phụ nữ của tôi! Chỉ bằng cậu vừa bất kính với vợ con tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.