Chương 192: Ánh mắt cuối cùng
Wo Wo
20/07/2022
Từ Chấn Nam nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
Nếu như vũ khí hạng nặng có thể vào được đây thì phải biết qua rất nhiều tầng kiểm tra an ninh, chưa kể còn có ra đa.
Không thể nào có chuyện bom hạng nặng tồn tại ở ngay một ngôi làng như thế kia mà thân là Tổng chỉ huy như anh ta lại không biết.
“Ý cậu là…”
“Tôi không có ý gì, là ý của Chiến thần. Đừng hỏi ý tôi.”
Thanh Ngũ cũng không ngốc, anh ta không trực tiếp nói ra, chỉ là muốn Từ Chấn Nam tự có cách ứng phó.
Đừng nói là có kẻ hai mang hay không, hiện tại với tư cách của Thanh Ngũ cũng khó nói ra thành lời.
Cứ mượn ý Chiến thần đi!
Dù sao Chiến thần nói luôn luôn đúng, không phải sao?
“Hiện tại cần phải đưa quân cứu Chiến thần.”
Từ Chấn Nam nhanh chóng quyết định.
“Ngài vẫn thiếu!”
“Thiếu?”
Thanh Ngũ gật đầu nói nhỏ vào tai Từ Chấn Nam gì đó.
Biểu cảm của Từ Chấn Nam chính là bất ngờ, nghiêm trọng, khó nói và tính toán.
Ánh mắt anh ta lóe sáng lên, như nghĩ ra gì đó.
“Hữu Thủ sẽ tới đúng không?”
Thanh Ngũ gật gật đầu.
“Liên hệ anh ta trước đi. Nói anh ta chúng ta sẽ hội họp tại căn cứ riêng của Chiến thần.”
Từ Chấn Nam biết hiện tại đem quân đi tới làng sen sẽ càng bức dây động rừng, đừng nói là Chiến thần có an toàn hay không, mà quả bom kia còn không phân biệt ai đâu.
“Ngài có vẻ rất từ tốn.”
Thanh Ngũ sờ sờ vết bầm trên mặt, sau đó cảm thán nói.
Từ Chấn Nam cũng biết lúc nãy là thuộc hạ anh ta đánh quá tay, cũng không trách được.
Bạo lực một đường tiến vào quân doanh, không nói không rằng một hai đòi gặp Tổng chỉ huy.
Nếu là Từ Chấn Nam lúc trước, e rằng cũng đánh không ra hình người mới thôi.
Quân doanh dễ vào vậy sao, nhưng kiên trì tới được bây giờ cũng xem như Thanh Ngũ có thực lực.
Thanh Ngũ nhanh chóng liên hệ cho Hữu Thủ cùng Túc Trì, sau đó cùng Từ Chấn Nam đi tới căn cứ mật của bọn họ.
Nói là căn cứ mật nhưng đây vẫn là một căn biệt thự có khuôn viên rộng lớn, tất nhiên là được Hồ Cửu bày trận pháp, lắp đặt các thiết bị cần thiết.
Hầu như ra đa hay sóng âm gì gì đó cũng không bắt đường tín hiệu.
“Đây là căn cứ của mọi người.”
“Đẹp đúng không!”
Thanh Ngũ tự hào nói.
Ngay từ lúc Hồ Cửu lựa chọn Thanh Ngũ, cũng là đã cho Thanh gia một cơ hội.
Biệt thự này đặc biệt chọn ra nhằm ẩn danh mọi người, cũng là dùng gia tộc Thanh gia che đậy mọi thứ.
Thanh gia một lòng phò tá Long chủ, cho nên sau khi gia tộc bí ẩn bị dọn dẹp thì có lẽ ở đây sẽ có một đại gia tộc lớn họ Thanh đứng lên.
Cho nên biệt thự này Thanh Ngũ cũng cất công vô cùng, lại thêm Hồ Cửu bày trận, xem như viên mãn.
“Đại tướng Hữu Thủ cùng Túc Trì có lẽ đã tới rồi. Nhanh thôi nào.”
Thanh Ngũ còn nôn nóng hơn cả Từ Chấn Nam.
Ngay khi biết được có bom hạng nặng ở đây, lòng anh ta lo lắng không thôi.
||||| Truyện đề cử: Tri Hành Hòa Y |||||
Đừng nói là anh ta lo lắng cho dân chúng vô tội không, mà thứ anh ta lo lắng nhất chính là an toàn của Long chủ.
Sau đó chính là sinh cơ của vùng đất.
Khối lượng bom đó đủ thay đổi kết cấu, làm đứt gãy mạch ngầm.
Vậy thì xong rồi!
“Thanh Ngũ! Sao cậu lại đề anh Hồ Cửu một mình tới đó. Cậu muốn chết rồi à?”
Hữu Thủ tức giận khi thấy Thanh Ngũ đã quát lên.
“Đó là lệnh! Tôi là trái được sao? Các anh dám trái lệnh không?”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Hữu Thủ, Thanh Ngũ cũng đồng cảm.
Chỉ là anh cũng có nổi khổ riêng.
Nếu có thể sống chết cùng Chiến thần đó cũng là một loại vinh hạnh.
“Chuyện cậu nói là thật? Có bom hạng nặng?”
Túc Trì nhanh chóng muốn giải quyết vấn đề.
“Đúng. Theo như máy phát tín hiệu nội bộ mà anh Hồ Cửu cài đặt thì có bom hạng nặng ít nhất ba quả.”
“Sức công phá là năm cây số.”
“Sơ tán sẽ không kịp, mà chưa kể làng sen ở đó cũng có dân thường. Nếu như…”
Thanh Ngũ cũng không dám nghĩ nếu thực sự quả bom này nổ thì phải làm như thế nào?
“Bạch Long này là muốn cùng sống hoặc cùng đồng quy vu tận rồi.”
Hữu Thủ nhíu mày nghiêm túc nhìn sơ đồ cùng địa hình trên bàn mà Thanh Ngũ đã bày ra trước đó.
“Hiện tại cậu có thể điều được bao nhiêu quân…”
Hữu Thủ nhìn Từ Chấn Nam hỏi.
“Không thể!”
Cả Từ Chấn Nam cùng Thanh Ngũ đồng thanh nói.
“Có kẻ phản bội!”
Hữu Thủ cũng nhìn ra.
Mà Túc Trì vẫn nhìn địa hình trên bàn suy nghĩ.
“Có thể cử ra một đội tinh nhuệ chuyên vô hiệu hóa bom mìn không?”
“Loại bom này có kíp nổ tự động, chỉ cần vô hiệu hóa ở nguồn điện tử, sau đó nhanh chóng phong tỏa, bắt hết đám người đó. Chờ đội đặc chủng tới đưa bom đi là được.”
Túc Trì vừa nhíu mày nhìn sơ đồ vừa nói.
“Hiện tại có thể tin tưởng cử đi chỉ có một đội khoảng mười người.”
“Thời gian quá gấp gáp không đủ để tra ra kẻ phản bội.”
Từ Chấn Nam nói.
“Được! Tôi đích thân dẫn quân.”
Túc Trì nói.
Mọi người đều nhìn anh.
“Ý kiến sao? Có thể hành quân không để ai phát hiện trong khi đô thị cùng nông thôn tôi là người có kinh nghiệm.”
“Chưa kể, tôi cũng có kinh nghiệm tháo gỡ bom, các vị ở đây ai tự tin hơn tôi sao?
Nói ra lời này giọng của Túc Trì hơi nghiêm trọng, cũng không phải tự mãn.
Mà anh ta nắm chắc lần này vô cùng hung hiểm.
“Còn Chiến thần?”
Thanh Ngũ vẫn lo lắng cho thần tượng của mình.
“Ngài ấy là Chiến thần! Cần chúng ta lo sao?”
Hữu Thủ nói.
Anh ta hiểu rõ nhất cách làm việc của Hồ Cửu.
Nếu đã không cho ai đi cùng, hung hiểm là chắc chắn, đây là Hồ Cửu bảo toàn mạng của bọn họ.
Để bọn họ có thời gian xử lý bom.
Nếu giờ họ xông vào cứu người, thì… quả bom kia thế nào?
Ánh mắt mọi người nhìn nhau, tuy lời nói tùy tiện nhưng không còn vẻ thoải mái nói cười.
Hiện tại ai cũng rất căng thẳng.
“Túc Trì! Cậu dẫn nhóm lính đi từ đường rừng vào làng sen.”
“Từ chỉ huy! Cậu dẫn một đội quân có tin tưởng được đi từ phía hồ sen tiến vào. Ở đây hệ thống hồ có thể dễ dàng không để lại dấu vết.”
Giọng điệu của Hữu Thủ ra lệnh.
Không có Chiến thần, Hữu Thủ chính là đại tướng, phẩm cấp cùng hàm cao nhất ở đây.
“Rõ!” Cả hai đều đồng thanh.
Anh ta phân phó xong nhíu mày suy nghĩ.
“Thanh Ngũ, cậu phải trấn giữ ở đây, kết nối liên lạc mọi người, hiện tại hện thống liên lạc cùng định vị đã dùng một tần sóng khác, cho nên cậu chính là cầu nối thông tin. Đừng châm trễ, hiểu chứ?”
Ánh mắt Hữu Thủ có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại cũng không còn người.
‘Được!”
Trong lòng Thanh Ngũ dâng lên nhiệt huyết.
‘Đại tướng… Ngài….”
‘Tôi tiến vào Làng sen theo đường chính thôi. Ở đó không cấm khách!”
Nói xong, Hữu Thủ nhanh chóng chuẩn bị quân trang cần thiết.
Mọi người nhìn Hữu Thủ hơi ái ngại, tính cách này có phải là lâu từ Hồ Cửu không?
Nếu như vũ khí hạng nặng có thể vào được đây thì phải biết qua rất nhiều tầng kiểm tra an ninh, chưa kể còn có ra đa.
Không thể nào có chuyện bom hạng nặng tồn tại ở ngay một ngôi làng như thế kia mà thân là Tổng chỉ huy như anh ta lại không biết.
“Ý cậu là…”
“Tôi không có ý gì, là ý của Chiến thần. Đừng hỏi ý tôi.”
Thanh Ngũ cũng không ngốc, anh ta không trực tiếp nói ra, chỉ là muốn Từ Chấn Nam tự có cách ứng phó.
Đừng nói là có kẻ hai mang hay không, hiện tại với tư cách của Thanh Ngũ cũng khó nói ra thành lời.
Cứ mượn ý Chiến thần đi!
Dù sao Chiến thần nói luôn luôn đúng, không phải sao?
“Hiện tại cần phải đưa quân cứu Chiến thần.”
Từ Chấn Nam nhanh chóng quyết định.
“Ngài vẫn thiếu!”
“Thiếu?”
Thanh Ngũ gật đầu nói nhỏ vào tai Từ Chấn Nam gì đó.
Biểu cảm của Từ Chấn Nam chính là bất ngờ, nghiêm trọng, khó nói và tính toán.
Ánh mắt anh ta lóe sáng lên, như nghĩ ra gì đó.
“Hữu Thủ sẽ tới đúng không?”
Thanh Ngũ gật gật đầu.
“Liên hệ anh ta trước đi. Nói anh ta chúng ta sẽ hội họp tại căn cứ riêng của Chiến thần.”
Từ Chấn Nam biết hiện tại đem quân đi tới làng sen sẽ càng bức dây động rừng, đừng nói là Chiến thần có an toàn hay không, mà quả bom kia còn không phân biệt ai đâu.
“Ngài có vẻ rất từ tốn.”
Thanh Ngũ sờ sờ vết bầm trên mặt, sau đó cảm thán nói.
Từ Chấn Nam cũng biết lúc nãy là thuộc hạ anh ta đánh quá tay, cũng không trách được.
Bạo lực một đường tiến vào quân doanh, không nói không rằng một hai đòi gặp Tổng chỉ huy.
Nếu là Từ Chấn Nam lúc trước, e rằng cũng đánh không ra hình người mới thôi.
Quân doanh dễ vào vậy sao, nhưng kiên trì tới được bây giờ cũng xem như Thanh Ngũ có thực lực.
Thanh Ngũ nhanh chóng liên hệ cho Hữu Thủ cùng Túc Trì, sau đó cùng Từ Chấn Nam đi tới căn cứ mật của bọn họ.
Nói là căn cứ mật nhưng đây vẫn là một căn biệt thự có khuôn viên rộng lớn, tất nhiên là được Hồ Cửu bày trận pháp, lắp đặt các thiết bị cần thiết.
Hầu như ra đa hay sóng âm gì gì đó cũng không bắt đường tín hiệu.
“Đây là căn cứ của mọi người.”
“Đẹp đúng không!”
Thanh Ngũ tự hào nói.
Ngay từ lúc Hồ Cửu lựa chọn Thanh Ngũ, cũng là đã cho Thanh gia một cơ hội.
Biệt thự này đặc biệt chọn ra nhằm ẩn danh mọi người, cũng là dùng gia tộc Thanh gia che đậy mọi thứ.
Thanh gia một lòng phò tá Long chủ, cho nên sau khi gia tộc bí ẩn bị dọn dẹp thì có lẽ ở đây sẽ có một đại gia tộc lớn họ Thanh đứng lên.
Cho nên biệt thự này Thanh Ngũ cũng cất công vô cùng, lại thêm Hồ Cửu bày trận, xem như viên mãn.
“Đại tướng Hữu Thủ cùng Túc Trì có lẽ đã tới rồi. Nhanh thôi nào.”
Thanh Ngũ còn nôn nóng hơn cả Từ Chấn Nam.
Ngay khi biết được có bom hạng nặng ở đây, lòng anh ta lo lắng không thôi.
||||| Truyện đề cử: Tri Hành Hòa Y |||||
Đừng nói là anh ta lo lắng cho dân chúng vô tội không, mà thứ anh ta lo lắng nhất chính là an toàn của Long chủ.
Sau đó chính là sinh cơ của vùng đất.
Khối lượng bom đó đủ thay đổi kết cấu, làm đứt gãy mạch ngầm.
Vậy thì xong rồi!
“Thanh Ngũ! Sao cậu lại đề anh Hồ Cửu một mình tới đó. Cậu muốn chết rồi à?”
Hữu Thủ tức giận khi thấy Thanh Ngũ đã quát lên.
“Đó là lệnh! Tôi là trái được sao? Các anh dám trái lệnh không?”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Hữu Thủ, Thanh Ngũ cũng đồng cảm.
Chỉ là anh cũng có nổi khổ riêng.
Nếu có thể sống chết cùng Chiến thần đó cũng là một loại vinh hạnh.
“Chuyện cậu nói là thật? Có bom hạng nặng?”
Túc Trì nhanh chóng muốn giải quyết vấn đề.
“Đúng. Theo như máy phát tín hiệu nội bộ mà anh Hồ Cửu cài đặt thì có bom hạng nặng ít nhất ba quả.”
“Sức công phá là năm cây số.”
“Sơ tán sẽ không kịp, mà chưa kể làng sen ở đó cũng có dân thường. Nếu như…”
Thanh Ngũ cũng không dám nghĩ nếu thực sự quả bom này nổ thì phải làm như thế nào?
“Bạch Long này là muốn cùng sống hoặc cùng đồng quy vu tận rồi.”
Hữu Thủ nhíu mày nghiêm túc nhìn sơ đồ cùng địa hình trên bàn mà Thanh Ngũ đã bày ra trước đó.
“Hiện tại cậu có thể điều được bao nhiêu quân…”
Hữu Thủ nhìn Từ Chấn Nam hỏi.
“Không thể!”
Cả Từ Chấn Nam cùng Thanh Ngũ đồng thanh nói.
“Có kẻ phản bội!”
Hữu Thủ cũng nhìn ra.
Mà Túc Trì vẫn nhìn địa hình trên bàn suy nghĩ.
“Có thể cử ra một đội tinh nhuệ chuyên vô hiệu hóa bom mìn không?”
“Loại bom này có kíp nổ tự động, chỉ cần vô hiệu hóa ở nguồn điện tử, sau đó nhanh chóng phong tỏa, bắt hết đám người đó. Chờ đội đặc chủng tới đưa bom đi là được.”
Túc Trì vừa nhíu mày nhìn sơ đồ vừa nói.
“Hiện tại có thể tin tưởng cử đi chỉ có một đội khoảng mười người.”
“Thời gian quá gấp gáp không đủ để tra ra kẻ phản bội.”
Từ Chấn Nam nói.
“Được! Tôi đích thân dẫn quân.”
Túc Trì nói.
Mọi người đều nhìn anh.
“Ý kiến sao? Có thể hành quân không để ai phát hiện trong khi đô thị cùng nông thôn tôi là người có kinh nghiệm.”
“Chưa kể, tôi cũng có kinh nghiệm tháo gỡ bom, các vị ở đây ai tự tin hơn tôi sao?
Nói ra lời này giọng của Túc Trì hơi nghiêm trọng, cũng không phải tự mãn.
Mà anh ta nắm chắc lần này vô cùng hung hiểm.
“Còn Chiến thần?”
Thanh Ngũ vẫn lo lắng cho thần tượng của mình.
“Ngài ấy là Chiến thần! Cần chúng ta lo sao?”
Hữu Thủ nói.
Anh ta hiểu rõ nhất cách làm việc của Hồ Cửu.
Nếu đã không cho ai đi cùng, hung hiểm là chắc chắn, đây là Hồ Cửu bảo toàn mạng của bọn họ.
Để bọn họ có thời gian xử lý bom.
Nếu giờ họ xông vào cứu người, thì… quả bom kia thế nào?
Ánh mắt mọi người nhìn nhau, tuy lời nói tùy tiện nhưng không còn vẻ thoải mái nói cười.
Hiện tại ai cũng rất căng thẳng.
“Túc Trì! Cậu dẫn nhóm lính đi từ đường rừng vào làng sen.”
“Từ chỉ huy! Cậu dẫn một đội quân có tin tưởng được đi từ phía hồ sen tiến vào. Ở đây hệ thống hồ có thể dễ dàng không để lại dấu vết.”
Giọng điệu của Hữu Thủ ra lệnh.
Không có Chiến thần, Hữu Thủ chính là đại tướng, phẩm cấp cùng hàm cao nhất ở đây.
“Rõ!” Cả hai đều đồng thanh.
Anh ta phân phó xong nhíu mày suy nghĩ.
“Thanh Ngũ, cậu phải trấn giữ ở đây, kết nối liên lạc mọi người, hiện tại hện thống liên lạc cùng định vị đã dùng một tần sóng khác, cho nên cậu chính là cầu nối thông tin. Đừng châm trễ, hiểu chứ?”
Ánh mắt Hữu Thủ có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại cũng không còn người.
‘Được!”
Trong lòng Thanh Ngũ dâng lên nhiệt huyết.
‘Đại tướng… Ngài….”
‘Tôi tiến vào Làng sen theo đường chính thôi. Ở đó không cấm khách!”
Nói xong, Hữu Thủ nhanh chóng chuẩn bị quân trang cần thiết.
Mọi người nhìn Hữu Thủ hơi ái ngại, tính cách này có phải là lâu từ Hồ Cửu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.